Trọng tử (Tập 3) - Ngoại truyện 4 + 5

Ngoại truyện 4: Ma thần trở lại (2)

Gọi to mấy tiếng nhưng không có ai trả lời, tìm kiếm bốn xung quanh cũng không thấy tung tích của nàng, một người đang yên đang lành đột nhiên biến mất, Lạc Âm Phàm lẻ loi đứng bên cạnh cái cột khổng lồ làm bằng thân cây, tay nắm chặt vạt áo dài khiến nó trở nên nhăn nhúm, trong đôi mắt như có một màn sương bao phủ, thanh kiếm bên cạnh chàng bắt đầu bất an rung động, thể hiện nỗi nóng lòng, lo lắng của chủ nhân.

“Là ai?” Giọng nói lạnh băng, tưởng chừng không phải từ miệng chàng thốt ra.

Kiếm khí kích động dữ dội, tựa như có thể bùng lên bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên một tiếng gọi khẽ: “Sư phụ!”

Giọng nói vô cùng quen thuộc, trong chốc lát đã đánh thức lý trí của chàng. Lạc Âm Phàm lập tức thở phào nhẹ nhõm, thu kiếm, xoay người lại, nói: “Trọng Nhi, nàng lại làm trò gì vậy?”

Trọng Tử vội vã đi ra từ phía sau cây cột, chạy tới bên cạnh chàng, kéo tay chàng: “Trọng Nhi chỉ qua đó xem xét một chút thôi, sư phụ sợ đến vậy ư?”

Ánh mắt yêu mị thẹn thùng, thể hiện rõ sự trách cứ, giọng nói cũng trở nên nũng nịu bất thường.

“Ngươi không phải là nàng.” Giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, rất nhanh sau đó, Lạc Âm Phàm tung một chưởng.

Trọng Tử trước mặt bỗng kêu lên một tiếng đầy bi thảm, bị chưởng lực mạnh mẽ đánh văng ra xa, trong nháy mắt cả cơ thể bị nứt toác nhưng chỉ thấy vụn gỗ bay lả tả giữa không trung, hóa ra đó chỉ là một cành cây biến thành.

“Mánh khóe này mà cũng đòi qua được mắt ta sao?” Lạc Âm Phàm thu cánh tay lại, lạnh lùng nói. “Còn không mau ra đi!”

“Là Trọng Nhi đây, sư phụ!” Từ sau thân câu cách đó không xa lại xuất hiện một Trọng Tử khác đang đứng nhìn chàng, cười thật tươi.

Biết rõ đó chỉ là ảo ảnh, Lạc Âm Phàm không để ý tới nó, chậm rãi quét mắt nhìn bốn phía, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nhạt, nói: “Muốn đưa nàng đi sao? Đừng hòng!”

“Sư phụ không nhận ra Trọng Nhi ư?” Trọng Tử nghẹn lời, chực khóc.

Lạc Âm Phàm cảm thấy hơi bực, ra tay không thương tiếc, pháp lực mang theo một luồng sức mạnh có tính hủy diệt, quả nhiên Trọng Tử kia nhanh chóng tan biến như một ảo ảnh, cùng lúc đó, “rầm” một tiếng, hai gốc cây cổ thụ vạn năm đổ rạp xuống mặt đất, lá rơi cành gãy, cuốn tung vô số bụi đất mù mịt một khoảng trời.

“Trọng Nhi? Nàng đang ở đâu, trả lời ta đi…”

Không hề nghe thấy tiếng đáp lại, vị tiên nhân gần như đã mất hết lý trí, điên cuồng thi triển thuật pháp. Sức mạnh đáng sợ ấy tàn phá khắp nơi, những nhánh cây khô đổ xuống rào rào, trải đầy mặt đất thành một đống hỗn độn. Trên đỉnh đầu không còn cành lá bao phủ, để lộ một khoảng trời sáng tỏ.

Bất luận là ai cũng đừng mơ tưởng hão huyền rằng sẽ mang được nàng đi! Cho dù có phải phá tan hoang hòn đảo này, thiêu trụi toàn bộ cánh rừng này, chàng cũng nhất định phải tìm được nàng, không ai có thể mang nàng đi được!

