Thứ nữ - Chương 119 phần 1

Chương 119:

Lãnh Hoa Đình không có ở nhà, nên sáng sớm Cẩm Nương liền đi đến phòng của Tú cô, Lục Liễu sớm đã bị đưa trở về, nàng bị đánh hai mươi bản, đang dưỡng thương, trong phòng Tú cô nhất thời liền có hai người bệnh, Lục Liễu vốn phải trở về phòng mình ở, nhưng Cẩm Nương sợ không an toàn, nàng ta lúc này có thể được cho là nhân chứng có vết nhơ rồi, theo tính tình của Nhị lão gia kia, ăn thiệt thòi lớn như vậy, tất nhiên là muốn trả thù, cho nên, Cẩm Nương đem nàng cùng Tú cô đặt trong một phòng, ở ngay tại trong phòng Tú cô bỏ thêm cái giường, chiếu cố cũng thuận tiện chút ít, Lãnh Khiêm đã phái ám vệ ở sân nhỏ bên cạnh trông coi, người lạ bình thường cũng khó tiến vào.

Tú cô vẫn không thể đứng dậy, nửa người còn đang bị thương, mỗi ngày đều chỉ có thể nằm nghiêng, mỗi lần Cẩm Nương đến thăm nàng, cái mũi đều ê ẩm, muốn khóc, lại sợ Tú cô thấy được thương tâm nên cố chịu đựng, hôm nay cũng như thế, Phong Nhi vén rèm lên, Cẩm Nương ở ngoài cửa chứng kiến mặt Tú cô tái nhợt, lông mày cau lại, cánh tay thò ra khỏi áo ngủ bằng gấm bởi vì bị thương mà quấn đầy băng, nhìn giống như một khúc gỗ.

Cẩm Nương sau khi hít sâu một hơi mới đi vào, ở bên giường của Tú cô ngồi xuống, sau đó sờ khuôn mặt tiều tụy của Tú cô.

Tú cô đang ngủ, Cẩm Nương vừa sờ thì nàng liền tỉnh lại, nhìn thấy Cẩm Nương, lông mày đang nhíu lại liền giãn ra, "Thiếu phu nhân hôm nay tinh thần nhìn không tệ, ngày đó chắc là Tam cô nương gả đi rất nở mày nở mặt a."

Cẩm Nương cười gật đầu nói: "Ừ, Tam tỷ phu là người không tệ đâu, Tam tỷ đi qua nhất định sẽ sống tốt."

Tú cô nhẹ gật đầu, đầu hơi ngẩn lên, Cẩm Nương nhanh chóng cầm cái gối dựa, cẩn thận đem nàng nâng dậy một chút, để cho nàng tựa trên gối dựa.

Mặt mày của Tú cô đều là ý cười, ánh mắt lại xa xôi, "Năm đó, Tam di nương được sủng ái một đoạn thời gian, nhưng là người không có kiêu ngạo, tuy nói so Nhị phu nhân nhìn mạnh mẽ hơn một chút, nhưng thực sự vẫn là cái số khổ, sinh ra Tam cô nương xong, thì toàn bộ tinh thần tập trung vào trên người Tam cô nương, ngược lại đã dạy dỗ ra một cô nương tính tình tốt, ngươi khi còn bé vô cùng ngây ngô, Tam cô nương muốn cùng ngươi giao hảo, ngươi luôn nhàn nhạt, lúc nương ngươi theo Đại lão gia đi biên quan, có lúc thật sự không có cơm ăn, ta cũng sẽ mang theo ngươi đi chỗ Tam di nương lấy một chút thức ăn, khi đó Tam cô nương sẽ đem chén cơm nhỏ chia một nửa cho ngươi."

