Thứ nữ - Chương 135 phần 1

Chương 135

Thanh Ngọc được tuyển đến trong viện của Cẩm Nương không lâu sau, thì cái người hắc y nhân bịt mặt liền tìm đến nàng, muốn nàng dùng hết sức của mình để được Cẩm Nương tín nhiệm, thậm chí về sau, còn muốn nàng gả cho nhi tử của Tú cô là Hỉ Quý, nhưng Thanh Ngọc sau một lần gặp mặt Hỉ Quý, trong lòng không nỡ, đó là một thiếu niên trung hậu mà sạch sẽ, mình đã bị hắc y nhân khống chế, gả cho Hỉ Quý chính là hại hắn, nàng không muốn hại thêm một ai nữa, hơn nữaThiếu phu nhân là người không tệ, thiện tâm lại thông minh, nàng cũng không muốn hại Thiếu phu nhân, nhưng bất đắc dĩ, nàng lại không muốn chết, chỉ mới hơn mười tuổi, chính là tuổi rực rỡ nhất, không muốn, vì vậy, nàng đã trái lương tâm cung cấp cho hắc y một ít tin tức Thiếu phu nhân đi ra ngoài, hai lần gặp nạn vào Tháng Giêng cũng là do nàng đưa tin tức nói cho người nọ tình hình hộ vệ cùng tuyến đường... của Thiếu phu nhân, lần đó, thiếu chút nữa Tứ Nhi cùng Tú cô đã mất mạng, nhìn toàn thân Tú cô bị tổn thương, bộ dáng máu thịt mơ hồ, nghĩ đến nàng ngày bình thường đối tốt với mình, Thanh Ngọc thấy xấu hổ áy náy vạn phần, chỉ muốn chết đi để đền tội.

Về sau, rời kinh thành đến Giang Nam, Thanh Ngọc đã thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần mình không đi theo Nhị thiếu phu nhân, người nọ cũng sẽ không cần mình, nhưng mà, người nọ vẫn hạ lệnh xuống cho nàng, muốn nàng nghĩ mọi biện pháp cùng Nhị thiếu phu nhân tới Giang Nam, trên đường đi bị đuổi giết liên tục, Thanh Ngọc hiểu rõ là đám người kia đang giở trò quỷ, nàng tận lực không lộ diện, không cho người kia tìm được mình, lúc trên thuyền, nàng cũng không phải thật sự say tàu, nhưng mà mượn cớ say tàu để giả bệnh mà thôi, mục đích là muốn tránh dây dưa với người kia, cùng Nhị thiếu phu nhân cùng Nhị thiếu gia sống chung lâu ngày, lại càng vì tình cảm vợ chồng của Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân mà cảm động, một người tuấn tú phiêu dật, một người thông minh lanh lợi, nàng thật sự không muốn hại hai người bọn họ, có khi nàng nghĩ, thời điểm nửa năm độc phát đến, chính mình cứ chết đi coi như xong, còn sống cũng bị người khác khống chế, thân bất do kỷ (không làm chủ được mình), còn hại người, mà hại chính người mà mình tôn kính và yêu mến, đã có ý nghĩ như vậy, về sau Thanh Ngọc càng kiên định không cùng người nọ cấu kết.

Sau này ở trong biệt viện, người nọ lại nhiều lần tìm nàng, dùng hết các biện pháp, có khi, người nọ sẽ dùng bộ dáng của gã sai vặt trong nội viện, hạ lệnh xong thì sau đó cũng không thấy đâu, Thanh Ngọc mấy lần muốn nói hết với Cẩm Nương, nhưng nàng thật sự sợ hãi, cũng không dám mở miệng, dù sao cũng chỉ có hai lần gặp phải, đã hại Tú cô quá thảm rồi, thiếu chút nữa khiến Thiếu phu nhân chết dưới tay mấy kẻ đó, nàng sợ hãi bị mấy người Thiếu phu nhân, Trương ma ma, cùng Tứ Nhi khinh bỉ, càng sợ hãi bị Thiếu phu nhân coi mình là gian tế, có khi nhìn tình nghĩa của Tứ Nhi cùng Thiếu phu nhân, nàng rất hâm mộ, nàng cũng khát vọng được như vậy, nhưng mà, cái này chỉ có thể là vọng tưởng, những người đó cuối cùng vẫn tìm được nàng, nàng rốt cục thấp thỏm không yên, rất muốn nói hết với Thiếu phu nhân, nhưng lại không có can đảm, vẫn không thể nào mở miệng, chỉ có thể hy vọng Thiếu phu nhân có thể cát nhân thiên tướng (may mắn được trời phù hộ), có thể tránh khỏi một kiếp là tốt rồi.

