Khoảng trống - Phần II - Chương 10 phần 2

Nó đang vui vẻ, thường khi vui nó hơi lên mặt chút đỉnh. Nếu gạt qua một bên nỗi lo về bà cố Nana Cath (dù sao thì bà vẫn còn sống đấy thôi, nghĩa là vẫn còn hi vọng hồi phục), mấy tuần nay khá là ổn thỏa. Mẹ Terri tuân thủ đúng các quy định của trung tâm Bellchapel và Krystal phụ trách chuyện đưa Robbie đi nhà trẻ. Chỗ hăm của thằng bé đã gần lành lại hết. Cô nhân viên xã hội có vẻ hài lòng, theo cái cách của cô ta. Krystal cũng đi học đều đặn dù không dự buổi tham vấn vào sáng thứ Hai hay thứ Tư với cô Tessa. Nó cũng không hiểu tại sao. Đôi khi người ta cũng chệch khỏi thói quen.

Nó lại liếc sang Fats. Chưa bao giờ nó nghĩ đến chuyện thích cậu này, trước khi cậu ta nhắm trúng nó trong buổi nhảy nhót trong phòng kịch. Ai cũng biết tiếng Fats, mấy chuyện đùa của nó lan khắp trường như hài kịch truyền hình. (Krystal vờ rằng nhà nó cũng có tivi. Nó cũng từng được xem tivi ở nhà bạn bè hay nhà bà cố, đủ để lấp liếm bình luận kiểu: “Ờ, chương trình đó như cứt, hả?”, “Ờ, tao suýt tè ra quần”, đại loại thế, khi có đứa bạn nào nói về chương trình nó đã xem.)

Fats đang ngẫm nghĩ bị miểng chai cứa thì cảm giác thế nào, rìa miểng sắc sẽ cắt ngọt vào thịt mềm trên mặt, dây thần kinh bị nung đốt, không khí thốc qua lớp da bị xé rách, rồi máu âm ấm chảy ra. Nó cảm thấy phần da quanh miệng tự dưng ngưa ngứa cứ như ở đó cũng đã mang thẹo.

- Nó còn mang dao theo người không, thằng Dane đó? - Fats hỏi.

- Sao đấy biết nó có dao? - Krystal hỏi lại.

- Thì nó dọa thằng Kevin Cooper thế.

- À hả. - Krystal thừa nhận. - Nhưng Cooper thì đáng kể gì?

- Ờ, nó thế. - Fats đồng tình.

- Dane lận hàng theo vì kiềng anh em nhà Riorhon thôi. - Krystal giải thích.

Fats khoái cái giọng thản nhiên đơn-thuần-sự-việc-nó-thế của Krystal. Con bé chấp nhận sự cần thiết của con dao vì có oán thù lẫn nguy cơ xảy ra bạo lực. Cuộc đời thực trần trụi là thế, đây mới là những thứ thực sự đáng kể... Trước khi Arf đến nhà nó, ông Tủ cứ nhũng nhiễu ép mẹ nó cho ý kiến tờ rơi vận động của lão nên in trên giấy vàng hay giấy trắng...

- Ở đó được không? - Fats lên tiếng đề nghị sau một lúc im lặng.

Bên tay phải là bức tường đá dài, cánh cổng mở hé thấp thoáng cây xanh và mộ đá bên trong.

- Ờ được thôi. - Krystal đồng ý. Con bé trước đó đã vào nghĩa trang một lần cùng Nikki và Leanne; mấy đứa ngồi trên mấy ngôi mả chia nhau mấy lon bia, chẳng mấy để ý ngồi thế có gì “phạm thượng”, rồi có mụ nào đó nhảy ra quát tháo, réo chửi chúng nó bằng đủ thứ tên khó nghe. Trước khi bỏ đi, Leanne ném cái lon rỗng về mụ đó.

Nhưng chỗ này lộ liễu quá, Fats nghĩ lúc cùng Krystal đi dọc con đường lát ximăng giữa mấy hàng mộ. Mấy tấm mộ chí dẹp bằng đá xanh không che chắn gì được. Rồi nó nhìn thấy mấy giậu hoàng liên gai chạy dọc bức tường phía xa. Nó đi tắt ngang qua nghĩa trang, tay đút túi, Krystal đi theo, hai đứa lựa bước giữa những ngôi mộ chữ nhật và những tấm bia nứt nẻ không rõ chữ. Nghĩa trang này rất rộng và được chăm sóc tốt. Hai đứa dần dần tới được khu mộ mới hơn, bia làm bằng đá cẩm thạch đen bóng loáng khắc chữ vàng, trên mấy ngôi mộ mới hãy còn hoa tươi.