Cẩm Nương sớm không nhớ rõ những thứ này, nhưng nghe nói lại liền cảm thấy ấm áp, Trinh Nương xác thực là người dịu dàng lại thông minh, nhìn xem như ôn hòa vô hại, kì thực cũng là người không chịu thiệt thòi, chỉ là đáy lòng nàng lương thiện, không có ý hại người mà thôi, nghĩ đến mấy ngày trước đây, lúc nàng lại mặt, mình bởi vì bệnh, cũng không có cơ hội cùng nàng trò chuyện thật tốt, sau ngày mười lăm, sợ là mình phải xa nhà rồi, muốn gặp lại cũng khó khăn, nhất thời nàng rất muốn gặp lại Trinh Nương một lần, hiện tại Lãnh Hoa Đình còn không có trở lại, nàng lại nhớ lại chuyện hôm nay hắn phải vào triều, trong nội tâm liền có chút lo lắng, Tú cô thấy vậy nhân tiện nói: "Nghe nói Thiếu phu nhân muốn đi phía nam, chuẩn bị mang mấy người đi theo vậy?"

Cẩm Nương bị hỏi khẽ giật mình, phục hồi tinh thần lại cười nói: "Còn chưa nghĩ ra đâu, ngài đang bệnh, Tứ Nhi bị thương cũng chưa có tốt, Phong Nhi thì phải dẫn đi rồi, nàng hiện tại hầu hạ tướng công cũng đã quen tay, mang theo còn có thể giúp ta dòm ngó chút sự tình, Mãn Nhi ngây ngốc một chút, nhưng thành thật, định để lại trong sân giữ nhà. Lại nói tiếp, thật sự không biết phải mang ai đi mới tốt, Phượng Hỉ quá non nớt một chút, đi ra ngoài sợ là không chưởng quản nổi công việc, người xem Thanh Ngọc thế nào, thương thế của nàng ngược lại là không nặng lắm."

Cẩm Nương đem nha đầu hơi có thể diện trong phòng liền nói tất cả xong thì mày nhíu lại, thực cảm thấy đến lúc cần người sử dụng thì lại thiếu.

"Tâm cơ quá nặng, vẫn là đừng dẫn theo a, nếu không ngươi dẫn theo Yên Nhi kia đi thôi, hôm nay Nhị thái thái cũng đi rồi, có lẽ Tam thiếu gia sẽ đối đãi với tỷ tỷ của nàng cực kỳ tốt, hơn nữa có mang đã bốn năm tháng, tỷ nàng sẽ được thăng vị, thì nhà mẹ đẻ cũng có người chiếu ứng, Yên Nhi cũng không cần lo lắng nữa, ngươi lại từng cứu nàng ấy, hẳn là người trung tâm, ta nhìn nàng ấy cũng lanh lợi, không tệ." Tú cô nghe xong liền đề nghị.

Cẩm Nương hơi nhíu mày, đối với Tú cô nói: "Để ta xem lại, đến ngày mai phải đưa tang cho Nhị thẩm rồi, ta trước tiên dẫn nàng đi Đông phủ một chuyến, quan sát thêm chút ít rồi nói sau."

Tú cô nghe cũng thấy như vậy là đúng, liền không nói gì, Lục Liễu bên kia một mực khép nửa con mắt ghé vào trên giường, Cẩm Nương xem nàng một mực không có lên tiếng, liền hỏi: "Thương thế của ngươi khá nhiều chưa, ngày ấy đại bản đánh hẳn không phải rất nặng, vì ta đã sai Lãnh Khiêm đi thông báo với người hành hình."

Lục Liễu nghe xong liền mở mắt ra một chút, khóe miệng co giật cười cười nói: "Nô tỳ biết, Thiếu phu nhân không cần lo lắng cho nô tỳ."

Cẩm Nương thấy nàng cười miễn cưỡng, biết rõ trong nội tâm nàng đang lo lắng cái gì, nên nhân tiện nói: "Mấy ngày nữa ta cùng tướng công phải đi xa nhà rồi, vốn muốn đem chuyện nhận thức nghĩa huynh sớm xử lý, nhưng Tú cô cùng ngươi đều bị thương, nên dứt khoát để ta từ phía nam mới trở về sẽ xử lý..."

