Thất thân làm thiếp - Chương 053 - 054 - 055 - 056

Chương 53: Tà Phong dạ phóng

Tà Phong cũng hiểu được bản thân quá kích động, nhưng vừa nghĩ tới cái tên Phượng Cô đối đãi với Vãn Thanh như thế hắn không có nhịn được!

Hít một hơi sâu, hồi lâu lửa giận trong hắn mới từ từ dịu xuống.

“Vãn Thanh, ngươi rời hắn đi! Hắn là một kẻ tàn nhẫn vô tình, ngươi là một nữ tử nhu nhược đi bên hắn, ta không yên lòng!” Tà Phong vẻ mặt đau lòng nói.

“Vấn đề này, ta sẽ nghĩ lại!” Vãn Thanh gật đầu đáp. Nàng sẽ suy nghĩ chuyện rời đi này, chỉ là rời đi như thế nào mới có thể tránh sự truy đuổi của hắn, muốn cho vẹn toàn cho cả mẫu thân ở nhà.

Mấy vấn đề này, nàng đều phải chuẩn bị thật tốt, bởi vì con người Phượng Cô, ngay cả khi hắn không thích nàng, cũng sẽ không cho nàng chạy trốn, bởi vì… chuyện này đối với hắn mà nói, khiến hắn mất mặt vô cùng.

“Còn nghĩ ngợi gì nữa! Nhớ nhung gì chứ, nam nhân như vậy ngươi còn lưu luyến hắn sao?” Tà Phong cho là Vãn Thanh trong lòng còn do dự nên sinh nghi nói thế.

“Ta không phải lưu luyến hắn, chỉ bất quá, rời khỏi hắn ta còn nhiều chuyện phải chuẩn bị, hắn địa vị cao, quyền lực lớn, ta phải đề phong hắn tróc nã về.”

Nàng còn chưa nói xong, Tà Phong liền cướp lời: “Nguyên lai ngươi vì điều này mà lo lắng a! Ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần ngươi rời khỏi hắn, ta sẽ vì người mà an bài tốt đường chạy. Hắn tuyệt đối không tìm được ngươi.”

Người này… tính hết rồi sao. Vãn Thanh trợn mặt liếc hắn: “Ta còn chưa nói hết a!”

“Sao… ngươi cứ nói.” Tà Phong hiểu được bản thân có điểm vội vàng, vì vậy ý tứ nói.

“Ta không phải chỉ có một thân một mình, ta còn cha mẹ, nếu như chọc giận Phượng Cô, khó bảo toàn rằng hắn sẽ không hạ thủ, cho nên, ta muốn chính là Phượng Cô không đến tìm ta nữa, như vậy mới là phương pháp tốt nhất.” Vãn Thanh trầm tư nói, trên tay khẽ giật nhẹ, cơn đau tràn đến.

Thân thể bị kéo theo cơn đau, cả người khẽ di động.

Tà Phong mặc dù vui đùa ầm ĩ nhưng cũng quan sát nàng kĩ lưỡng, thấy mặt nàng biến sắc biết là tay đau nên nhíu mày hỏi: “Rất đau sao?”

“Ừm.” Vãn Thanh không giấu giếm.

“Có muốn ăn cái gì không? Thông thường ăn đồ ngon vào sẽ đỡ đau một chút.” Hắn đề nghị, chủ yếu muốn phân tán tư tưởng này, không nghĩ tới vết thương nữa.

“Ăn cái gì?” Vãn Thanh nghe xong lắc đầu, nàng không phải người hay ăn, thường ngày ăn rất ít, cũng ít đồ ăn mà nàng thích. Hơn nữa nửa đêm phải nhớ món mình thích, cũng không rõ là thích gì.

“Không thích ăn gì sao?” Tà Phong kinh ngạc hỏi, hắn rất hay ăn, luôn đi tìm đồ ăn ngon.

Trong lòng hắn quan niệm rằng ăn uống là một chuyện rất quan trọng.

Bỗng nhiên có một người lại không nghĩ ra cái mình thích ăn là gì sao.

