Hoàng Hậu Lười Y Nhân (Bộ 1 - Quyển 3) - Chương 15 - Phần 1

CHƯƠNG 15: ĐẠI HỘI KÉN RỂ CỦA LÃNH DIỄM CÙNG THÔNG BÁO CỦA Y NHÂN

Lãnh Diễm đưa lưng về phía anh, trầm mặc hồi lâu rồi bỗng nhiên nở nụ cười.

“Hạ Lan Tuyết.” Nàng cười hỏi, “Chừng nào thì ngươi mới có thể hết kiêu ngạo đây?”

Nói xong, nàng ngửa đầu, chầm chậm tránh ra.

Bộ lễ phục màu lửa đỏ bao phủ thân hình thẳng thắn, cứ như vậy mà dung hòa với bức tường đỏ ngói xám mãi mãi không bao giờ thay đổi của Băng Cung. Có vẻ thê lương lạnh lẽo cuồng dã, cuối cùng như một ngọn lửa, mỏng manh mà quật cường thiêu đốt.

Trong lòng Hạ Lan Tuyết vừa động, một loại cảm giác gì đó nói không nên lời. Nhưng lại cảm thấy trên người Lãnh Diễm đang cất dấu bí mật nào đó mà anh không thể biết được.

———— *** ————

Đại hội kén rể bắt đầu rồi.

Trên dưới đất nước Băng Quốc đều vui mừng hớn hở. Người người đến từ khắp nơi trong kinh thành đều trông mong có thể chứng kiến sự kiện thời thịnh trăm năm khó gặp này.

Trên phố thậm chí còn bày ván bài, bí mật đem tất cả những ứng cử viên sáng giá của đại hội ra cá cược xem ai sẽ là người được chọn.

Ứng cử viên sáng giá nhất, vốn là Viêm Hàn. Nhưng lúc trước hắn lại tôn sùng Y Nhân như thế, cho nên có rất nhiều người cũng không còn xem trọng hắn nữa. Bởi vậy, Viêm Hàn bị đánh rớt xuống vị trí thứ ba.

Vị trí thứ hai là vị khách quý của cuộc thi đấu lớn lần này... Lưu Trục Phong. Tuy rằng rất ít người biết bộ mặt thật của Lưu Trục Phong, nhưng chỉ dựa vào những câu chuyện truyền kỳ của hắn cùng với sự thần bí và lớn mạnh của Lưu Viên, hắn cũng đã nghiễm nhiên trở thành một trong những người được chọn.

Mà tỉ lệ đặt cược lớn nhất, người dành được sự chú ý nhiều nhất trong trận thi đấu lớn này, cũng là người mà tất cả mọi người không ai ngờ đến: Liễu Khê của Thiên Triều.

Trước đó, tên tuổi của hắn còn chưa từng được biết đến, cũng không ai biết là vị quý tộc Thiên Triều này xuất hiện từ nơi nào, nhưng chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, hắn đã lấy được lòng của dân chúng Băng Quốc.

Truyện kể rằng: Ngày đó vốn là gió êm sóng lặng, đột nhiên có một đám cường đạo không rõ lai lịch đến cưỡng đoạt tiểu tức phụ (cô vợ trẻ, vợ mới cưới) của Trương gia. Trong lúc tiểu tức phụ định tự vẫn để giữ gìn trinh tiết thì Liễu Khê từ trên trời giáng xuống, đánh đuổi kẻ địch, cứu lấy tiểu tức phụ. Lúc gần đi còn ngoái đầu lại nhìn và mỉm cười. Dung nhan vốn tuấn tú, trong phút chốc đã khiến cho trái tim của vị con tin tiểu tức phụ kia đập rộn rã liên hồi. Vì thế, lời đồn đại về Liễu Khê bắt đầu dâng lên.

Lại có một ngày, một lão bà bà bị mất trộm chiếc quan tài mà lão đã vất vả cả nửa đời người mới mua được. Lão bà bà đau lòng muốn chết đi được, vật vã lăn lộn trên phố đòi sống đòi chết. Cũng là Liễu Khê từ trên trời giáng xuống, không những khẳng khái giúp tiền mà còn tốt bụng khuyên bảo hết lời, làm cho lão bà bà đó nguôi ngoai hẳn. Mọi người đều nói, Liễu Khê thật là tốt.

