Thứ nữ - Chương 132 phần 1

Chương 132

Mà lúc này những hộ vệ khác trong nội viện rốt cục nghe được tiếng động liền chạy tới, vài tên hắc y nhân vừa thấy sự tình bại lộ, rất khó ra tay thành công liền dứt khoát bỏ lại Cẩm Nương mà chạy.

Lãnh Tốn cùng Bạch Thịnh Vũ một người cầm đao một người cầm kiếm phi thân chạy vội tới, lao thẳng đến đánh vài tên hắc y nhân này.

Nhưng một tên hắc y nhân móc ra một viên nhỏ quăng thẳng xuống đất, lập tức khói đen cuồn cuộn, phát ra một mùi gay mũi, quan cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, đợi lúc khói mù tan hết, người cũng đã biến mất không còn bóng dáng.

Bạch Thịnh Vũ thấy thế không khỏi hổn hển, cúi đầu, chứng kiến Cẩm Nương đang khóc đỡ lấy Thanh Ngọc, mà bụng Thanh Ngọc thì cắm một thanh đao, vội cúi người, điểm lia lịa mấy chỗ đại huyệt của Thanh Ngọc, nói với Cẩm Nương: "Tứ muội muội, đừng khóc, mau mau gọi người trị thương cho nàng mới phải."

Lãnh Tốn nhìn mặt mày Thanh Ngọc tái nhợt, có chút giật mình, trong ánh mắt toát ra một tia khiếp sợ, nhấc chân đi tới, bế Thanh Ngọc lên, liền đi về hướng nội viện.

Tứ Nhi tới giúp đỡ Cẩm Nương, mấy người trở về trong nội viện, Trương ma ma vừa thấy tình hình này, hai mắt trợn trắng há hốc mồm, liền vội vàng phái người đi mời đại phu chữa trị cho Thanh Ngọc.

Lúc này, Lãnh Hoa Đình cũng cùng Trung Lâm thúc từ trong thư phòng gấp gáp đuổi tới, vừa thấy Cẩm Nương bình yên vô sự, Lãnh Hoa Đình mới thở dài một hơi, nhưng xem mặt mũi nàng tràn đầy đau xót, liền vội vàng đẩy xe lăn qua, cũng không quản Bạch Thịnh Vũ cùng vài người khác đang ở đấy, kéo Cẩm Nương, một tay ôm nàng vào trong ngực, một tay đẩy xe lăn vào buồng trong.

"Nương tử, nương tử, đừng khóc." Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng Cẩm Nương, đem nàng ôm thật chặc vào trong ngực, đầu tựa vào vai nàng, an ủi nàng.

Hắn càng nói, Cẩm Nương càng thương tâm, càng cảm thấy mình thật vô dụng cùng bất lực, âm mưu ám sát liên tiếp làm cho tâm lực nàng mệt mỏi, trong nội tâm càng cảm thấy được phẫn uất khó giải thoát, nâng khuôn mặt đang khóc khỏi ngực hắn, cố lấy giọng rồi nói: "Tướng công, sau này mặc cho ai đến xin, chuyện máy móc hư hỏng ở căn cứ, ta đều mặc kệ, mặc kệ, bọn họ thích náo loạn làm sao cũng kệ đi."

Trong lòng Lãnh Hoa Đình biết nàng nói lời này trong lúc tức giận, nên nhanh miệng an ủi: "Ừ, mặc kệ, mặc cho ai đến, chúng ta cũng không quan tâm, chúng ta trở lại kinh thành được không? Cứ để mấy thứ vứt đi đấy phá hỏng đi."

Cẩm Nương nghe lại khóc hu hu tiếp: "Thanh Ngọc nàng... nàng không thể chết được, nàng là nha đầu tốt."

"Ừ, không chết, không cho nàng chết, không có đâm trúng tim, sẽ không chết đâu, yên tâm đi, đại phu sẽ cứu sống nàng." Lãnh Hoa Đình tiếp tục dỗ nàng.

Cẩm Nương nghe xong thở dài một hơi, lại vẫn nằm trong ngực hắn khóc, khóc đến mệt mới mơ mơ màng màng ngủ.

