Thứ nữ - Chương 153 phần 1

Chương 153

Cẩm Nương nghe xong trong lòng cũng phát ra căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Nương nổi lên một tia thương hại, Ngọc Nương nếu chịu an phận, thì sau khi sinh con, thành thật mà sống ở Vương phủ, thì nhất định sẽ có tháng ngày an nhàn của nàng ở đây, nhưng chỉ sợ nàng ta khó mà có thể an phận được.

"Hôm nay tỷ muốn quay trở về phủ sao?" Cẩm Nương không xác định hỏi lại, nàng thật sự không muốn ngồi cùng xe ngựa với Ngọc Nương, hơn nữa, tướng công cũng không muốn gặp Ngọc Nương, một lát sau khi hắn hạ triều, nếu hắn biết Ngọc Nương muốn cùng quay trở về, nét mặt khẳng định sẽ không vui.

"Đúng vậy a, hiện giờ ta cũng cảm thấy rất sợ hãi, lại thêm thân thể nặng nề này, đi theo bọn muội trở về, sẽ an toàn hơn một chút." Ngọc Nương cười nói ngắt lấy một khối điểm tâm, đưa vào trong miệng ăn, nói được rất tự nhiên.

"Hôm nay trở về, hiện tại thân thể của tỷ nặng nề như vậy đi xe ngựa xóc nảy, muội xem tỷ nên ở lại đây chờ sau khi sinh đi, chỗ mẫu thân cùng Lão thái thái muội sẽ giúp tỷ nói một tiếng, nếu như tỷ cảm thấy sợ, một lát nữa ta sẽ nói với phụ vương, nhờ người phái thêm hộ vệ bảo vệ tỷ." Lời nói của Cẩm Nương mềm mại ôn hoà, nhưng ý cũng rất rõ ràng... ta không muốn cùng ngươi quay về.

Ngọc Nương nghe xong trợn đôi mắt to nhìn Cẩm Nương, mi hơi nhướn lên nói: "Xe ngựa đi chậm một chút là được, thời gian của mẫu thân cũng không còn nhiều lắm, ta cũng muốn gặp mặt người, hừ, muội phu còn chưa trở về sao? Kỳ thật, ta cũng có thể giúp hắn làm chứng."

Nghe thấy nửa câu sau Cẩm Nương cũng nhướn mày nhìn Ngọc Nương. Đây là ý tứ gì? Nàng muốn làm chứng cái gì?

Chính đang suy nghĩ, bên ngoài Phượng Hỉ vội vàng chạy vào, cũng không kịp hành lễ, cũng không suy nghĩ nói ra: "Phu nhân, Nhị phu nhân có ở đây không? Người của Tông Nhân phủ tới đây, bảo là muốn mời Nhị phu nhân lên chánh đường làm chứng."

Ngọc Nương nghe xong vỗ vỗ tay, thản nhiên đứng lên, nở nụ cười nhìn Cẩm Nương, điềm đạm nói: "Tứ muội, dù thế nào chúng ta cũng là tỷ muội ruột, tương lai đến lúc tỷ tỷ không nơi nương tựa, muội cần phải giúp đỡ tỷ tỷ nha."

Nói xong, dựa vào Hồng Nhi, xoay người rời đi, lời của nàng nghe qua cảm thấy chua xót, nhưng trong chớp mắt sau khi nàng xoay người, Cẩm Nương rõ ràng nhìn thấy đáy mắt của nàng lướt qua một tia đắc ý, cảm thấy lại càng kỳ lạ, nàng cảm thấy càng phải đề phòng nàng ta, Ngọc Nương cũng không phải là loại người dễ chọc, một lát quay về phủ, nhất định không thể ngồi xe ngựa với Ngọc Nương, nàng ta có trở về hay không, chỉ cần không cùng đường với mình là được.

