Cô Gái Đùa Với Lửa - Phần IV - Chương 21 - Phần 2
Người phụ nữ hai mươi sáu tuổi bị truy nã vì liên quan đến ba vụ án mạng đã được miêu tả là một kẻ tâm thần lưỡng tính ái từng gặp khó khăn lớn trong viêc tự điều hòa với nhà trường. Tuy đã nhiều dự định tái nhập cô ta vào trong nhóm nhưng cô ta vẫn cứ làm kẻ ngoài cuộc.
“Rõ ràng cô ta có vấn đề về tình dục,” Johanna, một trong số ít bạn thân của cô ta ở trường, nhớ lại. “Sớm đã thấy rõ cô ta khác người và lưỡng tính ái. Chúng tôi rất quan ngại về cô ta”.
Bài báo kể tiếp vài chuyện mà nhà cô Johanna này nhớ được. Salander nhăn mặt. Cô không thể nhớ các chuyện này cũng như mình đã có một đứa bạn thân tên là Johanna. Thật ra cô không nhớ nổi là đã biết một ai đó có thể được tả là bạn thân hay đã cố kéo cô vào một nhóm nào trong thời gian cô còn đi học.
Bài báo cũng chả nói cụ thể những chuyện này được cho là xảy ra ở đâu nhưng mười hai tuổi cô đã bỏ học. Như thế có nghĩa người bạn thơ ấu đang quan ngại kia chắc đã phải phát hiện ra cô khi lên mười, có thể mười một tuổi đã lưỡng tính ái.
Trong dòng lũ những bài báo lố bịch cuối tuần qua, bài dẫn lời Johanna đánh Salander mạnh nhất. Nó là bịa đặt ra mặt. Hoặc nhà báo đã quàng phải một đứa mê chuyện hão huyền hoặc tự tay dựng nên tất cả. Cô nhớ tên phóng viên này, cho thêm hắn ta vào danh sách những chủ thể để mai này truy cứu.
Ngay cả các bài tường thuật tích cực hơn, những bài đã phê phán xã hội với những tít như “XÃ HỘI THẤT BẠI” hay “CÔ TA KHÔNG BAO GIỜ NHẬN ĐƯỢC SỰ GIÚP ĐỠ CẦN THIẾT” cũng làm cho cô bị biến chất thành ra một kẻ thù số một của cộng đồng - một kẻ sát nhân hàng loạt chỉ trong cơn cuồng điên mà đã thủ tiêu đi mất ba công dân đáng kính trọng.
Đọc các lời tả về đời mình này, Salander đã bị mê mụ đi một phần nào nhất định, cô nhận thấy một lỗ hổng rõ ràng trong hiểu biết của công chúng. Không thể tiếp cận đầy đủ các chi tiết đã được xếp hạng công phu nhất của cô, rõ ràng báo chí đã bỏ qua hoàn toàn “Tất cả Xấu xa”, câu chuyện xảy ra ngay trước khi cô mười ba tuổi. Thông tin được đăng lên là liệt kê ra từ nhà trẻ đến tuổi mười một và rồi lại tiếp tục khi cô ra khỏi bệnh viện tâm thần, năm mười ba tuổi.
Chắc một ai đó trong bộ phận điều tra của cảnh sát đã cung cấp thông tin cho báo chí nhưng vì những lý do mà Salander không biết, người đó đã quyết định giấu đi cái đoạn bao gồm “Tất cả Xấu xa”. Điều này làm cô ngạc nhiên. Nếu cảnh sát muốn nhấn mạnh đến xu hướng ứng xử đồi bại của cô thì với đời cô phần báo cáo này mới là điều tàn hại nhất cho tới nay. Nó chính là lý do làm cô bị đưa đến bệnh viện Thánh Stefan.
Chủ nhật lễ Phục sinh, Salander theo dõi điều tra của cảnh sát chặt chẽ hơn. Từ những điều tích cóp được từ báo chí, cô dựng nên một bức tranh về các thành viên của nó. Công tố viên Richard Ekstrom là người lãnh đạo cuộc điều tra sơ bộ và thường là người phát ngôn ở họp báo. Cuộc điều tra thực sự do thanh tra hình sự Jan Bublanski cầm trịch, một ông có phần nào quá trọng lượng trong một bộ đồ may tồi và luôn ở cạnh Ekstrom khi họ nói năng với báo chí.
