Thất thân làm thiếp - Chương 044 - 045 - 046

Chương 44: Nguỵ quân tử

“Vị cô nương này là?…” Vãn Thanh cố tình không biết hỏi. Ánh mắt một mảng lạnh nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, bình tĩnh đứng ở một bên.

Tuy Chu Nguyệt Nhi sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng nàng đứng lạnh lùng như thế từ phía xa nhìn qua hết lần này đến lần khác khiến người ta có cảm giác xem nhẹ đi.

Không biết ai là người có mị lực hơn a!

Mộ Dung Kiềm đang muốn giới thiệu, thì Tà Phong nhanh miệng, mặt mũi tươi cười nói: “Thật đẹp phải không! Đây là Mô Dung phu nhân – Chị dâu ta Chu Nguyệt Nhi!”

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Tà Phong, Vãn Thanh có chút không bằng lòng, không thể lạnh lùng quá mức liền nhẹ nhàng nói: “Nhìn dáng người đi uyển chuyển đủ biết là sắc đẹp khuynh thành thế nào rồi. Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành với anh hùng, thật đẹp đôi.”

“Thượng Quan cô nương quá khen!” Chu Nguyệt Nhi ôn nhu nói.

Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt Mộ Dung Kiềm có điểm không tốt, mắt Vãn Thanh chú ý tới hắn, tay của hắn hốt nhiên cầm lấy tay Chu Nguyệt Nhi.

Nói nắm lấy xem chừng còn nhẹ nhàng, có lẽ phải là bóp chặt lấy tay mới thích hợp a!

Bởi vì nàng vừa nhìn thấy mặt Chu Nguyệt Nhi khẽ nhăn lên, dù chỉ là chợt lóe qua nhưng cũng đủ khiến nàng chú ý.

“Tại sao lại vô lễ như thế, người ta đã lấy chồng, phải ứng tôn xưng vi Phượng thiếu phu nhân, nhược bằng không, Phượng Thiếu gia nghe được sẽ không bằng lòng đâu.” Mộ Dung Kiềm mỉm cười ôn hòa nói, chính là trời mới biết, hắn nghĩ gì.

Vãn Thanh trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng nàng cũng không có nói chen vào, chuyện của vợ chồng nhà người ta, nàng không để ý.

“Phượng thiếu phu nhân, là Nguyệt Nhi thất lễ, mong rằng không trách.” Chu Nguyệt Nhi lên tiếng nói, vẻ mặt tỏ ra vui vẻ, nhu mì nói nhưng rất giả tạo. Nhìn qua, cũng có vài phần e lệ.

Không thể nghi ngờ, mỹ nhân, mặc kệ là thế nào cũng vẫn xinh đẹp.

Khó trách Phượng Cô đối với nàng ta si niệm không quên, người như vậy, cười môt tiếng khiến cho tâm hồn mọi người đều si mê, một câu nói thôi cũng đủ khiến người khác mê mẩn.

Nàng là nam nhi, sợ rằng cũng khó qua được ải mỹ nhân này.

“Vãn Thanh mặc dù không phải người trong giang hồ, nhưng cũng biết người trong giang hồ không có câu nệ tiểu tiết, Mộ Dung minh chủ không cần quá mức câu nệ tiểu tiết, kỳ thật, gọi là Thượng Quan cô nương cũng tốt, Phượng thiếu phu nhân cũng được, chẳng qua là một cái hư danh thôi, không nên so đo, nếu so đo thì xem ra là nhiều chuyện rồi.” Nàng không phải vì Chu Nguyệt Nhi mà nói những lời này, bất quá, nàng thật sự nghĩ như vậy.

Kỳ thật, người khác gọi nàng là Thượng Quan cô nương, nàng nghe lại cảm thấy thoải mái, còn nếu kêu nàng là Phượng thiếu phu nhân, nàng nghe có cảm giác không đúng thực mà như thấy ý thập phần châm chọc.

Hơn nữa, nàng không quen nhìn bộ dạng cứ giả tạo của Mộ Dung Kiềm!

“Không nghĩ rằng Phượng thiếu phu nhân lại suy nghĩ sâu sắc đế thế!” Mộ Dung Kiềm nở nụ cười, vẫn vui vẻ như trước.

