Trọng tử (Tập 3) - Chương 58 - Phần 2
Tiếng rống to đến nỗi phá vỡ cả tầng mây, tầng khí lưu bao bọc xung quanh rung động, một số đệ tử Tiên môn và đám ma binh tu vi thấp kém một chút đều không chịu được phải bịt chặt tai lại, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
Mọi thứ đã thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Ma khí lan tràn tới đỉnh đầu cột mốc lúc này bị hút ngược trở về rồi nhanh chóng biến mất tựa một cơn thủy triều, lùi xa về phía chân trời, cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen nhỏ giữa nền trời xanh thẳm rồi biến mất không còn chút dấu vết.
Trời xanh mây trắng lại hiển hiện, những làn gió mát lành khẽ thổi qua.
Trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói lọi đến lóa mắt.
Phía dưới chân là một vùng sơn hà tĩnh lặng.
Ma thú đã biến mất, tất cả mọi người đều tưởng như mình vừa trải qua một cơn ác mộng, vẫn còn chưa phản ứng kịp.
Vong Nguyệt thở dài, nói: “Cái mà nàng chờ đợi chính là thời khắc này, kết cục này khiến ta vô cùng thất vọng. Hoàng hậu, nàng cũng khiến ta rất thất vọng, nàng không thuộc về ma giới.”
“Sinh diệt tuần hoàn, không ngừng lặp đi lặp lại nào có ý nghĩa gì chứ? Hủy diệt rồi lại tái sinh, chi bằng khiến cho thế giới này trở nên tươi đẹp hơn không phải là tốt hơn rất nhiều sao?” Trọng Tử nhìn hắn, giọng nói trở nên vô cùng cảm kích. “Chẳng phải ngươi đã sớm ngờ tới kết cục này rồi ư? Cảm ơn ngươi!”
Cuối cùng nàng cũng đã nghĩ thông suốt. Nàng vẫn luôn cho rằng người ta nợ nàng, nhưng thực chất nàng cũng nợ họ một mối ân tình, đó là sự bảo vệ, trân trọng thật lòng, không vì sự ra đi vĩnh viễn của họ mà tan biến. Nàng vốn có thừa khả năng hủy diệt lục giới, thế nhưng trong lục giới vẫn luôn tồn tại những thứ mà nàng không muốn, cũng không đành lòng hủy diệt, đó là vị Ma tôn đã dùng tàn hồn của mình đỡ hộ nàng một chiêu Tịch diệt, chàng thanh niên trẻ tuổi nguyện hy sinh cả tính mạng để đánh đổi linh hồn cho nha đầu xấu xí mà chàng hết mực yêu thương, vậy nên, hôm nay nàng làm như vậy cũng coi như là một chút đền đáp ân đức của họ, không phải sao?
Cánh tay khẽ lật lại, Thiên ma lệnh từ đám mây rơi xuống, chẳng biết đã hạ mình xuống cõi nào giữa chốn trần ai.
Từ vạt áo dài màu đen bắt đầu bốc lên một ngọn lửa màu xanh lam ma mị, cuối cùng, cả người nàng đều bị lửa ma vây quanh.
Vứt bỏ thể xác, chỉ còn lại linh hồn ẩn mình trong thanh kiếm, ma huyết biến mất, từ nay về sau sẽ không còn ai giải trừ được phong ấn cho Thiên ma lệnh, cũng không còn ai triệu hồi được vạn ma chốn hư thiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong miệng Ngu Độ và các đệ tử Tiên môn bất giác dấy lên một vị đắng chát.
Vẫn luôn lo lắng lục giới sẽ vì nàng mà bị hủy hoại, đến giây phút cuối cùng, chính nàng lại là người cứu vớt lục giới.
“Đây là kết cục mà hoàng hậu đã tự mình lựa chọn.” Vong Nguyệt nghiêng người, giữa đất trời bỗng hiện lên một chùm ánh sáng màu xanh lam thật lớn, xem chừng cũng đã đến lúc hắn phải quay trở lại minh cảnh chốn hư thiên rồi.