“Không có.” Vãn Thanh thành thật nói.

Tà Phong thở dài nói: “Khó trách ngươi nhìn gầy yếu như thế, đồ ăn thích nhất mà cũng không có a!” Nói xong tựa hồ nghĩ đến điều gì liền vỗ gáy nói: “Ai nha, ta nghĩ nên tìm đồ ngọt, ngươi sẽ thích, chờ chút ta đi chuẩn bị.”

Vừa nói xong không để Vãn Thanh đáp lại, nhanh như chớp biến mất.

Còn lại Vãn Thanh đang vô cùng kinh ngạc, trong lòng thoáng cảm động, nàng khẽ mỉm cười.

Nửa canh giờ sau, tuấn nhan vui cười của hắn lại xuất hiện trước mặt nàng. Trong tay hắn dè dặt cầm một chén nhỏ, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn.

Vãn Thanh rất tò mò, rốt cục là cái gì chứ? Hắn ca ngợi như thế. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy chiếc chén trắng như tuyết, trong chén một mảnh đỏ tươi lóng lánh mê hoặc đầu lưỡi người.

Không thể đoán được ra món gì, trước đến giờ nàng chưa có gặp qua món ăn như thế này.

Tà Phong cố tình thần bí đưa chén trước mặt nàng: “Đẹp mắt sao?”

Vãn Thanh gật đầu: “Đẹp mắt.”

Tà Phong đắc ý nói: “Cái này không chỉ đẹp mắt mà ăn còn rất ngon nữa kia!” Vừa nói vừa cầm thìa hướng ra phía nàng.

Vãn Thanh hơi đỏ mặt, tay trái giơ ra: “Để tự ta làm tốt hơn.” Nói như thế nào thì nàng cũng là một nữ tử, để một nam nhân đút ăn, không hay cho lắm.

“Sao…” Tà Phong cũng không nói gì, đưa thìa cho nàng.

Vãn Thanh trên mặt lộ vẻ vui cười: “Là quả sơn tra ướp đường phải không, ngọt, ngon miệng lắm.”

Nàng không nghĩ tới, quả sơn tra có thể làm được như vậy, chẳng những rất ngon mà màu sắc lại còn diễm lệ, làm cho người ta thích thú.

“Đúng vậy, cái này là quả sơn tra, cách làm đơn giản, dùng sơn tra chế với mật hoa mà thành, mùi vị ngon miệng, có thể nâng cao tinh thần, dung để khai vị, không tệ chứ?” Tà Phong tranh công nói.

Nàng lại ăn thêm một miếng, bộ dạng thích thú, vẻ mặt ngây thơ liên tục gật đầu: “Mặc dù cách làm đơn giản nhưng món ăn này thật sự ngon miệng, mùi vị hảo hạng, màu sắc cũng rất đẹp, có thể gọi là món ngon nhất a!”

“Ngon là tốt rồi, tự ta xuống bếp làm đó.” Tà Phong đắc ý nói.

“Đại hiệp Tà Phong của chúng ta không chỉ giỏi trộm đồ mà còn tài nấu nướng cũng tốt nữa.” Nàng thích thú nói.

“Đó là…” nói được nửa, mặt hắn bỗng trở nên nghiêm túc, thanh âm thấp xuống: “Có người đến, ta đi trước.” Vừa nói vừa đưa bát cho nàng, sau đó vù một cái cả người đã biến mất sau cửa sổ.

Chương 54: Chu Nguyệt Nhi hội võ công

Rõ ràng vừa thấy hắn đi được một quãng xa, đột nhiên tuấn nhan kia lại xuất hiện ngoài cửa sổ.

Vãn Thanh quýnh lên, cố gắng nháy mắt cho hắn bởi vì nàng nghe từ ngoài cửa truyền thấy tiếng bước chân mỗi lúc một rõ hơn.

Tà Phong cười một tiếng, duỗi tay ra làm một động tác, Vãn Thanh vừa nhìn vừa lãnh ngộ, tài nhớ ra hắn vừa đưa bát cho nàng, nàng cũng không có suy nghĩ sâu xa.