“Sư phụ!” Một giọng nói chất chứa lo âu vang lên bên tai khiến chàng một lần nữa phải dừng tay.

Là nàng thật ư? Hay lại là giả mạo? Chàng không dám nhìn lại, sợ rằng đó không phải là kết quả mà chàng mong muốn.

Vừa ra khỏi kết giới đã nhìn thấy cảnh tượng này, một lần nữa tận mắt chứng kiến chàng điên cuồng như vậy, Trọng Tử vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy tới, vòng tay ôm lấy eo chàng từ phía sau, khẽ nói: “Là ta, sư phụ, ta ở đây rồi!”

Hơi thở quen thuộc cuối cùng cũng khiến chàng dần bình tĩnh lại, chàng chậm rãi cầm lấy cánh tay nhỏ bé đang quàng quanh eo mình.

Là nàng, đúng là nàng rồi!

“Trọng Nhi?” Trong nháy mắt, luồng khí lạnh bao quanh người biến mất, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, Lạc Âm Phàm thở một hơi dài nhẹ nhõm, quay người ôm nàng thật chặt, tựa như muốn ghì lấy, để cơ thể nàng và cơ thể chàng hòa làm một.

“Rốt cuộc thì nàng cũng biết đường mà quay lại rồi sao?” Giọng nói có vẻ trách cứ.

“Là ta, ta ở đây rồi.” Trọng Tử vừa sung sướng vừa cảm thấy xót xa, vùi mặt vào ngực chàng.

Lát sau, sắc mặt bỗng lạnh tanh, chàng đẩy nàng ra xa.

“Sư phụ?” Trọng Tử cảm thấy khó hiểu.

“Sao lại chạy lung tung chứ?” Nàng không biết vừa rồi chàng đã hoảng sợ như thế nào, lo lắng lại đánh mất nàng như thế nào đâu!

Biết chàng đang nóng giận, Trọng Tử vội vàng kéo tay chàng, nói: “Ta không chạy lung tung nữa.”

Lạc Âm Phàm hỏi: “Vừa rồi nàng đi đâu vậy?”

Trọng Tử trả lời quanh co: “Vừa rồi, ta… ta chỉ ẩn nấp thôi.”

Ẩn nấp ư? Lạc Âm Phàm nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

Giấu giếm chuyện mình đã gặp Vong Nguyệt, Trọng Tử cảm thấy hơi chột dạ, nàng vội vàng kéo chàng đi quanh cái cột làm bằng thân cây kia, lảm nhảm: “Ta ở ngay sau cái cột này, sao chàng lại không phát hiện ra nhỉ? Xem ra hòn đảo này thực sự rất kỳ quái… Cái cột này to thật đấy nhỉ? Trên đó là cái gì nhỉ?”

Nàng cũng vừa phát hiện ra sự khác thường ở đây, lúc này, quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của Lạc Âm Phàm.

“Đó là cái gì vậy?” Trọng Tử định chìa tay ra. “Ta lên đó xem một chút!”

Lạc Âm Phàm lập tức nắm chặt tay nàng, nói: “Ta với nàng cùng qua đó xem.” Kể từ giây phút này trở đi, chàng nhất định sẽ không buông tay nàng nữa.

Ở viền mặt cắt như một bàn tròn đột nhiên mọc lên một cây nấm rất dài.

Đó là một cây nấm ngũ sắc, to bằng cái nắm tay, trông vô cùng đáng yêu.

Trọng Tử thấy hiếu kỳ, kìm lòng không đặng, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc vào thân nó, nhưng không ngờ chỗ ngón tay nàng chạm vào không hề cảm nhận được chút cảm giác của thực vật, cây nấm này mặc dù đã bị ấn cho lõm xuống nhưng sau khi Trọng Tử nhấc ngón tay lên, nó liền khôi phục trạng thái ban đầu, hoàn toàn không lưu lại bất cứ dấu vết gì. Có thể nói, nó giống như một khí thể có hình dáng cây nấm, chỉ có điều màu sắc hơi sặc sỡ mà thôi.

