Nương tử, vi phu bị ngươi bắt nạt - Chương 013 + 014

Chương 13. Liếm giúp ta!

Nhan Noãn Noãn đứng dậy đi đến bên cạnh Long Trác Việt, đưa mắt nhìn bức tranh hắn đang thêu mà không khỏi ngây người kinh hãi.

Chỉ thấy giữa nền lụa thượng hạng là một đóa mẫu đơn rất có hồn được dệt lên bởi muôn ngàn sợi chỉ hồng, tốc độ thêu của Long Trác Việt thật sự rất nhanh, Nhan Noãn Noãn nhìn mà không khỏi hoa mắt, chỉ thấy cả thân hình cao lớn của Long Trác Việt như tỏa ra hào quang, chói mắt vô cùng.

Đóa mẫu đơn dưới bàn tay Long Trác Việt chậm rãi nở rộ, muôn vàn hương sắc không khác gì mẫu đơn thật vậy.

Khóe miệng Nhan Noãn Noãn khẽ run rẩy, tầm mắt dừng lại ở động tác của Long Trác Việt mà không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, kỹ thuật thêu xuất thần nhập hóa như thế lại có thể xuất hiện trên người tướng công danh nghĩa của nàng? Một ngốc tử cư nhiên lại biết nữ công? Không phải là một cô nương cũng không phải gay, sự thật này so với việc biết hắn là một tên ngốc tử thậm chí còn đả kích người gấp mấy lần.

Cảm nhận được phía sau có người, Long Trác Việt thoáng đưa mắt nhìn, vừa thấy Nhan Noãn Noãn đứng đó, gương mặt tuấn mỹ lập tức nở nụ cười tươi rói, bất quá tay vẫn không ngừng lại động tác: “Ân, Noãn Noãn dậy rồi sao? Có phải chuẩn bị đi làm bữa tối?”

Thanh âm Long Trác Việt có chút kích động cùng mong chờ, đôi mắt hắc bạch phân minh toát lên vẻ không hiểu.

Nhan Noãn Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, im lặng nhìn vầng thái dương trên cao, bọn họ dùng bữa trưa cao lắm cũng chưa được một canh giờ đi. Nhan Noãn Noãn mím môi, quyết định không nhìn Long Trác Việt, tuy rằng nàng hiện tại muốn chiếu cố hắn ngày ba bữa nhưng là cũng không có nghĩa là nàng chấp nhận chuyện hắn là phu quân của nàng. Sống chung với một ngốc tử đã khiến nàng uất nghẹn rồi, nay lại phát hiện hắn còn là một ngốc tử thích nữ công, nàng thật sự không chịu nổi. Điều an ủi duy nhất chính là Long Trác Việt có là loại người nào đi chăng nữa thì cũng không phải chuyện liên quan tới nàng, dù sao nàng cũng không tính ở lại đây cả đời với hắn.

Long Trác Việt không ngừng đâm kim, đôi mắt phượng gắt gao nhìn theo bóng Nhan Noãn Noãn rời đi, hàng lông mi dài khẽ rung, phảng phất như hồ điệp tung cánh, có chút thất thần.

Vì sao Noãn Noãn không vui a?

“A… đau…” Long Trác Việt thất thần, mũi kim chệch hướng đâm vào ngón tay, một giọt máu không hề báo trước xuất hiện trên đầu ngón tay khiến Long Trác Việt ngẩn người.

Gì chứ? Nguyên lai hắn cũng có thể bị đâm khi thêu?

Long Trác Việt sau cơn giật mình cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm chỗ bị đâm trên đầu ngón tay, “Oa” một tiếng khóc toáng lên, tiếng khóc kinh thiên động địa đến nỗi Nhan Noãn Noãn đi phía trước cũng phải giật mình quay đầu nhìn lại.

Tiếng khóc này so với khóc cha mẹ chết còn kinh khủng hơn, nàng bình tâm nhìn lại mới phát hiện tiếng khóc thảm thương này không phải ai khác mà chính là Long Trác Việt.

Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn nhìn mình, mắt phượng híp lại, khóc càng thương tâm hơn cả, từng giọt nước mắt to hơn hạt đậu không ngừng chảy xuống gương mặt đen thui của hắn, hàng mi dài rậm cũng ướt nước.

Nhan Noãn Noãn lần nữa đi tới bên cạnh Long Trác Việt hỏi: “Làm sao vậy?”

