Mắt mèo - Chương 31 - 32 - 33 - 34

Chương 31

Giữa đêm khuya.

Vũ Nhi nhẹ nhàng nhìn Đồng Niên, từ lúc về nhà đến giờ, anh cứ ngủ liên miên, vẫn với một tư thế, không ăn uống gì cả, thậm chí đến nước cũng không uống. Ánh đèn dìu dịu soi sáng khuôn mặt anh, bỗng nhiên Vũ Nhi phát hiện ra, nước mắt từ dưới mi mắt anh đang từ từ chuyển động. Cô biết, khi ngủ mà chảy nước mắt thì có nghĩa là đang mơ, nếu như lúc này mà cô gọi anh dậy, thì anh sẽ nhớ hết được giấc mơ của anh. Không hiểu Đồng Niên đang mơ cái gì? Vũ Nhi lại ngẩng đầu lên, nhìn vào khe hở trên trần nhà, cô không dám tưởng tượng giấc mơ của Đồng Niên lúc này nữa. Bỗng nhiên, Đồng Niên mở mắt.

“Đồng Niên, cuối cùng anh cũng dậy, anh mơ thấy gì thế?” Vũ Nhi thì thầm hỏi nhẹ bên tai anh.

Đồng Niên nhìn cô thờ ơ, rồi với giọng khản đặc, anh nói từng chữ một: “Anh không mơ.”

Không, rõ ràng vừa rồi anh ấy đã mơ, Vũ Nhi tự nói thầm với mình, cô có thể khẳng định, nhưng cô không muốn truy hỏi anh nữa, có lẽ anh đã mệt rồi.

“Đói.”

Từ cổ họng Đồng Niên phát ra một âm tiết, giọng nói trầm đặc này khiến cho Vũ Nhi có một cảm giác như một bàn tay thò ra từ giếng sâu. Vũ Nhi vội hỏi anh: “Anh đói rồi à? Đúng, là em không tốt, đáng nhẽ ngay từ đầu em phải nghĩ ra, anh đã nhịn đói một ngày rồi. Đồng Niên, anh chịu khó đợi một lát, em sẽ lên ngay.”

Vũ Nhi vội vàng ra khỏi phòng, chạy qua hành lang và cầu thang tối om, lấy từ tủ lạnh ra một nồi cơm và một ít thức ăn. Cô mang lên phòng ngủ cơm, thức ăn và bát đũa để trước mặt Đồng Niên. Đồng Niên vừa bê bát cơm lên thì và luôn, hầu như anh không gắp thức ăn, Vũ Nhi hỏi anh có cần hâm nóng thức ăn không, Đồng Niên không trả lời cô, Vũ Nhi nghĩ có thể do trời oi bức, nên anh thích ăn thức ăn nguội. Chỉ trong chớp mắt, Đồng Niên đã ăn hết một bát cơm, Vũ Nhi lại nghe thấy anh nói: “Đói.”

Vũ Nhi vội vàng xới thêm cho anh một bát cơm, rất nhanh, Đồng Niên lại ăn hết, anh vẫn không ăn thức ăn, chỉ ăn cơm không, Vũ Nhi đoán có lẽ anh đói lắm, có khi anh phải ăn cho đủ ba bữa của ngày hôm qua. Tiếp đó, lại bát thứ ba, lần này, Vũ Nhi chỉ xới nửa bát, vì trong nồi đã hết cơm. Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô thấy Đồng Niên ăn nhiều cơm như thế, làm sao mà dạ dày của Đồng Niên lại chứa được một lượng cơm nhiều đến như vậy? Cô lo lắng hỏi anh: “Đồng Niên, anh sao thế? Anh bị đau dạ dày à?”

Đồng Niên ngẩng đầu lên, mắt anh đờ đẫn nhìn cô, sau đó lắc lắc đầu, ăn nốt miếng cơm cuối cùng. Bát của anh sạch bong, không còn dính một hạt cơm. Chờ Vũ Nhi thu dọn xong bát đũa, khi cô quay lại phòng, cô thấy anh lại đang nằm trên giường. Vũ Nhi bỗng nhớ ra việc La Tư đến chơi, rồi cô vội tìm danh thiếp của La Tư, nói vào bên tai anh: “Đồng Niên, tối qua một mình em ở nhà, La Tư, bạn hồi nhỏ của anh đã đến tìm anh, chị ấy đưa em tấm danh thiếp, bảo đưa lại cho anh.”

