Năm Năm Bị Đánh Cắp - Chương 11 - Phần 2

4.

Đầu tháng, Hà Mạn trở về làm việc tại công ty.

Cô sử dụng trọn mười ngày để đọc tất cả các bản ghi nhớ về khách hàng và sự kiện, vội vàng xem các hạng mục, bây giờ chỉ còn vài trường hợp rất nhỏ. Tuy rằng năm năm trôi qua, những mối quan hệ xã hội và quảng cáo đã dần thay đổi, môi giới truyền thông đều có những chuyển biến. Hơn một tháng nay kẻ lạc hậu như Hà Mạn mới bắt đầu lĩnh hội “phương tiện truyền thông mới” này, đương nhiên có nhiều việc khó tiêu hóa được, nhưng cũng may các khái niệm cơ bản cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Năm năm trước, cô chính là một cô gái thích đối đầu thử thách, có một nền tảng vững chắc, có sự linh hoạt nhạy bén trong “sự tái tạo thương hiệu”, là một trong những nhân viên có trình độ nghiệp vụ chuyên nghiệp trong công ty, có những yếu tố này, có lẽ bây giờ bắt đầu lại cũng không quá thảm.

Huống chi còn có Internet. Ở đó có được mọi thứ cô cần biết.

Chỉ tiếc là, một lần nữa cô lại là cô gái tham công tiếc việc, cảm thấy trí nhớ ngày càng thụt lùi nặng. Trước kia xem qua một lần có thể nhớ hết tư liệu khách hàng, bây giờ cứ xem đi xem lại, giống như lúc làm bánh mousse, cứ xem lại nhiều lần các bước hướng dẫn.

Quả nhiên là già đi.

Sau khi hoàn toàn nhận thức được là mình đã mất đi Tạ Vũ, Hà Mạn ngày càng thờ ơ. Cô tuy vẫn mỉm cười với nhân viên siêu thị, mỉm cười với nhân viên chuyển phát nhanh, mỉm cười với nhân viên phục vụ nhà hàng, nhưng mơ hồ cảm nhận được tất cả nụ cười ấy là giả, cũng chẳng mấy quan tâm.

Chuyện này khiến cho Hà Mạn bị mất ngủ. Hà Mạn không cảm thấy lo âu, tiết kiệm một chút thời gian ngủ để học hỏi công việc.

Điều Hà Mạn thật sự vui mừng, năm năm sau, sếp trên của cô vẫn là người đó, không cần phải lo lắng nhận sai người. Về phần nhân viên cấp dưới, không biết rõ cũng không sao, làm sao khiến cho họ tự động báo danh thì tốt rồi, dù sao cấp dưới cũng không dám giáp mặt chất vấn cô vì sao lại làm chuyện này.

Giống như bây giờ.

Hà Mạn ngồi trên ghế dành riêng cho sếp, cách một cái bàn dài rộng nhìn sáu nhân viên cấp dưới đang ngồi trên sôpha. Cô nhìn bọn họ cười hỏi vài chuyện, có một cô gái giật mình như bị dọa sợ.

Cũng không biết trước kia Hà đã khiến bao nhiêu người sợ hãi như vậy, làm cho mấy người bạn nhỏ phía đối diện đều nghĩ đến biểu hiện tươi cười hiếm hoi trên mặt mình là một tín hiệu “nướng chín” bọn họ, tất cả đều sợ tới mức run run.

“Các bạn, tự giới thiệu về mình một lần nữa đi, cũng cũng nói luôn bây giờ đang đảng đương công tác ở bộ phận gì, có trách nhiệm như thế nào, làm việc hạng mục với ai, cảm giác như thế nào, có cần điều chỉnh công tác để phù hợp với nguyện vọng bản thân hay không. Cứ tự nhiên mà nói.”

Mọi người đồng loạt biểu tình kỳ lạ.

Hà Mạn đã có chuẩn bị, dịu dàng cười, nhẹ giọng chân thành đáng tin nói: “Là như thế này, sau khi xảy ra tai nạn xe, tôi cũng nghĩ về cuộc sống tự hỏi rất nhiều, chẳng qua các bạn cũng chẳng có hứng thú gì mà nghe tôi nói những lời này. Một cách khách quan, tôi có một ít thời gian rảnh rỗi suy nghĩ thật sâu sắc về cuộc sống. Công việc tương lai rất nhiều, tôi không muốn các bạn mang thêm gánh nặng. Cơ hội khó có được, hôm nay mặc kệ nói cái gì, tôi cam đoan cũng không ảnh hưởng đến bát cơm của mọi người. Ai nói trước nào?”

