Đại xà vương thỉnh bò đi - Chương 060 - 066
“Ở nơi đây ta chỉ là màu xám, không nhớ nổi tư vị hạnh phúc là gì…” Miên Miên nghẹ ngào, đúng vậy, ở xà quốc này nàng đến tột cùng là ai? Đã rời khỏi nhân giới nàng thật không có lấy gì là hạnh phúc…
Dưới khán đài toàn bộ mọi người như ngừng thở nhìn lên, Miên Miên lúc này thanh âm mang nặng đau thương khiến họ trong nội tâm vô tình dâng lên một hồi thương cảm nghẹn ngào.
Gió nhẹ mang theo hương hoa man mác thổi tới, tóc Miên Miên xõa dài theo gió phiêu đãng bay bay… vạt áo trắng cũng nhẹ nhàng phiêu dật, khuôn mặt thanh thuần tựa như tiên tử hạ phàm khiến người ta không thể ly khai ánh mắt.
Phiên bang vương ngây người nhìn nữ tử trên đài cao, hắn không ngờ Thụy Tuyết quốc lại có một cung nữ xinh đẹp như thiên tiên như vậy, giờ phút này lòng của hắn đã theo âm thanh của nàng không cách nào khống chế lại được.
"Màu xám không gian ta là ai, không nhớ được tư vị hạnh phúc, không đường thối lui, người là ai, như thế nào khiến ta rơi lệ,…” Miên Miên nước mắt lăn dài trên má nhẹ mở mắt, trước mặt nàng lúc này là toàn bộ khán đài với ánh mắt mê muội nhìn nàng khiến nàng thật khó chịu.
Thanh âm cuối rơi xuống, thời gian như ngừng lại, không có lấy một tiếng cổ vũ. Miên Miên cười khổ, đã hai ngày nay nàng không có ngủ lại cộng thêm bị giội nước lạnh, toàn thân nàng đang nóng dần lên, chóng mặt không thôi. Nhưng là khi nàng vừa định cúi người chào thì phía trước bỗng thành một mảnh tối đen, vô lực ngã xuống. Ý niệm cuối cùng của nàng chính là đêm nay nàng với mặt đất tựa hồ rất có duyên a!
“Bệ hạ…” mọi người nhất loạt đứng dậy, bởi vì một khắc khi Miên Miên ngã xuống Dạ Mị đã nhanh chóng vọt người bay lên ôm lấy nàng.
"Bệ hạ, vị cô nương này..." Phiên bang vương trong mắt không giấu được lo lắng hỏi.
“Xin phiên bang vương yên tâm, trẫm sẽ không để cho nàng có việc gì!” Nói rồi trực tiếp ôm lấy nàng rời đi, Đức công công vội vã chạy đi triệu ngự y.
Một màn này khiến toàn bộ những người có mặt ở đây ngây ngẩn, họ không ngừng phỏng đoán xem nữ tử này đến tột cùng là ai mà lại có thể khiến bệ hạ lo lắng như thế?! Mà Dạ Phong nhìn một màn này chỉ cười nhạt, hắn cũng biết là nàng khác người nhưng không ngờ tới ca ca của hắn cũng muốn tìm hiểu nàng.
“Bổn cung đã nói nàng nhất định sẽ kinh diễm lòng người mà!” Nghi phi nhìn về phía xa nói.
Nhu phi nghe vậy hung hăng trợn mắt liếc nàng, cười nhạt nói: “Đúng vậy a, quả nhiên đủ kinh diễm! Tỷ tỷ cũng thật tài ba, có thể tìm được một người khiến bệ hạ lo lắng mà vứt bỏ tỷ tỷ bế người ta đi nha, đêm nay phỏng chừng sẽ là chuyện vui a, muội muội thật sự bội phục sự rộng lượng của tỷ tỷ!”
Nghi phi bởi vì lời nói này của nàng mà vô thức đưa tay đỡ ngực, như thế nào lại có chút đau đớn? Chẳng lẽ đích thực là vì chứng kiến bệ hạ lo lắng cho nữ tử kia sao? Nghĩ tới đây nàng không khỏi nhíu mày nhìn về hướng Dạ Mi khi nãy.
