Thứ nữ - Chương 076 phần 2

Chỉ có Nhị phu nhân nhìn có chút lo lắng, Lão phu nhân bây giờ lớn tuổi nhìn không ra, nhưng nàng vẫn thấy rõ ràng, bộ dáng kia của Cẩm Nương nhất định vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, cái này... Con gái đều đã xuất giá hơn một tháng, tại sao lại vẫn chưa viên phòng? Chẳng lẽ là cô gia... Nghe nói, chân có chi chứng, vậy phương diện kia có thể hay không... Không khỏi càng nghĩ càng lo lắng, lại không tiện ở trước mặt hỏi chuyện, chỉ có thể cố nén, một lát nữa tìm cơ hội hỏi lại Cẩm Nương.

Một đại gia đình đang nói chuyện rất vui vẻ, thì có tiểu nha đầu đánh rèm đi vào bẩm báo: "Lão phu nhân, Tam cô nương đến đây."

Cẩm Nương vừa nghe, mừng rỡ, trong phủ này, thì Trinh Nương là người thiệt tình đối xử tốt với nàng, Trinh Nương tháng sau cũng sẽ gả đi, cũng may mình có mang theo quà cưới tới đây.

Đang nghĩ ngợi, thì Trinh Nương mặc một thân quần áo trắng nhạt thuần khiết, vén rèm đi vào.

"Sáng sớm nghe nói Tứ muội muội đã trở về, vốn nghĩ Tứ muội muội sẽ đi gặp ta, trái chờ phải chờ, thật sự là đợi không kịp nữa, nên liền tự mình đi tới." Trinh Nương đầu tiên là vỗ vỗ vai Cẩm Nương, vừa cười vừa nói, rồi tiến lên hành lễ với Lão phu nhân, Lão gia cùng Nhị phu nhân, vừa quay đầu lại trông thấy Lãnh Hoa Đình, thì ánh mắt có chút giật mình, rồi nhanh chóng hé miệng cười nói: "Đều nói Tứ muội phu là trích tiên, hôm nay vừa nhìn thấy, quả thật rất đúng, Tứ muội muội, muội thật là người có phúc, tướng công như thế, thật không biết bao nhiêu nữ nhân ao ước có được a."

Lời nói khéo léo lại vừa vặn có phần dí dỏm, rất nhanh liền khiến Lãnh Hoa Đình đối với vị tỷ tỷ này của Cẩm Nương có cái nhìn khác biệt, khó được khi hắn mỉm cười đối với Trinh Nương, gật đầu hành lễ nói: "Hoa Đình gặp qua Tam tỷ."

Trinh Nương lần nữa bị nụ cười của hắn ‘giết’ đến, không khỏi ra vẻ kinh hoảng chạy đến sau lưng Cẩm Nương né, nói: "Chậc chậc, Tứ muội muội, muội nhanh nói với Tứ muội phu đừng nở nụ cười, thật là muốn thu lấy hồn người ta đi." Vừa nói vừa lấy hai tay che mắt, "Không thể nhìn, không thể nhìn, lại không thể nhìn."

Khiến cho Cẩm Nương vừa bực mình vừa buồn cười, vừa cảm thấy kiêu ngạo, lấy tay đánh Trinh Nương, sẵng giọng: "Tam tỷ... tỷ lại trêu chọc ta."

Trinh Nương nghe xong thì thả tay xuống cười nói: "Tiểu cô nương, ai bảo muội trở về đã hơn nửa ngày cũng không tới gặp ta?" Lại vụng trộm ở bên tai Cẩm Nương nói: "Muội phu hình như là rất quan tâm tới muội, Tứ muội, muội thật là có phúc khí."

Cẩm Nương ở bên tai nàng vừa cười nói: "Tam tỷ cũng không cần gấp, tháng sau đã có người quan tâm tới tỷ, đến lúc đó, tỷ nhất định so với ta càng có phúc khí."