Cô đã quyết tâm không muốn che dấu về Hà Mạn trước kia.

Tất cả đều là mới, Tạ Vũ nói, nhìn về phía trước, không phải sao.

Hà Mạn nghe nhân viên nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, cười ảm đạm.

“Thương hiệu Ann Sophie này, nghe chẳng khác gì băng vệ sinh, trên thực tế nó là thương hiệu của bra (áo ngực nữ). Khách hàng bên kia nói chủ yếu chỉ cần theo khuôn sản xuất sản phẩm, lấy chất lượng mà chiến thắng, chưa bao giờ quan tâm xem xét đến những phân khúc thị trường hay và mục tiêu theo từng nhóm khách hàng, nhưng theo ý kiến của cá nhân tôi, ngay cả bản thân họ cũng chưa nhận ra, trên thực tế, sản phẩm của họ đã giúp họ nhận ra nguồn tài liệu trong cái vòng luẩn quẩn này là phụ nữ trung niên.”

Hà Mạn nhấp điều khiển từ xa trong tay, PPT * chuyển đến trang tiếp theo, trong phòng họp các vị lãnh đạo cấp trên đều tập trung chăm chú nhìn trên màn hình, vẻ mặt thích thú vô cùng.

*PPT: Bài thuyết trình bằng PowerPoint

Ngoại trừ Tạ Vũ. Anh không nhìn ai cả, bao gồm cả Hà Mạn.

“Thương hiệu Ann Sophie đã tương đối lạc hậu, có vẻ dễ dàng thu hút những bà chủ gia đình ngoài 40 tuổi, trong những năm qua các đồng nghiệp bộ phận của chúng tôi đã thực hiện sau khi xem xét các báo cáo và phân tích nghiên cứu thị trường bán hàng đã chứng minh được đặc điểm này. Mà kiểu dáng sản phẩm của Ann Sophie thiết kế, xem ra chỉ miễn cưỡng đáp ứng được yêu cầu nữ tính” Hà Mạn nói đến đây, nhìn mọi người xung quanh trong phòng họp cô nở nụ cười tự ti “Kiểu dáng này, thật là cổ hủ. có lẽ thị trường Mỹ và châu Âu sẽ tập trung vào phong cách bra cho các bà nội trợ, nhưng do nền văn hóa của thị trường châu Á, có sự quan tâm thực sự đến bra, sức mua mạnh, tần số cập nhật cũng nhanh hơn, trên thực tế, đa số phụ nữ trẻ đều như vậy. họ biết mình muốn mua gì, áo ngực và màu sắc phải phù hợp với nhau tốt, như vậy là để làm hài lòng người yêu..”

Hà Mạn tiếp tục nói, báo cáo trở nên tốt hơn. Trong phòng họp khiến cô cảm thấy lơ mơ là mình của trước đây, như tai nạn xe chưa từng xảy ra, cô cũng chưa quên mất cái gì, càng chưa từng rời khỏi chiến trường này.

Tạ Vũ lúc này ngẩng đầu, ở một góc xa chỗ cô đứng, khẽ cười.

Báo cáo chấm dứt, sếp tổng hỏi ý kiến cô: “Nếu muốn thay đổi tên của Ann Sọphie, cô muốn đổi thành tên gì?”

Hà Mạn chuẩn bị mở miệng trả lời, nghĩ nghĩ lại sửa lời nói: “Hôm nay chính là cung cấp một tình huống khởi đầu để mọi người cùng thảo luận, hy vọng có thể được càng nhiều ý kiến. Sau khi tìm được vấn đề ở chỗ nào, mới có thể giải quyết phương án một cách toàn diện. Tên thương hiệu chỉ là một phần, thành viên trong tổ đã có rất nhiều ý tưởng tốt, bây giờ cũng rất muốn nghe ý kiến của các vị ngồi đây.”

Hà Mạn mỉm cười nói xong, hơn phân nửa người ngồi đây đã thay đổi sắc mặt.