Kỳ thật, buổi sáng hôm ấy, Cẩm Nương đi ra ngoài tản bộ, Thanh Ngọc cũng không biết thật sự sẽ có người tới ám sát, chẳng qua là nàng ngày ngày chờ đợi lo lắng, không an tâm mà thôi, trực giác mách bảo ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới mở miệng nhắc nhở, nhưng Thiếu phu nhân không có nghe, ngày đó tặc nhân thật sự xuất hiện, nhìn hắc y nhân trong chớp mắt một cái, cầm đao đâm về phía Thiếu phu nhân, Thanh Ngọc không kịp nghĩ liền lấy thân chắn trước mặt Thiếu phu nhân, đao lạnh xuyên qua bụng, giây phút này, nàng không cảm thấy đau đớn, mà chỉ thấy linh hồn được cứu rỗi, nàng có thể chân chính cứu Thiếu phu nhân một lần, cuối cùng cũng nhận được tiếng gọi thiệt tình của Thiếu phu nhân, trong mơ hồ, Thanh Ngọc đã nghe thấy tiếng khóc của Thiếu phu nhân, nghe được lời cầu khẩn của Thiếu phu nhân, cầu khẩn nàng đừng chết, thì ra, mình cũng có thể giống như mấy người Tứ Nhi, được Thiếu phu nhân đặt vào trong tim, đây chính là điều khiến nàng hạnh phúc nhất, lúc được chính Lãnh Tốn – Lãnh đại nhân bế lên, nam tử ôn hòa như vậy, tuy không có khả năng giống như tình yêu của Lãnh Khiêm và Tứ Nhi, nhưng mà, có thể được hắn nhìn thấy thương tiếc, cũng là hạnh phúc rồi, không phải sao?

Giọng Thanh Ngọc đứt quãng, dùng hết mới có thể nói hết một lần, Cẩm Nương nghe xong khóc không thành tiếng, Thanh Ngọc cố giấu tâm sự, nàng cũng biết, nhưng Thanh Ngọc so với mấy nha hoàn Lục Liễu cùng Bình Nhi kia thì khác nhiều lắm, Thanh Ngọc là người có ánh mắt ôn hòa, mặc dù có cảm giác xa cách nhàn nhạt, nhưng lại không hề giống kẻ gian ác, nàng một mực hi vọng rằng Thanh Ngọc có thể mở rộng cửa lòng mình ra, có chuyện gì, sớm nói rõ, nếu như trước đó có thể nói rõ với mình, mình còn có thể giống như trước đối xử với nàng sao?

Sau sự kiện ám sát ở hoa viên kia, Thanh Ngọc luôn có cảm giác, Cẩm Nương tuy là có chút chủ quan, nhưng vẫn biết, lần ám sát kia chỉ là chuyện sớm hay muộn, coi như nàng không có đi hoa viên, thì cũng là ở địa phương khác, sự tình ngày ấy rõ ràng là hai thế lực xoắn lại với nhau, mà Dụ Thân Vương kia cũng tuyệt đối không muốn mình chết, hắn không dám mạo hiểm, nhưng người muốn ám sát mình là kẻ nào? Là kẻ chạy trốn – Nhị lão gia? Hoặc là người Tây Lương?

“Thiếu phu nhân... cầu xin ngài... tha thứ cho nô tỳ.” Thanh Ngọc nói xong chuyện kia, cũng có chút mệt mỏi, sau một lúc ho mạnh, mới cố hết sức nói được một câu, trong đôi mắt hạnh đen tuyền tràn đầy chờ mong cùng cầu khẩn.

