Rừng Răng-Tay - Chương 22

22

Không có ai cả. Không có khói bốc lên từ những nếp nhà. Những căn nhà trú ẩn trên cây rỗng không, thang nằm chỏng chơ trên nền đất, bậc thang bị cỏ dại mọc lút. Mọi thứ ở đây đều yên tĩnh. Câm lặng. Và hoang vu.

Suốt quãng thời gian ở trên con đường mòn, lúc nào chúng tôi cũng nghe thấy tiếng rên rỉ của những sinh vật Vùng vô định. Âm thanh triền miên ấy không ngừng nhắc nhở chúng tôi về cái chết. Nhưng ở đây, những tiếng rên rỉ ấy không khác nào một tiếng kêu vo ve, thậm chí nó còn giống như một giai điệu của sự sống nữa.

Đó là lý do tại sao không ai trong chúng ta để ý khi nào thì những thanh âm nhỏ nhất trong không trung thay đổi, tăng cao và hòa phối cùng nhau. Bởi vì chúng vẫn thường bao phủ và hòa lẫn với chúng ta trong khi đang ta bị tấn công bởi những tiếng ồn khác.

Chúng tôi vẫn thẳng tiến như bị cái nơi trống rỗng xa lạ này thôi miên.

- Thức ăn! - Jacob kêu lên một cách hưng phấn và kích động.

Nó giằng khỏi bàn tay khô xác của Cass và chạy về phía tòa nhà gần nhất. Cass hụt hơi gọi với theo. Cô vội chạy theo sau, giọng nói đã mất hết thần khí.

Không ai giữ cô lại. Tất cả chúng tôi tiếp tục đi sâu hơn vào ngôi làng. Cho dù không có người ở nhưng nơi này dường như còn trật tự hơn làng chúng tôi. Đường sá ở đây rộng rãi và được lát gạch. Những tòa nhà to lớn và chắc chắn hơn. Có cả một dãy phố dành riêng cho việc mua bán với những biển hiệu quảng cáo treo ngoài cửa giờ đang rung rinh trước gió.

Chúng tôi bước dọc theo con đường có vẻ như là phố chính. Harry và Jed đi về phía một ngôi nhà có treo bán vũ khí, để mặc tôi và Travis cứ đứng im đó mà nhìn ngắm mọi vật xung quanh với một sự kinh ngạc tột độ.

Tôi ngước nhìn lên và thấy rằng giống như làng tôi, nơi này cũng có cả các nhà trú ẩn ở trên cây để đề phòng những vụ tấn công từ hàng rào. Nhưng khác ở chỗ, những ngôi nhà trú ẩn này được xây dựng thành cả một quần thể với đường đi chen giữa, dây thừng và ròng rọc, giống như một phiên bản của ngôi làng dưới mặt đất vậy. Giống như sự phản chiếu trên mặt nước.

Tôi đứng nguyên đó, để mặc cho những tia nắng mặt trời xuyên qua các nụ chồi trên cây và rọi lên mặt tôi lốm đốm. Lòng tôi dậy lên cảm giác thanh bình. Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe thanh âm của gió đang tẽ qua cành lá khiến các mối thừng đập vào thân cây và một cánh cửa ở ngôi nhà gần đó khẽ sập vào tường.

Thế giới mới tràn ngập các giác quan khiến tôi không hề để ý tới những tiếng rên rỉ đang tăng dần. Mãi cho đến lúc nghe thấy tiếng hét. Mãi cho đến lúc anh trai tôi hét lên “Chạy đi”. Mãi cho tới khi Travis chụp lấy cánh tay tôi và tiếng kính vỡ va đập vào thị giác tôi.

Chúng xuất hiện từ những ô cửa ngay dưới ánh mặt trời. Những sinh vật Vùng vô định đã chờ đợi thịt tươi trong ngôi làng này từ quá lâu rồi. Chúng vào đây qua lỗ thủng hàng rào và vừa rồi đã đập vỡ những ô cửa sổ bụi bẩn. Tất cả là vì chúng tôi.

Tôi chạy đến nơi trú ẩn gần nhất nhưng Travis lại kéo tôi quay ngược lại.

- Cái thang. - Anh nói, những ngón tay bấm sâu vào da thịt tôi. - Chân anh. Anh không thể leo lên được.

Trong khoảnh khắc tôi không hiểu gì hết khi anh cứ cố kéo tôi ra khỏi con phố và chạy về phía cánh cổng ngăn cách với con đường mòn, trở về cái nơi quen thuộc có thể bảo vệ chúng tôi khỏi Vùng vô định, trở về cái nơi mà chúng tôi đã xuất phát.

