Cô Gái Đùa Với Lửa - Phần I - Chương 03 - Phần 2

Khi tia chớp sau lóe lên, Forbes có vẻ như đang lôi vợ, và chị ta thì giằng co với chồng.

Tất cả các mảnh trong trò chơi lắp ghép đâu đã đi vào chỗ đấy. Sự phụ thuộc tài chính. Những lý lẽ của vụ kiện tụng tài chính ở Austin. Việc hắn ta lang thang không ngừng và những giờ bất động ở Lưng Rùa.

Hắn đang có âm mưu giết vợ. Bốn chục triệu đôla trước mặt. Hắn mượn cơn bão để ngụy trang. Đây là cơ hội của hắn.

Salander quay lại, đẩy Bland qua cửa. Cô nhìn quanh thấy một ghế xích đu gỗ mà người bảo vệ đêm thường ngồi ở đó, người ta chưa dọn nó đi khi bão sắp đến. Cô lấy hết sức quật nó vào tường rồi cầm lấy một chân ghế làm vũ khí. Bland kinh hoàng hét lên ở đằng sau khi cô chạy ra phía bãi biển.

Salander gần như đổ dúi đổ dụi vì gió mạnh, nhưng cô cắn răng cố tìm cách tiến lên, từng bước một trong bão. Cô sắp sửa đến gần cặp vợ chồng thì một tia chớp nữa lại lóe lên, chiếu sáng bãi biển. Cô trông thấy Geraldine Forbes ngập đến đầu gối ở rìa nước, Forbes đứng đằng trước, cánh tay giơ lên để đánh bằng thứ nom như một ống sắt. Cô thấy tay hắn vung lên thành một vòng cung hướng về đầu chị vợ. Geraldine ngừng vật lộn.

Forbes không trông thấy Salander đến.

Cô nện chân ghế đánh rắc một cái vào sau ót hắn và hắn ngã úp sấp xuống.

Salander cúi xuống giữ Geraldine. Trong khi mưa vẫn quất qua họ, cô quay người Geraldine lại. Salander thấy tay mình dính máu. Geraldine Forbes bị một vết thương ở đầu. Chị nặng trịch và Salander thất vọng nhìn quanh, nghĩ thầm làm sao kéo được chị về dãy tường khách sạn. Thì Bland hiện ra bên cô.

Cậu hét gì đó nhưng Salander không nghe nổi trong tiếng gầm rít của gió bão.

Cô liếc sang Forbes. Lưng hắn quay lại cô nhưng hắn đang bò lồm ngồm. Cô cầm lấy cánh tay trái của Geraldine vắt qua cổ mình rồi ra hiệu cho Bland cầm tay kia. Họ bắt đầu cần mẫn khiêng Geraldine lên bãi biển. Nửa chừng sắp tới dẫy tường khách sạn, Salander thấy mình kiệt quệ, tựa như tất cả sức lực đã rời bỏ cô. Tim cô thót mất một nhịp khi cô thấy một bàn tay nắm lấy bả vai. Cô buông Geraldine ra, quay lại đá vào hạ bộ Forbes. Hắn khuỵu gối xuống. Cô lại đá vào mặt hắn. Cô thấy vẻ mặt kinh hoàng của Bland. Cô chỉ chú ý đến cậu ta một thoáng rồi cô lại ôm lấy Geraldine Forbes và bắt đầu kéo lê chị đi.

Một lát sau, cô quay đầu lại. Forbes đang thất thểu ở đằng sau họ mười bước nhưng hắn nghiêng ngả như người say trong gió mạnh ầm ầm.

Một tia chớp nữa rạch đôi bầu trời và mắt Salander liền trợn trừng. Cô thấy người cô liệt cứng lại vì sợ hãi.

Đằng sau Forbes, một trăm mét ở ngoài biển, cô trông thấy ngón tay của Chúa.

Một hình ảnh đông cứng trong ánh sáng chói lóa, một cây cột than đá đang dựng đứng lên rồi tan biến vào không gian.

Matilda.

Không thể như thế.

Bão lớn - đúng.

Vòi rồng thì không.

Grenada không phải vùng của vòi rồng.

Một trận bão phản trắc ở một khu vực không thể xảy ra vòi rồng.

Vòi rồng không thể hình thành ở trên nước.

Chuyện này là phản khoa học.

Chuyện này là một cái gì đó chưa từng có.

Nó đến để lấy ta đi.

Bland cũng trông thấy vòi rồng. Họ hét nhau nhanh chân lên, không nghe nổi được người kia bảo gì mình.

Hơn hai chục mét nữa thì đến dẫy tường. Mười mét. Salander vướng chân, ngã khuỵu xuống. Năm mét. Đến cổng ra vào cô ngoái lại sau vai nhìn. Cô thấy Forbes đúng lúc hắn bị bứng mạnh ra biển tựa như bởi một bàn tay vô hình rồi mất dạng. Cô và Bland khiêng cái gánh nặng của họ qua cổng. Họ loạng choạng ở sân sau, trong cơn bão Salander nghe thấy tiếng các khung cửa sổ bị đập vỡ tứ tung và tiếng rên rỉ cào rạch của các tấm kim loại bị lắc vặn. Một tấm ván bay ngay qua trước mũi cô. Ngay sau đó cô cảm thấy đau như có vật gì rắn đánh vào lưng. Gió đỡ mạnh đi khi họ vào trong gian sảnh.