Chương 61. Đều có tâm tưĐêm đã rất khuya, bọn người phiên bang vương cùng quan lại Thụy Tuyết quốc đã được an bài nghỉ ngơi từ lâu. Đêm nay nhất định là một đêm không bình thường nên tự nhiên là có người mất ngủ, phía sâu trong nội điện truyền đến những tiếng ‘choang choang’ chói tai.
“Nương nương…” Tiểu Linh nhìn Nhu phi thập phần tức giận có chút lo lắng gọi.
“Hừ, không tưởng tượng được xú nha đầu kia lại có thể lợi hại vậy…” Nhu phi nghiến răng nghiến lợi, nguyên lai tưởng rằng nàng ca hát cũng sẽ làm trò hề như nhảy múa hù chết người, nào ngờ tiếng ca của nàng lại dễ dàng mê hoặc người đến thế, quả là sỉ nhục đối với nàng mà.
“Nương nương, nô tỳ thấy phiên bang vương dường như có ý đối với nàng ta, nói không chừng ngài ấy sẽ thỉnh cầu với bệ hạ ban cho nàng!” Tiểu Linh vội vã trấn an nàng ta.
Nhu phi nghe vậy nhướn mày cười cười: “Ngươi nói không sai, sao ta lại quên mất tên phiên bang vương này chứ, xem ra sẽ có người ra tay giúp ta rồi.”
Tiểu Linh nghe nàng ta nói có chút nghi hoặc trong giây lát rồi bừng tỉnh: “Nương nương ý nói là quận chúa?”
“Nội cung này người còn không hiểu sao, nàng ta thủ đoạn cũng đâu thua kém gì ta. Bổn cung biết rõ từ lần trước đi sứ về nàng ta đã thầm yêu phiên bang vương, mà đêm nay trong mắt phiên bang vương ngoài con xú nha đầu kia thì chưa từng đưa mắt nhìn nàng ta!” Nghĩ tới đây Nhu phi bỗng thấy hưng phấn không thôi.
“Nương nương nói đúng, quận chúa nổi danh điêu ngoa, chỉ cần nàng ta không vừa ý nhất định sẽ không từ thủ đoạn, đêm nay lại bị phiên bang vương phớt lờ nhất định sẽ không tha cho tiện tỳ kia!”
"Đúng rồi nương nương, Nghi phi dường như đứng về phía nàng ra, ngài nói nàng ta có thể hay không sẽ khích tướng bệ hạ nạp nha đầu kia làm phi?” Tiểu Linh dò hỏi.
“Ngươi cho rằng Nghi phi là người tốt sao? Bổn cung cho ngươi biết, không có nữ nhân nào chấp nhận dâng nam nhân mình yêu cho người khác, dù chết cũng vậy thôi!”
“Thế nhưng nương nương, đêm nay Nghi phi vẫn một mực nâng đỡ nàng ta!”, Tiểu Linh nói tới đây có chút không vui.
“Vậy sao? Nếu thật tâm muốn giúp thì một khắc lúc bệ hạ ôm nha đầu kia đi thì nàng ta không nên không vui mới phải. Bổn cung cùng nàng ta tranh đấu nhiều năm như vậy, bản tính nàng ta bổn cung còn không rõ sao? Cơ hồ thời gian này chúng ta liền có kịch hay xem rồi!” Nghĩ tới đây liền vui sướng vạn phần nhàn nhã nâng tách trà lên môi.
Huyết tuyết hiên
“Nương nương nên nghỉ ngơi rồi!” Tiểu Lam đi vào choàng áo khoác lên người Nghi phi nói.
“Bổn cung không ngủ được!” Nghi phi nói rồi nhìn xa xăm về phía Tử Tinh cung, lòng có chút đau xót.
“Nương nương, người làm sao vậy? Có cần truyền ngự y?” Tiểu Lam thấy nàng nhìn xa xăm lo lắng hỏi.
Nghi phi nghe vậy chỉ cười nhạt nói: “Không có việc gì, đúng rồi, Miên Miên thế nào rồi?”
“Hừ, nàng ta đêm nay coi như là đã có chút danh thơm rồi, nô tỳ vừa đi dò hỏi được biết bệ hạ giữ nàng lại tẩm cung, thật là nữ nhân có tâm cơ!”