“Nó… Tại sao lại như vậy?” Trọng Tử ngạc nhiên nhìn chàng. “Sư phụ, sư phụ có biết đây là cái gì không?”

Lạc Âm Phàm đã lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày, nhìn ngắm kĩ càng trong giây lát, sóng mắt khẽ lay động, nói: “Vật này… có vẻ là địa linh nhãn…”

Trọng Tử không hiểu, hỏi: “Địa linh nhãn là cái gì?”

Lạc Âm Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói địa linh nhãn là một vật hấp thụ đủ mọi linh khí của từng vùng mà thành. Khi nó đã đủ lớn, hái nó cắm xuống đất là có thể nối thông được linh khí của từng vùng khác nhau, trở thành một cái giếng linh nhãn, đem linh khí của từng vùng khác nhau hóa thành một luồng linh khí vô cùng đặc biệt, phóng xuất ra ngoài, cơ bản là giống với linh khí nhật nguyệt trong đất trời. Nó có tính thuần dương, rất giống với tinh hoa của mặt trời. Nếu tiên nhân có được nó thì việc tu hành sẽ tiến triển nhanh chóng, một ngày có thể tiến xa cả nghìn dặm. Còn nếu nơi nào có giếng linh nhãn xuất hiện thì núi non phì nhiêu, sông ngòi trù phú, vạn vật xán lạn, muông thú sinh sôi nảy nở nhanh chóng, nhân loại được trường thọ.”

Trọng Tử nói: “Có một vật tốt như thế sao? Chẳng lẽ tiếng động ban nãy là do nó gây ra?”

Lạc Âm Phàm nói: “Kỳ thực, ngay cả ta cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy nó, chỉ căn cứ vào điển tích đã ghi chép mà suy đoán vậy thôi. Phàm là tiên vật hay thần vật hiện thế thì đều mang điềm lành, cơn chấn động kỳ quái ban nãy chúng ta cảm nhận được chắc chắn do nó phát ra, chỉ là…” Nói đến đây, chàng bỗng ngừng lại.

Trọng Tử nói: “Một vật tốt đến vậy, nhất định là rất hiếm gặp, phải không?”

“Dĩ nhiên vật này vô cùng hiếm gặp.” Lạc Âm Phàm đột nhiên siết chặt lòng bàn tay, nói từng từ: “Điều khiến ta cảm thấy kỳ quái đó là, nó không sinh ra ở tiên giới.”

Trọng Tử không hiểu, hỏi: “Nó không sinh ra ở tiên giới sao?”

“Đúng vậy.” Lạc Âm Phàm thản nhiên nói. “Căn cứ vào những gì ghi chép trong sách cổ, địa linh tỉnh[1] được hình thành từ tự nhiên, trên tiên giới và cả nhân giới chưa từng xuất hiện loại địa linh tỉnh này. Địa linh nhã cũng là vật của thần giới, chúng chỉ sinh sống ở thần giới và cũng chỉ thần giới mới được dùng chúng, chắc chắn hòn đảo này đến từ thần giới, lúc này đột nhiên lại xuất hiện giữa tiên giới, vừa vặn nhìn thấy nó được sinh ra, vậy thì có thể coi nó là một vật của tiên giới, sau này tiên giới có thể dùng.”

[1] Địa linh tỉnh: giếng địa linh.

Trọng Tử vui vẻ nói: “Nếu nó là vật của tiên giới thì chúng ta mau đem nó trở về Nam Hoa, vừa hay có thể giúp đỡ các đệ tử Nam Hoa tu hành!”

Lạc Âm Phàm lắc đầu, nói: “Hiện giờ nó mới đang hình thành mà thôi, muốn nó hoàn toàn trưởng thành thì còn phải chờ mấy vạn năm nữa.”

Trọng Tử nhụt chí nói: “Lâu như vậy ư? Đáng tiếc là hòn đảo này sẽ nhanh chóng biến mất.”