Tà Phong không hiểu được tâm tư Vãn Thanh, vừa nghe Mộ Dung ca ngợi Vãn Thanh liền hưng phấn nói: “Thanh nhi vốn là người tính tình độ lương ạ! Kỳ thật chỉ là một chút tiểu tiết, cần gì phải câu nệ, ta… không quen nhìn những lễ tiết do con người đặt ra này, thật phiền phức quá đi, cứ như ta, muốn nói gì liền nói cái đó, muốn làm gì thì làm cái đó! Không việc gì phải quan tâm kẻ khác, bản thân thoải mái là được!”

“Tà Phong! Sao ngươi dám vô lễ, không câu nệ tiểu tiết ư, sao dám gọi thẳng khuê danh của nữ tử!” Mộ Dung Kiềm quát Tà Phong, sắc mặt nghiêm lại.

Thoạt nhìn mấy người cả kinh, Tà Phong tựa hồ không ngờ tới Mộ Dung Kiềm sẽ có phản ứng này, nhất thời kinh ngạc nhìn về phía hắn, kỳ thật trong lòng hắn biết gọi như thế là bất hảo, chỉ là nhất thời đắc ý nói, không để tâm, hơn nữa những người ở đây hắn đều cho rằng thân cận, cho nên không có ngẫm nghĩ sâu xa.

Bị Mộ Dung Kiềm nói thế, hắn cảm giác là không tốt lắm, vì vậy cúi đầu nhận lầm: “Đại ca! Ta sẽ ghi nhớ.”

Vãn Thanh mắt lạnh nhìn hết thảy sự việc này. Nàng biết, Tà Phong mặc dù đệ nhất thần trộm nhưng dù sao cũng là người chính trực, vô tâm vô tính.

Chu Nguyệt Nhi ôn nhu cười hòa hoãn: “Hảo a, hảo a! Phu quân không cần phải nghiêm cẩn như thế, Tà Phong cùng Phượng Thiếu phu nhân lăn lộn, vất vả khổ cực cùng nhau, chúng ta… chi bằng mời họ nghỉ ngơi, tắm gội rồi nói sau.”

“Ân” Mộ Dung Kiềm đáp. Trên mặt lửa giận vẫn chưa dứt.

Chu Nguyệt Nhi mềm mại đưa tay ôm lấy tay hắn: “Phu quân, chớ tức giận! Đại gia đoàn tụ, phải vui vẻ chứ, sao mặt lại lãnh nghiêm như thế!”

Mộ Dung Kiềm nghe xong, sắc mặt có phần biến chuyển, quay sang Tà Phong tận tình khuyên bảo nói: “Không phải đại ca muốn trách gì ngươi, chỉ là do ngươi xưng hô như thế, đây là trước mặt huynh, nhược bằng người khác nghe thấy sợ rằng ảnh hưởng tới danh tiếng của Phượng thiếu phu nhân. Việc gì cũng phải có trước có sau.”

Hắn vừa đi vừa nói.

Nếu không biết rõ sự giả tạo của hắn, Vãn Thanh nhất định đã tin người này nhất định là chính nhân quân tử. Những điều hắn nói dễ làm người khác nhầm lẫn.

Khó trách Tà Phong lại sùng bái tin hắn, chỉ sợ trước mặt Tà Phong, hắn lúc nào cũng mang bộ mặt giả tạo như thế.

“Đại ca nói phải, sau này ta sẽ chú ý hơn!” Tà Phong cũng cảm kích nói.

Nói ra như vậy, Vãn Thanh cũng không tiện nói thêm, cũng chẳng gây thêm khó dễ, dù sao, danh phận kia của nàng cũng chỉ là ngụy trang thôi.

Vì vậy, nàng lãnh đạm cười nói: “Đa tạ Mộ Dung minh chủ chu đáo an bài, Vãn Thanh ở chỗ này cũng không tệ.” Nàng nói không lộ ra nửa phần bất ổn.

“Phượng thiếu phu nhân không cần đa lễ.” Mộ Dung Kiềm khách khi nói, tay hướng về phía nàng.

Không biết vì sao, rõ ràng biết hắn sẽ không đụng tới nàng, nhưng nàng có cảm giác bất an trong người, cố gắng né tránh. Đây là một loại ác cảm không rõ nguyên nhân.

Chỉ thấy bàn tay trắng nõn của Chu Nguyệt Nhi kéo tay nàng: “Phượng Thiếu phu nhân, ta đưa người tới Tây viện nghỉ ngơi, sẽ tắm gội trước rồi trở lại dùng cơm a!”

Mặc dù không thích nơi này cùng với cả người nơi này nhưng vừa nghe qua được tắm gội, Vãn Thanh trong lòng cảm thấy thích thú, bởi vì mấy ngày qua nàng căn bản chưa có tắm gội.

