Thứ nữ - Chương 145 phần 1

Chương 145

Lãnh Hoa Đình đúng lúc nhìn thấy Vương phi đã bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi Vương gia: "Phụ thân, Đình Nhi hỏi người vấn đề này quả thật không đúng, nhưng nhi tử thật sự rất muốn hiểu rõ, năm đó, người với mẫu thân, còn có Lưu phi nương nương lúc đó, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì sao người lại nói những lời như vậy với Lưu ma ma?" Vương phi nghe xong trong con ngươi cũng xuất hiện uỷ khuất cùng không cam lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp bao phủ một tia phẫn nộ cùng thống khổ, con ngươi không ngừng xoay chuyển, chăm chú nhìn về phía Vương gia.

Bà từ trước đến nay không biết điều này, Vương gia cùng Đại tỷ đã có những bí mật gì, hơn nữa, những bí mật đã bị giấu kín đã nhiều năm. Từ nhỏ Lưu phi rất yêu thương Vương phi, bà làm gì đều được tỷ ấy che chở, bà làm sao có thể nghĩ ra trong việc này lại cất giấu bí mật, một người tỷ tỷ từ trước đến nay bà luôn tôn kính, lại có thể âm mưu hại người thân của mình.

Điều này làm cho bà rất khó tiếp nhận, một cảm giác bị lừa gạt, lại bị người khác đùa giỡn như vậy đang tràn đầy trong lòng của nàng, nàng so với Lãnh Hoa Đình càng muốn biết hơn, rốt cuộc giữa Vương gia với Lưu phi có những chuyện cũ mập mờ gì không rõ.

Vương gia bị hỏi thân thể trở nên cứng lại, con ngươi xinh đẹp của Vương phi, xuất hiện sự chờ mong cùng khó hiểu, còn có một chút hoài nghi nhìn về phía ông, làm cho trong lòng của ông lúc này như có một tảng đá nặng đè lên, cảm giác rất buồn bực lại càng thêm nặng nề.

Ông nhìn vào ánh mắt của Vương phi, ánh mắt bình thản, không có nửa điểm trốn tránh. "Thanh Uyển, tình cảm của ta đối với nàng, đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn không rõ sao? Tỷ tỷ của nàng... Nàng ta thực sự không có tình cảm với ta, nàng ta chỉ là... nàng ta chỉ là người có ham muốn giữ lấy cực mạnh, cũng rất bá đạo, tranh cường háo thắng, đối với nàng lợi ích là quan trọng nhất, nàng ta ước rằng những điều tốt nhất trên thiên hạ, chỉ mình nàng ta có được thôi, nàng có khả năng không biết, năm đó, nàng được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng ta rất không phục việc này? Chỉ cần có nam nhân động tâm với nàng, nàng ta cũng sẽ từ đó mà cản trở. Năm đó, ta đến phủ của nàng cầu thân, phụ thân của nàng lần đầu tiên cũng không đáp ứng ta, chính là do nàng ta ở trước mặt nhạc phụ đã làm cái gì đó... Nàng ta... Là đã từng lén gặp ta, hi vọng... Thôi, những chuyện kia ta cũng không tiện nói ra, tóm lại, trong lòng của nàng ta, chỉ biết nghĩ đến lợi ích của chính bản thân của nàng ta mà thôi. Nàng ta đã tiến cung, cũng đã đạt được vị trí hoàng phi tôn quý như vậy, nhưng nàng ta vẫn muốn có một nam nhân si tình vì nàng, vì nàng ta mà chết cũng không tiếc, cam tâm trở thành nô lệ của nàng ta, hoàn toàn nghe theo lời nói của nàng ta, nhưng mà sẽ có nam nhân như thế sao? Thanh Uyển, ta có thể vì nàng cam tâm tình nguyện chết, những nữ nhân khác đối với ta, mặc kệ nàng ta là ai, ta cũng sẽ không ngó tới cho dù một cái liếc mắt”.

"Chuyện của Thanh Dung, chàng giải thích thế nào? Vậy chuyện của Thanh Dung cũng liên quan đến nàng ấy đúng không? Nàng ấy rõ ràng cũng rất chán ghét Thanh Dung mà?" Vương phi vẫn không hiểu rõ, năm đó, phụ thân ép buộc Vương gia phải lấy Thanh Dung, khi đó, Đại tỷ rõ ràng là phản đối việc này, còn cãi nhau một trận với phụ thân.