Nếu có người đi vào, nhìn thấy bát trên tay nàng sẽ có chuyện không rõ ràng đây.

Vì vậy nàng cảm kích cười một tiếng, gật đầu.

Lúc này hắn mới biến mất hẳn trong bóng đêm.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa mềm mại thong thả, có thanh âm vang lên: “Nhị phu nhân, người đã ngủ chưa?”

Là tiếng Hồng Thư, Vãn Thanh vừa nghe vội vàng giấu ngay bát xuống dưới bàn, thanh thanh nói: “Ta chưa, Hồng Thư phải không?”

“Dạ.” Hồng Thư đáp.

“Vào đi.” Vãn Thanh nói.

Hồng Thư đẩy cửa vào, trên tay cầm một chén sóng sánh nước, dù cách xa cũng ngửi thấy mùi thịt rất thơm.

Vãn Thanh không khỏi cười thầm, tối nay làm sao vậy, người nào đến cũng mang đồ ăn tới. Nhưng dù sao thì cũng thật sự cảm động.

Hồng Thư không biết tâm tư Vãn Thanh, đóng cửa xong liền nói: “Nhị phu nhân, nô tỳ biết vết thương của người buổi tối nhất định sẽ đau thêm, cố ý đi làm một chén thuốc trị đau, cho thêm cả thuốc an thần, ăn xong sẽ ngủ tốt thôi.”

Vừa nói vừa đi tới đầu giường Vãn Thanh ngồi.

Vãn Thanh nhẹ nhàng uống một chút, có chút nồng, không biết là nhiệt bốc, chỉ cảm giác thấy hốc mắt đau nhức, có nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, rơi xuống từng giọt.

Hồng Thư nhìn, trong lòng cũng khó chịu, chuyện hôm nay, nàng chỉ biết đứng một bên nhìn, không thể nhúng tay vào, không dám trái mệnh lệnh, nếu như nàng nhúng tay, với tính cách của Gia, chỉ sợ lại càng thêm tàn nhẫn.

“Nhị phu nhân, Hồng Thư hứa với Song Nhi chăm sóc người, nhưng không làm tròn lời hứa, để người bị trọng thương.” Nàng áy náy nói.

Vãn Thanh lắc đầu: “Không cần nói như vậy, những việc này ngươi cũng không thể ngăn lại được, ta biết ngươi không cố tình mà.”

“Nhị phu nhân… Hồng Thư một hành động ngăn lại cũng không có, chỉ ở một bên lạnh nhạt thờ ơ nhìn, người không trách Hồng Thư sao?” Nàng hỏi, trong lòng sợ nhất định Vãn Thanh không tha thứ.

“Nếu như biết rõ vô phương ngăn lại mà vẫn cố ra mặt sẽ chỉ làm cho mọi chuyện càng hỏng bét thôi.” Vãn Thanh nói nhỏ, vừa nói một cái cả hai cùng hiểu được.

“Nhị phu nhân!” Hồng Thư có chút kích động, đối với sự rộng lượng của Vãn Thanh lại cảm thấy thập phần uất ức cho nàng.

“Tốt lắm… đừng thế, nhìn tay ta bị thương thế này, sau này còn cần ngươi chiếu cố nhiều.” Vãn Thanh nói.

Trong lòng Hồng Thư vừa thu lại tâm tình bộc phát trịnh trọng nói: “Hồng Thư cam đoan, sẽ không nhượng ai – ngoài Gia xúc phạm tới Nhị phu nhân.”

“Ân” Vãn Thanh cười một tiếng, chậm rãi uống bát thuốc sau đó đưa bát không cho Hồng Thư.

Nàng thấy Hồng Thư có điều gì muốn nói lại thôi, tựa hồ có gì đó không bình thường. Vãn Thanh hỏi: “Làm sao vậy, còn có việc sao?”

“Nhị phu nhân, lúc người chỉ có một mình, không nên ở cùng một chỗ với Chu Nguyệt Nhi”. Hồng Thư đột nhiên nói.

