Thứ nữ - Chương 146

Chương 146

Cẩm Nương nghe thấy cũng không tỏ vẻ gì, ngược lại Bạch Thịnh Vũ nghe vậy ngẩn ra, nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình chỉ hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh nói với Trương ma ma: "Chuyện đã xảy ra khi nào? Ba người đó đều chết hết sao?"

Trương ma ma nói: "Bẩm Nhị thiếu gia, vừa rồi nô tỳ sai người đưa cơm cho bọn họ, cung nữ đưa cơm bẩm báo lại, những người của Lưu ma ma đều chết hết, nô tỳ hoảng sợ, nên lập tức đến bẩm báo Nhị thiếu gia."

Bạch Thịnh Vũ cùng Lãnh Hoa Đình nhìn nhau, Lãnh Hoa Đình đẩy xe lăn đi ra ngoài, Lãnh Khiêm nhìn thoáng qua Tứ Nhi ở trong phòng, do dự một chút, vẫn đuổi theo sau lưng Lãnh Hoa Đình, giúp đẩy Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài.

Cẩm Nương mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng hôm nay nàng không muốn quan tâm đến chuyện này, có tướng công ở đây, nàng chỉ cần chăm sóc cho Dương ca nhi tốt là được, nghĩ vậy nàng liền xoay người, đi vào phòng, khuôn mặt của Tứ Nhi vẫn đỏ bừng, Cẩm Nương nhìn thấy lập tức nở nụ cười: "Xấu hổ cái gì, rốt cuộc cũng phải gả ra ngoài rồi, cuối cùng tu thành chính quả, bộ dạng của A Khiêm lúc nãy, quả thật muốn chọc cho người khác cười mà, hắn quả là một người thành thật, ngươi đấy, từ nay về sau cũng đừng một chút lại khi dễ hắn là được rồi."

Ánh mắt của Tứ Nhi không biết phải nhìn vào đâu nữa, quần áo trong tay đã bị nắm đến nhăn lại, bộ dạng giống như muốn vắt hết nước từ quần áo vậy, Cẩm Nương bất đắc dĩ đoạt lại quần áo, trách mắng một chút: "Nhanh đừng xoắn quần áo nữa, đến đây, ta đã chuẩn bị đồ cưới cho ngươi, quần áo cưới của ngươi làm thế này có được không?"

Nói xong lập tức kéo Tứ Nhi vào phòng trong, đi đến chỗ rương hòm mà lúc đầu Cẩm Nương từ Giang Nam biệt viện mang đến chỗ này, cầm một cái chìa khóa, trong đó có một cái thùng gì đó rất lớn: "Chìa khóa này cho ngươi, tất cả những vật dụng trong rương đều chuẩn bị cho ngươi, bây giờ ngươi mở ra nhìn xem."

Trong mắt của Tứ Nhi hàm chứa lệ, nàng là cô nhi, từ nhỏ ở Tôn phủ đã vô y vô dựa, lúc trước làm nha đầu cho Tứ cô nương, ngay cả Tứ cô nương cơm cũng không đủ no, nên tất nhiên nàng càng không được cơm no áo ấm rồi, nhưng vì nương tựa vào nhau đã nhiều năm như vậy, nay Tứ cô nương trở thành Thiếu phu nhân, hiện giờ sau khi sinh Dương nhi lại biến thành phu nhân, mặc kệ thân phận người thay đổi như thế nào, nhưng người vẫn đối xử với nàng rất tốt, giống như tỷ muội ruột thịt.

Hôm nay phải gả đi, Tứ Nhi cũng biết, phu nhân cũng sẽ chuẩn bị đồ cưới cho nàng, nhưng không nghĩ tới, lại có nhiều như vậy, tràn đầy cả một cái rương lớn, nàng không mở ra, chìa khóa cầm trên tay khẽ run, trong lòng rất kích động, ngơ ngác nhìn cái rương đang đứng kia, nửa ngày cũng không có phản ứng gì.

Cẩm Nương vỗ vỗ bờ vai của nàng nói: "Mở ra nhìn xem đi, trong này chỉ là chút ít đồ trang sức mà thôi, bên kia còn có gấm vóc, chuẩn bị làm quần áo cho ngươi, kỳ thật, mấy tháng trước, hai người Trương ma ma và Tú cô đã chuẩn bị làm quần áo cho ngươi rồi, chỉ là gạt ngươi, không muốn để cho ngươi thấy, trước tiên ngươi nên nhìn xem trong rương một chút, nhìn xem còn thiếu cái gì không, nếu thiếu ta sẽ giúp ngươi thêm vào."

