Bạn trai siêu nhân của tôi- Chương 33+34

CHƯƠNG 33

Edit: Rùa River

“Đêm qua bão lớn thật, cây sồi bên ngoài nhà Wison lớn vậy mà cũng bị
thổi bật cả gốc.” Clark cởi áo mưa, ngồi vào bàn ăn, kể lại tình hình nhà Irig.

Amy bưng ra cho anh và Bernie mỗi người một bát cháo yến mạch còn
nóng hổi bay hơi nghi ngút, tuy không chắc chắn hai người sẽ trở về vào lúc nào
nhưng cô vẫn chuẩn bị phần ăn cho năm người.

“Vậy thì tệ quá, cây sồi kia là do Melissa (vợ của Wison Irig) trồng
khi còn sống, đến giờ đã gần hai mươi năm rồi.” Martha cảm xúc, Melissa là một
bạn tốt của bà, hai người thường hay cùng nhau vào thị trấn mua đồ ăn.

“Wison cũng rất đau lòng, ông ấy muốn chờ đến khi hết mưa thì trồng
lại cây như trước, con cũng định đi giúp đỡ… ồ, ngon quá.” Clark cười nhìn Amy.

“Anh thích là tốt rồi. Mưa còn bao
lâu nữa thì tạnh nhỉ? Liệu có ảnh hưởng đến lễ hội Ngô không?”

“Không việc gì đâu, chậm nhất là đến trưa sẽ hết thôi.” Jonathan nhìn
ra bầu trời bên ngoài, mây đen đã bắt đầu thưa dần.

“Thật sao?” Amy cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn mưa to gió lớn như
trước, cô hoàn toàn chẳng nhìn ra dấu hiệu nào báo trước sẽ ngừng mưa cả.

Martha giải thích cho cô: “Nông dân rất quan tân nghiên cứu về thời
tiết, nếu không việc gieo trồng sẽ gặp khó khăn.”

Y như lời Jonathan nói, khi mọi người vừa ăn xong bữa sáng, tuy rằng
gió còn chưa ngừng mưa cũng vẫn đang rơi, nhưng tiếng mưa gió nhẹ đi không ít
báo cho họ biết, cơn bão đã qua.

Vì trời mưa nên không đi được đâu, mọi người đành ngồi trong nhà trò
chuyện, Martha đưa Amy đi xem tranh của bà, Amy nhìn nửa ngày cũng không hiểu
được, có phần bất đắc dĩ: “Xem ra con không có thiên phú về hội họa rồi, tranh
này vẽ gì đây ạ?” Cô chỉ vào một vệt lớn màu xanh lục và những vòng tròn màu
sắc rực rỡ hình thù kỳ dị.

“Hoa quả.” Martha cười, bà cũng chẳng mong chờ rằng Amy có thể xem
hiểu được, nhưng bà thích sự thành thật của cô, không hiểu cũng không giả vờ
như mình hiểu.

“Vẫn nhìn không ra.” Amy lắc đầu. “Mẹ à, mẹ muốn vẽ cho con thể loại
tranh trừu tượng này ạ?” Cô có thể từ chối không nhỉ?

“Tất nhiên là không rồi, cô bé xinh đẹp như con thì vẽ tả thực vẫn
tốt hơn.” Martha kéo cô ngồi xuống chỗ riêng biệt, còn mình thì bước đến giá
vẽ. “Có thể sẽ lâu chút đấy.”

“Con có được cử động không ạ?” Amy hơi đơ người, làm người mẫu gì đó
đây vẫn là lần đầu tiên, tuy rằng cô thích yên tĩnh, nhưng bắt cô phải bất động
một thời gian dài thực sự là rất khó chịu.

“Có thể, chỉ cần động tác không quá lớn là được.” Martha ló đầu ra từ
sau giá vẽ.

Amy thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Clark cầm hai chén trà bước đến.

“Sao con lại vào đây?” Martha hỏi, Clark vốn dĩ không thích vào phòng
vẽ của bà, vì mùi của các loại màu vẽ quá nồng sẽ khiến cái mũi thính nhạy của
anh không được thoải mái.