"Hừ, trước kia ta thật sự không biết, là chính nàng ta đã giở trò trong chuyện này, lúc này đây, Thanh Dung nhìn thấy ta lập tức hôn mê, nàng ấy thường thừa dịp nàng không có mặt ở đó, ngồi ở bên cạnh ta một lúc lâu, trong lúc đó nàng ấy còn lẩm bẩm nói những chuyện cũ... Ta mới biết được, năm đó, do nàng ta đã được phong làm phi tử, nhưng nàng ta lại ép buộc nhạc phụ nhất định bảo ta cưới Thanh Dung, nàng ta cũng không vì cái gì khác, chính là không muốn nhìn nàng có được hạnh phúc, ha ha, cũng như không muốn nhìn thấy Thanh Dung hạnh phúc, quả nhiên, ba người chúng ta, dây dưa đã trải qua nhiều năm như vậy, khiến cho những vết thương này ngày càng nặng nề hơn. Thủ đoạn của nàng ta quả rất thâm độc."

Vương gia nói xong thở dài, trong lòng vô cùng thương cảm, càng cảm thấy thẹn với Vương phi. Vương phi nghe thấy cũng đờ người ra, giật mình đứng tại chỗ, qua một lúc lâu cũng không lên tiếng, trách không được, Vương gia lại không thân cận với Lưu phi nương nương, mà Lưu phi nương nương đối với Vương gia cũng không mấy yêu thích, nguyên lai, ở giữa còn có sự tình như vậy.

Nàng không khỏi suy nghĩ đến những lời của Lưu ma ma vừa rồi, cảm thấy bản thân rất đơn thuần, làm sao đã trải qua nhiều năm chung sống cùng một người, lại không nhìn rõ ý đồ của Đại tỷ như vậy.

Bà chẳng qua chỉ biết Đại tỷ là một người mạnh mẽ, cái gì cũng muốn có phần tốt hơn, do tính cách của bản thân, chỉ cần tỷ tỷ yêu thích, nàng sẽ nhường cho tỷ tỷ, bà nhất định sẽ không tranh giành cùng Đại tỷ, cho nên, Đại tỷ chưa bao giờ khi dễ bà, ngược lại tỷ tỷ đối với bà là tốt nhất. Có lẽ, bởi vì bà trước giờ chưa từng tranh cùng tỷ tỷ.

Cho nên, Đại tỷ theo thói quen dĩ nhiên sẽ xem đồ của bà trở thành đồ của tỷ ấy, sau khi hai người lớn lên, các nàng cũng sẽ có riêng những người mà mình hâm mộ trong lòng, khi Đại tỷ phát hiện, những thứ đó không còn thuộc về mình nữa, bà ấy muốn có cũng không dễ dàng mà đoạt đi được nữa, cho nên, thói quen này đã làm cho tỷ ấy oán giận các nàng, mới có thể dùng các cách thức mà đoạt đi.

Hơn nữa, sau khi Đại tỷ vào cung, hậu cung cũng có nhiều nữ nhân như vậy, sẽ cùng tranh đoạt một nam nhân, tỷ ấy dùng hết tâm cơ thủ đoạn cũng đoạt không được lòng người nam nhân ấy.

Cho nên, một người phải ở trong cung cô tịch quanh năm, càng cảm thấy ghen tỵ với hạnh phúc của mình, ghen ghét sự si tình của Vương gia đối với bà, oán hận tại sao lại không có nam nhân si tình vì tỷ ấy.

Vì vậy mới có thể nghĩ cách muốn phá hư hạnh phúc của bà... Hôm nay tỷ ấy đã ra tay hại Cẩm Nương, việc này không chỉ là ghen tỵ với bà, càng phẫn hận đối với Vương gia, hơn nữa đối với quyền lợi ở trong cung, tỷ ấy đã ở trong cung đã nhiều năm, từ trước đến nay cũng không thể lật đổ được thế lực của Hoàng Hậu, tỷ ấy là một người mạnh mẽ như vậy sẽ càng oán hận. Cho nên, mới nghĩ đến để cho nhi tử của tỷ ấy lên ngôi vua, tương lai, tỷ ấy ít nhất có thể trở thành Thái Hậu, có một thân phận cao quý nhất... Nhưng như vậy sẽ hại Lục hoàng tử.