Lãnh Hoa Đình cẩn thận ôm nàng đặt lên giường, đắp kín chăn, xoay người ra cửa, gặp Bạch Thịnh Vũ còn đang ở ngoài, nhân tiện nói: "Tam tỷ phu, mời giúp ta đem Bạch tổng đốc gọi đến đây."

Bạch Thịnh Vũ nghe được liền giật mình, nhưng lập tức hiểu được, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ, nhanh chóng xoay người đi mời Bạch tổng đốc.

Không lâu sau, Bạch tổng đốc hoảng loạn chạy tới, Lãnh Hoa Đình cũng không chào hỏi, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch tổng đốc, Bạch tổng đốc bị hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, chê cười nói: "Thế chất (cháu họ), việc này xảy ra, thế thúc trong nội tâm cũng rất khổ sở, cháu..."

"Ngài sẽ tự nhận lỗi từ chức, hay để bản quan dâng tấu lên trên, viết ngài có tội thông đồng với địch hành thích khâm sai?" Lời nói Lãnh Hoa Đình kinh người.

Bạch tổng đốc nghe được biến sắc, kinh hãi nói: "Thế chất sao lại nói như thế?"

"Trong lòng ngài tự hiểu, biệt viện sớm bị quân đội đại doanh Giang Nam bao bọc vây quanh, lại còn để nhiều kẻ đáng chết ẩn nấp trong nội viện như vậy, bọn họ lại không phải thánh thần, không được đại nhân ngầm đồng ý, thì làm sao vào được trong viện? Ta để ý đến thể diện Tam tỷ phu mới cho ngài một cơ hội tự nhận tội từ quan, bằng không..." Lãnh Hoa Đình dừng lại không nói thêm nữa.

Bạch tổng đốc nghe liền đầu đầy mồ hôi, vừa khom người chắp tay, mặt mũi tràn đầy xấu hổ nói: "Thế chất, ta cũng là bất đắc dĩ, Dụ Thân Vương mấy lần đến khẩn cầu, lại cam đoan tuyệt đối sẽ không thương tổn phu nhân, ta mới... Ta thật sự không biết sẽ có người lẫn vào trong bọn họ, lại còn muốn mưu sát phu nhân, ta... sẽ đi đòi công đạo cho các cháu."

Nói xong liền quay người lại, muốn xuất môn, tiếng nói của Lãnh Hoa Đình âm hàn như băng, "Không cần, đại nhân, ngài vẫn là đem binh quyền hộ vệ bổn viện giao cho Bạch Thịnh Vũ - Bạch đại nhân chưởng quản a, bản quan đã không còn tin ngài, hơn nữa, những lời ngài vừa nói, ta đã cho người viết lại, đến lúc đó, còn mời đại nhân không cần phải lật lọng, không thừa nhận."

Bạch tổng đốc nghe rồi càng kinh hãi, không nghĩ tới Lãnh Hoa Đình chẳng niệm tình nghe van xin, ngẩng đầu nhìn Bạch Thịnh Vũ liếc, đã thấy trong mắt Bạch Thịnh Vũ cũng mang giận dữ lại có một chút bất đắc dĩ, trong lòng hắn biết Lãnh Hoa Đình lúc này đang nổi nóng, cho dù nhờ Bạch Thịnh Vũ cầu tình, cũng sẽ không có hiệu quả gì, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu đành lui ra ngoài.

Bạch tổng đốc vừa đi, liền có ám vệ phi thân vào báo lại, nói Thái tử điện hạ đã đến bên ngoài biệt viện, thỉnh khâm sai đại nhân cùng phu nhân lập tức đi ra ngoài cửa nghênh đón, Trương ma ma vừa nghe, gấp gáp muốn vào mời Cẩm Nương, Lãnh Hoa Đình vung tay lên chặn lại: "Thiếu phu nhân bị ám toán chấn kinh đến nỗi sinh bệnh, không thể nghênh tiếp, nhờ ma ma chiếu cố tốt nàng."

Bạch Thịnh Vũ nghe xong khóe miệng có chút nhếch lên, bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên phía trước giúp hắn đẩy xe lăn, vừa quay đầu thấy Lãnh Tốn còn đang giật mình đứng nguyên tại chỗ, "A Tốn, nha đầu kia bị thương không nhẹ, cũng không biết còn có thể cứu sống được không? Đáng thương a, tâm tư thiếu nữ người ta lại gửi gắm sai nơi."

