Không khoan nhượng - Chương 013 - 014 - 015 - 016 - 017
Chương 13
ANGRA DOS REIS, BRAXIN
Nằm cách Rio de Janeiro ba tiếng đồng hồ lái xe hoặc bốn mươi lăm phút bằng trực thăng riêng về phía Tây Nam là cửa ngõ nóng nhất ở Braxin, vịnh Angra Dos Reis. Nổi tiếng với những làn nước ấm áp, những bãi biển lấp lánh cát trắng và những vườn cây trái xum xuê, Angra Dos Reis hay gọi một cách đơn giản là Angra luôn tự hào với 365 hòn đảo – mỗi hòn đảo là một ngày trong năm. Angra một nơi huyền bí với những làn gió thấm đẫm hương hoa miền nhiệt đới làm say lòng du khách.
Sau khi các sỹ quan hải quân Bồ Đào Nha phát hiện ra Angra vào năm 1502, một người viết thư về nhà rằng họ đã tìm ra một thiên đường. Angra quả là một thiên đường thực sự. Một thiên đường dễ dàng khiến người ta như lạc vào một giấc mơ. Và bị lạc cũng chính là những gì gã Lùn muốn.
Hòn đảo mà ông ta thuê dài nữa dặm và rộng một phần tư dặm. Tên nó là Algodao. Tại đó, có cả sân bay dành cho máy bay lên thẳng, tàu siêu tốc và tiện nghi hơn cả những khách sạn sang trọng nhất trên thế giới. Mặc dù trên đảo đủ chỗ cho mười tám người nghỉ ngơi, nhưng lúc này, chỉ có ba linh hồn có mặt trên đảo – gã Lùn và hai chú chó Cáp-ca trắng như tuyết, Argos và Draco. Nặng gần hai trăm pao1, cao tới vai người, những chú chó khổng lồ này là lựa chọn của quân đội Nga và lực lượng biên phòng Đông Đức trước đây. Khi làm nhiệm vụ bảo vệ, chúng trở nên cực kỳ nhanh nhẹn và hung dữ. Chúng trở thành những tên vệ sỹ hoàn hảo cho những đàn ông chỉ cao dưới chín mươi phân và có những kẻ thù rất mạnh – rất nhiều trong số đó là khách hàng của ông ta.
(1) Pound: Đơn vị đo lường Anh Mỹ bằng 0,454kg.
Gã Lùn sống với khẩu hiệu rằng kiến thức cũng chẳng bằng quyền lực và đã áp dụng chính xác như vậy. Ông ta cũng nhanh chóng nhận ra rằng nó có thể bằng thật nhiều tiền bạc. Để theo đuổi khẩu hiệu ấy, gã Lùn kiếm sống bằng cách mua bán rất nhiều thông tin cao cấp. Mỗi thông tin đều có giá trị nhất định, những kỹ xảo nghệ thuật nếu có – nằm ở chỗ phải biết xâu chuỗi chúng lại với nhau thành những mẩu tin để tạo nên một kiệt tác thực thụ. Chính ở điểm này, gã Lùn đã thể hiện khả năng làm việc kiệt xuất của mình. Thật đáng buồn và đáng ngạc nhiên nếu niềm hi vọng trong cuộc đời của ai đó bị coi thường tới mức chính cha mẹ anh ta cũng ruồng bỏ anh ta.
Khi thấy rằng gã Lùn không thể cao hơn nữa, cha mẹ gã chẳng hề tìm kiếm cho con trai họ một mái ấm tử tế hay một trại mồ côi cho ra hồn. Thay vào đó, họ bỏ rơi đứa con, bán nó cho một nhà thổ ở ven khu nghỉ mát Sochi ở Biển Đen. Tại đó, đứa bé bị đói khát, đánh đập và bị bắt phải biểu diễn những hành động khiêu dâm đồi bại.
Chính ở nhà thổ đó, gã Lùn đã tìm ra được giá trị đích thực của thông tin. Những câu chuyện kể lại khi má ấp, môi kề bên gối của các vị khách quyền lực đã trở thành mỏ vàng khi hắn biết cách lắng nghe và lợi dụng.