Long Trác Việt mở to đôi mắt đáng thương, giơ giơ ngón tay mình lên trước Nhan Noãn Noãn, nức nở nói: “Ô, người ta bị thương rồi… đau quá a…”

Nhan Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn kỹ ngón tay Long Trác Việt, nhìn giọt máu còn nhỏ hơn cả giọt nước mắt của hắn mà không khỏi đen mặt: “Chỉ vậy thôi?”

Bị kim thêu đâm có một chút mà khóc lóc thảm thương như vậy sao?

Long Trác Việt gật đầu như bổ củi, đưa ngón tay bị kim đâm tới trước mặt Nhan Noãn Noãn, khóc lóc không ngừng khiến Nhan Noãn Noãn choáng váng mặt mày: “Đau chết người a, ô ô ô, Noãn Noãn, thổi thổi…”

Ngón tay ngọc day day mi tâm, Nhan Noãn Noãn hít sâu một hơi, quát lớn: “Không được khóc!”

Bị nàng quát, tiếng khóc của Long Trác Việt phút chốc được thay thế bởi những tiếng nức nở, đầu cúi thấp, vụng trộm liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, bộ dáng khiếp nhược giống như nàng dâu bị mẹ chồng hung ác khi dễ vậy. Mà mẹ chồng hung ác ở đây không phải ai khác, chính là Nhan Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn nhìn ánh mắt lên án của Long Trác Việt, khóe miệng cứng ngắc nói: “Việt Việt ngoan, chảy máu thì chỉ cần liếm một chút thôi là không có chuyện gì rồi!”, Nhan Noãn Noãn than thầm trong lòng, lẽ ra nàng không nên quay lại mới đúng.

Hàng lông mi xinh đẹp của Long Trác Việt khẽ lay động, nước mắt chảy dài trên gương mặt đen thui thật sự không có cách nào lay động lòng người nổi.

Long Trác Việt nghi hoặc nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại nhìn ngón tay bị thương của mình, rất nhanh chóng đưa nó tới trước mặt Nhan Noãn Noãn, ánh mắt trong sáng như nai con vô tội nói: “Vậy Noãn Noãn giúp ta liếm đi!”

Máu nóng Nhan Noãn Noãn dồn lên não, nội tâm không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, hắn chính là một tên ngốc, nàng là người có kiến thức, không thể chấp nhặt một tên ngốc được.

Nhan Noãn Noãn quăng cho Long Trác Việt một ánh mắt khinh thường rồi rời đi, đầu cũng không quay lại, mà Long Trác Việt lại giống như miếng da trâu dính lấy nàng, giữa trưa nắng không ngừng kêu lớn: “Noãn Noãn, nàng giúp ta liếm đi!”

Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng không nhịn được, cầm lấy con dao trong phòng bếp, hung hăng chém lên thớt gỗ: “Còn ầm ỹ nữa thì cơm chiều cũng đừng mong có ăn!”

Long Trác Việt cả kinh, bị dọa đến nỗi vội vàng đưa tay bịt miệng mình. Không có cơm chiều, chuyện đó sao được chứ.

Ba ngày sau là ngày Nhan Noãn Noãn về nhà thăm cha mẹ, mọi lễ vật đều được Lưu Quang Lâm chuẩn bị kỹ lưỡng. Long Trác Việt tuy nghèo, không có đồ tốt gì nhưng Hiền vương phủ tốt xấu gì cũng là mặt mũi của hoàng thất cho nên Long Cẩm Thịnh đã ban thưởng không ít châu báu, giao cho Nhâm Văn Hải mang tới.

Nhan gia ở kinh thành cũng được tính là danh gia vọng tộc, Vũ Dương hầu phủ này thật sự khiến người ta có cảm giác được nơi này không giống những hầu phủ khác.

Cửa lớn sơn son, hai bên cửa là hai tượng sư tử đá điêu khắc tinh tế, oai phong vô cùng.

Nhan Noãn Noãn vừa xuống xe ngựa đã có thị vệ canh cửa chạy vào bẩm báo, nhưng là đợi một lúc lâu cũng không thấy có ai ra đón chứ đừng nói tới cảnh khóc lóc mừng con trở về.

Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ khẽ thổi qua. Gương mặt Nhan Noãn Noãn xuất hiện ý cười nhợt nhạt, đôi mắt đẹp chất đầy hàn ý đến nỗi ngay cả ánh mặt trời cũng không làm tan đi được.

