Mộng đẹp Tuyền Cơ - Chương 221 - 222

Chương 221: Mỗi người tự bảo trọng

Tuyền Cơ thực nể mặt cậu, hoặc nói đúng hơn là nể mặt tay nghề của Lam Tinh, ngửi được mùi đồ ăn, dù tinh thần không phấn chấn nhưng vẫn chải đầu rửa mặt rồi ra gặp người.

May là hiện giờ trời đã vào thu, có thể mặc quần áo kín, giấu được cổ, nếu không để cậu nhìn thấy, thực sự sẽ rất mất mặt.

Lam Tinh nấu gì ăn cũng rất ngon, tiểu rùa vốn không giỏi hờn dỗi lâu, ăn vài miếng thì mắt híp lại cười rộ lên, Kỉ Kiến Thận nhìn thấy cũng thoải mái một chút.

Sau khi ăn xong, tiễn Vạn Tố Hòa đi về, Kỉ Kiến Thận liền lôi kéo Tuyền Cơ, lại gọi đám người Triệu Thập Nhất đến rồi lấy tất cả cung nỏ ra xem, xem xong hết thì thở dài nói: “Cách chế tạo loại cung nỏ này tương đối phức tạp, muốn sản xuất hàng loạt e rằng phải mất một thời gian để huấn luyện thợ.”

Tuyền Cơ gật đầu nói: “Triệu Thập Nhất rất có tài, nhưng dù sao thợ có kỹ thuật giỏi như hắn cũng không nhiều lắm.”

Triệu Thập Nhất nghe Tuyền Cơ khích lệ dường như có chút luống cuống tay chân, chắp tay cúi người nói với Tuyền Cơ: “Đa tạ chủ mẫu khích lệ.”

Tuyền Cơ cười rộ lên nói: “Ta nói thật, ngươi đừng quá khách khí, có một tay nghề như thế này, nên kiêu ngạo.”

Quay đầu làm mặt đau lòng nói với Kỉ Kiến Thận: “Huynh luôn lãng phí nhân tài!”

Kỉ Kiến Thận thấy tâm tình nàng đã chuyển biến tốt đẹp, lại có thể cùng mình nói đùa, trong lòng rất vui mừng: “Chẳng phải ta đã khai thác được một nhân tài quan trọng nhất là nàng rồi sao? Những nhân tài khác, liền giao cho nàng khai thác.”

Mấy tên thuộc hạ thấy bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình liền thức thời chắp tay lui ra. Tuyền Cơ chọc chọc vào ngực hắn nói: “Khi dễ ta rồi lại đến dỗ dành ta, hừ hừ! Ta không chịu cái chiêu này của huynh đâu!”

Kỉ Kiến Thận kéo nàng vào trong lòng, thành thật nói: “Ta thực may mắn vì người phát hiện ra nàng đầu tiên chính là ta, càng may mắn vì ngày đó đã không buông tay, cuối cùng nàng đã trở thành người của ta.”

Vừa nói vừa hôn lên trán Tuyền Cơ cười nói: “May mắn rằng nàng là người của ta, nếu mà là của bên địch nhân, sợ rằng thống nhất thiên hạ sẽ không đơn giản như vậy.”

Tuyền Cơ gật đầu nói: “May mắn chúng ta không phải địch, nếu không không biết ta đã phải đi đầu thai bao nhiêu lần rồi. Hừ hừ! Huynh đừng nghĩ rằng ta không biết, huynh cái đồ tồi bụng dạ nham hiểm này!”

Nói xong đưa hai tay kéo khóe mắt khóe miệng lên, làm một cái mặt quỷ cực kỳ xấu quái, khiến Kỉ Kiến Thận cười ha ha.

“Đừng giày vò gương mặt nàng. Ta nhìn rất đau lòng...”

“Đồ tồi háo sắc!”

“Đúng vậy. Đặc biệt là sắc của nàng...” Nói xong lại bắt đầu hướng tới địa phương không đứng đắn.

Tuyền Cơ cảnh giác đưa tay đẩy hắn ra, cảnh cáo nói: “Huynh không được đụng vào ta.”

