Thiên Mệnh Tân Nương - Phần I - Chương 28 - 29

Chương 28. Trở lại sau núi!

Bạch Tiểu Bích đột nhiên nhớ ra là mình chưa bao giờ hỏi Diệp Dạ Tâm chỗ hắn ở trọ, chẳng lẽ phải đi đến… những chỗ kia tìm hắn sao? Bạch Tiểu Bích nghĩ mà không khỏi lo lắng, nào ngờ vừa vào thành, chẳng tốn chút khí lực nào đã tìm thấy hắn, hoặc chăng nên nói là, Diệp Dạ Tâm đã sớm tìm được nàng rồi, hắn đứng dưới gốc cây nhìn nàng mỉm cười như thể đã chờ nàng từ lâu.

Bạch Tiểu Bích không giấu nổi vui mừng, vội vàng đi về phía hắn: “Tiểu nữ đang muốn tìm Diệp công tử, không nghĩ tới công tử đã ở đây rồi, thật trùng hợp.”

Diệp Dạ Tâm cười cười: “Ta vốn không ở đây, nhưng vì cô nương muốn tìm nên ở đây.”

Bạch Tiểu Bích không hiểu hết ý tứ trong lời hắn nói, chỉ cảm thấy ánh nhìn đầy ôn nhu kia thủy chung không rời khỏi nàng, tâm không kìm được rối loạn, vội vã cúi đầu, thấp người hành lễ: “Ngày đó may mà có Diệp công tử…”

Diệp Dạ Tâm khẽ nâng nàng đứng dậy, mỉm cười nói: “Sao lại khách sáo với ta như vậy?”

Bạch Tiểu Bích thẹn thùng, gương mặt thanh tú hơi phiếm hồng: “Diệp công tử nhiều lần cứu giúp, tiểu nữ lại không thể báo đáp, trong lòng cảm thấy rất băn khoăn…”

Diệp Dạ Tâm làm như không nghe thấy, chỉ nhìn nàng nói: “Bộ váy này rất đẹp!” Nói rồi lui về phía sau mấy bước liền, cẩn thận đánh giá nàng, cán quạt không ngừng gõ gõ vào lòng bàn tay, vẻ nghiền ngẫm nói: “Không nghĩ tới nha đầu do ta cứu về không chỉ có dáng người đẹp, khả năng thêu thùa cũng thật hơn người.”

Nữ hài tử nào mà chẳng thích được người khác khen ngợi về sắc đẹp cùng phương diện nữ công, ngày trước Bạch Tiểu Bích chuyên cần luyện tập nữ công, đối với y phục tự mình may ra tràn đầy tự tin, từ kỹ thuật cắt cho đến kỹ thuật thêu đều độc đáo hơn người. Được Diệp Dạ Tâm khen ngợi khiến nàng càng thêm cao hứng, gương mặt thanh tú ửng hồng vì xấu hổ: “Diệp công tử quá lời, muội muội Diệp công tử chắc chắn còn xuất sắc hơn tiểu nữ.”

Diệp Dạ Tâm sửng sốt, chậm rãi lắc đầu nói: “Ngươi so với nàng giỏi hơn rất nhiều, nàng khi đó chỉ mới vừa biết cách xỏ chỉ, đưa kim mà thôi.”

Bạch Tiểu Bích khẽ “nha” lên một tiếng, cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, nội tâm có chút buồn bã khi nghĩ đến hắn nhiều lần cứu nàng là do nàng trông giống với muội muội của hắn, xem chừng hắn thật sự yêu thích vị muội muội kia, nàng ấy nhất định là một tiểu cô nương khả ái, chỉ tiếc cho một tiểu cô nương đơn thuần, còn chưa kịp may xong giày cho ca ca mà đã hương tiêu ngọc vãn rồi.

Diệp Dạ Tâm nào biết tâm tư của nàng lúc này, nắm tay dắt nàng đến trà lâu gần đó, ấn nàng ngồi xuống ghế rồi nói: “Ngày đó ngươi cố ý lừa bọn họ là do sư phụ ngươi dặn sao?”

Bạch Tiểu Bích cúi thấp đầu nói: “Sư phụ nói không thể để người khác biết bát tự của ta!”

Diệp Dạ Tâm cười cười hỏi lại: “Hiện tại ta đã biết rồi thì phải làm sao?”