Tứ Nhi nghe xong cũng không đi mở rương hòm ra, quay người lại, nhào vào lòng của Cẩm Nương, nghẹn ngào mà nói: "Phu nhân, người... Đối với nô tỳ thật tốt quá."

Cẩm Nương vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, ôn nhu nói: "Đồ ngốc, còn có nô tỳ ở đây nữa sao, ngày khác đã phải gả cho người ta rồi, ngươi sẽ là Lãnh Thiếu phu nhân, A Khiêm là quan lục phẩm, nhanh đừng dùng hai chữ nô tỳ nói ra khỏi miệng nữa."

"Không, A Khiêm cho dù làm quan lớn, Tứ Nhi vẫn là nô tỳ của phu nhân, cả đời hầu hạ cho người." Tứ Nhi tuỳ hứng ôm lấy Cẩm Nương, vùi đầu vào hõm vai của Cẩm Nương mà nói chuyện.

"Ngươi nha, phải học hỏi làm đương gia xử lý mọi chuyện, càng phải học làm thế nào để trở thành Thiếu phu nhân, Lãnh gia mượn thân phận của ngươi mà nói chuyện, ngươi càng phải để cho bọn họ nhìn thấy, làm cho bọn họ biết rằng, ngươi so với các vị tiểu thư của các nhà quyền quý không kém một chút nào, từ ngày mai, ngươi không được xưng nô tỳ nữa, biết không? Hơn nữa, ta sẽ vào cung tìm một ma ma cho ngươi, dạy cho ngươi một ít lễ nghi quy củ, từ nay về sau ngươi cũng sẽ phải xuất nhập trong giới thượng lưu, nếu muốn đứng chung với các vị tiểu thư, giao tiếp với những vị Thiếu phu nhân, phu nhân, không thể cho A Khiêm mất mặt được." Cẩm Nương tận tình khuyên bảo Tứ Nhi.

Lại đem đầu của nàng đang dựa vào người mình đẩy ra, Cẩm Nương tự mình đem chìa khóa đi đến rương hòm mở ra, Tứ Nhi nâng mắt lên nhìn lại, thấy có những rương nhỏ được sắp xếp vô cùng chỉnh tề trong rương lớn kia, Cẩm Nương đem từng rương nhỏ mở ra, đồ trang sức bằng vàng có một bộ, trang sức bằng ngọc một hộp, trân châu mã não một hộp, bảo thạch ngọc trai một hộp, còn có một hộp chứa đầy ngân lượng, phàm là trang sức của nữ nhân mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Tứ Nhi nhất thời xem hoa mắt, tiền tiêu mỗi tháng của nàng chỉ có mười lượng, tiền tiêu này là mỗi tháng Cẩm Nương đã tăng lên cho nàng một ít rồi, một rương lớn đồ đạc như vậy, nếu như không có hơn một ngàn hai lượng căn bản không thể nào chuẩn bị được, nếu thật sự chỉ dựa vào tiền lương hàng tháng của nàng mà mua những đồ này, thì không biết đến ngày nào mới có thể làm được, vốn lúc đầu nàng nghĩ rằng, nhiều nhất thì Cẩm Nương cũng chỉ cho nàng một vài bộ trang sức mà thôi, nhiều nhất, cũng sẽ thêm chút châu báu, giống như Lục Liễu lúc trước vậy, nhưng hôm nay, nhìn thấy chiếc rương này, quả thật so với những nhà giàu bình thường gả người cũng không thể so sánh được...

"Nếu không thiếu, vậy chúng ta nên đi xem quần áo cho ngươi dùng trong bốn mùa một chút, ngươi phúc khí thật là tốt, có hai người Trương ma ma với Tú cô đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho ngươi, quần áo bốn mùa đều chuẩn bị vài bộ, nhưng đồ của A Khiêm ngươi phải tự ra tay, không biết ngươi sẽ chuẩn bị như thế nào?" Cẩm Nương kéo Tứ Nhi đi vào phòng, Tứ Nhi cũng kéo nàng lại dừng bước:

"Phu nhân, không cần nhìn nữa, đồ người chuẩn bị ta rất hài lòng, huống chi lại chính tay Trương ma ma cùng Tú cô làm cho ta, càng không thể phản đối, ta... chỉ lo lắng một chút mà thôi, sợ Lãnh đại nhân sẽ làm khó dễ, cũng không biết được hôn sự này có thể thành hay không."