Cẩm Nương đâu có oán giận nàng, bọn nha đầu ở trong nhà cao cửa rộng này, vốn dĩ có thể ngây thơ cực kỳ, nếu không phải do hoàn cảnh bắt buộc nào có ai lại nguyện ý đi làm chuyện gian ác, hơn nữa, lương tâm Thanh Ngọc chưa mất, nếu không phải Thanh Ngọc dùng thân mình ngăn cản một đao trí mạng kia, sợ rằng lúc này Cẩm Nương không còn mạng mà ngồi đây. Cảm kích còn không hết, sao có thể trách nàng.

“Ngươi là nha đầu tốt của ta, Thanh Ngọc, ngươi đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi, về sau còn cần ngươi và Tứ Nhi hai người cùng hầu hạ ta.” Cẩm Nương khóc nức nở, cầm tay Thanh Ngọc nói.

Thanh Ngọc nghe xong, mắt phượng xinh đẹp có dòng lệ trào ra, nàng có chút kích động nhìn về hướng Cẩm Nương, thỏa mãn thở dài nói: “Giống Tứ Nhi sao? Cũng sẽ có một người như A Khiêm yêu thương nô tỳ sao, Thiếu phu nhân, nếu kiếp sau ta còn là một nô tài, nô tỳ sẽ lại tới hầu hạ ngài.” Sau khi nói xong, khóe miệng nở nụ cười thoải mái, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cẩm Nương nắm tay nàng có chút ấm áp, chậm chạp không chịu buông ra, lại một đóa hoa nhỏ thiện lương trước mặt mình tàn đi, giống như Kim Nhi lúc trước, khiến cho lòng Cẩm Nương đau đớn và buồn bã, nàng ngơ ngác nhìn nụ cười an bình của Thanh Ngọc, trong nội tâm như có một tảng đá lớn đè lên, không thở nổi, thật lâu sau, Trương ma ma đẩy cửa vào, tiến đến tách tay nàng khỏi tay Thanh Ngọc, khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, Thanh Ngọc nàng là người đã chết, chết có ý nghĩ, người nhìn nàng đi là đang cười đấy, người cũng đừng quá đau buồn, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng đấy.”

Cẩm Nương lúc này mới ổn định tinh thần, thong thả đứng lên, dựa vào người Trương ma ma: “Tại sao, tại sao lại có nhiều người xấu như vậy, vì cái gì mà bọn hắn muốn giết nàng, Thanh Ngọc, nàng không đáng chết.”

Trương ma ma nghe vậy liền thở dài nói: “Thiếu phu nhân, nếu ngài muốn bảo vệ người bên cạnh, thì chính ngài phải kiên cường, mạnh mẽ hơn, Vương phi chính là quá mềm lòng, cho nên mới có thể có người trong phủ tác oai tác quái, tương lai nếu Thiếu phu nhân là chưởng gia (chủ gia đình), nhất định không thể theo bước Vương phi.”

Cẩm Nương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trương ma ma, đây là lần đầu tiên Trương ma ma trước mặt mình mà thẳng thắn thành khẩn nói về Vương phi như thế, giọng nói có chút tiếc rèn sắt không thành thép (không kịp uốn nắn), xem ra, Trương ma ma lúc còn trẻ, đã từng được Vương phi coi trọng, chỉ là Vương phi quá mức hiền hậu ôn hòa, lại dễ dàng tin người, cho nên, nàng tình nguyện làm ma ma quản sự trong tiểu viện của tướng công.

“Ma ma, ngài đã từng hầu hạ Vương phi sao?” Cẩm Nương hỏi.

Trương ma ma nghe Cẩm Nương hỏi vậy liền sững sờ, trong mắt có chút đau xót, đỡ lấy nàng rồi nói: “Nơi này có mùi khó ngửi, ngài lại là phụ nữ mang thai, ra khỏi phòng rồi nói, không thì sẽ dính xui xẻo, đi nhanh thôi.” Nhưng lại tránh sự tình liên quan đến Vương phi, Cẩm Nương nghĩ, Trương ma ma có lẽ bị tổn thương không nhẹ đâu, cho nên mới không muốn nhắc lại tới Vương phi.

