Đại xà vương thỉnh bò đi - Chương 067 - 069

Chương 67. Yên tĩnh ngắn ngủi

Đợi đến khi Miên Miên biết được là phiên vương cứu nàng thì đã không còn cơ hội nói lời cảm ơn rồi. Bên ngoài truyền đến tiếng trống hỷ dồn dập, hôm nay chính là ngày hắn cưới quận chúa về nước.

Miên Miên ngồi trên giường lắng nghe âm thanh bên ngoài truyền tới, cũng không biết cảm xúc của nàng bây giờ là gì nhưng là có chút thương cảm với phiên vương, cũng bởi vì trước khi đi phiên vương đã sai tùy tùng đem đến cho nàng một bức thư, nội dung chỉ nói là phiên bang luôn mở rộng ngọ môn chờ nàng tới du ngoạn, tùy tùng của hắn cũng nói cho nàng biết sự uy hiếp của quận chúa khiến phiên vương bất đắc dĩ phải cưới nàng ta.

Miên Miên nắm chặt bức thư trong tay, nội tâm khó chịu không thôi. Nàng biết rõ nếu hai bên không yêu nhau mà đi đến hôn nhân thì nhất định sẽ không hạnh phúc, nàng cảm thấy phiên vương thật vĩ đại, vì quốc gia mà có thể hy sinh hạnh phúc. Nếu như một ngày nào đó nàng có thể xuất cung thì nhất định phải đến phiên bang một lần.

----------Nửa tháng sau---------

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Miên Miên cũng đã có thể sinh hoạt bình thường trở lại, duy nhất bất thường là ngày nào cũng phải uống ba chén thuốc không cho bỏ chén nào. Tuy nàng đã nói với Nguyên ma ma nhưng là bà ta làm như không biết, cứ mỗi ngày đều đặn mang thuốc tới chờ nàng uống xong mới đi ra.

Bất quá thì nàng cũng rất cao hứng, đại mãng xà kia giống như là mất tăm mất tích không thấy hình dáng. Mỗi đem nàng đều tới bụi cỏ lau, bởi chỗ đó có một nam nhân đang đợi nàng, hắn thích nghe nàng hát, nghe nàng kể chuyện còn nàng thì thích nhìn hắn cười.

“Miên Miên, nhanh như vậy mà đã ăn no rồi à?” Lần nào ăn chung Miên Miên cũng là người xong sớm nhất.

“Ân, ma ma, các tỷ muội, ta ăn no rồi, các ngươi từ từ ăn nha!” Nói xong lau lau miệng rồi chạy ra ngoài thu dọn quần áo hôm nay, thông thường đều ăn cơm rất sớm nên chỉ có sau khi ăn xong mới có thể dọn được.

“Ngươi nha Miên Miên, làm chăm chỉ như vậy chắc phải thưởng cho ngươi rồi!” Các cung nữ trong hoán tẩy phòng cười vang trêu chọc nàng.

“Đây là chuyện nên làm mà!” Miên Miên cười cười.

“Miên Miên, ngươi mỗi ngày đều gấp gáp như vậy chẳng lẽ là đi gặp người thương à?” các cung nữ trêu nàng.

Miên Miên nghe vậy đỏ mặt, “Nói mò, không để ý tới các người!” Nói rồi đem quần áo gấp gọn lại, nhanh chóng chạy ra ngoài, mọi người thấy thế càng cười lớn hơn.

Một lát sau, Miên Miên đã tới bên ngoài bụi cỏ lau, nàng do dự không biết có nên vào trong hay không, mỗi ngày nàng đều vội vã chạy đến gặp hắn, quấn lấy hắn như vậy có thể khiến hắn phiền hay không?

“Đã đến như thế nào lại không vào?” phía sau nàng đột nhiên vang lên âm thanh ôn nhu quen thuộc.

Miên Miên vội quay người nhìn lại, đã thấy hắn ngồi trên xe lăn cười cười nhìn nàng, mặt nàng vì thế lại đỏ ửng lên.