Bạch Tiểu Bích thấp giọng hỏi: “Diệp công tử… sẽ hại ta sao?”

Trà được tiểu nhị bưng lên, Diệp Dạ Tâm tiện tay rót một chén đưa tới trước mặt nàng: “Sư phụ ngươi nói đúng, bát tự của ngươi đúng là không thể để lộ ra ngoài, bao gồm cả tiểu huynh đệ họ Trầm kia.”

Trong lòng sớm đã chất đống nghi ngờ, Bạch Tiểu Bích không hề bận tâm tới chuyện Diệp Dạ Tâm biết Trầm Thanh, lập tức lên tiếng hỏi: “Tại sao không thể nói? Bát tự của ta đến tột cùng là ẩn chứa điều gì khác thường?”

Diệp Dạ Tâm bình thản nói: “Không có gì khác thường cả, chỉ là có chút kỳ quái, không thể tính ra mà thôi.”

Bạch Tiểu Bích càng thêm khẩn trương: “Mệnh ta rất xấu sao?”

Diệp Dạ Tâm lắc đầu: “Không xấu, trái lại còn rất tốt!”

Bạch Tiểu Bích không giấu nổi nghi hoặc: “Nếu không tính ra, sao lại nói tốt?”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng cười nói: “Dựa vào tướng mạo mà nói thì kiếp này ngươi là người nhiều phúc đức, mệnh tự nhiên không xấu, những người đó chắc cũng nhìn ra, nhưng lại không thể xác nhận nên mới cố tình bày trò bắt cóc để hỏi ra bát tự của ngươi.”

Bạch Tiểu Bích nghe những lời này mà có cảm giác như bị lừa: “Ta có phúc hay không có phúc thì liên quan gì đến những người khác? Lại nói, bát tự của ta, ngay cả ngươi cũng nói kỳ quái, tính không ra, bọn họ cho dù biết cũng có khác gì không biết đâu?”

Diệp Dạ Tâm cười cười: “Chính vì kỳ quái cho nên không thể nói ra!”

Bạch Tiểu Bích vẫn không tài nào hiểu nổi ý tứ của hắn.

Diệp Dạ Tâm cũng không giải thích thêm, nhìn nàng cười nói: “Chuyện này ngươi nên nghe theo lời sư phụ!”

Lời dặn của Ôn Hải, Bạch Tiểu Bích đương nhiên sẽ nghe theo.

Diệp Dạ Tâm lại nói: “Ta đã nghĩ ngươi phải sớm tìm ta rồi mới đúng, sao hôm nay mới đến?”

Bạch Tiểu Bích đỏ mặt, đem chuyện xảy ra đêm đó kể cho hắn nghe một lần rồi nói: “Vốn muốn tìm Diệp công tử nói lời cảm ơn, không ngờ gặp việc nên trì hoãn suốt.”

Diệp Dạ Tâm nhíu mày nói: “Mặc dù đã khỏi bệnh, nhưng ngươi cũng không nên đi ra ngoài hóng gió như vậy, ta chờ thêm mấy ngày nữa cũng không sao.”

Hắn sớm biết nàng sẽ tới tìm nên đặc biệt đứng đợi ở đây sao? Bạch Tiểu Bích cuối cùng cũng hiểu được ý tứ câu nói “vì cô nương muốn tìm nên ở đây” của hắn lúc trước, nhìn hắn bình thản nhấp một ngụm trà mà không khỏi ngẩn người.

Áo ngoài màu lam nhạt, kiểu dáng bình thường, nhưng hình dung cử chỉ không có chỗ nào không toát lên vẻ quyền quý của công tử thế gia, ôn nhuận không mất thân phận, ngay cả động tác châm trà cũng ưu nhã bắt mắt khiến người ta mê muội. Bạch Tiểu Bích đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn, đêm đó, hắn một thân trang phục đắt tiền, áo choàng nhung màu tuyết trắng, tay cầm chiết phiến, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng.

Một người như vậy sẽ tham dự vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi sao? Nếu hắn thật sự là người của Ngô vương thì… có khi nào hắn cũng sẽ đối phó với Trịnh gia như đã đối phó với nhà Phạm Bát Sĩ không?