Nghe Tiểu Lam nói thế, lòng Nghi phi có chút khó chịu nói: “Ngươi đi nghỉ đi, Bổn cung muốn yên lặng một chút!”
Tiểu Lam thấy nàng như thế cũng chỉ có thể cúi người lui xuống.
Nghi phi vẫn nhìn xa xăm nghĩ, bệ hạ lưu nàng ta lại, bệ hạ đã thật sự động tâm rồi sao? Tử Tinh cung chính là tẩm cung của vua, chính nàng bao nhiêu năm theo hầu cũng chưa từng được ngủ lại, đau, lòng của nàng đau quá…
Chương 62. Sắc xà“Ách…”, cảm giác thật thoải mái a, Miên Miên nhắm mắt lười biếng lật mình, lại phát hiện tay nàng không có rơi xuống, ách? Thật kỳ quái, nàng nhắm mắt sờ sờ, như thế nào càng sờ càng thấy không đúng. Nàng vội vã mở mắt muốn nhìn xem có chuyện gì đã xảy ra, một khắc khi mở mắt nàng chỉ có thể hít sâu một hơi ồ lên.
Miên Miên nhanh chóng ngồi dậy vội vã đưa mắt nhìn xuống y phục trên người, chính là y phục này nàng chưa từng thấy qua a, lại đưa mắt nhìn xung quanh thấy mọi thứ thật xa lạ, mà bên kia giường kia lại có một mỹ nam đang ngủ, đích thị là con xà biến thái kia mà!
“AAA…” Miên Miên không khống chế được cảm xúc la hét thất thanh, cái tên đại mãng xà hỗn đản chết tiệt này dám…!
Dạ Mị đang ngủ ngon nghe tiếng la hét thì giật mình tỉnh lại, nhìn quanh muốn xem kẻ nào cả gan dám phá hoại giấc ngủ của đế vương, nào ngờ lại thấy nàng đang co người lại một góc la hét.
“Đập chết ngươi, đập chết ngươi, cái tên sắc xà này…” Miên Miên lớn tiếng khóc, bàn tay không ngừng đập vào người Dạ Mị.
“Làm gì?” Dạ Mị không khỏi nổi giận ngồi dậy trựng mắt nhìn nàng.
“Hỗn đản, cái tên sắc xà nhà ngươi, đại sắc xà, ngươi như thế nào lại đối xử với ta như vậy? Như thế nào…” Miên Miên nghẹn ngào không nói lên lời, nước mắt nước nước mũi thi nhau rơi xuống. Dạ Mị thấy thế không khỏi nhíu mày.
“Nhìn cái gì, ngươi… cái tên hỗn đản này!” Miên Miên không hề để ý hình tượng đưa tay quẹt nàng mũi.
“Hỗn đản? Ngươi dám nói trẫm như vậy?” Dạ Mị nộ khí hỏi.
“Ngươi chính là như vậy, đại sắc xà, ngươi như thế nào lại đối xử với ta như vậy?” Miên Miên vừa khóc vừa co người vào góc tường, sợ hắn thú tính phát tác lại làm gì nàng.
“Trẫm đối với ngươi như thế nào?”
“Ngươi… ngươi… đều đem ta biến thành như vậy rồi còn hỏi ngược lại ta? Miên Miên đưa mắt nhìn xuống y phục trên người như muốn nói quần áo ta cũng bị thay hết ra rồi, ngươi lại ngủ cùng giường với ta, như thế nào dám làm không dám nhận?
Dạ Mị thấy thế liền hiểu ra hỏi lại: “Ngươi cho rằng trẫm sẽ thừa dịp ngươi hôn mê làm chuyện đó sao?”
“Chẳng lẽ sẽ không sao?” Miên Miên ôm chăn mền ở góc giường yếu ớt hỏi lại.
Dạ Mị lắc đầu, thật sự không thể nào hình dung tâm trạng hắn vào lúc này, nhưng có thể chắc chắn rằng, hắn phát hỏa rồi: “Nguyễn Miên Miên, y phục của người là do cung nữ thay, còn nữa, làm hay chưa làm chẳng lẽ ngươi không có cảm giác?”
“Cái… cái gì cảm giác á?” Miên Miên lau lau mũi điềm đạm đáng yêu hỏi lại.