“Ma thần chuyển thế! Thánh quân! Cầu xin Ma thần hãy ở lại, bảo vệ Ma tộc chúng ta!” Mấy vạn ma binh vội vàng quỳ lạy, khóc lóc van xin.
Vong Nguyệt giơ cánh tay lên, nói: “Ta đi rồi, các ngươi sẽ không có chốn để về, nhưng chỉ cần các ngươi tin ta, luôn sùng bái ta, ta nhất định sẽ phù hộ cho các ngươi. Tiên vì ma mà sinh ra, ma luôn tồn tại cùng tiên, tiên không vong có nghĩa ma bất diệt.”
Chúng ma cùng kêu lên đáp lời, thi nhau la hét, khóc lóc.
Trọng Tử bỗng nói: “Đừng đi vội, vẫn còn có một số chuyện chưa giải quyết xong.”
Vong Nguyệt thở dài, không nói gì.
Trọng Tử chỉ vào chiếc nhẫn thạch anh tím trên ngón tay hắn, khẽ nói: “Đó chính là đôi mắt của ngươi, mắt của Ma thần, việc cá cược giữa ta và ngươi còn được tính không?”
Vong Nguyệt gật đầu, nói: “Ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của nàng, trong phạm vi năng lực của ta, nàng muốn điều gì nào?”
Mọi người vốn đang thương cảm cho số phận của Trọng Tử, nghe vậy thì chuyển từ buồn sang vui, chỉ riêng Lạc Âm Phàm, toàn thân vẫn lạnh ngắt.
Mẫn Vân Trung không kìm được, nói: “Đương nhiên là ban thưởng một cơ thể mới cho con bé, tiêu trừ sát khí, thoát khỏi Ma kiếm.”
Vọng Nguyệt làm như không nghe thấy những lời Mẫn Vân Trung nói, hắn hỏi lại Trọng Tử: “Nàng có nguyện vọng gì?”
Mặt Lạc Âm Phàm trở nên xám ngoét. “Trọng Nhi...”
Đừng, đừng làm vậy!
“Trọng Nhi, chúng ta đi...”
Không thể tha thứ cho ta ư? Cũng không sao cả, nhưng nàng đừng làm như vậy...
“Cầu xin Ma thần ban thưởng cho ta tức nhưỡng.” Giọng nói của nàng hết sức dịu dàng nhưng đầy quyết đoán.
Câu trả lời vô cùng bất ngờ, tất cả mọi người đều biến sắc mặt. Lời hứa hẹn của Ma thần, năng lực của Ma thần, đây rõ ràng là một cơ hội phục sinh hoàn hảo vậy mà nàng chỉ cần có tức nhưỡng!
Mẫn Vân Trung vội hét lên: “Sửa chữa đường thông xuống đáy biển hà tất phải dùng đến tức nhưỡng, ngươi… ngươi thật là…”
“Là chúng ta đã nhìn nhầm ngươi, ngươi có trách chúng ta cũng đúng thôi.” Ngu Độ lắc đầu, nói. “Ma kiếm sớm muộn gì cũng sẽ được tịnh hóa, đến lúc đó, hồn phách của ngươi sẽ không có chỗ để nương tựa, chuyện này không thể dỗi hờn được, vả lại, nhìn... nét mặt của sư phụ ngươi xem, kỳ thực sư phụ ngươi vẫn luôn tận lực bảo vệ ngươi, ngươi hận hắn như vậy, chẳng lẽ muốn hắn phải đau lòng mới chịu sao?”
Trọng Tử nghe những lời nói này, không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Được đón nhận rồi sao? Hóa ra tình yêu của nàng cần phải có những người này chấp thuận sao? Hóa ra sự bố thí của kẻ mạnh bao giờ cũng hữu dụng hơn hẳn sự cầu xin của kẻ yếu, hóa ra tất cả sự việc từ đầu tới cuối lại nực cười đến vậy.
Hận ư? Sự oán hận trước kia không thể nào nhiều bằng tình yêu nàng dành cho chàng, lúc này, tàn dư của nỗi oán hận ít hơn nhiều so với tình yêu còn sót lại. Yêu là gì, hận là chi, đó chỉ là sự đấu tranh giành giật giữa một đám người tội nghiệp mà thôi.