Vừa nghĩ tới dòng nước ấm lướt qua trên người nàng vô cùng hưng phấn. Chỉ ước gì có thể lập tức nhảy ào xuống nước, thoải mái tẩy đi bụi bặm mệt mỏi.

Chương 45: Tắm trung bị khuy

Tuy không thích người nơi này nhưng đối với vật nơi này, Vãn Thanh vô cùng thích.

Nàng đắm chìm trong nước ấm và hương thơm của hoa, thể xác và tinh thần vô cùng thỏa mãn.

Nàng mặc dù không phải là người đòi hỏi, nhưng mấy người qua không có tắm qua, toàn thân dính đầy bụi bặm, vô cùng khó chịu.

Buổi tối khi ngủ càng cảm giác không được khỏe.

Mộ Dung Kiềm làm đúng như lời hắn nói, thết đãi khách quý, mời nàng nghỉ tại phòng lớn nhất Tây sương phòng, bên trong phòng vô cùng sang trọng.

Vật phẩm bày biện mặc dù không quý được bằng Phượng Vũ Cửu Thiên nhưng tất cả cũng là vật quý.

Nếu không có khách quý, chỗ này chẳng phải để không ư?

Tay nàng lướt qua mặt nước, kích động vỗ nước.

Nàng nhắm mắt lại, buông lỏng thể xác và tinh thần, bản thân tận hưởng cảm giác thoải mái do nước mang lại.

Nếu lúc này Song Nhi ở bên nàng thì tốt, giúp nàng xoa bóp sẽ đỡ mệt mỏi biết bao.

Hốt nhiên nhớ quá….

Mắt bỗng dưng đỏ, cuối cùng không chịu được cảm giác ủy khuất, nàng có thể kiên cường bao nhiêu, nhưng cũng không kìm nổi nước mắt trong những lúc thế này.

Nàng từng nói không phải chuyện gì cũng tốt cả, nhưng nàng bị người ta chế hãm, lại còn vì một nguyên nhân khó hiểu nào đó mà bị bắt cóc.

Một khuê nữ không được che chở, trong lòng có một cảm giác bối rối không lời giải đáp.

Nàng mải suy nghĩ, mắt khép hờ, đột nhiên trước mắt hiện lên một vầng sáng ngời, nàng bị dọa cho hoảng sợ, vội mở mắt.

Trông thấy ngoài cửa một nam nhân một thân áo xám. Vẻ mặt rõ ràng là xấu hổ, là kinh hãi, đủ loại cảm xúc, Vãn Thanh nhìn không rõ lắm. bởi vì ánh sáng mặt trời phản chiếu lên hắn. Mà hắn rốt cục cũng “A” một tiếng, sau đó đóng chặt cửa lại.

Tất cả chuyện này phát sinh trong nhá mắt làm cho lòng người rối bời.

Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ thanh thúy dễ nghe: “Ây da, Tà Phong, ngươi… ngươi như thế nào lại vội vã vậy! Ta chưa nói hết a, Vãn Thanh cô nương còn đang tắm a! Ngươi… ngươi… không phải phá tan danh dự người ta sao?”

Thanh âm kia mang theo vài phần lả lướt, giả bộ thất kinh cứ oang oang nói.

Liền đó nghe được Tà Phong xèo xèo ngô ngô nói không ra lời: “Ta… ta… ta…”

Vãn Thanh trong lòng cười lạnh!

Thì ra thế!

Nàng trong lòng còn có điểm không hiểu, sao Tà Phong biết nàng ở tại gian này ở Tây Sương phòng, trùng hợp lại còn xông vào thế sao?

Nguyên đều do Chu Nguyệt Nhi tác quái! Rốt cục là muốn gì chứ?

Nàng cùng nàng ta không oán không thù, há tại sao muốn hại nàng như thế?

Xem ra, mọi chuyện càng ngày càng thú vị.

Chỉ là không biết, Phượng Cô đến bao giờ thì xuất hiện đây?

Hôm nay? Ngày mai? Hay ngày kia?

Nhất định là sẽ không lâu, bởi hắn chắc sẽ nghĩ tới Chu Nguyệt Nhi ư?

Khó trách tại sao nàng hai lần bị bắt mà thị vệ không phát hiện ra. Phượng Cô chẳng lẽ cũng không phát hiện ra ư, hắn chẳng phải loại người tầm thường như thế.

Khó trách tại sao hắn lại không cho thẩm tra tên bịt mặt.