“Bố bảo con đưa trà vào cho hai người.” Clark giơ hai chén trà lên,
đặt một chén xuống bên cạnh Martha, một chén cầm đến trước mặt Amy.

Martha nhìn con trai đưa xong trà mà vẫn không đi, không vạch trần
lời nói dối của anh, cười ha ha: “Vậy thì con ngồi lại nói chuyện với Amy, con
bé ngồi một mình chắc cũng chán.”

“Dạ.” Clark nhấc cái ghế đến ngồi bên cạnh Amy, tính nói nhỏ vài câu
với cô.

Amy dĩ nhiên cũng muốn như vậy, Clark ngồi xuống, cô liền tiến đến
gần anh nhỏ giọng hỏi: “Đêm qua có chuyện gì không tốt xảy ra không?”

Clark nhìn mắt Martha, cũng nhỏ giọng: “Không, theo như em nói, cây
sồi vừa bật gốc, anh liền chặn Wison lại, còn nhờ Bernie đi thăm dò, trong hòm
kia là gì vậy?” Anh rất hiếu kỳ với cái hòm mà sáng nay đột nhiên Bernie lấy ra
từ trong xe, dù anh có dùng khả năng nhìn xuyên thấu cũng không thể nhìn vào
trong được.

“Một khối đá, có điều không tốt đối với anh.”

“Không tốt?” Clark không thể nghĩ ra được có thứ gì lại có thể không
tốt với mình, mà lại là một khối đá.

“Khối đá kia là chất phóng xạ.” Amy giải thích đơn giản. “Anh đến gần
có thấy cảm giác không thoải mái gì không?”

“Không thoải mái?” Clark nhíu mày, cố gắng nhớ lại, “Không có.”

Amy nhẹ nhàng thở ra, cười: “Xem ra cái hòm kia có tác dụng cách ly
rất tốt.” Hòm là cô đặc biệt mang đến, nghe nói có thể cách ly được bất kỳ loại
phóng xạ nào.

“Em đã nói chờ xong chuyện sẽ nói cho anh biết mà.” Clark là phóng
viên, mà sự tò mò của phóng viên chưa bao giờ là ít cả.

“Bây giờ còn chưa phải lúc, đến tối em sẽ nói cho anh.” Cô còn muốn
nghĩ xem phải giải thích thế nào để Clark không liên tưởng linh tinh, nếu nói
ngay hết sự thật sư, không chừng Clark còn có thể nghi ngờ tình cảm của cô có
phải là thật hay không.

“Được rồi.” Clark nhún vai, không tiếp tục bám theo đề tài này nữa mà
chuyển sang những chuyện thú vị anh làm hồi còn nhỏ, anh muốn Amy hiểu càng
nhiều thêm về chính mình.

Mỗi khi Amy nghe đến đoạn thú vị sẽ cười đến cong cong mí mắt, thỉnh
thoảng lại bình luận một câu khiến Clark nói càng thêm hào hứng.

Martha sau giá vẽ nhìn hai người ở cạnh nhau hòa hợp như vậy, thật sự
vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, từ khi Clark phát hiện ra bản thân không giống với
người thường, đây là lần đầu tiên bà thấy anh cười thoải mái nhẹ nhàng như vậy.

Lẳng lặng nhìn bọn họ một lát, Martha lại quay lại sau bức họa, sửa
lại bức tranh một chút, trong tranh, bên cạnh cô gái có thêm một chàng trai cao
lớn anh tuấn. Cô gái nhìn chàng trai, nét mặt tươi cười như hoa, còn chàng trai
thì đưa tay giúp cô vuốt lại lọn tóc rối bên tai, khóe môi cũng cong lên một nụ
cười dịu dàng hạnh phúc như vậy. (òa
òa, lãng mạn quá. T^T)

Buổi chiều, mưa cuối cũng cũng dứt, Clark đến nhà Wison giúp ông ta
trồng lại cây sồi bật gốc, Jonathan đi xem đồng ruộng, Bernie cũng theo giúp.
Còn Martha thì đi thăm đám gia súc.