Những ả gái điếm, những kẻ sống cuộc đời phù du, đều cảm thấy thương gã và đối xử rất tốt với gã. Và thực ra, họ đã trở thành gia đình duy nhất gã từng biết. Rồi một ngày, gã đền đáp lòng tốt bằng cách mua tự do cho họ. Gã tra tấn mụ chủ nhà chứa và chống mụ rồi giết chúng để trả thù cho những năm tháng bị đối xử tàn nhẫn và vô nhân đạo khi gã ở trong tay chúng.
Từ đống bùn nhơ nhớp của cuộc đời, gã Lùn đã trở thành một con Phượng hoàng đầy chất lửa với khả năng nhạy bén kinh doanh đến tàn khốc và luôn khao khát mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Trong căn phòng khách lợp lá dừa, gã vừa nâng niu trong hai bàn tay nhỏ bé một cốc rượu Bordeaux Château Quercy St. Emilion vừa đăm đăm nhìn qua lớp sàn biệt thự bằng kính, ngắm con sao biển rực rỡ và cả một thế giới sinh động trong làn nước lấp lánh bên dưới. Gã đã tiến được một chặng đường dài so với hồi còn ở nhà thôt Sochi. Nhưng như thế liệu đã đủ chưa. Draco ngước nhìn ông chủ trượt ra khỏi ghế và đi lại khắp phòng. Argos vẫn ngủ say như chết, nó đang hồi phục dần sau khi bị thương ở Gibraltar. Cả bọn họ rời khỏi khu nhà ở vùng cao nguyên đầy mưa của Scotland là đúng. Khí hậu ở Braxin dễ chịu hơn nhiều. Vả lại, đó cũng là nơi an toàn hơn.
Mặc dù chẳng mấy ai biết tới ngôi nhà ở Eilenaigas, những vẫn có lúc gã cảm thấy không an toàn. Sau những gì khách hàng của gã đã làm ở thành phố New York, gã biết người Mỹ đã sôi máu lên rồi. Chính gã đã chứng kiến ở Gibraltar. Nếu có sống đến một ngàn tuổi, gã cũng chẳng thể nào quên cái chết thảm mà viên sỹ quan Mỹ Scot Harvath đã dành cho Mohammed bin Mohammed. Không phải ai cũng có thể nghĩ ra. Ấy vậy mà rất hoàn hảo. Mohammed đáng bị như thế hàng triệu lần vì những hành động tàn ác của hắn đối với gã khi gã là một cậu bé ở nhà thổ gần Biển Đen ấy.
Harvath thật tàn nhẫn trong cách trừng phạt Mohammed, nhưng bản thân anh cũng là người đầy lòng trắc ẩn. Nếu không có Harvath, chắc chắn Argos đã chết. Thậm chí, anh còn dốc sạch tiền để trả cho bác sỹ chữa bệnh cho nó. Mặc dù gã Lùn chưa bao giờ thích người Mỹ, nhưng người đàn ông này quả đáng trân trọng. Anh ta là một tên sát nhân máu lạnh tàn nhẫn, nhưng đồng thời cũng là một con người hết sức nhân đạo.
Chuẩn bị cho bữa ăn tối, gã Lùn lấy trong tủ lạnh ra vài miếng bít tết Kobe lớn mà hắn mang từ Nhật Bản đến.
Người Nhật vốn có loại bò Kobe được chăm sóc rất cẩn thận, hàng ngày còn được xoa bóp bằng rượu cho thịt mềm. Ở bò Kobe, thịt nạc lẫn mỡ ít no hơn so với các loại thịt bò khác, ít cholesterol hơn, hương vị và độ mềm thịt khỏi phải nói.
Khi gã bày thịt ra, cả hai con chó xúm quanh, cánh mũi phập phồng ngửi mùi thơm quyến rũ bốc ra từ những miếng thịt. Gã chỉ cần cho chúng một chút, nhưng chúng trả ơn cho gã rất nhiều. Chúng là những bạn đồng hành lâu dài nhất từ trước tới nay của gã, trung thành hơn và đáng tin cậy hơn bất cứ con người nào mà gã từng biết.
Gã Lùn cho vào mỗi cái đĩa một miếng bít tết và để xuống sàn nhà. Ngay lập tức hai con chó cuối xuống và loáng một cái, miếng thịt bò biến mất. Sauk hi đã chuẩn bị xong đồ cho bữa tối, gã bày biện lên bàn ăn, mở thêm một chai Château Quercy nữa và trèo vào ghế ngồi ăn.