Một khi tình yêu bị vứt bỏ thì nỗi oán hận cũng trở nên dư thừa.
Trọng Tử lặp lại lần nữa: “Cầu xin Ma thần ban thưởng cho ta tức nhưỡng, lấp kín lối thông xuống đáy biển.”
Vong Nguyệt mỉm cười, nói: “Sẽ làm như ý nguyện của nàng.”
Tức nhưỡng được ném xuống đáy biển sâu vạn trượng, con đường thông hai giới tiên - ma một lần nữa bị lấp kín, từ nay về sau vĩnh viễn không cần phải lo lắng nữa.
“Hồn phách nàng lúc này chỉ có thể phụ thuộc vào Ma kiếm, cho dù bọn họ không tịnh hóa thì Ma kiếm cũng sẽ nuốt chửng hồn phách của nàng, đó chính là lúc nàng tiêu vong.” Vong Nguyệt trầm ngâm giây lát. “Nếu nàng nguyện ý hiến hồn phách cho ta, theo ta đến minh cảnh chốn hư thiên, nàng sẽ được bất tử.”
Rời xa nơi này ư? Trọng Tử ngẩng mặt nhìn bầu trời, có chút mơ màng.
Thế giới này quá rộng lớn khiến nàng không thể nhìn thấu, thế giới này cũng quá nhỏ bé, không thể dung nạp bất cứ thứ gì. Những việc nên làm hay không nên làm đều đã làm xong cả rồi, số phận định trước đã bước vào giới hạn cực điểm, mọi thứ đều đã có kết cục của riêng nó, nàng không còn lý do nào để lưu lại nơi này.
Một làn sương khói bay vút qua, trong đáy mắt, trong cõi lòng, yêu và hận đều tan biến, chỉ còn lại một mảnh hồn trống rỗng, thanh tịnh.
Vì vậy, nàng nở một nụ cười tươi tắn, nói: “Được!”
Ngu Độ, Mẫn Vân Trung cùng mọi người trong Tiên môn đều căng thẳng đến cực độ, họ cùng hướng mắt về Lạc Âm Phàm. Khắp người toàn máu, chàng đứng im, đáy mắt trở nên vô hồn, vị tôn giả tuyệt thế năm nào lúc này không khác gì một tử thi.
Nỗi đau thường khiến kẻ khác phải run sợ đã bao phủ khắp đất trời.
Cảm giác đau đớn quá mãnh liệt, vô cùng thê thảm, vô cùng tuyệt vọng, khắc sâu vào tận xương tủy, trái tim mọi người như bị ai đó bóp chặt, không biết nên nói gì lúc này, bầu không khí vẫn vô cùng tĩnh lặng.
Không qua nổi cửa ải ái tình, phải chấp nhận một kết cục như vậy, chàng có thể tiếp tục chống đỡ được nữa hay không vẫn còn là một ẩn số. Chuyện đã tới nước này, tốt nhất là khuyên chàng buông tay. Ngu Độ thấy sốt ruột, vội vàng tiến lên an ủi: “Sư đệ nên nghĩ cho con bé, hồn phách con bé sớm đã bị Ma kiếm giam hãm rồi, khó có thể bảo toàn, để con bé ở lại có lẽ sẽ nguy hiểm, theo ta, nên để con bé đến minh cảnh…”
Luồng tiên lực mạnh bạo bỗng bùng phát, một năng lượng khủng khiếp kích thích luồng khí lưu rung động, tựa như trời long đất lở, rung lắc dữ dội khiến mọi người không ai chịu nổi, phải lùi lại tránh né, Lạc Âm Phàm vẫn đứng im một cách lạnh lùng, Trục Ba kiếm phản chiếu ánh mặt trời, phát ra những tia sáng rực rỡ đến chói mắt.
Ánh sáng bao phủ cơ thể Lạc Âm Phàm, khiến cả người chàng dần không còn nhìn rõ nữa.
“Lấy thân tuẫn kiếm!” Ngọc Hư Tử hoảng sợ hét lên. “Tôn giả, người… người muốn nhập ma!”