Suy nghĩ thông suốt việc này, Vương phi lập tức kéo tay Vương gia, bà có chút không được tự nhiên nhìn Vương gia: "Tướng công, chàng... Có cảm thấy thiếp quá mức ngu ngốc hay không."

Vương gia nghe xong sủng nịch vuốt ve những sợi tóc bên tai của bà, lắc đầu nói:

"Vốn là, những chuyện lục đục trong hoàng thất ta cảm thấy rất mệt mỏi, nếu trở lại trong phủ, ta vẫn phải đối mặt với những âm mưu quỷ kế tranh đoạt ngôi vị Thế tử, cuộc sống như vậy không thú vị, nương tử, ta yêu mến con người ôn hòa hiền hậu của nàng, nàng không cần thay đổi bất kỳ cái gì cả, cả đời như thế này là tốt rồi."

Lãnh Hoa Đình nghe thấy lời nói Vương gia, nhìn thấy Vương gia cùng Vương phi một đôi vợ chồng tình thâm, khóe miệng lơ đãng địa hiện lên một nụ cười, hắn không muốn quấy rầy hạnh phúc của đôi vợ chồng này nữa, lẳng lặng, rời khỏi phòng.

Trở lại trong phòng, mẫu tử hai người Cẩm Nương cũng đã ngủ, vẻ mặt của Cẩm Nương cũng đã khôi phục được chút ít, da thịt trắng bệch lúc nãy bây giờ đã trở nên hồng hào trở lại, dường như cũng trở về lúc đầu, một đôi môi hồng nhuận đầy dặn, có chút câu dẫn, bên môi xuất hiện một nụ cười nhẹ ôn nhu, làm cho vẻ mặt của nàng càng thêm thánh thiện, chắc là do nàng đã trở thành mẫu thân rồi, nhìn thấy Cẩm Nương như vậy, làm cho Lãnh Hoa Đình như lạc vào sương mù.

Suy nghĩ đến lời nói vừa rồi Vương gia cùng Vương phi, hắn cũng cảm giác mình rất hạnh phúc. Nương tử của hắn cũng không thích lục đục với nhau, càng không thích những âm mưu quỷ kế kia.

Nàng chẳng qua là bị động mà đáp trả lại toàn bộ thôi, cố gắng bảo hộ một bầu trời nhỏ thuộc về nàng, hạnh phúc nho nhỏ đó, chưa bao giờ nghĩ tới muốn hãm hại người khác, chẳng qua thỉnh thoảng nàng sẽ giở trò nghịch ngợm ra một chút, đó cũng để cho người khác biết rằng nàng cũng không phải ngồi không để cho người khác hãm hại bản thân.

Lãnh Hoa Đình đưa tay ra muốn vuốt ve khuôn mặt thê tử của mình, hài tử nằm bên cạnh nhẹ nhàng động đậy, giống như cảm thấy bản thân bị bao bọc rất chặt, bé rất không thoải mái, ngẩng lên đầu, bẻ bẻ cổ.

Cái miệng nhỏ nhắn chậc chậc, trong miệng nước miếng chảy ướt đến dưới cổ. Lãnh Hoa Đình cười nhìn thấy đôi môi hồng nhỏ nhắn của hắn, ngón tay thon dài của hắn lập tức điểm nhẹ lên đôi môi của tên tiểu tử đó một cái.

Tiểu gia hỏa kia lập tức nhắm mắt lại, giương cái miệng nhỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn như đang chuyển động theo ngón tay của Lãnh Hoa Đình, miệng cũng mở ra thành một cái vòng tròn, lúc đó không còn chậc chậc nữa, cố gắng muốn ngậm lấy ngón tay của Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Đình nhìn cảm thấy rất thú vị, lại cầm ngón tay điểm lên khóe môi bên kia của hài tử, quả nhiên tiểu tử kia chuyển động khuôn mặt, hướng đến phía bên kia.

Lãnh Hoa Đình nhất thời chơi đùa rất vui mừng đã thành nghiện, ngón tay điểm loạn lên khóe môi của tiểu tử kia, tiểu tử kia tìm được một lúc sau, cái miệng nhỏ cũng không tìm thấy ngón tay của Lãnh Hoa Đình, đôi mi thanh tú nhíu lại một cái, cái miệng nhỏ mím mím lại, đột nhiên khóc rống lên.