Lời này, Vãn Thanh nghe có điểm khó hiểu, vì vậy nàng thắc mắc: “Làm sao vậy?”

“Nô tỳ hôm nay cố ý quan sát nàng ta, phát hiện nàng ta cũng có luyện võ, hơn nữa xem ra võ công không hề kém.” Hồng Thư rùng mình nói. Không biết vì sao nàng đối với Chu Nguyệt Nhi kia không hề có hảo cảm, không biết nói thế nào, cho dù Nguyệt Nhi kia nhỏ bé, yếu ớt, đẹp tựa hoa, ngôn ngữ cũng phải loại người cực xấu. Nhưng nàng nhất định không có chút cảm tình gì.

“Luyện võ công?” Vãn Thanh có điểm kinh ngạc, nữ tử mảnh mai kia lại luyện võ công sao, hơn nữa võ công lại không hề kém.

Quả nhiên là nhân bất khả tướng mạo (người không thể nhìn qua tướng mạo), nhìn nàng ta thướt tha uyển chuyển mềm mại, cử chỉ ôn nhu, như thế nào cũng không tưởng tượng ra được nàng là người luyện võ.

Nhưng cũng khó nói, nếu có khả năng thế, có thể cùng sánh đôi với một trong hai người Mộ Dung Kiềm hay Phượng Cô, người bình thường thì sao có thể chứ.

“Nàng đích thực có võ công.” Hồng Thư cho là Vãn Thanh không tin liền nói tiếp. “Nói ra thì không đủ bằng chứng chứng minh vì nàng ta không có thể hiện ra, rất khó nói, bất quá ta vừa cố ý đi hỏi dò Hoàng Ký, nàng rất thông thạo tin tức giang hồ, ta vừa nói. Nàng liền cười lạnh một câu: “Không chỉ biết, thật sự lợi hại.”.”

“Không nghĩ tới là một nữ tử như thế lại là người học võ.” Vãn Thanh đột nhiên cảm giác được, ở chỗ này, đúng là có nhiều người giỏi giang quá. Không phải vì Nguyệt Nhi có võ công mà nàng sợ hãi, dù sao người có võ công cao cường thế nào thì chỗ nào cũng có, khó lòng phòng bị, chủ yếu là nàng có võ công mà còn có thể có một vẻ nhu mì như thế sao, đây mới là điều làm người ta sợ hãi nhất.

Đâm sau lưng khó phòng, xem ra, Chu Nguyệt Nhi đối với nàng chắc chắn sẽ dùng đủ mọi cách. Hôm nay nàng vu oan giá họa nàng, nàng đã nhìn rõ.

Nhịn không được ngáp một cái, hốt nhiên cảm giác thập phần mệt mỏi. Xem ra dược mà Hồng Thư mang tới có hiệu quả, tay nàng cũng bớt đau đi không ít.

“Ta muốn ngủ. Ngươi cũng đi ngủ sớm đi.” Nàng hướng về Hồng Thư nói, mí mắt cũng đã díp lại, nói xong nặng nề chìm vào giấc ngủ…

Nhưng Hồng Thư vẫn một mực canh giữ ở đầu giường nàng, không rời đi nửa bước.

Chương 55: Chu Nguyệt Nhi - Khiêu khích

Sáng sớm Vãn Thanh đã bị hồi tiếng đàn đánh thức. Nhân tài đánh đàn đột phá, chỉ bất quá thiếu một ít tình cảm, lại làm cho người nghe cảm giác linh hoạt kỳ ảo quá nhiều, dù sao thì cũng dễ nghe.

Hồng Thư ngủ gục bên đầu giường, nàng cử động khiến Hồng Thư cũng tỉnh.

Vãn Thanh trách nàng: “Như thế nào lại không trở về phòng ngủ vậy?”

“Dược uống xong khiến người ta thập phần hôn mê, nô tỳ canh giữ nơi này mới yên tâm được.” Hồng Thư vuốt vuốt mắt trả lời.