Nói xong, cô để tấm danh thiếp vào tay Đồng Niên, Đồng Niên vẫn chưa ngủ, anh cầm lấy tấm danh thiếp, rồi để vào túi áo ngực.

“Đồng Niên, cả đêm qua em đã chờ anh, em nghĩ là anh đã ra ngoài, không ngờ được rằng anh lại ở trên tầng ba. Nói cho em biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, những vết máu đó là của ai?”

Vũ Nhi thao thao bất tuyệt bên tai Đồng Niên, cô không quan tâm là Đồng Niên có nghe hay không, nhưng cô vẫn nói. Thà cô kể cho Đồng Niên nghe, còn hơn là cô tự nói một mình, bây giờ, cô không cần anh phải nghe, mà chỉ cần anh trả lời. Nước mắt cô không cầm được lại trào ra, cô lại nhỏ nhẹ nói, dường như là cầu xin: “Xin anh đừng rời xa em, em rất sợ, em thực sự rất sợ, anh nhất định phải bình phục, anh sẽ trở lại là Đồng Niên như trước đây, mãi mãi là như thế. Khi em phát hiện ra anh nằm bất động trên căn phòng tầng ba đó, cả người anh toàn là máu, anh có biết là em sợ đến thế nào không? Em sợ là em sẽ mất anh mãi mãi.”

Rồi cô nghe thấy tiếng ngáy của anh. Vũ Nhi không còn cách nào đành lắc đầu, cô cuộn tròn người nằm cạnh Đồng Niên rồi ngủ thiếp đi.

Chương 32

Khi Vũ Nhi ra khỏi nhà, Đồng Niên vẫn đang ngủ, mặt cô buồn rầu và mệt mỏi. Lúc đến ga tàu điện ngầm, cô lại để lỡ một chuyến tàu, cô tìm một chỗ để ngồi. Bỗng nhiên, có một người đàn ông trạc tuổi trung niên đến ngồi cạnh cô, Vũ Nhi lập tức cảnh giác, cô nhớ lại sự việc đáng sợ xảy ra tại sân ga này vào đúng ngày đầu tiên đi làm, thế nên cô hoảng sợ đứng bật dậy, đứng sang bên cạnh và lùi lại đằng sau mấy bước. Người đàn ông đó cũng nhận ra hành động khác thường của cô, nên ngẩng đầu nhìn về phía cô, Vũ Nhi cảm thấy ông ta nhìn cô với ánh mắt như nhìn một bệnh nhân tâm thần đang chạy trốn. Cũng may, tàu điện đã đến, Vũ Nhi cúi gằm mặt chen lên tàu, đứng vào một góc, cô thở dài nhẹ nhõm, vừa xong tim cô đập loạn xạ. Vừa rồi chỉ là cô thần hồn nát thần tính, người đàn ông đó chẳng qua cũng chỉ là một người khách đi tàu bình thường, cũng giống như cô tìm một chỗ trống để ngồi chờ tàu, thế mà cô lại tưởng tượng thành đó là một người có ý định tự sát không bình thường.

Đến công ty, Vũ Nhi định vào chào Hứa Văn Minh, cô muốn nói rõ mọi việc ngày hôm qua, khi cô đến căn phòng làm việc của giám đốc, cô thấy Mễ Nhược Lan cũng đang ngồi trong đó. Vũ Nhi cảm thấy lúc này mà vào thì không tiện, khi cô định nói xin lỗi và đóng cửa lại, Mễ Nhược Lan vội nói: “Vũ Nhi, cô vào đi, mời ngồi, tôi muốn nói chuyện với cô một lát.”

Nghe Mễ Nhược Lan nói vậy, Vũ Nhi mới dám vào, cô nói với Hứa Văn Minh: “Giám đốc Hứa, tôi thành thực xin lỗi về việc hôm qua, quả thực là tôi có việc rất quan trọng nên không đi làm được, mong giám đốc thông cảm, tôi hứa là sẽ không có lần thứ hai như thế nữa.”