Trinh Nương nghe xong liền ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Đều chưa thấy qua, ai biết có phải là người đứng đắn hay không."

Cẩm Nương vừa nghe, cũng không để ý hình tượng cười lớn tiếng, chỉ trán nàng nói: "Chỉ sợ là nằm mơ cũng đều nghĩ tới bộ dáng của tỷ phu tương lai đi."

Hai nàng vốn đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Trinh Nương nào biết nàng đột nhiên lại hét lên, nên không khỏi vừa tức vừa thẹn, làm bộ muốn đánh nàng, lại nghe Lãnh Hoa Đình đột nhiên lạnh tanh nói: "Là người tuấn tú ôn nhã, Tam tỷ đại khái có thể yên tâm."

Trinh Nương nhất thời thất thần, sau nửa ngày mới biết được người hắn đang nói là vị hôn phu của mình, nhị công tử Tĩnh Trữ Hầu, nghĩ đến, đều là hầu môn quý tộc, tất nhiên là có nhận thức lẫn nhau, mặt không khỏi càng đỏ hơn, không nghĩ tới, Tứ muội phu nhìn thì lạnh lùng, kỳ thật đồng dạng đáng giận, cùng Tứ muội muội trêu ghẹo mình.

Bên kia Lão phu nhân nhìn cười đến không ngậm miệng lại được, tỷ muội trong đó thân mật như vậy mới là đúng, từ nay về sau gả cho người ta, cũng có nhiều người hơn giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới là tâm nguyện của trưởng bối, sao lại giống như Đại cô nương, gả đi rồi, phu gia lại nhìn như cừu gia, ba ngày hai lần, nguyên bản Tôn phủ cùng Trữ Vương phủ quan hệ rất tốt, nay lại bị cặp vợ chồng son đó làm quan hệ xấu đi, thật đúng là khiến cho người ta lo lắng.

Tứ cô gia cùng Tứ cô nương khó có lúc trở về đây, Lão phu nhân đương nhiên là muốn giữ lại trong phòng dùng cơm, Trinh Nương tất nhiên cũng sẽ ở lại, nhưng mà lúc sai người đi tới nội viện của Đại phu nhân mời, mới biết được Đại phu nhân bị Ngọc Nương chọc tức giận tới ngất đi, Ngọc Nương cũng bị Đại lão gia đánh bất tỉnh, Đại lão gia vì không để Lão phu nhân phải bận tâm, nên không có nói ra nguyên nhân đánh Ngọc Nương, chỉ nói là Ngọc Nương không hiểu chuyện, làm Đại phu nhân tức giận, cho nên chỉ dạy một chút, Lão phu nhân là một người khôn khéo, sao lại không rõ ràng những chuyện khuất tất trong đó, bất quá, cũng may sau khi Cẩm Nương đi qua bên kia, đã trở lại lông tóc vô thương, chuyện của ba mẹ con nàng đó, Lão phu nhân giờ đây cũng không muốn quan tâm nhiều tới.

Đại gia đình vây chung quanh, sau khi vô cùng cao hứng ăn cơm trưa xong, Cẩm Nương mới cáo từ đi về.

Vừa quay về Vương phủ, thì có tiểu nha hoàn đến mời, nói là Vương phi đang chờ Nhị thiếu phu nhân ở trong phòng.

Cẩm Nương nhìn thấy Lãnh Hoa Đình cũng có chút mệt mỏi, nên đem hắn quay về nội viện trước, còn bản thân mình thì dẫn theo Tứ Nhi đi tới phòng của Vương phi.

Trong phòng Vương phi bài đã sớm tan, Vương phi đang ngồi trong phòng đọc sách, thấy Cẩm Nương tiến đến, cũng không đợi nàng hành lễ liền nói: "Đến, mau tới đây, giúp ta nhìn xem sổ sách này, mắt ta bây giờ nhìn cũng không tốt lắm, vừa xem liền chóng mặt."