Lại nói Lãnh Hoa Đình, sáng sớm liền cùng Vương gia lên triều, hắn vẫn ngồi ở trên xe lăn, vuốt ve chiếc xe lăn hắn đã ngồi bảy năm trời, trong lòng vô cùng cảm khái, nhớ tới Cẩm Nương từng diễn trò cười trước mặt hắn, chung quy ngồi trên xe lăn không chịu đứng lên, rõ ràng là lười biếng, suy nghĩ đến lời này, hắn liền nhịn không được khóe miệng nhếch lên, nhớ lại hôm nay hắn muốn cùng Hoàng Thượng đối kháng, hiện tại trong lòng hắn có một tia hưng phấn cùng mong đợi.

Trong triều đình, chúng đại thần lại xếp thành hàng chỉnh tề, nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa thượng triều, Hoàng Thượng rất ít khi tới trễ, lúc này trên đại điện lâm vào yên lặng, không phát ra một tiếng xì xào bàn tán.

Thái tử đứng đầu các quan đại thần, liền cau mày, nhìn thấy hắn có vẻ mỏi mệt, khi hắn chuyển đôi mắt sang nhìn vẻ mặt đầy cao hứng của Lãnh Hoa Đình đang ngồi trên xe lăn, đang được xếp vào hàng ngũ cầu tập lệnh sau Dụ Thân Vương, mày kiếm của Thái tử thâm thúy mà nhếch lên, trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Đình một cái.

Tên tiểu tử này nhìn khá là thoải mái, nhưng lại làm hại hắn một đêm không ngủ... Cả đêm Thái tử đã thẩm tra Lãnh Hoa Đường, nhưng hắn sống chết cái gì cũng không nói, chỉ nói muốn gặp Thượng Quan Mai, khiến cho trong lòng của Thái tử rất phiền muộn, trở lại trong cung, Thái tử phi mang theo hoàng thái tôn ở trong phòng chờ hắn, điều này làm cho Thái tử cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: "Ái phi làm sao còn chưa ngủ?"

Thái tử phi ôm hoàng thái tôn đứng dậy muốn hành lễ, Thái tử vội vàng phất tay, ý bảo cho nàng miễn lễ, còn hắn đưa tay tiếp nhận hoàng thái tôn, vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Kiền Nhi cũng không ngủ, muốn chờ phụ thân sao?"

Hoàng thái tôn lúc này đã hơn một tuổi, là lúc đang bi bô tập nói, bé đã sớm mệt mỏi đến mơ hồ, nhưng hôm nay mẫu thân nói, phải đợi phụ thân trở về mới có thể ngủ, cho nên, bé liền cố gắng chống chọi với cơn mệt mỏi.

Thấy Thái tử đang hỏi bé, bé cực kỳ nhu thuận chỉ chỉ Thái tử phi, đầu đưa đến trước lỗ tai của Thái tử, từ từ đưa bàn tay nhỏ vịn vào tai của Thái tử: "Mẫu thân khóc, Kiền Nhi bồi mẫu thân, không ngủ."

Thái tử nghe xong trong lòng ấm áp, xoay mặt hôn hoàng thái tôn một phen, lừa bé nói: "Ừ, phụ thân trở về, mẫu thân sẽ không khóc, Kiền Nhi ngoan, con đi theo nhũ mẫu đi ngủ đi."

Thái tử sau khi từ Giang Nam trở về, đối xử với hoàng thái tôn đã khác lúc trước, lẽ ra, từ trước nam nhân chính là ôm cháu không ôm nhi tử, cho nên hắn rất ít tiếp xúc với Kiền Nhi, nhưng sau khi từ Giang Nam trở về cũng không biết là vì cái gì, không có việc gì cũng lập tức tiến lên ôm Kiền Nhi mà thân thiết một trận, điều này làm cho Thái tử phi vô cùng vui mừng, mặc kệ Thái tử có tình cảm với nàng như thế nào, nhưng nếu hắn có thể sủng ái Kiền Nhi, đối với Thái tử phi mà nói, đây là một việc tốt, càng tăng thêm địa vị của nàng trong phủ Thái tử.