Nàng vì sao lại quên tên Nhan Hướng Thái đó có bao nhiêu ‘yêu thương’ với nàng chứ. Nàng chỉ là chất nữ, làm gì có kẻ nào vui mừng chào đón nàng trở lại đâu?

Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn hạ nhân bưng lễ vật đằng sau nói: “Đi thôi, đem tất cả những thứ này vào trong đi.”

Nàng hiền lành không có nghĩa là người khác được phép khi dễ nàng.

Long Trác Việt gắt gao tóm lấy tay áo Nhan Noãn Noãn, nhắm mắt theo đuôi nàng vào trong hầu phủ.

“Đại tiểu thư xin chờ một chút, hầu gia còn chưa có phân phó cho bọn nô tài!” Thị vệ canh cửa vươn cánh tay ngăn Nhan Noãn Noãn lại nói.

“Trong Vũ Dương hầu phủ này, ta là ai?” Nhan Noãn Noãn không biểu tình, chỉ vào chính mình hỏi tên thị vệ.

Đối với việc bị thị vệ ngăn cản này, Nhan Noãn Noãn cũng không muốn nói nhiều, cho dù không phải đích thân Nhan Hướng Thái ra lệnh thì chí ít hắn cũng ngầm tán thành.

Thị vệ nọ bị Nhan Noãn Noãn hỏi thì có chút sửng sốt, ngơ ngác nói: “Là đại tiểu thư!”

“Ngươi nếu cũng gọi ta một tiếng đại tiểu thư thì chứng tỏ ta cũng là người trong phủ, ta về nhà của mình chẳng lẽ còn cần được người khác cho phép?” Giọng nói nàng uyển chuyển động lòng người, thánh thót như hoàng anh, thanh âm quen thuộc vậy nhưng vẫn khiến cho thị vệ nọ cảm thấy áp lực.

~.~

Chương 14. Hai tỷ muội phiền toái!

Trong lúc thị vệ canh cửa vẫn còn chưa kịp phản ứng, Nhan Noãn Noãn đã lướt qua người hắn đi vào trong phủ, chờ tên thị vệ lấy lại tinh thần thì chỉ còn thấy bóng dáng Nhan Noãn Noãn ở phía xa mà thôi.

Trên đường đi, những đồ vật tinh xảo, hoa mỹ trong phủ khiến Nhan Noãn Noãn cảm thán không thôi, hình ảnh trong trí nhớ cũng không thể nào bằng hiện thực, hòn non bộ trải rộng, hồ nước tĩnh lặng phía xa, phòng ở với tường cột trạm trổ cầu kỳ, trụ hành lang bằng ngọc, thềm đá trắng, hoa viên trồng đầy kỳ hoa diệu thảo, một số loại vốn không đúng mùa nhưng vẫn nở hoa, rực rỡ vô cùng, chỉ cần một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, hương thơm lập tức tràn ngập không khí, len lỏi vào hô hấp của từng người.

Hiền vương phủ thật sự không thể sánh bằng nơi này!

“A, xem này, xem xem ai trở về này!”

Một giọng nói chói tai đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Nhan Noãn Noãn muốn bỏ qua không để ý tới nhưng là người khác lại không chịu buông tha cho nàng.

Một cánh tay đột ngột xuất hiện chắn ngang trước mặt Nhan Noãn Noãn, cổ tay áo rộng được thêu những đóa tường vi bằng chỉ bạc, từng ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc: “Nha đầu chết tiệt kia, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, thái độ của ngươi như vậy là sao?”

Nhan Noãn Noãn xoay người, ngẩng nhìn nữ tử hung dữ trước mặt, thấy nàng ta da thịt trắng nõn, đôi mắt sáng động lòng người, đôi môi nhỏ xinh, đỏ mọng như hoa anh đào, eo nhỏ nhắn, nhìn sao cũng là mỹ nhân như hoa như ngọc, nhưng cái chính là trong trí nhớ Nhan Noãn Noãn trước đây, nàng ta lại là chủ nhân của những việc làm độc ác, tâm ngoan thủ lạt, thật sự đánh vỡ hình tượng xinh đẹp mà!

Nhan Noãn Noãn nhanh chóng cúi đầu: “Nhị muội, có chuyện gì sao?” Bộ dáng này lọt vào trong mắt Nhan Lăng chính là nhát gan, yếu đuối, khiến tâm tình nàng ta đột nhiên tốt hơn hẳn.