Món bít tết quả là ngon thật. Chạm con dao vào để cắt, chẳng khác gì lướt lưỡi dao trên một miếng pho mát Brie1 vừa mềm vừa mịn.
(1) Brie: Pho mát mềm của Pháp
Gã nhấm nháp, thưởng thức từng tí một và khi đĩa thức ăn đã nhẵn, cốc rượu đã cạn sạch, gã dẹp cái bàn vào trong bếp. Gã tự thưởng cho mình một ngụm Germain-Robin XO, gã làm một ngụm to và lim dim mắt tận hưởng. Dù thế nào đi nữa, cuộc đời của hắn cũng thật đơn độc.
Chương 14
Cửa sổ phòng khách đang mở để nhìn ra biển phía trước. Một luồng gió nhẹ phảng phất hương biển hòa với một thoáng hương hoa là lạ của hòn đảo nhỏ. Chỉ những người Braxin mới có thể tạo ra một đêm hoàn hảo đến vậy, gã vừa trèo lên trên cái bàn gã vẫn dùng làm ghế vừa nghĩ vậy và mở chiếc Laptop của gã ra. Qua một chảo vệ tinh nhỏ chắng mấy chốc hắn đã kết nối với hệ thống máy chủ một cách tinh vi được giấu trong một kho than ở sâu trong dãy núi Pyrenees.
Một doanh nhân người Anh đã đưa ra ý tưởng rằng phương pháp quản lý ngành ngân hàng của Thụy Điển có thể được tái tạo lại trong vương quốc kĩ thuật số.
Cơ sở vật chất của Anh ở Andorra rất tốt: nguồn điện, đường truyền, hệ thống cứu hỏa, điều hòa không khí, hệ thống an ninh đều có sẵn. Các máy chủ của hắn kết nối với mạng bằng băng thông rộng có dung lượng cao, luôn luôn đảm bảo một trăm phần trăm. Nhưng không thể dựa vào các máy chủ trong cơ ngơi của hắn. Lúc này, ngôi nhà Eilenaigas đã trở nên quá nguy hiểm. Thế nào tình báo Mỹ cũng tìm ra hắn. Nhưng tới khi họ tìm ra, hắn đã cao chạy xa bay khỏi ngôi nhà ở Scotland. Và khi mọi thứ đã đâu vào đó rồi, tiêu khiển thời gian tại hòn đảo riêng ở Braxin vẫn là khả dĩ nhất. Hắn biết rất rõ điều đó.
Gã Lùn vừa lắng nghe tiếng sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ đá, vừa truy cập vào máy chủ trung tâm của gã và bắt đầu tiếp cận các dữ liệu trong đó. Gã vẫn chưa xem xét những thông tin tình báo mà gã vớ được từ vụ đột kích vào đám tài liệu tối mật của cơ quan An Ninh quốc gia Mỹ, NSA ở New York trong cuộc tấn công của Al Qaeda.
Gã chưa bao giờ dám mơ tới việc ăn cắp được nhiều thông tin của người Mỹ đến vậy.
Chương trình của NSA được đặt theo tên nữ thần Athena trong thần thoại Hy Lạp. Nhưng làm gì có chuyện người Hy Lạp lại có vị nữ thần biết tống tiền.
Đó là hoạt động khai thác dữ liệu đen tối. NSA đã dùng cả hai hệ thống Echelon và Carnivore để thu thập thông tin tình báo dùng làm đòn bẩy chống lại chính phủ các nước, các nguyên thủ quốc gia, các doanh nhân nước ngoài có ảnh hưởng lớn.
Tóm lại, chương trình Athena được dựng lên để thu thập và phân loại những vụ cực kỳ rắc rối. Một khi đã nhúng tay vào những vụ như vụ Công nương Diana, TWA 800, hay điều tra nguyên nhân cái chết của ông Yassir Arafat, họ sẽ điều những đội tác chiến nhanh nhạy để tìm ra bức tranh chung và khám phá ra càng nhiều dữ liệu hỗ trợ càng tốt. Bằng cách đó, đến khi cần, nạn nhân đã nằm sẵn trong rọ, chẳng còn đường nào mà cựa.
Và khi phát hiện ra âm mưu đen tối có dính dáng tới vài nhân vật quyền lực nước ngoài thì đúng là vớ bở.