“Ngươi là heo sao?” Dạ Mị kìm chế không được hét lớn nói: “Nữ tử lần đầu tiên đều sẽ đau, ngươi bây giờ có đau hay không?”
Miên Miên nghe hắn nói vậy mặt thoáng chốc đỏ bừng: “Ta... ta lại chưa có làm qua, làm sao biết được có đau hay không…” Như hắn nói thì hắn chưa có làm gì qua a, nghĩ vậy, Miên Miên thoáng cái nín khóc thay vào đó bắt đầu cười mà không để ý Dạ Mị đã cúi người ở trước mặt nàng…
Chương 63. Vô cùng nhục nhã"Ngươi rất vui vẻ?”
“Đúng vậy, đúng vậy a…” Miên Miên đơn thuần gật gật đầu, thế nhưng nói xong nàng thấy có gì đó không đúng lắm, đưa mắt nhìn lên thấy hắn không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt nàng, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở hắn phả trên mặt.
Miên Miên khẩn trương nhìn hắn một thân băng lãnh, thân thể nàng vô thức hướng phía mép giường ngoài di chuyển.
“Như thế nào? Cùng trẫm ở một chỗ làm cho ngươi khó chịu như vậy?” Dạ Mị giọng lạnh băng chất vấn.
“Ta… không… Nô tỳ chỉ là sợ rắn, không có ghét bệ hạ…” Miên Miên từ khi xác nhận mình cũng hắn chuyện gì cũng chưa xảy ra, tâm trạng khá hơn liền khôi phục lại bản tính sợ rắn.
“Vậy sao?” Dạ Mị nâng cằm nàng nghi vấn hỏi, lộ ra tia cười gian.
“Dạ… dạ!” Miên Miên không dám nhìn thẳng đôi mắt tím của hắn, đong đưa mắt nói.
"Ngươi chán ghét xà, không ghét người?"
“Ân!” Miên Miên mặc dù có chút khó hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu.
“Đã như vậy, ta có làm gì thì ngươi cũng không cần giật mình rồi!” Nói xong không chờ Miên Miên hiểu rõ đã vươn tay chế trụ gáy nàng, bờ môi nóng bỏng hôn xuống.
Đột ngột bị hôn khiến Miên Miên sững sờ trừng lớn hai mắt, nàng mãnh liệt đẩy hắn ra, Dạ Mị thấy thế không khỏi nhíu mày, vừa định nổi giận thì đã thấy nàng nhào tới bên mép giường nôn thốc nôn tháo.
Dạ Mị thấy thế càng xanh mặt, nắm chặt vạt áo nàng kêu lên: “Cùng trẫm hôn môi khiến cho ngươi buồn nôn như vậy sao?”
Miên Miên ói không ngừng, sắc mặt tái ngắt nhìn về phía hắn, Dạ Mị lần nữa quát lớn: “Trẫm đang hỏi ngươi đó!”
Thay cho câu trả lời, chỉ thấy nàng ụm một tiếng, trực tiếp nôn tại ngực hắn.
“Bỏ đi!” Dạ Mị lớn tiếng kêu lên, đem nàng đẩy qua một bên nhưng là Miên Miên gắt gao bám chặt lấy vạt áo trước ngực hắn mặc hét thế nào cũng không buông. Bị hắn đẩy qua đẩy lại khiến nàng muốn ói không thôi nên càng nắm chặt hắn hơn để đè xuống cơn buồn nôn, nhưng Dạ Mị đâu có hiểu được vẫn tiếp tục ra sức đẩy nàng, rốt cuộc Miên Miên chịu không nổi nữa, toàn bộ đồ ăn ngày hôm nay đều bị nàng nôn vào người hắn.
"Người đâu..."
"Bệ hạ!” Nghe tiếng gọi, Đức Công công vội vàng chạy đến, các cung nữ cũng theo sau tiến vào.
“Đem nàng đi, đi đi…” Dạ Mị lớn tiếng quát.
“Dạ…dạ!” Đức công công vẫy tay, một đám cung nữ tiến tới tách Miên Miên ra rồi khênh ra ngoài.