Lãnh Tốn nghe được mặt trầm xuống, trừng trừng liếc Bạch Thịnh Vũ rồi nói: "Ta tuy là người của Thái tử, nhưng có một số việc vẫn tự hiểu rõ nặng nhẹ, dù ngươi lo lắng cũng không cần dùng tới một nha đầu đến kích ta."

Bạch Thịnh Vũ cười sang sảng một hồi, "A Tốn quả nhiên là người thông minh, ngươi đã hiểu thế thì liền cùng đi gặp Thái tử điện hạ đi."

Mấy người mới đến cổng trong đã thấy Thái tử dẫn người vội vàng đi tới đây, trên người mặc bộ áo bào thêu Kim Long giơ ba móng vuốt rất tinh tế nhưng một thân phong trần mệt mỏi, sắc mặt lo lắng, vừa thấy Lãnh Hoa Đình nghênh đón, bước chân càng thêm nhanh.

Mọi người đến gần, Lãnh Hoa Đình cùng Bạch Thịnh Vũ và vài người cúi chào Thái tử, Thái tử giương một tay lên nói: "Tục lễ hãy bỏ qua, đi vào nói sau."

Ngồi trong khách sảnh bên ngoài viện, Thái tử cũng chẳng muốn uống trà, mở miệng liền hỏi Lãnh Hoa Đình: "Tiểu Đình, nương tử của ngươi."

Thần sắc Lãnh Hoa Đình lãnh đạm nhìn Thái tử, khóe miệng nhếch miệng cười khẩy nói: "Bẩm điện hạ, nàng vừa bị người ta hành thích, bị dọa đến bệnh, không cách nào tới cúi chào điện hạ, còn xin điện hạ bao dung, tha thứ, hơn nữa theo nữ tắc nhân gia (chuẩn mực đạo đức của phụ nữ) cũng không nên luôn xuất đầu lộ diện."

Thái tử nghe được giận dữ: "Tại sao lại bị hành thích, cô (bản Thái tử) trên đường nghe thấy các ngươi trên đường đi nguy hiểm chồng chất, không nghĩ tới đến căn cứ còn có ám sát nhiều như vậy, tổng đốc Giang Nam là kẻ bất tài sao?"

Bạch Thịnh Vũ vừa nghe lời này, cũng vì Bạch tổng đốc đổ một trận mồ hôi, hắn cũng là gần nhất mới biết được, nguyên lai chức trách chính của Bạch tổng đốc là bảo vệ căn cứ cùng sự an toàn của người quản Hắc ngọc, thúc thúc thật đúng là hồ đồ, lại nghe theo lệnh Dụ Thân Vương, âm thầm để vài hắc y nhân vào sân viện, thúc cũng quá mức xảo quyệt, nghĩ không muốn đắc tội cả hai bên, lần này sự tình thật là càng lớn chuyện, sợ rằng dù mất chức cũng còn khó thoát thân.

"Tổng đốc Giang Nam cũng không cách nào khác a, người ta cầm trong tay kim bài ngự ban tới bắt người, Bạch đại nhân dù lá gan có lớn cũng không dám bất tuân hoàng lệnh a." Lãnh Hoa Đình vẫn cười lạnh, trong mắt hàm chứa phẫn nộ cùng bất mãn, trong giọng nói đều ẩn chứa mỉa mai.

Thái tử nghe liền trì trệ, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, ôn nhu nói: "Tiểu Đình, ngươi không nên hiểu lầm, khối kim bài này mấy năm trước vương thúc bởi vì lập được đại công mà được ban thưởng, bất quá là phần thưởng tôn vinh mà thôi, cũng không phải là lần này phụ vương ban cho vương thúc để đến làm khó dễ các ngươi."