Chương 68. Tình chàng ý thiếp

“Bệnh tình của Nghi phi dạo này thế nào rồi?” Dạ Mị nhàn nhã cầm tách trà mở miệng hỏi.

“Hồi bệ hạ, ngự y có cho người đến báo bệnh tình nương nương hiện nay đã tạm ổn định rồi ạ!”

“Ân, ngày mai truyền ý chỉ của trầm ban cho Nghi phi Thiên sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm!” Dạ Mị phân phó.

“Vâng!” Đức công công cúi người nhận lệnh.

“Đúng rồi, dạo này nữ nhân ngốc kia đang làm gì rồi?” Dạ Mị đưa mắt nhìn xa xăm.

Đức công công hơi sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền hiểu ý bệ hạ đang nhắc tới Miên Miên, hắn biết dạo này nàng có hơi thất thường, nhưng là hắn nên nói thế nào cho phải đây?

Thấy hắn không có phản ứng, Dạ Mị quay đầu về phía hắn hỏi: “Làm sao? Tên ngốc kia lại đã xảy ra chuyện gì hay sao?”

“Bệ hạ, theo lời Nguyên ma ma thì những ngày này Nguyễn Miên Miên luôn thần thần bí bí biến đi đâu mất không đến giờ Tý là chưa trở về, nhưng là đi nơi nào thì Nguyên ma ma cũng không có biết!” Đức công công lo lắng nói.

“Sao?” Dạ Mị nghe Đức công công nói mà nhíu mày đứng dậy, tên ngốc này đến tột cùng là đang làm cái gì?

“Bệ hạ…” Nhìn thấy hắn quay người đi, Đức công công vội vàng chạy theo.

“Câu chuyện hôm qua ngươi kể còn chưa có xong, tiểu Nhân ngư kia cuối cùng như thế nào?” Dạ Phong hiếu kỳ hỏi.

“A, nàng cuối cùng vì yêu mà hóa thành bọt biển…” Miên Miên có chút thương cảm nói.

Dạ Phong nghe đoạn kết như vậy cũng không khỏi xót thương, đôi mắt màu tím nhạt tựa như có một lớp sương mù giăng lên. Miên Miên thấy hắn như vậy không khỏi đau lòng, cuối cùng thì hắn nghĩ gì về câu chuyện Nàng tiên cá này? Vì sao hắn lại thương cảm như vậy?

“Nàng ta khẳng định rất hối hận…” Dạ Phong nhìn về phía xa xăm ưu thương nói nhỏ.

“Sẽ không đấy, nàng không có hối hận, nàng là tự nguyện, nàng cũng rất hạnh phúc…” thấy hắn ưu thương nàng vội vàng an ủi.

“Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy nàng ta hối hận…” Dạ Phong vẫn giữ ý nghĩ của mình.

Miên Miên thấy thế rất khó chịu, khẽ nắm tay hắn cười cười: “Nàng thật sự không có hối hận!” Nói xong không chờ Dạ Phong phản ứng đã cất tiếng hát: “Sâu trong cổ tích ngàn xưa, có nàng mỹ nhân ngư thường ngoi lên mặt biển ngắm nhìn thế giới, ngẫu nhiên cùng hoàng tử gặp mặt mới hiểu được thế nào là tình yêu, nụ cười của người luôn hiện hữu trong tâm trí, vội vã ly khai biển cả tìm đến trong cơn mưa giông, là do ta tự mình quyết định nên may mắn gặp được người, cho dù chỉ là yêu nhau trong giây phút, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên… ”

Thanh âm của Miên Miên trong vắt, Dạ Phong dần dần buông lỏng tâm tình, hắn đã nghe được câu trả lời mà hắn muốn… là do ta tự mình quyết định nên may mắn gặp được người, cho dù chỉ là yêu nhau trong giây phút, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên…nguyên lai tình yêu lại có thể vĩ đại đến vậy.

Miên Miên thấy hắn nở nụ cười thì tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, giờ phút này nàng không có cách nào lý giải nổi vì sao nàng lại vì hắn đau mà khó chịu không thôi, vì một con rắn mà cố gắng để hắn cười, não nàng hỏng rồi sao?