Hoặc là, Trương ma ma cho rằng, hiện tại chưa phải lúc nói rõ với mình, trong lòng ai chẳng có một chút bí mật, nghĩ như thế, Cẩm Nương cũng không hỏi nữa, cùng Trương ma ma đi ra cửa, vừa đi qua cửa, thình lình nhìn thấy Lãnh Tốn cô lãnh (lạnh lùng cô độc) đứng thẳng tắp ngoài cửa, thấy Cẩm Nương đi ra, khom người thi lễ một cái: “Phu nhân!”

Cẩm Nương quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Ngọc trong phòng, thanh âm có chút nghẹn ngào nói với Lãnh Tốn: “Lãnh đại nhân là tới thăm Thanh Ngọc sao?”

Lãnh Tốn nghe vậy khẽ giật mình, cũng nhìn theo ánh mắt Cẩm Nương hướng vào trong phòng, đã từng là nha đầu có ánh mắt linh động hôm nay đã không hề còn sức sống nằm ở trên giường, ngày đó, hắn ôm nàng trở về, Lãnh Tốn biết tõ, nha đầu kia hết thuốc chữa, một đao kia quá sâu làm tổn thương dạ dày, xuất huyết bên trong quá nhiều, có thể sống bây giờ Thiếu phu nhân thực là tiêu tốn một lực lớn dược liệu quý giá trên người nàng mới có chút hiệu quả, thế nhưng, ý của Thiếu phu nhân là gì?

“Thuộc hạ phục mệnh của đại nhân, bảo hộ phu nhân, đêm đã khuya thỉnh phu nhân sớm trở về phòng.” Lãnh Tốn đưa tay duỗi về phía trước, nói với Cẩm Nương.

Thì ra là la thoa cố ý mà sứ quân vô tình (ý như là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình), Thanh Ngọc thật đáng thương, một mảnh sai tình (tình yêu sai lầm), cũng may, nàng không biết lòng Lãnh Tốn, vẫn là cứ mang theo mộng tưởng đi, Cẩm Nương yên lặng đóng cánh cửa sau lưng lại, nàng không muốn Thanh Ngọc nghe được lời nói lạnh lùng của Lãnh Tốn, như vậy có lẽ nàng sẽ ra đi an tâm một chút.

Lãnh Tốn nhìn thấy sững sờ, lông mày nhíu lại, ánh mắt có chút phức tạp, khom người nói: “Thiếu phu nhân, thuộc hạ có câu này nhất định phải nói với ngài.”

“Chuyện gì?” Tâm tư Cẩm Nương vẫn còn ở trên người Thanh Ngọc, chưa có trở về, thuận miệng đáp.

“Thuộc hạ biết rõ ngài rất coi trọng nha đầu Tứ Nhi kia, nhưng mà A Khiêm là con nối dõi của Lãnh gia ta, mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, với thân phận của hắn lấy một nha đầu hèn mọn làm chính thất, chuyện đó là không có khả năng, gia phụ tuyệt đối không đáp ứng.” Lãnh Tốn trịnh trọng nói với Cẩm Nương.

Cẩm Nương nghe vậy trong lòng nổi giận, nhíu mày nói: “Lời ấy của Lãnh đại nhân sai rồi, A Khiêm cùng Tứ Nhi chính là lưỡng tình tương duyệt, Tứ Nhi hiền thục thấu tình đạt lý, nhân phẩm thuần lương, nàng cùng A Khiêm thật xứng đôi, thân phận địa vị chỉ là cái khuôn sáo cũ rích, chăng lẽ vì cái địa vị thô tục kia mà muốn chia rẽ một đôi tình nhân sao? Nếu cho Lãnh đại nhân lấy một nữ nhân thân phận cao quý lòng dạ rắn rết, chẳng lẽ ngươi cũng nguyện ý? Cưới vợ phải hiền, đây là còn là do Thánh nhân dạy, ta nghĩ, Lãnh đại nhân không phải là người cổ hủ hà khắc mới đúng.”