Gã Lùn buộc phải cười. Đúng là xảo quyệt, gian dối và phản Mỹ. Và bây giờ, toàn bộ dữ liệu của NSA đã thuộc về gã. Món quà từ trên trời rơi xuống này còn lâu mới hết. Riêng chỗ đó cũng đủ để gã bận bịu cả ba đời nữa. Sợ nhất là manh động và bán hết thông tin một cách quá nhanh. Gã sẽ phải nghiên cứu thật kỹ xem chúng liên quan đến nhau thế nào trước khi xác định giá trị của từng thông tin một. Thật may, các nhà phân tích của Athena đã giúp gã xử lí khá nhiều rồi.
Gã Lùn kích chuột vào thư mục phụ gã đang làm và chờ nội dung hiện ra. Nó không xuất hiện.
Gã lại kích chuột lần nữa vào biểu tượng trên màn hình và chờ đợi. Vẫn chẳng có gì thay đổi. Kiểm tra lại trạng thái kết nối, gã thấy mọi thứ vẫn bình thường. Lúc nào đám dữ liệu đó của hắn mới xuất hiện đây?
Gã kiểm tra tệp khác, rồi tệp khác nữa. Tệp nào cũng vậy - trống trơn. Cổ họng gã nghẹn đắng. Không thể nào. Không thể thế được.
Gã nuốt nốt chỗ rượu còn lại đánh ực một cái, giơ tay áo ra lau bộ ria và kiểm tra lại tất cả các tệp tin trên từng máy chủ một.
Tất cả đều trống.
Khi gần kiểm tra đến tệp tin cuối cùng, gã nhìn thấy một biểu tượng động vốn không có ở đó. Đó là một gã đàn ông nhỏ xíu đội cái mũ nhọn, một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên. Hắn ta nhảy lò cò hết chân nọ sang chân kia và cứ đến bước thứ tư lại đập kiếm vào khiên.
Trông có vẻ giống Viking, nhưng gã biết tỏng. Đó không phải là Viking mà là một gã người Na-Uy biệt hiệu của viên sỹ quan chống khủng bố Mỹ Scot Harvath.
Chương 15
Tức điên người, gã Lùn kích vào biểu tượng và mở thư mục ra. Lâu đến phát bực mình mới tải được tệp tin về. Một suy nghĩ thoáng qua trong hắn. Hay đó là một cái bẫy – một cách có mục đích khiến hắn kết nối trực tuyến để tình báo Mỹ có thể định vị được hắn đang ở đâu.
Cuối cùng cũng tải được tệp tin đó về. Đó là một loạt ảnh chụp lại màn hình hiện tại về toàn bộ tài khoản ngân hàng của gã. Số dư nào cũng cho thấy cùng một số lượng – không. Gã vừa hắt cốc rượu vào tường vừa hét lên một tiếng hét từ sâu thẳm trong con người bé tẻo teo của gã. Hai con chó nhảy lên và bắt đầu sủa.
Thế là đi tong công trình cả đời của gã. Tất cả. Thứ duy nhất vẫn còn của hắn là cơ ngơi ở cao nguyên Scotland. Nhưng nếu người Mỹ biết rõ chuyện này chắc chắn họ sẽ tìm ra cách trói và cũng sẽ không cho gã làm gì liên quan. Luật chống khủng bố của Anh khá nghiêm. Người Mỹ sẽ chẳng phải tốn công sức gì lắm để thuyết phục các nhà cầm quyền Anh tham gia vào trò chơi.
Hai con chó vẫn sủa ăng ẳng. Gã Lùn tóm lấy cái đĩa thiếc đựng đầy quả hồ trăn và sẽ ném đi khi nào gã cảm thấy đã nghĩ ra vấn đề. “Im nào”, gã quát hai con chó và chúng im thin thít ngay lập tức.
Gã cần phải suy ngẫm. Phải có cách nào đó chứ, hai tiếng sau đó, gã lọ mọ làm việc trên các máy chủ kết nối với nhiều tài khoản ngân hàng khác nhau rải rác trên toàn cầu. Rồi một loạt các cuộc gọi đầy giận dữ, hết cuọc nọ đến cuộc kia toàn những lời xin lỗi từ các ngân hàng. Họ hứa hẹn tìm ra gốc gác sự việc nhưng gã biết chẳng ích gì đâu. Người Mỹ đã ra tay rồi. Họ đã nắm hết. Hắn mất trắng rồi.