Amy đi theo Martha xem các loại dê bò và gia cầm nhà Kent, nơi chúng
ở không có dấu hiệu bị dột nước hay rò rỉ nước vào trong, tình hình đều rất
tốt, chỉ là bị hoảng sợ một chút, có vẻ nóng nảy bất an.

Amy không ngờ nhà Kent còn có nuôi hai con ngưa, hai con ngựa lớn
thần tuấn màu nâu rám nắng. Cô vô cùng thích thú vuốt ve bờm chúng, đã lâu cô
chưa cưỡi được ngựa rồi.

“Rất đẹp đúng không.” Martha không biết đã đến cạnh một con từ lúc
nào, đưa tay vỗ vỗ đầu ngựa, “Chúng là báu vật của Clark đấy.”

“Vâng, con có thể cưỡi không ạ?” Amy hỏi.

“Bây giờ thì không được rồi, hãy chờ đến khi mặt đường khô thì bảo
Clark đưa con đi.” Martha nói. “Mẹ cần giúp đỡ vắt sữa bò, con có muốn giúp
không?”

“Tất nhiên rồi, nhưng mà con chưa từng làm việc này bao giờ.” Amy
buông ngựa ra, đi theo Martha vào trong.

“Đơn giản lắm, theo mẹ học một lần là biết ngay.” Martha dẫn cô đến
chỗ một con bò sữa, đặt ghế ngồi xuống bên cạnh, làm mẫu cho cô vắt sữa thế
nào.

Amy chăm chú nhìn bà làm mẫu một lần, sau đó Martha liền bảo cô làm
thử, Amy hơi luống cuống khiến con bò sữa đau đến kêu rống lên, may là có
Martha ở đó, nếu không dám chắc cô đã bị con bò đá bay đi mất rồi.

Vắt mấy lần rồi cuối cùng cũng làm đúng, Martha thấy cơ bản đã ổn,
liền bỏ tay ra cho cô làm.

Amy tay chân chậm chạp toát hết mồ hôi mới vắt được một xô sữa, quay
đầu nhìn Martha, bà ở bên cạnh đã vắt được bốn năm xô rồi.

“Mẹ thật là lợi hại.” Amy thầm tán thưởng trong lòng, dù không có cô
giúp thì bà vẫn có thể một mình làm xong việc.

“Con chỉ là chưa quen mà thôi, được rồi, giúp mẹ đem sữa vào nhà đi.”

“Nhiều như vậy để làm gì hả mẹ?”

“Làm phomat con ạ, trong lễ hội Ngô chúng ta có thể đem vào thị trấn
bán.”

“Con cũng giúp mẹ nhé.”

“Tất nhiên rồi, có con giúp mẹ cũng đỡ hơn nhiều, Jonathan và Clark
chẳng bao giờ bước chân vào phòng bếp cả.”

“Thật thế ạ? Clark còn giúp con thái rau cơ mà?”

“Ồ? Xem ra đi du lịch mấy năm khiến chủ nghĩa đàn ông của nó giảm đi
không ít, có điều vậy cũng chứng minh nó thật sự rất thích con.”

“Vậy ạ?” Bị Martha nói vậy, Amy cũng thấy ngượng ngùng.

“Không phải xấu hổ, mỗi lần thằng bé trở về ngoài chuyện công việc
thì nói đến nhiều nhất là con, gì mà Amy thích cái này, ghét cái kia, lần đầu
tiên mẹ nhìn thấy nó bị một cô gái lôi cuốn như vậy đấy.” Martha cười ha ha bắt
lấy bả vai Amy, cùng đi về hướng nông trại. “Hôm đó đột nhiên Clark về nhà, nói
có người ngay lập tức nhìn thấu ngụy trang của nó, nhìn nó trông vui vẻ vô
cùng, nó nói lần đầu tiên gặp được người sau khi biết nó khác biệt mà không
tránh xa hoặc kính trọng nó, mẹ có thể thấy được là nó thật sự rất vui mừng.”