Bạch Tiểu Bích thập phần kính trọng Trịnh lão gia, nhiều lần muốn lên tiếng hỏi nhưng lại sợ khiến hắn thất vọng, lời nói lên đến miệng rồi lại bị nuốt xuống, chuyển thành dò hỏi: “Ta thấy Diệp công tử cũng không giống người thường, khẳng định xuất thân sẽ bất phàm hơn người?”

Diệp Dạ Tâm mỉm cười, tay phe phẩy chiết phiến, đáy mắt toát lên tia khích lệ.

Bạch Tiểu Bích thấy hắn có ý bảo mình nói tiếp, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Là do ngôn ngữ cùng với cử chỉ của công tử… thêm nữa, mặc dù công tử thiện tâm giúp đỡ nhiều lần, nhưng hành động lại không hề giống với những phong thủy tiên sinh hành tẩu giang hồ chút nào cả.”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, cười hỏi: “So với sư phụ ngươi thì không giống ở đâu?”

Thật ra thì những lời vừa rồi hoàn toàn là cảm giác của Bạch Tiểu Bích, hắn ôn nhã như vậy chắc chắn phải có xuất thân tôn quí, nếu so sánh với Ôn Hải thì đúng là không sai biệt lắm, cũng là những phong thủy tiên sinh tài giỏi, nếu có khác thì chỉ có một điểm… có tiên sinh phong thủy nào suốt ngày tới thanh lâu ôm hoa khôi?

Đột nhiên phát hiện bản thân đối với chuyện này quá mức để ý, Bạch Tiểu Bích thầm giật mình, vội vàng khép mi, cúi đầu nhìn mặt đất, im lặng không nói.

Diệp Dạ Tâm cười cười, cũng không có ý định hỏi tới cùng: “Lần này vào thành, sư phụ ngươi có biết không?”

Nghe hắn nhắc tới Ôn Hải, Bạch Tiểu Bích vội vàng nhìn sắc trời bên ngoài, thì ra đã trễ như vậy rồi, nghĩ tới chuyện nàng về trễ sẽ khiến Ôn Hải lo lắng, vội vàng đứng dậy từ biệt.

Diệp Dạ Tâm cũng đứng dậy theo: “Ta đưa ngươi về!” Nói rồi cũng không cho phép nàng từ chối, hắn đi tới bên cạnh nàng: “Để một tiểu cô nương như ngươi ra thành một mình, ta không yên tâm.”

Hai người vừa ra khỏi thành không bao lâu thì trời lại bắt đầu đổ cơn mưa phùn, mưa bụi mang theo hơi lạnh, Diệp Dạ Tâm thủy chung đi cạnh nàng.

Diệp Dạ Tâm bung cây dù màu tuyết trắng che mưa cho nàng, mỗi lần gặp phải vũng lầy khó đi, hắn theo bản năng dìu nàng đi qua, mặc dù Bạch Tiểu Bích đã cố gắng né tránh nhưng khoảng cách của hai người vẫn quá gần. Bạch Tiểu Bích có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn cùng với mùi hương thoang thoảng từ người hắn tản ra, nhớ tới ngày đó được hắn cứu rồi ôm vào lòng, gương mặt thanh tú phút chốc nóng lên, nàng vội vàng lắc đầu, cố gắng xua tan đi hình ảnh đêm đó.

Diệp Dạ Tâm cũng phát hiện ra sự khác thường của nàng, lập tức ngăn trước mặt nàng, gương mặt tuấn tú kề sát lại: “Sao đi đường mà cũng đỏ mặt rồi?”

Biết hắn cố ý trêu chọc mình, Bạch Tiểu Bích giả vờ nhìn trời rồi lên tiếng thúc giục: “Trận mưa này sợ sẽ lớn lắm, Diệp công tử mau trở về đi thôi.”

“Tiểu nha đầu thật dễ xấu hổ!” Diệp Dạ Tâm lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta có chút chuyện khó cần làm, không biết ngươi có bằng lòng giúp đỡ không?”

Bạch Tiểu Bích vừa đi tới cửa lớn Trịnh phủ thì gặp phải Ôn Hải cùng Trầm Thanh chuẩn bị ra ngoài nên vội vàng dừng lại.

Ôn Hải cũng không hỏi nàng đã đi đâu, chỉ dặn dò nói: “Ta cùng Trầm huynh đệ lên núi một chuyến, ngươi ăn cơm trước, không cần chờ ta.”