Hoàng thái tôn sau khi được ma ma ôm xuống, Thái tử nói với Thái tử phi: "Ái phi cũng đi nghỉ đi, sáng mai cô vẫn phải lâm triều."

"Điện hạ, nô tì có chuyện muốn nói." Thái tử phi vội vàng đứng dậy giữ chặt ống tay áo của Thái tử, trong mắt tràn đầy nước mắt, Thái tử nhìn thấy trong lòng cả kinh, quay lại đỡ lấy nàng nói: "Ái phi có chuyện gì làm nàng thương tâm như vậy?"

"Tiểu Mai nàng... nàng đã dọn về nhà mẹ đẻ." Giọng của Thái tử phi nghẹn ngào nói ra, gương mặt vốn ung dung xinh đẹp lúc này như lê hoa đái vũ.*

*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Thái tử giật mình, đối với chuyện Thượng Quan Mai hắn quả thật có chút bất đắc dĩ, không biết phải xử trí xử trí như thế nào, vốn là hắn muốn bảo hộ cho Lãnh Hoa Đường, nhưng thứ nhất hành vi của hắn khiến người khác cảm thấy vô cùng phẫn nộ, hơn nữa thông qua mấy tháng điều tra, hắn quả thật có thể là con trai của Lãnh nhị, nhưng hắn cùng với Lãnh Hoa Hiên lại không giống nhau, hắn cùng với Lãnh nhị đi lại rất gần, quan hệ của bọn họ lúc trước còn thân hơn cả phụ tử, mà nay có khả năng bọn họ đang cấu kết với nhau, vậy thì không phải chỉ có một tội nhỏ giết phụ sát mẫu, mà còn phạm vào tội phản quốc, với điểm này thôi, đã có thể không thể tha thứ cho hắn.

Thứ hai, hiện tại bản thân Thái tử đang dựa vào phu thê của Tiểu Đình, Tiểu Đình cũng luôn có thành kiến với Lãnh Hoa Đường việc này khiến cho Thái tử không thể không buông tha lòng trắc ẩn của hắn đối với tiểu Mai, hắn cũng không muốn giống như Hoàng Thượng, muốn dùng người, nhưng lại không tin tưởng bọn họ, dẫn đến mọi người nơm nớp lo sợ, người cũng khó lòng mà nguyện trung thành, trong lúc đó cho dù là đế vương cùng thần tử, thì tín nhiệm lẫn nhau cũng là điều quan trọng nhất, người với người, luôn luôn ngươi kính ta một thước, ta mới có thể kính ngươi một trượng, có thể đặt mình trong hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ vì bọn họ, lấy chân thành đổi chân thành, mới có thể có được lòng người.

Đây là chuyện mà Thái tử đã phải dành mấy canh giờ ngây ngốc mà suy nghĩ lí lẽ trong lời nói của Cẩm Nương, sau khi suy nghĩ thông suốt, cho nên mấy tháng nay, hắn vận dụng vào thực tế, quả nhiên thu được kết quả rất tốt.

"Nàng... Biết được bao nhiêu?" Thái tử do dự hỏi, hiện giờ nàng có thể bỏ qua lễ nghĩa, đối với việc trở về nhà mẹ đẻ đầu tiên phải được sự đồng ý của phu quân nàng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tự ý bỏ về mẹ đẻ là chuyện không thể, việc tiểu Mai trở về nhà mẹ đẻ mà chưa chào hỏi qua Giản Thân Vương phi, hơn nữa, còn muốn ở lại một thời gian, cho nên tất nhiên nàng đã biết rõ mọi chuyện.

Hắn không khỏi đồng cảm với vị nữ tử kia, một vị Quận chúa đáng yêu như vậy, lại phải gả cho một tên ngay cả heo chó cũng không bằng, nếu như tiểu Mai đã biết rõ sự tình nàng nhất định cảm thấy rất thống khổ.