“Đừng tưởng rằng ngươi hiện tại là Hiền vương phi mà tự cho mình thành phượng hoàng, nếu không phải Nhan gia tráo bát tự của ta với ngươi thì ngươi có được ngày hôm nay sao?” Nhan Lăng khinh thường nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại nhìn Long Trác Việt ở phía sau đến đầu còn không dám ngẩng lên, sự khinh thường trong lòng càng tăng.

Nếu muốn nàng ta cùng sống với tên ngốc như vậy cả đời, nàng ta thà chết còn hơn.

Lời nói của Nhan Lăng khiến ý cười trong lòng Nhan Noãn Noãn càng tăng, đúng là nếu không có Nhan Hướng Thái chiếu cố thì vị trí Hiền vương phi này quả thật không thể tới phiên nàng, chuyện tráo đổi bát tự không nói làm gì, Nhan Lăng này lại dám ở đây chế giễu người gặp họa. Nhan Noãn Noãn nàng dễ ức hiếp đến thế sao?

Hừ, Nhan Noãn Noãn nàng sao có thể để người ta tính kế như vậy chứ, sẽ có ngày nàng bắt nàng ta phải trả lại gấp bội phần, nàng ta nghĩ rằng không cần gả cho ngốc tử là có thể vô tư mà sống sao?

“Vẫn là nhờ phúc của nhị muội, nếu không phải nhị muội nhường cho thì chức danh Hiền vương phi này cũng không tới lượt ta, lại nói, phúc phận này lẽ ra nên của của nhị muội!”

Thanh âm Nhan Noãn Noãn ngọt ngào, rõ ràng vẫn là ngữ khí nhu nhược trước kia nhưng lại làm cho Nhan Lăng kích động muốn bóp chết nàng.

“Nhan Noãn Noãn, ngươi ở đây nói hươu nói vượn như vậy không sợ phụ thân trách cứ sao?” Nhan Lăng kinh sợ, nói thế nào thì chuyện tráo đổi bát tự của hai người, nếu bị truy cứu thì chính là tội khi quân, đến lúc đó mọi việc bị điều tra ra, Nhan gia không phải là cả nhà sẽ bị tru di sao?

“Nhị muội vì sao lại tức giận như vậy, chuyện này không phải là do nhị muội nhắc đến trước sao?” Nhan Noãn Noãn hơi ngẩng đầu, tròng mắt như nước nhìn Nhan Lăng, cẩn thận mà không kém dịu dàng.

Nhan Lăng chán nản, hai mắt như phun lửa nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng có chút buồn bực, Nhan Noãn Noãn trước kia nếu không phải là khúm núm thì khi gặp nàng cũng là một bộ dáng hoảng sợ. Còn Nhan Noãn Noãn bây giờ thì sao? Cũng vẻ mặt khiếp nhược cùng sợ hãi đó nhưng nàng ta lại dám phản bác lại, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, chẳng lẽ nàng ta thật sự đã coi mình là phượng hoàng rồi sao? Nhan Lăng nghĩ vậy, trong lòng lửa giận càng dâng cao.

Long Trác Việt lén liếc nhìn Nhan Lăng biểu tình như hung thần ác sát, sợ tới mức co rụt người lại, cả người khẽ run lên, chỉ thiếu nước chui vào chỗ nào đó trốn đi. Ô! Thật là khủng khiếp, so với lão yêu bà trong cung không kém chút nào!

“Ngươi giỏi lắm Nhan Noãn Noãn, mới ba ngày không giáo huấn mà ngươi đã muốn làm phản rồi sao, không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng nữa rồi sao?” Nhan Lăng vừa dứt lời liền giơ tay lên, người có mắt đều nhìn thấy nàng ta muốn làm gì.

Nhan Noãn Noãn nhìn cánh tay đang giơ lên kia, thần sắc hoảng sợ, đưa tay ôm ngực, cả kinh nói: “Nhị muội đây là muốn đánh ta sao? Ta dù thế nào cũng là Hiền vương phi do đích thân Hoàng thượng tứ hôn a!”

“Nói nhiều, ta đánh chính là ngươi!” Nhan Lăng cười lạnh một tiếng, đối với sự uy hiếp của Nhan Noãn Noãn hoàn toàn không để trong mắt, dứt lời liền thẳng tay tát xuống. Một tiếng ‘ba’ thanh thúy vang lên.