Lên núi? Nhìn bộ dáng bọn họ hình như là muốn đi làm việc, mười phần hơn nửa là muốn tìm cách giúp Trịnh gia rồi, nghĩ tới hôm trước mình lén lút chạy tới mộ phần Trịnh lão gia rồi gặp chuyện ngoài ý muốn nên không thể tìm hiểu kỹ chung quanh, Bạch Tiểu Bích đột nhiên cảm thấyvngứa ngáy trong lòng, bất quá nàng cũng không dám nói ra nên chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Trầm Thanh giống như nhìn thấu tâm tư nàng, cười nói: “Bây giờ còn cách giờ cơm khá xa, không bằng Bạch cô nương cũng đi cùng đi, lần trước chẳng phải lén lút lên núi nên mới xảy ra chuyện sao.”

Bạch Tiểu Bích mừng thầm nhưng cũng không dám đáp ứng ngay, lén lút đưa mắt nhìn về phía Ôn Hải.

Ôn Hải nhìn nàng, bình thản nói: “Trời mưa, đường núi khó đi, mang theo nàng chỉ sợ không tiện.”

Bạch Tiểu Bích thất vọng cúi thấp đầu.

Ôn Hải lại đột ngột nói: “Nếu ngươi thấy mình có thể đi được thì đi theo, đừng trễ nãi Trầm huynh đệ làm việc chính là được.”

Bạch Tiểu Bích nghe vậy, vui mừng ngẩng đầu nhìn hắn.

Ôn Hải đã đi được mấy bước, Trầm Thanh xoay người lại, ngoắc ngoắc nàng: “Sao lại trễ nãi chứ, lần này ta cùng Ôn đại ca chỉ đi xem qua thôi, không có gì quan trọng đâu, mau tới đây.”

~o0o~

Chương 29. Ngọc Đỉnh ba chân!

Rừng cây um tùm, ánh sang mờ nhạt, trên mặt đất có rất nhiều xác lá ẩm ướt vì mưa gió, thỉnh thoảng lại có một vài giọt mưa nhỏ xuống đỉnh đầu. Bạch Tiểu Bích không phải lần đầu tiên tới đây, nghĩ đến những chuyện phát sinh lần trước mà không khỏi sợ hãi, một bước cũng không rời khỏi Ôn Hải. Con đường đá xanh nối thẳng tới mộ phần Trịnh lão thái gia rất dễ đi, nhưng nàng cũng rất nhanh liền hiểu được ý của Ôn Hải khi nói “đường núi khó đi”, bởi vì mới đi tới nửa đường, hai người Ôn Hải cùng Trầm Thanh nhất loạt rẽ vào một con đường nhỏ.

Đường núi do mưa to mà trở nên lầy lội, Bạch Tiểu Bích cố gắng lắm mới đi qua được, nhưng nàng không hề hối hận, bởi vì giờ phút này, nỗi kinh ngạc trong lòng so với thống khổ càng nhiều hơn gấp bội, ai cũng biết mộ phần Trịnh lão gia ở chân núi, sao bây giờ bọn họ lại lên sườn núi rồi?

Đợi ba người đi tới phía sau của sườn núi, Bạch Tiểu Bích cuối cùng cũng hiểu được đôi phần. Có lẽ mộ phần Trịnh lão thái gia cũng giống như mộ phần của Phạm lão thái gia ngày trước, ngôi mộ dưới chân núi chắc là để ngụy trang, còn hài cốt chắc đã đc chôn ở một… bảo địa khác?

Bạch Tiểu Bích còn đang suy nghĩ, Ôn Hải cùng Trầm Thanh ở phía trước đột nhiên dừng lại.

Nơi này là một khe núi nhỏ, cả ngọn cong cong giống như một chiếc sừng lớn, song giữa khe núi có một mộ phần khá cao, trùng hợp làm sao lại vừa vặn khớp với cái sừng kia, mộ phần cao cao trông giống như một cây cột lớn dựng trên nóc núi đá.

Bạch Tiểu Bích thấp giọng hỏi Trầm Thanh: “Nơi này mới là mộ phần chân chính của Trịnh lão thái gia sao?”

Trầm Thanh lắc đầu nói: “Không phải!”