Lạc Âm Phàm “hả” một tiếng, nói: “Nhanh chóng biến mất ư? Sao nàng lại biết được điều này?”

Phát hiện mình đã lỡ miệng, Trọng Tử đành lấp liếm: “Ta… Ý của ta là, nếu sư phụ nói hòn đảo này đến từ thần giới, vậy thì chắc chắn nó là vật sở hữu của thần giới, chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện ở tiên giới mà thôi, ta đoán sớm muộn gì nó cũng sẽ trở về với thần giới.”

Lạc Âm Phàm gật đầu, nói: “Đúng vậy, dám dời nó tới đây, tất nhiên sẽ phải bỏ công sức đưa nó quay trở về, nếu không, sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức, sao tránh khỏi có nhiều người biết đến kia chứ?”

Biết rõ chàng đã hoài nghi, Trọng Tử đảo mắt, đứng dậy, cười, nói: “Làm gì có chuyện nhiều người biết đến hòn đảo này chứ? Đem đất của thần giới di dời đến tiên giới, ai có thể có được năng lực này nhỉ? Ta thấy việc này không thể do người nào đó làm ra, nhất định là do những biến đổi bất ngờ của lục giới đã đưa nó đến đây.”

Lạc Âm Phàm nói: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” Trọng Tử gọi trường kiếm bay tới, kéo chàng bước lên thân kiếm. “Nếu không thể mang địa linh nhãn này theo thì chúng ta nên rời khỏi đây thôi.”

Lạc Âm Phàm quả nhiên không nói gì nữa, thanh trường kiếm chở hai sư đồ bay ra khỏi khu rừng rậm u ám đó.

Ngoại truyện 5: Ma thần trở lại (3)

Sương mù dày đặc vẫn bao bọc xung quanh đảo thần nhưng mây đen trên đỉnh đầu đã dần tan biến, lộ ra ánh sao thưa thớt. Bên ngoài hòn đảo, những cơn gió lướt trên mặt biển rít lên từng cơn ầm ì, những con sóng bạc đầu cuồn cuộn đánh vào vách đá, một con thuyền trắng lúc ẩn lúc hiện giữa những tảng đá ngầm, cột buồm rất cao, cánh buồm bị kéo xuống, có hai người đang ngồi phía trước mũi thuyền.

Ngả đầu vào vòm ngực trắng nõn của chàng, Trọng Tử lặng lẽ ngắm sao trời.

Mặc dù đã ở bên nhau lâu như vậy nhưng nàng vẫn có cảm giác mình đang nằm mơ, không thể tin được lai có lúc được nằm trong lòng chàng, cùng ngắm sao, không thể tin mình còn có thể ở bên chàng. Đã từng trải qua bao nỗi đắng cay, tủi nhục để đổi lấy khoảnh khắc yên bình và thỏa mãn này, từ trước đến nay, chưa lúc nào nàng cảm thấy hối hận.

Đã từng hóa thành linh hồn của kiếm trong vòng một trăm năm, trái tim nàng tựa như tro tàn, nhưng ngày nào chàng cũng ôm nàng ngắm sao, ngay cả khi nàng không hề đáp lại chàng vẫn cứ ngây ngốc gọi nàng là “Trọng Nhi” rồi hỏi nàng rất nhiều lần câu: “Tha thứ cho sư phụ, được không?”, đến nàng cũng không nhớ nổi nàng đã tha thứ cho chàng vào ngày tháng năm nào, nếu chàng không phải là một vị sư phụ có trái tim lúc nào cũng hướng về sinh linh bách tính thì sao nàng có thể yêu chàng nhiều đến vậy? Chàng sẽ không vì nàng mà vứt bỏ sinh linh bách tính nhưng có thể vì nàng mà vứt bỏ bản thân mình. Kỳ thực những thứ mà chàng phải bảo vệ, từ tận đáy lòng, nàng cũng nguyện ý cùng chàng đồng cam cộng khổ.