Amy có chút chột dạ, đó là bởi vì cô vẫn coi như anh là thần tượng
đấy chứ, nếu không phải cô từng xem qua phim siêu nhân, sợ là cũng không nhất
định có thể nhận ra ngay như vậy.

“Lúc ấy mẹ thật sự hoảng sợ, sợ nó gặp phải phiền phức, nhưng bộ dáng
Clark khi ấy khiến mẹ không nói ra được lời nào, về sau không có chuyện gì xảy
ra mẹ dần dần yên tâm, sau đó, nó nói hẹn hò cùng con, còn muốn đưa con về nhà,
đến đó thì mẹ biết nó thật sự đã yêu sâu đậm mất rồi.” Martha nhìn Amy, “Vẻ bề
ngoài của Clark rất đẹp, khiến nó thường được phụ nữ theo đuổi tán thưởng,
nhưng con là cô gái đầu tiên mà nó chủ động theo đuổi, hơn nữa còn đưa về nhà,
đối với nó con thật sự là người rất đặc biệt.”

“Đối với con anh ấy cũng là người đặc biệt nhất…” Một người đầu tiên
cô yêu trong hai kiếp, một người anh hùng cô sùng bái từ nhỏ đến lớn, khi Amy
biết tình cảm của Clark, cô thật sự cảm thấy như đang mơ, hạnh phúc tới đột
ngột như vậy khiến cô bối rối, chỉ có thể dùng trốn tránh để che giấu đi sự
lúng túng của mình.

“Amy, mẹ giao Clark cho con, hy vọng con có thể chăm sóc tốt cho nó.”
Martha đột nhiên nghiêm trang nói với cô, bà và Jonathan không có con, khi đã
lớn tuổi mới nhặt được Clark, đây là may mắn lớn nhất của bọn họ, nhưng họ cũng
biết tuổi của mình đã lớn, không biết còn có thể cùng sống với Clark bao lâu
nữa, bây giờ có người thích hợp có thể thay họ trở thành trụ cột trong lòng
Clark, đây là chuyện bọn họ cam lòng tự nguyện muốn nhìn thấy nhất.

“Vâng, con sẽ làm vậy.”

CHƯƠNG
34

Khi Clark trở về, Amy đang trong phòng bếp giúp Martha làm phomat,
anh lần theo mùi hương liền tìm thấy người.

“Bữa tối nay chỉ có phomat thôi sao?” Clark tuy rằng thích phomat,
nhưng cũng không muốn dùng mỗi nó làm món chính.

Đột ngột có người xuất hiện sau lưng khiến Amy giật mình, cô bình
tĩnh lại, tặng cho anh một cái liếc mắt xem thường, giải thích: “Anh chỉ biết
có mỗi ăn thôi, đây là chuẩn bị cho lễ hội Ngô! Bữa tối vẫn chưa làm, hơn nữa
từ giờ đến bữa tối còn lâu thời gian.”

“Amy nói rất đúng, con không ăn thì không có việc gì làm hả?” Martha
phụ họa.

Clark đẩy đẩy kính mắt, cười gượng, anh chỉ thuận miệng hỏi một câu
thôi, sao lại bị lên án công khai như vậy nhỉ?

“Cái cây nhà Wison đã trồng lại rồi
chứ?” Martha hỏi.

“Vâng, vì cây lớn quá nên mọi người chặt bớt rất nhiều cành rồi mới
trồng lại xuống, có điều Wison vẫn lo không biết nó có thể sống không. Khi nó
bị gió nhổ bật lên, rễ cây bị đứt mất nhiều lắm.”

“Sẽ không sao đâu, cây sồi có sức sống rất mạnh mẽ.”

“Mong là như vậy. Amy, bây giờ em có rảnh không?” Clark nhớ đến mục
đích của mình.