Vãn Thanh cười một tiếng, trong lòng hết sức cảm dộng.

Chỉnh chu xong, nàng đi tìm nơi phát ra tiếng đàn kia.

Đi ra Tây Sương, hướng về hoa viên, băng qua ngàn hoa, lại tới một cây cầu nhỏ liền thấy trước mặt một tòa tiểu đình.

Tiếng đàn từ bên trong truyền ra, người đánh đàn đúng là Chu Nguyệt Nhi, không nghĩ tới nàng chẳng những xinh đẹp, có võ công mà đàn cũng tốt như vậy.

Nàng ta một thân xiêm y tím, phía dưới váy tầng tầng lớp lớp, trên đầu cài một nhành trâm, miệng cười ôn nhu mật ngọt, khúc mà nàng ta đang đàn là một khúc tuý hoa âm, nụ cười trên mặt kia không khiến Vãn Thanh cảm thấy ngạc nhiên cho lắm.

Đi đến gần mới thấy người đứng một bên nghe khúc đàn là Phượng Cô, hắn đứng tựa vào một cột trụ trong tiểu đình, vừa rồi nàng đi khá xa nên không hề chú ý thấy.

Bước tới gần nhìn thấy thế, Vãn Thanh khẽ xoay người rời đi.

Ngay lập tức tiếng đàn kia dừng lại, Chu Nguyệt Nhi mở lời giọng ôn nhu như mật: “Phượng thiếu phu nhân, đi vào ngồi một chút a! Sáng nay phong cảnh thật là đẹp, không khí thanh tân, trăm hoa khoe hương sắc.”

Tục ngữ nói đưa tay không thác khuôn mặt tươi cười nhân, cứ là cực không thích (ý là: Tục ngữ nói không tát người đang tươi cười – không được đối xử thô lỗ với người đang tươi cười với mình, nhưng không thích vẫn là không thích). Nàng đành cười nhạt lên tiếng: “Không dám làm phiền, ta nghĩ nên đi tản bộ một chút.”

“Phượng thiếu phu nhân chê Nguyệt Nhi đánh đàn không tốt hay sao, Nguyệt Nhi nghe nói Phượng thiếu phu nhân được nhận danh hiệu tài nữ, cầm kỳ thi hoạ, không có gì là không thông tinh. Chắc tiếng đàn Nguyệt Nhi khó nghe lắm phải không.” Chu Nguyệt Nhi ủy khuất nói, thanh âm vẻ khổ sở.

“Mộ Dung phu nhân nói quá lời, tiếng đàn của Mộ Dung phu nhân tuyệt diệu, Vãn Thanh cảm thấy không bằng… Vãn Thanh vì nghe thấy có người đàn mà nhất định chạy tới đây.” Nàng nhẹ cười nói. Bản thân khẽ cắn chặt răng, không hiểu Chu Nguyệt Nhi này muốn làm trò gì đây, nàng đã muốn tránh né, nàng ta còn cố ý chọn tam chỉ tứ.

“Tiếng đàn của Nguyệt Nhi không người nào trên thế gian này sánh bằng, tiếng đàn của nàng sao có thể đánh đồng cùng Nguyệt Nhi được.” Phượng Cô lạnh lùng nói. Mắt phượng liếc qua Vãn Thanh, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét vứt bỏ.

“Nói bậy, ta mặc dù trước kia không biết mặt Phượng thiếu phu nhân nhưng cũng đã nghe nhiều truyền kỳ về nàng, tiếng đàn của nàng, nghe nói linh khí mười phân, tiếng đàn của nàng có thể làm cho người khác cùng nàng phiêu động.” Chu Nguyệt Nhi nghe xong vờ thẹn thùng nói.

Khóe miệng Vãn Thanh cười lạnh, trước mặt Phượng Cô, biểu hiện của nàng ta đúng là hồn nhiên, chẳng lẽ Phượng Cô vì luyến nàng mà đến tận đây.

“Tiếng đàn của nàng ta về cơ bản không có điểm nào sánh được bằng nàng.” Phượng Cô lại tăng thêm một câu.