Bạch Tiểu Bích không nghĩ tới mình đoán sai, khó hiểu hỏi lại: “Vậy mộ phần kia là của ai?”

Trầm Thanh lại nói: “Là của ai không quan trọng, quan trọng là… nếu không có nó, thế núi này sẽ tàn, linh huyệt cũng sẽ không thể nào trở thành linh huyệt.”

Bạch Tiểu Bích nghe mà cảm thấy mù mờ.

Trầm Thanh nhìn Ôn Hải, thở dài nói: “Phương hướng quả nhiên không sai, Ngọc Đỉnh thiếu chân có thể biến thành Ngọc Đỉnh lên trời, tàn núi trở thành bảo địa, người chỉ điểm ngày trước quả nhiên là cao nhân.”

Ngọc Đỉnh thiếu chân? Bạch Tiểu Bích nghe nhiều đã thành ấn tượng, lập tức đưa mắt nghiên cứu mộ phần kia, rồi lại nhớ đến thế núi nhìn thấy hôm lần đầu tiên đến đây, trong đầu như có dòng điện xẹt qua, không kìm được kêu lên: “Thì ra đây chính là chân vạc bổ sung!”

Núi Ngọc Đỉnh nếu đủ ba chân thì nơi đây chính là một chân vạc, mộ phần này nằm khuất trong khe núi, nếu không có nó thì khe núi cũng chỉ là một khe núi, từ phía xa nhìn sẽ giống như thiếu chân, hiện tại, chân vạc tuy có hơi cong nhưng cũng không phải là đỉnh thiếu chân.

Thấy nàng đã hiểu, Trầm Thanh cười nói: “Chân này ở đây có phải rất hay không?”

Bạch Tiểu Bích gật đầu lia lịa: “Thật rất hay!”

Trầm Thanh lần nữa nhìn sang Ôn Hải: “Mộ phần này rất sạch sẽ chứng tỏ thường có ngươi lui tới dọn dẹp, không phải là một phần bỏ hoang, nhưng tất cả những hộ dân xung quang đều không biết đây là mộ phần của ai. Vừa rồi ta thấy ngôn ngữ cử chỉ của Trịnh lão gia như đang giấu diếm điều gì, hỏi ra mới biết, người ở trong mộ này quả nhiên là họ hàng xa của ông ấy, hai mươi năm trước người này tới nương tựa trong Trịnh phủ, bất hạnh ốm chết nên chôn cất ở chỗ này, chỉ vì hắn không con không cái, Trịnh gia thấy đáng thương nên dặn dò con cháu hàng năm tới đây tế bái, gần đây Trịnh lão gia đồng ý cho người tới đây trông coi.”

Ôn Hải đột nhiên lên tiếng: “Đào mộ phần tổ tiên người khác là chuyện vô cùng thất đức, nhất định sẽ náo tới quan phủ, ta nghĩ bọn họ sẽ không làm như vậy, huống chi, nếu bọn hắn thật sự muốn động cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.”

Trầm Thanh nghe vậy cười nói: “Tuy nói thế nhưng chúng ta vẫn nên phòng bị thì tốt hơn, ban ngày bọn họ tự nhiên không dám, nhưng ban đêm thì chưa chắc. Theo ý của ta, có lẽ nên dùng đá để gia cố nơi này, khiến cho bọn hắn trong một đêm không cách gì làm được.”

Ôn Hải nói: “Biện pháp này tốt thì có tốt, nhưng Trấn quốc công xưa nay chính trực liêm minh, việc tổn hao tài lực như vậy, chỉ sợ ông ấy không đồng ý.”

Trầm Thanh cười nói: “Chuyện này không cần báo với Trấn quốc công, đã có người nguyện ý giúp năm ngàn lượng bạc rồi.”

Ôn Hải nghi hoặc hỏi lại: “Hạ huynh?”

Trầm Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy, ta đã nói sơ qua với Hạ huynh, hắn là tướng nơi sa trường, trước giờ luôn kính trọng Trấn quốc công nên nguyện ý bỏ vốn giúp chúng ta một tay.”

Ánh mắt Ôn Hải chợt lóe, mỉm cười vuốt cằm nói: “Nếu đã chu toàn như vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

Thấy trời mưa ngày càng lớn, ba người vội vàng theo đường cũ xuống núi.