Sau vài ngày Salander nhận ra Sonja Modig là thám tử nữ duy nhất trong nhóm điều tra và là người đã tìm thấy Bjurman. Cô ghi các tên Hans Faste, Curt Andersson nhưng bỏ mất Jerker Holmberg, ngỡ như chưa có bài báo nào đã nhắc đến tên ông ta vậy. Cô tạo ra ở máy tính của mình một tệp tin cho từng người của nhóm và điền thông tin vào đó.
Dĩ nhiên thông tin về cảnh sát tiến hành điều tra như thế nào được giữ trong máy tính do các cảnh sát đang điều tra sử dụng, cơ sở dữ liệu của họ được lưu trong máy chủ ở trụ sở cảnh sát. Salander biết rằng đột nhập vào mạng nội bộ của cảnh sát là cực kỳ gay go, nhưng như thế không có nghĩa là không thể làm được. Trước kia cô đã từng làm.
Một lần làm nhiệm vụ Armansky giao cho, cô đã lên sơ đồ cấu trúc mạng nội bộ của cảnh sát, tạo ra khả năng chui vào được đăng nhập hình sự để biến nó thành các lối ra vào của riêng cô. Khi toan từ bên ngoài chui vào trong máy tính cảnh sát, cô đã thất bại thảm hại - các tường lửa của cảnh sát quá tân kỳ và cài đầy các loại bẫy, điều sẽ đưa đến sự thận trọng mà họ không hoan nghênh.
Mạng nội bộ cảnh sát là một thiết kế cực hiện đại với hệ cáp riêng, nó được che chắn với các kết nối từ bên ngoài và với ngay cả Internet. Nói cách khác, cô cần phải có một sĩ quan cảnh sát đang làm việc về vụ của cô và được phép vào mạng, hoặc tốt nhất là làm cho mạng nội bộ của cảnh sát tin rằng cô được phép vào mạng. May sao ở mặt này, các chuyên gia an ninh của cảnh sát đã để ra một khoảng trống. Các đồn cảnh sát trên cả nước đều kết nối với mạng và một số trong đó là những đơn vị địa phương nhỏ bé ban đêm không có người trực và cũng không cả báo động đột nhập hay các đội tuần tra an ninh. Đồn cảnh sát ở Langvik bên ngoài Vasteras là một trong số đó. Nó chiếm khoảng 130 mét vuông trong cùng tòa nhà có thư viện công cộng và sở bảo hiểm xã hội khu vực, ban ngày được ba sĩ quan trông coi.
Hồi bấy giờ Salander đả không phá được vào mạng để điều tra cái việc cô đang làm nhưng cô đã quyết định là để vào lọt được nó cho các lần điều tra mai sau thì cũng đáng bỏ công và chút ít thì giờ ra. Nghĩ đến các khả năng rồi cô đã làm đơn xin vào làm việc mùa hè trong thư viện ở Langvik. Trong một lần nghỉ sau nghĩa vụ quét dọn vệ sinh cô đã bỏ ra mười phút ở trong bộ phận kế hoạch để sao y chi tiết toàn bộ căn nhà. Có có chìa vào tòa nhà nhưng không sao vào được các văn phòng cảnh sát, chuyện này cũng là hiểu được. Nhưng cũng chẳng mấy khó khăn cô đã phát hiện ra rằng cô có thể trèo vào văn phòng cảnh sát qua cửa sổ buồng tắm ở tầng bốn vốn thường để ngỏ những đêm hè nóng nực. Một công ty bảo hiểm tự do đến tuần tra đồn cảnh sát mỗi đêm một phiên, nhiều nhất là hai. Nực cười thế chứ lại.