Gửi tới mẹ Lyndsey Kyle, 15/09/1960 - 26/0/2008

Hãy ngủ yên mẹ nhé.

- Ờ, chỗ đó được đấy. - Fats nói, liếc mắt nhìn khoảng trống tối tăm giữa giậu cây gai hoa vàng và bức tường rào nghĩa trang.

Hai đứa len vào khoảng tối ẩm thấp, ngồi phệt xuống đất dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt. Sau những bụi cây, hàng hàng bia mộ xen giữa những giậu cây quanh chúng nhưng chẳng có bóng người nào quanh đó. Fats thành thạo vấn thuốc, mong Krystal nhìn mà lác mắt.

Nhưng con bé đang mải nhìn lan man ra ngoài dưới tán lá sẫm đen bóng loáng, nghĩ về bà chị Anne-Marie mà (theo dì Cheryl nói) đã vào thăm bà cố Nana Cath hôm thứ ba. Giá mà nó cúp học để chạy đến đó kịp thời, có khi hai chị em đã gặp được nhau. Rất nhiều lần nó mơ tới cảnh gặp Anne-Marie và nói: “Em là em của chị”. Anne-Marie, trong cơn mơ của nó, lúc nào cũng tỏ ra vô cùng mừng rỡ, sau đó hai chị em gặp nhau suốt, và cuối cùng thì Anne-Marie đề nghị Krystal dọn về ở hẳn với chị. Chắc nhà chị ấy cũng gọn gàng sạch sẽ như nhà bà cố Nana Cath, chỉ có điều là hiện đại hơn. Sau này trong mộng tưởng của Krystal có thêm đứa bé hồng hào xinh xắn nằm trong cái cũi viền đăng-ten.

- Đây này. - Fats chuyền cho Krystal điếu cỏ quấn. Con bé rít sâu, giữ khói trong phổi vài giây, gương mặt giãn ra mơ màng dưới tác dụng của cần sa.

- Đấy đâu có anh chị gì, phải không? - Krystal hỏi..

- Không. - Fats đáp, thò tay vào túi kiểm tra mấy bao cao su đã chuẩn bị sẵn.

Krystal đưa trả lại điếu “cỏ”, đầu gật gù dễ chịu. Fats cũng rít một hơi dài, nhả khói vòng tròn.

- Đây là con nuôi. - Fats nói sau một lúc im lặng.

Krystal trợn mắt nhìn nó.

- Đấy là con nuôi hả, thiệt hả?

Có chút cảm giác được yêu chiều, chuyện riêng đâm ra dễ nói, mọi thứ đều trở nên dễ dàng.

- Chị gái đây cũng được người ta nhận nuôi đấy. - Krystal vui vui vì sự trùng hợp và vì được nói về Anne-Marie.

- Ờ, có khi nhà đây khi trước cũng giống kiểu nhà đấy. - Fats nói.

Nhưng Krystal không nghe, nó đang có hứng nói.

- Đây có bà chị với ông anh Liam nữa, nhưng đều bị đưa đi trước khi có đây.

- Sao thế?

Tự nhiên nó đâm ra quan tâm.

- Thì mẹ đây lúc đó đang cặp với Ritchie Adams mà. - Krystal rít một hơi thuốc sâu rồi phụt ra dải khói dài mỏng mảnh. - Thằng chả tâm thần nặng. Giờ đi tù rồi. Vì thịt một thằng. Suốt ngày đánh mấy mẹ con, rồi nhà John và Sue tới nhận anh chị đi. Bên cơ quan xã hội cũng thọc tay vào, cuối cùng nhà đó giữ nuôi anh chị luôn.

Con bé lại rít thuốc, nghĩ về thời kỳ toàn máu, giận dữ và tăm tối trước khi nó ra đời. Nó đã được nghe nhiều về Ritchie Adams, chủ yếu từ bà dì Cheryl. Lão từng dụi thuốc lá vào tay chị Anne-Marie lúc đó mới một tuổi và đá chị tới gãy xương sườn. Gã còn đập vỡ mặt mẹ Terri, giờ gò má trái của mẹ vẫn còn bị lệch so với má phải. Terri càng ngày càng nghiện be nghiện bét. Trong tình cảnh đó dì Cheryl tất nhiên phải quyết tách hai đứa nhỏ bị bạo hành và bỏ mặc ra khỏi bố mẹ chúng.