Nàng hướng mắt nhìn xuống phía dưới, bàn tay nàng vẫn bị chàng nắm chặt. Trọng Tử không kìm lòng được, vùi mặt vào ngực chàng sâu thêm chút nữa, khẽ cười. Từ trước đến nay, sư phụ vẫn luôn là người ít nói, nếu không phải Trọng Tử chủ động bắt chuyện thì e là vài ngày liền chàng cũng không nói một lời.

“Sư phụ đang nghĩ gì vậy?”

“Còn Trọng Nhi đang nghĩ gì?”

Trọng Tử nói: “Trọng Nhi đang nghĩ, không biết giờ này Tuyết tiên tôn và Âm Thủy Tiên đang ở nơi nào?”

Lạc Âm Phàm nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Chắc là họ đang đến Mạt Sơn tìm thuốc.”

Trọng Tử lo lắng hỏi: “Để kéo dài tính mạng cho Âm tiền bối, Tuyết tiên tôn sẽ rất cực khổ, có phải không?”

“Trọng Nhi!” Lạc Âm Phàm cúi đầu, vén những sợi tóc mai lòa xòa trước trán nàng rồi ôm nàng chặt hơn, nói: “Chỉ cần có thể giữ nàng ấy ở lại, cho dù phải chịu khổ như thế nào thì Tuyết Lăng cũng nguyện lòng, cũng giống như chúng ta vậy.”

Trọng Tử hé miệng nói: “Giả sử không phải Âm tiền bối mà là Trọng Nhi, sư phụ cũng sẽ như Tuyết tiên tôn chứ?”

“Đương nhiên rồi!” Lạc Âm Phàm nhíu mày, hồi lâu sau mới nói: “Ta với Tuyết Lăng là bạn cũ.”

Câu nói vô cùng hàm súc, có vẻ bất mãn với việc nàng gọi Âm Thủy Tiên là “tiền bối”. Họ vừa là sư đồ vừa là phu thê, mặc dù mối tình này được tiên giới chấp thuận nhưng vẫn luôn gặp phải những vấn đề như vậy, vì nàng thường không quá để tâm tới chuyện xưng hô này.

Trọng Tử thấp giọng cười rộ lên.

“Trọng Nhi!” Giọng nói vừa trách cứ vừa như nhắc nhở, còn mang theo vẻ bất đắc dĩ.

Mấy năm nay chàng chưa từng nổi giận với nàng, sao có thể nhẫn tâm trách cứ nàng được chứ? Trọng Tử đang trù tính chuyện mình đã đồng ý với Vong Nguyệt, bỗng nảy ra một kế, khẽ ngẩng mặt nhìn chàng rồi nở nụ cười, làm nũng: “Sư phụ, Trọng Nhi muốn ăn cỏ hải linh chi.”

Lạc Âm Phàm nhìn nàng, “ừ” một tiếng.

Trọng Tử giục chàng “Sư phụ mau đi hái cho Trọng Nhi đi!”

Cỏ hải linh chi mọc ở khe núi nham thạch dưới đáy biển, mấy năm gần đây bị người ta thi nhau hái nên bây giờ chỉ còn lại rất ít, thông thường muốn xuống đáy biển tìm nó thì phải mất đến ba canh giờ mới tìm ra, Trọng Tử lấy cớ này để chàng tạm thời rời xa nàng ba canh giờ, lúc đó nàng sẽ có đủ thời gian để giúp Vong Nguyệt thực hiện ước nguyện của hắn.

Nhưng mọi chuyện lại không phát triển theo hướng suy nghĩ của nàng, Lạc Âm Phàm vẫn ôm chặt nàng, không mảy may có ý muốn đứng dậy. “Nàng muốn ăn bao nhiêu?”

“Trọng Nhi muốn ăn thật nhiều, ba cây.” Trọng Tử lại giục chàng. “Chàng mau đi đi, ta ở đây chờ chàng.”

Lạc Âm Phàm nhếch môi, nói: “Nàng quên là trên thuyền vẫn còn giấu cỏ hải linh chi sao? Lần trước ta mới hái, vẫn còn năm cây đó.”

