Mệnh phượng hoàng (Tập 2) - Chương 37 phần 2

“Trẫm không cho phép!”

Ta ngước mắt nhìn hắn, khẽ nói: “Vì sao Hoàng thượng không cho phép?”

Hắn đang giận dữ, bàn tay nắm tay ta càng lúc càng siết chặt, đột nhiên ta cảm thấy không còn sợ nữa. Hắn phẫn nộ là vì thể diện hay vì để tâm?

Ta chán nản cười một tiếng: “Sao hôm nay Hoàng thượng không ở bên Dao Phi, lại quan tâm đến thần thiếp đi đâu?”

“Nàng quá hỗn xược rồi!” Ánh mắt hắn rơi trên cổ áo ta, nặng nề “hừ” một tiếng. “Thượng Lâm uyển xuất hiện thích khách? Nàng cho rằng trẫm là tên ngốc à?”

Ta hỏi lại: “Nếu không có thích khách, Diêu Phó tướng sao lại chết chứ?”

“Đàn Phi!” Hắn gầm lên, giận đùng đùng nói: “Trẫm…”

Hắn mới nói được một nửa liền nghe thấy ngoài cửa có người nói: “Hoàng thượng, khởi bẩm Hoàng thượng…”

“Cút!” Hắn ngắt lời kẻ ngoài cửa.

Nhưng người bên ngoài không rời đi, lại nói: “Hoàng thượng, Hàn Vương phái Thanh Dương cô nương đến, nói là… nói là nương nương để quên đồ ở Nghi Tư uyển.”

Ta hơi giật mình, Hàn Vương thật tốt, lúc này còn đưa áo choàng của ta đến.

Quả nhiên, vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm liền thay đổi, liếc ta một cái, lạnh lùng nói: “Mang vào đây!” Hắn vừa nói vừa buông tay.

Cửa mở ra, ta có chút kinh ngạc, Thanh Dương còn chưa rời đi. Nàng ta bước vào, nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, khóe miệng khẽ cười, cất tiếng: “Thanh Dương tham kiến Hoàng thượng, Đàn Phi nương nương!” Dừng lại một lát, nàng ta nói với ta: “Nương nương, vương gia nói, cảm ơn áo choàng của người.” Nàng ta nói xong, đặt áo choàng trong tay lên bàn, lại hành lễ với Hạ Hầu Tử Khâm rồi mới lui ra.

Thái giám bên ngoài thấy vậy, vội vàng đóng cửa.

Hạ Hầu Tử Khâm nhìn chiếc áo choàng trên bàn, cười lạnh: “Thăm bệnh thôi mà, sao nàng phải cởi áo choàng?”

Ta cũng hơi ngạc nhiên, không rõ vì sao Thanh Dương lại nói như vậy. Nàng ta chẳng qua muốn nói ta tốt bụng cởi áo choàng khoác lên người Hàn Vương. Ha, thật không biết đây là ý của Hàn Vương hay tự Thanh Dương nghĩ ra?

Ta vừa định lên tiếng, hắn bỗng kéo ta qua, một tay vén ống tay áo, nhìn kĩ dấu thủ cung sa trên cổ tay ta. Ta cảm thấy trong lòng sửng sốt, hắn làm vậy là có ý gì? Hắn cho rằng ta cùng với Hàn Vương…

Ha, Tang Tử ta là người như vậy ư? Ta là người không biết chừng mực như vậy ư?

Ta ra sức hất tay hắn ra, nhưng hắn lại vùng vẫy, thân hình nặng nề đè lên ta, hắn không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn ta.

“Ưm…” Ta sợ hãi trợn tròn mắt. Hắn muốn làm gì?

Thực ra trong lòng ta đã có đáp án từ lâu. Hắn biết ta qua Nghi Tư uyển, cho rằng ta cởi áo choàng cho Hàn Vương, mờ ám biết bao. Hắn phẫn nộ nhìn dấu thủ cung sa trên tay ta, thấy vẫn còn, vội vàng ném ta lên giường. Hắn còn có thể làm gì?