Bất quá hắn đang chờ lấy cớ này để tới gặp Chu Nguyệt Nhi mà thôi, mà nàng, không may trở thành bàn đạp cho bọn họ gặp mặt!

Nàng thật sự muốn trông thấy lúc bọn họ gặp mặt sẽ như thế nào.

Xem ra, Chu Nguyệt Nhi đối với Phượng Cô, không phải là không có tình cảm như người ta vẫn đồn, nếu nói không có cảm tình, nhất định sẽ không làm chuyện thất đức đó!

Đưa tay với quần áo mà bọn họ chuẩn bị cho mình nàng nhanh chóng mặc vào, vẻ mặt đạm tiếu tự nhiên mở cửa ra.

Thấy Tà Phong vẻ mặt hối hận khổ sở nhìn nàng.

Chu Nguyệt Nhi vẻ mặt có vẻ lo lắng: “Phượng thiếu phu nhân… Tà Phong hắn… hắn không có cố ý, trách là ta đã chưa nói rõ ràng hại hắn vội chạy tới, người… chớ nên trách Tà Phong, muốn trách hãy trách ta.”

Nói xong bộ dạng vẫn đáng yêu như thường.

Chỉ là Vãn Thanh rõ ràng đã thấy trong mắt Nguyệt Nhi hiện lên một lóe đắc ý.

Nàng cũng không hoảng hốt, không giận dữ mà tự nhiên cười ôn nhàn, lãnh đạm nói: “Mô Dung nói những lời này thật lạ a! Vừa rồi cũng không có phát sinh chuyện gì a!”

“Không có chuyện gì sao?” Chu Nguyệt Nhi nghi ngờ lời vừa nói của Vãn Thanh, nhất thời ngây người, nhãn mị chăm chú nhìn nàng.

“Đúng vậy, Tà Phong đi vào lúc ta đã thay đồ xong xuôi…” nàng cố ý nói ngập ngừng rồi như nhớ ra chuyện gì đó kinh ngạc nói: “A! Không lẽ Mộ Dung phu nhân cho là… là Tà Phong mở cửa lúc ta đang tắm ư?”

“A… chả lẽ không đúng?” Chu Nguyệt Nhi nghe nàng nói có vẻ nghi hoặc chỉ bàn tay trắng nõn vào cửa. Tà Phong cũng mở to mắt đầy khó hiểu nhìn nàng.

Vãn Thanh trấn tĩnh cười một tiếng: “Nếu thật sự là Tà Phong nhìn thấy, ta giờ này chỉ sợ sớm đã xấu hổ mà chết, sao có thể đứng ở đây nữa.”

Nói xong thản nhiên nhìn qua bọn họ.

Nàng nhìn Tà Phong như ra hiệu, Tà Phong cười ngây thơ nói: “Đúng vậy.

“Chẳng phải lúc đó ngươi xấu hổ lắm sao?” Chu Nguyệt Nhi nhất thời giật mình không kịp ngẫm nghĩ, nghĩ ra lời Vãn Thanh nói không đơn giản thế liền nhu cười hỏi.

“Lúc ta vào, nàng mặc dù đã mặc y phục rồi nhưng mái tóc chưa chải xong, sợi tóc vẫn rối, ta chưa gặp qua nữ tử nào thế nhất thời cảm giác xấu hổ vô cùng!” Tà Phong suy nghĩ một chút liền nói ra. Mặc dù hơi kỳ lạ nhưng cũng coi như hợp tình lý.

“Nguyên là như thế a!” Chu Nguyệt Nhi có điểm tình táo lại, lại cười mỹ lệ nói: “Như thế thì tốt, hại ta lo lắng. Thế này thì yên tâm rồi.”

Chương 46: Hảo một hồi bữa tiệc.

Đột nhiên Vãn Thanh cảm thấy rất hoài nghi, nữ tử như vậy, có gì tốt khiến Phượng Cô phải ngày nhớ đêm thương dù cho đã làm vợ kẻ khác? Chẳng lẽ chỉ bởi vì vẻ đẹp của nàng? Không lẽ Phượng Cô lại là loại người trần mắt thịt đến mức chỉ biết vẻ ngoài thôi sao!

Qua truyện này đã chứng minh cảm giác của Vãn Thanh đúng, đàn bà mặt càng đẹp tâm địa càng xấu xa, bề ngoài ôn nhu như nước, mỹ lệ xuất trần như không thấy khói lửa nhân gian (yên hỏa nhân gian) – cảm giác như tiên tử trên trời, có ai ngờ tâm địa lại độc ác như vậy!