"Bệ... Bệ hạ..." đứng đằng xa, Đức công công thấy sắc mặt Dạ Mị đã sớm đen thui liền bị hù cho thót tim. Vừa mới đi tìm nàng thì trong vô tình lại nghe được tiếng hát ở phía này, theo tiếng nàng tìm đến thì lại thấy một màn nàng cầm tay Tuyết vương gia nói cười, nha đầu này muốn chết rồi hay sao?

Giờ phút này Dạ Mị sớm đã đóng băng, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Xú nữ nhân này luôn miệng nói sợ rắn, hiện tại nàng ta đang làm cái gì đây? Cùng đệ đệ của hắn chỗ này tình chàng ý thiếp, nói nói cười cười nắm tay nhau, đây là bộ dáng sợ rắn sao? Dám lừa gạt hắn, hắn tuyệt đối không thể tha cho xú nữ nhân này mà!

"Đức Công công! "

"Nô... Nô tài chờ lệnh!” Đức Công công run như cầy sấy đứng sau Dạ Mị.

"Truyền nàng đêm nay thị tẩm!” Dạ Mị nghiến răng nghiến lợi nói rồi phất tay áo bỏ đi. Nguyễn Miên Miên, đêm nay trẫm cho người nếm thử tư vị dám lừa gạt trẫm!

Chương 69. Bá đạo chiếm giữ

“Nguyễn Miên Miên, Nguyễn Miên Miên…” Đức công công thấy Dạ Mị nộ khí bỏ đi lại không dám vào quấy rầy vương gia nên đành đứng đằng xa giả vờ gọi to gọi nhỏ.

“Ách? Hình như có người gọi ta a!” Miên Miên hơi sửng sốt nói.

“Nguyễn Miên Miên… Nguyễn Miên Miên, ngươi ở đâu?” Đức công công thấy nàng vẫn chưa đi ra rất khoa trương bắt tay làm loa hô to: “Nguyễn Miên Miên, nha đầu chết tiệt nhà ngươi đi đâu rồi?”

"Đức Công công?” Miên Miên cuối cùng cũng nghe ra giọng ông ta liền đứng dậy cười nói: “Tuyết vương gia, thực xin lỗi, ta phải đi trước rồi, Đức công công đang gọi ta!”

Dạ Phong khẽ gật đầu, Miên Miên vội vàng đi ra thấy Đức công công đứng cách đấy không xa liền đi đến gần hắn hỏi:”Đức công công, ngươi tìm ta sao?”

“Ân, ngươi bình thường không có việc gì sao không ở hoán tẩy phòng mà đến đây làm gì?” Đức công công không vui nói.

“Cái này…là ta ăn no nên muốn tìm chỗ thoáng mát ngồi nghỉ, còn nữa, sau khi ăn mà đi bộ rất tốt cho sức khỏe a!” Nói xong liền làm dáng đang tập thể dục, cười cười với lão.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Đức công công nhíu mày, toàn bộ hảo cảm với nàng chốc lát biến hết rồi. Nha đầu này nhìn đơn thuần như vậy mà dám cả gan ở đây nắm tay lôi kéo Tuyết vương gia, đã không ghét nam nhân vì sao lại đối xử với bệ hạ như vậy? Cho nên, vẫn là nàng ta không tốt!

"Đức Công công, chúng ta đi đâu?” Miên Miên đi sau hắn hiếu kỳ hỏi.

“Hỏi hỏi cái gì, chẳng phải đi là sẽ biết sao? “ nói xong liền hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nàng mà trực tiếp đi nhanh hơn, Miên Miên thấy thế thì bất mãn vô cùng.

Miên Miên quả thực sửng sốt, trong ấn tượng của nàng Đức công công đối với nàng rất tốt, vì sao lúc này nói chuyện có vẻ khó chịu đi? Miên Miên suy nghĩ rồi đi nhanh đến bên cạnh lão nói: “Đức công công, thật xin lỗi a!”