Chuyện đó Lãnh Hoa Đình dĩ nhiên không tin, nhưng hắn cũng sẽ không vạch trần Thái tử, chỉ cười cười: "Nguyên lai chỉ là phần thưởng tôn vinh a, tuy vậy nhưng thần chỉ là quan tứ phẩm, không có tư cách đi nghiệm chứng, vương thúc giơ kim bài đến giam lỏng vi thần, vừa muốn bắt thê tử của thần, thần đều không thể phản kháng, nếu không có hắc ngọc có quyền ra lệnh đại doanh Giang Nam, thần cùng thê tử chỉ sợ phải chết dưới sự đe dọa của Dụ Thân Vương gia."

Thái tử nghe xong mày nhíu lại càng chặt hơn, trầm ngâm một lát mới nói: "Vương thúc lần này hành động cũng quá mức hoang đường lớn mật, cô hồi kinh nhất định sẽ trình tấu lên vạch tội vương thúc, Tiểu Đình, việc cấp bách là nhanh chóng sửa chữa máy móc cho tốt, hoàn thành nốt chỗ hàng hóa còn thiếu, thương đội xuôi nam có thể lùi lại nhiều nhất ba ngày vì lấy lý do đường xá hay thời tiết xấu rồi nhất định phải lên đường, nếu giờ không sửa thì thật sự không kịp thời gian a."

Lãnh Hoa Đình cười nhạt một tiếng nói: "Điện hạ nói cực đúng."

Thái tử nghe xong trong nội tâm vui vẻ, lớn tiếng nói: "Vậy thì mau mau mời Tôn phu nhân đến căn cứ đi, cả Đại Cẩm ngoại trừ nàng, không ai có thể hiểu mấy thứ máy móc này a."

"Máy móc cũ hỏng cùng thê tử của thần có quan hệ gì đâu, hiểu máy móc chính là có tội sao? Nàng bị bệnh, lại đang mang thai, không thể vất vả thêm nữa." Ngữ khí Lãnh Hoa Đình vẫn nhàn nhạt, nói ra lời nhưng lại khiến Thái tử nghẹn đến chết khiếp, Thái tử bất đắc dĩ dỗ dành: "Tiểu Đình, Thái tử ca ca biết rõ trong lòng ngươi tức giận, yên tâm, ta nhất định sẽ giao người cho ngươi, để ngươi hả giận, chỉ là tình thế hiện tại khẩn cấp a, ngươi chính là khâm sai quản máy dệt, là người tiếp chưởng Hắc ngọc, chuyện cải tạo và kinh doanh trong căn cứ là chức trách của ngươi, làm sao ngươi có thể nói như thế."

"Thần bị người ta giam lỏng tại nội viện, không cho phép hỏi đến việc căn cứ, thần không cách nào đảm đương chức vị khâm sai này, thần xin từ chức, do đó thần đưa trả ấn quan cùng Hắc ngọc, mời Thái tử tìm người khác tài giỏi hơn." Lãnh Hoa Đình không chút do dự đem ấn quan cùng Hắc ngọc đưa ra, hai tay trình lên.

Thái tử bị hành động của hắn lần này nghẹn đến mắt đều đỏ, vừa tức lại không có chỗ trút, chỉ vào cái mũi của hắn mắng: "Ngươi... Ngươi... Quả thực hồ đồ, đây là quốc gia đại sự, ngươi càng coi như trò đùa, như thế coi thường hoàng mệnh, ngươi... ngươi cũng thật làm tức chết ta."

Lãnh Hoa Đình nhăn lông mày, lạnh lùng nói: "Hoàng mệnh? Vi thần cả tự do đều không có, lấy cái gì đi chấp hành lệnh vua, chắc hẳn điện hạ cũng biết, thần cùng thê tử hôm nay chính đang mang tội danh tham ô, bị người ta giam lỏng a, thê tử của thần lúc đến đây liền một lòng nhào vào cải tạo máy móc, thật vất vả mới đem thiết bị sửa chữa tốt, máy móc hoạt động bình thường, lại đột nhiên bị người hãm hại, lần nữa bị người ám sát, thần tuân theo hoàng mệnh chịu thật là đủ uất ức rồi a." Nói xong liền chắp tay nói với Thái tử: "Thần vô năng, thần đối với máy móc này cũng không hiểu được nhiều lắm, hôm nay máy móc lại hỏng, thần cũng chẳng có biện pháp sửa chữa lại cho tốt, hàng hóa dù thiếu cũng đành thiếu a, dẫu sao máy móc này cũng dùng không được bao lâu nữa, hiện giờ thương đội xuôi nam nói rõ ràng cho các vùng Nam Dương mới phải, từ nay về sau Đại Cẩm không cách nào cung cấp hàng hóa vừa rẻ vừa đẹp nữa. Còn ai có tài năng tạo ra nhiều hàng hóa cho Đại Cẩm như trong quá khứ?"