Cẩm Nương trong lúc đang mơ màng ngủ cũng phải tỉnh lại, ánh mắt còn mơ hồ say ngủ, tay hơi giơ lên, lập tức đem hài tử ôm vào trong lòng, vén áo lên, lập tức đem đầu ngực đưa vào miệng của tiểu tử kia, tay thì vỗ lưng của hài tử, động tác liên tục, thậm chí con ngươi của nàng cũng đã hạ xuống, liếc thấy tiểu tử kia, sau đó, lại nhắm mắt ngủ.

Tiểu tử kia được ăn no, cũng đã dừng khóc, cố gắng mút lấy sữa từ Cẩm Nương, hai mẫu tử căn bản coi Lãnh Hoa Đình là không khí, một người ngủ, một người ăn, không ai thèm để ý đến người bên cạnh là hắn đây.

Lãnh Hoa Đình nhìn thấy ngực của Cẩm Nương đã lộ hết ra ngoài, một mảng tuyết trắng đầy đặn, thân thể trở nên cứng ngắc, một cỗ nước xiết lập tức chạy thẳng bên hông, nhìn thấy điểm hồng đào đưa vào miệng của tiểu tử kia, hắn lập tức nuốt nước miếng, trừng mắt đối với tiểu tử kia, thầm nghĩ: "Cha của ngươi còn muốn ăn đấy."

Ngày hôm sau, sáng sớm Vương phi đã vào phòng của Cẩm Nương, Trương ma ma cùng Tú cô đang đổi tã cho tên tiểu gia hỏa kia, tiểu tử kia ăn nhiều, dĩ nhiên nước tiểu cũng nhiều, cách không được bao lâu đều phải đổi tã, Vương phi nhìn xem cái chân nhỏ của hài tử lộ ra ngoài, rất muốn cắn vào đó một cái.

Cẩm Nương ngồi ở trên giường đang uống tổ yến, thấy Vương phi đi vào, vội vàng muốn hành lễ, Vương phi liền nhanh chóng khoát tay: "Con cứ tiếp tục ăn đi, lại không chịu mời nhũ mẫu, nên ăn nhiều một chút, dưỡng thân thể tốt một chút, mới có thể cho hài tử ăn no được." Cẩm Nương gật đầu, hỏi Vương phi: "Nương, người suy nghĩ xem, nên gọi hài tử là gì đây?"

Vương phi nghe liền nhíu mi, nói ra: "Việc này ta đã hỏi, chữ lót của Đình Nhi là Hoa, còn hài tử nên lấy Chu làm chữ lót, chữ lót là Chu rất tốt, vậy nên lấy tên như thế nào cho tốt?"

"Vậy Dương thì sao, có thế tự do bay cao, con hi vọng sau này hài tử có thể tự do tự tại, không có bất kỳ phiền não gì, cứ sống hạnh phúc khoái lạc như vậy." Cẩm Nương cười nói.

"Chu Dương? Ừ, rất tốt, con chờ một chút, ta đi hỏi Tiểu Đình... Ách, Dương nhi, tên rất hay." Vương phi lẩm bẩm, cao hứng mà ra cửa.

Lãnh Hoa Đình đang ngồi trong phòng cùng Vương gia nhìn tin tức truyền từ kinh thành, "Phụ thân, người của Tây Lương thật sự đang đóng quân ở biên cảnh sao?"

"Năm trước Đại Cẩm đã gặp phải thiên tai, quốc khố trống rỗng, mà năm nay quân đội đi về phía nam còn chưa trở về, cho nên, nghĩ thừa dịp này quốc khố của Đại Cẩm trống rỗng phát động chiến tranh, muốn chiếm đoạt lãnh địa của các nước. Cho dù không đoạt được lãnh địa, cũng có thể cướp đi tiền tài của người dân trong nước.

Khí hậu của Tây Lương rất khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi, người dân phải di chuyển khắp nơi, hàng năm khi đến mùa đông, nếu xảy ra đại tuyết, sẽ thấy gia súc sẽ chết rất nhiều, dân chúng chết đói cũng không ít, bởi vậy, bọn họ đang thăm dò lãnh địa màu mỡ của Đại Cẩm chúng ta, thăm dò sản vật phong phú của Đại Cẩm, nhiều năm qua, nếu không có căn cứ kinh tế mạnh mẽ làm hậu thuẫn, mà Hoàng Thượng lại chú trọng việc huấn luyện binh, thì Tây Lương đã sớm xua binh nam hạ rồi." Vương gia chắp tay đứng vững, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhận thấy thời tiết đang bước vào mùa thu, trầm giọng nói.