"Thiếu phu nhân nói cái gì đó, Hỉ Quý làm sao có thể trèo cao với Thiếu phu nhân, chuyện này tuyệt đối không thể được, lúc trước ta cứu ngươi, cũng không phải là vì cái này." Tú cô nghe xong liền nhíu lông mày nói, "Như thế sẽ hư mất quy củ, làm người, trung tâm đối với chủ tử đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Thiếu phu nhân ngươi vẫn đối với mẹ con ta không tệ, đừng làm những thứ này, ta cũng không muốn để cho người ta nói ta làm ân để mong báo đáp." Tú cô nghe xong liền nghiêm mặt nói.

Lục Liễu nghe vậy sắc mặt đã ảm đạm xuống, mấp máy miệng, không nói gì, Cẩm Nương nghe liền nói với Tú cô: "Ngươi nói cái gì đó, việc này Vương phi đã đáp ứng rồi, tướng công cũng đồng ý, Hỉ Quý từ nhỏ vốn cùng ta lớn lên, chỉ là nhận thức nghĩa huynh mà thôi, tương lai cháu của ngươi cũng không phải là nô tịch nữa, cũng được tham gia khoa cử, nếu như được một đứa thông minh, chưa biết chừng sẽ giành được chức trạng nguyên cho ngươi đấy."

Tú cô nghe xong, trong mắt ngược lại lộ ra vài tia hy vọng, nhưng vẫn nói: "Thiếu phu nhân chỉ cần để cho Hỉ Quý và Lục Liễu thoát khỏi nô tịch là được, về phần ta thì vẫn muốn ở bên cạnh Thiếu phu nhân, tương lai Hỉ Quý có nhi tử, ta cũng sẽ không giữ, ta chỉ giữ con cho Thiếu phu nhân, mà bụng của ngươi đã lâu rồi còn không chịu động tĩnh, ta đang mong giữ tiểu Thiếu gia đây này."

Cẩm Nương nghe xong sắc mặt liền đỏ lên, hờn dỗi nói: "Ta còn nhỏ mà, ở đâu lại nhanh có như vậy, nha, ngài nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi phòng Tứ Nhi xem một chút."

Cẩm Nương chỉ sợ Tú cô nhắc tới việc này, nàng càng sợ thật sự đã mang thai, ở cái tuổi này thật sự không thích hợp mang thai sinh con a, nửa năm này, tuy nói dáng vóc đã trưởng thành, thân thể cũng dầy đặn hơn so với lúc trước chút ít, nhưng vẫn gầy yếu, sợ chịu không được chuyện mang thai sinh con kia.

Tú cô nhìn xem thở dài nói: "Đều gả gần nửa năm rồi, Lưu Y Chính nói bệnh của ngươi cũng khá, trong phòng Thiếu gia lại không có người, mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, làm sao lại còn không có mang thai."

Cẩm Nương trốn ra khỏi phòng Tú cô, đi sang chỗ Tứ Nhi, Tứ Nhi nhờ tuổi còn trẻ, Lãnh Khiêm lại suốt ngày tìm dược tốt cho nàng bôi, miệng vết thương ngược lại khép rất nhanh, hiện tại nàng đang nửa dựa ở trên giường nhìn qua cửa sổ mà ngẩn người, thấy Cẩm Nương tiến đến, liền nhanh chóng muốn đứng dậy hành lễ, Cẩm Nương liền bước nhanh đi qua nói: "Nằm xuống đi, ngươi là thương binh đó, nếu làm đau ngươi, A Khiêm lại trách ta cho xem."

Tứ Nhi nghe xong mặt đỏ lên, giận dữ liếc Cẩm Nương, xê dịch thân thể đến giữa giường, "Thiếu phu nhân, nô tỳ nghe hắn nói, các người muốn đi phía nam?"