Nói rồi chính mình đẩy xe lăn đem quan ấn cùng Hắc ngọc trong tay đưa đến tay Thái tử, cũng không đợi Thái tử nói thêm, tiếp tục nói: "Hắc ngọc đã giao lại, biệt viện này xem ra thần cũng không tư cách ở nữa, một lúc nữa thần liền trở về thu thập đồ đạc, mang theo thê tử đang bệnh rời đi nơi đây."

Thái tử bị lời của hắn chấn động nửa ngày không có lên tiếng, trên trán không khỏi toát ra chút mồ hôi, nhìn hắn thật sự đẩy xe lăn muốn đi, vừa tức vừa vội, lại có chút bất đắc dĩ, Thái tử làm sao không biết Tiểu Đình đang uy hiếp hắn, nhưng Thái tử cũng đành chịu, Dụ Thân Vương được Thái Hậu nương nương tin tưởng, đến Giang Nam chính là do Thái Hậu yêu cầu, chính Hoàng Thượng cũng không có cách nào khác ngăn được vương thúc, nhưng mà...

"Tiểu Đình hãy dừng bước." Thái tử ổn định lại tâm tình, cưỡng chế tức giận trong lòng, nói với Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình dừng lại, cung kính cúi đầu: "Thảo dân xin nghe Thái tử phân phó."

Vừa giao ấn liền tự xưng thảo dân, hắn sao vẫn trái tính trái nết như hồi còn bé, Thái tử cười khổ đến gần Lãnh Hoa Đình, tiện tay khẽ vỗ đầu hắn, chuyển đối sách khác với hắn: "Làm sao ngươi có thể đối xử Thái tử ca ca như thế, khi còn bé ngươi chính là cực kỳ nhu thuận, che chở Thái tử ca ca cực kỳ, ngươi xem, Thái tử ca ca đang khó xử, ngươi cũng không nghĩ biện pháp gì giúp đỡ Thái tử ca ca sao?"

Lãnh Hoa Đình nghe được liền buồn nôn một trận, hắn vô cùng sợ Thái tử dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, càng không có nghĩ tới đang nói chuyện nghiêm túc, Thái tử lại như làm nũng cùng chính mình nói chuyện, mặt hắn đỏ lên, vừa xấu hổ giương mắt nhìn, vừa nghẹn một ngụm úc khí chắp tay nói: "Thảo dân vô năng, cô phụ điện hạ yêu quý." Nói xong liền đẩy xe lăn nhanh hơn, nghĩ nhanh chút né khỏi quái vật Thái tử này là tốt rồi.

Thái tử sao có thể để cho hắn chạy, đem ấn tín cùng hắc ngọc trong tay cùng ném tới trong lòng hắn, cười xấu xa nói: "Ngươi đừng mở miệng một tiếng thảo dân, Thái tử ca ca cũng không chấp nhận, quan ấn này ngươi còn phải cầm, hắc ngọc cũng do Hoàng Thượng ban cho, ngươi càng không thể tùy tùy tiện tiện vứt bỏ, hành động hôm nay của ngươi lần này quả thật bất kính với Hoàng Thượng, cô phụ thánh ân, nhưng mà Thái tử ca ca biết rõ trong lòng ngươi tức giận, chẳng qua là nói đùa, nên sẽ không để ý."

Lãnh Hoa Đình đương nhiên biết rõ Thái tử sẽ không thật sự để hắn từ quan, hắn bất đắc dĩ cầm quan ấn cười khổ nói: "Vậy được rồi, thần trở về kinh, lại xin Hoàng Thượng chính thức từ quan là được."