“Ta không tin!” Chu Nguyệt Nhi mỉm cười duyên dáng một tiếng, lại nói: “Nếu có thể nghe được tiếng đàn của Phượng Thiếu phu nhân thì thật tốt, ai… chỉ tiếc là…”

Chu Nguyệt Nhi nói xong cố ý đưa mắt nhìn thương cảm về cánh tay bị thương của Vãn Thanh.

Vãn Thanh trong tâm cười nhạt một tiếng, mặt ngoài khéo ôn nhu giả dối đáp: “Gia thuyết quả không sai, tiếng đàn của Vãn Thanh quả thật không thể nào sánh được cùng tiếng đàn của Mộ Dung phu nhân, Vãn Thanh tự nhận tài đánh đàn không có thuần thục như của Mộ Dung phu nhân.” Lời nói không có chút xúc cảm, như lời của người bình thường dối trá.

Đương nhiên, nàng sẽ không nói thêm một lời nào nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ánh mắt của Chu Nguyệt Nhi.

“Đều do Phượng Cô, như thế nào lại tàn nhẫn vậy chứ, để tay người ta thành bộ dạng thế kia! Nếu không thì ta đã có thể nghe được tiếng đàn của thiếu phu nhân rồi.”

Nàng không ngờ rằng, chỉ có việc này, mà Chu Nguyệt Nhi lại có nhã hứng nhắc đi nhắc lại nhiều lần đến thế.

Là khoe khoang sao?

Phải giẫm lên vết thương của người khác mới cảm giác vừa lòng sao?

Vãn Thanh trong lòng nhất thời phát hỏa, sắc mặt trở nên khó coi. Hồng Thư ở một bên trong lòng cũng nổi giận, chỉ hận là thân nô tỳ, lại có gia ở đây, chỉ có thể ở một bên đứng nhìn, không dám có hành vi gì.

Bất quá, trong đầu Vãn Thanh lóe lên một ý, đột nhiên nhớ rằng trong một quyển dã sử trung đã từng ghi lại chuyện một tay đánh đàn, nàng đúng lúc ấy cầm đọc được, sau đó liền tấu lên, may mắn là giờ vẫn còn nhớ, người phổ nhạc thật lợi hại, thủ khúc uyển chuyển rồi lại bằng phẳng, biến hóa, thay đối liên hồi nhưng không có mạnh mẽ mà lại đơn giản, trong suốt, thấm vào lòng người. Chỉ dùng có đúng một tay tấu.

Tuy đã nhìn qua mấy năm nhưng việc nhớ không có gặp phiền phức, trùng hợp thay nàng lại đã từng tấu cho nên còn nhớ một ít, vì vậy hồi tưởng một phen, cố gắng với trí nhớ của mình.

Khuôn mặt thanh tú hướng về phía Chu Nguyệt Nhi lộ ra một nụ cười ấm áp tự tin: “Kỳ thật Gia cũng thật là không có lý, thiếp sao có thể đàm luận với Mộ Dung phu nhân. Nhưng nếu Mộ Dung phu nhân thật sự muốn nghe tiếng đàn của Vãn Thanh, Vãn Thanh có thể vì ngươi một tay đàn được.”

“Một tay đánh đàn?” Chu Nguyệt Nhi có chút kinh ngạc, khi nào lại có chuyện người có thể chỉ dùng một tay đánh đàn chứ.

Phượng Cô nghe Vãn Thanh nói cũng đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Chương 56: Nhất kĩ kinh người

Vãn Thanh cũng không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của bọn họ nữa, nàng thong dong bước tới cầm, chậm rãi ngồi xuống, tay trái thử tiếng đàn, lục âm bắn ra thật trong.

Trước sự nghi hoặc của bọn họ, tay trái nàng chậm rãi đàn, nghe như có nước chảy qua, lộ sự yên lặng của thâm cốc, rồi lại nghe như có tiếng nước suối chảy ra – âm thanh thanh thúy.