Cẩm Nương nghe xong liền cười mà như không phải cười nhìn nàng, lệch đầu, cau mày nói: "Đúng a, đến lúc đó, A Khiêm cũng phải đi theo, đáng thương Tứ Nhi, ngươi phải làm sao bây giờ a, thương thế còn không có tốt, ta không thể nhẫn tâm mang theo người bị thương đi a, ai, lại càng không đành lòng chia rẽ hai người."

Tứ Nhi biết rõ Cẩm Nương lại trêu ghẹo mình, bất đắc dĩ đành bĩu môi, nhưng lại ngượng ngùng cúi đầu, hai mắt cũng không biết nhìn về đâu, thanh âm nhỏ nhỏ làm cho người ta nghe không được: "Hắn... hôm kia nói muốn kết hôn với nô tỳ đó, nô tỳ..."

Cẩm Nương nhất thời không có nghe cẩn thận, ngồi bên người nàng, cúi gần nàng nói: "Ngươi nói cái gì, A Khiêm muốn kết hôn với ai? Không phải là Phượng Hỉ chứ."

"Hắn dám lấy người khác, hừ." Nguyên bản đang xấu hổ không dám ngẩng đầu, mà bản thân Tứ Nhi cũng biết rõ Cẩm Nương nói bậy, nhưng vẫn ngăn không được ghen tuông trong nội tâm, cất cao giọng nói.

Cẩm Nương che miệng nở nụ cười, lớn tiếng nói: "A, ta nghe lầm a, nguyên lai A Khiêm là muốn kết hôn với Tứ Nhi cô nương chúng ta, vậy thì tốt rồi, để ngày mai đính thân trước cho các ngươi, còn hôn sự kia thì chờ A Khiêm từ phía nam trở về rồi lại xử lý, Tứ Nhi cô nương, ngươi xem có được không?"

Tứ Nhi nghe được liền vui vẻ, trong mắt hạnh xấu hổ vẫn mang theo vẻ vui mừng, buông đầu, thanh âm lại nhẹ như ruồi muỗi: "Nô tỳ... hết thảy đều nghe Thiếu phu nhân làm chủ."

Cẩm Nương nghe xong liền không có hình tượng mà phá lên cười ha ha, bất quá, trong nội tâm lại có vài phần lo lắng, gia thế của Lãnh Khiêm cũng không kém, cũng là một chi của Giản Thân Vương, cách vài thế hệ, chỉ có thể coi là họ hàng xa, nhưng vẫn là gia tộc hoàng thân quốc thích a, Lãnh Khiêm tuy rất ít về nhà, nhưng kết hôn là đại sự, cũng nên hỏi qua trưởng bối trong nhà, mà thân phận của Tứ Nhi quá kém, trong nhà Lãnh Khiêm tất nhiên là sẽ không đồng ý, huống chi Lãnh Khiêm còn là quan viên lục phẩm, lấy một nô tỳ làm vợ, sợ cũng sẽ bị thế nhân chế nhạo... Đường tình của Tứ Nhi sợ còn rất nhấp nhô a.

Từ chỗ Tứ Nhi trở về, vừa lúc nhìn thấy Yên Nhi đang lau dụng cụ, nàng gặp Cẩm Nương tiến đến, thì nhanh chóng dừng việc trong tay hành lễ cho Cẩm Nương.

Cẩm Nương liền liếc nhìn Yên Nhi thật sâu nói: "Yên Nhi, Nhị thái thái đi rồi, ngươi có muốn trở về đó xem qua không? Tỷ tỷ ngươi hôm nay thế nào rồi?"

Yên Nhi nghe xong thần sắc ảm đạm xuống, thở dài nói: "Tỷ tỷ hôm nay vẫn ở trong phòng cũ, từ sau khi Nhị thái thái chết Tam thiếu gia liền một mực túc trực bên linh cữu, tỷ tỷ có lúc đi thăm hắn, nhưng hắn căn bản không thèm nhìn tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ có thể thương tâm mà khóc ở trong phòng, Thiếu phu nhân, Tam thiếu gia hắn... Đối với cái chết Nhị thái thái quá mức bi thương, nô tỳ sợ hắn sẽ nghĩ không thông a."