"Được rồi, Thái tử ca ca biết rõ cơn tức này của ngươi không chỗ trút, chắc khó vâng lệnh làm việc." Liền nâng cao giọng nói, đối với tùy tùng của mình nói: "Nhanh chóng mời Dụ Thân Vương."

Tùy tùng lập tức ra khỏi phòng, không bao lâu Dụ Thân Vương mang khuôn mặt bình tĩnh đến đây, vừa thấy Thái tử liền cúi chào đúng lễ nghi, Thái tử xoay người về ngồi tại ghế chủ vị, khiến Lãnh Hoa Đình trở lại trong sảnh, cũng không cất lời để Dụ Thân Vương ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Dụ Thân Vương: "Vương thúc, thúc lần này xuôi nam thật đúng là công trạng nổi bật a, rốt cục tra ra tội chứng Giản Thân Vương tham ô, không biết vương thúc lần này tính thỉnh phụ hoàng trừng phạt người của Giản Thân Vương như thế nào đây?"

Dụ Thân Vương nghe đươc thì sững sờ, Thái tử mỉa mai khiến mình vừa thẹn vừa vội, trong lòng biết lúc này sợ là thật muốn rơi vào tay Thái tử, nhưng vụ tham ô là có thật, mình cũng không sai, chẳng qua chưa thăm dò tình hình rõ ràng, không tìm đúng thời cơ, mới rơi vào thế bị động mà thôi, cố gắng ngẩng thẳng đầu nói ra: "Giản Thân Vương tham ô là sự thật, chứng cớ vô cùng xác thực, không hề giả dối, nên trách tội Giản Thân Vương thế nào dĩ nhiên chỉ Hoàng Thượng anh minh mới biết, thần không có quyền chen vào."

"Vương thúc tra án vất vả, tuy vậy vương thúc giam lỏng khâm sai đại nhân cùng phu nhân, khiến cho hàng hóa xuôi nam không cách nào sản xuất đầy đủ, cô nghĩ vương thúc nhất định đã nghĩ ra phương pháp mới, tìm được nhân tài hữu dụng đến giải quyết việc này rồi." Thái tử thật sự rất tức giận, Dụ Thân Vương luôn là người mưu tính tinh tường, vậy mà không rõ sự tình lần này, làm việc chẳng phân biệt được nặng nhẹ, hắn muốn tự tìm đường chết, chẳng trách được người bên ngoài.

Dụ Thân Vương im bặt, nếu hắn có nhân tài hoặc có biện pháp thì đã không ra hạ sách sai người đến bắt Tôn Cẩm Nương, sắc mặt hắn biến hóa, cười khan nói: "Điều này không do thần cai quản, thần chỉ đến tra tham ô, đã tìm được chứng cớ, liền ngay hôm đó muốn lên đường hồi kinh phục mệnh, nơi đây có điện hạ chủ trì, còn chuyện gì không giải quyết được?"

Thái tử không nghĩ tới da mặt Dụ Thân Vương dày đến tình trạng này, rõ ràng chính mình gây ra đại họa, lại thoái thác như thế, không giải quyết được liền co cẳng chạy, muốn trốn, nhưng Dụ Thân Vương đều nhằm vào điều có thật, hắn vốn được Hoàng Thượng cho phép giám sát, tra tham ô thuộc chức trách giám sát, cũng là một trong những quyền hắn có, Thái tử không khỏi vừa tức hắn xảo trá và vô trách nhiệm, vừa buồn cười nói: "Vương thúc nói không sai, tuy vậy cô còn nhớ rõ vương thúc chỉ có quyền giám sát, không có quyền đuổi bắt cùng xâm phạm mệnh quan triều đình, càng không có quyền mưu sát khâm sai hoàng mệnh (khâm sai do hoàng thương phong)!"

Dụ Thân Vương nghe xong kinh hãi, nhất thời mặt mũi trắng bệch, khóe miệng có chút kéo ra, trong mắt hiện lên một tia âm độc: "Ngày ấy thần chẳng qua lo lắng sẽ làm lỡ quốc sự, nên đặc biệt đến khuyên giải mời Lãnh phu nhân về căn cứ, nhưng nàng nhất định không chịu, liền nổi lên tranh chấp, cho nên mới lỗ mãng hành động, sao có thể coi là mưu sát khâm sai hoàng mệnh?"