Salander giữ Bland đừng lại, túm lấy cổ áo cậu, kéo đầu cậu vào miệng mình, hét vào tai cậu:

- Tìm thấy bà ấy ở bãi biển. Không trông thấy ông chồng. Hiểu chứ?

Cậu gật.

Họ đưa Geraldine xuống cầu thang hầm rượu và Salander đá vào cửa. McBain mở ra, trừng trừng nhìn họ. Rồi ông kéo họ vào, đóng cửa lại. Trong một tích tắc, từ tiếng gầm gào không thể chịu đựng nổi, cơn bão tụt xuống thành một tiếng cọt kẹt và giũa mài ở trong hậu cảnh. Salander hít một hơi thở sâu.

Ella rót cà phê vào một cốc to cho Salander. Cô mệt quá đến nỗi không thể giơ tay lên đón lấy. Cô ngồi thượt ra sàn, dựa vào tường. Ai đó đắp chăn lên cô và Bland. Cô ướt đẫm và vết rách dưới đầu gối cô chảy máu dữ. Quần jean của cô có một chỗ bị xé toạc mười phân nhưng cô không nhớ nó đã xảy ra như thế nào. Cô nhìn mụ mị trong khi McBain và hai vị khách trọ săn sóc Geraldine, quấn băng quanh đầu chị. Nghe lõm bõm đây đó, cô hiểu một ai đó trong đám khách là bác sĩ. Cô nhận thấy hầm rượu chật lèn, người ở bên ngoài tìm nơi trú lánh đã đến nhập bọn với khách trọ.

Một lúc sau McBain đến với Salander, ngồi xổm xuống.

- Bà ấy sẽ sống.

Salander không nói năng.

- Xảy ra chuyện gì thế?

- Chúng tôi tìm thấy chị ấy ở ngoài dãy tường trên bãi biển.

- Khi đếm khách xuống hầm rượu tôi thấy thiếu mất ba người. Cô và hai vợ chồng Forbes. Ella nói ngay khi bão tới cô chạy đi như điên.

- Tôi đi đón anh bạn George của tôi. - Salander gật đầu về Bland. - Anh ấy sống ở dưới đường trong một căn nhà khó lòng đứng vững nổi với bão.

- Như vậy là dũng cảm nhưng mà ngốc nghếch đáng sợ đấy. - McBain nói, liếc về Bland. - Trong hai người có ai trông thấy ông chồng không?

- Không. - Salander nói, mặt bình thường. Bland liếc cô rồi lắc.

Ella ngoẹo đầu nhìn soi vào Salander. Salander nhìn lại, mắt chẳng biểu lộ gì. Geraldine tỉnh lại vào quãng 3 giờ sáng. Lúc đó Salander đã ngủ, đầu gục lên vai Bland.

Nhờ sự lạ kỳ nào đó Grenada sống sót qua đêm bão. McBain cho phép các vị khách rời hầm rượu. Khi bình minh tới, trận bão tan đi thì một trận mưa như thác mà Salander chưa từng thấy đã đến thay thế. Khách sạn Keys cần phải sửa chữa lớn. Khách sạn và dọc bờ biển bị tàn phá nặng. Quán bar của Ella bên bể bơi gần như không còn và một dãy hiên đã bị sập. Cửa sổ trên mặt tiền bị lột đi hết, mái một bộ phận dự án của khách sạn đã gập lại thành hai. Gian sảnh là một đống ngổn ngang gạch vữa. Salander đưa Bland theo, loạng choạng lên phòng cô. Cô treo một tấm chăn lên cửa sổ trống toang trống hoác để ngăn mưa. Bland bắt gặp ánh mắt cô.

- Nói không thấy chồng chị ấy thì ít phải giải thích. - Salander nói, không cho cậu kịp hỏi.

Cậu gật. Cô cởi quần áo, ném xuống sàn rồi vỗ vỗ vào thành giường cạnh cô. Cậu lại gật rồi cởi quần áo trườn vào bên cô. Họ gần như ngủ ngay tức khắc.

Vào cỡ trưa cô tỉnh dậy, mặt trời đang chiếu rọi qua khe nứt giữa các đám mây. Toàn thân cô đau, đầu gối sưng tệ hại đến nỗi cô khó gập lại được. Cô trườn ra khỏi giường đi tắm. Con thằn lằn xanh đã trở lại bức tường. Cô mặc soóc, áo nịt và lảo đảo ra khỏi phòng mà không đánh thức Bland.