Trọng Tử cảm thấy thất vọng, nói: “Vậy ư? Thì cứ hái thêm, càng tốt chứ sao…”

“Cất giữ cỏ hải linh chi lâu, ăn không còn ngon nữa đâu.” Không để nàng có cơ hội mượn cớ nữa, Lạc Âm Phàm lại ôm nàng đứng lên. “Gió lạnh rồi, chúng ta vào trong thôi.”

“Ta đã không sợ lạnh nữa rồi.”

“Nhưng ta sợ nàng bị lạnh.”

Trọng Tử nghe vậy, trong lòng thấy ấm áp vô cùng, nàng liền choàng hai tay lên cổ chàng.

Lạc Âm Phàm nói: “Chúng ta nên trở về Nam Hoa thôi.”

Trọng Tử giật mình, nói: “Nhanh như vậy đã quay về rồi sao?”

“Sao vậy?” Lạc Âm Phàm hỏi. “Chẳng lẽ nàng không muốn trở về sao?”

Nàng đã hứa đêm nay sẽ giúp Vong Nguyệt, sao có thể đi ngay bây giờ được chứ? Trọng Tử vội nói: “Ý của ta là, chúng ta không cần phải rời đi vội thế. Đêm tối sóng to gió lớn, rất nguy hiểm, sáng sớm mai chúng ta sẽ khởi hành, chàng thấy sao?”

Lạc Âm Phàm nói: “Đêm nay trăng rất đẹp, sao lại có sóng to gió lớn được kia chứ?”

Trên bầu trời đêm, mặt trăn tròn vành vạnh, Trọng Tử suýt chút nữa đã cắn rách lưỡi. “Thế nhưng… ta cảm thấy hơi mệt.”

Ánh mắt Lạc Âm Phàm khẽ lay động. “Tại sao nàng lại muốn ở lại đây?”

Sợ chàng nghi hoặc, Trọng Tử vùi mặt vào lồng ngực chàng, nói: “Chẳng dễ dàng gì mà gặp đảo thần ở đây, ta muốn ngắm nhìn nó thêm chút nữa, sư phụ cùng ta ở lại đây du ngoạn thêm một ngày nữa, được không?”

“Trọng Nhi!” Lạc Âm Phàm nâng cằm nàng lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm. “Nàng… Có phải nàng đang giấu ta chuyện gì không?”

Những lúc bình thường, bất kể nàng nói gì, chàng cũng sẽ chiều theo ngay lập tức, thế nhưng lần này lại khác, đột nhiên xuất hiện đảo thần khiến chàng cảm thấy vô cùng bất an. Nàng nói không sai, có thể dễ dàng đem đảo của thần giới đến tiên giới, quả thực không phải ai cũng làm được, từ trước đến nay, chưa từng có một vị thần bình thường nào có đủ năng lực để làm việc này, trừ phi… đó là Thiên thần được thiên địa nhật nguyệt lựa chọn.

Rốt cuộc việc này là ngoài ý muốn hay là do ai đó cố tình tạo ra? Vị thần trong minh cảnh kia rốt cuộc có thân phận gì?

Tuy vị thần kia đã quay về minh cảnh, bao năm qua bặt vô âm tín, chàng cũng luôn tin tiểu đồ đệ một lòng một dạ với chàng, thế nhưng ai biết được tương lai sẽ không xảy ra chuyện gì xấu chứ? Chàng vẫn luôn canh cánh trong lòng về thân phận của hoàng hậu ma cung một thời của nàng, hình ảnh nàng quay gót rời đi năm đó thỉnh thoảng vẫn hiển hiện trong đầu chàng, khiến chàng thấy bất an. Ai có thể cam đoan được rằng nàng không còn nhớ những tổn thương đã qua và sẽ không cảm thấy hối hận? Ai có thể biết vị thần kia lúc nào sẽ trở lại? Với năng lực của hắn, hắn sẽ dễ dàng mang nàng rời xa khỏi tầm tay của chàng!

“Không có!” Trọng Tử chột dạ, vội vã giơ tay lên che ánh nhìn của chàng. “Sư phụ lại suy nghĩ lung tung rồi, sao ta có thể nói dối chàng chứ?”