Gã không biết sẽ làm gì tiếp theo, nhưng chắc chắn, Scot Harvath chịu trách nhiệm về tất cả và gã sẽ bắt anh ta phải trả giá.
Gã trở lại với tệp dữ liệu duy nhất còn lại. Gã người Na Uy vừa nhún nhảy vừa nhìn gã đầy khiêu khích. Gã chầm chậm chạy chuột qua hết dữ liệu và đến lần thứ ba gã đã tìm thấy.
Giờ thì gã đã hiểu tại sao tải tệp tin đó tải về lại lâu đến thế. Lồng bên trong biểu tượng người đàn ông Na Uy đang nhảy nhót đầy khó chịu là một tin nhắn.
Đó là một lời mời tham gia vào phòng chat riêng của chính Scot Harvath chứ không phải ai khác. Gã tắt máy tính.
Sẽ phải đau đầu đây. Gã cố không rót cốc rượu khác. Thay vào đó, gã làm một tách cà phê và quay trở vào phòng khách.
Vừa ngắm con cá sặc sỡ dưới nền kính bên dưới, gã v ừa toan tính các giải pháp. Đây sẽ là một cuộc chiến sống còn của gã và mặc dù dự đoán rằng trí tuệ của bản thân gã sẽ vượt xa Harvath, không thể biết rằng người Mỹ đang có trong tay nguồn tin loại nào. Sai lầm lớn nhất gã có thể mắc phải là đánh giá thấp anh chàng đó.
Vì không phải vội vàng tham gia vào phòng chat, gã quyết định trước hết phải dành thời gian nghiên cứu kẻ thù đã.
CHƯƠNG 16
ELK MOUNTAIN RESORT
MONTROSE, COLORADO
“Ông có vẻ khả quan khi hắn kết nối?” Harvath hỏi.
Morgan gật đầu. “Chúng tôi đã đưa vào biểu tựng đó một chương trình được viết riêng nó sẽ cho chúng tôi biết ngay khi hắn kích chuột vào và sau đó, các tệp tin sẽ tự động xóa. Cứ tin tôi đi. Hắn thấy rồi đấy”.
“Tôi vẫn không thích mất nhiều thời gian. Ron Parker vừa bước men theo cái bàn dài vừa nói. Họ đã có mặt trong hòng họp của Chương trình Tình báo Sargasso. “Chúng ta cần giới hạn thời gian đối với hắn”.
Tim Finney giơ tay lên “Các anh, đừng lo. Hắn sẽ tới. Hắn không còn lựa chọn nào đâu. Hắn đang cố kéo dài thời gian. Tại thời điểm này, thế mạnh duy nhất của hắn là bắt chúng ta phải chờ đợi. Và hắn hiểu rất rõ”.
Parker dừng lại và rót một cốc cà-phê trong máy. Bên trên cái máy là một bức tranh sơn dầu lớn về một chú nai sừng tấm đang nhởn nhơ trên thung lũng tươi tốt. “Hắn cũng có thể bỏ đi”.
Harvath luôn đánh giá cao đầu óc nhanh nhạy của Parker. Có ngốc mới không muốn cân nhắc chuyện rút lui khi đó là giải pháp tốt nhất. Nhưng trong vụ này, Harvath hiểu rõ đối thủ hơn Parker. Gã Lùn có thể chơi trò hai mặt với họ chứ không phải hắn sẽ biến đi một cách dễ dàng như thế. “Ở đây quá nguy hiểm cho hắn”. Harvath vừa nói vừa ra hiệu cho Parker rằng anh cũng muốn uống một cốc cà-phê. “Hắn không đủ khả năng để bỏ đi. Hắn sẽ muốn lấy lại những gì chúng ta đã cướp của hắn.”
“Rất có khả năng”, Parker nhăn mặt và ngồi xuống cạnh Harvath. “Anh nghĩ thế nào, anh sẽ nói gì nếu hắn biến mất khỏi phòng chát?”
“Thế còn, ngoài các dữ liệu và tài khoản ngân hàng, chúng tôi cũng thu hồi luôn cả thẻ hội viên của anh?” Finney đột nhiên hỏi.