Hứa Văn Minh xua xua tay, lạnh lùng nói: “Tôi không thích nghe người khác giải thích.”

“Tôi xin lỗi.”

Mễ Nhược Lan nói: “Vũ Nhi, tôi thấy sắc mặt cô không tốt. Có thể trên đường cô đi làm đã xảy ra một việc gì đó khiến cô hoảng sợ, nhưng có lẽ nguyên nhân chính lại là do đã xảy ra việc gì đó một hai ngày trước đây.”

Vũ Nhi rất ngạc nhiên, sự việc xảy ra ở nhà ga sáng nay đã bị Mễ Nhược Lan cảm nhận thấy, cô vội lắc đầu: “Cám ơn bác sĩ Mễ quan tâm, có thể do mấy ngày hôm nay tôi ngủ không được ngon giấc.”

“Không, nhất định đã xảy ra việc gì đó khiến cô rất buồn và lo lắng, đúng không?”

Vũ Nhi bỗng ngớ ra, cô muốn òa khóc, nhưng đã kìm lại được, cô không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Mễ Nhược Lan tỏ ra rất hứng thú với việc này, nhìn sát vào mặt Vũ Nhi, rồi chăm chú nhìn vào mắt cô, sau đó nói giọng rất bí hiểm: “Vũ Nhi, sở thích của tôi chính là nghiên cứu và tìm tòi về tâm hồn con người. Trong tâm hồn mỗi con người, luôn luôn ẩn chứa một thế giới lớn hơn con người rất nhiều, mà thế giới này được che giấu rất kỹ, lúc tỉnh lúc mơ, tôi muốn mở thế giới này để tìm hiểu khu vườn bí mật này bên trong con người cô. Bây giờ, cô nên nói hết với tôi về suy nghĩ của cô.”

“Không, chẳng có khu vườn bí mật nào hết, chỉ có ngôi nhà đen.” Vũ Nhi lạnh lùng nói, cô đứng dậy, ra khỏi phòng.

Hứa Văn Minh nổi cáu, nhưng Mễ Nhược Lan đã ngăn lại, cô nhẹ nhàng nói: “Tại sao anh lại không hiểu cho cô ấy? Cô ấy cần được hiểu và thông cảm.”

“Thế em có hiểu cô ấy không?” Hứa Văn Minh hỏi.

“Em đang cố.”

Nói xong, Mễ Nhược Lan quay đầu, ngắm nhìn Thượng Hải bên ngoài cửa sổ đang ẩn mình trong những tòa nhà cao tầng, ánh sáng mặt trời xuyên qua những đám mây u ám, chiếu vào những bức tường của các tòa nhà thương mại cao ngất ở đằng xa, phản chiếu những tia sáng chói mắt, rồi cô lạnh lùng nói: “Em không thích Thượng Hải như thế này.”

“Anh cũng vậy.”

Đột nhiên Mễ Nhược Lan nhớ lại câu nói cuối cùng của Vũ Nhi, vội quay sang hỏi Hứa Văn Minh: “Vừa rồi cô ấy có nhắc đến “Ngôi nhà đen”, đó là nơi nào thế, anh có biết không?”

Hứa Văn Minh quay mặt đi, nói khẽ: “Em không cần phải biết.”

Chương 33

Trước khi về nhà, Vũ Nhi còn tạt qua siêu thị, mua rất nhiều thứ mà Đồng Niên thích ăn. Khi cô xách những đồ này về nhà, thấy Đồng Niên đang ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Vũ Nhi nhưng anh lại tỏ ra thờ ơ. Nhưng Vũ Nhi lại cảm thấy rất vui, cô nói: “Đồng Niên, anh dậy khi nào thế? Cả ngày hôm nay đi làm, nhưng em chẳng có tâm trạng nào hết, em lo anh vẫn tiếp tục ngủ cả ngày.”

Đồng Niên tỏ ra rất mệt mỏi, thừ mặt một lúc mới trả lời: “Anh dậy từ sáng.”