“Sao ạ?” Amy nhìn lại mình đang đánh lòng trắng trứng, anh hỏi câu
này thật là thừa, nhìn thấy mình đang bận cũng chẳng thèm giúp đỡ. “Anh muốn
giúp em đánh trứng không?”

“Hả? Ừ.” Clark không chút suy nghĩ đỡ lấy cái bát to trong tay Amy,
cầm dụng cụ đánh trứng quấy thật nhanh.

Amy chỉ nhìn thấy tay Clark xoay còn nhanh hơn cả động cơ máy móc,
chưa đến một phút đồng hồ, khi anh dừng lại, đầy bát lớn lòng trắng trứng kia
đã được phủ kín bằng bọt xốp màu trắng.

“Như vậy được chưa?” Clark hỏi.

Amy nhìn về phía Martha, tuy cô biết cách làm phomat nhưng vì cách
làm rất phức tạp mà chưa tận tay làm bao giờ, đối với việc này cũng không rõ
ràng lắm.

“Được rồi. Cứ để đó, đợi lát nữa mẹ dùng.” Martha lần này đã tin lời
Amy rằng Clark giúp cô nấu ăn thật, con trai thật sự đã trưởng thành, trước kia
nếu không phải bà thúc giục, nó cũng sẽ không giúp đỡ chuyện phòng bếp, hiện
giờ người ta chỉ cần nói một câu nó đã lập tức làm xong, Martha phải công nhận
là có chút ít ghen tị với Amy: “Hai đứa có việc thì cứ ra ngoài đi, còn lại để
mẹ là được.”

“Có lâu không? Em còn phải giúp mẹ làm bữa tối.” Amy cảm thấy mình ở
nhà người ta làm khách vẫn nên biểu hiện tốt một chút.

“Không lâu đâu.” Clark kéo cô ra ngoài.

Tốc độ của anh hơi nhanh, hình như rất căng thẳng, bàn tay nắm cổ tay
Amy hơi mạnh, khiến Amy không được thoải mái vùng vẫy: “Anh nhẹ thôi, tay em
đau.”

“A, xin lỗi.” Clark hoảng hốt, vội vàng buông tay cô ra, cẩn thận
kiểm tra, không sao, chỉ hơi đỏ lên một chút, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

“Anh nghĩ gì thế? Lại hoang mang hoảng loạn như vậy.” Amy xoa nắn cổ
tay bị đau.

“Anh muốn cho em xem một thứ.” Clark lại đưa tay ra muốn dắt cô, Amy
chần chừ một chút, nhưng rồi vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Lúc này, Clark không phạm sai lầm cũ nữa, thậm chí còn rất cẩn thận
dè dặt đưa cô đi lên triền núi phía sau nông trại.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đừng hỏi, sắp đến rồi.” Clark không thể chờ đợi được muốn tặng cho
Amy một bất ngờ.

Amy chẳng hiểu gì bị Clark kéo đi, cuối cùng hình như Clark không
kiên nhẫn nổi nữa, trực tiếp ôm cô bay lên.

“Á!” Đó là Amy bị dọa hoảng, cô nhỏ giọng oán giận một câu: “Lần sau
trước khi bay thì phải nói với em một tiếng!” Tuy rằng cảm giác bay cũng rất
thích.

Clark không để ý đến phàn nàn của Amy, chỉ nói “Đến rồi.” Liền hạ
xuống thả người.

“Đến rồi? Đến đâu chứ?” Amy chẳng hiểu ra sao, sau đó thì bị hình ảnh
trước mắt khiến cho kinh ngạc: “Trời…”

Chỉ thấy lúc này bọn họ đang đứng trên sườn núi, đầy khắp triền đồi
núi là đủ các loại hoa, hoa mộc lan, hoa châu lan, oải hương, hoa nhài, hoa
hồng, tường vi, lan huệ, cam hoa, dành dành, bạc hà, mộc hương, hoa mai, thu
cúc, kim ngân, lily, hoàng thu quỳ, phù dung… Bất kể là loài Amy biết hay
không, những đóa hoa sinh trưởng ở những vùng khác nhau và những mùa khác nhau
cùng đồng thời tụ họp, đồng thời nở rộ phô bày vẻ đẹp của mình, mỗi đóa đều
tươi đẹp kiều diễm vô cùng, không chút nào giống như mới vừa trải qua mưa gió.