Lại có một lần, kinh thành Băng Quốc xảy ra một vụ kỳ án: Một nữ tử ngủ gần cửa sổ, đột nhiên có người nhảy vào cửa sổ cưỡng hiếp nàng. Vào lúc ấy, đi ngang qua cửa sổ tổng cộng có bốn người. Cả bốn người ai cũng cho mình là phải, tựa hồ đều có vẻ đáng nghi, lại dường như đều không có đủ chứng cớ.

Sau khi tố giác, phủ doãn (chức quan của triều đình, cai trị tỉnh sở tại kinh thành) cũng cảm thấy khó xử.

Lúc ấy, Liễu Khê đang làm khách ở chỗ phủ doãn đột nhiên nói: “Lúc ta còn nhỏ từng được đưa lên núi tu hành. Một vị cao tăng đắc đạo đã dạy cho ta một phương pháp, chuyên để vạch mặt những tên dâm tặc trên đời.” Nói xong, hắn kêu tên sai vặt nhặt đến bốn cây rơm rạ, dài chừng một cây tên. Sau đó cố ý dùng ngón tay viết trên từng cây rơm vài chữ rồi bảo tên sai vặt phân phát cho mỗi kẻ tình nghi một cây. Lại làm như thật, nói: “Trên cây rơm rạ này có viết tên cửa hiệu. Mỗi người các ngươi hãy tự cất vào tay áo. Trong chốc lát nữa, nếu các ngươi ai phạm vào dâm tội, cỏ sẽ dài thêm một tấc. Nếu không có, tức đã thuyết minh các ngươi vô tội.”

Trong đó có một tên chột dạ, e sợ cọng rơm của mình sẽ thật sự dài ra thêm một tấc, vì thế đã thò tay vào trong tay áo lén vặt trộm đi một tấc.

Vì thế, Liễu Khê thành công tìm ra tên dâm tặc kia, giúp phủ doãn Băng Quốc giải quyết một bài toán khó.

Lúc ấy, có rất nhiều người đứng xem. Trong lúc nhất thời, Liễu Khê nổi bần bật, không ai siêu cấp bằng hắn.

Nếu thanh danh của những người khác đều nhờ vào thân phận hiển hách cùng những truyền kỳ của họ thì thanh danh của Liễu Khê lại có quan hệ mật thiết với dân chúng Băng quốc.

Cũng bởi vì như thế, rất nhiều tuyển thủ tham dự bắt đầu điều tra về thân phận của Liễu Khê. Nhưng tất cả manh mối có được đều bị đứt đoạn ở nửa năm trước. Điều tra sâu hơn đều cảm thấy sương khói mê mang, hồng ảnh chập chờn.

Hắn là cháu vợ của Hạ Hầu ở Thiên Triều. Trước đây từng được đưa lên Tùng Sơn học nghệ, vừa mới xuống núi, rất được Hạ Hầu coi trọng.

Rất nhiều người được phái đến Tùng Sơn điều tra, lúc trở về đều báo cáo: Thôn dân chung quanh quả thật có phản ánh rằng, có một nam tử tên là Liễu Khê từng ở đó hơn mười năm. Nhưng có mấy vị thân cận với Liễu Khê, đã nhiều ngày đều không hẹn mà cùng mất tích một cách ly kỳ.

Sự việc giống như lạc vào mê trận, làm cho người ta không nhìn rõ được tột cùng.

Nhưng cũng bởi vì nhìn không rõ, dân gian lại có một cách nói khác: Liễu Khê chính là trí giả Tùng Sơn, riêng vì nữ vương bệ hạ tôn kính của chúng ta mà xuống núi, là phúc tinh hiện thế để tạo phúc cho Băng quốc.

Những lời suy đoán đủ loại thần tiên ma quái càng ngày càng nhiều. Cũng không ngọn nguồn từ nơi nào, tóm lại, cái tên Liễu Khê nhanh chóng lan xa. Không chỉ có ở kinh thành, mà các thương nhân vào Nam ra Bắc khi đến kinh thành cũng đem danh hào của hắn đưa đến các nơi trong Băng quốc.

Trong một vầng sáng chói lọi như thế, danh hào của Hạ Lan Tuyết, căn bản là không có ai nhắc đến.