Kỉ Kiến Thận cười cười nói: “Nàng vẫn còn nhớ Phù Phong Bộ chứ?” Tay duỗi ra muốn chộp lấy Tuyền Cơ. Tuyền Cơ nhanh chóng sải bước sang trái tránh được.

Hai người cứ vậy chơi trò đuổi bắt trong cung điện trống trải.

Tuy Tuyền Cơ đã cố gắng điều tiết nhịp thở, tập trung tránh né nhưng vẫn chưa tới nửa nén hương đã bị Kỉ Kiến Thận bắt được.

Dùng sức hít sâu mấy hơi, Tuyền Cơ mếu máo nói: “Huynh ức hiếp ta hôm nay sức khỏe không tốt.”

Lần này Kỉ Kiến Thận không tiếp tục đùa giỡn với nàng nữa, mà còn thực nghiêm túc nói: “Nàng nhớ kỹ, gặp phải cao thủ, nếu không nắm chắc thời điểm trốn thoát thì không nên tùy tiện sử dụng Phù Phong Bộ, thà rằng bị bắt, đừng làm gì cả. Ngoan ngoãn chờ ta tới cứu nàng.”

Tuyền Cơ sửng sốt, hiểu được vừa rồi là Đại ma vương muốn thử xem, với công lực của hắn, sử dụng toàn lực để bắt nàng thì cần bao nhiêu lâu, để nàng biết, Phù Phong Bộ cũng không thể bảo hộ nàng an toàn tuyệt đối.

Cao thủ bình thường sẽ không phòng bị nhiều với một cô gái không biết võ công như nàng, khi trông giữ cũng sẽ có chút lơi lỏng, nhưng nếu nàng tùy tiện sử dụng Phù Phong Bộ, chọc giận kẻ địch, sẽ gây thương tổn cho chính mình. Muốn chạy trốn lần nữa sẽ rất khó khăn.

Ngoan ngoãn tựa vào lòng Đại ma vương, hiếm được lúc nghe lời dịu ngoan nói: “Ta đã biết, vì huynh, ta sẽ bảo vệ mình thật tốt.”

“Đây mới là rùa ngoan của ta.” Ôn tồn nói rồi nhẹ nhàng hôn lên môi Tuyền Cơ, nụ hôn không mang dục niệm, chỉ có dịu dàng thương tiếc cùng an ủi.

Hắn tin tưởng võ công của đám Triệu Thập Lục, nhưng mọi việc luôn cần đề phòng vạn nhất, sau khi mẫu phi, con trai và Tuyền Cơ lần lượt gặp chuyện không may, hắn không dám mảy may có chút thiếu cảnh giác nào.

Ngay như lần Tuyền Cơ đến Ninh kinh. Đến Đông Lâm Bảo còn suýt chút xảy ra chuyện, tuy rằng nếu ngày đó Tuyền Cơ theo lẽ thường vẫn mở cửa, Ninh Tuấn cũng không làm hại nàng, nhưng ngộ nhỡ có cao thủ của Nhạc Nghịch ẩn núp ở đó, liền khó nói chắc.

Hành trình kế tiếp của hắn rất chặt chẽ, sẽ không thể luôn mang theo Tuyền Cơ bên người để tiện hành động, sau này có lẽ còn có nhiều nguyên nhân khiến Tuyền Cơ phải tạm thời rời khỏi phạm vi bảo hộ của hắn, kẻ địch của hắn rất nhiều, thật sự không thể yên tâm một chút nào.

“Bây giờ vi phu hầu hạ ái thê tắm rửa đi ngủ nhé!” Ngày mai sẽ rời khỏi, Kỉ Kiến Thận tạm thời vứt bỏ lo nghĩ sang một bên, ôm lấy Tuyền Cơ đi về hướng bể tắm phía sau tẩm điện.

“Huynh không được có ý đồ bất chính!” Tuyền Cơ tuyên bố trước.

“Nàng vẫn còn thiếu ta mấy trang giấy hình đó...” Kỉ Kiến Thận cười vô cùng hấp dẫn hàm súc. “Ta bảo đảm đêm nay sẽ không làm nàng đau, sẽ rất thoải mái...”