Ngu Độ cả kinh nói: “Sư đệ!”
Kết giới ngũ sắc hiện lên, ngăn cách mọi người ở bên ngoài.
Buổi tối hôm đó, chính chàng đã nói: “Vi sư chỉ mong ngươi sau này không nên coi nhẹ bản thân, trong lòng luôn có chúng sinh, luôn tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời kia.”
Trái tim nàng cho đến bây giờ chưa từng thay đổi, luôn tỏa sáng như những vì sao trên trời cao.
Là chính chàng đã thay đổi, bởi vì chàng luôn quan tâm, chú ý cho nên mới luôn cảm thấy sợ hãi hơn những người khác. Chàng sợ nàng sẽ thực sự hủy diệt lục giới sợ đến mức không dám tin tưởng nàng.
Tình yêu bị khóa chặt dưới đáy lòng rốt cuộc cũng phá tan xiềng xích của lý trí, bất ngờ bùng phát. Nỗi đau xót và hối hận xé nát trái tim chàng, cơ thể chàng như tan ra, khiến chàng sống không bằng chết.
Rõ ràng là chàng rất yêu nàng nhưng lại bắt buộc bản thân đẩy nàng ra xa, hết lần này tới lần khác làm tổn thương nàng. Đến lúc chàng muốn yêu nàng thì nàng đã không bao giờ còn quay đầu lại được nữa.
Nàng không phải là ma, chàng mới chính là ma!
Tất thảy đều đã kết thúc, ở trong mắt nàng, chàng đã hoàn toàn trở thành một kẻ xa lạ sao? Đến cơ hội cuối cùng, nàng thực sự cũng không chịu cho chàng ư? Yêu đến tận cùng của nỗi đau đã khiến chàng khó có thể tiếp nhận, tại sao cuối cùng đến cảm giác hận nàng cũng không có? Lúc khiến nàng chịu nhiều thương tổn như vậy, trái tim chàng gần như tan vỡ, nếu ngay cả nàng cũng rời bỏ chàng thì chàng còn lý do gì để tiếp tục sống trên cõi đời này nữa? Sống và chết đều chẳng còn ý nghĩa đối với chàng.
Đừng như vậy, đừng nghiêm khắc trừng phạt ta như vậy!
Nàng muốn rời đi ư? Vậy thì, hãy để ta đưa nàng đi khỏi đây.
Nàng muốn nghe câu: “Ta yêu nàng” ư? Được thôi, ta sẽ nói.
Nàng không tha thứ cho ta sao? Cũng chẳng vấn đề gì. Nàng nghĩ ta thế nào, hận ta thế nào, ta cũng đều chấp nhận.
Ta không cần sự tha thứ của nàng, ta chỉ cần có nàng thôi.
…
Phía xa xa, Vong Nguyệt chìa tay về phía Trọng Tử, nói: “Hãy dâng hiến bản thân nàng và mọi thứ của nàng cho ta, theo ta rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không hối hận, ta cần sự chấp thuận của nàng.”
“Nàng sẽ không đi đâu hết.” Một giọng nói lạnh băng nhấn chìm câu trả lời của nàng.
Ánh sáng chói lòa, kỳ ảo lưu động, xoay tròn giữa không trung, như một dải lụa bồng bềnh trôi, như sợi tơ trải dài vô định, như cánh hoa rơi giữa biển trời, ánh nắng chiều hôm đột nhiên biến mất, đất trời bị bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, như quay trở về thuở còn hỗn độn sơ khai, vạn vật đều thiêng liêng và thánh khiết đến bội phần, khiến mọi người không thể không cảm thấy kính sợ mà nhất loạt hướng về.
Đó chính là thuật pháp cực thiên - Kính tâm thuật.
Người nhuốm đầy máu, trên khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, cứng đờ bắt đầu xuất hiện dáng vẻ của yêu ma, đáy mắt chàng là một màu đỏ rực khiến người ta khiếp hãi, tựa như ác quỷ hiện thân, đáng sợ đến cực điểm. Chưa từng có ai thấy Trọng Hoa tôn giả có ánh mắt độc ác đến vậy, nhìn chàng lúc này như muốn xé nát người ta ra thành trăm mảnh rồi nhai sống nuốt tươi.