Tất cả mọi người đều biết rằng nữ vương hận anh. Quốc dân Băng quốc cũng oán hận anh năm đó đã làm cho nữ vương bệ hạ tôn kính cực kỳ mất mặt. Nếu anh xuất hiện ở Băng Quốc, không bị dân chúng xé xác đã là tốt lắm rồi. Đòi có được lòng dân? Nằm mơ à!

Chỉ có điều, tình hình thực tế có là như vậy thì Hạ Lan Tuyết cũng chỉ có thể thắng.

… Không thể không hoàn thành nhiệm vụ.

Về điểm này, Dịch Kiếm rất là sốt ruột. Hắn cũng bị giam lỏng ở Băng Cung cùng Vương gia. Không được ra khỏi cửa, cũng không có biện pháp nào xin được sự giúp đỡ từ cái người trước sau vẫn luôn thảnh thơi thong dong Phượng Cửu, hắn chỉ còn biết sốt ruột.

Hạ Lan Tuyết buồn cười khi nhìn thấy Dịch Kiếm cứ đi tới đi lui, vò đầu bứt tai, phì cười nói: “Ta phát hiện ra ngươi càng ngày càng dễ kích động. Ngươi như vậy, ta làm sao có thể để ngươi làm phó thủ lĩnh của Thiên Nhất Các đây?”

“Vương gia!” Dịch Kiếm hạ tay xuống, đứng thẳng nói: “Ngài nói xem Lãnh bệ hạ là có ý gì đây? Ngài đã đồng ý cưới nàng rồi mà. Cưới thì cưới đi, còn phải tham gia đại hội làm gì, còn nhất định phải thắng nữa chứ. Lỡ xui xẻo không thắng được, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng phải nàng cũng không được gì cả sao? Ngài nói xem, nàng đây là muốn tra tấn ngài, hay là tra tấn chính bản thân nàng chứ?”

Hạ Lan Tuyết chỉ cười: “Dịch Kiếm không có lòng tin đối với ta vậy sao?”

“Đương nhiên không phải!” Dịch Kiếm cau mày nói: “Thuộc hạ tin tưởng Vương gia không gì mà không làm được. Thuộc hạ cũng tin tưởng, không có việc gì có thể làm khó Vương gia. Nhưng mà, lúc này đây thật sự quá mạo hiểm. Không nói đến cái khác, chỉ nói đến đề đầu tiên khảo dũng khí trong đại hội, tuyển thủ tham dự đại hội nhất định phải xuyên qua thiên quân vạn mã, dành được tú cầu hiến cho, nữ vương. Tuy rằng điều kiện tiên quyết là không được đả thương người, nhưng với lòng thù hằn của dân chúng Băng Quốc đối với Vương gia thì, đến lúc đó, trường hợp khó có thể khống chế, Vương gia đang trong nguy hiểm…” Dịch Kiếm càng nói càng gấp. Đến cuối cùng, mấy cũng không thể nói thành lời.

“Chẳng phải Lãnh Diễm muốn nhìn thấy như vậy sao.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Nàng chính là muốn để cho ta dùng hành động để chuộc tội. Chỉ có trừ khử được những gì đã đắc tội trước đây, mới có tư cách cưới nàng.”

“Một khi đã như vậy, chúng ta…” Dịch Kiếm vốn định nói ‘Chúng ta đừng tham gia nữa’, nhưng dừng lại một chút lại ý thức được: Vương phi và Biển sao thạch đều ở chỗ nữ vương, nếu không tham gia chẳng lẽ còn không phải cũng là chờ chết đó sao?

Hạ Lan Tuyết lại cười cười, nhàn nhã ngồi ở trong viện, nhìn thấy cách đó không xa thủ vệ thâm nghiêm đến cực điểm, vẻ mặt bình thản thong dong.

——— *** ———

Trong phòng của Liễu Khê.

Hạ Ngọc ngửa cổ uống cạn chén rượu. Sau đó nương theo cảm giác sau, ánh mắt hồng hồng mà nhìn Liễu Khê, muốn nói lại thôi.

Liễu Khê lẳng lặng ngồi ở ghế thái sư, chậm rãi nhấp trà. Hắn cũng không nhìn đến Hạ Ngọc. Chỉ là ánh mắt quét tới, Hạ Ngọc đã bị một trận băng hàn lạnh thấu xương. Hắn biết, Liễu Khê đang quan sát hắn.