Đức công công thấy nàng tự nhiên xin lỗi thì có chút bất ngờ, dừng chân ngoái đầu nhìn nàng, “Vì cái gì xin lỗi ta?” Nha đầu kia chẳng lẽ biết hắn đang nghĩ gì? Không thể nào, nha đầu này đâu có thông minh đến vậy?

“Đức công công, ngươi cứ mắng ta cho thoải mái a, ta biết mỗi người đều có mấy ngày như vậy trong tháng mà, ngươi bận rộn như vậy khó trách tâm tình sẽ không tốt, ta không để bụng đâu…” Miên Miên hùng hổ nói.

Đức công công nghe vậy sững người chốc lát rồi chợt hiểu, vung tay cốc nàng một cái cả giận nói: “Nguyễn Miên Miên, ngươi nếu dám lấy thái giám chúng ta ra giỡn ta sẽ liều mạng với ngươi, mau đi nhanh thôi!” Nói xong liền dùng sức đẩy nàng đi trước rồi cũng nhanh chóng vượt lên trên, đi một lúc cũng không quên ngoái lại hối thúc.

Miên Miên yếu ớt nhìn hắn bĩu môi ủy khuất, nàng vốn là có lòng tốt an ủi hắn vì cớ gì lại đắc tội đi? Cái này làm người thật khó a, muốn vuốt mông ngựa cũng thật khó a!

Không bao lâu, tim Miên Miên như muốn hóa đá trước một bảng chữ to kia: “Đức công công, người đưa ta tới Liên trì dục nguyệt để làm gì? Ta nhớ không lầm thì đây là nơi bệ hạ tắm rửa mà?” Nói xong nàng lo lắng không thôi, cái tên đại mãng xà này sẽ không muốn nàng hầu hạ hắn tắm rửa nữa chứ?

“Muốn biết thì vào trong sẽ biết!” Nói rồi trực tiếp đẩy nàng vào, Miên Miên tuy khó chịu nhưng cũng nghe theo đi vào.

Bước chân vừa vào tới đã thấy bên trong một hàng cung nữ đứng chờ, thấy Đức công công toàn bộ cúi người chào, Đức công công chỉ khẽ ừ một tiếng rồi nói: “Đừng để bệ hạ đợi lâu!” rồi lui ra ngoài.

“Ai, Đức công công, ngươi đi đâu vậy?” Miên Miên thấy hắn đi cũng muốn đi theo nhưng là còn chưa được mấy bước thì cánh cửa đã bị đóng lại, mười cung nữ phía sau bắt đầu tiến tới cởi quần áo nàng.

“A…Bỏ ra, các ngươi làm gì thế?” Miên Miên thấy quần áo mình bị thoát ra không khỏi kêu lớn, nhưng là mặc kệ nàng la hét thế nào thì những cung nữ này cúng giống như câm điếc, trực tiếp lôi nàng vào hồ nước rồi bắt đầu tắm cho nàng.

“Các ngươi… a…” Miên Miên vừa kịp đứng vững trong hồ, hỏi cũng chưa kịp hỏi đã bị những cung nữ kia ấn đầu vào trong nước.

“Giết… giết người a... không thở được…” Miên Miên thống khổ bị các nàng lôi kéo, nàng dốc sức liều mạng muốn thoát ra nhưng chỉ được một lát thì toàn thân mềm nhũn vô lực. Miên Miên đang tự hỏi còn phải bị hành hạ bao lâu thì đã thấy các cung nữ kia dìu nàng đi về phía ghế, bắt đầu lau tóc mặc quần áo cho nàng.

"Các ngươi làm gì vậy?” Miên Miên vô lực hỏi.

"Được chưa?"

"Được rồi!"

"Vậy mau đưa nàng đi!"

Mấy cung nữ xung quanh nói gì đó mà Miên Miên nghe không hiểu, ngay lúc này thì cửa ngoài đột nhiên mở ra một vài cung nữ cùng với thái giám đi vào cúi người với Miên Miên rồi đón lấy nàng đi ra ngoài, chính xác là túm tay lôi nàng đi.