Thái tử nghe xong trên mặt càng tăng lên vui vẻ, lông mày nâng lên, nói với Dụ Thân Vương: "Như thế nói đến chuyện này, vương thúc cũng chỉ phạm vào một ít sai lầm nho nhỏ mà thôi, kể cả thị vệ của cô ra mặt, ngài cũng không để vào mắt, điều này... Cũng không coi là đại sự, vương thúc từ trước đến nay đều chưa có đem cô để vào mắt, cô cũng quen rồi..." Nói rồi dừng một chút, xem sắc mặt Dụ Thân Vương càng trắng bệch, liền đứng lên, đến gần Dụ Thân Vương, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn hắn.

Dụ Thân Vương cùng Thái tử nhìn nhau xong lập tức lại nhìn xuống, trong mắt hiện lên một chút lầm lỗi, cúi thấp đầu không dám nói lời nào.

Thái tử đột nhiên lớn tiếng gọi: "Tuyên gọi Bạch tổng đốc."

Lát sau, Bạch tổng đốc nhanh chóng đi đến, hành đại lễ với Thái tử, rồi chắp tay hướng về Lãnh Hoa Đình, trong mắt lộ ra một tia xấu hổ.

Thái tử hỏi: "Bạch khanh, đối với chuyện hôm nay Lãnh phu nhân bị người hành thích ngươi giải thích thế nào?"

Bạch tổng đốc khẽ khom người, đem những lời uy quyền bức ép lấy lợi ích dụ dỗ của Dụ Thân Vương, cùng kế hoạch hắn xếp đặt như thế nào, cho thủ hạ của Dụ Thân Vương vào phủ đuổi bắt Cẩm Nương đều nói ra, Dụ Thân Vương nghe xong khóe miệng kéo thành một tia cười lạnh, quát to: "Bạch đại nhân, ngươi thân có chức trách thủ vệ, lại liên kết với bọn đạo tặc, để kẻ xấu tiến vào gây chuyện lại còn muốn đổ tội lên đầu bổn vương, ngươi chắc biết hãm hại bổn vương phải chịu tội gì chứ?"

Bạch tổng đốc nghe xong xấu hổ cười nói: "Vương gia, hạ quan dù gan to tày trời cũng không dám hãm hại ngài, tuy lời nói của ngài hôm qua cũng không có nhân chứng vật chứng, nhưng hạ quan bắt được những kẻ hành hung, bọn họ đang ở ngoài cửa, trên người bọn họ chính là có ký hiệu phủ Dụ Thân Vương ngài, thứ này không phải do hạ quan giả tạo a."

Nâng một tay lên liền có mấy tên lính dẫn theo vài tên hành thích buổi sáng đi tới, trong đó không có tên ám sát Cẩm Nương.

Dụ Thân Vương vừa thấy, quát lớn: "Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, bổn vương chẳng qua chỉ muốn bắt Tôn Cẩm Nương đi tu sửa máy móc mà thôi, đâu muốn hành thích, bổn vương hôm qua đã nói rõ dụng ý, thật không ngờ ngươi hãm hại ta?"

"Hôm qua hạ quan cũng cho rằng Vương gia chỉ muốn vì nước phân ưu mà làm việc hồ đồ, cho nên cũng hồ đồ đáp ứng, nhưng không biết Vương gia ngài đang lừa gạt hạ quan, thực lòng đúng là muốn mưu sát Lãnh phu nhân, Vương gia, ngài lừa hạ quan thật thê thảm, hạ quan lúc này đây bị ngươi hại chết, nếu không có nha đầu bên người Lãnh phu nhân dũng cảm, phu nhân lúc này sợ đã hương tiêu ngọc vẫn, Đại Cẩm mất nhân tài, hạ quan sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Cẩm." Bạch tổng đốc to giọng lên án Dụ Thân Vương, đấm ngực dậm chân, rất thương tâm phẫn hận.

Dụ Thân Vương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn đưa mắt nhìn về phía Thái tử, lớn tiếng nói: "Điện hạ quả nhiên mưu hay kế giỏi, thần ra một kế sai lầm, một bước sai liền từng bước đều sai a."