Trời vào đêm, tiếng mưa rơi trên mái hiên không dứt, đèn trong phòng sang trưng, cửa khép chặt cho thấy người bên trong vẫn còn chưa ngủ. Bạch Tiểu Bích nhẹ nhàng gõ cừa, sau khi được cho phép liền đẩy cửa bước vào. Ôn Hải chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, ánh nến hắt lên bóng lưng hắn, nhìn thế nào cũng thấy thanh cao.

Ôn Hải xoay người nhìn nàng hỏi: “Đã trễ thế này, tìm ta có việc?”

Trong nháy mắt, Bạch Tiểu Bích dường như nhìn thấy một bóng đen như thiểm điện xẹt qua bên ngoài cửa sổ, nàng nghi hoặc nhìn ra cửa sổ rồi lại nhìn về phía Ôn Hải.

Ôn Hải vẻ quan tâm nhìn nàng.

Lại hoa mắt chăng? Bạch Tiểu Bích nghĩ đến lý do mình đến tìm hắn, lập tức đưa vật trong ngực tới trước mặt hắn nói: “Trời trở lạnh, hai ngày nay ta nhàn rỗi, thấy sư phụ còn mặc áo đơn cho nên thuận tiện làm giúp người một bộ, không biết có hợp với người hay không.”

Ôn Hải cười hỏi lại: “Thuận tiện?”

Dĩ nhiên không phải, Bạch Tiểu Bích nghĩ thầm trong lòng, nhưng lại không dám nói ra, vội vàng cúi đầu nhìn mặt đất.

Ôn Hải chậm rãi đi tới trước mặt nàng: “Nhanh như vậy đã hiếu kính với ta rồi?”

Bạch Tiểu Bích lúng túng, tay cầm xiêm y không biết nên làm sao mới đúng.

Một lúc lâu sau, Ôn Hải cuối cùng cũng lên tiếng trước: “Còn đứng đờ ra đấy làm gì?”

Bạch Tiểu Bích nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy hắn đã cởi áo ngoài, chỉ mặc đúng trung y bên trong, nhướn mày nhìn nàng. Bạch Tiểu Bích ngẩn người, vội vàng giũ xiêm y giúp hắn mặc vào. Đây là áo kép nên khá dầy, tuy nhìn nhỏ nhưng lại rất vừa người, cộng thêm áo ngoài màu tuyết trắng, nhìn thế nào cũng không thấy mập. Thật ra thì thân hình Ôn Hải vốn đã cao lớn, không hề kén chọn y phục.

Ôn Hải nhìn xuống, lên tiếng khen ngợi: “Tay nghề rất khá!”

Thấy hắn hài lòng, Bạch Tiểu Bích vô cùng cao hứng: “Sau này còn phải mặc thêm áo khoác, hai ngày nữa ta sẽ may thêm cho người hai bộ áo choàng.”

Ôn Hải sửa lại ống tay áo, cười nói: “Ta nghĩ mấy ngày nữa mới có, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.”

Bạch Tiểu Bích sững sờ: “Người…”

“Hôm trước thấy ngươi mua rất nhiều vải, may y phục cho một người thì quả thật quá dư thừa!” Ôn Hải chậm rãi ngồi xuống: “Nếu đã muốn đối đãi với ta như phụ thân, trời trở lạnh, có thể nào lại không may y phục cho ta chứ?”

Bạch Tiểu Bích quẫn bách: “Người không giống với cha ta!”

Ôn Hải chỉ chiết phiến vào chiếc ghế đối diện, ý bảo nàng ngồi xuống.

Bạch Tiểu Bích thấy vậy liền đi tới, ngồi xuống đối diện hắn, không chịu thua hỏi: “Bát tự của ta rất đặc biệt, bát tự của sư phụ cũng rất quan trọng sao?”

Ôn Hải nâng chén trà lên, không nhìn nàng hỏi: “Muốn hỏi cái gì?”

Bạch Tiểu Bích kề sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ sinh giờ nào?”

Ôn Hải nghiêng đầu nhìn nàng, tao nhã nhấp một ngụm trà rồi để xuống: “Giờ Tỵ!”

Bạch Tiểu Bích có chút thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy người… có huynh đệ nào khác không?”

Ôn Hải thản nhiên nói: “Không có!”