Chương 64. Đùa giỡnHôm sau khi Miên Miên tỉnh dậy, nhớ lại đêm qua Dạ Mị rống giận quát lớn kia mà cứ nghĩ rằng mình đã chầu Diêm vương rồi, thẳng đến khi Nguyên ma ma đưa thuốc tới nàng mới biết mình còn sống, nhưng điều làm nàng kỳ quái là chuyện đêm qua dường như không có ai đề cập tới, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?
“Ma ma, tối hôm qua Đức công công đưa ta về có nói gì không?” Miên Miên uống thuốc có chút lo lắng hỏi.
“Không có, Đức công công chỉ nhắn nhủ hảo hảo chiếu cố ngươi mà thôi, đúng rồi, ngươi tối qua cuối cùng cũng giúp hoán tẩy phòng chúng ta được vang danh một phen!” Nguyên ma ma vô cùng vui vẻ cười nói.
Miên Miên thấy thế biết rằng không thể biết gì từ bà ta rồi, chỉ có thể trực tiếp hỏi Đức công công thôi.
“Được rồi Miên Miên, ngươi uống thuốc rồi nghỉ ngơi thật tốt, những ngày này cũng không cần làm việc, chỉ cần chú tâm bảo hộ cơ thể là được rồi!” Nguyên ma ma dặn dò.
“Ân, cảm ơn Nguyên ma ma!” Miên Miên cảm kích cười, nâng chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
---------
“Sỉ nhục, thật là sỉ nhục to lớn mà!” Dạ Mị đi qua đi lại, vẫn chưa hết tức giận quát lớn.
“Bệ hạ, thiếp có thể làm gì cho bệ hạ chăng?” Nghi phi thấy hắn giận dữ thì dịu dàng an ủi.
“Thi Hàm, ngươi cũng biết nàng phản ứng như vậy thật sự là làm nhục trẫm quá rồi! Trước kia trẫm cho rằng nàng là hưng phấn quá, giờ mới biết hóa ra là nàng ta buồn nôn, buồn nôn a, nhiều năm cai trị như vậy trẫm còn chưa có gặp nữ nhân nào làm chuyện này mà té xỉu đâu!”
"Cái này... bệ hạ định như thế nào?"
“A, sỉ nhục nàng đối với trẫm tối qua tất nhiên trẫm sẽ hướng nàng từng chút một đòi lại rồi, trò chơi giờ mới bắt đầu!” Nói xong tà ác cười gian, bộ dáng như tiểu hài tử thích chí khi làm điều bị cấm.
“Bệ hạ…” Nghi phi nội tâm có chút khó chịu, đã bao lâu nàng không thấy bệ hạ cười như thế này rồi. Từ lúc bước vào Huyết tuyết hiên này, tâm trí hắn vẫn luôn chỉ có nàng ta, nàng ta ngốc, nàng ta ngây thơ, nàng ta kinh diễm,… chẳng lẽ lòng hắn không còn có nàng sao?
“Thi Hàm…” mắt thấy nàng ủ dột chau mày, Dạ Mị vội ôm lấy nàng nhẹ giọng gọi.
"Bệ hạ!"
"Làm sao vậy, không thoải mái sao?" Dạ Mị nhíu mày lo lắng.
Nghi phi thấy hắn như vậy chỉ cười cười, bởi vì trong đáy mắt hắn nàng vẫn nhìn thấy được sự lo lắng dành cho nàng vẫn như cũ, nàng đã quá đa tâm rồi,”Bệ hạ, thiếp không có việc gì, đúng rồi, thiếp có nghe nói phiên bang vương đã hướng người cầu hôn Miên Miên?”
“Ân, không tưởng được phiên bang vương sáng sớm nay tìm trẫm thì việc đầu tiên lại nói chuyện ban nàng cho hắn làm phi tử!” Dạ Mị nói, trong mắt xuất hiện chút vui vẻ cùng mỉa mai.
"Bệ hạ đồng ý sao?” Nghi phi lo lắng hỏi, bởi nàng biết rõ phiên bang vương làm như vậy sẽ làm tổn thương tới quận chúa.
“Hắn lần này tới là có ý tuyển phi!” Dạ Mị quyết đoán nói.
Nghi phi nghe vậy cười chua chát, bởi theo nàng thấy thì hắn nhất định sẽ không buông tay, Nguyễn Miên Miên, bổn cung tìm đến ngươi đến tột cùng là đúng hay sai đây?