Cẩm Nương cầm bao lễ vật đưa cho Vương phi: "Nương, hôm nay Cẩm Nương cùng tướng công cùng nhau hồi môn trở về, trong đây có chút đông trùng hạ thảo tốt nhất, là Lão phu nhân biếu cho người."

Vương phi nghe vậy khẽ giật mình, có chút kích động cười nói: "Đình Nhi hắn... chịu đi theo con hồi môn sao? Nhưng hắn là không có... không có..."

"Tướng công rất tốt, nho nhã lễ độ, rất được Lão phu nhân cùng Lão thái gia yêu mến, nương, người hãy thoải mái, buông lỏng tinh thần đi." Cẩm Nương ngắt lời nói, trong nội tâm không khỏi cũng có chút chua xót, Vương phi chính là mẹ ruột của Lãnh Hoa Đình, nàng ta cũng không tin nhi tử của mình... Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, Vương phi lại không nhìn ra hắn đang giả bộ sao?

Vương phi nghe xong vành mắt đều có điểm hồng, nắm tay Cẩm Nương nói: "Lúc trước lựa chọn lấy con, thật đúng là một quyết định không sai, con... khiến Đình Nhi thay đổi thật nhiều, tốt, tốt, làm tốt lắm."

Cẩm Nương nghe xong đành phải bất đắc dĩ nói: "Nương, tướng công vốn rất tốt mà."

Vương phi nghĩ nàng đang nói tốt cho Lãnh Hoa Đình, nên cũng không để ở trong lòng, bảo Ngọc Bích đem lễ vật nhận lấy, rồi nói với Cẩm Nương: "Nào, đây là sổ sách trong phòng bếp, con giúp ta nhìn xem."

Cẩm Nương bất đắc dĩ cầm sổ sách lên xem, ban đầu chỉ là vì Vương phi nhìn cho lấy lệ, về sau càng nhìn càng cẩn thận, càng xem càng kinh hãi, chỉ là một phòng bếp nhỏ, một tháng xuất nhập hơn mấy ngàn lượng bạc, Vương phi cùng Vương gia có thể ăn nhiều như vậy sao?

"Nương, quyển sổ sách này chính là bản lúc trước người định cho ta xem sao?" Vương phi nghe xong nhẹ gật đầu, nhíu mi nói: "Ban đầu cũng là định thử tâm tư của con, lại bị con khám phá ra, bất quá, nương thật sự không thích xem sổ sách, vừa nhìn liền váng đầu, trước kia các khoản đó đều là Vương mụ mụ xem giúp ta, nhưng nay... Thật sự không thể hoàn toàn tín nhiệm nàng, lại thêm, nàng cũng già rồi, có nhiều thứ cũng quản không đến, trong phủ nhiều chuyện con cũng phải sớm tiếp nhận, trước cứ bắt tay vào việc nhỏ, có cơ hội tôi luyện cũng tốt."

Những lời này của Vương phi có thể nói là thẳng thắn thành khẩn, Cẩm Nương nghe lại không hiểu ra sao, nếu chỉ muốn giúp đỡ xem xét chuyện sổ sách, quản lý chuyện trong phòng bếp, vậy cũng không có gì, sao đó Vương phi lại nói có nhiều chuyện muốn mình tiếp nhận? Không phải còn có Thế tử phi Thượng Quan Mai sao?

Vợ chồng Thế tử tận lực lãnh đạm khinh bỉ Lưu di nương, chẳng lẽ còn có tâm tư khác? Sợ là cố ý lấy lòng Vương phi, lừa gạt Vương phi, còn chuyện muốn mình chưởng quản chuyện trong Vương phủ? Bản thân mình đến đây mới hơn một tháng, Vương phi mấy lần muốn mình học chưởng gia, xem sổ sách, thật sự nếu mình mà tiếp nhận, chỉ sợ chuyện này sẽ náo loạn ngất trời đi...