Lãnh Tốn lần đầu tiên nghe người ra nói, thân phận địa vị bất quá chỉ là thứ tục tĩu, hắn từ nhỏ đúng là được giáo dục sự nghiêm túc phân biệt đẳng cấp, từ trước đến này luôn không đem nô tài người hầu xem là hạng người ngang hàng, Lãnh phu nhân nói như thế, cũng có thể vì chính nàng xuất thân là thứ xuất, nghĩ như thế, trong mắt của hắn lộ ra một tia không đồng ý cùng tức giận, vừa ngước mắt, lại thấy Cẩm Nương vững vàng như núi trong sạch như nước, thần sắc tự tin có thừa, bên trong rực rỡ một cỗ khí thế ngạo nghễ, không thể không bị thu hút, nhìn thấy nữ tử này như vậy, chút ý khinh thường cùng khinh thị lập tức biến thành xấu hổ, nữ tử đặc biệt như thế, thông tuệ cùng cá tính như vậy, những cái... gọi là qua niệm thế tục kia áp lên người nàng, thật đúng là phạm thượng. Lãnh Tốn thu mắt, cúi đầu nhỏ giọng nói:

“Thật ra thì, gia phụ chủ yếu là người đoan chính, việc này dù ta không có phản đối, cũng không qua được cửa kia của gia phụ, chẳng lẽ lại muốn A Khiêm bị đuổi ra khỏi tộc sao?”

Cẩm Nương nghe hắn nói ngữ khí so với lúc trước buông lỏng hơn nhiều, cũng cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ cảm thấy việc này thật đúng là không dễ làm, tuy nói tình cảm của A Khiêm cùng Tứ Nhi rất sâu, nhưng muốn phá tan quan niệm của thế tục, lại để trong nhà Lãnh Khiêm tiếp nhận, đúng là việc khó, cổ nhân coi trọng nhất hiếu thảo, càng coi nặng xuất thân hơn, bị đuổi ra khỏi gia phả, đó là một việc rất mất mặt, sẽ trở thành hài tử bất hiếu, sẽ bị thế nhân phỉ nhổ, cho dù A Khiêm không quan tâm, Tứ Nhi chẳng lẽ cũng không quan tâm? Hai người ở lâu cùng nhau, thật có thể chịu đựng được sự kinh bỉ cùng đả kích của thế nhân sao?

Cùng lúc đó, Lánh Hoa Đình cùng Thái tử đã chơi xong mấy ván cờ, nhớ đến Cẩm Nương, nên đã sớm trở về phòng, bưng chén trà đang chờ, biết tin Thanh Ngọc tỉnh, Cẩm Nương lại đi thăm. Lòng của hắn dường như nhói lên, hắn sợ nàng sẽ bi thương, Thanh Ngọc vì cứu nàng một mạng mà bị thương, dù hắn không có tình tình vừa lương thiện vừa nặng tình, nếu như Thanh Ngọc chết rồi, tất nhiên sẽ thành tổn thương cho lòng nàng,

Quả nhiên thấy Cẩm Nương sau khi đi vào, lông mày thanh tú nhíu chặt lại, lòng của hắn xiết chặt, nhìn về phía Trương ma ma, trên mặt Trương ma ma cũng là sắc mặt thê lương, hắn liền đẩy xe lăn đi tới, nắm chặt tay Cẩm Nương, nhưng vẻ mặt lại vui vẻ, trừng đôi mắt phượng xinh đẹo nói: “Nương tử, Bảo Bảo hôm nay có đá nàng hay không? Hắn có phải là lại không biết điều không?’

Trong lòng Cẩm Nương đang là bi thương tích tụ, trong đầu vì tin tức của Thanh Ngọc nói làm cho người ta kinh sợ đang do dự không biết phải trả lời Lãnh Hoa Đình thế nào, rủ mắt xuống, liền thấy đôi mắt xinh đẹp bộ dạng tươi cười sáng ngời, trong mắt là ý cẩn thận từng li từng tí còn có cả nịnh nọt, trong lòng liền thấy ấm áp, gật đầy nói: “Có chứ, Bảo Bảo có động, nhưng mà, không phải là đá, còn quá nhỏ, nghe Trương ma ma nói phải hơn sáu tháng, mới có thể cảm nhận rõ ràng là ‘đá’, nhưng mà hắn không có nghịch ngợm a, hắn là hoạt bát hiếu động thôi, so với tướng công là nghe lời hơn.”