Tôi giằng ra khỏi anh, tôi không thể quay trở lại lối mòn ấy được. Tôi không thể từ bỏ ngôi làng này và cuộc kiếm tìm đại dương cũng như điểm kết thúc của khu rừng. Tôi biết rằng một khi đã quay lại lối mòn thì chúng tôi sẽ bị nhốt ở đó vĩnh viễn, các sinh vật kia sẽ thường trực ở cửa hết ngày nọ tháng kia. Chúng tôi sẽ không thể trở lại đây được nữa.

- Chúng ta không làm thế được đâu. - Tôi bảo Travis.

Và tôi đã đúng. Chúng tôi đang đứng quá xa. Lũ kia đứng chặn giữa chúng tôi và dãy hàng rào. Chúng quá đông nên khó mà trốn thoát được.

Tôi thúc con Argos đang nằm co rúm dưới chân, tai cụp ra sau, những tiếng gầm gừ dội vào bắp chân tôi. Nó nhìn tôi trong giây lát, lưỡng lự thấy rõ. Cuối cùng tôi đành lấy gối thúc vào người nó. Sau rốt nó cũng đứng dậy rồi cắm đầu cắm cổ chạy qua các dãy nhà. Những tiếng gầm gừ không ngớt trên đường tẩu thoát khi nó đánh hơi thấy mùi chết chóc từ những sinh vật Vùng vô định.

Lần này thì chính tôi kéo Travis. Anh vẫn đi khập khiễng vì cái chân đau đã cứng lại. Anh khiến tôi phải đi chậm lại nhưng tôi không thể bỏ mặc anh ở đây được.

Tôi nghe thấy những tiếng la hét kinh hoàng của Jed và Harry nhưng không có thời gian để ra chỗ họ. Tôi chỉ đoán được rằng họ cũng đang tìm một nơi trú ẩn vì những căn nhà trú ẩn trên cây còn đang trống rỗng.

Argos sủa ông ổng vào các ô cửa. Lũ sinh vật đang túa ra từ các ngôi nhà, từ mọi nơi ẩn nấp trong làng khiến tôi bắt đầu kinh hoàng khi nghĩ rằng không còn chỗ nào an toàn cho chúng tôi nữa. Nơi này giống y như một cái tổ cho lũ sinh vật đang trú đông.

Chúng tôi tránh xa trung tâm ngôi làng, tránh xa những cửa hiệu để chạy về phía khu nhà ở. Những đám khác cũng đang lê mình qua cánh đồng xung quanh, chúng đông vô cùng và đã đánh hơi thấy chúng tôi rồi.

Travis bị vấp ngã và anh tuột khỏi tay tôi. Tôi quay lại và lập tức nhìn thấy một cậu bé đang tiến lại gần. Quần áo nó rách rưới, cánh tay thì thõng sang hai bên. Tôi bị ánh mắt của nó thôi miên, một đôi mắt xanh đục kỳ quặc tương phản với lớp da trắng và mái tóc đỏ rực. Những đốm tàn nhang trên mũi nó lan ra cả má và dái tai.

Trông nó gần như còn sống, như thể nó vừa chợt tỉnh giấc sau một giấc ngủ trưa thì thấy cả thế gian này trở nên hoang tàn và bị những kẻ khác chiếm đóng. Trước khi kịp nhận ra điều đó, suýt tí nữa tôi đã chìa tay ra để đón nó, để nói với nó rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, rằng nó chỉ vừa thức giấc sau một cơn ác mộng và điều đó sẽ qua mau sau khi nó trôi vào những giấc mơ ngọt ngào khác.

Nó gần như đã ở trong vòng tay tôi, đầu nó đã sát bàn tay tôi, miệng nó há ra để lộ những chiếc răng đúng vào lúc một bàn chân đi ủng thoáng qua mắt vung lên đầu thằng bé khiến nó bị văng bật ra sau.

Đấy là Travis. Anh vừa túm lấy cái chân đau vừa chụp lấy tôi lôi ra xa khỏi thằng bé. Tôi không thể không ngoái lại đằng sau để nhìn thằng bé giờ đang lồm cồm bò dậy. Máu lốm đốm trộn lẫn tàn nhang trên mặt nó. Sống mũi nó giờ lõm vào sau cú đá vừa rồi.

Nhưng nó vẫn tiến về phía tôi. Mắt nó dán vào tôi.