"Phụ thân, bọn họ đánh nhau cũng tốt, chúng ta không cần trở về, ở lại Giang Nam chỉ cần giả vờ không quan tâm là được, hừ, Hoàng Thượng... Lúc cần chúng ta, lập tức thân thiết với Giản Thân Vương phủ, lúc bọn họ không còn cần nữa, lập tức hạ độc thủ ép buộc chúng ta, dựa vào việc này chúng ta không cần phải bán mạng vì hoàng thất lần nào nữa." Lãnh Hoa Đình nghe xong lạnh lùng nói.

Vương gia quay đầu lại yên lặng nhìn hắn, trong mắt xuất hiện sự bất lực cùng nồng đậm thống khổ, thở dài nói: "Tuy nói như thế, nhưng mà Đình Nhi, chúng ta họ Lãnh, chúng ta cũng là người của Hoàng Tộc a, nói như thế nào chúng ta cũng không thể khiến vương triều của Lãnh gia bị diệt được."

"Hài nhi cũng không muốn đồng bào của mình bị dị tộc khinh thường, chẳng qua muốn nhi thần một lần nữa phải bán mạng vì hoàng thất, nhi thần thật sự không cam lòng, hừ, Lưu phi nương nương lần này ra tay với Cẩm Nương, chẳng lẽ thật sự chỉ là một mình Lưu phi nương nương ra tay sao? Dù nói thế nào, Lưu phi chỉ là một Quý Phi nhất định không hẳn là bà ta, Hoàng Hậu mới là người chưởng quản của hậu cung.

Hoàng Hậu qua nhiều năm như vậy có thể ổn định địa vị mà không bị lật đổ, đương nhiên là bởi vì bà ta đã biết rõ thánh ý, trong biệt viện này, nếu không có sự nhúng tay của Hoàng Hậu, thì cũng sẽ do Hoàng Thượng nhúng tay vào, trong vài năm Hoàng Thượng khó có được cơ hội đi đến Giang Nam, nhưng người của phủ nội viện hằng năm đều cử người đến, người trong biệt viện này đều là do phủ Nội Vụ trông coi..." Giọng nói của Lãnh hoa đình trở nên lạnh lẽo, trong giọng nói cũng mang theo một tia mỉa mai.

"Tiểu Đình, những điều này phụ thân cũng đã nghĩ đến, cho nên, chúng ta càng phải quay trở về, thừa dịp căn cứ mới còn chưa được xây dựng xong, Giản Thân Vương phủ phải đem thẻ bài tốt này nắm bắt ở trên tay của chúng ta, đem những cái đáng lẽ phải thuộc về chúng ta đòi về toàn bộ." Vương gia nghe xong vỗ vỗ vào bả vai Lãnh Hoa Đình, chân thành nói ra.

Ánh mắt Lãnh Hoa Đình sáng lên, nói với Giản Thân Vương: "Phụ thân, người đã hiểu rõ rồi sao? Sẽ không ngăn cản nhi thần từ chỗ cẩu Hoàng đế đòi lại những cái nên thuộc về chúng ta nữa sao?"

"Hài tử ngốc, đã nhiều năm như vậy, phụ thân sở dĩ nhẫn nhịn mà không đi tranh đoạt, chính là vì bảo vệ mạch máu của Giản Thân Vương phủ, hôm nay chúng ta đã có Cẩm Nương, giống như lúc trước có Diệp cô nương, dĩ nhiên không sợ Hoàng Thượng đến uy hiếp chúng ta, hiện tại, không phải chúng ta đi cầu hắn, mà là phải để hắn van cầu chúng ta. Ta làm sao có thê ngăn cản ngươi được?"