“Đức công công, Đức công công… bọn họ muốn mang ta đi đâu?” Vừa ra ngoài đã thấy Đức công công đứng đó, Miên Miên vội vàng hỏi hắn.

"Mời lên kiệu!” Đức Công công không trả lời mà chỉ nói ngắn gọn.

Miên Miên nghe vậy mới chú ý tới ở đây từ lúc nào đã có một cỗ kiệu xa hoa, “Oa, kiệu đẹp a!” Miên Miên đưa tay sờ sờ cỗ kiệu, cái này cũng không thua thời Khang Hi là mấy a?

Mắt thấy nàng hiếu kỳ, Đức công công không khỏi nhíu mày nhìn sang các cung nữ kế bên, các cung nữ thấy vậy liền nói: “Mời lên kiệu!” rồi trực tiếp đẩy nàng vào.

“Ai ui!” Đột nhiên bị đẩy khiến Miên Miên đụng phải thành kiệu, “Đau quá, các ngươi…” Miên Miên vuốt vuốt cái mũi định phàn nàn thì cỗ kiệu đột nhiên bị nâng lên khiến nàng sợ đến nỗi bám chặt thành kiệu sợ bị hất xuống.

Kỳ cục, rất là kỳ cục. Đức công công bình thường đối với nàng rất tốt, sao hôm nay lại trầm mặc ít nói lại còn phát giận, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ muốn đem nàng bán đi? Hay là muốn ăn nàng? Miên Miên nghĩ tới đây không khỏi rùng mình run sợ.

"Đến rồi!” Đức Công công một lời rơi xuống, cỗ kiệu cũng dần hạ xuống.

Dưới sự thúc giục của Đức công công, Miên Miên khẩn trương rời kiệu, đập vào mắt nàng ba chữ Tử Tinh cung khiến nàng kinh hãi, nơi đây không phải là tẩm cung của đại mãng xà sao?

“Đi vào!” Đức công công không lãng phí thời gian trực tiếp đẩy nàng vào, đóng cửa lại rồi cùng những thái dám khác nâng kiệu rời đi.

"Đức Công công... Đức Công công, ngươi mở cửa… mở cửa a..." đột nhiên bị đẩy vào một không gian tối, Miên Miên hoảng hốt không thôi, đây không phải là nhà tắm mà là phòng ngủ của đại mãng xà a, não nàng không ngừng tưởng tượng, tối thế này liệu có phải hắn đã hiện nguyên hình rồi, có khi nào đang há to mồm chờ nàng đi vào không?

“Đức công công… Đức công công, mau thả ta ra, van cầu ngươi thả ta ra a…” Miên Miên ra sức đập cửa kêu cứu nhưng mà mặc nàng cố thế nào cánh cửa vẫn không hề suy suyển.

"Ngươi rất sợ ta sao?" Giọng nói lạnh băng từ trong bóng tối truyền ra khiến Miên Miên bị hù nhũn cả người ngã ngồi trên đất. “Ngươi… ngươi đừng tới đây… không muốn… ta không muốn chơi mèo vờn chuột với ngươi a... không thích mèo a…” Miên Miên run rẩy sợ hãi, ở trong phòng tối như vậy cùng một con đại mãng xà sao có thể không sợ a?

Đúng lúc này trong phòng đột nhiên hiện lên ánh sáng hồng từ một ngọn đèn, căn phòng thêm màu sắc kỳ ảo, không khí quỉ dị giảm bớt rất nhiều, Miên Miên chậm rãi đứng dậy đi về phía ánh sáng, vừa bước qua màn trướng đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngây ngẩn cả người…

Phía sau sa trướng kia chính là Dạ Mị, nàng sững sờ không biết hình dung như thế nào, hắn ngồi trên ghế kia, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm, trên gương mặt góc cạnh, tuấn dật hiện lên nét nhàn nhạt không bị trói buộc, ánh mắt thâm sâu mê người, khóe miệng khẽ giương lên,… toàn thân toát ra sự cuồng dã dị thường mê hoặc lòng người.