Vũ Nhi lắc lắc hai túi đồ đang xách trên tay nói: “Anh cần phải được bổ sung chất dinh dưỡng, bữa tối hôm nay em sẽ nấu những món anh thích.”

“Không cần đâu, anh đã nấu xong hết rồi.” Nói xong, Đồng Niên liền bê bao nhiêu là thức ăn từ trong bếp ra đặt lên bàn.

Vũ Nhi không dám tin vào mắt mình, cô ngạc nhiên nói: “Anh tự đi mua đấy à?”

“Ừ, em mau ăn đi, anh nấu cho em đấy.”

Đồng Niên nói không có biểu cảm gì, tuy Vũ Nhi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, nóng hôi hổi thế này, cô rất vui sướng và nở một nụ cười.

Vũ Nhi lo Đồng Niên sẽ ăn nhiều như tối hôm qua, nhưng sự lo lắng của cô là hơi thừa, nhịp điệu ăn uống của Đồng Niên đã trở lại bình thường.

Cô nghĩ, nếu việc ăn uống của Đồng Niên đã trở lại trạng thái bình thường, thế thì trí nhớ của anh cũng phải hồi phục, nên cô hỏi Đồng Niên: “Đồng Niên, rốt cuộc đêm hôm trước ở trên tầng ba đã xảy ra chuyện gì?”

“Xảy ra chuyện gì?” Từ trong cổ họng Đồng Niên lại phát ra thứ âm thanh kỳ quái, âm thanh này từ trước đến nay Vũ Nhi chưa nghe thấy bao giờ, giống như được phát ra từ một người khác, khiến Vũ Nhi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Đồng Niên, em hỏi anh là đã xảy ra chuyện gì?” Vũ Nhi hỏi lại một lần nữa.

Đồng Niên nhìn vào mắt Vũ Nhi, cô phát hiện đồng tử của anh hơi to ra, bóng của gương mặt cô đang phản chiếu trong con ngươi anh. Sau đó, anh từ từ ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, lông mày cũng nheo lại, giống như anh đang cố gắng nhớ lại cái gì đó, hơi thở của anh ngày càng mạnh và gấp. Ngực anh cũng phập phồng, vai anh run lên, từ trong cổ họng anh phát ra âm thanh kỳ quái đó, đột nhiên, Đồng Niên đứng bật dậy, lùi lại đằng sau mấy bước, cho đến khi lùi sát vào lò sưởi.

Anh hét to: “Không, anh không nhớ, anh không nhớ gì cả. Vũ Nhi, em đừng ép anh, đừng có ép anh.” Giọng nói của anh đau khổ, giống như lời cầu xin của một người sắp chết, giọng nói này khiến Vũ Nhi chua xót, cô không muốn ép anh nữa, cô lại gần anh, vuốt nhẹ lên tóc anh. Giờ đây Vũ Nhi cảm thấy Đồng Niên giống như một đứa trẻ mất mẹ, lúc này đây, cái mà anh cần là sự yêu thương và an ủi của người mẹ.

Thế nên, Vũ Nhi giống như một người mẹ, ôm ấp anh, còn anh giống như một đứa trẻ lạc đường đang trốn đằng sau mẹ, Vũ Nhi dịu dàng nói: “Không sao cả, em không ép anh nữa. Chúng mình hãy quên những việc đáng sợ đó đi anh nhé, sẽ không bao giờ nhớ lại nữa, không bao giờ, chúng ta hãy bắt đầu một cuộc sống mới.”

Đồng Niên gật gật đầu. Bỗng nhiên Vũ Nhi thấy anh hơi nhếch mép cười, cô không hiểu như vậy là có ý gì, nhưng cô cũng mỉm cười lại với anh. Hai người ngồi lại vào bàn, Đồng Niên đã bình tĩnh lại, anh nói khẽ: “Anh đã tìm được việc rồi.”

“Thật không anh?” Vũ Nhi cảm thấy bất ngờ quá chưa kịp phản ứng.

“Thật, hôm nay anh gọi điện cho La Tư.”

“Hóa ra là chị ấy.” Giọng nói của Vũ Nhi có gì đó không vui.