"Nhưng hôm nay Hoàng Thượng cũng chưa hạ chiếu buộc nhi thần trở về, Cẩm Nương cũng đang ở cữ, thân thể nhất định có phần chịu không nỗi quãng đường dài như vậy, không bằng chúng ta đem việc buôn bán xà phòng phát triển mạnh hơn một chút, nếu có thực lực mạnh, giống như Cẩm Nương đã nói, có thể xây dựng nhà máy mới, rất tiện lợi, tự chúng ta sản xuất ra càng nhiều xà phòng, dùng những loại xà phòng này tiêu thụ ra các nước láng giềng, Tây Lương đã bất hòa với Đại Cẩm, vậy chúng ta đi đến Đông Lai quốc cũng tốt, đợi sau khi Cẩm Nương kiếm lời đủ rồi, dĩ nhiên lời nói của chúng ta ở trước mặt Hoàng Thượng càng có trọng lượng hơn." Lãnh Hoa Đình hưng phấn nói.

Lúc này, Vương phi đúng lúc đẩy cửa đi vào, kích động hỏi: "Vương gia, Tiểu Đình, đã đặt tên cho hài tử chưa?"

Vương gia nghe được khẽ giật mình, nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình cũng lắc đầu, nhìn về phía Vương gia, phụ tử hai người nhìn nhau một lúc sau cùng nhau nói: "Nương tử /nương, người/nàng đã đặt tên rồi sao?"

Hai người phụ tử bọn họ khiến cho Vương phi trở nên rối loạn, lại không biết bọn họ lại ăn khớp nhau đến như vậy, đồng thời nói ra cùng một câu, bà không khỏi sẵng giọng: "Không phải là ta đến hỏi hai người sao? Ta là một nữ nhân, làm sao có thể đặt tên được, chẳng qua là vừa rồi Cẩm Nương đã nói, sẽ kêu hài tử là Chu Dương, riêng ta cảm thấy rất tốt, không biết hai người cảm thấy thế nào?"

Vương gia nghe xong như rơi vào trầm tư, chậm rãi nói: "Ân, chữ lót của hài tử là Chu, còn chữ Dương thì sao..."

"Phụ thân, nhi thần hiểu lý do tại sao Cẩm Nương lại đặt tên cho hài tử là Dương, nàng muốn cho hài tử một cuộc sống tự do tự tại, không bận tâm suy nghĩ, dù chỉ là áo vải trà thô, chỉ cần tự tại, yên bình sống là tốt rồi, cho nên, nàng hi vọng từ nay về sau hài tử cũng có thể trải qua một cuộc sống như vậy."

Lãnh Hoa Đình thở dài một hơi, cái mũi có phần cay cay, hắn suy nghĩ từ khi Cẩm Nương đi theo hắn đến nay, cuộc sống của bọn họ chưa bao giờ được yên bình, là chính bản thân hắn đã bạc đãi nàng rồi, hôm nay, ngược lại phải nhờ năng lực của chính nàng để vượt qua khó khăn, cứ như vậy không phải quá uỷ khuất cho nàng sao?

"Vậy thì theo lời của Cẩm Nương đi, Trưởng tôn của Giản Thân Vương phủ ta, sẽ được đặt tên là Lãnh Chu Dương." Giản Thân Vương khẽ cười nói, nhìn thấy trong ánh mắt nhi tử hiện lên một tia ảm đạm, trong lòng của nhi tử đau khổ ông cũng thấu hiểu vài phần, chỉ hi vọng Tiểu Đình có thể hoàn toàn đi lại, tương lai, không cần dựa vào Cẩm Nương cũng có thể tạo ra một sự nghiệp riêng cho bản thân.

Vương phi nghe xong càng cao hứng, cũng không ngại phiền phức, lần nữa lại nhẹ nhàng chạy về phòng của Cẩm Nương mà báo tin, hiện tại tinh thần của bà không còn một bộ dáng ôn nhu trầm tĩnh giống như lúc xưa nữa, ngược lại giống như một hài tử đang vui đùa.

Vương gia nhìn thấy bộ dạng rời đi của Vương phi, hốc mắt cũng đã ẩm ướt, cảm khái nói với Lãnh Hoa Đình: "Đình Nhi, phụ thân thực có lỗi mẫu tử hai người, vì đại gia tộc của Giản Thân Vương phủ, phụ thân không thể không ủy khuất hai mẹ con các người."