"Chuyện nên biết chuyện không nên biết, muội ấy giống như đã biết rõ tất cả, chỉ là không chịu nói, một mặt ở nhà khóc, phụ thân cùng nương trên đầu đều đã bạc, không biết phải làm sao với nàng bây giờ." Thái tử phi nằm trong lòng Thái tử, thút thít mà khóc lên, nàng từ trước đến nay cường thế, cũng không biết phải đối với muội muội của nàng làm sao bây giờ, muội muội tựa hồ đối với muội phu đã hết hy vọng, khẳng định muội ấy không muốn quay về Vương phủ nữa, nhưng mọi chuyện còn chưa chắc chắn, chuyện này còn có chỗ không đúng a.

"Ừ, việc này cô đã biết, sang mai nàng mời tiểu Mai vào cung, hỏi muội ấy có tính toán gì không, chỉ cần không quá mức, cô sẽ cố gắng giúp đỡ muội ấy." Thái tử vỗ vỗ lưng của Thái tử phi, trầm ngâm nói.

"Hoàng Thượng giá lâm..." Một âm thanh bén nhọn kéo Thái tử đang trầm ngâm suy nghĩ ra, hắn vội vàng cùng các đại thần hướng về phía Hoàng Thượng hành lễ.

"Các khanh bình thân!" Tinh thần của Hoàng Thượng giống như không được tốt, biên quan truyền đến tin tức càng ngày càng khẩn cấp, thương đội xuôi nam toàn bộ đều bặt vô âm tín, chẳng lẽ ở trên biển gặp gió bão hay sao, không phải sẽ xảy ra chuyện gì chứ, nếu tính đến trường hợp này không phải là không có khả năng.

Hiện giờ đại quân tiêu hao rất lớn, chiến tranh còn chưa có chấm dứt, lương thảo của đại quân hiện tại có điểm khó tiếp tục cung cấp, Hoàng Thượng vì việc này mà lo âu, đúng lúc chuyện của Tiểu Đình cũng chưa hạ chỉ, hôm nay nhất định phải định ra.

Giương mắt xem xét nhìn các quan đại thần trong triều, nhưng lại không nhìn thấy Lãnh Hoa Đường, Hoàng Thượng không khỏi cau mày, nhìn về phía Dụ Thân Vương, sắc mặt Dụ Thân Vương cũng có chút lo lắng, Hoàng Thượng lập tức cảm thấy nặng nề, cao giọng hỏi: "Hôm nay còn có người xin phép không thượng triều sao, làm sao có người không có lý do lại không chịu thượng triều như vậy chứ? Sử bộ đã điểm danh chưa?"

Lại Bộ Thượng Thư nghe vậy trên đầu cũng đổ mồ hôi lạnh, khom người trả lời: "Hồi Hoàng Thượng, vi thần cho người điểm danh qua, sáng nay chỉ có Lãnh đại nhân chưa tới, cũng không xin phép."

Hoàng Thượng nghe xong gật gật đầu, trong lòng cực kì không vui, một bên thái giám hô to một tiếng: "Có việc thỉnh tấu, vô sự bãi triều."

Lãnh Hoa Đình nghe xong đẩy xe lăn đi ra khỏi hàng, tay vừa nhấc lên, cúi người thi lễ về phía Hoàng Thượng, cung kính nói: "Bẩm Hoàng Thượng, thần có việc muốn tấu."

Vẻ mặt của hoàng thường hàm chứa ý cười: "Ái khanh mời nói." Hoàng Thượng đối với Lãnh Hoa Đình vẫn luôn thưởng thức, tuy Hoàng Thượng kiêng kị hắn, nhưng phải công nhận người này quả thật là một nhân tài, không thể không dùng, cho nên, thái độ đối xử với Lãnh Hoa Đình cũng vô cùng thân thiết.

"Thần thỉnh Hoàng Thượng đem vị trí Thế tử của Giản Thân Vương phủ trả lại cho vi thần." Giọng Lãnh Hoa Đình trong sáng, âm vang hữu lực.