Miên Miên sững sờ vì kinh ngạc, lần đầu tiên nàng phát hiện hắn ở dưới ánh đề như vậy có chút quỉ dị. Quỉ dị? Miên Miên nuốt nước miếng đánh ực một cái, cúi người nói: “Nô tỳ tham kiến bệ hạ!”

Dạ Mi nghe vậy nhàn nhã từ ghế đứng lên đi đến, nâng cằm nàng lên rồi cười lạnh, “Sợ rắn? Hử?”

Miên Miên thấy thế khẩn trương không dám thở mạnh, nàng không biết những lời này của hắn là có ý gì.

“Ngươi cũng đã biết là trẫm ghét nhất là người nói dối đúng không?” Nói rồi đứng thẳng lạnh lùng nhìn nàng.

Nguyễn Miên Miên vẫn cúi người như cũ nhưng lông mày không tự chủ nhíu lại bởi một luồng khí lạnh trên đỉnh đầu, lạnh đến thấu xương cốt khiến nàng không tự chủ rùng mình một cái.

"Đứng vững nhìn trẫm!” Dạ Mị thanh âm lạnh lùng nói.

Miên Miên nghe vậy vội vàng trấn áp sự lo lắng đứng vững nhìn hắn khiếp đảm cười xấu hổ.

“Ngươi nói, nếu có một nữ nhân lừa gạt trẫm thì trẫm nên làm thế nào trừng phạt nàng ta đây?” Nói rồi nheo mắt, cười quỉ dị.

Miên Miên mãnh liệt nuốt nước miếng, khóe miệng co giật ngượng ngùng cười, vì cái gì nàng cảm thấy hắn lạnh lùng hơn mọi lần rất nhiều khiến cho nàng cảm thấy giống như đứng trong phòng băng vậy?

"Trẫm đang hỏi ngươi đấy?" Thấy nàng không trả lời, Dạ Mị trừng cả giận nói.

“Bệ hạ… cái này… cái này đương nhiên là phải nghiêm phạt rồi… ách… có ai đắc tội với bệ hạ rồi ạ?” Miên Miên run rẩy trả lời.

“Ngươi cũng cho răng nên như vậy?” Nói rồi nở nụ cười lạnh nói: “Trẫm có gặp một nữ nhân rất ngốc, nữ nhân này rất đơn thuần lại khiến trẫm thấy rất hiếu kỳ, nàng nói với trẫm nàng sợ nhất là rắn nhưng trẫm cũng không quá tin vì bản thân nàng cũng là một con rắn nha… Thế nhưng mà nhiều lần ở chung lần nào nàng ra cũng sợ đến té xỉu khiến trẫm cũng dần tin tưởng. Nhưng là ngươi có biết trẫm đã nhìn thấy gì không? Trẫm thấy cái nữ nhân ngốc luôn miệng nói sợ rắn đó cầm tay đệ đệ trẫm trốn trong bụi cỏ lau tình chàng ý thiếp… Ngươi nói, nữ nhân như vậy có nên bị trừng phạt?” Dạ Mị trừng mắt giận dữ nhìn nàng kéo dài câu nói cuối.

Miên Miên nghe hắn nói xong cả người mềm nhũn chút nữa ngã xuống may mà Dạ Mị kịp đỡ nàng, “Nữ nhân chết tiệt, ngươi lại dám lừa gạt trẫm, ngươi coi trẫm là ai hả?” Dạ Mị nộ khí chất vấn.

Miên Miên sợ đến nỗi lui về sau mấy bước thân thể không khống chế được run rẩy. Nàng mới không phải ngốc, hắn nói vậy đương nhiên là đã thấy một màn nàng nắm tay Tuyết vương gia chiều nay rồi, chẳng trách sao hôm nay Đức công công kỳ lạ như vậy, nhưng cái này… cái này nàng làm sao mà giải thích cho hắn được, cùng là xà cả, nàng làm sao giải thích được?