Hạ Ngọc rốt cuộc nhịn không được, đập mạnh chén rượu xuống bàn, cứng cổ nói: “Liễu Khê, ta nhịn ngươi lâu rồi nha!”

Môi Liễu Khê khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Thật sao? Nói thử xem.”

“Ta không biết rốt cuộc ngươi có phải là biểu ca của ta hay không, cũng không quản ngươi là thần thánh phương nào. Ngươi nhất định biết, người đến tham gia đại hội kén rể lần này là ta, chứ không phải là ngươi. Ngươi muốn làm đông muốn làm tây, nào là chế tạo ra những tình huống làm chúa cứu thế, nào là giả bộ tính toán xử án tài tình, còn phái người bịa đặt nói chính mình là cái gì phúc tinh của Băng quốc. Phải, ngươi đắc ý, ngươi nổi danh. Còn ta thì sao!” Hạ Ngọc càng nói càng xúc động, càng phẫn nộ, cơ hồ chỉ muốn tát vào cái bản mặt tỉnh bơ như cũ của Liễu Khê một cái: “Ngươi chỉ là thân thích của Hạ gia mà thôi! Chẳng lẽ còn thực nghĩ rằng bản thân là Tiểu Hầu gia! Nằm mơ đi! Không có xuất thân giống như ngươi vậy, nữ vương bệ hạ sẽ không trúng ý của ngươi đâu!”

“Vậy chẳng lẽ, nữ vương bệ hạ sẽ trúng ý ngươi sao?” Liễu Khê cũng không giận, chỉ thản nhiên nhìn hắn, thản nhiên hỏi.

Nhưng giọng điệu nhạt nhẽo này, so với châm chọc còn kịch liệt hơn nhiều.

Hạ Ngọc ngẩn người, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nhất thời đỏ bừng, ngượng ngùng nửa ngày, lại đúng lý hợp tình nói: “Tuy rằng ta không sánh bằng rất nhiều người, nhưng ta đối với bệ hạ là thành tâm. Chứ không giống như ngươi giả thần giả quỷ, múa may cho đẹp mắt. Người xinh đẹp lại trí tuệ như nữ vương bệ hạ nhất định có thể làm rõ sai trái, phân rõ ai đúng ai sai!”

Liễu Khê đồng tình nhìn hắn. Đôi mắt luôn bụi mờ kia, cho dù thấy không rõ tiêu điểm vẫn làm cho người ta cảm thấy vô cùng sắc bén.

Hạ Ngọc có cảm giác như bị nhìn thấu. Cho dù bản thân chẳng làm gì sai vẫn cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.

“Ngươi nhìn cái gì?!” Hạ Ngọc chung quy vẫn là chỉ là một đứa trẻ. Hắn trầm không nổi, quát hỏi.

Liễu Khê lắc lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nói: “Tội nghiệp, ngươi yêu Lãnh Diễm rồi à.”

“Nói bừa cái gì đó!” Hạ Ngọc như mèo bị đạp trúng đuôi, lớn tiếng trách mắng.

Liễu Khê vẫn giữ vẻ mặt đồng tình mà nhìn hắn, “Lúc trước Hạ Hầu có nói với ta, thật ra ngươi thầm mến biểu tỷ Hạ Lan Du của mình. Ta còn có điểm không tin. Hiện giờ xem ra, ngươi quả nhiên thích loại người này nhất. Hạ Lan Du lúc trước, thành thục xinh đẹp, tự nhiên ngươi sẽ thích. Còn hiện giờ, nếu đem so Hạ Lan Du với Lãnh Diễm, một bên là bùn, một bên là mây. Các nàng khác nhau một trời một vực. Ngươi thay lòng đổi dạ mà yêu Lãnh Diễm cũng là chuyện thường tình thôi. Lúc trước vì sao ta lại không nhận ra nhỉ? Chuyện xảy ra từ khi nào chứ, chẳng lẽ là từ lần đầu tiên gặp mặt?”

Thấy Hạ Ngọc phụng phịu không nói lời nào, Liễu Khê tiếp tục nói: “Nếu vậy thì nghĩ lại, lần đầu tiên ngươi gặp mặt nàng cũng không phải là do tùy hứng, mà là muốn thu hút sự chú ý của nàng. Quả nhiên, đúng là con nít.”