“Thích không?” Clark từ phía sau Amy ôm lấy thắt lưng cô, cúi đầu
nhìn ngạc nhiên thán phục trên mặt cô, mỉm cười dịu dàng, không uổng công anh
mất nhiều công như vậy.

Đi tìm bao nhiêu hoa thế này, lại còn đem chúng còn nguyên vẹn đến
trồng nơi đây.

“Vâng!” Amy gật mạnh đầu, mắt không dời ra được, bất kể già trẻ, chỉ
cần là phụ nữ thì chẳng ai không yêu hoa hết, Amy tất nhiên là không ngoại lệ,
trời sinh cô đã rất yêu thích những loài thực vật xinh đẹp lại mong manh như
vậy, cô xoay người nhìn Clark, trong mắt giấu không được sự hưng phấn: “Từ lúc
nào anh nghĩ đến chuẩn bị những thứ này vậy?”

“Từ lúc em nói, nếu sau này có người tặng em một cánh đồng hoa, em
nhất định sẽ lấy người đó.” Clark lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra
trước mặt Amy: “Theo yêu cầu của em, tất cả đều là những loại hoa có thể pha
trà, xin hỏi tiểu thư Amy thân yêu, em có đồng ý nhận lời cầu hôn của tôi
không?” Vừa nói, anh vừa quỳ một gối xuống trước mặt cô.

“Anh còn nhớ?” Amy vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, chỉ là lời nói nhất
thời trong khi hưng phấn của cô vậy mà anh lại nhớ rõ đến thế, còn chuẩn bị cho
mình một sự ngạc nhiên như vậy.

“Mỗi câu nói của em anh đều nhớ rõ, chưa bao giờ quên.”

Clark dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất, lời yêu thương êm tai nhất, khiến
cho Amy cảm thấy xúc động muốn trào nước mắt: “Anh trồng lúc nào thế? Tại sao
trước đó trời mưa cũng không hại đến chúng chút nào?”

“Anh chọn từ trước đã rất lâu rồi, chiều hôm nay đợi mưa tạnh mới
trồng xuống.” Anh chưa từng trồng hoa, không thể khiến chúng nở ra một cách đẹp
nhất được, tất nhiên là đem cây đến trồng ngay lúc đang nở là cách hiệu quả
nhất. Những cây hoa này anh đã tìm cả ngày, bay đi rất nhiều nơi, mỗi gốc mỗi
gốc đều cẩn thận bọc kín lại rồi mới mang về trồng. “Cho nên, em nhận lời cầu
hôn của anh nhé!”

Amy lúc này mới nhìn thấy hộp gấm trong lòng bàn tay anh, trong hộp
gấm mở ra có một chiếc nhẫn ngọc bích, ngọc bích màu xanh lam tinh tế khảm ở
xung quanh, ở giữa lại là một viên kim cương khiến nó thoạt nhìn như một đóa
hoa có sáu cánh màu lam, trên vòng nhẫn màu vàng được khắc những chữ cái nho
nhỏ, nhìn kỹ thì đó là tên của Clark.

“Nó đẹp như đôi mắt của anh vậy.” Amy nói, cô nhớ rõ ngọc bích đại
diện cho sự trung thành, kiên trinh, yêu thương và trung thực.

“Hãy để anh dùng tất cả của mình đổi lấy được ở bên em bầu bạn.”
Clark hơi căng thẳng, anh có chút sợ rằng Amy sẽ từ chối.

Không trả lời Clark, nhưng Amy đã giơ tay trái ra.

Clark mừng rỡ nở nụ cười, anh lấy chiếc nhẫn ra, cẩn thận đeo vào
ngón áp úp của Amy, sau đó hôn lên, có lẽ anh nên suy nghĩ xem hình thức nhẫn
cưới sẽ thế nào đây?