Hoàng Thượng vừa nghe thấy liền nhíu mày, tiểu tử này có tiếng là một người khó chịu, nhưng ngay cả sự kiện này cũng quấn quýt mãi không chịu buông tha, lần trước chính mình đã cho hắn một bậc thang đi xuống, hôm nay lại không chịu thức thời lại tiếp tục chuyện này.

Hắn đang muốn nói chuyện, Trương Thái Sư ở một bên liền nói: "Lãnh đại nhân, ngài nên biết đạo lý một chút, đối với vấn đề này Hoàng Thượng lần trước đã trả lời ngài, hôm nay ngài lại nhắc đến, chẳng lẽ đại nhân cho rằng trên triều đình đều là chỗ để chơi đùa hay sao?”

Hoàng Thượng nghe được cảm thấy có chút an ủi, Trương Thái Sư làm quan đã được nhiều năm, rất hiểu tâm ý của chính mình, thậm chí ngay cả từng ánh mắt, từng biểu tình của Hoàng Thượng thì Trương Thái Sư cũng có thể hiểu rõ tường tận, cho nên hắn mới có thể ở bên cạnh giúp đỡ chính mình, không cần miễn cưỡng chính mình phiền toái mở miệng.

Lãnh Hoa Đình mỉm cười, nghiêng mắt liếc nhìn Lão thái Sư nói: "Xin hỏi Thái Sư, hạ quan khi nào lại không nói đạo lý? Hạ quan còn chưa nói xong mà, ngài đã cắt ngang hạ quan, trong triều còn có Hoàng Thượng, còn có Thái tử điện hạ ở đây, ngài có phải quan tâm nhiều quá hay không? Vậy còn đem Hoàng Thượng cùng Thái tử để trong mắt của người sao?"

Trương Thái Sư nghe thấy liền im bặt, hắn cũng chưa từng bị một tên tiểu bối trách móc như vậy, nhất thời cảm thấy khó thở, mặt đều đã đỏ lên, một hơi thở cũng trở nên chậm chạp khó khăn, một dòng huyết lưu lập tức tăng cao, phồng má trợn mắt, nửa câu nói cũng nói không nên lời.

Thái tử ở một bên nghe thấy cũng cảm thấy buồn cười, trừng mắt nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Trương Thái Sư người này, từ trước đến nay đều nghĩ mình là lão thần trong triều, lén lút kết bè kết phái, Thái tử đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, nhưng mà Hoàng Thượng lại coi trọng phụ tử nhà này, cho nên Thái tử cũng không có biện pháp, vẫn nhẫn nhịn bọn họ, hiện giờ nghe thấy Tiểu Đình đả khích hắn, trong lòng lại cảm thấy cực kì sảng khoái.

Hoàng Thượng nhíu mày, kiên nhẫn nói với Lãnh Hoa Đình: "Lão thái Sư nói cũng không sai, hôm qua trẫm đã nói rõ chuyện này, ái khanh không cần vì việc này mà chấp nhất nữa, tài hoa của ái khanh trẫm biết, chỉ cần ngươi tận lực vì triều đình, tiền đồ của ngươi nhất định sẽ trở nên vô cùng rực rỡ, ngươi làm sao lại chỉ để ý đến một ngôi vị Thế tử nhỏ nhoi đó chứ?"

"Thần, chỉ là nghĩ muốn lấy lại những gì thuộc về mình." Lãnh Hoa Đình cười nói với Hoàng Thượng: "Ngày đó Hoàng Thượng đã đồng ý với vi thần ba điều kiện, thứ nhất, nếu thân thể của vi thần không bị tàn tật, thì việc kế tục ngôi vị Thế tử chắc hẳn sẽ không làm mất mặt hoàng gia, thứ hai, hiện tại Thế tử không phải con ruột của Giản Thân Vương, vậy liền không thể kế thừa tước vị, cho nên ngôi vị Thế tử này tất nhiên phải chuyển cho người khác. Thứ ba, hiện tại phẩm chất của Thế tử hết sức bại hoại, giết phụ sát mẫu, điều này phải dựa vào luật pháp mà trừng trị hắn, ngày đó, các vị công thần đều nghe thấy, Hoàng Thượng, không biết người có cho rằng vi thần là đang vọng ngôn* hay không? » Lãnh Hoa Đình cười nhạt hỏi.