“Như thế nào so với ta nghe lời hơn, nương tử, nàng thật không công bằng, ta mỗi ngày đều nghe lời nương tử nói, nàng xem, nàng nói ta ăn rau, ta mỗi ngày đều ăn ba đũa ra.” Lãnh Hoa Đình bĩu môi, hai mắt sáng lấp lánh trừng mắt nhìn bụng Cẩm Nương, sờ lên, nói: “Tiểu tử, con cần phải ngoan đấy, không cho phép giày vò mẹ con, bằng không thì, con vừa ra đời, lão tử sẽ đánh vào mông nhỏ của con đó.”

Cẩm Nương nghe vậy liền cười, tức giận nói với hắn: “Hài tử cũng còn chưa thành hình, chàng đã bắt đầu khi dễ con, nào có người cha như chàng.” Nói xong, thân thể uốn éo, không cho hắn sờ.

Môi Lãnh Hoa Đình lập tức trề ra, lộ ra bộ dáng kẻ hồn nhiên vô tôi, ánh mắt sâu thẳm chớp mắt thay đổi thành ủy khuất: “Nương tử, nàng... có nhi tử không còn để ý tới tướng công nữa, nàng cũng không thể bất công nha.” Nói xong, đôi mắt diễm lệ phủ lên một tầng hơi nước, nước mắt như sắp rơi lã chã.

Cẩm Nương vừa tức lại vừa bất lực, sợ nhất là bộ dạng này của hắn, tên này lại cứ thích dùng bộ dạng này để ăn nàng đây, thực chưa thấy ai ngay cả con mình còn chưa sinh ra cũng ăn dấm chua, Cẩm Nương thở dài, nắm tay của hắn nói: “Chàng là chàng, con là con, tình cảm đối với chàng cùng với hắn không giống nhau, biết không, tướng công ngốc.”

Lãnh Hoa Đình nghe vậy nở nụ cười thản nhiên nói, lúc nãy như băng trên núi nay lại như hoa sen thuần khiết trong ánh nắng mặt trời đầy mê hoặc, nếu trong đêm khuya tĩnh lặng, vẻ đẹp này không biết sẽ đoạt mất bao nhiêu hồn phách, dù được nhìn không biết bao lần nụ cười của hắn, Cẩm Nương vẫn bị điện giật, không tự chủ mà cũng bị lây cảm xúc của hắn, cỗ bi thương trong trái tim cũng tiêu tán không ít, khóe miệng cũng cong lên nở nụ cười nhàn nhạt, tay nắm chặt hơn, giúp hắn tiến vào buồng trong.

Vừa vào cửa, Lãnh Hoa Đình liền đứng lên, ôm nàng vào trong ngực, vỗ lưng nàng rồi nói: “Nương tử, không phải là lỗi của nàng, cũng đừng tự trách mình.”

Lòng Cẩm Nương vẫn đau xót, vừa mới bớt đi một chút giờ lại tăng lên, trong lúc nhất thời, nghĩ tới Tú cô, Tứ Nhi đều bị thương, nghĩ đến mình sau khi gả đi, nguy cơ tứ phía, thời gian sống luôn nơm nớp lo sợ, đau buồn trào dâng, nằm ở trong ngực hắn khóc to lên, Lãnh Hoa Đình cũng không có dỗ nàng, tuy hắn sợ nhất là nàng khóc, cũng không chịu được khi nàng khóc, nàng vừa khóc, lòng của hắn cũng sẽ thắt chặt, phảng phất như bị ai đó véo mạnh, đau nhức vô cùng, nhưng mà hắn biết lúc này Cẩm Nương nên khóc, chỉ có khóc lên, mới không thành vết thương trong lòng, cho nên, hắn chỉ có thể ôm chặt nàng, mặc cho nàng khóc thỏa thích.