Nhìn động tác của Clark, Amy nhịn không được nở nụ cười, có thể vì cô
làm nhiều việc như vậy, ngoài anh ra, sợ là sau này chẳng còn ai có thể nữa.

Clark đứng dậy, ôm chặt cô, hai người cùng nhau nhìn ngắm biển hoa
xinh đẹp. “Em muốn khi nào thì tổ chức lễ đính hôn?”

“Anh cứ qua được cửa của anh trai em đi đã rồi nói sau.” Cảm nhận
được người ghé sát phía sau mình đờ ra một chút, Amy cười ha ha.

“Em nói anh ấy có thể tức giận mà đến đuổi giết anh không nhỉ?” Dù
sao họ mới gặp nhau có một tháng, liền đã cướp mất người bỏ chạy rồi.

“Có thể lắm chứ.” Amy vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, cười cười.

“Ôi không, muốn kết hôn với em cũng thật khó khăn quá.” Clark làm bộ
kêu thảm.

“Sao? Anh hối hận hả?” Amy nhướn mày, làm bộ muốn tháo nhẫn trên tay
xuống.

“Sao có thể chứ!” Clark vội ngăn lại. “Có thể lấy được em là vinh
hạnh lớn nhất đời này của anh.”

“Vậy còn đỡ.” Amy gật đầu, quyết định thưởng cho anh một chút, cô bảo
người bên mình cúi đầu xuống, tay dùng sức quàng lên, kéo anh nhìn thẳng vào
mình, sau đó hôn lên đôi môi đầy quyến rũ kia.

Bên môi đột ngột xuất hiện cảm giác mềm mại, Clark ngây ra, rồi lấy
lại tinh thần, anh không chút khách khí mà gia tăng độ nóng bỏng của nụ hôn, hé
miệng cắn nhẹ môi Amy khiến miệng cô cũng mở ra, thuận tiện tiến tới tấn công
mãnh liệt.

Đầu lưỡi trơn ướt tiến vào trong miệng cô, giữ chặt quấn quýt không
ngừng chiếc lưỡi của cô.

Amy cũng không ngờ mình nhất thời hứng khởi “thưởng cho anh” liền
khiến Clark đáp lại nhiệt liệt như vậy, tê dại thấm sâu vào tận đáy lòng khiến
cô không ngừng run rẩy, muốn trốn tránh, rồi lại bị nụ hôn của anh mê hoặc, dần
dần buông hết chống cự, thần trí chậm rãi rời khỏi đầu óc, từ từ nhắm hai mắt
chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn cuồng nhiệt như lửa.

Clark thấy Amy từ lúc sợ hãi ban đầu đến nhắm mắt lại hưởng thụ, vừa
cảm thấy kiêu ngạo vì kỹ thuật hôn của mình, lại vừa tiếc nuối phải kết thúc nụ
hôn này, tuy rằng anh rất muốn tiếp tục tiến xa thêm nữa, nhưng hiện giờ còn
chưa phải lúc.

Anh để Amy dựa vào lòng mình hồi phục lại hô hấp, đưa tay vuốt vuốt
lại tóc dài của cô bị gió thổi loạn.

“…Kỹ thuật hôn của anh thật là thành thạo…” Amy nói một câu.

Cánh tay đang giúp cô vuốt tóc của Clark cứng đờ, anh bỗng dưng có
một dự cảm không hề tốt chút nào.

Quả nhiên, lời Amy nói tiếp theo khiến anh hận không thể tìm một bức
tường mà đập đầu vào.

“Anh nhất định là đã luyện tập với nhiều người rồi phải không? Tốt
lắm, em cũng phải tìm nhiều đối tượng luyện tập một chút mới được.” Amy làm bộ
ngây thơ nói, sau đó thỏa mãn nhìn mặt Clark đen lại.

Hừ, dám thành thục này! Dám khoe khoang này! Dám khiến tui choáng
váng quay cuồng này!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3