Mặc dù không cảm thấy như vậy, Harvath vẫn mỉm cười. “Tôi chưa nghĩ tới điều đó. Tôi sẽ quẳng nó đó rồi chờ khi thời điểm đến”.
“Đến rồi”, Tom Morgan vừa nhấn một phím trên máy tính vừa nói vừa đẩy nó sang phía Harvath.
Những mà hình phẳng ở trước phòng hội thảo bắt đầu hiện lên toàn cảnh phòng chát môt cách sống động. Một tin nhắn mới báo có người tham gia. Vì đây là phòng chát riêng nên họ đều biết rõ họ đang nóng lòng sự xuất hiện của người được biết dưới cái tên duy nhất là gã Lùn.
Harvath đặt ngón tay lên bàn phím, nhưng Finney lắc đầu, không. “Hắn muốn chúng ta phải chờ. Vậy thì bây giờ chúng ta phải cao tay hơn. Phải làm rõ ra”.
Mặc dù không đồng tình lắm, nhưng Harvath vẫn chờ đợi. Vài giây sau gã Lùn mở màn trước.
Các anh đã lấy đi những thứ không thuộc về anh, gã gõ như thế.
Harvath không cần úp mở. Ông cũng vậy, anh trả lời.
Tôi muốn các tài khoản ngân hàng và các dữ liệu của tôi phải được khôi phục ngay lập tức.
Và tôi muốn biết ai đã bắn Tracy Hastings. Harvath tiếp tục.
Ngừng một lúc lâu. Cuối cùng gã cũng trả lời. Vậy thì tất cả là gì đây? Gã Lùn lại im lặng một lúc lâu nữa rồi mới gõ tiếp. Có lẽ chúng ta cần phải thảo thuận.
Có vẻ Finney muốn gợi ý gì đó, nhưng Harvath giơ tay ra ngăn ông lại. Anh biết mình đang làm gì. Nếu ông hợp tác, tôi sẽ để cho ông con đường sống.
Gã Lùn gõ: Cho đến nay, tôi đã bị nhiều người mạnh mẽ hơn anh đe dọa đấy, ấy vậy mà tôi vẫn ở đây. Anh sẽ phải đề nghị tôi nhiều hơn đấy.
Ông đã giết một người bạn rất thân của tôi ở New York, Harvath gõ lại. May cho ông là tôi dễ tính với ông đấy.
Anh đang nói tới Hã sỹ quan Robert Herington. Cái chết của anh ấy thật đáng tiếc, nhưng anh nên nhớ rằng chính Al Qaeda là kẻ đã giết anh ta. Tôi không hề ở gần Neww York khi xảy ra cuộc tấn công.
Gã Lùn biết quá nhiều về Harvath, khiến anh cảm thấy khó chịu. Sao ông biết tôi sống ở đâu?
Không khó.
Hài hước thật, Harvath tấn công lại.
Đơn giản, tôi chỉ việc kiểm tra thẻ tín dụng.
Tôi không đứng tên căn nhà mới, không đứng tên bất kỳ một tài sản nào. Thậm chí tôi không hề nhận thư ở đó.
Tôi không biết, gã Lùn trả lời. Tất cả đều liên quan đến một cửa hàng đóng gói và xuất hàng ở Alexandria. Đó là địa chỉ cuối cùng anh để tôi biết trước khi anh trở nên thông minh và chuyển đi. Tôi đã cho người theo dõi để biết chắc chắn liệu anh có còn sống ở đó không. Rồi một ngày nguồn tin của tôi cho biết rằng anh chuyển nhà. Anh ta chỉ việc theo chân anh tới khu nhà mới. Từ những gì anh ta cho biết, tôi thấy Cửa Tu viện thật đáng yêu.
Harvath lại hỏi: Ông có ra lệnh bắn Tracy Hastings không?
Gã Lùn suy nghĩ một lúc. Cuối cùng gã trả lời. Không phải tôi.
Vậy ông có biết là ai không?
Có thể.
Harvath phải cố hết sức để kiềm chế.
CHƯƠNG 17
Một lát sau, gã Lùn trả lời, Điệp vụ Harvath, anh đã lấy đi mọi thứ tôi có. Tôi không thấy có gì cần thiết với tôi ở đây và không cần thiết phải tiếp tục cuộc đàm thoại này trừ khi anh đưa ra lời đe dọa nặng hơn cả đe dọa lấy đi tính mạng của tôi.