Cô mất năm phút để tìm tên người sử dụng máy cùng mật khẩu để ở dưới tấm thảm trên bàn làm việc của đồn trưởng cảnh sát, cô đã để cả một đêm thử nghiệm tìm hiểu cấu trúc mạng lưới cũng như nhận ra đồn trưởng có loại truy cập nào và loại truy cập nào đã được xếp hạng là vượt ra ngoài địa bàn của các nhà chức trách sở tại. Như một phần thưởng, cô cũng lấy được tên người sử dụng máy và mật khẩu của hai sĩ quan cảnh sát sở tại. Một trong họ là Maria Ottosson 32 tuổi và, trong máy tính của nữ sĩ quan này, Salander phát hiện thấy chị ta mới làm đơn xin và được chấp nhận làm thám tử ở phòng chống gian lậu của cảnh sát Stockholm. Salander có được đầy đủ quyền quản trị máy của Ottosson, chị ta đã để chiếc máy xách tay Dell trong ngăn kéo bàn làm việc không khóa. Vậy Ottosson là một cảnh sát có một máy tính xách tay riêng mà chị ta dùng trong công việc chung. Rất hay. Salander mở máy, cài đĩa CD của mình với chương trình Asphyxia 1.0 vào, phần mềm gián điệp đầu tiên của cô. Cô tải phần mềm xuống hai nơi, một là phần hoạt động hòa nhập của Microsoft Internet Explorer và hai là phần tái lập ở trong sổ địa chỉ của Ottosson. Salander nhận thấy dù Ottosson có mua máy tính mới thì chị ta vẫn sẽ sao sổ địa chỉ của chị ta sang. Và cơ hội là mấy tuần tới khi chị ta đến nhận công việc ở phòng chống gian lậu tại Stockholm thì chị ta sẽ chuyển sổ địa chỉ của mình sang máy tính ở đó.
Salander cũng cài phần mềm vào các máy tính để bàn của các sĩ quan, như vậy cô có thể thu lượm dữ liệu từ bên ngoài và chỉ cần đánh cắp căn cước của họ là cô có thể điều chỉnh được sổ đăng ký tội phạm. Tuy nhiên cô phải thực hành hết sức thận trọng. Phòng an ninh của cảnh sát có hệ báo động tự động nếu như một sĩ quan sở tại trong giờ làm việc mà lại nhập hệ thống mạng bên ngoài hoặc nếu số lượng những thay đổi tăng lên quá dữ. Nếu cô “câu” lấy thông tin của các cuộc điều tra mà thường tình cảnh sát sở tại không liên can, thì cô sẽ kích hệ báo động làm việc.
Cả năm ngoái cô đã làm việc cùng với Dịch Bệnh, người cộng sự để kiểm soát mạng nội bộ của cảnh sát. Nó chứng tỏ là đầy rẫy khó khăn cho nên cuối cùng họ đã bỏ dự định đó nhưng trong quá trình họ cũng đã tích lũy được gần như một trăm căn cước cảnh sát mà họ có thể mượn dùng tùy ý.
Dịch Bệnh đã có một đột phá khi anh đột nhập thành công vào máy tính gia đình của trưởng phòng An ninh Dữ liệu cảnh sát. Ông là một nhà kinh tế dịch vụ dân sự không có kiến thức sâu về thông tin nội bộ nhưng lại có vô thiên lủng thông tin ở trong máy tính xách tay của ông. Sau đó Salander và Dịch Bệnh đã có cơ hội, nếu không truy cập thì ít nhất cũng là phá tàn phá hại mạng nội bộ của cảnh sát bằng virus đủ kiểu đủ loại - một hành động mà cả hai chả thèm làm. Họ là tin tặc chứ không phải kẻ phá hoại. Họ muốn truy cập vào các mạng đang vận hành chứ không là để phá hoại chúng.
Bây giờ Salander kiểm soát danh sách của cô thì thấy không cá nhân nào mà căn cước đã bị cô lấy cắp mất lại đang làm việc với cuộc điều tra về ba vụ án mạng - điều này vượt ngoài hy vọng. Nhưng cô có thể vào được mà không bị rắc rối lắm và đọc các chi tiết về lệnh báo động toàn quốc, kể cả những cáo thị về bản thân cô. Cô phát hiện thấy cảnh sát đã nhìn thấy và theo dõi cô ở Uppsala, Norrkoping, Goteborg, Malmo, Hassleholm và Kalmar cũng như họ đang cho lưu hành một hình ảnh mà máy tính đã xếp loại, cho ra một ý niệm tốt hơn về cô nom giống như thế nào.