Đồng Niên từ từ nói: “Cô ấy nói tòa soạn Họa báo hoa trên biển chỗ cô ấy đang làm thiếu một phóng viên chụp ảnh, mong rằng anh có thể đến đó làm việc, em thấy thế nào?”

Vũ Nhi trầm ngâm một lúc, rồi cười nói: “Em thấy rất tốt, một cơ hội tốt như vậy anh hãy cố gắng nắm lấy nó, đây chẳng phải là công việc anh vẫn luôn mong ước từ trước đến giờ sao?”

Đồng Niên gật đầu, sau đó lưỡng lự nói: “Có điều, có việc anh phải nói với em.”

“Anh nói đi.” Cô cảm thấy có gì không ổn.

“Trên điện thoại La Tư đã nói với anh, tòa tạp chí của bọn họ thiếu phóng viên chụp ảnh, nguyên nhân là do người phóng viên chụp ảnh trước đây, cô ấy tên Sảnh Sảnh, mới mất cách đây mấy ngày.”

“Chết rồi?” Tim Vũ Nhi đập liên hồi.

“Bị sát hại.” Đồng Niên lạnh lùng nói.

Vai Vũ Nhi run lên, cô cúi đầu: “Anh đừng nói nữa, em sợ.”

“Thế em nói xem, anh có nên đến đó làm không?”

Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Đồng Niên, cô nhìn một hồi lâu rồi nói: “Tất nhiên là nên đi rồi, việc người phóng viên đó bị sát hại thì liên quan gì đến anh?”

“Anh không biết.”

Đồng Niên lắc đầu, đột nhiên, anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Chương 34

Diệp Tiêu lái xe ra khỏi đường cao tốc, đường một chiều ở đây lại đang tắc đường, cuối tuần nào cũng vậy, sau khi chờ đợi và hít thở không khí ngột ngạt, mười mấy phút, anh mới rẽ sang được một con đường nhỏ yên tĩnh. Không khí ở đây rất tốt, những hàng cây xanh bên đường khiến tâm trạng mệt mỏi của anh dễ chịu hơn rất nhiều, cuối cùng, anh cũng nhìn thấy ống khối cao cao của ngôi nhà đen. Đang định dừng xe, thì nghe thấy tiếng điện thoại. Anh cầm di động lên, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói rất dịu dàng: “Anh Diệp Tiêu phải không?”

“Tôi đây. Xin hỏi ai đấy?”

“Em là Vũ Nhi.”

Diệp Tiêu ngạc nhiên, sau đó ngó đầu ra ngoài cửa ô tô, nhìn ngôi nhà đen lấp ló sau hàng cây xanh, anh nói: “Vũ Nhi, anh đang ở trước cửa nhà em.”

Đầu dây bên kia Vũ Nhi cũng có chút ngạc nhiên: “Thật không may, bây giờ em đang ở ngoài. Em có một số việc muốn nói chuyện với anh được không?”

“Tất nhiên là được, thế em đang ở đâu?”

“Anh có biết quán Tiên Tung Lâm ở trên đường Giang Hải không?”

“Anh biết, bây giờ anh sẽ qua đó, lát nữa gặp.”

Cúp điện thoại, Diệp Tiêu nhìn lại ngôi nhà đen một lần nữa, rồi quay đầu xe đi. Hai mươi phút sau, anh đến chỗ hẹn, cuối tuần nên đường Giang Hải rất đông người, có mấy cô gái vừa đi vừa cười đùa lướt qua anh. Diệp Tiêu quay lại nhìn bóng dáng vui vẻ của mấy cô, đột nhiên nghĩ lại mấy cô gái bị sát hại trong án mạng giết người hàng loạt, mấy người họ cũng giống mấy cô gái này, đáng nhẽ họ cũng đang vui vẻ đi chơi cùng các bạn trên phố, nhưng giờ đây, họ lại đang yên nghỉ ở một nơi rất lạnh lẽo, trên cổ vẫn còn vệt màu đen. Nghĩ đến đây, anh bất giác sờ lên cổ mình, thời tiết rất oi bức, khiến anh cảm thấy khó thở, anh đưa chân rảo bước vào quán trà Tiên Tung Lâm.