Hạ Ngọc rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vỗ bàn đứng bật dậy, cả giận nói: “Liễu Khê! Ngươi là cái thá gì hả! Cho dù ngươi có là con của cậu ta thì ngươi vẫn chỉ là một con chó sống nhờ ở Hạ gia. Ta đường đường là thế tử Hạ Hầu, dựa vào cái gì mà bị ngươi nói này nói nọ! Hơn nữa, nếu ta đã nhận lệnh của bệ hạ, tham gia đại hội kén rể lần này, nếu đã có tính toán sẽ cưới nữ vương bệ hạ, tất nhiên nên tôn trọng nàng, ái mộ nàng! Nếu không thể làm được như thế thì cần gì phải tới nơi này tham gia đại hội. Ngươi có tư cách gì cưới bệ hạ!”

Liễu Khê mỉm cười, giống như không hề nghe thấy những lời Hạ Ngọc vừa nói, tiếp tục cúi đầu nhấp trà.

Hạ Ngọc sôi gan, đang định phát tác thì bên ngoài, một tên thủ vệ từ Thiên Triều theo đến vội vàng chạy vào, lo lắng nói: “Vũ Gia kia lại đến nữa rồi!”

“Vũ Gia lại tới nữa.”

Sở dĩ dùng một chữ ‘lại’ là bởi vì Vũ Gia thường xuyên đến đây khiêu khích.

Sắc mặt Liễu Khê khẽ biến, đứng dậy rồi đi thẳng một đường vào trong.

Lần trước ở trong địa lao, cũng nhờ Liễu Khê dùng kế, nói muốn dẫn Vũ Gia đi tìm Tức phu nhân, lúc đó mới có thể thoát thân.

Công phu của Vũ Gia, thật sự là sâu không lường được. Hắn tận lực muốn tránh cùng ông xung đột chính diện.

Hạ Ngọc thấy Liễu Khê trốn tránh, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Gặp được người dữ dằn chân chính, ngươi lại sợ à?”

Liễu Khê thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, không để ý đến hắn, cũng không thèm tức giận.

Hạ Ngọc tất nhiên nhận ra sự khinh thường của hắn, lại căm hận, đột nhiên tiến lên giật mạnh cánh tay Liễu Khê, hô lớn: “Vũ Gia, người mà ông muốn tìm đang ở đây này! Chính hắn đã bắt Y Nhân!”

Lời nói của Hạ Ngọc còn chưa dứt thì đã có một bóng người màu xám xẹt vào như đạn bắn.

Liễu Khê thầm thở dài một tiếng, dứt khoát đứng vững một cách nghiêm túc, ngang nhiên đối diện với Vũ Gia.

“Liễu Như Nghi, cái tên khốn khiếp này. Nói mau, ngươi giấu phu nhân ở đâu?!” Vũ Gia vừa nhìn thấy Liễu Khê liền giống như gặp mặt kẻ thù, đỏ mặt tía tai, nhắm thẳng đến muốn túm lấy cổ áo của Liễu Khê.

Liễu Khê né sang bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh thoát được Vũ Gia. Sau khi đứng lại, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi dám khẳng định rằng phu nhân không cam tâm tình nguyên đi theo ta sao?”

Vũ Gia ngẩn người, nhưng ngay lập tức lại giận tím mặt: “Ngươi là đồ thối tha! Phu nhân sao có thể cam tâm tình nguyện đi theo loại cầm thú như ngươi!”

“Chẳng lẽ Hạ Lan Vô Song không phải là cầm thú sao? Ta còn hơn hắn, tóm lại là rất nhiều. Phu nhân bằng lòng đi theo ta, cũng không có gì phải ngạc nhiên.” Liễu Khê nói rất nghiêm trang, làm cho Vũ Gia cũng phải mơ hồ không rõ: Đúng vậy, Hạ Lan Vô Song cũng không phải là thứ gì tốt.

Hạ Ngọc lúc đầu cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng cái tên Hạ Lan Vô Song thì hắn biết. Hắn kinh dị nhìn về phía Liễu Khê. Liễu Khê cũng thấy ở đây quá nhiều người, không tiện ở lâu... Nếu Vũ Gia nổi cuồng tính lên, đánh rớt mặt nạ da người của hắn thì mọi chuyện càng không thể cứu vãn.