Lãnh Hoa Đình cầm tay Vương gia, "Phụ thân, nhi tử hôm nay đã thấu hiểu tất cả rồi, nếu đổi vị trí này, Hoàng Thượng kiêng kỵ người, phòng bị người là chuyện dĩ nhiên, một người quá khôn khéo sẽ thành tai họa lớn cho Hoàng Thượng, phụ thân, Giản Thân Vương phủ có thể duy trì qua nhiều năm như vậy, người đã phải trả giá rất nhiều rồi, nhi thần hiểu điều này."

Giản Thân Vương nghe thấy cũng đưa tay ra nắm chặt tay Lãnh Hoa Đình, ngưng mắt nhìn tảng mây bay trôi lặng lẽ ở phía chân trời xa, nói khẽ: "Nếu như ngươi muốn đoạt lại ngôi vị Thế tử, phụ thân sẽ giúp đỡ hết sức, Đại ca của ngươi... làm cho phụ thân quá thất vọng rồi."

Lãnh Hoa Đình nghe thấy thân thể cứng lại, đau đớn từ trong đáy lòng của hắn đã trải qua nhiều năm, những quãng thời gian hắn bị khi dễ bỗng phút chốc xông lên trong lòng, nói thật ra, hôm nay hắn đã không còn quan tâm đến ngôi vị Thế tử.

Chẳng qua, mối thù hận đã ngấm sâu vào trong lòng hắn đã nhiều năm, không trút ra được thật sự khó tiêu tan mối hận trong lòng, người kia không phải rất quan tâm đến địa vị này sao? Chỉ cần có hai lý do này, thân tình huynh đệ cũng có thể không để ý sao, vậy mình cần gì giữ cho hắn con đường sống.

Lúc trước hắn còn bận tâm đến cảm thụ của Vương gia, hôm nay Vương gia đã chính mình mở miệng, vậy thì càng không cần bận tâm, chỉ cần rất bố trí cho tốt là được.

Ngày thứ ba, là thời gian tắm rửa cho Dương nhi, Vương gia cùng Vương phi liền còn có Diệp Nhất, Diệp Tam, Diệp Tứ, Bạch Thịnh Vũ, Lãnh Khiêm đều được mời đến, để Dương nhi ra mắt, bởi vì lúc trước bà đỡ đã bị đánh rồi đuổi ra khỏi phủ, Tú cô cùng Trương mụ mụ giống như không từ chối việc trở thành bà đỡ của Dương nhi.

Hôm nay, ánh sáng rực rỡ của ngày mùa thu như đang lười biếng chiếu rọi khắp nam hậu viện trong biệt viện của hoàng gia, những cây cao lớn trong sân dưới ánh mặt trời hiện ra những tia sáng rực rỡ, giống như một tầng ánh sáng bạc, mà dưới tán cây chương, hoa nguyệt quế nở ra màu vàng nhạt, hương hoa bay quanh tứ phía, ngửi vào trong mũi, mùi hương ngọt thấm người, sau ba ngày Dương nhi được tắm rửa sạch sẽ cũng phải bay bổng trong mùi hương nguyệt quế này, lúc này ánh nắng rực rỡ, chính vì vậy mà mọi người đang vui mừng mà tiến hành những nghi lễ.

Bởi vì đang là mùa thu, ở Giang Nam hơi ẩm ướt, nhưng quả thật rất lạnh, ở chính đường lúc này đã xuất hiện một vài chậu than, trong phòng ấm áp, Trương ma ma đem cởi vải bố quấn trên người của Dương nhi xuống, Tú cô thì thả rất nhiều vị thuốc Đông y vào trong chậu đồng, Trương ma ma nâng người Dương ca nhi lên hướng về phía chậu tắm.

Dương ca nhi từ khi ra đời đến nay, lần đầu tiên cảm thấy như được cởi bỏ những trói buộc quanh người, mừng rỡ hai tay hai chân đều nhảy múa loạn cả lên, hai tay hai chân trông giống như củ cải đường nho nhỏ nhìn rất đáng yêu.

Trương ma ma nhịn không được chọc chọc trên bộ ngực nhỏ của tiểu tử kia, nhưng thân thể của Dương ca nhi uốn éo càng lợi hại hơn, tiểu tử kia cảm thấy rất hiếu kỳ với chuyện này, đôi mắt phượng xinh đẹp chuyển động liên tục, khóe môi nhếch lên chảy nước miếng, làm như chuyện này vốn rất bình thường, tuyệt không sợ người lạ, căn bản là không khóc, thấy vậy Vương gia cùng Vương phi đều cười tít mắt.