"Yên Nhi, ngươi lo lắng cho tỷ tỷ ngươi, hay là lo lắng cho Tam thiếu gia?" Cẩm Nương nghe xong liền tùy ý hỏi thăm.

Yên Nhi bị hỏi đến mặt đỏ lên, đầu cúi thấp xuống, trong mắt lại lướt qua một tia đau đớn, kẽo kẹt nói: "Nô tỳ... Nô tỳ tất nhiên là quan tâm tỷ tỷ..." Nói xong, lại ngẩng đầu, hai mắt nhìn Cẩm Nương hơi cầu xin nói: "Thiếu phu nhân, Tam thiếu gia thật sự rất đáng thương, trước kia tuy Nhị thái thái nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng là nương của Tam thiếu gia, nàng rất quan tâm Tam thiếu gia, hôm nay Nhị thái thái chết rồi, Nhị lão gia lại luôn vội vàng chuyện bên ngoài..."

"Đến mai đưa tang Nhị thái thái, ngươi qua đó xem a, nếu thật sự không bỏ xuống được, ta đem ngươi trả về Đông phủ, hầu hạ Tam thiếu gia được không?" Cẩm Nương nghe nàng nói, cũng hiểu rõ tâm ý của nàng, thiếu nữ hoài xuân động tình, Yên Nhi tất nhiên đã động tình đối với Lãnh Hoa Hiên, nếu như thế mình giữ nàng lại ở bên người ngược lại không ổn, dù sao mình đã cùng Đông phủ kết cừu oán quá sâu, hiện tại cũng khó có thể đo lường được tâm tư của Lãnh Hoa Hiên, nếu như hắn biết rõ cái chết của Nhị thái thái có quan hệ với mình, chưa biết chừng trong lòng sẽ sinh hận... Vẫn là đem Yên Nhi đưa qua đó tốt hơn.

"Không, Nhị thiếu phu nhân, Yên Nhi không qua, Yên Nhi đã đi ra khỏi Đông phủ, không có đạo lý trở về, cầu Nhị thiếu phu nhân, đừng cho nô tài trở về, tỷ tỷ nàng... nàng qua mấy tháng nữa sẽ sanh." Yên Nhi nghe xong lập tức kinh hoàng ngẩng lên đầu, liên tục cầu xin.

Cẩm Nương nghe xong lời này không khỏi thở dài, nha đầu Yên Nhi này tâm địa cũng không xấu, tuy là ưa thích Lãnh Hoa Hiên, nhưng nàng vẫn quan tâm đến tỷ tỷ của nàng, tuy nói tỷ muội cùng chung một chồng ở thời đại này có nhiều hơn, nhưng nàng ấy sợ tỷ tỷ thương tâm a, cho nên, dù muốn chiếu cố Lãnh Hoa Hiên, nhưng phải cố nén...

Chương 119.2

“Không có gì, cho dù ngươi có qua bên kia, thì tiền tiêu hàng tháng vẫn do ở bên này phân phát, ta cũng thật lòng lo lắng cho Tam đệ, ngươi là người giỏi giang, đi qua đó ta cùng Nhị thiếu gia cũng yên tâm một ít, ngày mai ngươi hãy dọn dẹp một chút đồ đạc, ta dẫn ngươi đi, nếu như ngày nào đó ở bên kia không được thư thái, thì ngươi quay trở về đây là được.” Cẩm Nương nghe thấy liền cười cười nói.

Trong mắt Yên Nhi chảy ra nước mắt, đáy mắt hiện lên một tia đau xót, nhẹ gật đầu, hành lễ rồi tiếp tục làm việc.