Trước đây, biết bao nhiêu lần, hắn chỉ ôm ta ngủ, chưa từng đối xử với ta như vậy! Trước đây, ta chỉ sợ hắn muốn ta, hôm nay ta lại phẫn nộ khi hắn muốn ta! Hai tay ta ra sức đẩy hắn nhưng cơ thể hắn thật sự rất nặng, làm thế nào ta cũng không đẩy ra được. Hắn hôn ta, hôn một cách mạnh mẽ. Đột nhiên ta cảm thấy sợ hãi, há miệng cắn.

“Ưm!” Hắn “hừ” một tiếng, ta cắn càng mạnh. Hai tay nắm chặt lấy áo hắn, hàm răng trắng, đều cắn rách môi hắn, vị tanh ngọt chảy vào từ kẽ răng.

Hắn nhíu chặt lông mày nhưng vẫn không buông ta ra, bàn tay lướt tới eo ta, kéo mạnh, dễ dàng kéo tuột đai lưng của ta. Ta cố mở to mắt, cảm giác có thứ gì đó nóng hổi chảy ra từ khóe mắt.

Trong mắt hắn bỗng tràn ngập nỗi đau. Bàn tay kéo áo ta ngừng lại, ta nghiến răng tát hắn một cái. Âm thanh đó lảnh lót tới nỗi tiếng vang cũng nghe thấy rõ ràng.

Hắn sững người.

Ta cũng sững sờ.

Lợi hại biết bao, ta đã đánh hoàng đế của thiên triều, đánh Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạo nhất.

Nước mắt vẫn không ngừng rơi, ta hơi nghiêng mặt sang chỗ khác, tự cười giễu. “Thần thiếp tưởng hôm nay Hoàng thượng đi nhầm phòng, Dao Phi vẫn… đang đợi người.”

Hắn phẫn nộ giơ tay, ta nhắm mắt lại.

Bàn tay đó lần lữa không hạ xuống.

Không biết bao lâu sau, ta mới cảm thấy người phía trên đứng dậy, kinh ngạc mở mắt, thấy hắn đã quay lưng đi. Chần chừ giây lát, hắn sải bước ra ngoài.

Ta chỉ nghe thấy hắn khẽ nói: “Nàng cũng không hiểu trẫm!”

Không biết vì sao, khi nghe thấy hắn nói câu này, ta chỉ cảm thấy lòng đau đớn. Bóng dáng màu vàng ấy đã biến mất trong tầm mắt.

Cửa mở toang, không ai dám tiến lên đóng lại. Ta nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn cánh cửa lớn đang mở kia.

Rất lâu sau mới thấy Triêu Thần ló mặt ngoài cửa. Nàng ta thấy ta nằm trên giường thì giật mình kinh hãi, lật đật chạy vào, quỳ trước giường, khóc nói: “Nương nương, người không sao chứ?”

Lúc này ta mới hơi phục hồi một chút ý thức. Chầm chậm lắc đầu, ta có thể có chuyện gì?

“Nương nương…” Triêu Thần lau nước mắt, đứng dậy, lấy chăn đắp lên người ta.

Ta đẩy tay nàng ta ra, ngồi dậy, kéo chặt áo trên người, nhìn nàng ta, lên tiếng: “Triêu Thần, ngươi nói xem, bản cung có phải rất không biết điều không?”

Chưa từng nghe thấy có phi tử nào không muốn nhận ân sủng, còn động thủ đánh Hoàng thượng.

Triêu Thần không biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì, có điều nàng ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm giận dữ xông ra ngoài, sợ tới mức mặt trắng bệch, nắm lấy tay ta, nói: “Nương nương đừng sợ. Hoàng thượng chỉ nhất thời tức giận, người sẽ không trách tội nương nương.”

Hắn thật sự chỉ là nhất thời tức giận ư? Ha, e là không phải.

Đẩy Triêu Thần ra, ta nói: “Không sao rồi, ngươi lui xuống đi!”

“Nương nương…” Nàng ta nhìn ta với vẻ không yên tâm.

Ta gượng cười. “Mang nước vào cho bản cung, đặt trên bàn là được rồi!”

Nàng ta chần chừ giây lát, cuối cùng gật đầu rồi đi ra.