Dạ Mị thấy nàng trốn tránh càng nổi lên nửa giận, từng bước lạnh lùng tiến đến gần nàng, Miên Miên thấy thế càng lui về phía sau: “Bệ hạ, ngài… ngài muốn làm…” Miên Miên chưa kịp nói hết câu đã đụng phải mép giường ngã ngồi ra trên đó, thân người Dạ Mị theo đó áp xuống trên nàng.

Miên Miên khẩn trương nuốt nước miếng nhìn hai tay Dạ Mị chống bên giường cạnh nàng trong gang tấc, mắt cũng không dám chớp run rẩy nhìn Dạ Mị: “Bệ hạ, ngài… ngài muốn...?”

“Làm cái gì? Tất nhiên là làm tất cả những gì mà một nam nhân nên làm với nữ nhân rồi! ” Nói rồi không đợi nàng phản ứng đã mạnh mẽ hôn xuống.

Đột nhiên bị Dạ Mị hôn khiến cho tim Miên Miên đập mạnh liên hồi, tuy đây không phải là lần đầu tiên bị đại mãng xà cường hôn nhưng là những lần trước hắn đều rất ôn nhu, lúc này đây lại thập phần bá đạo khiến nàng cảm thấy như vỡ ra.

Dạ Mị vốn muốn hảo hảo trừng phạt nàng, lại không hề nghĩ tới nụ hôn này lại khiến hắn không cách nào khống chế được, nhưng nhớ tới nàng dối gạt hắn lại lần nữa nộ khí hung hăn hôn nàng, mãnh liệt đến nỗi khiến Miên Miên dường như không thở nổi.

“A..a..buông…mau buông ra..a…” Miên Miên bị hắn hôn đến hít thở không thông, cố gắng dùng sức đẩy nhưng là vẫn không có biện pháp khiến hắn dừng lại.

Hôn được một lúc lâu Dạ Mị mới buôn nàng ra, cúi đầu nhìn nàng nóng bỏng, mà Miên Miên lúc này hai gò má ửng hồng, quyến rũ động lòng người lại càng làm cho dục vọng của hắn lên cao. Lúc này đây hắn mới biết mình muốn nàng cỡ nào, có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì hắn đã bị nàng hấp dẫn, nếu không như thế thì đã không sinh khí như vậy!

“Ngươi… ngươi không thể lại hôn ta, ta… ta sẽ ngất xỉu đấy…” Miên Miên nói không ra hơi, trong lòng không khỏi buồn bực, hôm nay vì cớ gì mà bị hắn hôn đến vậy mà nàng còn chưa có té xỉu a, chẳng lẽ trúng tà rồi?

Dạ Mị nghe vậy chỉ cười cười nói, “Ngươi yên tâm, sẽ không té xỉu đâu, chẳng lẽ ngươi không nhớ những ngày gần đây đều uống một loại thuốc?” Nói rồi giương lên nụ cười gian.

“Thuốc? Cái kia… cái kia không phải thuốc cảm mạo sao?” Miên Miên sợ hãi hỏi, nàng cảm giác được sự tình không đơn giản như nàng đã nghĩ.

“Đúng vậy, cái kia đúng là thuốc nhưng không phải là để chữa cảm mạo mà là đại bổ giúp tăng cường ý thức, cho nên cho dù ngươi có đối mặt với sự kiện bất ngờ cũng không dễ dàng lăn ra té xỉu!” Dạ Mị cười cười nhìn nàng cố kéo dài hai chữ bất ngờ…

Miên Miên nghe vậy không khỏi run rẩy khóe miệng, khó trách hôm nay bị hắn hôn nàng không có té xỉu, nguyên lai… nguyên lai…

“Người lừa gạt trẫm, câu dẫn ngự đệ trẫm, tội của ngươi rất nặng!” Ngón tay trỏ Dạ Mị gõ gõ chóp mũi nàng nhướn mày nói.

"Không... Không phải, ta cùng Tuyết vương gia chỉ là bằng hữu, bằng hữu... Thật sự chỉ là bằng hữu, ngươi phải tin tưởng ta!” Miên Miên bĩu môi sắp khóc tới nơi, ô ô, ánh mắt đại mãng xà thật háo sắc, nàng rất sợ a…

"Như thế nào? Sợ?" Dạ Mị vẫn tiếp tục đùa với nàng, đêm còn dài cũng không nên vội vã.