Ella vẫn đứng chong chỏng. Nom chị mệt phờ nhưng chị còn có cái quán bar ở gian sảnh tầng trên đang mở. Salander gọi cà phê sandwich. Qua cửa sổ bị thổi bung ở cạnh cửa ra vào, cô nhìn thấy một xe cảnh sát. McBain đi ra khỏi bàn giấy ở cạnh quầy tiếp tân ngoài cùng, một viên cảnh sát theo sau. Nhác thấy cô, McBain nói gì đó với viên cảnh sát rồi hai người đến bàn Salander.

- Đây là cảnh sát trật tự Ferguson. Ông muốn hỏi cô ít câu.

Salander chào lễ độ. Ferguson cũng đã có một đêm dài. Ông lấy sổ tay, bút ra rồi viết tên Salander.

- Thưa cô Salander, tôi biết cô và bạn cô đã phát hiện thấy bà Richard Forbes trong trận bão đêm qua.

Salander gật.

- Hai người tìm thấy ở đâu?

- Ở bãi biển ngay dưới cổng ra vào. - Salander nói. - Chúng tôi suýt nữa vấp phải bà ấy.

Ferguson ghi điều đó.

- Bà ấy có nói gì không?

Salander lắc.

- Bà ấy bất tỉnh chứ?

Salander gật dứt khoát.

- Có một vết thương không hay ở đầu bà ấy.

Salander lại gật.

- Cô không biết bà ấy bị thương vì sao à?

Salander lắc đầu. Ferguson cáu kỉnh làu bàu trước việc cô thiếu câu trả lời.

- Nhiều thứ bay trong không. - Cô nói, vẻ hợp tác. - Tôi suýt thì bị một tấm ván quạng vào đầu.

- Cô bị thương ở chân mà. - Ferguson chỉ vào chỗ băng bó. - Sao bị thế?

- Tôi chả thấy cái gì cho tới khi xuống hầm rượu.

- Cô đang cùng với một thanh niên.

- George Bland.

- Anh ấy sống ở đâu?

- Trong một căn nhà loàng xoàng ở đằng sau Rặng Dừa, trên đường tới sân bay. Nếu căn nhà còn đứng thì là nó đấy.

Salander không nói thêm rằng cậu con trai lúc này đang ngủ trên giường cô ở tầng trên đầu họ.

- Hai người có ai trông thấy ông chồng, Richard Forbes không?

Salander lắc đầu.

Có vẻ Ferguson không nghĩ ra được câu nào nữa để hỏi, ông gấp sổ tay lại.

- Cảm ơn cô Salander. Tôi sẽ phải viết báo cáo về cái chết.

- Bà ấy đã chết?

- Bà Forbes ư? Không, bà ấy đang ở bệnh viện tại St. George. Rõ ràng bà ấy phải cảm ơn việc nhờ cô và bạn cô mà bà ấy còn sống. Nhưng chồng bà ấy thì đã chết. Hai giờ trước đấy đã tìm thấy xác ông ấy ở một bãi đỗ xe tại sân bay, sáu trăm mét xa hơn về phía nam. Ông ấy bị quăng quật khá tồi tệ. - Ferguson nói.

- Quá bất hạnh. - Salander nói, không có dấu hiệu nào bị choáng.

Khi McBain và Ferguson đã đi rồi, Ella đến ngồi vào bàn Salander. Chị đặt xuống hai li rượu rum hơi. Salander nhìn chị, ánh mắt khó đoán.

- Sau một đêm như vừa rồi thì cô phải cần một cái gì đó để lấy lại sức. Tôi đang mua. Tôi đang mua toàn bộ bữa điểm tâm.

Hai người phụ nữ nhìn nhau. Rồi họ cụng li nói:

- Chúc sức khỏe.

Rồi một thời gian dài sau, Matilda đã là đối tượng của các nghiên cứu khoa học ở các viện khí tượng trong vùng Caribbean và toàn Hoa Kỳ. Trong vùng này gần như không biết đến vòi rồng nào vào cỡ Matilda. Dần dần các chuyên gia đồng ý với nhau rằng một chùm kết hợp đặc biệt hiếm hoi của các dòng thời tiết đã tạo nên một “vòi rồng giả mạo” - một cái gì đó không là vòi rồng đích thực mà chỉ là nom giống vòi rồng.

Salander không màng đến các tranh cãi lý luận. Cô biết điều cô đã trông thấy và quyết định là trong tương lai phải tránh đi vào con đường của bất cứ hậu duệ nào của Matilda. Nhiều người trên đảo đã bị thương trong đêm ấy. Chỉ một người chết.

Sẽ chẳng có ai biết điều gì đã dụ Richard Forbes đi ra ngoài trời giữa một trận bão lớn, có thể loại bỏ đi sự ngu xuẩn hoàn toàn vốn có vẻ là nét chung của du khách Mỹ. Geraldine không thể cho ra một giải thích nào. Chị bị chấn thương nghiêm trọng và chỉ nhớ lõm bõm về các sự kiện trong đêm bão ấy.

Mặt khác, cũng chẳng ai an ủi nổi được chị về việc bị chồng bỏ ở lại làm quả phụ.