Chỉ lát sau, Triêu Thần mang nước tới, muốn hầu hạ ta nhưng ta sa sầm mặt. “Ngươi cũng quên thói quen của bản cung rồi à?”

Nàng ta sững người, đành lui ra.

Chải tóc xong, ta mới nằm lên giường. Hít một hơi thật sâu, hôm nay đến Nghi Tư uyển, ngoài thăm Hàn Vương thì mục đích còn lại chẳng phải muốn xem phản ứng của Hạ Hầu Tử Khâm ư? Hắn tức giận, phẫn nộ, ta nên vui mừng, không phải sao? Thế nhưng kế hoạch thường không theo dự tính. Sao ta có thể tính đến việc Thanh Dương đột nhiên tới, mà chiếc áo choàng ta bất cẩn để quên đã đẩy cơn thịnh nộ của Hạ Hầu Tử Khâm lên đến đỉnh điểm.

Hắn là đế vương, cũng là nam nhân, sao có thể nhẫn nhịn, chịu đựng khi phi tử của mình có quan hệ mờ ám với nam nhân khác? Cho dù ta không có nhưng nên giải thích thế nào đây?

Có lẽ hôm nay ta không cần giải thích. Ta trăm lần tính, vạn lần tính cũng không tính được hắn đột nhiên muốn ta vào ngày hôm nay. Song ta sợ hãi, ta không muốn như vậy. Hắn muốn ta bởi quan tâm hay vì hắn là Hoàng thượng? Những điều này ta đều không biết. Nhưng vì sao câu nói của hắn lúc rời đi vừa oán hận lại mang theo sự tuyệt vọng chứ? Hắn nói, đến ta cũng không hiểu hắn…

Hạ Hầu Tử Khâm, chàng nói cho ta biết, ta phải làm thế nào để hiểu được chàng đây?

Ngày mai đã là mùng Mười tháng Ba, khách quý các nước vẫn chưa hồi quốc. Đối với việc bang giao, vẫn cần người đứng đầu các nước bàn bạc cho nên họ ít nhất còn ở lại hoàng đô hai, ba ngày.

Sáng sớm, ta đến thỉnh an Thái hậu. Thấy Diêu Thục phi đã đến đợi từ lâu, lần này Thiên Phi cũng tới. Vẻ mặt Thiên Lục vẫn bình thản, sóng lớn không sợ hãi, không có vẻ bất an vì Dao Phi đến. Nhưng ta muốn xem, người thông minh như nàng ta sẽ diễn tiếp vở kịch này như thế nào.

E là bọn họ đều không biết điều tối qua Thái hậu đã nói với ta, người đến vốn không phải Phất Dao mà là Phất Hy.

Trước kia, ta còn cho rằng sẽ xuất hiện cuộc tranh giành của hai kẻ thế thân, bây giờ xem ra, Thiên Lục hoàn toàn không chiếm được thế thượng phong.

Dường như nàng ta cảm nhận được ta đang nhìn, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, khóe miệng khẽ nở nụ cười bình tĩnh. Lúc này ta mới nhớ ra tỷ muội bọn họ đã yên lặng rất lâu rồi, phải chăng cũng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi?

Ta đang suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có người hô: “Hoàng thượng giá đáo!”

Mọi người cùng nhau nhìn ra ngoài cửa, thấy hắn kéo tay Dao Phi cùng tiến vào. Các phi tần có mặt ở đó vội vàng hành lễ. “Tham kiến Hoàng thượng!”

Hắn bước lên, cúi đầu nói với Thái hậu: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”

Dao Phi bên cạnh hắn cũng hơi khom người. “Thần thiếp tham kiến Thái hậu!”

Thái hậu “hừ” một tiếng. “Dao Phi lẽ nào không biết lần đầu tiên gặp ai gia phải hành đại lễ?”

Dao Phi khẽ run rẩy, sắc mặt thoắt trắng bệch nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu với Thái hậu. “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu!”

Các phi tần trong phòng đều lộ vẻ mỉa mai nhưng ta chẳng chút quan tâm, hôm nay Thái hậu muốn phủ đầu Hạ Hầu Tử Khâm, bà muốn nói cho hắn biết Dao Phi là người Bắc Tề.

Ta lặng lẽ nhìn hắn, sắc mặt hắn khó coi nhưng không nói gì.