Ở một góc quán, anh nhìn thấy Vũ Nhi, anh tiến đến ngồi đối diện với cô, nói khẽ: “Vũ Nhi, xin lỗi đã để em chờ lâu.”

“Có gì đâu, là em làm phiền anh đấy chứ.”

Diệp Tiêu không nói gì, anh quan sát Vũ Nhi, hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản, không bắt mắt một chút nào, hơn nữa sắc mặt cô không được tốt, có vẻ rất mệt mỏi, mặt mũi nhợt nhạt không trang điểm, tạo một khác biệt rõ ràng với các cô gái xung quanh. Có điều, Diệp Tiêu vẫn cảm thấy cô là cô gái đẹp nhất, chẳng qua cô chỉ đang cố gắng che đậy bản thân.

“Tại sao anh lại nhìn em như thế?”

“Không sao cả.” Diệp Tiêu thấy mình hơi bất lịch sự.

Vũ Nhi vừa uống nước vừa nói: “Anh Diệp Tiêu, anh hãy nói cho em biết, lần trước đến nhà em, anh đã phát hiện ra cái gì ở tầng ba?”

“Không có gì, phòng ở trên tầng ba đóng cửa, Đồng Niên không tài nào mà mở được, chỉ có thể nhìn vào bên trong qua mắt mèo lắp ngược trên cửa, đồ đạc ở trong phòng đều đã cũ, không thấy có gì đặc biệt”

“Thật không?”

“Anh là một cảnh sát, anh nói dối em làm gì.” Diệp Tiêu nói rất nghiêm túc.

“Nhưng, tất cả các phòng ở ngôi nhà đen đều không khóa.”

Diệp Tiêu có thể nhìn rõ những ý nghĩ của Vũ Nhi qua ánh mắt cô, anh sát lại gần cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Vũ Nhi, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Vũ Nhi cũng nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu, im lặng một hồi lâu.

“Vũ Nhi, hãy tin tưởng anh.”

Vũ Nhi cũng gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu, tiếng lòng của cô chợt vỡ òa, không ngăn được nước mắt trào ra, những giọt nước mắt lăn trên má cô như những hạt ngọc trai, cô nhẹ nhàng lau nước mắt, bắt đầu cất giọng nói: “Mấy hôm trước, tự dưng em không thấy Đồng Niên đâu, lúc đầu em chỉ nghĩ là anh ấy đi ra ngoài, nhưng suốt cả đêm mà không thấy anh ấy trở về. Sáng sớm ngày hôm sau, tự nhiên có máu tươi chảy từ khe trên trần nhà rơi vào mặt em. Em vội chạy lên tầng ba, trong phòng ngay trên phòng ngủ của em, phát hiện thấy Đồng Niên đang nằm trên sàn, mặt anh ấy đầy máu. Sau đó, em vội đưa anh ấy đi bệnh viện. Nhưng, bác sĩ kiểm tra thì trên người anh ấy không có một vết thương nào, nên rõ ràng là anh ấy không bị chảy máu.”

“Có thể cậu ấy nôn ra máu?”

“Khả năng này em cũng đã hỏi bác sĩ, nhưng bác sĩ nói không phát hiện ra hiện tượng chảy máu ở trong nội tạng, thực tế thì sức khỏe Đồng Niên không có vấn đề gì, từ trước đến giờ anh ấy rất khỏe mạnh, lúc đó chỉ bị ngất đi mà thôi.”

“Nói như thế, thì máu đó là của ai?” Diệp Tiêu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thói quen nghề nghiệp khiến anh nghĩ đến ngay những sự việc đáng sợ.

Vũ Nhi lắc đầu: “Em cũng không biết. Sau khi Đồng Niên tỉnh lại, thì quên hết mọi việc xảy ra vào tối hôm đó, anh ấy không tài nào mà nhớ lại được. Hơn nữa em thấy Đồng Niên có gì đó khác với trước đây, nhưng khác thế nào thì em cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy như trở thành người khác vậy.”

“Trở thành một người khác? Trí tưởng tượng của em thật phong phú.” Diệp Tiêu nghĩ lại những việc đã xảy ra trước đây, mọi người sẽ không bao giờ tin chuyện này là có thật, sẽ cho rằng nó chỉ có trong tiểu thuyết, nhưng thực ra, có một số chuyện lại xảy ra ngay bên cạnh chúng ta.

