Không khoan nhượng - Chương 121 - 122 - 123 - 124 (Hết)

CHƯƠNG 121

Harvath ở lại hiện trường cùng Rick Morrell cho đến khi một chiếc xe cứu thương xuất hiện. Mặc dù đặc vụ CIA này cứ khăng khăng anh ta hoàn toàn khoẻ, nhân viện y tế vẫn đeo cho anh chiếc vòng đệm cổ, đặt anh lên băng ca và đưa tới bệnh viện để chuẩn đoán. Khi Morrell đi rồi, Harvath quay lại hồ.

Chiếc Polaris đậu dưới chân cầu tàu câu lạc bộ Abbey Springs, khi Todd Kirkland nhìn thấy Harvath bước lại chỗ các khách mởi đang đứng, anh ta chắc mẩm anh tới tìm mình. Nhưng không phải. anh cũng chẳng tới chỗ Meg. Thay vào đó anh nói ngắn gọn với hai đặc vụ có nhiệm vụ bảo vệ Meg sau đó cầm tay Jean Stevens và dẫn cô đi mất.

Sau khi quay về nhà lấy thêm áo và xe, Jean đưa Harvath đến khu nghỉ mát Abbey. Trong tư thế ướt sũng, anh bước thẳng qua những cái nhìn há hốc mồm của nhân viên quầy lễ tân để về phòng.

Anh gọi phi công và bảo họ sắn sàng lên đường trong năm phút nữa, sau đó anh nhanh chóng thay đồ Jean Stevens đã đưa cho. Trên đường tới sân bay, Harvath thông báo cho Zucker bà Burdic rằng họ sẽ bay về thủ đô Washington. Hi vọng duy nhất của anh là kịp có mặt trước khi bố mẹ Tracy tháo các thiết bị hỗ trợ sự sống cho cô.

Lúc máy bay hạ cánh, trời đang đổ mưa. Qua cửa sổ chiếc tắc-xi đẫm nước, nhờ có ánh đèn trên đường phố, anh nhìn thấy những chiếc lá bắt đầu ngả màu. Mùa hè đã chính thức đi qua.

Y tá trực đêm của phòng Tracy, Lavena, là người đầu tiên nhận ra anh khi anh bước đến phòng chăm sóc đặc biệt. “Tôi đã cố gọi cho anh. Anh không nhận được tin nhắn của tôi à?” cô hỏi.

Harvath lắc đầu. “Tôi không mang điện thoại theo người trong mấy ngày qua. Tracy sao rồi?”.

Cô y tá nắm tay anh. “Bố mẹ cô ấy đã tháo ống thở cho cô ấy chiều nay rồi”.

Những cảm xúc nằm sâu thẳm trong trái tim anh ùa ra, anh quá mệt mỏi để có thể kiềm chế lại. Anh không thể tin nổi ông bà Bill và Barbara Hastings đã làm thế. Ít nhất học ũng phải đợi cho đến khi anh quay về. Nước mắt lưng tròng nới khoé mắt và anh cũng chẳng buồn che giấu.

“CÔ ấy khoẻ”, y tá khẳng định, “cô ấy là một người lính cừ khôi”.

Harvath không hiểu cô đang nói gì. Anh quá kiệt sức. anh nhìn cô một cách trống rỗng.

“Cô ấy vẫn còn sống”.

Harvath quay người bước nhanh ra khỏi phòng trực.

Lúc anh bước vào phòng Tracy, bố mẹ cô ngước lên nhìn tử chỗ họ đang ngồi. Không một ai biết phải nói gì. Không để ý đến họ, Harvath bước tới bên giường và nắm lấy tay Tracy. Anh siết chặt và nói “Anh đây, em yêu. Scot đây. Anh về rồi”.

Có cử động nhẹ, lúc đầu Harvath tưởng chừng anh đang mơ. Rồi cử động lặp lại. Rất yếu thôi, nhưng Tracy cũng siết lấy tay anh. Cô biết anh đang ngồi đó.

Lúc ấy, mọi cảm xúc chợt ùa về. anh vùi đầu vào mái tóc cô và cô lại siết nhẹ tay anh, anh bật khóc.

CHƯƠNG 122

Hành trình lần theo kẻ đứng sau điều khiển Philippe Roussard bắt đầu bằng chuyến đi tới Dei Glicini Ulivella, bệnh viện tư duy nhất ở Florence nơi các hoá đơn được thanh toán bằng tài khoản của mẹ Roussard tại ngân hàng Wegelin & Company.

Harvath không biết cái gì chờ đơi anh. Cũng có thể anh sẽ phát hiện thấy Adara Nidal bị bỏng nặng, đang ngồi trên giường bệnh chờ anh, đôi mắt màu bạc không lẫn đi đâu được ẩn giấu sau chiếc mặt nạ che khuôn mặt bị cháy xém.

Anh phát hiện ra các hoá đơn khơng phải là cho Adara Nidal. Thay vào đó, chúng được trả cho một bệnh nhân nam có cái tên mà Harvath chưa bao giờ nghe nói đến, người này mới xuất viện.

Tất cả các giả thuyết của Harvath đều sai. Adara không phải là người đứng đằng sau vụ phóng thích Roussard ở Gitmo và các vụ tấn công liên tiếp của hắn ở Mỹ. Đó là một người hoàn toàn khác – một người đàn ông mang tên giả đã biến mất.

Người đầu tiên Harvath nghĩ tới là Hashim, em trai của Adara cũng là chú của Philippe. Nhưng khi giám đốc bệnh viện dẫn Harvath tới căn phòng bỏ trống của bệnh nhân và mời anh vào phòng, anh mới nhận ra anh đã nhầm khi cho rằng Adara hay em trai cô ta đứng đằng sau con quỷ Philippe Roussard. Nằm trong chiếc tủ phía sau bàn của vị giám đốc là thứ chỉ dẫn đến một người khác – một người khá phức tạp, người giả chết từ lâu lắm rồi, thậm chí là giả chết đến hai lần.

Khi được hỏi về nó, người giám đốc khẳng định đó là món quà của bệnh nhân mà Harvath đang tìm kiếm. Đó là toàn bộ bằng chứng nhận dạng mà Harvath cần.

Chiếc tắc-xi của Harvath đỗ trước cửa toà nhà bốn tầng cũ ở thị trấn Ben Yehuda, Jerusalem. Mặt trước có hai cửa sổ lớn treo đầy đồ cổ, những bức hoạ và nhiều thứ đồ khác. Bên trên lối ra vào treo tấm biển mạ vàng đề chữ Cửa hàng đồ cổ Thames & Cherwell, kèm theo chữ dịch ra tiếng Do Thái và Ả Rập. Chiếc chuông nhỏ bằng đồng treo trên cửa ra vào thông báo sự có mặt của Harvath. Cửa hàng lờ mờ sáng còn có thảm thêu, các vật dụng và đồ cổ bạc màu. Nó vẫn nằm đây kể từ chuyến viếng thăm lần đầu tiên của anh mấy năm về trước.

Anh bước tới gần chiếc cửa hẹp làm bằng gỗ gụ, kéo nó ra để lộ cầu thang máy nhỏ ghép bằng các mảnh gỗ. Ấn chiếc nút bên trong, anh nhìn cách cửa khép lại và cảm nhận được thang máy đang đi lên.

Khi lên đến tầng trên cùng, cánh cửa mở ra một hành lang dài, sàn nhà trải thảm trang trí bằng nhửng hoạ tiết kiểu phương Đông. Các bức tường sơn màu xanh của rừng thẳm có treo các bức tranh đi săn cáo, cá bay và tu viện cũ nát. Vừa tiến về phía trước, Harvath vừa nhớ lại những tia hồng ngoại đặt cách nhau vài mét, anh đoán bên dưới tấm thảm vẫn còn thiết bị cảm biến ấy. Ari Schoen là người rất cẩn trọng trong việc đảm bảo an ninh cho mình.

Cuối hành lang, Harvath thấy một căn phòng lớn, còn tối hơn cả cửa hàng dưới tầng. Từ sàn nhà đến trần nhà đều được lát bằng gỗ đầy màu sắc giống như thang máy. Với chiếc lò sưởi, bàn chơi bi-a và những chiếc ghế bọc da, căn phòng có vẻ giống một câu lạc bộ dành cho các quý ông của Anh hơn là văn phòng ở tầng trên của một cửa hàng ở Tây Jerusalem.

Ngồi trên chiếc giường bệnh có thiết bị điều khiển gần đống lụa tơ tằm dựng sát cửa sổ chính là người đàn ông ấy.

“Tôi biết cuối cùng một trong số các anh sẽ đến”, Schoen nói lúc Harvath bước vào phòng. Ông ta thậm chí còn tàn tạ hơn trước, sự thiếu vắng đôi môi khiến ông ta khó có thể phát âm được từ cái miệng bị cháy xém. “Tôi đoán Philippe đã chết”.

Harvath gật đầu.

“Sao anh biết đó là tôi?” Schoen hỏi.

“Tài khoản của Adara trong ngân hành Weglin”.

“Hoá đơn thanh toán viện phí”, Schoen trầm ngâm, tiếng thiết bị y tế kêu lách cách, ầm ì xung quanh. “Tôi nghĩ anh nói dối, đặc vụ Harvath ạ. Tôi đã đăng kí dưới một cái tên hoàn toàn trong sạch. Chẳng thể từ đó mà lần ra tôi được. Trước đó tôi chưa bao giờ sử dụng cái tên này và kể từ đó cũng chưa dùng lại”.

“Không phải ở cái tên của ông mà là ở chai Uýt-ski”, Harvath chỉ vào cái chao đèn hình cầu cổ che khuất quầy bar của Schoen nằm bên dưới. “Chai Black Bowmore 1963. “Đen như mực”, ông từng nói với tôi như thế. Chắc chắn ông rất biết ơn giám đốc bệnh viện nên mới tặng ông ta món quà đắt tiền như thế”.

Schoen đưa tay lên xua xua ý chừng chẳng đáng gì. “Anh thông minh hơn tôi tưởng đấy”.

“Nói cho tôi biết về những người ông đã phóng thíchkhỏi Guantanamo. Họ có quan hệ gì với ông?”

“Chẳng có quan hệ gì cả”, Schoen cười vang. “Vấn đề nằm ở đó. Họ là bức bình phong của Philippe. Họ được chọn một cách ngẫu nhiên để che mắt lực lượng tình báo của chính phủ các anh nếu có đến điều tra”.

“Thế còn viên phi công cùng bọn trẻ?”

“Thật bất hạnh, nhưng đó là động cơ hoàn hào. Khi phát hiện ra tôi có cháu trai, tôi đã liên lạc với nó, nhưng quan hệ của chúng tôi khác căng thẳng. Nó không muốn ở gần tôi, nhưng tận sâu bên trong nó hiểu rằng chúng tôi là gia đình duy nhất của nhau”.

“Khi nó bị bắt và đưa tới Gitmo, tôi đã quyết định tôi sẽ làm tất cả để đưa nó trở về”.

Dần dần toàn bộ câu chuyện điện rồ này bắt đầu hé mở. “Tôi muốn tên của những người đã bắt cóc và sát hại người lái xe buýt trường học. Tôi cũng muốn biết về tất cả các tyến xe buýt khác mà ông đã nhắm tới”. Schoen nhìn anh một lúc và nói. “Chiếc xe buýt chúng tôi tấn công ở Nam California là duy nhất. Không có chiếc nào khác. Các bức ảnh chụp những chiếc xe khác là để đánh lạc hướng chính phủ các anh, không gì hơn”.

Mặt ông ta giật giật khiến người đối diện không thể đoán được ý nghĩ của ông ta. “Làm sao để tôi biết ông không nói dối”, Harvath hỏi.

“Không cần”, Schoen nói, “Thời gian sẽ trả lời”.

“Thế còn tên của những kẻ đã tấn công xe buýt?”.

“Tôi sẽ kéo theo họ xuống mồ”, người đàn ông nói.

Harvath không ngạc nhiên, nhưng việc đó để người khác lo. Lúc này, anh có nhiều câu cần hỏi. Liếc nhìn những khung ảnh bằng bạc đặt trên chiếc bàn ngay gần đó, anh hỏi “Tại sao lại là tôi? Tại sao lại là gia đình tôi và những người tôi yêu mến?”.

“Vì Philippe muốn tóm được kẻ đã gây ra cái chết của mẹ nó”.

“Là cậu anh ta, Hashim chứ?”.

“Nhưng cậu nó chết rồi”, Schoen nói. “Ý nghĩ bắt anh chịu trách nhiệm khiến nó vô cùng giận dữ. Trả thù là động cơ mạnh nhất. Nếu một người điên lên vì trả thù, anh ta sẽ không kiểm soát được bản thân. Và khi một người không kiểm soát được bản thân, anh ta rất dễ bị người khác điều khiển”.

“Và ông đã đẩy tôi vào”, Harvath trả lời.

“Như tôi đã nói. Chẳng có chuyện cá nhân nào cả”.

Harvath nhìn ông ta. “Toàn bộ chuyện này liên quan gì đến ông?”.

Schoen ngồi dậy nhổ nước bọt, “Trả thù!”.

CHƯƠNG 123

“Trả thù ai?” Harvath hỏi. “Trả thù tôi ư?”.

“Không”, Schoan rít lên. “Trả thù mẹ chủa Philippe”.

“Vì cái gì? Đây là lần đầu tiên một người nhà Nidal làm mất lòng ông hay lần thứ hai?”.

“Trả thù cho việc đã cướp mất đứa con trai khỏi tay tôi”, ông ta vừa trả lời vừa ngả lưng xuống giường.

“Nhưng Adara Nidal đã chết”, Harvath bắt đầu nghi ngờ căn bệnh tinh thần của Roussard là do di truyền từ mẹ hay đúng hơn là từ ông nội.

“Với tôi thì chẳng có gì khác cả. Đánh cắp con trai từ tay cô ta và hướng nó theo nghiệp của tôi sẽ là hành động trả thù cuối cùng”.

“Sao ông lại hi vọng ở một người Ảrập mang dòng máu Palestine từ bỏ gốc gác và đi theo sự nghiệp của người Israel?”.

“Anh quên là sau khi Daniel của tôi chết, tôi đã hiểu ra tất cả, rằng tôi có thể làm thế với Abu Nidal, với tổ chức của ông ta và quan trọng hơn cả là với gia đìng ông ta. Tôi hiểu họ hơn họ hiểu về chính mình. Philippe thiếu một hình mẫu trượng phu”.

“Và người đó sẽ là ông?” Harvath nói một cách khôi hài.

“Một nửa dòng máu của tôi, máu của Daniel của tôi chảy trong cơ thể nó. Nó mang một nửa dòng máu Israel và tôi tin tôi có thể kêu gọi được nó. Nhưng trước khi nó lắng nghe bất kì điều gì tôi nói…”

“Anh ta muốn tôi chết”, Harvath khẳng định, kết thúc câu nói giúp ông ta.

“Chính xác. Nhưng nó không chỉ muốn anh chết. Nó còn muốn anh chịu đựng. Nó muốn anh cảm nhận nỗi đau giống nỗi đau nó trải qua khi mất mẹ. Tôi biết tôi có thể dùng cơn thịnh nộ này để kéo nó về gần với tôi hơn”.

“Thế còn các tai hoạ và việc để chúng diễn ra theo trình tự ngược lại?”

Schoen thở khò khè, rồi ngừng lại một lúc để lấy sức thở. Cuối cùng ông ta nói “Các tai ương là cách cúng tế mẹ của nó, người đã dành cả cuộc đời làm khủng bố để phát động một cuộc thánh chiến thực sự chống lại người Israel. Các cuộc tấn công của cô ta thường phảng phất chủ nghĩa tượng trưng của người Do Thái. Khi các tai ương diễn ra theo trình tự ngược lại, anh phải hiểu là Philippe đã bối rối như thế nào. Theo nó nghị, tai ương thứ nhất sẽ ghê rợn nhất, ấn tượng nhất, thế nên nó đã giáng các tai ương theo hướng ngược lại, tự coi mình là người đối lập với Chúa, là quỷ dữ và sẽ để dành tai ương đó tâm đắc đến phút cuối”.

“Và ông nghĩ ông có thể lập trình lại cho con quỷ này?” harvath nói.

“Một lúc nào đó, đúng thế. Nếu tôi có thể thuyết phục nó nghe theo mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ không chỉ đánh bại Adara mà theo một cách nào đó tôi còn giành lại được con trai tôi. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra là không thể kiểm soát nó và rất có thể nó sẽ săn lùng tôi. Đó là lí do tôi rời bệnh viện ở Ý và quay lại đây”.

Thật đáng tiếc cho người đàn ông này, Harvath lắc đầu rồi quay người bước đi.

“Anh định đi đâu?” Schoan hỏi.

“Về nhà”, Harvath trả lời, anh hi vọng sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của Ari Schoen một lần nào nữa.

Schoen cười. “Thậm chí anh còn không đủ dũng cảm rút súng bắn tôi”.

“Sao tôi phải làm thế?” Harvath trả lời khi quay lại đối mặt với ông ta.

“Theo tôi được biết, một viên đạn thì quá tốt với ông. Còn nếu nói về lòng dũng cảm, nếu ông có, ông hãy tự bắn vào đầu mình. Điều tệ nhất tôi có thể làm cho ông là chúc ông sống lâu và bước ra khỏi cánh cửa kia”.

Đó chính xác là những gì Harvath đã làm.

Lúc bước ra khỏi cửa hàng, anh nhận ra chiếc SUV màu đen có cửa sổ sẫm màu đỗ bên kia đường. Thật không đúng lúc chút nào. Luồn tay vào trong áo khoác, Harvath chạm vào khẩu súng lục.

Cửa sau chiếc SUV mở ra nửa chừng và trong biển đen ấy, một màu trắng đột ngột xuất hiện. Đó là màu trắng của một chiếc mũi dài, theo sau là đôi mắt đen và hai cái tai dài. Harvath băng qua đường giơ tay ra cho con chó ngửi. Khi anh gãi sau tai con Argos, cửa sổ chiếc SUV mở nốt.

“Anh có một chuyến viếng thăm tốt đẹp chứ?” Gã Lùn ngồi trong xe giữa hai con chó Cáp-ca hỏi.

“Chào Nicholas”, Harvath đáp. “Sao tôi lại không ngạc nhiên khi gặp ông ở đây nhỉ?”.

“Chúng ta vẫn chưa xong việc với nhau mà”.

Harvath bỏ tay ra khỏi đầu con chó và nói “Đúng thế. Tôi vẫn giữ lời hứa với ông. Ông đã hợp tác rất tốt và tôi không giết ông”.

“Tôi muốn lấy lại dữ liệu và số tiền còn lại của tôi” Gã Lùn đáp. “Toàn bộ”

Gã mang theo một chiếc túi rất to. “Còn tôi muốn Bob, bạn tôi và những người Mỹ khác bị giết ở New York trở về”, Harvath nhấn mạnh. “Tất cả bọn họ”.

Gã Lùn cúi người thừa nhận. “Tôi hiểu rồi”. Một cách từ từ, gã ngước mắt nhìn lên căn hộ bên trên cửa hàng đồ cổ.

“Thế còn Schoen?” Gã hỏi. “Anh đã giết ông ta chưa?”.

Harvath lắc đầu. “Tôi chưa giết”.

“Sau tất cả những gì ông ta làm với anh. Tại sao?”.

Harvath nghĩ một lát rồi trả lời “Cái chết thì quá tốt với ông ta”.

“Thật sao?” Gã Lùn nhướng mày lên “Tôi ngạc nhiên khi anh nghĩ thế”.

“Ông sẽ hiểu. Cuộc sống sẽ là một hình phạt tàn bạo hơn với Schoen. Ông ta đã hai lần bị trừng phạt”.

Gã Lùn lôi ra một chiếc hộp nhỏ màu be, rút ăng-ten và ấn chiếc nút màu đỏ duy nhất nói “Vậy có thể lần thứ ba này sẽ hấp dẫn”.

Vụ nổ tung cửa sổ của căn hộ tầng trên cùng và khiến cả toà nhà chao đảo. Những mảnh kính vỡ cùng gạch vỡ nóng hổi trút xuống đường như mưa.

Harvath nhổm người dậy đúng lúc nhìn thấy chiếc SUV của Gã Lùn lùi xa dần.

CHƯƠNG 124

Harvath từ chối mọi lời mời đến Nhà Trắng của tổng thống. Mặc dù lời buộc tội anh làm phản đã bị bác bỏ, nhưng Rutledge vẫn muốn có một cuộc nói chuyện thẳng thắn để họ có thể rụ bỏ quá khứ lại phía sau và nhìn về phía trước. Ông tin rằng Harvath đủ thông minh để không từ chối đề nghị của ông một cách thẳng thừng. Kể từ khi Tracy từ bệnh viện trở về, cô sống tại nàh anh. Anh nói với mọi người rằng việc chăm sóc cô cùng con chó vừa bình phục khiến anh bận suốt ngày. Tổng thống biết Harvath nói dối, nhưng lờ đi. Harvath đã phải chịu đựng quá nhiều. Anh bị ném vào gầm xe buýt, nhưng tổng thống không những không giúp anh thoát ra mà còn lệnh cho anh ở nguyên vị trí trong lúc bánh chiếc xe buýt lăn qua người anh.

Rutledge không trách Harvath vì không muốn gặp ông, nhưng thế là quá đủ. Tổng thống gọi Gary Lawlor bảo ông ta rằng ông muốn vào cuối một ngày nào đó Harvath sẽ đứng trước chiếc bàn của ông trong căn phòng bầu dục nếu không Lawlor sẽ phải chịu trách nhiệm.

Là một người luôn tuân thủ mọi mệnh lệnh, Lawlor yêu cầu trợ lí hoãn mọi lịch làm việc trong ngày lại và tới nhà kéo Scot đến gặp tổng thống. Khi đến cổng nhà thờ, ông không thấy xe của Harvath và đoán anh đã đi mua thức ăn hay thuốc men gì đó cho Tracy hoặc con chó mà học đặt tên là Bullet, sau khi bạn họ, Bullet Bob bị sát hại trong cuộc tấn công vào thành phố New York. Lawlor đỗ xe, bước lên bậc thềm trước cửa. Nhìn xuống ngưỡng cửa, ông thắc mắc không biết lần thứ bao nhiêu rằng Harvath đã cảm thấy như thế nào khi về phát hiện ra Tracy nằm đó trong một vũng máu. Thật là một cảnh tượng khủng khiếp, ông cố xua đuổi nó ra khỏi đầu lúc với tay lên chiếc vòng sắt và gõ vào cách cửa gỗ rất dày.

Trong lúc chờ đợi, ông nghị thật mỉa mai khi Harvath sống trong một nhà thờ cũ. Anh đã trở thành người sám hối trước những người bị Roussard hại. Anh thường tới thăm mẹ ở California và khi mắt bà nhìn được trở lại, anh bảo đảm làm sao để bà có được sự chăm sóc tốt nhất khi trở về nhà. Anh tới thăm cả Carolyn Leonard và Kate Palmer tại bệnh viện ở thủ đô Washington mỗi khi có thể và luôn làm căn phòng của họ tràn ngập hoa tươi cho đến khi họ khoẻ để có thể xuất viện. Sau đó, anh dồn dập tặng họ hoa và hết giỏ đồ ăn này đến giỏ đồ ăn khác. Cho dù ai nói gì, Harvath cũng không dừng lại. Đây là cách tự buộc mình sám hối của anh, cho đến khi anh không còn cảm thấy tội lỗi nữa thì không gì ngăn cản được anh.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Khi biết Kevin McCauliff đã dùng máy tính của Cơ quan tình báo Không ảnh quốc gia Hoa Kỳ thay cho Harvath, nhân viên phân tích này đã bị thi hành kỉ luật. Harvath kêu gọi sự giúp đỡ của tất cả những người mang ơn anh và làm tất cả những gì có thể để huỷ bỏ hình phạt và để McCauliff từ chức tại Cơ quan tình báo Không ảnh quốc gia trong danh dự. Tim Finney cùng Ron Parker đã đề nghị McCauliff một công việc tại Sargasso ngay ngày hôm sau.

Lawlor gõ lên tấm cửa nặng nề một lần nữa, nhưng không có tiếng trả lời. Thậm chí còn chẳng thấy tiếng sủa của con Bullet.

Biết nơi Harvath để chìa khoá dự phòng, Lawlor lấy ra và mở cửa trước.

“Xin chào?” ông vừa nói lớn vừa thò đầu vào trong. “Có ai ở nhà không?”.

Lawlor đợi nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Bước hẳn vào bên trong, ông đóng cánh cửa phía sau lại.

Ông bước vào bếp trước và thấy mọi thứ rất sạch sẽ, ngăn nắp. Thông thường, nồi niêu, xoong chảo, bát đĩa, cốc chén ngổn ngang cho đến khi Scot và Tracy nấu bữa tiếp theo. Nhất định có cái gì đó không ổn.

Mở tủ lạnh tự lấy cho mình một chai bia, Lawlor thấy bên trong trống trơn. Không thể hiểu được.

Ông bước ra khỏi bếp, tới một căn phòng rộng lớn được Harvath đặt làm phòng khách. Mọi thứ ở đây ngăn nắp và được đặt đúng chỗ.

Đột nhiên, Lawlor nhìn thấy cái gì đó trên bệ lò sưởi bằng đá. Bước lại gần, ông thấy chiếc điện thoại Black Berry của Harvath và các giấy uỷ quyền của Bộ Nội an. Gần đó là một mẩu giấy quăn của Tracy bị gấp làm đôi.

Mở ra, ông đọc được lời nhăn gồm hai chữ do chính Harvath viết.

Đi câu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3