Cẩm Nương khóc đến thiên hôn địa ám, khóc đến mệt rồi, Lãnh Hoa Đình ôm nàng, nhẹ nhàng bế nàng tới giường, tự mình lấy nước ấm đắp mắt cho nàng, lại vận khí mát xa huyệt vị trên đầu của nàng, sợ nàng khóc lâu như vậy sẽ đau đầu, Cẩm Nương dưới sự chăm sóc dịu dàng của hắn dần dần chìm vào giấc ngủ, không lâu, liền có tiếng ngáy nhỏ, Lãnh Hoa Đình lẳng lặng ngồi yên một bên, sủng nịch nhìn tiểu nương tử của mình, mang trên mặt vẻ tươi cười an bình, cho dù bên ngoài phông ba mãnh liệt thì như thế nào, chỉ cần hai người đồng lòng, nắm tay giúp đỡ nhau, tương thân tương ái, có thể vượt qua tất cả mói chuyện, một ngày nào đó, một ngày nào đó hai người sẽ hạnh phúc bên nhau.

Cẩm Nương tỉnh giấc, cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều, vừa mở mắt, liền thấy ánh mắt trong trẻo tươi đẹp của tướng công nhà mình, tự động nói: “Tướng công, chào buổi sáng!”

Lãnh Hoa Đình nghe vậy khẽ giật mình, dường như muốn cho nàng biết, nàng ngủ đến trưa rồi, mặt trời đã chiếu đến mông rồi, mà vẫn còn sớm sao?

Trên giường Cẩm Nương duỗi lưng một cái, một tay ôm lấy cổ tướng công nhà mình, nghịch ngợm hôn lên môi hắn một cái hôn nóng bỏng, cũng tiện ôm cổ hắn để ngồi dậy, vừa sờ cái ót, nhớ tới tin tức trọng đại hôm qua Thanh Ngọc trước lúc chết nói với mình, mở miệng muốn nói, rồi lại thôi, kinh ngạc nhìn Lãnh Hoa Đình, suy nghĩ xem phải nói với hắn như thế nào mới tốt, dù sao việc này cũng quá mức trọng đại, đây lại liên quan đến vấn đề thanh danh của Giản Thân Vương phủ, nếu để Vương gia biết rõ, sợ là sẽ tức điên lên, chỉ sợ sẽ đem Lưu di nương bầm thây vạn đoạn.

“Vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Thanh Ngọc sao?” Lãnh Hoa Đình cảm giác Cẩm Nương vẫn suy nghĩ, liền dò hỏi.

“Ách, đúng vậy, là chuyện liên quan đến Thanh Ngọc, trước lúc chết nàng nói cho ta biết nguyên nhân cái chết của Trần di nương.” Cẩm Nương dùng từ thăm dò, không biết phải thế nào mới không làm lòng hắn quá tổn thương.

“Trần di nương? Không phải đã chết nhiều năm rồi sao? Như thế nào lại đột nhiên nhắc đến nàng?” Lạnh Hoa Đình nghe xong, mày dậm nhíu lại, tim đập nhanh loạn nhịp liền hỏi.

“Đúng, đã chết nhiều năm rồi, nhưng nàng không phải bị bệnh chết đâu, mà là bị người ta hại chết, nghe nói, năm đó nàng đã phát hiện được một bí mật.” Cẩm Nương nói xong dừng một chút, xem biểu tình của hắn, nhưng lại có vẻ không quá quan tâm, liền biết rõ hắn đối với Trần di nương cũng không có hảo cảm, dù sao năm đó Trần di nương cùng Lưu di nương đều là ở gần nhau, cũng khó dễ với Vương phi, cho nên, Lãnh Hoa Đình đối với Trần di nương nhất định cũng không có ấn tượng tốt gì.