“Chẳng phải ngươi nói muốn tìm phu nhân sao? Bây giờ, ta dẫn ngươi đi tìm.” Không đợi Vũ Gia kịp phản ứng, Liễu Khê vội vàng nói.

Vũ Gia lộ vẻ vui mừng, ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng: “Ngươi sẽ không chạy trốn mất giống như lần trước chứ?”

Lần trước Liễu Khê cũng nói sẽ dẫn ông đi tìm phu nhân. Ai ngờ đến chỗ núi giả, Liễu Khê lòng vòng một hồi đã cắt được cái đuôi Vũ Gia. Bởi vậy mới tránh được một kiếp.

“Lần trước là ngươi tự mình đi lạc thôi.” Liễu Khê không nhanh không chậm nói: “Bây giờ, ta có thể trực tiếp nói địa điểm cho ngươi biết.”

“Ở đâu?” Vũ Gia vội hỏi.

“Chính là ở chỗ Lãnh Diễm. Nơi ở của Lãnh Diễm, Băng Quốc nữ vương.” Ánh mắt mông lung của Liễu Khê lấp lóe, nói gằn từng chữ.

Vũ Gia rùng mình, tiến lên giữ chặt Liễu Khê, “Bây giờ chúng ta sẽ đến đó, ngươi mau dẫn đường đi!”

Vũ Gia nói là làm. Chữ cuối cùng còn chưa dứt âm, ông đã tóm lấy Liễu Khê nhảy ra ngoài cửa sổ.

Hạ Ngọc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn biến cố xảy ra. Tuy rằng chán ghét Liễu Khê, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ trước lúc xuất phát phụ thân đã dặn dò ngàn vạn lần, rằng nhất định phải chăm lo cho Liễu Khê thật tốt.

Hạ Ngọc còn nhớ rõ, nguyên văn câu nói của phụ thân là: Nếu gặp chuyện gì khó khăn, cho dù ngươi có chết cũng phải cam đoan biểu ca ngươi được an toàn.

Lúc phụ thân nói những lời này, thần sắc vô cùng thận trọng... Còn Hạ Ngọc, đại khái cũng kể từ lúc đó, bắt đầu chán ghét Liễu Khê.

Nhớ đến đây, Hạ Ngọc đành phải đuổi theo. Cho dù đuổi không kịp Vũ Gia thì ít nhất cũng phải biết được Liễu Khê bị đưa đến đâu.

Hắn nhất định phải có gì đó để ăn nói với phụ thân.

Lúc mới vừa đuổi theo ra ngoài còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng hai người đó, nhưng sau một đoạn đường, dần dần không còn nhìn thấy họ nữa. Trong tầm mắt, tất cả đều là những đình đài lầu các na ná nhau cùng với những mái hiên trùng điệp. Hạ Ngọc thở dài, đang muốn quay về thì lại phát hiện ra mình đã bị lạc từ khi nào không biết.

Hắn nhìn quanh một lượt, đang định tìm người hỏi thăm, vừa mới nâng bước liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Ở trong Băng cung, tất cả hạ nhân đều hạ mắt nín thở. Tiếng bước chân rối loạn như vậy, không thể nào là của hạ nhân.

Hạ Ngọc liếc mắt nhìn lại một lần nữa rồi lén lút tránh qua một bên. Bên cạnh hắn vừa vặn có một thân cây vạn tuế rậm rạp, lá cây thật to che kín lối đi gấp khúc ở hành lang trước bờ ao.

Chỉ chốc lát sau, sau tán lá cây rậm rạp xuất hiện một đuôi áo váy, màu sắc tơ lụa đỏ tươi. Bên ngoài lồng một lớp áo tơi màu đỏ như lửa, dưới lớp áo tơi để lộ ra một đường viền lông cừu màu trắng, vô cùng đẹp đẽ quý giá.

Hạ Ngọc trong lòng thấp thỏm, tầm mắt chậm rãi nhìn lên. Quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng nước nghiên thành. Nhưng khuôn mặt kia lại không còn băng tuyết kiêu hãnh phi phàm như trước nữa, mà là thê lương. Thê lương đến lạnh cả người.

Đôi mắt như ngọc lưu ly tuy sáng ngời quật cường, nhưng vẫn không ngăn được một tầng hơi sương mỏng manh phủ trên nét mặt.