Nghe ý kiến người khác? Hà Mạn này chẳng lẽ nằm viện uống nhầm thuốc sao? Cô tự cho rằng “ngành công nghiệp quảng cáo tương lai” là riêng của mình, ý tưởng không phải là để tin rằng họ có thể xây dựng Apple – không chỉ học tập Steve Jobs mà còn độc đoán về các ý kiến của mình. Lúc trước Hà Mạn trình bày báo cáo, không có tiếp thu đồng nghiệp, không nhìn nhận ý kiến của người khác, điều mà cô nói, chắc chắn là đúng, ai dám không đồng ý, cô sẽ tranh luận đến cuối cùng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt không thể tin được.

Lúc này, Tạ Vũ luôn im lặng mở miệng: “Em có biết hay không, tên thương hiệu Ann Sophie này là lấy từ tên của em gái chủ tịch?”

“Vậy thì sao?” Hà Mạn ý bảo anh tiếp tục nói.

“Anh ta chọn lựa lấy tên thương hiệu này, chỉ điều đó thôi đã thấy có ý nghĩa. Nay em vừa tiếp nhận quảng cáo mang thương hiệu tám năm của người ta bỏ đi, chỉ sợ khách hàng sẽ không đồng ý.”

Hà Mạn tươi cười ổn định: “Chỉ sợ khách hàng không đồng ý, này chỉ sợ cũng là anh phỏng đoán. Tên thương hiệu có ý nghĩa đặc biệt, cái này chỉ sợ cũng là anh phỏng đoán. Có lẽ năm đó chỉ là lúc anh ta cho ra mắt thương hiệu không tìm được cái tên nào nữ tính, cho nên tùy tay hay dùng tên em gái mình, còn có thể làm cho em gái vui vẻ, chỉ đơn giản như vậy mà thôi, cho dù điều có có khiến những người khác cảm thấy bất đồng ra sao. Khách hàng tự nguyện đến tìm công ty quảng cáo chúng ta, trước đó vẫn chưa đưa ra yêu cầu không được đổi tên thương hiệu, nhìn theo góc độ khách hàng, em cảm thấy như vậy không hẳn là mua dây buộc mình.”

“Hơn nữa,” Hà Mạn càng nói tươi cười càng sáng lạn, “Cho dù khách hàng không hy vọng sửa đổi tên Ann Sophie này, anh ta cũng có thể tiếp nhận đề nghị của chúng ta, sáng lập ra những nhánh phụ và nhánh chính, tấn công thị trường các cô gái, kiểu dáng đổi mới, một lần nữa quảng bá, điều này cũng hoàn toàn không có vấn đề. Tóm lại, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức truyền đạt ý tưởng của phòng sáng tạo đến khách hàng, còn công việc giải thích cho họ hiểu, chỉ sợ cũng là công việc của anh. Đúng không, Tạ tổng?”

Quả nhiên.

Lại đối chấp.

Mọi người ở đây, bao gồm sếp tổng ở bên trong, giờ phút này đều mười phần tin tưởng, Hà Mạn vẫn không có gì thay đổi, thuốc trong bệnh viện vẫn là ổn định.

Tạ Vũ cười cười, không đề cập đến nữa.

5.

Ngày qua ngày cho đến khi một tháng bình thản trôi qua. Có lẽ là đột nhiên trở lại cương vị công việc, cô khó khăn với cường độ công việc, có đôi khi chóng mặt, quên đi tình yêu, nhưng cũng may mắn là không để lộ ra sơ hở gì. Cô thành công trở về làm giám đốc sáng tạo, có thể sống yên ổn trong thế giới tư bản này.

Nhưng cô và Tạ Vũ vẫn chưa nói với nhau được một câu. Hà Mạn nhớ lại từ khi mất trí nhớ tích cực theo đuổi anh, luôn luôn cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy bất công. Nhìn thấy Tạ Vũ, ngực vẫn thấy đau, chi bằng không thấy.

Vào dịp Trung thu, công ty tổ chức mọi người cùng đi hát K. Ngoại trừ một vài cô chú lớn tuổi không đi, những người khác toàn bộ uống đến nghiêng trái ngã phải.

Hà Mạn không uống. Tửu lượng cô kém, chỉ có thể uống rượu với những người thân cận. Với các đồng nghiệp, khách hàng, người quen bình thường, có lẽ uống đến nôn ra, nhưng nhất định sẽ không say.

Trước kia Tạ Vũ đối rất tò mò điểm này của cô, lâu cũng hiểu được, Hà Mạn đối với người ngoài vẫn duy trì lòng đề phòng, đương nhiên không có cách nào khác thả lỏng giao mình cho cồn.