“Không được không được!” Tuyền Cơ nhe răng nanh trắng như tuyết cắn một ngụm lên cổ Đại ma vương, cắn xong quyết liệt nói: “Ta mệt chết đi, huynh từ xa về cũng nhất định rất mệt! Đêm nay ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, không được tiếp tục, nếu không ta cắn cho huynh không thể gặp người.”

Dưới sự uy hiếp dã man của con nợ, đêm đó Kỉ Kiến Thận chỉ có thể thỏa mãn với một chút lợi tức, không thể đem tất cả nợ nần thanh toán một lần. Nhưng cuối cùng cũng có thể ôm tiểu rùa ngủ, cái “gối ôm” này đã trở thành pháp bảo cam đoan cho giấc ngủ chất lượng tuyệt vời của hắn.

Tuyền Cơ tỉnh ngủ thì Triệu Kiến Thận đã không còn bên người, nhìn thấy giường ngủ trống rỗng thiếu vắng người bên cạnh thì lập tức cảm thấy tràn ngập mất mát, nhớ tới hắn nói hôm nay sẽ đi, trong lòng cả kinh, hay là hắn không nói một tiếng đã bỏ chạy?!

Đồ tồi ăn xong bỏ chạy! Ách... Là đồ tồi ăn không được bỏ chạy.

Đang lúc Tuyền Cơ oán giận đầy mình thì bỗng nhiên thấy có bóng người lóe lên bên ngoài bình phong, nhân vật vô cớ bị oán trách đang đi vào.

Kỉ Kiến Thận thấy Tuyền Cơ đã tỉnh, thực tự nhiên đi đến bên nàng, đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc dài bị rối loạn sau giấc ngủ, cười nói: “Heo con, cuối cùng cũng tỉnh, ta sắp phải đi mà nàng vẫn còn chưa ngủ dậy.”

Tuyền Cơ nhìn thấy hắn, bỗng nhiên đưa tay ôm chặt lấy hắn, dùng sức dụi đầu vào lòng hắn, dịu dàng nói: “Ta nghĩ huynh đã đi rồi...” Lời nói tràn ngập tủi thân lưu luyến.

Tiểu rùa rất ít khi dính người như vậy, khó được lúc nàng biểu hiện không muốn hắn rời xa như vậy, Đại ma vương đương nhiên mừng rỡ hưởng thụ yêu thương nhung nhớ của mỹ nhân: “Ta nói rồi, nếu lại phải để nàng ở lại mà không nói tạm biệt một tiếng, không biết nàng sẽ hờn dỗi ta bao lâu nữa.”

Thật tốt! Đại ma vương vẫn còn nhớ rõ lời nàng nói.

Tuyền Cơ quyết định thưởng cho hắn một chút, đưa tay ra sau gáy ôm lấy đầu hắn rồi hôn lên môi... Kỹ xảo là học từ hắn, tuy rằng không thể trông cậy trò giỏi hơn thầy nhưng lại hấp dẫn hắn vô cùng, như vậy là đủ rồi.

Nụ hôn này thiếu chút đã dẫn đến một màn vận động kịch liệt, cuối cùng bị tiếng gõ cửa của Lam Tích cắt ngang. Kỉ Kiến Thận ảo não nhớ tới hành trình của mình, nhịn không được cúi đầu cắn Tuyền Cơ một ngụm, oán hận nói: “Nàng thật là một con rùa xấu xa!”

Tuyền Cơ cười ha ha nói: “Đã đến giờ, huynh ngoan ngoãn xuất phát đi, đừng nhớ ta quá nhé!”

Kỉ Kiến Thận dở khóc dở cười vỗ mông tròn nàng một cái, lúc này mới đứng dậy chỉnh sửa y phục rồi đi.

Khi bóng dáng hắn biến mất phía sau bình phong, tươi cười trên mặt Tuyền Cơ tiêu tan, ai! Chờ đến khi Đại ma vương trở về, sợ là đã mười ngày nửa tháng.

Chương 222: Quá mềm lòng?

Lam Tích tiễn Kỉ Kiến Thận đi rồi, lại đến bẩm báo với Tuyền Cơ có hai người là Vạn Như Lan và Ninh Tuyết cầu kiến, không biết khi nào thì có thể triệu kiến các nàng tiến cung.