"Quan tâm những chuyện này làm gì, mọi việc đều có A Khiêm lo liệu, tính cách của A Khiêm như thế nào ngươi cũng đều rõ ràng, chắc chắn không có người nào có thể ép buộc được hắn, ngươi không nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của hắn có bao nhiêu ngang bướng sao, đừng nói là A Tốn đến đây, e rằng ngay cả cha chồng tương lai của ngươi cũng không làm gì được hắn, nhất định sẽ không thể ngăn cản quyết tâm lấy ngươi được." Cẩm Nương nhìn thấy Tứ Nhi đang hoảng sợ, lấy tay chỉ nhẹ vào trán của Tứ Nhi, tức giận mắng.

Tứ Nhi nghe vậy cũng cười, đôi mắt sáng ngời xuất hiện một chút thẹn thùng cùng vui sướng, cúi đầu xuống nói: "Vâng, ta không cần suy nghĩ nữa, phu nhân, xin người giúp ta lựa ngày. Sẽ thành thân trước khi chúng ta quay về kinh thành, nô tỳ cũng rất sợ đêm dài lắm mộng."

Cẩm Nương nhìn thấy nàng cuối cùng đã thông suốt, liền gật đầu nói: "Một chút nữa ta sẽ đi hỏi Vương phi thử xem, để cho Vương phi quyết định, ngươi là nữ quan, phải lập gia đình, còn phải có chút quy định lễ nghĩa mới phải, chuyện này nhất định phải hỏi Vương phi mới biết."

Tứ Nhi nghe thấy cũng lập tức đồng ý: "Hết thảy mọi chuyện đều nhờ phu nhân quyết định."

Cẩm Nương cười nói: "Ta đây là gả muội muội ra ngoài mà thôi, đi thôi, ta đói bụng, thừa dịp Dương nhi chưa tỉnh lại, đi dùng cơm đã rồi tính sau”.

Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Lãnh Hoa Đình cùng Bạch Thịnh Vũ, A Khiêm đã quay trở lại, Cẩm Nương lập tức để cho Trương ma ma dọn cơm lên, dù sao ở đây đều là người thân, lập tức dọn một bàn ở chính đường, mời Vương phi, bởi vì thân phận của Vương gia cũng chưa được khôi phục lại, nên không thuận tiện ngồi cùng bàn với bọn họ.

Tứ Nhi lại muốn đứng sau hầu hạ Cẩm Nương, tay của Cẩm Nương đưa ra kéo nàng lại, đem nàng kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình, nói với Vương phi: "Nương, con muốn chuẩn bị hôn sự cho A Khiêm cùng Tứ Nhi, không biết còn điều gì phải chuẩn bị hay không, xin ngài nói cho con biết."

Vương phi nghe vậy ngẩn ra, lập tức híp mắt nở nụ cười, nhìn Tứ Nhi lại quay ra nhìn A Khiêm, một lúc sau nói với A Khiêm: "A Khiêm, ngươi đã ở trong Vương phủ của chúng ta đã lâu, ánh mắt quả thật không sai a, Tứ Nhi là một cô gái hiền lành dịu dàng, ngươi từ nay về sau cần phải chăm sóc cho nàng thật tốt."

A Khiêm nghe xong đỏ mặt lập tức muốn hành lễ với Vương phi, Vương phi vội vàng đỡ hắn lên, rồi nhìn về phía Cẩm Nương nói: "Việc này con không cần quan tâm, có ta ở đây rồi."

Cẩm Nương muốn chính là những lời này, những nghi thức thành hôn này nàng cũng không hiểu biết nhiều lắm, Tứ Nhi cũng là người không bớt việc, muốn nàng còn có thể, nhưng nếu muốn nàng tự quyết định chuyện này, nàng sẽ làm hỏng mất, tuy là trong phòng còn có Trương ma ma và Tú cô, nhưng hai người thân phận không cao quý bằng Vương phi, càng không có kiến thức rộng rãi giống như Vương phi, nếu có Vương phi đứng ra làm chuyện này, Cẩm Nương có thể hoàn toàn không cần lo lắng nữa, nàng chỉ cần ra ngân lượng là được, mà nàng, hiện tại không có gì nhiều, nhưng ngân lượng đối với nàng quả thật không thiếu.