*Vọng ngôn: nói xằng bậy.

Hoàng Thượng nghe vậy ngẩn ra, nhìn thấy bộ dạng vô cùng tự tin của Lãnh Hoa Đình, giống như đã dự tính trước, chẳng lẽ... thân phận thật sự của Thế tử Lãnh Hoa Đường... Khụ, cho dù thân phận có không đúng, cũng sẽ không giết phụ sát mẫu đi, điều này phạm vào hiếu đạo của Đại Cẩm, đó là tội ác tày trời không thể đắc tội được.

"Ái khanh, nói miệng cũng không bằng chứng, chuyện này ngươi phải có bằng chứng mới được, đường đường làm nhục mệnh quan triều đình, dòng họ hoàng thất, điều này là phạm phải đại tội." Hoàng Thượng thật sự không tin, chỉ trong một đêm, chắc hẳn không thể điều tra ra sự việc gì chứ.

"Chuyện này vi thần có bằng chứng, cho nên mới dám đứng ra đảm đương việc tố giác, vi thần cũng chuẩn bị gánh chịu mọi hậu quả." Lãnh Hoa Đình vẫn bày ra bộ dạng thoải mái nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí tuyệt đối không thả lỏng.

"Vương chất, cả nửa ngày ngươi đều là lời nói suông, ngược lại chẳng thấy bằng chứng đâu cả, nhìn ngươi vẫn đang ngồi trên xe lăn, hai chân tàn phế của ngươi không thể một ngày liền bình phục đi." Dụ Thân Vương trào phúng liếc về phía Lãnh Hoa Đình nói.

"Đúng vậy a, trong một đêm để chữa khỏi hai chân của ta, tự nhiên là rất khó, nhưng mà điều này không phải là không có khả năng, có lẽ, ông trời nhìn thấy nỗi oan của ta khi bị tàn phế như vậy, sai tiên nhân hạ phàm chữa trị cho ta cũng không chừng a, nhưng mà, Vương thúc, nếu sau này ngài bị tàn tật, phỏng chừng chữa trị sẽ rất khó, bởi vì tiên nhân có quy định đối với người có tính cách không đoan chính, phụ bạc nhất định sẽ không ra tay giúp đỡ."

Lãnh Hoa Đình tuyệt không để ý đến sắc mặt không tốt của Dụ Thân Vương, cười lạnh đẩy xe lăn dạo một vòng bên người Dụ Thân Vương, nghiêng đầu trên dưới đánh giá hai đôi chân thon dài của Dụ Thân Vương, trong mắt lộ ra một tia thương hại, giống như ngày mai nhất định hai chân của Dụ Thân Vương sẽ trở nên tàn phế vậy.

Dụ Thân Vương bị hắn đánh giá như vậy cảm thấy vô cùng hoảng sợ, lập tức tức giận đến tái mặt, cầm khối bạch ngọc liền gõ lên đầu của Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình giương ra hai ngón tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng mà kẹp lấy khối bạch ngọc, cười nhạt nói: "Vương thúc, bình tĩnh, nơi này không phải Dụ Thân Vương phủ của ngài, đây là đại điện, Hoàng Thượng đang ở đây, bình tĩnh một chút, cũng đừng nên tức giận như Lão thái Sư bên kia không biết phân biệt tốt xấu."

Bên kia Trương Lão thái Sư tức giận vừa mới tiêu tán đi một chút, lại nghe thấy tên tiểu tử này lại châm chọc chính mình, hơi thở lại trở nên khó khăn, cả người liền lung lay như muốn ngã xuống, một bên Ninh Vương gia vội vàng đỡ lấy hắn, liền trách mắng Lãnh Hoa Đình: "Lãnh đại nhân, ngươi cũng quá quá làm càn rồi, Lão thái Sư đức cao vọng trọng, ngươi có thể trách mắng được sao, quá mức vô lễ rồi. Gia giáo dạy dỗ người của Giản Thân Vương phủ là như vậy sao?"

"Gia giáo của Giản Thân Vương phủ như thế nào cũng không cần Ninh Vương gia chỉ trích, Giản Thân Vương phủ như thế nào, cũng không khinh thường tiểu hài tử, càng không trở thành ác bá mê đánh bài, con cháu cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện ác nào cả." Lãnh Hoa Đình trả lời lại một cách mỉa mai, không chừa một chút thể diện nào cho Ninh Vương gia, hai tròng mắt sắc bén lạnh lùng bắn thẳng về phía Ninh Vương gia.

Hoàng Thượng nhìn thấy thế cục này có chút kỳ quái, tình hình là cả một đám công thần cùng nhau tranh đấu với Lãnh Hoa Đình nhưng cũng không xong, có một chuyện như vậy mà cũng làm không được.

Nhưng mà tên tiểu tử này hôm nay so với bình thường càng thêm kiêu ngạo, chỉ sợ trong tay của hắn đang nắm chứng cứ xác thực, cho nên, mới có thể lớn mật mà làm càn như vậy, bất quá, nếu thật sự như thế, đối với Lãnh Hoa Đường chỉ sợ chính mình ra mặt cũng không được, muốn che chở cho hắn cũng uổng công mà thôi... chỉ đáng tiếc thân phận có lợi của hắn, cũng đồng ý rằng Lãnh Hoa Đường chính là lựa chọn tốt nhất dùng để kiềm chế Lãnh Hoa Đình, mà trước hết cũng phải để cho Lãnh Hoa Đình đem ra chứng cớ, sau khi xem qua rồi mới quyết định, chứng cớ có hữu dụng hay không cũng chỉ là lời nói thôi.

"Hoa Đình ái khanh, trẫm là người đáng tin cậy, nếu như khanh có chứng cứ chứng thật thì hãy lấy ra cho mọi người nhìn xem, cũng không cần tiếp tục tranh luận cùng các vị trưởng bối nữa."

"Đúng vậy, Hoàng Thượng, thần quả thật có vật chứng cùng nhân chứng, bọn họ có thể làm nhân chứng, đó là Thái tử điện hạ đương triều, còn có công bộ Thị Lang Bạch Thịnh Vũ, đêm qua bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, không biết Hoàng Thượng có khả năng tin tưởng bọn họ hay không?" Lãnh Hoa Đình khom người hành lễ với Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng nghe vậy ngớ ra, không khỏi nhìn về phía Thái tử, vẻ mặt của Thái tử liền xuất hiện một tia cười khổ, nhưng vẫn khom người thi lễ với Hoàng Thượng: "Hồi phụ hoàng, đêm qua nhi thần cùng Bạch Thịnh Vũ Bạch đại nhân đã đến Giản Thân Vương phủ để uống rượu nói chuyện phiếm, không cẩn thận mà nghe thấy được một chuyện khiến người khác kinh sợ, tối hôm qua nhi thần đã xử lý việc này đến đêm khuya, cho nên chưa kịp báo cho phụ hoàng, mong phụ hoàng thông cảm."

Khóe miệng của Hoàng Thượng hơi hơi co rút, âm lãnh nhìn Thái tử, đúng là chưa kịp báo sao? Hừ, chẳng qua là bọn họ muốn cho chính mình trở tay không kịp mà thôi, Thái tử hiện giờ... Lá gan cũng càng ngày càng lớn rồi, không ngừng hành động lén lút, ngay cả chính mình cũng không biết.