“Thanh Ngọc nói, năm đó dường như Trần di nương phát hiện Lưu di nương cùng nam nhân khác gian díu, cho nên, mới bị người ta hạ độc chết, hơn nữa, Trần di nương còn nói... còn nói... Đại ca rất có thể... không phải là nhi tử của phụ vương.” Cẩm Nương quyết định vẫn là giải quyết, đau một chút vẫn nhanh nói ra, muốn đau nhức, muốn thương tâm, muốn phẫn nộ, đều được, đây là sự tình không thể nào chấp nhận.

Lãnh Hoa Đình nghe xong quả nhiên ngơ ngẩn, con mắt mở thật to, nhìn Cẩm Nương có vẻ không thể tượng tượng nổi, hỏi lại: “Nương tử, nàng vừa nói cái gì?”

Cẩm Nương không có trả lời, nàng biết rõ, hắn nghe rõ ràng, chỉ là nhất thời khó chấp nhận mà thôi, có chút lo lắng nhìn hắn.

“Nhưng năm đó nghe phụ vương nói, trên người Đại ca cũng có Thanh Long, nhưng mà, nghe nói, trên người hắn chỉ hiện ra một lần, không giống ta, chỉ cần phát sốt sẽ hiện ra, đây chính là dấu hiệu nhi tử của phủ Giản Thân Vương chúng ta. Hắn có Thanh long, hắn hẳn là người của phủ Giản Thân Vương.” Lãnh Hoa Đình vẫn có chút không tin, thì thào lẩm bẩm.

Chương 135.1

“Cái Thanh Long này, trên người Tiểu Hiên cũng có sao? Hắn cũng là tử tôn của phủ Giản Thân Vương mà.” Cẩm Nương hơi nhíu mày hỏi

“Có lẽ Tiểu Hiên cũng có, nhưng mà, ta chưa nghe nói qua, bởi vì thể chất của hắn từ nhỏ không tệ, rất ít khi bị bệnh, hắn là nhi tử của Nhị thúc, hẳn là có.” Lãnh Hoa Đình nhíu lông mày nói ra.

“Cái kia có phải chỉ cần là tôn tử của phủ Giản Thân Vương đều có đúng không, nếu là Lưu di nương gian díu cùng thúc thúc sinh ra Đại ca thì sao?” Cẩm Nương chỉ suýt chút nữa nói ra tên của Nhị lão gia, Nhị lão gia đối với Lãnh Hoa Đường quá tốt không hợp với lẽ thường, có khi có cảm giác còn tốt hơn so với Tiểu Hiên, cái này thật không bình thường, cho dù Nhị lão gia cùng Lãnh Hoa Đường có kí kết hiệp ước lợi ích gì, cũng chỉ có thể giống Nhị thái thái, tìm cách hại tướng công trước rồi hại Lãnh Hoa Đường, chỉ cần hai đứa con trai của phụ vương đều xảy ra chuyện, như vậy, ngôi vị Thế tử chỉ có thể là của Tiểu Hiên, đó là nhi tử danh chính ngôn thuận của hắn, tiếp nhận Vương tước không phải mới phù hợp với lợi ích của hắn sao?

“Hẳn có khả năng này, nhưng mà, Giản Thân Vương phủ cũng là thành viên hoàng thất, năm đó mấy con trai của thánh tổ cũng có một dấu như vậy, sau này liền trở thành dấu vết chứng nhận thân thích của Hoàng gia, nếu nói Lưu di nương cùng người khác dan díu, vậy cũng chỉ có thể là người ở trong phủ Giản Thân Vương.” Lãnh Hoa Đình cảm thấy việc này thật quá phức tạp rồi, hôm nay chỉ nghe lời nói một bên của Thanh Ngọc, Trần di nương năm đó cũng đã chết rồi, Thanh Ngọc biết rõ một chút chuyện cũng đã chết, việc này chỉ sợ chỉ có lão cẩu Vương ma ma mới biết rõ nhất, hôm nay chỉ là hoài nghi, cũng không có chứng cớ, nhưng mà, năm đó, vì sao một Lưu di nương kia, lại có bản lĩnh thông thiên, có thể hạ độc trên người mình, hôm nay cũng đã có thể giải thích, nàng có nam nhân khác, tự nhiên sẽ dựa vào nam nhân kia để tính toán sự việc.