Chương 65. Không có ý tốt“Nguyễn Miên Miên, Nguyễn Miên Miên… ngươi ra đây cho ta, đi ra đây!” Miên Miên đang ở trên giường nghỉ ngơi thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng nữ tử phẫn nộ, nàng có chút nhíu mày không hiểu, làm sao vậy?
“Quận chúa, người đừng nóng giận, Miên Miên có làm sai điều gì sao? Nguyên ma ma một bên nghe nàng la hét một bên miễn cưỡng cười hỏi.
"Cút ngay! "
"Quận chúa..." Cung nữ hoán tẩy phòng thấy nàng ta giận dữ thì lo lắng thở nhẹ.
“Bản quận chúa nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi dám lắm chuyện ta lập tức cho các ngươi tới gặp Diêm vương!” Quận chúa phẫn nộ trừng mắt, bộ dáng hung ác nhìn các nàng.
Mọi người thấy thế cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhường đường cho quận chúa đi vào bên trong. Nguyên ma ma thấy thế liền sai cung nữ đi báo cho Đức công công.
“Nguyễn Miên Miên!” quận chúa chân chưa bước vào tới cửa đã hét lên chói tai.
“Ngươi là?” Cho dù bị nàng ta quát lớn, Miên Miên vẫn đi đến trước qui củ hỏi.
“Ta là ai? Ngươi là ngu ngốc hay mù hả? Ta đường đường là quận chúa Thụy Tuyết quốc!” quận chúa nhíu mày, bộ dáng cao cao tại thượng nhìn Miên Miên.
“Nô tỳ tham kiến quận chúa, quận chúa cát tường!” Miên Miên cúi người hành lễ.
Quận chúa nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, ở cạnh nàng đi tới đi lui nhưng là vẫn không cho nàng đứng dậy: “Chỉ bằng nhan sắc này của ngươi mà dám cũng ta tranh đoạt phiên bang vương?”
“Nô tỳ không biết quận chúa đang nói về điều gì!” Miên Miên khó chịu cúi người đáp.
“Không biết ta đang nói cái gì? Vậy tối qua ngươi ca hát là sao? Ngươi định làm gì? Ngươi xem, dáng vẻ thập phần giống hồ ly tinh mà!” Nói xong liền nắm lấy tóc Miên Miên kéo mạnh.
“Quận chúa, đau…” thấy nàng ta không có ý tốt, Miên Miên bất chấp lễ nghi đứng dậy muốn kéo tóc nàng ra.
“Tiện tỳ nhà ngươi dám chống trả?” Quận chúa thấy nàng phản kháng lập tức bị kích thích, một tay hung hắng kéo tóc nàng, một bên hướng mặt nàng tát xuống.
“Tiện tỳ ngươi còn dám câu dẫn phiên bang vương không? Đánh cho chết người, đánh chết ngươi…” quận chúa hung hăng hướng nàng đấm đá, trút hết nỗi oán hận vì hành động của phiên bang vương lên nàng.
“Đau quá, thả ta ra…”Miên Miên bị nàng ta kéo mạnh khiến cho đau đến chảy cả nước mắt.
"Bản quận chúa hôm nay nhất định phải hảo hảo thu thập ngươi!”
Miên Miên vốn đã bệnh mấy ngày lại bị quận chúa hung hăng đánh đập, chịu được một lúc liền bắt đầu hoa mắt chóng mặt ngã xuống, quận chúa còn chưa hết giận, giuỗi chân ra đá mạnh xuống người nàng.
“Ta đạp chết ngươi, đạp chết ngươi…” nàng ta hung hăng đạp mạnh như muốn đạp chết Miên Miên.
“Đủ rồi!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét giận dữ của một nam tử.
Chương 66. Vận mệnh trớ trêuÂm thanh quen thuộc vang lên khiến cho quận chúa vô thức quay đầu lại nhìn, hồn nàng lập tức bị hù đến mất đi một nửa, bởi vì đứng ở cửa kia chính là nam nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong, thế nhưng mà, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
“Ngươi khiến cho ta quá thất vọng rồi!” Phiên bang vương nói rồi đi đến đẩy nàng ra cúi xuống ôm lấy Miên Miên dưới đất, thấy nàng mê man liền quay người dặn dò tùy tùng đi gọi ngự y.