Nhan Lăng tát được Nhan Noãn Noãn, tâm tình thư thái vô cùng, tiện nhân này dám lấy thân phận Hiền vương phi tới đàn áp nàng, nàng phi, Hiền vương phi thì thế nào chứ, nhìn khắp kinh thành này có ai để Hiền vương gia vào trong mắt, Hiền vương phi là cái thá gì chứ.

Nhan Lăng đắc ý, muốn nhìn một chút biểu tình khổ sở của Nhan Noãn Noãn khi bị mình tát, chính là nhìn người trước mặt bưng mặt, cắn môi, nước mắt lưng tròng mà không khỏi trợn tròn mắt. Như thế nào lại không phải Nhan Noãn Noãn?

Nhan Song Song không hiểu vì lẽ gì mà đã thay Nhan Noãn Noãn lãnh trọn một cái tát này của Nhan Lăng, trong lòng tuy rất ủy khuất nhưng cũng chỉ đành yên lặng chấp nhận, ai bảo nàng ta lại chính là nha đầu hồi môn của Nhan Noãn Noãn chứ, chủ tử gặp nạn, nha hoàn chịu thay là lẽ đương nhiên.

“Nhị muội đánh cũng đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, không biết trong lòng có cảm thấy thoải mái hơn chưa?”

Đối với việc Nhan Song Song bị đánh, Nhan Noãn Noãn không có lấy một chút áy náy, người trong Nhan gia này không có tới một người thiện lương, nàng đương nhiên có thể dễ dàng tránh được cái tát của Nhan Lăng, nhưng nếu Nhan Song Song là nha đầu của nàng thì việc thay chủ tử nhận một cái bạt tai cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là người của Nhan Hướng Thái, đánh thêm vài cái nữa nàng cũng không cảm thấy đau lòng.

Nhan Lăng tức giận không thôi, người nàng ta muốn giáo huấn là Nhan Noãn Noãn, đánh một tiện tỳ chỉ tổ làm ô uế tay nàng, Nhan Noãn Noãn này mới gả đi vài ngày mà đầu óc cũng trở nên thông minh hơn hẳn, cư nhiên lại lấy nha hoàn ra làm lá chắn cho mình. Nhan Lăng nhìn gương mặt phong hoa tuyệt đại của Nhan Noãn Noãn mà không khỏi ghen tị, hận mình không thể tự tay phá hủy Nhan Noãn Noãn.

Nhan Lăng đang muốn phát tác thì phía sau truyền tới tiếng nói trêu tức của nữ tử, mọi người quay lại nhìn thì thấy Nhan Xảo trong bộ váy áo vàng nhạt thêu hoa đang thướt tha đi tới.

“Nhị tỷ thật có nhã hứng nha, sáng sớm đã ra đây đứng canh đại tỷ về, quả là tỷ muội tình thâm mà!” Khóe môi Nhan Xảo khẽ cong lên, cười như không cười, vạt áo dài nhẹ nhàng lay động theo từng cử động của nàng ta, giơ tay nhấc chân đều tha thướt như cành liễu trước gió.

Không thể không nói, Nhan gia quả nhiên là có gen tốt, cho dù nhan sắc của Nhan Lăng cùng Nhan Xảo không bằng được một nửa của Nhan Noãn Noãn nhưng tùy tiện bước ra đường cũng đủ khiến người ta trợn mắt trông theo.

Ánh mắt của Nhan Xảo khẽ lướt qua Nhan Noãn Noãn, tuy chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ để Nhan Noãn Noãn nhìn thấy hận ý trong mắt nàng ta, ánh mắt Nhan Xảo dừng lại trên người Nhan Song Song.

“Chậc chậc, đây là có chuyện gì a, đại tỷ về nhà thăm bố mẹ là chuyện tốt, như thế nào mà nha đầu kia nước mắt lưng tròng, nha, mặt kia là làm sao, sưng như vậy là do ai đánh?”

Nhan Xảo cả kinh thốt lên khiến cho Nhan Noãn Noãn mất dần kiên nhẫn. Nhan Xảo này tuy chỉ là con thứ nhưng tư thế tuyệt không thấp hơn con cả Nhan Lăng. Chuyện hai nàng ta tranh đấu cũng chẳng hiếm hoi gì nhưng là nhiều khi lại rất biết phối hợp ăn hiếp Nhan Noãn Noãn, bộ dáng đắc ý khi thấy người gặp họa tuyệt không sai biệt.

~.~

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay