Không khoan nhượng - Chương 098 - 099 - 100
Chương 98:
Harvath có bạn bè ở cả NSA và CIA. Trên thực tế, gần đây anh có đi tắm xông hơi với giám đốc CIA tại câu lạc bộ thể thao ngoài trời của anh. Nhưng cái gì đó mách bảo anh rừng kêu gọi sự giúp đỡ của bất kì người nào ở một trong hai cơ quan ấy vào thời điểm này sẽ khiến tình hình càng tồi tệ hơn.
Nhờ nhu cầu dùng máy tính của gã Lùn, Harvath nhận ra rằng NSA và CIA không phải là cơ quan cấp trung ương duy nhất có khả năng đáp ứng mọi yêu cầu của anh. Còn có những cơ quan khác, một trong số đó là Cơ quan tình báo không ảnh quốc gia Hoa Kỳ, hay còn gọi là NGA.
Trước đây được biết đến với cái tên Cơ quan bản đồ và hình ảnh quốc gia, NGA là lực lượng hỗ trợ trong chiến đấu và hoạt động tình báo trực thuộc Bộ quốc phòng. Họ còn được tùy ý sử dụng sức mạnh của máy tính và có vẻ như hiện tại cơ quan này nằm dưới quyền điều hành của 1 người bạn của Harvath tên Kevin McCauliff.
McCauliff và Harvath là thành viên một nhóm nhân viên liên bang không chính thức, những người năm nào cũng cùng nhau tập huấn cho giải maratông hằng năm của Hải quân tại Washington D.C.
McCauliff từng là công cụ đăc lực hỗ trợ Harvath trong suốt cuộc tấn công ngày 4/7 của bọn khủng bố vào Manhattan và đã nhận được lời khen ngợi đặc biệt từ chính tổng thống. Ông rất tự hào về điều đó. Mặc dù ông đã phá vỡ rất nhiều nguyên tắc của NGA cũng như một vài điều luật trong quá trình hoạt động, ông vẫn sẽ lại làm thế vì tình cảm mà không cần hỏi han gì.
Vì những gì McCauliff giúp anh trong những nhiệm vụ nhạy cảm trước đây, Harvath hi vọng anh sẽ lại có thể trông cậy vào ông. Gã lùn mất hai ngày và gấp đôi số tiền dự kiến để lấy được thông tin cần tìm. Nhưng cuối cùng cũng rất đáng. Braxin là một đất nước tương đối nhỏ và gã không chỉ phát hiện ra người bản địa nào đã giúp đỡ Roussard, mà còn lờ mờ biết được cách thức chúng rửa tiền và chuyển tiền. Đến lượt Harvath, anh quyết định gọi Kevin.
"Anh điên rồi sao?" McCauliff hỏi khi Harvath gọi điện cho ông. "Không đâu".
"Kevin, tôi không đề nghị ông nếu không phải là chuyện quan trọng", Harvath nói.
"Tất nhiên rồi. Mất việc vì giúp anh là một chuyện, mất mạng vì mưu phản lại là một chuyện hoàn toàn khác. Xin lỗi, nhưng cuộc nói chuyện này phải chấm dứt tại đây".
Harvath không cố trấn tĩnh ông. "Kevin, thôi nào".
"Không, anh thôi thì có" ông nói. "Anh đang yêu cầu tôi giao quyền kiểm soát các máy tính của Bộ quốc phòng cho một kẻ nổi tiếng trong việc đánh cắp các tin tức tình báo của các tổ chức chính phủ".
"Vậy hãy bật chế độ bảo vệ các khu vực nhạy cảm đi".
"Có phải tôi đang độc thoại không? Đây là các máy tính của Bộ quốc phòng. Khu vực nào cũng nhạy cảm. Cái gì đó bảo tôi đừng nghe lời dụ dỗ, Scot ạ, nhưng một cái gì đó khác lại bảo tôi mở cửa ra và trao cho anh mật mã truy cập…"
"Tôi không đề nghị ông đưa mã truy cập. Tôi chỉ cần vừa đủ để…"
"Để tấn công vào một vài mạng lưới ngân hàng từ các máy tính của chính phủ Mỹ, để có thể đột nhập một cách thành công".
Mấu chốt nằm ở đó và Harvath không thể trách McCauliff vì sự do dự của ông được. Những gì anh yêu cầu giám đốc NGA làm cho anh trước đây không thể so sánh với yêu cầu lần này được. McCauliff cần một lí do quan trọng hơn tình bạn của họ để đặt sự nghiệp và có thể cả mạng sống vào.
Harvath quyết định nói cho ông biết những gì đã xảy ra. Khi anh nói xong, cả hai dây đều im lặng.
McCauliff không biết Harvath đã trải qua từng ấy chuyện kể tuef khi thành phố New York bị tấn công. "Nếu các ngân hàng phát hiện ra các cuộc tấn công xuất phát từ đâu, thì nước Mỹ sẽ phải hứng chịu tất cả" anh nói.
Harvath đã chờ đợi câu trả lời này, trước đó gã Lùn đã lưu ý với anh những gì gã có thể làm. "Nếu có cách làm chuyện này mà không để lại dấu vết dẫn tới Mỹ thì sao?" Harvath hỏi.
"Anh nảy ra ý gì thế?".
Harvath giải thích kế hoạch trong khi McCauliff lắng nghe.
"Thoạt nghe", giám đốc NGA nói, "Điều ấy có vẻ hợp lí. Đó là cách hoàn toàn có thể thực hiện được, nhưng vẫn còn một kẽ hở có thể làm hỏng tất cả".
"Gã Lùn", Harvath trả lời một cách chán nản.
"Đúng thế", McCauliss đáp. "Tôi không nói anh cố tình làm hại quốc gia, nhưng chuyện này có thể còn tệ hơn cả sự kiện ngựa gỗ thành Tơ-roa và tôi không muốn trở thành kẻ thù bị lưu danh sử sách với tội danh mở cửa dẫn kẻ thù vào nhà".
Harvath không thể tranh luận với những lí lẽ của McCauliff. Cho phép gã Lùn truy cập vào các máy tính ấy giống như là trao một khẩu súng đã lên đạn cho một tay chuyên nghiệp và đưa hắn đến một gara lờ mờ sáng đầy những quý bà mang trang sức đắt tiền. Không thể dễ dàng đặt lòng tin vào một ai đó nếu chỉ dựa vào thái độ đúng mực của họ.
Mặc dù McCauliff thông cảm với tình thế của Harvath và rất muốn giúp, nhưng giúp kẻ thù của nước Mỹ dễ dàng lọt qua bức tường bảo vệ thì không thể được.
Cảnh tượng đó khiến Harvath nảy ra một ý "Nếu chúng ta để gã Lùn đứng ngoài vụ này thì sao?" anh hỏi.
McCauliff bật cười "Và tôi vờ là một thằng ngu khi bị tra hỏi? Tôi biết hiện anh đang hợp tác cùng hắn. Nếu tôi mở một cửa cho anh thì nghĩa là tôi mở cho cả hắn nữa".
"Nhưng nếu anh không mở bất kì cái gì cho cả hai chúng tôi thì sao?" Harvath hỏi.
"Vậy tôi sẽ mở cánh cửa cho ai đây? Nếu không phải là anh, hay gã Lùn thì anh định để ai thực hiện vụ đột nhập này?"
Harvath dừng một phút rồi trả lời "Ông".
"Tôi à?" McCauliff đáp. "Giờ tôi biết anh đích thị là kẻ điên rồi". McCauliff không thích ý tưởng thực hiện vụ tấn công vào thể chế tài chính quốc gia cũng như là để Harvath hay gã Lùn lọt vào mạng lưới của Bộ quốc phòng. Nhìn vào cả hai cách, ông đều thấy không ổn.
Không phải vì McCailiff không làm được. Không ai có thể nghi ngờ tài năng chọc thủng các mạng lưới phức tạp của ông. Vấn đề là ông thực sự yêu thích công việc của mình. Ông thích NGA. Ông yêu mến các sếp và đồng nghiệp của mình. Chỉ đơn giản là lần này, Harvath đã yêu cầu quá nhiều.
Danh sách những nguy cơ xảy ra với McCauliff nếu ông bị phát giác quá dài. Ông muốn giúp Harvath nhưng không tìm ra cách nào đặt ông ngoài vòng nguy hiểm. Harvath chắc hẳn phải biết chính xác những điều ông nghĩ vì anh đã nói "Tôi gửi một bức thư điện tử cho ông", và vài giây sau, có tín hiệu báo thư đến trong hộp thư của Kevin McCauliff.
Bức thư đến từ địa chỉ chính thức đăng kí tại hệ thống của Cục an ninh nội địa của Harvath có chứa một thứ mà giám dốc NGA cần để giúp ông bạo dạn hơn mà giúp đỡ Scot Harvath. Trong thư, Harvath khẳng định anh đang làm việc dưới sự điều khiển trực tiếp của tổng thống Jack Rutledge và rằng sự hỗ trợ của McCauliff lần này giống như trong các cuộc tấn công vào thành phố New York là cần thiết vì an ninh quốc gia.
Harvath đặc biệt nhấn mạnh sự thận trọng của McCauliff có vai trò rất quan trọng và rằng ông không được báo cáo với cấp trên hay bất cứ đồng nghiệp nào về những gì ông đang làm. Bức thư đảm bảo rằng tổng thống biết rất rõ vai trò của McCauliff và đánh giá cao công việc của ông cũng như tất cả các nhiệm vụ mà Harvath giao cho ông.
Rất đơn giản, đó là một tài liệu đảm bảo. Ngay khi đọc xong, McCauliff in thành hai bản. Một ông cất trong ngăn kéo tủ dưới, bản kia ông đặt trong một phong bì đề người nhận là chính mình tại địa hcir nhà riêng.
Nội dung của bức thư rất vớ vẩn và Kevin McCauliff biết thế, nhưng ông rất quí Harvath và muốn giúp anh. Lần cuối cùng ông vi phạm quy định và pháp luật vì Harvath, ông đã nhạn được lời khen ngợi từ tổng thống vì những cố gắng của mình.
McCauliff đã tính toán là nếu lần này hành động của ông gây chuyện thì luật sư có thể dùng bức thư điện tử mà Harvath gửi cho ông để cứu ông khỏi bị rán chín.
Tất nhiên, đó chỉ là giả định cho việc ông bị bắt, điều mà Kevin McCauliff không có ý định để xảy ra.
"Vậy ông tham gia chứ?" Harvath hỏi.
"Theo cái cách tôi được thông báo, đầy là yêu cầu trực tiếp từ tổng thống Hoa Kỳ", McCauliff trả lời, "Làm sao tôi có thể từ chối được?"
Chương 99:
Đêm khuya hôm đó
Quán rượu – Thùng máu Bãi biển Virginia, bang Virginia
Nói một cách chính xác, quán Bar ven biển Virginia, bang Virginia không có tên gọi – chí ít người ta cũng không hề nhìn thấy cái tên nào bên ngoài cấu trúc đổ nát hay bất kì kí hiệu nào tại bãi đỗ bẩn thỉu của nó. Như khách hàng của nó, nơi này không hề muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Ban đầu, nó được biết đến với cái tên "The Bucket of Blood" hay gọi tắt là "The Bucket". Nguồn gốc của cái tên vẫn chỉ là phán đoán. Một câu chuyện đã được thêu dệt để dân thành phố hoặc du khách tránh xa" "The bucket" là một quán rượu dành cho các chiến binh cổ xưa.
Rõ ràng, quán bar đã phục vụ những người lính thuộc đơn vị đặc biệt của Hải quân Hoa Kỳ, nhưng nó mở cửa phục vụ bất kì ai thuộc đơn vị đặc biệt của bất cứ đội quân nào.
"The Bucket" còn là điểm dừng chân của một nhóm người khác, những người cũng từng là lính – các thành viên đã về hưu của đội cảnh sát tuần tra biển Virginia.
Quán mở cửa bảy ngày trong tuần. Không gì giống một đêm âm u khi bước chân tới quán. Bất chấp lượng khách ít ỏi, quán vẫn đầy những khách quen. Vì chủ quán là Andre Dall'au và Kevin Dockery, hai cựu viên của đội Người nhái Hải quân số 2, "The Bucket" được coi là ngôi nhà thứ hai của cả đội.
Cung cách bài trí của quán rượu vẫn như thường lệ, có rất nhiều tấm biển đề tên loại bia và công ty sản xuất gắn đèn nê-ông sáng lóa. Nhưng điều khiển "The Bucket" trở nên độc đáo là những thứ mà khách hàng mang đến. Ví dụ như trong khi tổng trấn thành Vơ –ni đã ra lệnh cho các thương gia của Vơ-ni mang châu báu về để góp phần làm thành phố thêm hùng mạnh, thì Dall'au và Dockery khẳng định rõ rằng họ hi vọng các khách quen của họ mang hàng hóa từ các chuyến công du nước ngoài về để góp phần làm rạng danh "The Bucket".
Thách thức ấy được mọi người nghiêm túc thực hiện thế nên "The Bucket" đã trở thành một bảo tàng mini, trưng bày những đồ lưu niệm từ các chuyến công cán trên khắp thế giới. Từ chiếc đài Saddam Hussein dùng để nghe khi ông này bị bắt giữ, cho đến con dao mà Neil Robbert của đội Người nhái Hải quân dùng ở Afghanistan khi bị hết đạn súng và lựu đạn. Bộ sưu tập của "The Bucket" thật lạ thường.
Trên thực tế, chủ nhân của những món đồ này đã giao chúng cho giám đốc bảo tàng Người nhái hải quân lưu giữ và phân loại chúng. Bảo tàng mini nổi tiếng từ đó và khiến các trung tâm lưu giữ uy tín nhất đất nước vô cùng ghen tị.
Vì đây là cơ sở của Người nhái Hải quân nên rất nhiều món đồ được bài trí theo phong cách của họ. Trên một bức tường có treo bức tranh của cựu người nhái Peter Carolan thuộc lực lượng Người nhái Hải quân Hoa Kỳ trong khi làm nhiệm vụ tại Việt Nam.
Một góc khác là nơi được mọi người rất trân trọng. Một chiếc áo gi-lê, mặt nạ bơi và con dao MK3 gài trên thắt lưng nằm sau một chiếc bàn tròn nhỏ cùng một chiếc mũ của thủy thủ và một chiếc ghế trống để tưởng nhớ đến những người đồng nghiệp đã ngã xuống. Trên một mảng tường khác là những bức hình của từng người lính thuộc lực lượng Người nhái Hải quân Hoa Kỳ thiệt mạng trong khi làm nhiệm vụ kể từ khi cuộc chiến chống khủng bố bắt đầu.
Ngoài ra, còn có một lưỡi lê có nguồn gốc từ Irắc, một khẩu AK-47 Afghanistan va fnhuwngx tấm áp-phích của các bộ phim về Người nhái Hải quân Hoa Kỳ, phim The Rock và một sinh vật có kích cỡ bằng người thật từ Hồ Đen và một tấm chân dung màu của Zarqawi sau khi bị quả bom rơi trúng đầu.
Còn có một bộ sưu tập tiền giấy của Phi-lip-pin, khối các nước Trung Đông, Châu phi, Nam Mỹ và rất nhiều quốc gia khác, những nơi Người nhái Hải quân Hoa Kỳ từng đi qua.
Cạnh đó là những bức tranh từ chương trình không gian Apollo và người nhái phá hủy dưới nước, những người tham gia cứu hộ các phi hành gia sau khi họ rơi xuống biển.
Phía trên lối vào chính của "The Bucket" đập ngay vào mắt khách hàng là khẩu hiệu "Ngày dễ chịu duy nhất là ngày hôm qua". Món đồ mơi nhất của "The Bucket" mà Dockery và Dall'au buộc phải trưng bày không dễ chịu cho lắm. Nó được chuyển đến từ Colorado thông qua hệ thống chuyển phát nhanh DHL và họ phải đọc thư của Scot Harvath để hiểu được họ đang xem cái gì.
hai người bị Ronaldo Palmera tra tấn và sát hại tại Afghanistan từng là khách hàng của "The Bucket". Mặc dù các chủ nhân của "The Bucket" muốn trưng bày khuôn mặt say rượu của Palmera hơn, nhưng một tấm ảnh hắn nằm chết trên đường phố Meehico cùng với cái cáng đã đưa hắn ra đó và đôi giày ghê gớm của hắn lại thú vị hơn nhiều.
Là cựu thành viên của đội Người nhái hải quân Hoa Kỳ số 2, Harvath từng là khách ruột của "The Bucket". Những món đồ anh đóng góp cho bảo tàng mini của quán rượu đều là những huyền thoại. Dockery và Dall'au thường đùa rằng cứ với tốc độ đóng góp ấy, họ sẽ phải xây thêm một ngôi nhà và lấy tên anh đặt cho nó.
Bên ngoài, tại bãi đỗ xe của "The Bucket", Philippe Roussard nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Hắn cảm nhận được xung quanh quen thuộc từ phần xa nhất của cơ thể. Đó là cảm giác không thể tả nổi mà hắn từng được nghe người ta gọi là" kích thích".
Cảm giác mơ màng ấy kéo dài không lâu. Cái mùi bốc ra từ lọ dầu Vicks Vaporub xộ vào mũi hắn khủng khiếp hệt như cái mùi tỏa ra từ những túi rác chất đống sau lưng hắn. Hắn cảm ơn thánh Ala vì đã không còn ngửi thấy mùi từ năm mươi nhăm thùng dầu đi-ê-zen và vì đã nhắc nhở hắn rằng chuyện này sẽ sớm chấm dứt. Bước ra khỏi chiếc RV, hắn đóng cửa và khóa lại. Hắn vòng ra phía sau, mỉm cười với một người Nhái hải quân Hoa Kỳ mà hắn đã dán vào đuôi xe. Một cái nhắc tới những quân nhân bị mất tích trong chiến tranh và một cái có ghi chiếc RV của Philippe Roussard thuộc về bãi đỗ xe của quán "The Bucket" đều sẽ đổi ý khi nhìn thấy những cái nhãn phía đuôi xe.
Chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì. Roussard không định ở lại đây quá lâu. Trên thực tế, hắn vừ kéo chiếc mô tô mới tậu từ thùng xe xuống và buộc đằng sau chiếc RV thì 2 cảnh sát tuần tra bãi biển Virginia hết phiên gác tiến đến. Mặc dù họ mặc thường phục, nhưng tác phong của những nhà thực thi pháp luật ở họ mách bảo Roussard rằng họ là cảnh sát.
"Này, anh không được để chiếc xe đó ở đây", người cao lớn hơn nói. Theo phản xạ, Roussard đặt tay vào khẩu súng lục Glock 9 ly giấu bên trong áo khoác, nhưng hắn dừng lại ngay.
"Nhất là khi nó bốc mùi như thế" nữ đồng nghiệp của anh ta nói thêm.
"Lần cuối cùng anh dọn thùng xe là khi nào?".
"Lâu lắm rồi", Roussard vừa nói vừa cố nặn ra một nụ cười.
"Tôi chỉ đùa anh thôi", nam cảnh sát nói trong lúc chỉ vào chiếc mô tô. "Anh có chiếc Kawasaki đẹp quá".
"Cảm ơn anh".
"Anh đang sống trong mơ, đúng không? Không gì ngoài anh và nó. Giá mà Đội phá hủy dưới nước trông thấy".
Roussard lịch sự gật đầu và kéo hẳn chiếc môt tô từ trên thùng xe xuống.
"Anh chưa uống li nào, đúng không?" nữ cảnh sát hỏi trong lúc Roussard lôi từ trong túi trước ra một chùm chìa khóa.
"Chưa", hắn đáp. "Tôi còn phải làm vài việc vặt nữa. Tôi sẽ quay lại ngày".
Ở hắn có cái gì đó cô không thích. Hắn có thân hình cân đối, bảnh trai, nhưng chỉ riêng những đặc điểm ấy chưa làm nên một người nhái hải quân Hoa Kỳ. "Chắc chắn Doc rất hào phóng khi cho phép anh để đồ ở đây".
"Chắc chắn rồi", Roussard nói, hắn bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không ổn.
"Anh định ở lại bao lâu?" người phụ nữ hỏi.
"Thì có gì khác nào", đồng nghiệp của cô đáp. "Cô quan tâm đến anh chàng này hay cái gì hả?"
"Có thể lắm chứ" nữ cảnh sát trả lời. Quay lại phía Roussard, cô hỏi "Anh định lưu lại đây vài ngày chứ?".
"Không", Roussard nói. "Ngày mai tôi phải lên đường rồi".
Người phụ nữ nhìn đầy thất vọng "Tệ quá".
"Đừng để ý đến cô ấy", đồng nghiệp của cô đáp. "Khi nào anh quay lại, chúng ta sẽ vào trong. Chúng tôi sẽ mời anh một cốc bia".
Leo lên chiếc mô tô, Roussard nói "Hay quá"
Nổ máy chiếc xe, hắn đội mũ bảo hiểm lên và chuẩn bị nhấn ga thì người phụ nữ đặt tay lên tay lái và nói "Anh đã làm sạch chiếc xe chưa?".
"Gì cơ?" hắn đáp và nóng lòng muốn lên đường.
"Làm sạch", nữ cảnh sát trả lời.
Roussard vội vã tìm ra một câu trả lời thích hợp cho câu hỏi. Hắn không biết người phụ nữ đang nói về chuyện gì. Cái cách cô chạm tay vào tay lái của hắn, chắc chắn phải liên quan đến chiếc xe. Được dạy rằng cách nói dối đơn giản nhất luôn là giải pháp tốt nhất, Roussard tỏ ra không biết "Tôi vừa mới mua chiếc xe được một tuần và tôi vẫn đang học cách làm quen với nó".
Nữ cảnh sát tuần tra bãi biển Virginia mỉm cười bước đi.
Khi Roussard lái xe đi, đồng nghiệp của cô hỏi "Chuyện quái quỷ đó là thế nào? Làm sạch cái gì? Cô có biết gì về mô tô đâu?".
"Đúng, nhưng tôi biết về Người nhái hải quân Hoa kỳ và anh ta không phải là một trong số ấy. Nếu không, hẳn anh ta phải biết tôi đang nói về cái gì".
"Thôi nào", một cảnh sát khác lên tiếng, "Cô hết ca rồi. Nghỉ ngơi đi".
Người phụ nữ nhìn anh ta "Gã đó không làm anh bận tâm à?"
"Tôi đã từng ở trong quân đội. Và tất nhiên những cái nhãn dán vào thùng xe của anh ta khiến tôi rất quan tân. Nhưng là một người dân trên bờ biển Virginia, tôi đã học được cách sống chung với những điều ấy".
Người phụ nữ gật đầu "Thế còn việc anh ta đỗ chiếc xe tải ở đay? Dockery rất ghét loại xe RV này. Ông ấy và Dall'au chẳng bao giờ cho ai đỗ qua đêm cả. Nếu anh có trót đỗ đậu xe ở đây,thì cũng nên biết điều mà đưa mình và chiếc xe đi chỗ khác ngay lập tức".
"Thì sao?".
"Nghĩa là có cái gì đó không ổn".
Đồng nghiệp của cô gật đầu. "Tôi sẽ vào trong làm một vại bia".
"Vào trong đó", cô nói, "Hãy tìm Doc và bảo ông ấy ra ngoài này. Tôi muốn nói chuyện".
"Thế trong lúc ấy cô làm gì?".
Rút từ trong túi áo ra một khẩu súng, nữ cảnh sát đáp "Tôi sẽ đi xem xét quanh đây".
Chương 100:
Mặc dù lá thư điện tử của Harvath có làm cho Kevin McCauliff bạo dạn hơn, nhưng ông vẫn lo ngại về việc thực hiện cuộc tấn công vào giữa ban ngày. Ông quyết định tiến hành vào ban đêm khi lượng truy cập vào các máy tính giảm hẳn và các nhân viên cũng về bớt, vì rất có khả năng họ sẽ phát hiện ra điều ông đang làm và căn vặn.
Gã Lùn đã thực hiện phần việc khó khăn nhất, thu hẹp số người hoạt động tại Braxin. Gã còn làm được việc lớn hơn là cung cấp danh sách các ngân hàng và một loạt các dữ liệu cũng như lượng tiền mà McCauliff cần tìm kiếm.
Đây là một việc không hề dễ dàng, nhưng cuối cùng giám đốc NGA cũng tìm ra. Toàn bộ số tiền đã bị chia nhỏ và đều được chuyển thông qua các ngân hàng trung gian ở Malta và đảo Man, nhưng tất cả đều có một điểm chung. Mỗi khoản tiền đều chỉ đến một tài khoản cá nhân ở Wegelin & Company, ngân hàng tư nhân lâu đời nhất Thụy Sĩ.
Đó là những gì McCauliff tìm ra. Cho dù ngân hàng Wegelin & Company lưu hồ sơ ở đâu, thì đó cũng không phải là máy chủ, ít nhất là cũng không nằm trong máy nào có khả năng bị truy cập từ bên ngoài. McCauliff dùng mọi cách mà ông biết. Cho dù những người Harvath đang săn tìm là ai, thì họ cũng rất cẩn thận để che đậy dấu vết. Vô cùng cẩn thận, nhưng không phải là hoàn hảo. Rất khó có thể chuyển một lượng tiền lớn như thế mà không để lại bất kì dấu vết nào.
Vấn đề duy nhất với Harvath tại thời điểm này là dấu vết kết thúc tại Wegelin & Company, hình mẫu cho sự thận trọng của hệ thống ngân hàng Thụy Sĩ. Nếu anh muốn có câu trả lời anh sẽ phải đích thân tới Wegelin & Company.
Harvath cảm ơn McCauliff đã cung cấp thông tin và cúp máy. Tháo tai nghe gắn trong tai ra, anh quay sang gã Lùn báo với gã rằng số tiền đã dẫn đến một ngân hàng bên ngoài Zurich có tên là Wegelin & Company.
Ngay khi anh nói ra cái tên đó, mặt gã Lùn tối sầm lại và gã giơ ngón trỏ lên.
Những ngón tay múp míp của gã lướt trên máy tính xách tay. Khi tìm thấy cái cần tìm, gã nhẩm trong đầu nột dãy số. Chúng hoàn toàn khớp với tài khoản McCauliff đã xác định được.
"Sao ông biết?" harvath hỏi.
Gã Lùn luồn tay vào mớ tóc ngắn màu đen của mình trả lời "Tôi chính là người đã lập nên tài khoản này".
"Là ông?".
"Đúng, là tôi. Nhưng tệ hơn nhiều. Vì Abu Nidal không còn gì hơn ngoài một kẻ khủng bố. Bất chấp những thành công của ông bố trong lĩnh vực kinh doanh, ông ta chẳng biết tí gì về hoạt động ngân hàng hay cách bảo vệ các tài sản của mình cả".
"Và ông đã quản lí tiền cho ông ta?" Harvath hỏi.
"Không. Không phải cho tổ chức của ông ta. Ông ta có người làm việc đó rồi. Nidal yêu cầu tôi làm một việc khác. Ông ta muốn số tiền ấy không có trong sổ sách theo lẽ thường. Ông ta không muốn bị ràng buộc vào tài chính của tổ chức. Nếu có chuyện gì xảy ra với ông ta, ông ta muốn đảm bảo lớp bảo vệ này được bật lên".
"Bảo vệ cho ai?".
Gã Lùn nhìn Harvath và nói "Con gái ông ta, Adara. Đây là tài khoản cá nhân của riêng cô ấy".
Cách đây hơn bốn ngàn dặm, một nhà phân tích thuộc Cục an ninh quốc gia Hoa Kỳ vừa gián nhãn và nén một File âm thanh lại.
Nhấc điện thoại lên, anh ta quay một số điện thoại di động. Đó là lần thứ hai trong vòng hai mươi tư giờ anh ta gọi cho một kẻ nặc danh ở đầu bên kia.
Khi giọng người nhận cất lên, nhà phân tích nói "Ông muốn biết Scot Harvath có gọi thêm cuộc nào cho Kevin McCauliff, nhà phân tích ở NGA phải không?".
"Nói tiếp đi" giọng kia cất lên.
"Anh ta vừa kết thúc một cuộc gọi với ông ta cách đây chưa đầy 3 phút".
"Anh đã xác định được vị trí của Harvath chưa?".
"Chưa", nhà phân tích của Cục an ninh quốc gia Hoa Kỳ trả lời "Nhưng dựa trên cuộc đàm thoại ấy, tôi nghĩ tôi biết anh ta định tới đâu".