Thật không phải sao, Bạch Tiểu Bích nhụt chí.

Ôn Hải nhìn nàng chăm chú: “Vì sao lại hỏi những chuyện này?”

Bạch Tiểu Bích sợ hắn hoài nghi, vội vàng cười nói: “Ta chỉ là tò mò thôi, tại sư phụ chưa từng kể về mình cho nên tò mò hỏi mấy câu thôi.”

Ôn Hải khẽ “nha” lên một tiếng, cũng không truy cứu.

Phải tìm ra chủ đề khiến hắn hứng thú thật sự quá khó khan, nàng muốn nói gì hắn dường như đã sớm đoán được cả. Bạch Tiểu Bích nghĩ mãi cũng không tìm được đề tài, cũng may đêm đã khuya, vội vàng lấy cớ về phòng nghỉ ngơi, đứng dậy rời đi.

Nàng vừa đi, một bóng đen theo cửa sổ nhảy vào trong, y phục trên người ướt đẫm do trốn lâu ngoài mưa: “Thuộc hạ đã điều tra được, người đó họ Diệp, tên đầy đủ là Diệp Dạ Tâm, là khách của hoa khôi Hải Vân, thân phận tựa hồ không đơn giản, dưới trướng có một nhóm cao thủ, thuộc hạ sợ bị bọn họ phát hiện nên không dám đến gần nên không thể thăm dò được lai lịch của hắn.”

“Qủa nhiên là Diệp Dạ Tâm!” Ôn Hải cười cười, khoát tay nói: “Phú thương có hộ vệ là cao thủ cũng không có gì lạ, không cần tiếp tục nghe ngóng nữa.”

Người áo đen kiên trì nói: “Nhưng thuộc hạ thấy người này hết sức khả nghi…”

Ôn Hải cắt ngang lời hắn: “Từ khi ở huyện Môn Tỉnh hắn đã chú ý tới nha đầu kia, đương nhiên khả nghi. Dạo gần đây, ánh mắt ngó chừng nha đầu kia ngày càng nhiều, đặc biệt là thiên ý cũng giúp đám người của phái Ngũ hành, đế vương nhân gian trước giờ đều do thiên ý, há có thể nói đổi là đổi, bất quá cũng chỉ là mượn lực bọn họ làm việc mà thôi. Bọn họ ngoài mặt là bang phái giang hồ, thật ra sau lưng cũng có chủ mà thôi, cùng một mục đích cat hôi mà!” Nói tới đây, Ôn Hải đột nhiên hạ thấp giọng: “Chỉ là, bang phái giang hồ cũng muốn mưu toan đế nghiệp hoàng gia, nếu tiếp tục như vậy thì quả là đại họa.”

Người áo đen gật gật đầu tán thành: “Thuộc hạ đã sớm hoài nghi chuyện Phạm gia có liên quan tới họ Diệp kia, thiết nghĩ lần này hắn nhất định cũng sẽ nhúng tay vào. Tin tức từ kinh thành cho biết, tru di Phạm gia, Thánh thượng vô cùng hối hận, đã phái người ra ngoài bí mật điều tra, hôm nay sợ là đã đến thành Ngọc Đỉnh, chỉ cần nắm được nhược điểm của Ngô vương, nếu hắn thật sự là người của Ngô vương thì chúng ta có thể nhàn nhã coi quan đấu với hổ rồi.”

Ôn Hải liếc hắn một cái: “Để ngươi thất vọng rồi – hắn căn bản không cần tự thân động thủ, sao có thể có nhược điểm được?”

Người áo đen không tin, hỏi lại: “Chẳng lẽ hắn muốn buông tha Trấn quốc công?”

Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Chưa diệt trừ được mãnh hổ, tất sẽ lưu lại hậu quả về sau. Hắn không cần động thủ vì đã có người khác làm thay rồi.”

Người áo đen lại nói: “Trấn quốc công chống đỡ nửa giang sơn, Ngô vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ấy. Hôm nay hắn diệt trừ một cánh tay của Thánh thượng, ai cũng biết là hắn vội vã muốn ngồi lên ngai vang, thuộc hạ trong lúc điều tra đã vô tình tra được một chuyện, vị tiểu quận vương năm đó gọi là Tạ Thiên Tâm!”

Ôn Hải thản nhiên nói: “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”

~o0o~

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3