Mấy ngày nay các nàng đã trở thành khách quen của hoàng cung, những việc lặt vặt của việc lên kế hoạch chương trình và xúc tiến buổi từ thiện rất nhiều, nhưng hai nữ nhân này trước giờ chưa từng than mệt, sự tích cực của các nàng cũng khiến Tuyền Cơ bất ngờ.

“Để bọn họ một canh giờ sau hãy đến đi, ta phải ăn những món này trước đã, tối qua Lam Tinh làm mấy món này rất là ngon! Ta còn muốn ăn tiếp.” Nhắc đến đồ ăn ngon, Tuyền Cơ cũng coi như có tinh thần hơn một chút.

“Ngài đó, chỉ nghĩ đến ăn thôi!” Lam Tích trêu chọc nói.

“Ngươi thấy nhà ta không có người lớn, liền muốn bắt nạt ta có phải hay không?” Tuyền Cơ quay sang làm mặt quỷ với nàng.

“Không dám không dám, Hoàng hậu tha mạng.” Lam Tích cười, chẳng có chút hối hận nào, tự ý đi ra ngoài giúp nàng thu xếp đồ ăn.

Vạn Như Lan và Ninh Tuyết đi đến gặp Tuyền Cơ, đem tiến triển của buổi từ thiện ra báo cáo một lần, tất cả đều rất thuận lợi, dù sao mấy mệnh phụ phu nhân kia đều nghĩ đây là chủ ý của Hoàng hậu nương nương, nào dám không ủng hộ?

Hiện tại tình hình ở Kỉ quốc khá là tốt, trên dưới Ninh quốc bất kể có suy nghĩ thế nào đối với những thủ đoạn của Kỉ Kiến Thận đã làm trước đây, cũng đã dần chấp nhận vị tân Hoàng đế này.

Nghĩ lại lúc Cảnh Hòa đế, thậm chí là các vị tiên hoàng của Ninh thị còn tại vị thì Ninh quốc có khi nào có được cảnh phồn hoa như bây giờ đâu? Vốn là mối đại họa hàng đầu như Nhạc quốc bây giờ đến Lung Giang còn không vượt qua nổi, càng khiến cho người dân có thêm lòng tin.

Ít nhất sau khi sát nhập vào Kỉ quốc, thì không còn giống như năm vừa rồi, cứ đến cuối năm lại phải thắt lưng buộc bụng mà nạp quân phí hoặc là cống nạp phí “Hộ Quốc” cho Nhạc quốc nữa.

Kỉ Kiến Thận cho đại bộ phận quan viên của Ninh quốc được tiếp tục làm việc, lương bổng chỉ tăng không giảm, đối với nhân dân thì giảm tô giảm thuế, còn thi hành những chính sách có lợi cho dân chúng, mọi người không còn phải lo cứ đến cuối năm không bị tăng thuế thì cũng bị tham quan bóc lột, tất nhiên sẽ thấy Kỉ Kiến Thận chính là vị Thánh quân mà mọi người mong muốn.

Vạn Như Lan và Ninh Tuyết cũng xem như xuất thân từ quý tộc thất thế, giờ phút này thay Hoàng hậu làm việc. Những gia đình quan nha trước đây lạnh nhạt với các nàng hiện tại lại phải cúi đầu nịnh hót. Trong lòng các nàng đúng là ngổn ngang trăm lối. Cách nhìn đối với Tuyền Cơ cũng chậm rãi thay đổi.

Tuyền Cơ với sự thay đổi thái độ của hai nàng cũng không có suy nghĩ gì, dù sao đối với nàng mà nói, thì hai người này chỉ là đối tác của nàng mà thôi.

Hôm nay, khi bàn xong việc chính, hai người các nàng cũng không có ý thoái lui. Nhất là Ninh Tuyết luôn hiện ra cái ý muốn nói lại thôi.

“Còn có việc gì sao?” Tuyền Cơ xem bộ dạng muốn mà không dám của các nàng, đành phải chủ động khơi chuyện.

Ninh Tuyết do dự một hồi. Rốt cuộc mở miệng: “Thần thiếp thật ra là muốn thay Ninh Châu cầu xin Hoàng hậu thương tình...”