Sau khi Dương nhi đầy tháng, sẽ đến hôn sự của A Khiêm với Tứ Nhi, vốn muốn nghĩ đãi tiệc đầy tháng cho Dương nhi, lại tiếp tục uống rượu mừng của A Khiêm cùng Tứ Nhi, nhưng có chuyện đã xảy ra hai ngày trước đó, thánh chỉ của Hoàng Thượng rốt cuộc đã tới.

Hạ chỉ, tân tổng đốc chính là Lãnh Tốn, Lãnh Tốn này có thể nói là hăng hái, hắn lập tức được thăng lên mấy bậc, từ Lục Phẩm thị vệ trở thành nhị phẩm, dĩ nhiên ở giữa, có công lao của Thái tử, cũng không biết Thái tử đã tiến cử như thế nào, Hoàng Thượng dĩ nhiên cũng làm theo lời của Thái tử, để cho Lãnh Tốn đặc biệt nâng thành tổng đốc Giang Nam.

Ngày đó trong thánh chỉ còn đề cập đến việc Cẩm Nương trở thành Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân cùng thăng quan cho Lãnh Hoa Đình, Hoàng Thượng thăng chức cho Lãnh Hoa Đình làm nhị phẩm Trung Thư Lệnh, sau khi hắn đem công việc ở Giang Nam giải quyết xong, có thể tùy ý hồi kinh phục mệnh.

Lãnh Hoa Đình nghe thấy chức quan này có chút sợ run, Trung Thư Lệnh chính là quản hạ vài tỉnh, tuy nói chỉ là nhị phẩm, nhưng trong tay lại nắm quyền lớn, không sai biệt lắm tiến gần đến trung tâm quyền lực, nếu so với việc Hoàng Thượng luôn nghi ngờ Giản Thân Vương phủ, làm sao lúc này có thể đề bạt Lãnh Hoa Đình? Còn nữa, Hoàng Thượng không phải quan tâm nhất hình tượng quan thần trong triều sao?

Lúc trước chẳng phải đã nói rằng hai chân của hắn đã bị tàn phế, đã tổn hại đến hình tượng của Giản Thân Vương phủ, cho nên, mới tước đoạt ngôi vị Thế tử của hắn, để cho Lãnh Hoa Đường thừa kế ngôi vị này sao, sao lúc này lại phong chức cao như thế cho hắn được chứ?

Sau khi Vương gia nghe xong việc này, ngược lại nở nụ cười, nhìn Cẩm Nương nói: "Hay là Hoàng Thượng muốn ngươi xứng đôi với Cẩm Nương, cũng không thể để cho một Tứ phẩm lại thành thân với một nhị phẩm cáo mệnh phu nhân được?"

Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng không để ý, ôn nhu nhìn vào mắt của Cẩm Nương, trên mặt lại lóe ra một tia tự tin cùng kiêu ngạo: "Cũng có thể dựa vào tình hình chiến đấu căng thẳng của Tây Lương, hiện tại Hoàng Thượng đang cần dùng người, quốc khố lại trống rỗng, muốn đánh thắng trận này, cần phải sử dụng rất nhiều ngân lượng, e rằng Hoàng Thượng lúc này muốn chúng ta hỗ trợ mà thôi."

Cẩm Nương nghe xong cảm thấy thất vọng, hướng đến bên hắn nói: "Đừng nghĩ đến việc sử dụng ngân lượng của chúng ta, những ngân lượng này là ta để lại cho Dương nhi cưới vợ."

Vương gia nghe thấy nở nụ cười, ông rất ít khi nhìn thấy bộ dạng tuỳ hứng này của Cẩm Nương, lập tức nói: "A, được rồi, hiện tại để lại cho Dương Nhi sau này cưới vợ, đến khi nó trưởng thành, chẳng phải được ngồi trên một núi vàng sao?"