Những chuyện này cho dù chính mình đi hỏi Vương phi thì cũng không có nhận được đáp án, có lẽ, trong nội tâm Vương phi sớm đã có tính toán trước, Lãnh Hoa Đình là con ruột của nàng, nàng nhất định sẽ nghĩ cách giữ lại vài thứ cho hắn, nếu Vương phi đã muốn nàng học, thì nàng sẽ học a.

"Nương, sổ sách này quả thật có chút vấn đề, vài chỗ đều có lỗ hổng lớn, một lát nữa con sẽ viết ra cho người xem."

Cẩm Nương bất quá chỉ nhìn một ít, Vương phi không nghĩ tới nàng lập tức liền nhìn thấy vấn đề, không khỏi hỏi: "Lúc trước trong nhà mẹ đẻ con đã học quản lý gia đình sao?"

Mẫu thân Cẩm Nương bất quá chỉ là một thiếp thất, nguyên sẽ không có quyền chưởng gia, Cẩm Nương lại thường bị Đại phu nhân áp chế, muốn học cái gì cũng khó, cho nên, Vương phi đối với nàng rất là lo lắng, lúc này lại nhìn thấy nàng xem xét sổ sách cực kỳ thuần thục, thì không khỏi kinh ngạc.

Trong sổ sách ghi chép hoàn toàn là ghi theo khấu trừ giảm dần, Cẩm Nương kiếp trước có học qua kế toán tài vụ, đối với sổ sách ghi chép vốn hiểu rất rõ, mà sổ này ghi theo khấu trừ giảm dần, đương nhiên chỉ trong chốc lát là có thể nhìn ra vấn đề, chỉ là lời này của Vương phi thật khó trả lời, nàng nghĩ nghĩ một hồi mới đáp: "Dạy là không có người dạy, chỉ là Cẩm Nương từ nhỏ liền yêu thích học, xem xét sổ sách cũng là do theo một lão ma ma trong phủ học được, nương, một lát nữa con viết xong, người xem có đúng hay không, con cũng không chắc chắn khẳng định."

Vương phi liền sai người mang giấy bút đến, Cẩm Nương viết một vài ký hiệu nhỏ bên cạnh trang sổ sách, lại đem vấn đề ngân lượng xuất nhập, nhập trước xuất trước khoản mười nhóm đã nhìn ra vấn đề.

Vương phi vừa nhìn liền hiểu ngay, mà vài con số này chính Vương phi cũng nhìn ra, một số cũng không có sai.

Vương phi không khỏi liếc mắt nhìn Cẩm Nương, thở ra một hơi dài nói: "Con có tài năng này thật là tốt rồi, Cẩm Nương, từ nay về sau, trong tay con phải nắm hết đại bút tiễn tài, con phải xem sổ sách, và quản lý sổ sách, cũng phải biết làm sổ sách, không thể để cho bọn hạ nhân dối gạt con."

Đại bút tiễn tài? Nói vậy là sao? Chẳng lẽ là đồ cưới của Vương phi? Nhìn thấy đồ cưới của Vương phi là biết Vương phi đã nhìn quen đồng tiền lớn, sợ cũng không dễ thấy cái gì "Đại bút tiễn tài" a.

Nhận thấy Cẩm Nương khó hiểu, Vương phi còn nói thêm: "Ngọc bội kia con có cất giữ tốt không?"

Ngọc bội cùng chưởng quản tiền tài có quan hệ gì sao? Chẳng lẽ là tín vật nào đó trong truyền thuyết, có thể đại biểu một chìa khóa cho một bảo tàng nào đó, hoặc là...

"Giữ gìn tốt, nương, hắc ngọc bội này dùng để làm gì?" Cẩm Nương thật sự là hiếu kỳ.