Vãn Thanh thầm cảm thấy may mắn vì đã phản ứng kịp thời, bằng không, một khi chuyện này xảy ra như ý Nguyệt Nhi, chỉ sợ nàng chết cũng không đền hết tội.

Con người Phượng Cô, nếu như tiểu thiếp của hắn bị hủy đi trong sạch, chỉ sợ nàng cùng Tà Phong không thể nhìn thấy mặt trời lặn ngày mai.

Hoàn toàn không phải bởi vì hắn thích nàng, mà là do hắn là kẻ rất coi trọng danh dự bản thân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho tiểu thiếp làm hắn bị mất danh dự.

Nhưng thật ra nàng cũng không nói dối, kỳ thật, mặc dù – lúc Tà Phong mở cửa, nàng đúng thật là đang tắm, nhưng toàn thân nàng đang ngâm trong nước, mà mặt nước lại thả đầy cánh hoa, căn bản là không thể nhìn thấy thân thể nàng.

Nhưng mà nàng biết, càng giải thích thì càng mang tiếng, không bằng trực tiếp gạt qua như không có gì, chuyện này cũng chỉ có nàng cùng Tà Phong biết, nếu cả hai không nói, có ai biết nữa?!

Lúc nàng đi vào, người khác đã đến đông đủ, thấy nàng đi vào, đều tươi cười chào đón.

Nhưng có mấy nụ cười là chân tâm thật ý, thật là không thể biết được.

Mặc dù chán ghét những khuông mặt này, nhưng tục ngữ nói không đánh người đang cười (chắc ý không được đối xử thô lỗ với người đang thân thiện với mình), người khác tươi cười, nàng nếu là không cười lại, sẽ khiến bản thân mang tiếng không phóng khoáng.

Vì vậy khóe miệng khẽ nhếch, như một vầng trăng non: “Khiến các vị đợi lâu! Vừa mới gội đầu, tóc rối không tiện gặp mọi người, vì vậy phải chờ tóc khô mới dám ra, bắt mọi người chờ lâu như vậy, mong được thứ lỗi.”

Bởi vì vội chạy ra, nàng phát hiện chưa kịp lau khô tóc, nhưng vô phương vãn thành kế, nàng chỉ lấy khăn lau sơ sơ rồi từ từ đi ra.

“Phượng thiếu phu nhân không cần phải khách khí, chắc ai cũng đói bụng, mau mau ngồi xuống ăn đi!” Mộ Dung Kiềm ôn nhu cười với nàng.

Tà Phong cũng cười phụ họa: “Đúng vậy, nhanh lai ăn đi! Ngươi không phải nói muốn ăn vịt nấu rượu sao? Ta vừa mới cố ý yêu cầu đầu bếp làm món đó, mùi vị rất ngon.”

Chu Nguyệt Nhi lên tiếng: “Phượng thiếu phu nhân mau tới đây tới chỗ này ngồi đi.” Ngón tay chỉ sang chỗ bên cạnh.

Mặc dù không thích chu Nguyệt Nhi, nhưng Vãn Thanh vẫn phải ngồi cạnh Nguyệt Nhi, bởi vì nếu như không ngồi cạnh Nguyệt Nhi, thì phải ngồi cạnh Mộ Dung Kiềm. Nàng thà ngồi cạnh Chu Nguyệt Nhi chứ quyết không ngồi cạnh Mộ Dung Kiềm.

Mộ Dung Kiềm, trừ… ra dối trá, dễ dàng nhìn ra hắn là kẻ vô cùng âm hiểm.

Ngồi xuống, liền thấy Chu Nguyệt nhi ôn nhu địa gắp một miếng vịt nấu rượu cho nàng, rất ra vẻ hiếu khách.

“Phượng thiếu phu nhân nhanh ăn đi!” Thanh âm mềm mại mà thanh thúy muốn say lòng người.

Vãn Thanh nhìn về phía Nguyệt Nhi, cũng cười một tiếng, nhẹ nhàng cắn một cái, nước thịt ứa ra, chảy vào yết hầu, trong veo mà ngọt, mùi vị đúng là vô cùng ngon, mũi trần ngập mùi rượu, túy nhập tâm phi.

“Món say rượu áp này thật đúng là quá ngon!” Nàng ngẩng đầu cười, mùi vị kia, quả nhiên là rất ngon. Thịt mềm nước ngọt mùi rượu, chế biến rất tốt.

Tà Phong vừa nghe, cũng đưa một miếng lên cắn, sau đó liền gật đầu khen: “Đúng là quá ngon a!”