Lúc đang chiến đấu với một phòng hỗn loạn, Hà Mạn đẩy cửa ra, giải phóng mình khỏi không khí địa ngục, tùy tiện tìm một phòng tối om, ngồi ở trên sô pha ngẩn người.

Cửa không đóng, ngọn đèn màu cam trên hành lang tà tà chiếu vào, cô có thể nhìn muốn muôn vẻ nam nữ dìu nhau đi ngang qua, phần lớn đi đường bảy xoay tám nghiêng ngả. Có cô gái uống rượu khá nhiều đi đến cửa phòng cô ngồi bỗng nhiên không đứng vững nữa, run rẩy quỳ xuống đất, phía sau một người đàn ông nhanh chân nâng dậy, ôm đi về phía trước. Cô gái không chịu giãy khỏi anh ta, khóc lóc kêu gào, anh dựa vào cái gì quản lý em, anh không phải không cần em sao, anh đi cùng với những cô gái đó đi, anh cút ngay, anh đừng quản em…

Người đàn ông thấp giọng dỗ dành, giúp đỡ cô đi xa.

Bọn họ cũng là một đôi tình nhân phải không, Hà Mạn đoán.

Chắc hẳn là có vấn đề, cô gái say khướt nói lung tung, hiểu lầm người đàn ông đó có quan hệ với cô gái khác, cãi nhau xong thông suốt, tỉnh rượu thì tốt rồi.

Cũng có khả năng người đàn ông kia, hai chân đạp hai thuyền, oan gia ngõ hẹp, bị bắt ngay tại trận, cuối cùng thuyền rơi xuống nước. Anh ta hoảng hốt đạp một thuyền nhảy xuống, mềm giọng ngọt ngào dỗ dành cô gái đó.

Còn có thể bọn họ là đồng nghiệp công ty, công ty ra lệnh cấm có tình cảm phát sinh, cho nên bọn họ chỉ có thể chuyển sang hoạt động bí mật, đều tự cải trang độc thân, người đàn ông được nữ đồng nghiệp khác để ý, cô gái chỉ có thể một mặt giả vờ không quan tâm, nhưng thực tế là cắn nuốt ra máu.

Hà Mạn ngốc nghếch nhìn ra bên ngoài, miên man suy nghĩ.

Thực phẩm, giải trí và tình dục. Có quá nhiều tình yêu trên thế giới này, tất nhiên sẽ không giống nhau, chẳng qua nói trắng ra, không biết có tồn tại tình yêu thật sự không.

Mỗi một cặp tình nhân đều cảm thấy tình cảm của mình là đặc biệt nhất, tận tâm nhất, phức tạp nhất và cũng đáng giá nhất.

Nhưng cô và Tạ Vũ không phải cũng như vậy sao. Hoặc là chỉ có chính cô nghĩ như vậy.

Bất quá chỉ là một đoạn tình cảm. Thời gian trôi qua lâu, càng lâu càng có chất lượng. Cho dù chỉ tồn tại được một ngày, sữa tiệt trùng Tetra có thể hạn sử dụng một năm, đồ trang điểm bảo đảm hạn sử dụng năm năm, thời hạn sử dụng cầu là một trăm năm…

Tình cảm của bọn họ, chính là đã qua hạn sử dụng.

Ngay lúc đầu tươi mới, sau đó chậm rãi biến vị, luyến tiếc. Cuối cùng cũng ném đi, lại bị trí nhớ cô kéo trở về, cô nếm thử, cuối cùng không thể buông tay xuống được.

Nhật Bản thường gọi thời gian đảm bảo là “Thưởng vị kỳ hạn”, điều đó là Tạ Vũ nói cho cô. Cô cảm thấy bốn chữ này thật diệu kỳ. Không phải nói “Chỉ có yêu và thực phẩm không thể bị cô phụ” sao, hương vị và tình yêu đều giống nhau, đều phải tinh tế thưởng thức.

Đã qua giai đoạn này, còn có thể làm thế nào.

Ngọn đèn trước mắt bị một bóng đen ngăn cách, hẳn là Tạ Vũ xuất hiện ở cửa.

Hà Mạn đứng dậy, đẩy cánh cửa anh đang che ra, nhanh chân rời đi.

Phía sau không có ai đuổi theo.