"Dạ, tóm lại, vạn nhất không bất đắc dĩ, ngân lượng của chúng ta đều không cho ai cả, tự chúng ta giữ lại là tốt nhất." Cẩm Nương cũng không phải vô vị nói những lời này, tình cảm của Vương gia đối với hoàng thất, nàng sợ Vương gia sẽ thỏa hiệp trước mặt Hoàng Thượng, Lãnh Hoa Đình đã đưa ra đề nghị với nàng về việc thành lập thế lực ở Đông Lâm của hắn, nàng suy nghĩ quyết định xây dựng các xưởng xà phòng lớn hơn một chút, lần này hồi kinh, các xưởng sản xuất xà phòng cứ giao cho Diệp Nhất quản lý, cũng tính quyết định mời Phú Quý thúc đến, một người quản lý việc nhà máy, một người quản lý việc mua bán, có kinh nghiệm phong phú trung thành và tận tâm đến quản lý các cửa hàng, Cẩm Nương tin tưởng ngân lượng mà nàng kiếm ra sẽ mỗi ngày sẽ tăng lên rất nhiều.

Hơn nữa mở rộng mua bán ở Đông Lâm quốc, thì sau này tài phú của Giản Thân Vương phủ khó có người nào phỏng đoán được con số chính xác được.

Hoàng gia, không phải vạn bất đắc dĩ, không cầu đến nàng, dù một đồng nàng cũng không muốn xuất ra, nếu nói đến Thái tử, nàng đã chuẩn bị một khoản tiền đưa cho hắn rồi, nhất định sẽ đủ để cho Thái tử chi tiêu hàng tháng, nàng tuyệt đối không đưa nhiều hơn một phần.

Vương gia nghe thấy vô cùng vui mừng, nói với Lãnh Hoa Đình: "Tiểu Đình a, nhìn thấy con thật không tốt chút nào, Cẩm Nương đã ra tay như vậy, con từ nay về sau, nên có một chút tài sản riêng cho bản thân một chút đi, nếu không đi ra ngoài, trong túi cũng không có tiền đâu."

Cẩm Nương nghe thấy Vương gia nói vậy mặt đỏ lên, chu miệng, trở về phòng ôm lấy Dương nhi, hiện tại Dương nhi đã không cần quấn vải trên người nữa, trên người của đứa nhỏ hiện giờ khoác lên một cái áo choàng đỏ thẫm, trên đầu đội một cái mũ hình con hổ nhỏ, tinh thần vô cùng hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên, đôi mắt phượng to đang bắt đầu chuyển động, đứa nhỏ nhìn thấy cái gì cũng tò mò, Cẩm Nương ôm bé đi ra ngoài, khóe miệng của Vương gia lúc này đã nở ra nụ cười thật lớn, không kịp đợi Cẩm Nương đi qua, ông đã lập tức bước tới, đưa tay ôm Dương nhi.

Đem ngón tay đùa trên khóe miệng của Dương nhi, Dương nhi lúc này khẽ vươn tay bắt lấy ống tay áo của Vương gia nhét vào trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn kia giống như cảm nhận được mùi ngon, Vương gia cuống quít đem ống tay áo kéo ra, Dương nhi cảm thấy trong miệng đã mất đi vật để chơi đùa, trong miệng phát ra âm thanh “A”, Vương gia nhìn thấy rất đáng yêu, lập tức cùng hùa theo với Dương nhi, cũng phát ra những âm thanh “A”, không có được cái mình muốn, cái miệng nhỏ nhắn của Dương nhi rất bất mãn, trong đôi mắt đã bắt đầu ngấn lệ, Vương gia nhìn thấy sốt ruột, nói với Cẩm Nương: "Đứa nhỏ làm sao lại trở nên như con mèo tham ăn thế này, thấy cái gì cũng muốn ăn."

Cẩm Nương nghe thấy khuôn mặt đầy hắc tuyến, tiểu gia hỏa này quả thật như một con mèo nhỏ tham ăn, trên tay kéo cái gì đều có thể nhét vào miệng, nàng lập tức nhớ tới kiếp trước, trẻ con khi còn nhỏ đều được cho cắn cái núm cao su trong miệng, dứt khoát nên làm cho Dương nhi một cái mới được, chỉ là, hiện tại không có cao su, làm sao có thể làm được cái núm cao su kia đây, những vật khác cũng không thể đảm bảo vệ sinh, nàng sợ Dương nhi sẽ nuốt vào trong bụng thì thật không tốt.