- Phải thế thôi. - Dì Cheryl nói.

John và Sue không có con, là họ hàng xa của nhà nó. Krystal không biết trong cây phả hệ phức tạp của nhà mình hai người đó đứng ở đâu nữa, cũng không biết họ làm cách nào “bắt cóc” hai anh chị nó, theo từ của mẹ nó. Sau đủ trò đôi co ầm ĩ với chính quyền, cuối cùng họ cũng được nhận nuôi hai đứa nhỏ. Terri vẫn dính với Ritchie cho tới khi gã bị bắt và chưa khi nào đi thăm Anne-Marie hay Liam, Krystal cũng không hiểu sao lại thế. Toàn bộ sự vụ ngưng lại đó, âm ỉ với những mối oán hờn, những lời đe dọa chửi rủa không sao quên được, những lệnh cấm, và đám nhân viên xã hội.

- Thế bố đấy là ai? - Fats hỏi.

- Banger. - Krystal đáp. Nó cố nhớ lại tên thật của ông này. - Barry. - Nó lẩm bẩm, không chắc là nhớ đúng. - Barry Coates. Nhưng đây theo họ mẹ Weedon.

Ký ức về người thanh niên trẻ chết vì chơi thuốc quá liều trong nhà tắm mẹ Terri lại trồi lên giữa hơi khói đặc ngòn ngọt. Con bé chuyền điếu thuốc cho Fats, tựa ngửa đầu vào bức tường đá nhìn mảnh trời loáng thoáng qua đám lá đen sẫm.

Fats nghĩ về tay sát nhân Ritchie Adams, có khi cha ruột của nó cũng đang ở trong tù như thế, cũng xăm hình như Pikey, hung hãn và cuồn cuộn cơ bắp. Nó thầm so sánh ông thầy Tủ với cái hình ảnh mạnh mẽ xù xì kiểu đàn-ông-đích-thực đó. Fats biết nó bị tách khỏi mẹ từ hồi còn sơ sinh vì nhà có mấy tấm hình Tessa bế nó, đầu đội mũ len trắng, trông mong manh như con chim non. Nó bị sinh non. Tessa có kể nó nghe vài chuyện dù nó không hề hỏi tới bao giờ. Mẹ ruột của nó sinh nó hồi rất trẻ, nó biết thế. Có lẽ hồi đó bà ta cũng giống Krystal bây giờ, làm một con điếm non trong trường...

Nó đã thấy phê tới độ. Nó choàng tay ôm gáy Krystal kéo lại gần mà hôn, liếm láp lưỡi con bé. Tay còn lại lần xuống ngực. Não nó lờ đờ, tay chân nghe nặng trịch, cả cảm giác của nó khi gần gũi cũng bị ảnh hưởng. Nó loay hoay tìm cách luồn tay vào áo lót con bé. Miệng Krystal nóng hổi đậm vị thuốc lá và cần sa, đôi môi khô rang nứt nẻ. Cơn hứng của nó hơi nhụt đi chút đỉnh, mọi cảm giác như bị chặn bởi tấm chăn vô hình. Lần này mở đồ con bé lâu hơn lần trước, tròng bao vào cũng khó vì mấy ngón tay cứ cứng ngắc chậm chạp. Nó lỡ tì khuỷu tay xuống phần thịt non gần nách Krystal làm con bé ré lên vì đau.

Hôm nay con bé khô hơn bữa trước, nó hì hục cố đẩy vào cho được. Thời gian trôi chậm sệt như keo, nó nghe tiếng thở nhanh gấp gáp của chính mình. Cảm giác này làm nó căng thẳng, cứ như có ai khác đang đứng nhìn chòng chọc trong bóng tối và hổn hển thở bên tai nó. Krystal rên rỉ đôi chút. Lúc đầu nó ngật ra sau thế này, mũi nó huếch rộng trông như mõm lợn. Fats tốc áo thun nó lên ngắm bộ ngực trắng mịn màng rồi luồn tay dưới chiếc áo ngực đã tháo khuy nhè nhẹ vuốt ve. Rồi nó xuất, không chuẩn bị trước, với tiếng rên thỏa mãn nghe như tiếng kẻ nào đó đang rình mò.