Argos ngoạm vào gót chân tôi, răng nó ấn sâu vào thịt. Nó lấy cả thân mình để ủi tôi đi, để dồn tôi và Travis về phía ngôi nhà ba tầng rộng rãi có bức tường dày ở phía cuối phố.

Những sinh vật Vùng vô định giờ đang ở rất gần, chỉ cách vài tầm với, và ngay khi vừa vào trong nhà, chúng tôi chỉ kịp đóng sập cánh cửa ngay trước mặt chúng. Miệng chúng ngoác rộng ra khi dò tìm chúng tôi. Chúng cố đẩy để cửa mở. Thứ mùi chết chóc tỏa ra nồng nặc và Travis đã phải ủn mạnh vào cửa cho tới khi nó được đóng sập lại.

Sự yên tĩnh trong ngôi nhà thúc giục tôi hành động. Tôi chạy về phía những ô cửa sổ, vội vàng đóng hết cửa chớp, lấy thêm những tấm ván dày đang dựng vào tường để chèn thêm cho chắc. Sau khi chắc chắn rằng tầng trệt đã an toàn, tôi chạy tiếp lên gác và nhìn thấy một hành lang dài với những cánh cửa đóng kín hai bên.

Móng chân Argos cào lên mặt sàn gỗ khi nó đánh hơi qua các khe cửa bên dưới. Không khí trên này tù túng và ẩm ướt. Khi chạy đến cánh cửa cuối cùng, con Argos dường như run lên, tiếng sủa nhỏ nhưng dai dẳng làm toàn thân nó run rẩy.

Tôi đặt tay lên cánh cửa, tai áp vào mặt gỗ. Tôi nghe thấy những thùm thụp nho nhỏ lặp đi lặp lại. Giống như một con mèo bị nhốt trong tủ chạn vậy. Nó dội vào tim tôi đang đập thình thịch. Cho dù biết rằng lẽ ra mình nên chờ Travis, tôi vẫn nuốt trôi cơn sợ hãi xuống cổ và mở hé cánh cửa ra khiến nó kêu đánh cạch, sẵn sàng hứng chịu những bàn tay của lũ sinh vật Vùng vô định.

Nhưng chẳng có gì cả. Chỉ có tiếng thùm thụp kia giờ đã rõ ràng hơn vì không có vật cản cách âm.

Tôi mở cửa to hết cỡ và rất ngạc nhiên vì trong phòng sáng quá. Chiếc cửa sổ rất to nên ánh nắng mặt trời lọt qua cả tấm rèm. Cạnh bức tường là chiếc giường nhỏ với tấm chăn ghép hai màu xanh da trời và vàng nhạt. Phía trên có treo một bức tranh cành lá sum suê.

Tôi nhìn ra sau cánh cửa và phát hiện ra những tiếng thùm thụp kia đến từ đâu. Trong góc tường có một chiếc nôi trắng bọc diềm ren trắng. Tôi không muốn chứng kiến thêm điều gì nữa nhưng vẫn ép mình tiến lại gần hơn để nhìn vào bên trong.

Một đứa bé gái sơ sinh đá tung chăn ra từ lâu rồi. Da nó tím tái và miệng há ra không ngừng để kêu lên những tiếng thét câm lặng. Nó chưa đủ tháng để lật mình lại, ngồi dậy và trèo ra ngoài, nên đành nằm nguyên đó mà đá cái chân mũm mĩm vào thành cũi, miệng không ngớt đòi mẹ. Đòi ăn. Đòi thịt người.

Mắt nó nhắm nghiền nên tôi không thể căn cứ vào dấu hiệu đó để khẳng định nó đã thuộc về Vùng vô định. Tôi chỉ có thể đoán được điều ấy vì da thịt nó trông cắt không được giọt máu và cái thóp mềm trên trán nó đã không còn đập nữa, vì lớp da đã dãn chùng ra, vì cái mùi trên người nó.

Và còn bởi vì không một đứa trẻ nào có thể sống sót trong ngôi làng này trong một thời gian lâu như thế. Nó vung chân lên và ngay lập tức tôi nhìn thấy một vết cắn, nó tròn tròn ngay mắt cá chân và chính điều đó đã để đứa trẻ lại nơi này.