Trong toàn bộ chú ý của báo chí, một trong số lợi thế nho nhỏ của Salander là người ta có quá ít các bức ảnh về cô. Ngoài bức ảnh hộ chiếu cũ hồi bốn tuổi, bức cũng được dùng cho bằng lái xe và một bức cảnh sát chụp cho vào hồ sơ lúc cô mười tám (nom không giống tí nào với bây giờ) chỉ có ít ảnh ở trong các niên giám nhà trường và các bức do một thầy giáo chụp về một chuyến đi dã ngoại vào khu bảo tồn tự nhiên Nacka khi cô mười hai tuổi. Bức ảnh về chuyến đi dã ngoại này cho thấy một bộ mặt loa lóa ngồi hơi xa cách với mọi người.
Bức ảnh hộ chiếu cho thấy cô nhìn tho ló, hai môi mím chặt, đầu hơi chúi về đằng trước. Nó hợp với hình ảnh của một tên sát nhân lạc hậu, phi xã hội và báo chí đã in ra hàng triệu bức như vậy. Được cái hay là cô nay nom quá khác đến mức rất ít người nhận ra được nó ở cô trong đời thật.
Cô lý thú đọc chân dung ba người bị giết. Thứ Ba báo chí bắt đầu bơi đứng tại chỗ, và do thiếu bất cứ phát giác mới hay quan trọng nào trong chuyện săn lùng Salander nên họ tập trung vào các nạn nhân. Dag Svensson, Mia Johansson và Nils Bjurman đã được phác họa chân dung ở trong một bài dài của một tờ báo chiều.
Nils Bjurman đã hiện ra như một vị luật sư được kính trọng và quan tâm đến xã hội, tham gia phong trào Hòa bình Xanh và có “cam kết với giới trẻ”. Một cột báo đã được dành cho Jan Hakansson, đồng nghiệp và bạn thân của Nils Bjurman, người có một văn phòng ở cùng trong chung cư. Hakansson xác nhận hình ảnh Bjurman là một người đấu tranh cho quyền lợi của những con người thấp bé. Một viên chức dân sự tại công ty bảo hiểm thì tả ông ta như một người chân tình gắn bó với đám trẻ mà ông giám hộ.
Salander mỉm nụ cười méo xệch đầu tiên trong ngày.
Người ta tập trung chú ý nhiều đến Johansson, nữ nạn nhân trong tấn bi kịch. Cô được tả là một phụ nữ trẻ cực kỳ thông minh và dịu hiền đã từng có kỷ lục ấn tượng về thành tích và một sự nghiệp sáng sủa ở trước mặt. Các bạn bè và đồng sự ở đại học bị chấn động và một giáo sư đỡ đầu đều đã có bình luận. Tất cả đều hỏi một câu: “Tại sao?” Những bức ảnh cho thấy hoa và nến thắp sáng ở ngoài cửa tòa chung cư ở Enskede.
So với cô, không gian dành cho Svensson rất ít. Anh được tả là một phóng viên sắc nhọn, không biết sợ. Nhưng chú ý chính hướng về người đối tác của anh.
Nhận ra thấy cho đến tận Chủ nhật Phục sinh mọi người hình như mới biết Svensson đang làm một phóng sự lớn cho tạp chí Millennium, Salander đã chỉ ngạc nhiên vừa phải. Và thậm chí cả ngay lúc ấy các bài báo cũng không nói gì đến cái việc mà anh đang làm kia.
Cô không đọc lời trích mà Blomkvist gửi đến cho Aftonbladet. Mãi tới khuya thứ Năm, khi buổi tin của tivi nhắc tới nó, cô mới nhận ra Blomkvist đã có dụng ý đưa ra thông tin đánh lạc hướng. Anh nói Svensson đã dính dáng vào việc viết một tường thuật về an ninh máy tính và tin tặc bất hợp pháp.
Salander chau mày. Biết thế là sai giả, cô nghĩ Millennium định chơi trò gì đây. Rồi hiểu ra thông điệp, cô mỉm nụ cười méo xệch lần thứ hai trong ngày. Cô kết nối vào máy chủ ở Hà Lan, bấm chuột hai cái vào biểu tượng có tên MikBlom/laptop. Cô tìm thư mục <LISBETH SALANDER> và tư liệu [Gửi Sally] liền bày ra thù lù ở giữa màn hình. Cô bấm chuột hai cái rồi đọc.