Nàng khẽ nhắm mắt lại, ảo tưởng thấy cảnh vật núi rừng, đàn chim hợp xướng, lá cây nhẹ lay động, suối róc rách, tât cả đều đơn giản nhưng thật tươi đẹp.

Từ từ khẽ mở mắt, năm ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng gảy trên dây cầm, từng ngón tay như phát ra những âm thanh tuyệt vời.

Khúc đàn hoàn, nàng mở mắt, nhìn về bọn họ đang kinh ngạc không thôi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đúng vậy, nàng Thượng Quan Vãn Thanh, mặc dù không phải loại người tranh giành áp lợi nhưng cũng không phải người mà kẻ khác có thể xem nhẹ được.

Chỉ cần nàng toàn ý, không có chuyện gì mà nàng không làm được, một tay đánh đàn thôi, kỳ thật tiếng đàn ở đây không có kĩ xảo thuần thục gì cả, bởi là người đánh đàn rót tình cảm vào khúc đàn, chỉ có khúc nhạc mang theo tình cảm mới có thể cảm động bản thân, cảm động người khác.

Chỉ là không nghĩ tới, nàng vừa nhìn ra thì thấy bên người không chỉ có Phượng Cô, Chu Nguyệt Nhi cùng Hồng Thư mà cả Mộ Dung Kiềm và Tà Phong không biết đã tới từ khi nào.

Trên mặt mấy người đủ loại cảm xúc, từ sợ hãi lẫn vui mừng.

Trên mặt Tà Phong không chút che giấu cảm xúc, phấn khích bước tới: “Vãn Thanh, không nghĩ tài đánh đàn của người lại xuất thần như thế, một tay cũng có thể đánh đàn, ta lớn như vậy còn chưa bao giờ được thấy qua! Khúc đàn thật tuyệt vời khiến ta say mê!”

Vãn Thanh nghe được lời của hắn, khóe miệng khẽ cười.

Mộ Dung Kiềm cũng tiếp lời: “Phượng thiếu phu nhân tài đánh đàn có thể nói là thán phục hậu thế nhân, một tay đánh đàn này chỉ có thể là độc nhất, trở thành nhạc gia nhất phái.”

“Đúng là, tài nữ nhất định tài nữ, xuất thủ bất phàm, làm cho người ta thán phục không thôi a!” Chu Nguyệt Nhi cũng cười giảo hoạt ôn nhu nói.

Trong nụ cười cứng ngắc này, nàng ta vẫn không nghĩ ra, Thượng Quan Vãn Thanh còn có chiêu này, nàng trước giờ mới nghe qua lần đầu, trước giờ chưa từng thấy ai một tay đánh đàn! Thế mà Vãn Thanh lại có thể đàn hay đến thế.

Vốn định châm chọc nàng một phen, không ngờ lại càng làm cho danh tiếng nàng rực rỡ hơn! Chu Nguyệt Nhi nổi giận, nhưng không thể phát tiết trước mặt người khác, chỉ có thể nuốt giận xuống bụng, còn giả vờ tán thưởng.

Còn Phượng Cô, chỉ nhìn nàng bí hiểm, không nói được lời nào.

Vãn Thanh nghĩ bụng không muốn lưu lại lâu, vì vậy đứng lên: “Vãn Thanh tài mọn, mọi người chê cười rồi.”

Đang muốn bước đi chợt thấy Chu Nguyệt Nhi cố ý nói: “Phượng Thiếu phu nhân rất kỳ quái, chẳng nghĩ người trước kia từng đánh đàn một tay rồi sao? Nếu không thế nào có thể làm được thế? Hơn nữa khúc đàn kia không phải là tạm thời cao hứng a?”

Vãn Thanh cười một tiếng, lợi hại đối đáp: “Trước giờ ta chưa từng có đàn qua, không phải có câu này rất hay sao: Thư trung tự có hoàng kim ốc, thư trung tự có nhan như ngọc (câu này đã một lần nói qua, là trong sách có ngọc…), nhưng theo ta thì thư trung tự có hộp nữ trang, khúc đàn kia là ta học từ thư trung mà ra!” (học từ sách mà ra)

“Thư trung?” Chu Nguyệt Nhi lại hỏi: “Thư trung có điều này sao, ta chưa bao giờ nghe qua.”