Nó trượt khỏi người con bé, lột bao cao su ra vứt bừa bên cạnh rồi kéo khóa quần lên, bồn chồn nhìn quanh sợ có ai đó xuất hiện. Krystal một tay xốc quần lên, một tay kéo áo xuống rồi quài tay ra sau cài lại áo ngực.

Trời trở tối và dày mây hơn. Trong tai Fats có tiếng u u văng vẳng, nó nghe đói cồn cào, não nặng trịch trong khi tai thì cực thính. Nó vẫn bị ám ảnh bởi nỗi sợ có ai đó đang nhìn trộm từ đầu tường. Nó muốn biến ngay.

- Tụi mình... - Nó lẩm bẩm, rồi không đợi con bé, nó cuộn mình đứng dậy phủi lại quần áo. Cách đó độ trăm thước có cặp vợ chồng già đang cúi mình bên nấm mộ. Nó muốn đi khuất ngay khỏi ánh mắt ma quái nào đó hình như nhìn thấy nó làm tình với Krystal Weedon. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh phải đi bộ tới trạm xe buýt và lên xe về lại Pagford là nó lại thấy bã cả người. Ước gì nó có phép biến ngay về phòng ngủ ở tầng áp mái của mình.

Krystal đang loạng choạng bước theo sau. Nó vừa cuộn áo thun xuống vừa nhìn đám cỏ dưới chân.

- Khỉ quá! - Nó lẩm bẩm.

- Gì thế? - Fats hỏi. - Đi nhanh đi.

- Ông Fairbrothe. - Con bé sựng lại.

- Cái gì chứ?

Con bé chỉ tay vào mô đất ngay trước mặt, bia mộ chưa kịp làm xong nhưng mô đất vẫn phủ đầy hoa tươi.

- Thấy không? - Con bé khom người nhìn mấy tấm thiếp kẹp cùng giấy bóng kính bọc hoa. - Đúng là Fairbrother. - Nó dễ dàng đọc những chữ cái trong tên người từng đi từ trường đến tận nhà nó, xin phép mẹ cho nó đi thi đấu xa trên chiếc xe buýt nhỏ. - Gửi Barry, - Nó đọc chầm chậm. - còn cái này nữa. - Gửi bố, từ...

Nó chịu đọc không nổi tên của Niamh và Siobhan.

- Thì sao? - Fats cố tình hỏi vặn, thật ra nó đang sởn hết gai ốc. Cái quan tài bằng gỗ liễu đan đó cách chân chúng nó chưa đầy một thước, trong đó là cái xác với gương mặt tươi cười của ông bạn thân nhất của cha nó, người hay tới chơi nhà nó, giờ đang mục rữa ra dưới đất. Hồn ma của Barry Fairbrother... nó mất hết bình tĩnh. Nghe như một sự trừng phạt.

- Đi thôi. - Fats lại giục, nhưng Krystal không nhúc nhích. - Lại chuyện gì nữa?

- Đây đua thuyền là vì ông ấy, chứ sao? - Krystal cáu.

- Ờ phải rồi.

Nó nhấp nhổm không yên như ngựa chứng, lập cập lùi ra sau.

Krystal nhìn sững nấm đất, quàng tay ôm lấy mình. Nó thấy mình bẩn thỉu, trống rỗng và đau đớn. Ước gì hai đứa nó không phải vừa vật nhau chính ngay chỗ này, gần ông Fairbrother đến thế này. Nó lạnh. Nó không có áo khoác như Fats.

- Nào đi thôi. - Fats lại giục.

Nó theo chân thằng này ra khỏi nghĩa trang, nhưng hai đứa không nói với nhau lời nào nữa. Krystal nghĩ về ông Fairbrother, ông ấy hay gọi nó là “Krys”, đó giờ chẳng ai khác gọi nó như thế. Nó thích cái tên ấy. Tiếng cười của ông rất giòn. Nó nghe muốn khóc.

Fats cố nghĩ cách làm sao biến vụ này thành chuyện cười kể cho thằng Andrew, khi chơi con Krystal lúc phê độ và ảo tưởng rằng có ai đó đang nhìn lén hai đứa, rồi khi bò ra thì đụng ngay mộ Barry Fairbrother. Nhưng ngay lúc này, chuyện đó chưa làm nó thấy buồn cười nổi, hãy chưa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3