Lúc này Thái hậu mới nói: “Bình thân đi!”

“Tạ ơn Thái hậu!” Dao Phi lại dập đầu rồi mới đứng lên.

Ta thấy Thiên Phi mím môi cười, vẻ rất đắc ý. Còn Diêu Thục phi vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, có thể thấy nàng ta vẫn đang nghĩ đến chuyện của Diêu Chấn Nguyên. Mấy ngày nay, e rằng nàng ta không được ngủ ngon.

Lúc Thái hậu ngước lên nhìn, đột nhiên sắc mặt bà thay đổi, ta chỉ thấy bà đứng lên, giơ tay bạt tai Dao Phi một cái, giận dữ nói: “Hoàng thượng đã tấn phong ngươi làm Dao Phi thì ngươi phải có dáng vẻ của phi tần, như vậy… như vậy…” Ánh mắt bà nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, nghiến răng nói: “… còn ra thể thống gì!”

“Mẫu hậu!” Hắn gầm lên một tiếng, ôm nữ tử phía trước vào lòng.

Dao Phi nhất thời chưa phản ứng được gì, giơ tay bưng bên má bị Thái hậu tát, giọt lệ long lanh đã “tí tách” rơi, dáng vẻ mong manh ấy đúng là động lòng người.

Các phi tần cũng hoảng sợ, nhìn Hạ Hầu Tử Khâm rồi thốt ra một tiếng “ôi”.

Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Thái hậu đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, tát Dao Phi một cái, hóa ra vì vết thương trên môi Hạ Hầu Tử Khâm.

Rõ ràng hắn bị người khác cắn. Còn ai có thể cắn hắn chứ? Đương nhiên là nữ nhân. Song chỉ có ta rõ nhất, người đó không phải Dao Phi, mà là ta.

Ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía ta. Ta giật mình, vội quay mặt đi.

Thái hậu đương nhiên sẽ nổi giận, bây giờ là lúc nào chứ, khách quý các nước vẫn còn ở đây, kêu Hạ Hầu Tử Khâm ra gặp họ với vết thương như vậy không tránh được mang tiếng hoàng đế thiên triều chìm đắm trong sắc đẹp, hoang dâm vô độ… Chỉ bởi ai cũng biết tối qua hắn chắc chắn ở cùng Dao Phi.

“Thái hậu, thần thiếp…” Dao Phi nghẹn ngào lên tiếng giải thích.

Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm lại nói: “Mẫu hậu muốn ra oai phủ đầu trẫm sao? Trẫm là hoàng đế của thiên triều, trẫm sủng ái nữ nhân còn cần người đời đồng ý hay sao?”

Ta giật mình, rõ ràng hắn biết, vì sao còn nói như vậy?

Thái hậu tức đến nỗi trợn trừng mắt, run rẩy chỉ vào hắn. “Hoàng thượng… Hoàng thượng lại vì người ngoài…”

“Sao Dao Phi lại là người ngoài? Dao Phi là nữ nhân trẫm yêu, là người của trẫm!” Hắn phẫn nộ nói rồi ôm nữ tử bên cạnh, xoay người. “Nếu mẫu hậu không có chuyện gì khác, trẫm xin cáo lui trước! Trẫm còn có chuyện quan trọng cần làm!”

Dứt lời, hắn không quan tâm tới sắc mặt của Thái hậu, ôm Dao Phi đi thẳng ra ngoài.

“Hoàng thượng!” Thái hậu hét lớn một tiếng, cả người lảo đảo.

“Thái hậu!” Mọi người vội vây quanh bà.

Thiển Nhi dìu Thái hậu ngồi xuống, giúp bà điều hòa nhịp thở. “Thái hậu, Thái hậu, người thế nào rồi?/”

“Truyền thái y!” Diêu Thục phi gọi với ra bên ngoài.

Ta nhìn thấy bên ngoài có cung tỳ vội vàng chạy đi. Ha, Hạ Hầu Tử Khâm hôm nay chọc giận Thái hậu, hắn đã kín kẽ đẩy Dao Phi lên đầu sóng ngọn gió chốn hậu cung. Bây giờ hắn dẫn nàng ta đi gặp khách quý các nước, đặc biệt là Hàn Vương, trong lòng y chắc vui mừng lắm nhỉ.