“Có thật là nàng không nói dối ta không?”

“Không có mà.”

“Nàng… nàng sẽ không rời bỏ ta chứ?”

“Đương nhiên rồi, Trọng Nhi sẽ mãi mãi ở bên cạnh sư phụ.”

Những lời này giống như một liều thuốc an thần, trăm lần như một, đều có thể tạm thời làm chàng yên tâm, thế nhưng sau đó, chàng vẫn mang nỗi lo lắng đó, chàng cần sự an ủi này, và nàng cũng không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói đó.

Quả nhiên sắc mặt Lạc Âm Phàm đã tốt hơn, chàng nói: “Được, chiều ý nàng, ngày mai chúng ta sẽ rời đi.”

Trọng Tử thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nửa đêm, tiếng sóng ì oạp vỗ ngoài khoang thuyền, chiếc thuyền cũng khẽ lắc lư theo. Nàng đang gối đầu lên cánh tay chàng, cánh tay kia của chàng vòng qua ôm lấy nàng, siết thật chặt vào ngực, không để nàng giãy đạp lung tung, cũng là để lúc nào nàng trở dậy, chàng cũng có thể phát hiện ra. Tư thế này không biết đã được duy trì bao nhiêu năm.

Nụ hôn dịu dàng lướt nhẹ trên trán, trên môi nàng, mang theo sự cưng chiều và trân quý.

Chàng muốn để Trọng Tử nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng cứ như vậy, Trọng Tử nào ngủ được, cơ thể dần nóng bừng. Đến lúc không kiềm chế được nữa, nàng khẽ cúi đầu, kêu lên: “Sư phụ…”

“Trọng Nhi?”

Tiếng gọi ấy thật quen thuộc, đối với nàng, đó là sự mê hoặc không cách nào trốn tránh được, khiến nàng hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, muốn cùng chàng trầm luân quên hết sự đời.

“Sư phụ!” Nàng kìm lòng không đặng, nghiêng người đối mặt với chàng, càng lúc càng áp sát cơ thể nóng hổi của mình vào ngực chàng.

Chàng tựa hồ hiểu ra điều gì đó, khẽ cười một tiếng rồi hôn nàng nồng nhiệt hơn.

Ngay lúc này, trong lòng nàng dường như bị vật gì đó nặng nề gõ xuống, lý trí bỗng tỉnh táo hơn. Không được, đêm nay nàng phải đi tới chỗ Vong Nguyệt để giúp hắn! Thời gian sắp tới rồi, nếu không hành động thì sẽ không còn cơ hội nữa!

Trọng Tử đè nén cảm xúc, lặng lẽ đưa tay ra sau đầu chàng.

Một luồng ánh sáng đẹp đẽ chói lòa hiện lên sau gáy chàng rồi dần dần chui vào trong đầu chàng, rất nhanh sau đó, động tác của chàng đã chậm lại, cuối cùng cũng dừng hẳn, chàng đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Tiếng thở bên tai vang lên đều đều, ngay cả trong lúc ngủ mê man, hai cánh tay chàng vẫn ôm nàng thật chặt. Trọng Tử phải vất vả lắm mới thoát ra được vòng ôm của chàng, lặng lẽ rời khỏi giường, đắp lại chăn cho chàng, cảm thấy hơi áy náy. Đáng lẽ nàng không nên giấu chàng chuyện này, nhưng chàng và nàng có được ngày hôm nay, ít nhiều cũng nhờ công của Vong Nguyệt, nàng vẫn nên nhớ ân mà báo đáp hắn, chỉ cần trả xong mối ân tình này, chàng và nàng sẽ mãi mãi yên tâm ở bên nhau. Nếu Vong Nguyệt không muốn để cho chàng biết thì nàng cũng chỉ có thể tạm thời dối chàng mà thôi.

Bây giờ chàng đã ngủ say rồi, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Trọng Tử cẩn thận thiết lập kết giới kiên cố xung quanh chàng, sau đó mới chậm rãi rời thuyền, phóng qua những rặng đá ngầm, chạy về hướng đảo thần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3