Vãn Thanh đã bắt đầu khó chịu, vì sao Chu Nguyệt Nhi này… nhất định không chịu bỏ qua? Lặp đi lặp lại gây khó dễ cho nàng.

“Chia tay tình thánh.” Nàng nói.

“Chia tay tình thánh.” Chu Nguyệt Nhi nghe xong kinh ngạc mở to đôi mắt diễm lệ, có điểm muốn hỏi, thanh âm đột nhiên cao lên.

“Đúng”. Vãn Thanh lạnh lùng thản nhiên trả lời. Không cần phải nói cũng biết Nguyệt Nhi chơi kiểu đàn gì. Sách chia tay tình thánh là quyển nói về tình yêu sâu đậm của quý tộc danh môn, tình cảm ngang trái, trong sách có chuyện có một số người tự coi mình hơn người khác, là loại người không đủ tư cách nói người khác.

Nàng ta rõ ràng hiểu nhưng không dám làm to chuyện. Nhưng Thượng Quan Vãn Thanh không sợ, nàng dám nói ra, không sợ chúng nhân cười nhạo.

Dã sử nào lại thế?

Dã sử viết lại những chuyện thực trong nhân gian.

“Không phải…” nàng ta giả vờ ngây thơ, tỏ vẻ ê lệ, muốn nói lại thôi.

Vãn Thanh trên đà lại cười tiếp lời. “Đích thực là dã sử.”

“Ngươi, ngươi… như thế nào?” Chu Nguyệt Nhi hỏi.

“Không có gì, chỉ cần là sách, ta liền xem.” Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt một vẻ thản nhiên không hề chút xấu hổ nào.

“Nhưng sách này bên trong…”

“Sách này bên trong có chân tình chân ái, chí tình chí nghĩa, tình trên thế gian.” Vãn Thanh tiếp lời nói, nghĩ một chút lại nói thêm: “Trong mắt ta, đọc những sách này, so với việc phải tiếp xúc với những lời dối trá của một số kẻ vẫn còn tốt hơn nhiều.”

Nói xong ánh mắt vẫn như còn điều gì suy nghĩ vẫn nhìn Chu Nguyệt Nhi. Trên mặt nàng là nụ cười lạnh nhạt.

“Là… phải?” Chu Nguyệt Nhi có chút ngượng ngùng, nhưng nàng ta vẫn duy trì được vẻ hoàn mỹ, hai má giả vờ ửng hồng sau đó khẽ cúi đầu xuống.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Vãn Thanh hỏi ngược lại. Cho tới bây giờ nàng nhất định không để cho kẻ miệng lưỡi giảo hoạt này lấn át, bàn về võ công nàng không bằng người, nói về diện mạo nàng cũng không bằng người, nhưng về võ văn thì nàng cũng là cao thủ. Trước đến giờ nàng không cùng người khác tranh luận bao giờ, không phải vì nàng không có thiện tài ăn nói chẳng qua do không muốn tranh cãi.

Mà Chu Nguyệt Nhi, muốn bức nàng, nếu nàng càng nhượng càng khiến nàng ta gia tăng ngạo khí mà thôi.

Nói xong liền thi lễ, nhân lúc bọn họ còn chưa nghĩ ra cách đối ứng, khẽ cười nói: “Ta còn chưa dùng điểm tâm, lúc này bụng thập phần khó chịu, xin phép đi dùng bữa trước, thứ lỗi không tiếp các vị được.”

Dứt lời thân thể di chuyển, làn váy xòe rộng như đóa hoa, bước đi nhẹ nhàng, sợ rằng Phượng Cô phen này lại khiến nàng gặp khó khăn.

Nàng có cảm giác kỳ lạ, vì sao từ khi mới bắt đầu, Phượng Cô không có vì Chu Nguyệt Nhi nói một câu? Không thể giải thích được điều này.