"A..., không biết Thái tử điện hạ đêm qua rốt cuộc đã nhìn thấy chuyện gì mà khiến người phải kinh sợ như vậy?" Đây là lời của vị Lại Bộ thượng thư vừa rồi đổ mồ hôi mà đứng ra bẩm báo điểm danh buổi sáng nhưng lúc này lại bày ra một bộ dạng nếu không biết rõ sự việc sẽ ăn ngủ không ngon hỏi han.

Thái tử cười gật đầu với hắn: "Việc này quả thật rất đáng thương, đường đường là Thế tử của Giản Thân Vương vậy mà vì tư lợi riêng của bản thân lại có thể ra tay sát hại chính mẫu thân của mình, thủ đoạn ác độc này quả thật làm người khác vô cùng tức giận." Nói xong lại chắp tay hướng về phía Hoàng Thượng nói: "Phụ hoàng, nhi thần vô dụng, tận lực cứu giúp nhưng vẫn để cho hắn đắc thủ, hiện giờ trắc phi của Giản Thân Vương Lưu thị đã lâm vào tình trạng hôn mê, giống như loại độc lúc trước mà Giản Thân Vương thúc đã từng trúng, hiện giờ Lưu thái y đang cố gắng cứu chữa cho bà ta, nhưng không biết có khả năng cứu được hay không."

Hoàng Thượng nghe vậy thân thể chấn động, đột nhiên huyệt thái dương liền nhảy lên, ánh mắt nhìn về phía Thái tử ngày càng phát ra âm lãnh, một lát sau hắn mới trầm giọng nói: "Thủ phạm đâu, đã truy nã hắn chưa?"

"Thủ phạm đã ở ngoài đại điện, hiện tại phụ hoàng muốn thẩm vấn hắn?" Thái tử vẫn chắp tay khom người mà đáp lời.

"Mang lên điện đi." Hoàng Thượng cảm thấy cả người đều có chút hư nhuyễn, vung tay lên, ra lệnh cho Thái tử. Hiện giờ tình hình giống như mũi tên đã nằm trên dây, không thể không bắn, quần thần đều có mặt ở đây như vậy, những ánh mắt đang chứa đựng hàm xúc phức tạp nhìn về phía này, nếu như không tra xét rõ ràng, cũng rất khó mà bình ổn được các vị đại thần, từ trước đến nay Hoàng Thượng đều thể hiện mình là một vị minh quân, hắn sợ nhất chính là bị người dân nói mình là một tên quân vương hồ đồ, cho nên, dù không nguyện ý, nhưng vẫn phải quyết định thẩm vấn.

Một lúc sau nhìn thấy Lãnh Hoa Đường đang bị trói kéo vào chính điện, Dụ Thân Vương vừa nhìn thấy, thần hồn kinh hãi, đây là vị Thế tử thiếu niên ôn nhuận trong sáng kia sao? Trong một đêm bộ dạng con người dường như đã thay đổi hoàn toàn, toàn thân co rút lại thành một đoàn, tay chân không ngừng run rẩy, có thể thấy được hắn đã phải chịu nhiều thống khổ, vừa nhìn thấy đã biết, đó chính là thủ pháp mà Giản Thân Vương thường dùng “Phân cân thác cốt thủ”, Giản Thân Vương... Tâm của ngươi quả thật đủ ngoan độc a, Lãnh Hoa Đường vốn diện mạo anh tuấn lúc này cũng trở nên sưng phù, môi nhếch lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, nếu không nhìn kỹ, thiếu chút nữa nhận không ra hắn.

Tâm của Dụ Thân Vương liền co rút một trận, theo bản năng liền muốn đi đỡ đầu của hắn, bàn tay đến giữa không trung, lại nhìn thấy ánh mắt nhắm chặt của Lãnh Hoa Đường đột nhiên mở ra, ánh mắt sáng như chim ưng, thấy vậy trong lòng Dụ Thân Vương căng thẳng, bàn tay rút trở về, đứng lên, đem động tác vừa rồi giống như không có việc gì liếc mắt nhìn về phía Giản Thân Vương.