Cẩm Nương trở lại trong phòng, Lãnh Hoa Đình vẫn chưa về, nàng liền lệch người trên giường xem một bản “Đại Cẩm du chí”, nàng đối với hoàn cảnh địa lý cùng điều kiện khí hậu ở phía nam đều chưa quen thuộc, nên muốn xem một chút phía nam ở đây, phải chăng cũng giống với Giang Nam của kiếp trước, có thể sẽ có thiên đường nhân gian như Tô Hàng vậy hay không, từ lúc nàng xuyên qua đến nơi đây xong, một mực vẫn bị nhốt bên trong nhà cao cửa rộng này, cuối cùng đã có cơ hội ra ngoài nhìn xem thế giới này, nàng cảm thấy mình như chú chim sẻ vui vẻ tung tăng, vừa nghĩ tới có thể ở dưới bầu trời rộng rãi mà tùy ý ngao du, nàng liền không nhịn được tâm tình kích động đang bành trướng không ngừng.

Trương ma ma tiến đến chứng kiến vẻ mặt kích động của Thiếu phu nhân, không khỏi cười nói, “Thiếu phu nhân đã có việc vui gì rồi, mà bộ dạng cao hứng như thế.”

Cẩm Nương buông sách, hai mắt sáng tinh nhìn Trương ma ma, “Ma ma, phía nam có phải có rất nhiều phong cảnh hấp dẫn hay không vậy, ta muốn đi xem a, bên đó có Tây Hồ không, có Lôi Phong Tháp hay không, có Đoạn Kiều hay không?”

Trương ma ma nghe mà không hiểu rõ, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe nói qua những địa danh này, nên không khỏi hơi nhíu lông mày nói: “Nô tỳ cũng chưa từng ra khỏi nhà đi đâu xa, những địa phương Thiếu phu nhân nói, nô tỳ không biết, nhưng vị gia nhà nô tỳ hẳn là biết rõ, một hồi nô tỳ đi về hỏi hắn, trở về lại sẽ nói cho Thiếu phu nhân biết.”

Cẩm Nương nghe xong liền cười, kéo Trương ma ma hướng bên người nàng ngồi xuống, thân thiết tựa ở bên người Trương ma ma nói: “Hiện tại ngươi cùng ta đi xa nhà một chuyến nhé, Thiếu gia không phải cũng mang theo vị gia trong nhà ngươi sao, vừa vặn, có hai lão nhân các ngươi đi theo, ta cùng Thiếu gia cũng yên tâm, chúng ta tuổi còn trẻ, có nhiều chuyện không hiểu, ngươi nên chỉ giáo cho ta mới được.”

Thấy Thiếu phu nhân làm nũng còn mang theo tin cậy, khiến cho nội tâm Trương ma ma ấm áp, lại rất kiêu ngạo, quan hệ chủ tớ như vậy đúng là mình chờ đợi nhiều năm rồi, rốt cục phút cuối cùng cũng gặp được chủ tử tốt như Thiếu phu nhân, nghĩ vậy trong lòng kích động, nên mắt có chút chua chua, nhìn đầu Thiếu phu nhân dựa vào vai mình, nàng cũng làm như Tú cô vậy, giơ lên tay nắm vai Thiếu phu nhân, từ đáy lòng mà cười nói: “Tốt, nô tỳ cùng Thiếu phu nhân đi, nô tỳ nhất định sẽ đem chuyện bên người Thiếu phu nhân quản lý ngay ngắn rõ ràng, Thiếu phu nhân ngài hãy an tâm thoải mái đi chơi, đi làm chuyện khác a.”

Nói đến đây, Cẩm Nương lại nghĩ tới nên mang ai cùng đi, nàng ngồi thẳng người nghiêm mặt nhìn Trương ma ma nói: “Ngươi nhất định phải đi theo đấy, còn được mang theo hai người, một người hầu hạ Thiếu gia, người khác là giúp đỡ ngươi, hầu hạ Thiếu gia có Phong Nhi đi là tốt rồi, có thể ở bên cạnh ta chính là… Tứ Nhi hiện đang bị thương còn không có khỏi, nếu như nàng có thể khỏe lại để đi tất nhiên là tốt nhất…”

Trương ma ma nghe xong cũng ngưng lông mày, muốn nói điều gì, thì chợt nghe bên ngoài có người báo, nói là Thanh Ngọc đến rồi.