"Phụ thân giúp ta giáo huấn đứa nhỏ này một chút, nếu cứ để tiếp tục như vậy, không biết ngày nào sẽ ăn phải đồ vật không sạch sẽ nữa”. Cẩm Nương bất đắc dĩ nói.

"Con đứa nhỏ này, Dương nhi mới có bao nhiêu tuổi đâu, nói lời này, xem ra, từ nay về sau bé cai sữa, cũng không thể để con mang, vẫn là để cho ta chăm sóc đi." Một bên Vương phi tiếp nhận Dương nhi từ trong tay của Vương gia, trách Cẩm Nương.

Ai ngờ bà đem Dương nhi nâng lên cao một chút, lại không cẩn thân, tóc đã bị Dương nhi túm lại, kéo vào trong miệng, Vương phi vừa mới búi lên được một búi tóc, thoáng cái liền bị bé kéo tan tác ra, Cẩm Nương nhìn thấy sốt ruột, đi qua vỗ Dương nhi một chút, giúp Vương phi kéo tóc ra, Dương nhi thấy vậy oa lên một tiếng, Vương gia cùng Vương phi vừa nghe thấy rất đau lòng, ôm lấy Dương nhi một người dỗ, một người lập tức nhăn mi lại, Cẩm Nương nhìn thấy tình hình không đúng, lùi qua một bên, thay đổi chủ đề.

"Tướng công, Lưu ma ma đã chết như thế nào?" Mấy ngày nay, nàng đã quên hỏi việc này, nếu không thừa dịp này nàng e rằng Vương gia với Vương phi sẽ mắng nàng mất, đành phải tùy tiện tìm chủ đề khác.

"Uống thuốc độc, ba người tất cả đều uống thuốc độc, xem ra, trong nội viện này vẫn còn những người không sạch sẽ, được rồi, chúng ta mặc kệ những thứ này, việc xây dựng biệt viện Giang Nam đã tiến hành rất tốt, từ nay về sau chúng ta sẽ ở đó, chuyển đến bên kia cũng tốt." Lãnh Hoa Đình trìu mến vỗ lên bàn tay của Cẩm Nương, bất đắc dĩ nhìn thấy cha mẹ của hắn đang dỗ con của bọn họ.

Cẩm Nương nghe xong từ chối cho ý kiến, nhưng trong lòng lại xuất hiện sự nghi ngờ, lẽ ra Lưu ma ma là người quan trọng trong chuyện này, tướng công cùng Vương gia nên quản chặt mới đúng chứ, bọn họ đã đối đầu với nhiều âm mưu như vậy, làm sao để cho đối thủ đắc thủ được chứ? Hơn nữa, hôm nay đã không còn nhân chứng, nếu hồi kinh chẳng những không gây được phiền toái với Lưu phi nương nương, sợ còn có thể sẽ vượt quyền mà xử trí người trong cung sẽ bị người công kích.

Nhìn thấy phụ tử hai người này vô cùng bình thản, giống như xử lý việc này có hương vị cẩu thả, có lẽ, bọn họ đã nghĩ kỹ đối sách rồi, nhất thời giấu lại lo lắng trong lòng, nói ra: "Lúc này thời gian đang rất gấp, còn tiệc đầy tháng của Dương nhi, hôn sự của Tứ Nhi với A Khiêm cũng phải tiến hành, không bằng, đem hai việc này trở thành một mà làm được không?"

Vương gia ngược lại không có ý kiến gì, trong hôn lễ của Tứ Nhi đồng thời tổ chức tiệc cho Dương nhi, đối với Dương nhi cùng Tứ Nhi đều có lợi, điều này rất may mắn, chỉ là Vương phi cảm thấy ủy khuất cho Dương nhi: "Dương nhi của chúng ta là trưởng tôn bảo bối, đầy tháng sao có thể đồng tổ chức được, việc này thật không nên quá uỷ khuất Dương nhi của chúng ta rồi."

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền nở nụ cười: "Nương, sao có thể xem là uỷ khuất đứa nhỏ được, đầy tháng không phải là náo nhiệt sao, nhiều người cùng đến chúc phúc cho Dương nhi sao, đồng thời tổ chức hôn sự cho Tứ Nhi với A Khiêm, khẳng định sẽ vô cùng náo nhiệt, hai chuyện vui cùng tổ chức một lúc, không phải rất tốt sao?"