“Chuyện không phải như vậy, ngươi nghe ta giải thích…” thấy trên mặt hắn lộ vẻ chán ghét, quận chúa luống cuống tay chân, bấp chấp nam nữ khác biệt nắm lấy cánh tay hắn vẻ mặt cầu khẩn nói: “Phiên bang vương, ngươi nghe ta giải thích đi, không phải như thế…”
“Nàng cũng đã hôn mê bất tỉnh, ngươi còn muốn giải thích cái gì?” Phiên bang vương nộ khí nhìn nàng ta nói.
"Ta... Ta..."
“Bổn vương vẫn cho rằng ngươi chỉ điêu ngoa tùy hứng, không nghĩ tới lòng dạ ngươi lại hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn như thế. Nếu như hôm nay bổn vương đến chậm một bước, có phải hay không ngươi tính đưa nàng đi gặp Diêm vương rồi?” Phiên vương khẩu khí lạnh lùng, mắt lóe hàn quang nhìn thẳng nàng ta nói.
“Ta… ta sai rồi… là ta bị ma xui quỉ khiến, ta thật lòng yêu thích ngươi mà, ta… ta không phải cố ý…” thấy hắn đối với mình càng chán ghét, quận chúa rốt cuộc không chịu nổi vội vã tỏ tình.
“Bổn vương một chút cũng không yêu ngươi!” Phiên bang vương lạnh lùng đáng tan mộng của nàng.
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Quận chúa ánh mắt khó tin nhìn hắn, hắn vừa mới nói cái gì? Nói cái gì?
“Bổn vương nói sẽ không lấy ngươi, bổn vương muốn là một nữ nhân đơn thuần thiện lương, mà ngươi, không có bất cứ thứ nào trong những thứ đó!” Hắn lạnh lùng nói.
Quận chúa nghe vậy tay hơi luông lỏng cánh tay hắn, cười cay đắng, ngón tay chỉ vào hắn hét lớn: “Ngươi dựa vào cái gì có quyền ghét bỏ ta? Quốc gia của ngươi chỉ là một tiểu quốc mà thôi, bản quận chúa nói cho ngươi hay, ngươi nhất định phải cưới ta, nếu không ta sẽ để cho ca ca ta san bằng quốc gia của ngươi!” Nàng ta nộ khí uy hiếp.
"Ngươi..." Phiên bang vương nộ khí càng lúc càng lớn.
“Quận chúa, ngươi hơi quá đáng rồi!” Tùy tùng đi theo phiên vương nhịn không được nói.
Không khí cứng nhắc bao trùm, phiên vương vốn định nói là không sao, nhưng là hắn không sao thì đúng rồi, nhưng còn con dân của hắn thì sao? Hắn biết rõ cô quận chúa điêu ngoa này cái gì cũng có thể làm ra, hắn sao có thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình?
“Đúng…xin lỗi, là ta sai, ta không cố ý thật đấy, ta chỉ là quá yêu ngươi mà thôi. Ngươi tha thứ cho ta, tha thứ cho ta đi!” Thấy đáy mắt hắn lóe lên sự thương cảm, quận chúa lần nữa đi đến trước mặt hắn xin tha thứ. Nàng thật sự yêu hắn, nàng không muốn ép hắn khó xử, thật sự không muốn.
"Ngươi về nghỉ ngơi đi!” Phiên vương sau một hồi thương cảm lạnh lùng ném ra mấy lời.
"Phiên vương..." Quận chúa thấy hắn căn bản là không nhìn mình, lòng đau đớn không thôi.
“Ngươi yên tâm, bổn vương tự hiểu rõ đâu là quan trọng, tiểu quốc của ta cần ca ca ngươi ủng hộ, sứ mạng lần này ta cũng nhớ rõ, mời ngươi trở về đi!” Nói xong liền không để ý tới nàng mà chỉ chăm chú nhìn Miên Miên trong lòng. Hắn thật sự đang rất buồn, gặp được nữ tử khiến mình động tậm lại không thể bảo hộ được nàng, mà người mình không thích lại không có cách nào cự tuyệt, vận mệnh sao lại trêu đùa hắn thế này?