Thuật pháp nhân từ nhất rốt cuộc lại mang tới sự hủy diệt kinh khủng nhất.
Khiên núi Nam Hoa sụp đổ, dòng Tứ Hải cạn kiệt, chàng thực sự không thể làm được, nhưng không một ai có thể cướp nàng khỏi vòng tay chàng, cho dù có phải cùng nàng hồn xiêu phách tán, chàng cũng sẽ không để bất cứ người nào đưa nàng đi! Kể cả đó có là Ma thần đi chăng nữa!
Mọi việc diễn ra quá chấn động, Trọng Tử rốt cuộc cũng quay lại nhìn chàng, hoặc cũng có thể là nàng đang nhìn xuyên qua chàng đến một điểm bất định nào đó, nụ cười dịu dàng tựa như thấu hiểu mọi thứ trên đời vẫn lay động lòng người như trước, đáy mắt nàng trống rỗng, nơi đó không hề có chàng, cũng không hề có bất cứ nỗi niềm oán hận nào.
Rốt cuộc chàng cũng dang cánh tay, chậm rãi đi về phía nàng, tựa như quãng thời gian đó, không biết đã bao nhiêu lần vì bướng bỉnh, nghịch ngợm mà nàng khiến cơ thể mình hứng chịu nhiều thương tổn, những lúc ấy, đón nhận nàng luôn là vòng ôm ấm áp này.
Nhưng lúc này, nàng chỉ mỉm cười.
Không có sự vui sướng, không có nỗi chờ mong, nàng chỉ đứng đó và mỉm cười.
Ánh sáng trắng đột nhiên chói hơn khiến mắt ai nấy đều nhức nhối, nhắm tịt lại trong luồng ánh sáng ngợp trời ấy, chàng ôm chặt nàng vào lòng, mặc dù không thể nhìn rõ vẻ mặt nàng nhưng hai cánh tay chàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, ngưòi nàng cứng đờ, không còn chút sinh khí.
Thế nhưng, ít ra lúc này nàng đang ở trong vòng tay chàng.
Là do nàng không hiểu, nàng vẫn luôn là tiểu đồ đệ của chàng, là người mà chàng quan tâm nhất. Chàng vĩnh viễn không buông bỏ trách nhiệm với Tiên môn và sinh linh bách tính, nhưng chàng cũng vĩnh viễn coi nàng là người quan trọng nhất đối với chàng.
Kính tâm thuật, không còn ma, không còn nàng, cũng chẳng còn ta.
Khi tình yêu của nàng đã không còn nữa, lần đầu tiên ta ích kỷ muốn ôm lấy nàng, cùng nhau chịu sự hủy diệt.
Thực ra, ở trước mặt nàng, từ trước đến nay ta chưa lúc nào thực sự là tiên.
…
Khi luồng ánh sáng chói lòa đó tan biến, bóng dáng của Lạc Âm Phàm và Trọng Tử cũng biến mất, chỉ còn lại một thanh trường kiếm hình thù kỳ quái đang bồng bềnh trôi nổi giữa không trung, bề mặt thanh kiếm sáng loáng, hình dáng vô cùng quen mắt.
Trên đó không còn lưu lại chút ma khí, cũng không có bất kỳ dấu vết nào của tiên khí.
Phải gọi nó là Tiên kiếm? Ma kiếm? Hay là Phàm kiếm đây?
Không ai có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, mọi người đều đang ngơ ngác nhìn thanh kiếm đó, chỉ thấy nó láng bóng, đẹp tuyệt trần, trong vắt như băng tuyết lại rực rỡ như những ánh sao trên bầu trời cao vời vợi.
Vong Nguyệt không nói nửa lời, lặng lẽ biến mất.
Mọi người còn đang sững sờ, thanh kiếm kia bỗng bay vút lên trời, xuyên qua tầng tầng lớp lớp biển mây, trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, không ai còn nhìn thấy nữa.