"Ô ô, bệ hạ, ngươi thả ta đi, ta thật không có câu dẫn ngự đệ của ngươi, ngươi tin ta đi, ô ô….” Miên Miên vẻ mặt cầu xin nói.

“Không cần giải thích, giải thích nghĩa là cố che dấu!” Nói xong lại trưng ra một nụ cười giảo hoạt.

Miên Miên nghe hắn nói vậy không tự chủ nhíu chặt mày, những lời thế này sao nàng nghe quen tai quá? Chỉ tiếc là không đợi nàng nghĩ ra đã nghe ở đâu thì môi hắn đã một lần nữa áp xuống, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào thăm dò chiếm hữu nàng.

"A..." Miên Miên đầu óc trống rỗng giống như mọi sức lực đều bị rút ra khỏi cơ thể, môi hắn không ngừng dây dưa trêu chọc khiến ý thức nàng càng lúc càng mơ hồ, thân thể xụi lơ trên giường, chút ý thức còn sót lại không ngừng nhắc nhở nàng phải thoát ra, nếu không, nàng kia chẳng phải là…

Dạ Mị dường như cũng nhận thấy sự phân tâm của nàng, mày hơi nhíu nhưng vẫn không chịu buông tha nàng, môi hơi rời môi nàng thấp giọng nói: “Nữ nhân ngốc, phải chuyên tâm!” rồi lần nữa không chờ Miên Miên kịp phản ứng tiếp tục hôn nàng. Miên Miên bị hắn trêu chọc chút ý chí cuối cùng nhanh chóng mất đi.

Dạ Mị không ngừng dẫn dắt nàng thẳng đến khi nàng hiểu được đáp lại thì nụ hôn của hai người càng ngày càng sâu, giờ phút này Miên Miên chỉ có thể trôi theo cảm xúc, lọai cảm giác nâng nâng giống như đang ở trên mây khiến cho nàng thực sự muốn hét lớn lên.

Dạ Mị ôn nhu vuốt ve eo nàng, ở trên lưng nàng không ngừng vẽ loạn cố gắng làm cho nàng thả lỏng người, môi không ngừng hôn xuống dưới, thấp dần… Môi hắn, lưỡi hắn không ngừng cuốn lấy môi lưỡi nàng khiến nội tâm sâu kín của nàng rung động.

"Ân..." Miên Miên nhắm mắt, nhịn không được rên lên một tiếng, thanh âm vừa ra khỏi miệng lập tức khiến nàng ngây người sợ hãi đưa tay che miệng, cái này… đây là chính nàng rên lên?

“Tiểu ngốc nghếch muốn ta sao?" Dạ Mị ở trên người nàng cười tà hỏi.

“Ta mới không phải tiểu ngốc nghếch, ta…ta phải đi về rồi!” Miên Miên mặt mày đỏ bừng muốn đứng dậy nhưng lại bị hắn đè lại, nàng chỉ là con cừu nhỏ sao có thể thoát khỏi đại mãng xà hắn đây?

"Ngươi... cái tên đại sắc xà muốn gì?"

Dạ Mị nghe nàng hỏi, khóe miêng hơi cười đưa tay nhẹ lướt qua môi nàng nói: “Ngươi nói xem?”

"Không... Không biết..." Miên Miên toàn thân cứng ngắc thấp lẩm bẩm.

“Không biết? Vậy cái kia để trẫm nói cho ngươi biết, đêm nay trẫm muốn dạy cho ngươi biết làm người không thể nói dối, mặt khác, nhân tiện dạy cho ngươi biết thế nào là làm chuyện nam nữ!” Nói rồi cười tà ác, đưa tay kéo sợi dây lụa trên sa trướng, màn trướng nhẹ nhàng buông xuống, đêm tuy dài nhưng lại ngắn ngủi hắn nhất định phải hảo hảo dậy dỗ nàng…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3