Nói như vậy, Vương phi cũng không cách nào từ chối nữa, bà cũng không muốn từ chối, ngày đầy tháng, quả nhiên vô cùng náo nhiệt, Lãnh Tốn cho dù có vạn lần không muốn điều này, nhưng vẫn không có cách nào có thể ngăn cản được, vẫn rất phong độ đưa bao lễ ra chúc phúc.

Hôm nay thế lực tiềm tàng của Giản Thân Vương phủ ngày càng lớn mạnh rất nhiều, bản thân có thể trở thành tổng đốc, cũng là một phần do chính Giản Thân Vương phủ giúp sức, mà Thái tử lại rất quan tâm đến Giản Thân Vương phủ, cho nên, mới có thể để cho hắn nắm quyền tổng đốc tại Giang Nam này, nếu phản đối hôn sự của Tứ Nhi, việc này nhất định là không nể Thái tử rồi, nếu chọc giận đến Cẩm Nương, A Tốn cũng không phải là người không biết điều, ngày đó, hắn đại diện cho trưởng bối bên nhà trai, vội vàng tới chào hỏi A Khiêm cùng Tứ Nhi.

Hôn lễ của Tứ Nhi đã qua, Lãnh Hoa Đình vội vàng bắt đầu chuyện rời khỏi, các cửa hàng sản xuất đã rất ổn định, Cẩm Nương đã chuẩn bị không ít đồ phụ tùng ở chỗ sản xuất, lại dạy cho mấy người con của Diệp Tam, Diệp Tứ sử dụng như thế nào, nếu xảy ra vấn đề phải thay đổi phụ kiện gì cho phải, những người này rất hiếu học, mong rằng Cẩm Nương có thể dạy bọn họ nhiều hơn nữa, cho nên, bọn họ học rất nhanh, nhà máy lúc này có thể giao cho Diệp Tam cùng Diệp Tứ cùng quản lý thì hoàn toàn không có vấn đề.

Mà Diệp Nhất cũng cùng Phú Quý thúc phụ trách quản lý xử lý xà phòng với mua bán cũng đã ổn định hơn rất nhiều rồi, A Khiêm cùng Tứ Nhi bị Lãnh Hoa Đình giữ ở lại đây, điều hành toàn bộ công việc ở Giang Nam này, nhất là, nếu có thể huấn luyện người tài cũng tốt, thành lập một đội mua bán, trên đường Cẩm Nương hồi kinh, A Khiêm cũng dẫn mấy trăm người xuất phát về phía Đông Lâm.

Tứ Nhi vốn đòi sống chết muốn theo Cẩm Nương về kinh, kết quả bị Cẩm Nương quở trách một trận, Tứ Nhi nước mắt lưng tròng ở lại, nhưng tính cách của nàng cũng rất mạnh mẽ, sau khi Cẩm Nương xuất phát, nàng liền chết sống bám lấy A Khiêm, không chịu một mình ở lại Giang Nam, muốn cùng A Khiêm đi đến Đông Lâm.

A Khiêm quả thực cũng không nỡ để một mình nàng ở lại Giang Nam, hai người vừa mới thành hôn, đúng là lúc vợ chồng rất ân ái, càng không nỡ chia rẽ, tuy đoạn đường đến Đông Lâm rất nguy hiểm, nhưng Tứ Nhi cũng không phải là người được nuông chiều từ bé, lại có cao thủ bảo vệ bọn họ, thêm bản thân hắn nữa, A Khiêm cũng không phải lo lắng về việc này nữa, lên đường lần này cũng mang theo Tứ Nhi đi.

Về sau Cẩm Nương mới biết được việc này, mặc dù có hoảng sợ lo lắng một chút, nhưng suy nghĩ đến lúc này Tứ Nhi đã gả cho người khác rồi, cuộc sống sau này phải do chính bản thân nàng quyết định thôi, thời gian Cẩm Nương cùng Tứ Nhi trải qua, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cho nên, nàng ngược lại hâm mộ một Tứ Nhi không lo lắng nhiều, có thể tự tại rời đi biệt viện như vậy, cùng người yêu ở bên cạnh nhau.