"Việc này con đừng hỏi, chỉ lưu ý cất giữ ngọc bội thật kỹ, trăm ngàn lần không thể đánh mất, kể cả nếu có ai muốn con lấy ra xem con cũng không được đem ra, đã hiểu rồi chứ?" Thần sắc Vương phi rất là nghiêm túc, Cẩm Nương nghe xong không khỏi càng ngạc nhiên, xem ra, mình đoán đúng tám chín phần, hắc ngọc bội là một tín vật nào đó.

"Hôm nay đi cửa hàng, có học được gì không." Vương phi thấy Cẩm Nương còn đang trầm tư, mà nàng không muốn Cẩm Nương biết sớm chuyện liên quan tới hắc ngọc bội, liền dời chủ đề.

"Dạ, học hỏi cũng không ít, nương, Tam thúc cố ý muốn loại bỏ Phú Quý, con cùng tướng công tự làm chủ, đưa Phú Quý tới làm việc trong phủ của con đi, người... sẽ không trách con đi." Cẩm Nương hỏi dò.

"Ai, Phú Quý làm việc ở cửa hàng kia đã hơn hai mươi năm, Lão Tam cũng thật sự là, vừa tới đã đem Phú Quý đuổi đi, ta xem hắn như thế nào chống qua nửa năm này." Vương phi nghe xong cười lạnh, lại cảm thấy Cẩm Nương cùng Đình Nhi ánh mắt không sai, nhanh như vậy liền kéo một người có năng lực trở về, từ nay về sau, đối với bọn họ cũng có chỗ hữu dụng.

"Ha ha, đó cũng không phải là việc chúng ta có thể quản, nương, con còn có việc muốn nói cho người biết, con có một cửa hàng hồi môn, cũng ở phía thành Đông, chỉ là vị trí cửa hàng cũng không phải là quá tốt, cũng nhỏ hơn rất nhiều, định mời Phú Quý đi qua đó làm việc, người nói có được không?" Cẩm Nương nói như thế, bất quá là muốn tôn trọng Vương phi mà thôi.

Vương phi nghe xong giật mình, liền nở nụ cười: "Đương nhiên phù hợp, người cũng đã là của con, sắp xếp như thế nào con cũng không cần hỏi qua ta, nương cũng muốn nhìn một chút, con sẽ đem của hồi môn của mình quản lý như thế nào." Nghĩ một lát lại nói: "Cứ buông tay đi làm, nếu như thiếu tiền vốn, nương sẽ đưa thêm cho con."

Cẩm Nương nghe xong tất nhiên càng cao hứng, nàng đang lo không đủ tiền vốn, hôm nay Vương phi lại lên tiếng ủng hộ, cửa hàng của mình nếu như muốn làm lớn cũng sẽ có hi vọng đạt được.

Vương phi mong muốn Cẩm Nương có thể làm ra nhiều chuyện tốt, lại có thể kiểm nghiệm năng lực của nàng, Vương gia đã đem hắc ngọc giao cho nàng, nếu nàng không có năng lực, vậy cũng không dễ làm, Đình Nhi đi đứng không tiện, phụ giúp đẩy xe lăn, rốt cuộc vẫn là không có phương tiện, nếu có một thê tử khôn khéo có khả năng giúp đỡ cho hắn, chuyện kia liền dễ làm nhiều hơn.

Trong phòng mẹ chồng nàng dâu nói chuyện hơn hai canh giờ, rất nhanh đã tới thời gian cơm chiều, Cẩm Nương đang muốn cáo từ, thì lúc này Thượng Quan Mai cũng không báo trước, mà vén rèm đi vào.

Vừa nâng mắt, liền nhìn thấy Vương phi cùng Cẩm Nương cầm một quyển sổ sách đang nói chuyện, trong nội tâm không khỏi rùng mình, cười đi đến: "A, mẫu thân, đang dạy đệ muội xem sổ sách sao? Vừa vặn, Mai Nhi cũng có chỗ không hiểu muốn hỏi mẫu thân, không bằng mẫu thân cũng dạy cho con a."