“Ninh Châu? Nàng ta làm sao?”

“Hoàng hậu không biết gì sao?” Ninh Tuyết có chút ngạc nhiên, hạ lệnh xử lý một nhà Ninh Tuấn chính là Vạn Tố Hòa, mà nghe nói Vạn Tố Hòa gặp mặt Hoàng hậu mỗi ngày cơ mà.

“Ta... bản cung rất ít khi nói chuyện triều chính với Vạn đại nhân.” Tuyền Cơ thiếu chút thì lỡ miệng nói sai, nhưng quả thật đối với chuyện triều chính không có tí hứng thú nào.

Vạn Như Lan thấy Ninh Tuyết do dự, liền dứt khoát mở miệng: “Ninh Tuấn Thế tử mưu phản, người trong nhà cũng phải bồi tội, thân quyến bị đày lên cực bắc lạnh giá, Ninh Châu vốn được nuông chiều từ bé, lần này đi... sợ là lành ít dữ nhiều.”

Tuyền Cơ nhớ đến cô gái xinh đẹp cao ngạo không ai sánh bằng trong cung ngày trước, hiện tại không ngờ đã luân lạc trở thành tù nhân bị người khi dễ, còn bị sung quân đến nơi cực bắc lạnh lẽo khôn cùng, một thiên kim tiểu thư, chỉ sợ chưa đến nửa đường đã chịu không được.

“Bản cung cần phải hỏi qua ý kiến của Vạn đại nhân rồi nói tiếp, mà đại khái đến ngày nào thì xuất phát?” Tuy cảm thấy được tội của Ninh Châu không đến mức bị như thế, nhưng dù sao cũng liên quan đến đại tội mưu phản. Không phải chuyện giỡn chơi, nếu mình kiên trì thì chắc hẳn có thể cứu nàng, có điều làm như vậy đối với Đại ma vương và cậu có thể gây ra ảnh hưởng gì không thì khó nói lắm.

Cũng không phải nàng lòng dạ tiểu nhân, mà là hai người này và Ninh Châu cũng không phải thân thuộc gì, hiện tại lại cùng nhau thay nàng ta cầu tình... nàng hoài nghi trong việc này có trá! Vẫn là nên hỏi cậu trước rồi nói.

“Mười ngày nữa sẽ áp giải rời kinh.” Ninh Tuyết thấy ngữ khí Tuyền Cơ có chút thả lỏng, vội vàng nói: “Ninh Tuấn làm chuyện hồ đồ, liên lụy tới người nhà, xin Hoàng hậu niệm tình trước kia cùng với nàng ấy cũng có một đoạn từng là tỷ muội với nhau, mà giơ cao đánh khẽ!”

Tuyền Cơ cười khổ. Không dám nói chính xác. Ninh Tuyết là người thông minh, thấy mục đính hôm nay đã đạt được, liền vội vàng kéo Vạn Như Lan hành lễ cáo lui.

Buổi tối, Vạn Tố Hòa cũng không có tiến cung như thường lệ, mà phái người vào báo có chuyện gấp cần làm.

Tuyền Cơ dứt khoát lôi kéo Lam Tích, Lam Tinh đến ngự hoa viên làm chuyện gây ô nhiễm môi trường, đại sát phong cảnh - nướng thịt!

Lam Tích, Lam Tinh cứ nghĩ là nàng chỉ là nhất thời cao hứng, không ngờ tới Tuyền Cơ làm có bài bản hẳn hoi, nhìn cách thức giống như là đã làm rất nhiều lần.

Bởi vì đã đuổi hết cung nữ đi, nên hiện tại, ngự hoa viên chỉ có ba người các nàng, còn có mấy vị bảo tiêu ẩn náu ở chỗ bí mật âm thầm bảo hộ, Tuyền Cơ cũng lười bảo vệ hình tượng, xắn tay áo lên. Tự mình nhóm lửa.

Lam Tích, Lam Tinh ngăn không nổi nàng, đành ở một bên chuẩn bị tinh thân chế nhạo và thu thập chiến trường, lại không ngờ nàng lại làm thành thạo, sâu sắc hiểu được cái gọi là “phóng hỏa”, qua một hồi bếp lò cũng từ từ nổi lửa.