Cẩm Nương kinh ngạc một hồi, liếc nhìn Trương ma ma, Trương ma ma cũng có chút không hiểu, thuận miệng nói: “Không phải dưỡng thương sao? Sao lúc này lại đến đây, sợ là có chuyện gì gấp gáp yêu cầu Thiếu phu nhân a.”

Cẩm Nương nghe xong liền cho người truyền Thanh Ngọc tiến đến, Thanh Ngọc hơi cau mày, mắt mang thần sắc lo lắng mà đi vào, nàng trước hết cung kính thi lễ cho Cẩm Nương một cái, lại đối với Trương ma ma phúc thân “Thiếu phu nhân, nô tỳ tới đưa tin, đại phu nói, thân thể nô tỳ đã không còn đáng ngại nữa rồi, nô tỳ nghĩ trong phòng Thiếu phu nhân đang thiếu người, không thể nằm trên giường mãi được, cho nên trở lại.”

Cẩm Nương xem sắc mặt nàng quả thực phơn phớt hồng nhuận, khí tức nói chuyện cũng đầy đủ, bộ dạng đã hoàn toàn bình phục, liền cười nói: “Ngươi vẫn nên nghỉ nhiều mấy ngày đi, đã xong ngày tết, trong phòng cũng không phải bận bộn nhiều việc, mấy ngày nay không có việc cần làm, ngươi dưỡng tốt thân thể, về sau còn nhiều thời điểm cần làm việc.”

Trương ma ma cũng thuận miệng phụ họa: “Đúng vậy a, Thiếu phu nhân lo lắng cho ngươi, nên ngươi hãy nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, vừa vặn, đúng lúc ngươi bị thương lại ở trong ngày tết, nhà cũng không có về, mấy ngày nay nếu như cảm thấy thân thể khỏe hơn rồi, thì không bằng về nhà thăm cha nương một chút, sợ là bọn họ cũng đang lo lắng cho ngươi đó, ngươi trở về để cho bọn họ nhìn thấy, cũng có thể nhẹ lòng hơn đúng không?”

“Ừ, đúng là ý này, ta cho ngươi ba ngày nghỉ, trở về thăm cha nương huynh đệ ngươi một lần đi.” Cẩm Nương nghe xong cũng lên tiếng, tiện tay cầm lấy một cái hầu bao bên giường đưa tới: “Nơi này có năm lượng bạc, ngươi lấy về hiếu kính cha nương ngươi a, à ta thưởng thêm cho ngươi một cây trâm, ngày ấy nhờ có ngươi liều mình cứu giúp, ta vẫn còn chưa nói câu cảm ơn ngươi nữa.”

Thanh Ngọc nghe xong lời này của Cẩm Nương, trên mặt liền hiện vẻ kiên quyết cự tuyệt: “Xem Thiếu phu nhân nói kìa, đó là bổn phận của nô tỳ phải làm, nô tỳ chỉ cảm thấy mình quá vô dụng, không có bản lãnh, nếu như nô tỳ cũng học một chút võ công gì đấy, thì về sau có thể chính thức bảo hộ Thiếu phu nhân rồi.”

Cẩm Nương nghe liền nở nụ cười, đùa giỡn: “Vậy thì tốt, ngày nào đó ta sẽ mời hộ vệ đến chỉ giáo ngươi, xem trong phòng ta có thể nuôi dưỡng một nữ võ Trạng Nguyên không.”

Thanh Ngọc bị Cẩm Nương trêu chọc khiến mặt đỏ rần, buông đầu xuống, tiếp nhận ban thưởng trong tay Cẩm Nương, lại nói tạ ơn, mới quay người đi ra ngoài.

Cẩm Nương hỏi Trương ma ma: “Ngươi xem nàng được không?”