Rồi cô ngồi nhìn đăm đăm bức thư của Blomkvist một lúc lâu. Cô vật lộn với những tình cảm trái nghịch nhau. Cho đến hiện nay cô đang chống lại gần như cả nước Thụy Điển, điều này xét về sự đơn giản của nó thì là một phương trình hoàn toàn trang nhã và sáng suốt. Nay thình lình cô có một đồng minh, hay ít nhất một đồng minh tiềm ẩn, tuyên bố anh ta tin cô vô tội. Và dĩ nhiên đây có lẽ là người duy nhất ở Thụy Điển mà cô không muốn gặp lại ở trong bất cứ hoàn cảnh nào. Cô thở dài. Blomkvist mãi cứ là một nhà cách tân ngây ngô. Từ năm mười tuổi Salander đã hết ngây thơ.
Không có những người ngây thơ. Nhưng lại có những mức độ khác nhau về tinh thần trách nhiệm.
Bjurman chết vì hắn đã chọn chơi phạm vào cái luật cô đặt ra. Hắn đã có mọi cơ may cho tới khi hắn thuê một tên đực rựa để hãm hại cô. Điều ấy không thuộc về trách nhiệm của cô.
Nhưng việc Blomkvist liên can thì không thể đánh giá thấp. Anh có thể có ích.
Anh giỏi giải các bài đố và anh ương bướng không ai sánh bằng. Cô đã nhận ra những điều đó ở Hedestad. Đã ngoạm răng vào một cái gì thì chỉ đơn giản là anh không có nhả ra. Anh thực sự ngô nghê. Nhưng anh có thể đến những nơi cô không thể đến. Anh có thể có ích cho tới khi cô ra được nước ngoài an toàn. Đó là điều mà cô cho rằng cô sẽ buộc phải làm sớm.
Không may là khó bề kiểm soát nổi Blomkvist. Anh cần một lý do cho việc anh làm. Và anh cũng cần cả một chứng lý đạo đức nữa.
Nói cách khác, hoàn toàn có thể tiên đoán được anh. Cô nghĩ một lúc rồi tạo một tư liệu mới mà cô gọi là [Gửi MikBlom] rồi viết một chữ duy nhất.
Zala
---
Như thế anh sẽ có một chút gì đó để nghĩ đến.
Cô còn ngồi đó nghĩ thì để ý thấy Blomkvist đã chạy máy của anh. Đọc xong thư cô, anh liền trả lời ngay:
Lisbeth,
Cái nhà cô phá quấy này. Zala là đồ quái quỷ gì? Hắn là mối liên hệ ư? Cô biết ai giết Dag và Mia không? Nếu biết thì bảo tôi để chúng ta có thể giải quyết cái mớ rắc rồi này mà còn đi ngủ. Mikael.
---
OK. Đã đến lúc bấu lấy anh chàng rồi.
Cô tạo một tư liệu mới gọi nó là [Kalle Blomkvist]. Cô biết thế này sẽ làm anh ngẩn ra đây. Rồi cô viết một thư ngắn:
Là nhà báo thì anh hãy tìm lấy đi chứ!
---
Như biết trước, anh đáp lại ngay, kêu gọi cô hãy lắng nghe lý tính và anh thử tác động đến tình cảm của cô. Cô mỉm cười và đóng kết nối của cô vào ổ cứng của anh.
Bây giờ cô bắt đầu chõ mũi vào quanh quẩn đây đó, cô dịch lên mở ổ cứng của Armansky. Cô đọc bản báo cáo ông viết về cô sau ngày lễ Phục sinh. Không rõ bản báo cáo gửi ai nhưng cô cho rằng giải thích có lý nhất là Armansky đang làm việc với cảnh sát để giúp đưa cô vào cuộc.
Cô để một lúc xem qua hết email của Armansky nhưng không tìm thấy gì lý thú. Đúng lúc cắt mạch, cô thấy hiện lên một thư gửi cho người phụ trách kỹ thuật của An ninh Milton, chỉ thị cài đặt một máy quay phim ẩn kín theo dõi trong buồng giấy của ông.
Bingo. Đúng rồi.
Cô xem ngày giờ, thấy thư này gửi đi một giờ sau khi cô đến thăm xã giao hồi cuối tháng Giêng. Như thế có nghĩa là hệ thống theo dõi tự động ở đó cần phải được cô điều chỉnh một số thủ tục quen thuộc nào đó rồi mới có chuyến viếng thăm tiếp theo tới buồng giấy của Armansky.