Tôi cứ đứng đó mà nhìn con bé. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy trẻ sơ sinh bị lây nhiễm bao giờ. Lẽ ra tôi nên động lòng trắc ẩn. Tôi nên cảm thấy lòng dậy lên tình cảm với đứa trẻ bơ vơ này, đấy là thứ bản năng làm mẹ tiềm ẩn trong tôi. Lẽ ra tôi nên thay cái tã bẩn thỉu cho nó. Tôi phải chăm sóc nó.

Đôi chân tôi bắt đầu run lên vì kiệt sức. Mọi thứ xung quanh quay cuồng đến nỗi tôi phải bám lấy thành cũi để giữ thăng bằng. Argos vẫn đi đi lại lại ngoài hành lang và rền rĩ. Đầu nó nghển cao lên, răng nhe ra. Căn phòng phảng phất mùi chết chóc, nó nhấn chìm mọi giác quan khiến đầu tôi căng ra. Con chó không muốn tôi tiến lại gần sự nguy hiểm của Vùng vô định.

Đứa trẻ vẫn im lặng, miệng há to rên rỉ, chân đạp điên cuồng. Đấy là nhu cầu hiển nhiên của nó.

Tôi đã quá mệt mỏi vì cái nhu cầu này. Nhu cầu sống còn, ăn uống, an toàn và được an ủi. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là sự yên tĩnh và một giấc ngủ. Sự thanh thản. Có vậy thôi.

Tôi lại nghĩ đến sự lựa chọn của mẹ khi bà muốn gặp lại cha tôi ở trong rừng. Đã có lúc tôi tin rằng bà bị lây nhiễm vì bất cẩn, vì một niềm khát khao điên dại khi nhìn thấy cha đang đi dọc hàng rào. Nhưng giờ thì tôi không chắc lắm. Giờ tôi tự hỏi liệu có phải chỉ đơn giản là bà từ bỏ mọi thứ không, khi mà sự tranh đấu trên cõi đời này và niềm hy vọng cuối cùng nơi bà đã bị dập tắt.

Điều này chợt lóe lên trong tâm khảm, khiến khắp người tôi nóng như thiêu đốt và tôi cảm thấy những đầu ngón tay mình như bốc lửa. Cơn giận xâm chiếm lấy tôi. Tôi giận mẹ, giận chính tôi, giận cái cuộc sống luôn bị Vùng vô định chế ngự.

Tôi hít một hơi dài rồi kéo chiếc chăn ra khỏi nôi đặt xuống nền nhà. Tôi nhẹ nhàng bế đứa trẻ dậy, nâng đầu nó lên và đúng lúc ấy, trong chớp mắt, nó quay sang tôi giống như thể nó vẫn còn là một đứa trẻ khỏe mạnh, như thể tôi là mẹ của nó. Những giọt lệ bắt đầu lăn xuống má tôi.

Đứa trẻ này có thể là con của anh trai tôi. Cũng có thể là con của mẹ tôi. Hoặc là của Travis và tôi. Một người nào đó đã từng là cha nó. Một người nào đó đã từng ôm nó trong tay giống như bây giờ.

Tôi quỳ xuống cạnh chiếc nôi và đặt nó lên chính giữa chăn, nước mắt của tôi tạo thành một vòng tròn thẫm tối khi nó chảy xuống mặt vải. Tôi ậm ừ trong miệng trong lúc cuốn góc chăn lại thật chặt thành chiếc tã rồi ôm nó vào lòng, cố gắng an ủi nó.

Có lần, hồi còn ở trong làng, tôi đã từng hình dung ra những đứa con của tôi và Travis. Chúng cũng có mái tóc đen và đôi mắt xanh như anh. Chúng sẽ vạm vỡ và khỏe mạnh. Chúng chẳng có chút gì giống đứa trẻ này cả.

Tôi vuốt ngón tay lên trán và sống mũi nó. Cass đã dạy tôi điều này khi cô làm thế với đứa em gái, như thế trẻ con dễ ngủ hơn. Nhưng đứa trẻ này sẽ không bao giờ ngủ, không bao giờ mơ, và không bao giờ biết yêu thương.

Tôi run lên khi nghe tiếng chân Travis cà nhắc dọc hành lang.

- Những người khác đã leo lên nhà trú ẩn an toàn rồi! - Anh nói khi bước vào trong phòng. Rồi anh dừng lại khi nhìn thấy tôi và cái thứ ở trong tay tôi.

Mặt anh rúm lại vì kinh hãi khi nhận ngay ra tình thế.

- Mary! - Anh nói, giơ tay lên ra hiệu cho tôi đi ra hành lang.