Vương phi nghe xong liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Mai nói: "Thật đúng là không phải ta dạy, nha đầu này chính là một quái nhân, lại có thể đem sổ sách kia xem rõ ràng dễ hiểu, căn bản không cần phiền toái liền có thể tìm ra chỗ sai rồi."

Thượng Quan Mai vừa nghe, càng nóng lòng, vội vàng đi tới nói: "Có biện pháp gì tốt? Đệ muội, muội cần phải dạy cho ta nha."

Cẩm Nương nghe xong liền liếc nhìn Vương phi, thấy trong mắt Vương phi không có kiên nhẫn, xem ra, là không muốn để cho Thượng Quan Mai tiếp xúc với sổ sách trong phòng bếp của nàng, liền tùy ý nói: "Đại tẩu đừng nghe nương, nương lại đang đùa giỡn ta thôi, ta ở nhà mẹ đẻ cũng không học chưởng gia, làm sao có thể hiểu được cái gì."

Thượng Quan Mai cũng nghe ra Vương phi cùng Cẩm Nương mẹ chồng nàng dâu không hoan nghênh mình, nên sắc mặt trầm xuống, đi lên trước rồi tự mình ngồi xuống, cũng không xem sổ sách trên bàn Vương phi nữa, vừa cười vừa nói: "Ta là đem người tới tặng cho đệ muội, hôm kia tướng công không phải nói muốn tặng một đầu bếp cho Nhị đệ sao? Người, ta đã đưa qua, chỉ là đệ muội không có ở trong nội viện, Nhị đệ lại không để ý tới người khác, cho nên mới tới đến xem, quả nhiên đệ muội đang ở cùng mẫu thân."

Cẩm Nương nghe xong không khỏi nhíu mi, ngày hôm qua chính mình cố ý lộ ra việc Lãnh Hoa Đường đem đầu bếp này tặng cho nội viện của mình với Thượng Quan Mai, nàng ta rõ ràng là mất hứng? Sao lúc này lại đem người tới đây? Xem ra, là Lãnh Hoa Đường trở về phân tích lợi hại, thuyết phục nàng, bằng không, lấy tính tình kiêu căng của Thượng Quan Mai, sẽ tìm lý do giữ lại đầu bếp này, người này... sợ là lại không đơn giản.

"Nha, Đại tẩu cũng thật là, đưa người tới thì nói với muội một tiếng, Cẩm Nương nhất định sẽ đích thân tới tận cửa nói lời cảm tạ, như thế nào còn để Đại tẩu tự mình tới." Lại chuyển hướng nói với Vương phi: "Đầu bếp này làm điểm tâm rất ngon, lại là hương vị trong nội cung, hôm qua con ở chỗ Đại tẩu đã nếm qua, thật sự là ăn còn muốn ăn thêm, nương, không bằng con đem người đưa cho người, trong phòng bếp của người nguyên liệu nấu ăn cái gì cũng có, cũng đỡ cho con cùng tướng công phải quan tâm đi mua nguyên liệu nấu ăn, con nha, cùng với tướng công ở chung một chỗ, mỗi ngày đều sẽ tới phòng của mẫu thân đòi ăn." Nói xong, thân thể liền nhanh chóng tiến vào trong lòng Vương phi, một bộ dáng nữ nhi làm nũng trong lòng trưởng bối, hai mắt linh động, nghịch ngợm nháy vài cái với Vương phi, thấy Vương phi đều nở nụ cười, cũng ôn nhu chọc chọc trán của nàng, cố tình giả bộ giận nói: "Nhìn xem, nào có con dâu như vậy, bản thân mình lười biếng không nói, còn tham ăn, muốn ăn lại không muốn làm, lại nghĩ muốn chiếm lợi của nương."