Harvath đã lường trước và chuẩn bị để mặc cả. Tôi sẵn sàng mua thông tin của ông.
Tất nhiên là dùng tiền của tôi.
Tất nhiên rồi.
Tôi muốn tất cả, gã Lùn nhấn mạnh. Bây giờ mới là tin nhau một nửa, phần còn lại sẽ là khi nhận được thông tin.
Harvath gõ máy tính chậm nhưng rõ ràng. Ông sẽ nhận được một triệu nếu ông cung cấp cho tôi bằng chứng nhân dạng kẻ đã bắn. Chừng nào vẫn còn tin nhau, ông sẽ chứng tỏ cho tôi thấy bằng cách cho tôi biết tên của người đã theo dõi tôi.
Dù có là một triệu đô la, một phần nhỏ trong số những gì các anh lấy của tôi, tôi cũng không bao giờ để lộ nguồn cung cấp thông tin, gã Lùn trả lời.
Vậy sẽ không có cuộc mua bán nào hết.
Điệp vụ Harvath, những gì xảy ra đối với cô Hastings thực sự là không may mắn. Khi tôi biết chuyện, tôi đã hỏi nguồn tin của tôi, nhưng anh ta không nhìn thấy gì và cũng chẳng nghe thấy gì có giá trị đối với anh. Anh ta đã theo anh và sáng sớm hôm sau đặt món quà của tôi trước cửa nhà anh.
Harvath đã chỉ ra, nó không chỉ là một người đưa thư đơn thuần, có lẽ là tai mắt của gã Lùn đã thuê để theo dõi anh. Gã sẽ phải nhượng bộ và anh mặc kệ.
Anh chưa kịp trả lời, gã Lùn đã gó tiếp, Tôi nghe nói người ta đã tìm thấy máu cừu bên trên cửa nhà anh.
Nguồn tin của con người này khá thật. Harvath lo ngại rằng con người này có thể luồn vào tận chân tơ kẽ tóc của anh, bất kỳ chỗ nào hắn muốn, dù là cuộc điều tra cực kỳ nhạy cảm của liên bang. Vậy thì sao?
Sao nhỉ, giống trong kinh thánh thật, anh không nói vậy chứ?
Ông có giúp được tôi hay không? Harvath hỏi.
Tôi muốn anh cho tôi thấy tôi có thể tin tưởng được anh trước đã.
Tôi đã nói với ông rồi, tôi sẽ để ông được sống.
Một lời dọa suông vì anh chẳng hề biết tôi đang ở đâu.
Harvath gật đầu với Tom Morgan rồi gõ. Ông chỉ cần biết tôi không dọa suông đâu.
Một phần tư giây sau, một hình ảnh hồng ngoại theo dõi gã Lùn hiện lên trên màn hình và Harvath bắt đầu kể. Hình ảnh qua vệ tinh này chụp nơi ở của ông tại Angra dos Reis cách đây chưa đầy mười phút. Từ đó, tôi có thể nói với ông rằng ông đang ở gần phía trước của khu nhà và hai điểm nóng phía bên trái ông là hai con chó. Tôi nói có đúng không?
Gã Lùn không trả lời. Harvath nghĩ hắn đã bị sốc. Bị người ta theo dõi nơi ở của mình thì thật khó chịu. Nắm được thóp của hắn một chút cũng hay đấy chứ.
Giờ thì ông thấy tin tôi được rồi chứ, Harvath đề thêm. Tôi là người biết giữ lời. Nếu tôi muốn ông chết, ông sẽ chết.
Nhiều giây trôi qua, gã Lùn mới cố gắng xâu chuỗi lại được xem họ làm thế nào để lần ra gã. Cuối cùng, gã gõ. Đó là đường dây nối với công ty quản lý bất động sản.
Đến lượt Harvath gõ cái mặt cười lên màn hình. Với sự giúp đỡ của Finney, anh đã bóc trần được gã và khiến gã hoàn toàn bị mất cân bằng.
Vài phút sau, khi anh đã hướng dẫn xong cho gã Lùn vừa trở nên ngoan ngoãn, Harvath để lại cho gã lời cảnh báo cuối cùng. Ông không được rời khỏi hòn đảo. Nếu ông rời khỏi đó, tôi sẽ săn lùng ông đến cùng và tự tay tôi sẽ giết ông.