Giọng anh căng thẳng mặc dù anh cố gắng làm cho nó mềm mỏng và dịu dàng. Tôi có thể cảm thấy sự chần chừ của anh, dường như anh muốn hét lên để yêu cầu tôi hãy tỉnh táo trở lại.

Nhưng tôi cứ nâng niu đứa trẻ trong lòng, ậm ừ ru nó trong khi nó rên lên những tiếng hét nho nhỏ.

- Mary! - Anh nhắc lại. Lần này là một lời yêu cầu. Anh bước về phía tôi để giằng nó ra khỏi tay.

Nhưng trước khi anh kịp làm điều đó thì tôi đã bước lại phía cửa sổ và ép chặt cái thân hình mềm oặt của nó vào người. Một tay ôm nó, còn tay kia mở khung kính cửa sổ. Tôi để cho luồng không khí mát lành ùa vào người, kỳ cọ hết mùi chết chóc hôi thối trong phòng. Tôi nghiêng người ra ngoài để ánh nắng mặt trời rọi trên da thịt và làm khô những giọt nước mắt.

Rồi sau đó tôi thả đứa trẻ mới sinh xuống.

Nó rơi vào đám sinh vật lúc nhúc bên dưới và tôi không nhìn, không nghe thấy tiếng nó rơi xuống nền đất. Tôi hy vọng nó không thể sống sót sau cú rơi từ tầng hai xuống để rồi cuối cùng, nó sẽ ra đi thực sự. Nhưng tôi cũng biết rằng nếu cái sinh vật đó còn sống sót, nó cũng không phải là mối mối đe dọa đối với chúng tôi.

Một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể.

Travis đến đằng sau và choàng tay lên vai tôi, đôi bàn tay anh cũng đang run lên.

Tôi đặt những ngón tay lên má anh, cảm thấy nhịp tim dồn dập của anh lan cả lên tĩnh mạch. Một sự ấm áp trào dâng.

- Giờ thì chúng ta an toàn rồi! - Tôi bảo anh.

- Kể cho anh câu chuyện ấy đi, Mary. - Anh thì thầm bên tai tôi. Hơi thở của anh mềm mại, ẩm ướt và sống động. Anh kéo tôi lại chiếc giường nhỏ kê sát tường.

- Em không biết mình còn nhớ gì nữa hay không? - Tôi vẫn đang khóc và anh ngồi xuống kéo tôi sát lại bên cạnh.

- Kể cho anh nghe về đại dương đi! - Anh giục.

Bàn tay anh nắm lấy tôi và kéo những ngón tay tôi lên sát miệng anh. Môi anh ngậm lấy ngón cái của tôi. Tôi nhớ lại cái đêm đầu tiên anh được đưa đến nhà thờ và tôi đã cho anh uống nước tuyết. Lúc ấy tôi cũng cảm thấy khuôn miệng bỏng rát bao bọc những ngón tay lạnh giá của tôi như thế này. Tôi nhớ lại cảm giác lần đầu tiên cơ thể tôi dường như tan chảy, đó là một cảm giác sống động thực sự. Tôi lại cho phép mình thoát ra khỏi trạng thái căng thẳng, sợ hãi và đau đớn trong khi những ngày vừa qua khi đổ sụp vào thân hình mạnh mẽ của anh.

Tôi cho phép mình lại dấy lên niềm hy vọng lần nữa.

- Em sợ rằng nó không tồn tại. - Giọng tôi nghẹn lại.

Anh nằm xuống giường và kéo tôi vào lòng, hơi thở anh nóng bỏng trên gáy tôi, môi anh run rẩy trên da thịt tôi. Anh ôm tôi thật chặt, bàn tay tôi chìm lấp trong lòng bàn tay anh và ngón cái mơn trớn trên cổ tay tôi.

Tôi tự cho phép mình lãng quên cái thế giới mà tôi đang sống. Tôi quên ngôi làng cũ của mình và cả ngôi làng này nữa. Quên các xơ, con đường mòn và khu rừng. Tôi cũng không còn nghĩ đến Vùng vô định hay anh trai tôi, cả sự gắn ước với Harry hay người bạn thân nhất nữa.

Chúng tôi một mình trong ngôi nhà có thể đã tồn tại trước hay sau Thời tái sinh. Nó tồn tại trong quãng thời gian yên bình không bị quấy rầy bởi cái chết, sự sinh tồn hay nỗi kinh hoàng.

Vì trong khoảnh khắc này, tôi chỉ muốn nghĩ đến cuộc sống của hai chúng tôi chứ không phải bất cứ thứ gì khác.