“Diệp Tiêu, có lẽ em cần sự giúp đỡ của anh.”

“Tại sao lúc đó em không báo cảnh sát?”

Vũ Nhi do dự một lúc rồi nói: “Em sợ có một số việc em không giải thích rõ được, ví dụ như nguồn gốc của vết máu đó.”

“Em lo cảnh sát sẽ nghi ngờ em và Đồng Niên chứ gì?” Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Cảnh sát không kém như em tưởng đâu. Vũ Nhi, những vết máu đó còn không?”

“Xin lỗi, em đã lau đi rồi.” Vũ Nhi vừa nói vừa tỏ ra hối lỗi.

“Em có biết việc làm đó của em có nghĩa là gì không? Em đã xóa dấu vết hiện trường.”

“Tại em sợ quá. Diệp Tiêu, anh có cần đến kiểm tra hiện trường không?”

“Kiểm tra hiện trường?” Lúc đầu Diệp Tiêu cũng định làm như vậy, nhưng đột nhiên anh nghĩ đến cái gì đó, ý nghĩ này đã khiến anh thay đổi ý định của mình, anh do dự một hồi lâu rồi nói: “Không, không cần nữa đâu, anh nghĩ bây giờ không cần thiết nữa. Có điều, Vũ Nhi, em cứ yên tâm, nhất định anh sẽ giúp em.”

“Diệp Tiêu, đương nhiên là em rất tin tưởng anh, nếu không thì em hẹn anh đến đây làm gì.” Vũ Nhi nhìn anh đầy tin cậy, giống như trước đây cô tin cậy chị cô vậy.

“Bây giờ Đồng Niên thế nào rồi? Vừa rồi anh cũng đến ngôi nhà đen, muốn đến thăm em, nhưng chưa xuống xe thì nhận được điện thoại của em, nên anh vội quay lại.”

“Cám ơn anh quan tâm, anh ấy đã tìm được việc rồi, hôm nay là ngày đầu tiên anh ấy đi làm.”

“Chẳng phải hôm nay là cuối tuần sao?” Diệp Tiêu nhìn ra dòng người đông đúc bên ngoài.

“Anh ấy làm phóng viên chụp ảnh của một tòa soạn báo, gọi là tòa soạn Họa báo hoa trên biển,” cô chưa nói hết câu, Diệp Tiêu đang uống nước bỗng khựng lại, nên làm rơi vỡ cả cốc, màu đỏ của đồ uống tràn đầy ra bàn, còn chảy cả vào quần anh. Anh thấy ngại, nhăn nhó cười với Vũ Nhi, không chờ phục vụ tới, anh lấy luôn khăn mùi xoa lau sạch bàn.

“Anh sao thế?” Vũ Nhi cảm thấy anh có gì đó hơi lạ.

Diệp Tiêu bình tĩnh lại, nói với Vũ Nhi: “Vừa rồi em nói, bây giờ Đồng Niên làm việc ở tòa soạn Họa báo hoa trên biển?”

“Vâng, anh ấy làm phóng viên chụp ảnh, đây là chuyên môn của anh ấy, có gì không được sao?”

“Lại là Họa báo hoa trên biển.” Diệp Tiêu tự lẩm bẩm, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh của Thành Thiên Vũ ở tầng một của tòa soạn một năm trước đây, và cả vụ Sảnh Sảnh bị sát hại một thời gian trước, anh vẫn còn nhớ cô gái tên là Sảnh Sảnh đó cũng làm phóng viên chụp ảnh của “Họa báo hoa trên biển.”

“Tòa soạn báo này có vấn đề gì đúng không? Anh Diệp Tiêu, mau nói cho em biết.”

Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Không, Vũ Nhi, em đừng suy diễn linh tinh, có một số việc em không nên biết, như vậy sẽ tốt cho em hơn.”

“Tại sao?”

“Đừng hỏi nữa, anh chỉ có thể nhắc em. Sau khi tan làm thì cố gắng về nhà luôn, nếu ở nhà một mình thì không được mở cửa cho người lạ mặt.”