Thượng Quan Mai không nghĩ tới Cẩm Nương lại dễ dàng đem người mình đưa tới chuyển giao cho Vương phi, nịnh nọt Vương phi không nói, còn bỏ qua rất nhiều hậu hoạn, Vương phi bây giờ chính là đương gia chủ mẫu trong phủ, muốn ở trước mặt Vương phi làm chuyện gì, không nói trước Vương phi có thể phát hiện hay không, cho dù Vương phi có trúng chiêu, thì tất cả mọi người trong phủ cũng không bỏ qua chuyện này, hơn nữa, hiện giờ Vương gia đối với Vương phi ân cần trước, nghe nói từ sau khi Nhị đệ phát bệnh, Vương gia chưa từng bước tới cửa của Lưu di nương, ngày ngày đều nghỉ trong phòng Vương phi, cho nên, nàng mới dám đem Lưu di nương không để trong mắt, xem ra, người này là phải tặng không rồi.

Nghĩ như thế nàng liền thấy tức, chẳng lẽ bị chọc gậy bánh xe như vậy sao? Một đầu bếp tốt thế, rõ ràng đang làm trong nội viện của mình, tướng công lại muốn đem tới trong nội viện của Nhị đệ, xem đi, một chút tác dụng cũng không có, không công mất lại một người làm việc tốt.

Trong nội tâm Thượng Quan Mai liền uất ức, lúc mới đến, Vương phi cũng không hòa nhã nhìn nàng, vừa rồi lại ăn một cái thiệt thòi, nên càng thêm không thể ngồi lại, vì vậy nàng liền đứng dậy cáo từ.

Cẩm Nương vừa cười vừa nói: "Nha, Đại tẩu, muội biết, Đại tẩu vốn cũng thích vị đầu bếp kia, không bằng, khi hắn làm điểm tâm cho nương, thì sẽ sai người đem qua cho Đại tẩu, cũng không thể trong lúc muội cùng tướng công có lộc ăn, mà bỏ qua Đại tẩu." Rồi quay đầu lại yếu ớt nói với Vương phi: "Nương, người nói đúng không."

Vương phi cười lại đi chọc nàng: "Đúng, đúng! Con nói rất đúng, rõ ràng chính là người lười nhác, điều tốt toàn bộ cho con." Lại nhìn Thượng Quan Mai nói: "Tấm lòng của Đường Nhi nương đã biết, Mai Nhi, con trở về nói với hắn một tiếng cảm tạ, điểm tâm, nếu con muốn ăn, tất nhiên làm xong ta sẽ sai người đem một phần tới trong nội viện của con, cũng không thể để cho con mèo tham ăn này được lợi."

Sắc mặt Thượng Quan Mai lúc này mới dễ chịu đi chút ít, lại nghĩ tới mục đích của chính mình, liền cười nói với Vương phi: "Đa tạ mẫu thân, từ nay về sau cũng không cần mỗi ngày mang qua, hằng ngày con sẽ tới phòng mẫu thân lấy, đệ muội lấy bao nhiêu, con cũng sẽ lấy bấy nhiêu, đồng dạng không thể ít hơn nàng được." Cũng giả bộ một bộ dáng ngây thơ, xong rồi còn lấy mắt trừng Cẩm Nương, Vương phi thấy liền che miệng nở nụ cười.

Cẩm Nương thấy việc này coi như cũng đã giải quyết xong, liền muốn quay về mát xa cho Lãnh Hoa Đình, cũng không biết hắn uống thuốc hai ngày nay có khởi sắc hay không, đang muốn đứng dậy cáo từ, thì chợt nghe Thượng Quan Mai nói với Vương phi: "Mẫu thân, Mai Nhi là tới muốn hỏi người, không lâu nữa, vị Tôn gia cô nương kia vào cửa, nàng cũng là người có thân phận, cũng không thể cùng Mai Nhi chen chúc tại một chỗ a, nghĩ có thể cho nàng một nội viện nhỏ hay không, hay ở lại trong nội viện của Thế tử, tuy nói là ở bên cạnh, nhưng cái viện kia hơi nhỏ, mẫu thân người xem, có sân viện nào tốt không?"