Thế nhưng ta không hiểu.

Ngày hôm đó, rõ ràng hắn nói với ta, nếu tính cách của Phất Dao giống tỷ tỷ của nàng ta, vậy thì không thích hợp với cuộc sống trong cung. Nhưng người đến lại là Phất Hy, chẳng phải hắn nên là người hiểu nàng ta nhất ư? Đã biết nàng ta không hợp, cố gắng giữ lại bên mình cũng coi như thôi đi, nhưng hắn lại không chút né tránh, khoe khoang sự sủng ái của hắn đối với nàng ta, hơn nữa, chuyện ta cắn hắn bị thương cũng đổ sang cho Dao Phi.

Hạ Hầu Tử Khâm…

Thấy thái y vội vã đến, ta thu lại suy nghĩ. Thái y chẩn mạch cho Thái hậu rồi cúi đầu nói, Thái hậu chẳng qua vì tức giận quá, nghỉ ngơi một chút sẽ không có trở ngại gì. Vì vậy, đương nhiên Diêu Thục phi sẽ ở lại bên cạnh Thái hậu. Dẫu sao quan hệ giữa ta và Thái hậu vẫn không nên thể hiện ra bên ngoài, đặc biệt là trước mặt Diêu gia.

Thái hậu đã muốn nghỉ ngơi, các phi tần đều… cáo lui.

Lui đi ra, các phi tần chụm đầu, ghé tai bàn luận chuyện xảy ra vừa nãy. Ngọc Tiệp dư và ta đi cùng nhau, nàng ấy không lên tiếng. Ta nhìn An Uyển nghi, nàng ta vẫn có dáng vẻ thờ ơ, như thể mọi chuyện không liên quan tới mình. Từ lúc ở trong, ta đã phát hiện, khi tất cả mọi người đều kinh hoàng, duy chỉ có nàng ta không hoảng sợ.

Không biết tại sao, đột nhiên ta nhớ đến Hạ Hầu Tử Khâm từng hỏi ta, hắn nói, ta thật sự không mong đợi gì ở hắn ư? Thực ra câu nói này, từ rất lâu ta đã muốn hỏi An Uyển nghi.

“Cứ như Vinh Phi nương nương lại tốt, sau này còn có đứa con dựa dẫm.”

Quay đầu thấy Trần Tịnh tần than vãn. Ta hơi ngạc nhiên, Nguyễn Tiệp dư và Trần Tịnh tần đi cùng nhau nhưng nàng ta cắn môi, vặn xoắn chiếc khăn trong tay.

Ta cười lạnh trong lòng, năm đó, đến một cung tỳ nàng ta cũng chẳng sánh bằng, huống hồ bây giờ là Dao Phi?

Thiên Phi cười đắc ý. “Các ngươi thì hiểu gì, đợi…”

“Tỷ!” Thiên Lục đứng bên nháy mắt ra hiệu, Thiên Phi chợt hiểu ra, lại cười, nói: “Bản cung về nghỉ ngơi trước đây!” Dứt lời, tỷ muội bọn họ liền rời đi.

Ta và Ngọc Tiệp dư đi tới cửa, hai người vẫn im lặng, nàng ta cáo lui với ta rồi vịn tay cung tỳ ra về.

Ta và Triêu Thần trở về Thu Ngọc cư, khi đi được một đoạn, đột nhiên nhìn thấy Dao Phi đang đứng trước mặt. Trong lòng ta có chút hoảng hốt, sao nàng ta không ở cùng Hạ Hầu Tử Khâm?

Ta vừa nghĩ, liền thấy nàng ta sải bước đi lên, không nói một lời, giơ cánh tay định tát.

Ta giơ tay túm lấy cổ tay nàng ta, nhíu mày, nói: “Ngươi muốn đánh bản cung?”

Nàng ta cười khinh thường. “Không phải đánh ngươi, là trả lại cái bạt tai Thái hậu đã tát bản cung!”

Ta chỉ sơ suất một chút đã thấy nàng ta giơ cánh tay kia lên hạ xuống…

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]