“Vâng, em sẽ nhớ lời anh dặn.”

Diệp Tiêu lại ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Còn Đồng Niên, anh tin rằng cậu ấy là một người đàn ông tốt, em nên tin tưởng cậu ấy.”

“Em muốn giúp anh ấy.”

“Vũ Nhi, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu ấy.” Diệp Tiêu nhìn Vũ Nhi, cảm tưởng như được nhìn thấy Tuyết Nhi, bỗng nhiên anh cảm thấy tình cảm của mình như đang trào dâng, nhưng anh đã kìm nén được, anh nhẹ nhàng nói: “Vũ Nhi, anh đã từng mất Tuyết Nhi, em cũng đã mất chị gái. Cho nên bây giờ, anh cũng không muốn nhìn thấy em mất đi Đồng Niên.”

“Cám ơn anh, Diệp Tiêu.” Vũ Nhi đưa tay ra, nắm lấy tay Diệp Tiêu mà không cảm thấy ngại ngùng gì, còn Diệp Tiêu thì phản ứng theo bản năng, rụt ngay tay lại, nói khẽ: “Xin lỗi.”

Vũ Nhi cúi gằm mặt xuống, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ trước một người đàn ông.

Thái độ của Diệp Tiêu lại trở về với cung cách nghiêm túc bình thường, nói với giọng trầm trầm: “Vũ Nhi, có việc này anh phải nói với em. Sau khi gặp phải sự việc đáng sợ ở sân ga tàu điện ngầm lần trước, anh đã điều tra hồ sơ về người đàn ông nhảy xuống sân ga tự tử đó.”

“Anh nói cho em biết, người đàn ông đó đã có ý định tự tử sẵn rồi đúng không?”

Sắc mặt Diệp Tiêu u ám và lắc đầu: “Anh không rõ. Kết quả mà anh điều tra được là, người đàn ông nhảy khỏi sân ga tự tử đó tên là Kim Văn Dung, lúc nhỏ đã từng sống ở ngôi nhà đen, năm 1975, mẹ của ông ấy đã dùng dao đâm chết bố ông ấy, sau đó cũng đâm ông ấy, cuối cùng, bà ấy tự tử.”

Vũ Nhi trầm ngâm một lúc, sau đó hoảng sợ nói: “Tất cả những sự việc này đều xảy ra ở ngôi nhà đen?”

“Thật không may, điều đó là sự thật.”

“Tất cả những sự việc này như một cơn ác mộng, nhưng chẳng phải ngôi nhà đen là nhà riêng của họ Đồng sao? Tại sao lại có người khác đến ở?”

“Đó là thời kỳ “Cách mạng văn hóa”, tất cả đều có thể.” Diệp Tiêu nhìn Vũ Nhi bâng quơ.

Vũ Nhi không nói gì, cô để tay lên ngực sờ mặt ngọc của sợi dây chuyền qua lớp áo. Hai người lặng lẽ ngồi nhìn nhau. Sau vài phút, họ rời Tiên Tùng Lâm, cùng đi bộ một đoạn trên đường Giang Hải, trước cửa Tân Hoa Liên đang có biểu diễn thời trang, Vũ Nhi cũng đứng ở vòng ngoài xem một lát, Diệp Tiêu chỉ có thể đứng đằng sau chờ cô. Từng đôi nam nữ đi qua, dừng lại để xem, Diệp Tiêu và Vũ Nhi cũng giống như bọn họ, thế nên cũng bị mọi người xem như một đôi yêu. Diệp Tiêu cảm thấy tình thế rất khó xử, nên lặng lẽ lùi lại đằng sau đám đông, thấy vậy nên Vũ Nhi cũng theo anh đi ra.

Diệp Tiêu lên xe, hỏi Vũ Nhi có cần anh cho đi nhờ một đoạn không, cô lắc đầu, ý muốn nói cô muốn đi một mình, Diệp Tiêu hiểu cô, chào tạm biệt và lái xe đi. Diệp Tiêu nhìn qua gương, thấy Vũ Nhi đang đứng ở ngã ba đường chăm chú nhìn theo hướng anh đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3