Tuyền Cơ đắc ý bội phần thẳng lưng, nhận lấy khăn tay ẩm mà Lam Tinh đưa lau đi lọ nghẹ trên mặt, khoe khoang nói: “Ta lợi hại không! Nói tới nhóm lửa nhen lò ta chính là cao thủ!”

Hai nàng dở khóc dở cười. Lam Tích nói: “Thật không ngờ, người ngoài ăn, còn có thể làm việc này!”

Tuyền Cơ trừng nàng, cuối cùng chính nàng cũng nhịn không được mà cười rộ lên.

Kiếp trước từng có thời gian nàng đi làm thêm ở quán thịt nướng kiếm tiền. Nhìn nam nữ thanh niên bằng tuổi với mình cười đùa, chính mình lại nhem nhuốc một bên thay bọn họ nhóm lò đốt lửa, vừa đói vừa mệt, vẫn phải tươi cười nướng thịt thật là ngon phục vụ. Không phải không vất vả, không phải không ủy khuất, chỉ là lúc ấy không rảnh thương thân tiếc phận.

Quay đầu nhìn lại những khó khăn vất vả mà mình đã trải qua cũng không có gì to tát, chỉ là biến thành một màn hình ảnh ở sâu trong ký ức mà thôi.

Hôm nay muốn ăn thịt nướng, đại khái là khi nghe xong chuyện của Ninh Châu, cô nương ấy từ thiên đường tiến tới địa ngục, so với bản thân trước đây, sợ là bi thảm bội phần.

Ngày hôm sau, Vạn Tố Hòa vẫn bận rộn không thể tiến cung, ngày thứ ba vẫn như thế... Ngày thứ tư, Tuyền Cơ nghĩ, dứt khoát nhắn người báo với cậu bớt chút thời gian tiến cung một chuyến.

Nàng rất muốn ra ngoài tìm gặp hắn một chút, thế nhưng cậu đã nói đi nói lại với nàng rằng, muốn xuất cung cần “trang bị đến tận răng”, trang phục và đạo cụ của Hoàng hậu thật sự nặng, lại không thể thiếu một món nào, cho nên... Vẫn là nên quên đi!

Vạn Tố Hòa đêm đó cũng đã đến, thấy Tuyền Cơ, câu đầu tiên là: “Ninh Nguyệt, ngươi quá yếu lòng.”

Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, cậu chẳng lẽ là đã nghe được tin đồn gì rồi?

“Ninh Tuyết cùng Vạn Như Lan đến tìm ngươi cầu tình, kỳ thật là do ta lén nhắc nhở vài tên lão bằng hữu của Ninh Tuấn, để cho bọn họ tìm hai người kia kiếm ngươi cầu tình.” Vạn Tố Hòa bình tĩnh nói ra nội tình.

“Cậu là muốn thử ta sao? Có phải là ta làm sai không?” Tuyền Cơ chợt hiểu.

Vạn Tố Hòa vuốt mái tóc dài của nàng: “Ninh Nguyệt, lòng dạ lương thiện là việc tốt, nhưng không thích hợp ở chỗ này. Quốc có quốc pháp, cả nhà Ninh Tuấn vốn dựa theo quốc pháp mà xử, nếu ai cũng muốn có ngoại lệ, như thế phải làm sao? Hơn nữa lần này phạm pháp lại là thân tộc của ngươi, nói về tình thì chính là người bên cạnh ngươi, ngươi tha cho bọn Ninh Tuấn rồi, kẻ hiểu chuyện thì sẽ nói ngươi lương thiện, kẻ không hiểu chuyện sẽ nói ngươi bao che. Ninh quốc mới vừa sát nhập vào bản đồ Kỉ quốc không lâu, thế lực tiền triều vẫn còn đang lăm le, càng không ít người muốn thừa cơ làm loạn, một khi ngươi mềm lòng sẽ nhận lấy hậu hoạn.”

Tuyền Cơ gật đầu nói: “Ta biết rồi, chuyện của Ninh Châu ta sẽ nghĩ biện pháp khác. Có điều cậu à, những lời này cậu chỉ cần trực tiếp nói với ta là được, cần gì phải đi một vòng lớn như vậy?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3