“Nếu ngon thì ăn nhiều một chút đi!” Chu Nguyệt Nhi mềm mại đáng yêu nói, thanh âm tà mị.

Mộ Dung Kiềm nhìn – Thượng Quan Vãn Thanh, hắn phát hiện, nữ tử này, trời sanh có một loại mị lực khiến người ta cảm thấy thân thiết, mặc dù không quá đẹp, nhưng lại giống như một bức tranh thủy mặc, ý nhị vô song. Nàng ngồi cạnh Nguyệt Nhi tuyệt thế giai nhân, nhưng không hề mờ nhạt, mà lại có một hào quang riêng.

Hơn nữa, trí thông minh của nàng, khiến hắn vô cùng thích thú.

Thật ra chuyện xảy ra ở Tây Sương phòng, hắn rất rõ ràng, bởi vì lúc Tà Phong mở cửa, hắn đang đứng ở gần đó, trong Bắc viện lầu, mặc dù cách một đoạn, nhưng hắn vẫn thấy trong phòng Vãn Thanh tràn ngập hơi nước

Mà nàng, lại có thể thay đổi càn khôn, biến đen thành trắng, không thể không bội phục nàng.

Nếu lúc ấy là một nữ tử khác, chỉ sợ là cô ta chỉ biết hoảng sợ, lo lắng bối rối, không thể bình tĩnh xoay chuyển cục diện?!

Chu Nguyệt Nhi vừa ngẩng đầu, thấy đến Mộ Dung Kiềm nhìn chăm chú Thượng Quan Vãn Thanh, trên mặt chợt lóe lên một tia tức giận, rồi sau đó hồi phục vẻ mặt nhàn tuệ, gắp một miếng thịt vào bát Mộ Dung Kiềm, ôn nhu nói: “Phu quân nếm thử.”

“Ân.” Mộ Dung Kiềm ôn nhu cười một tiếng, tiếp tục ăn.

Như muốn chứng tỏ vợ chồng bọn rất nùng tình mật ý.

Vãn Thanh cũng cười một tiếng, tự ăn, nàng cũng nhận ra ánh mắt của Mộ Dung Kiềm, nhưng nàng quyết không để ý đến hắn.

Nàng biết nữ nhân ghen tuông rất đáng sợ, Chu Nguyệt nhi đối với nàng có nhiều bất mãn, nếu khiến Nguyệt Nhi hiểu lầm nàng cùng Mộ Dung Kiềm có chuyện khuất tất, chắc chắn phiền phức đáng sợ.

Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta?!

Đã không có người giải cứu, chỉ có tự bảo vệ mình, để giành đường lui.

Hơn nữa, nàng đối với Mộ Dung Kiềm, hoàn toàn không có chút hảo cảm.

“Phu quân, ngươi tại sao lại mời Phượng thiếu phu nhân đến đây?” Chu Nguyệt Nhi ôn nhu nhìn Mộ Dung Kiềm hỏi.

Mộ Dung Kiềm chỉ cười một tiếng, không đáp hỏi ngược lại: “Nguyệt Nhi đoán xem?”

Vãn Thanh cười nhạt, hóa ra Nguyệt Nhi cũng không biết nàng bị Mộ Dung Kiềm bắt cóc, không, có lẽ Nguyệt Nhi biết chuyện bắt cóc, nhưng lại không biết mục đích của Mộ Dung Kiềm khi làm thế!

“Chuyện của phu quân, Nguyệt nhi không dám đoán bừa!” Chu Nguyệt Nhi thẹn thùng nói, có vẻ rất nhu tình đáng yêu. Một câu nói, cùng lúc ám chỉ Mộ Dung Kiềm là người làm chuyện đại sự, cùng lúc lại ám chỉ bản thân sẽ không can thiệp chuyện của hắn.

Đúng là một nữ tử thông minh khôn khéo.

“Ta chỉ là muốn thỉnh Phượng thiếu gia đến đây thôi!” Mộ Dung Kiềm dứt khoát trả lời

Chu Nguyệt Nhi nghe xong, chỉ cười một tiếng, như thể Phượng Cô và mình chưa từng có quan hệ đặt biệt, nếu không biết chuyện, chắc Vãn Thanh cũng tưởng Nguyệt Nhi và Phượng Cô không quen biết.

Vãn Thanh thấy thương cảm – Phượng Cô, si tình như thế, ai ngờ đối phương lại là một kẻ bạc tình bạc nghĩa.