Nạn Nhân Thứ Tư - Chương 03 - Phần 2

Cô quay lại, thấy một người đàn ông và một phụ nữ đang tiến về phía cô. Người phụ nữ thấp bé, trông rất đáng sợ. Đôi mắt nâu nhìn thẳng vào cô như tia la-ze. Cô ta mặc bộ com-lê màu xanh dương trông rất khắc khổ. Nó khiến cô ta trông như một quân nhân. Cô ta trông như người lùn khi đi bên cạnh người đồng hành cao hơn nhiều. Người đàn ông có vẻ đã gần bốn mươi lăm tuổi, những sợi tóc bạc lốm đốm trên đầu. Tuổi tác đã in hằn những đường nét chín chắn trên khuôn mặt nổi bật và rất điển trai của anh. Catherine rất chú ý đôi mắt của anh. Chúng có màu ghi nhạt và không thể đọc được suy nghĩ ẩn bên trong.

- Cô là bác sĩ Cordell phải không? - Anh hỏi.

- Vâng.

- Tôi là thám tử Thomas Moore. Còn đây là thám tử Rizzoli. Chúng tôi đến từ Bộ phận điều tra Án mạng. - Anh giơ huy hiệu lên nhưng trông nó như một món đồ rẻ tiền ở cửa hàng. Hầu như cô chẳng để ý đến nó, ánh mắt cô dồn hết về phía anh.

- Chúng tôi nói chuyện riêng với cô được không? - Anh hỏi.

Cô nhìn mấy y tá đang chờ cùng John Doe trong thang máy.

- Đi trước nhé! - Cô nói với họ. - Bác sỹ Littman sẽ viết các yêu cầu.

Chỉ khi thang máy đóng lại, cô mới quay sang nói chuyện với Moore.

- Có phải vì vụ đâm xe vừa xảy ra không? Có vẻ như ông ấy sẽ sống được.

- Chúng tôi đến đây không phải vì bệnh nhân đó.

- Các vị nói các vị đến từ Bộ phận điều tra Án mạng đúng không?

- Đúng vậy. - Giọng anh có chút trầm xuống khiến cô lo lắng. Đó là lời cảnh báo nhẹ nhàng cho cô biết sẽ có tin xấu.

- Ôi lạy Chúa, tôi mong là điều này không có liên quan đến ai đó mà tôi biết.

- Về Andrew Capra và việc đã xảy ra với cô tại Savannah.

Cô im lặng một lúc. Chân cô đột nhiên tê dại. Cô tựa vào bức tường phía sau như để tránh cho mình khỏi ngã.

- Bác sỹ Cordell? - Giọng anh đột nhiên tỏ ra quan tâm. - Cô ổn chứ?

- Tôi nghĩ… tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện trong văn phòng của tôi. - Cô thì thầm. Cô nhanh chóng quay đi, và ra khỏi phòng cấp cứu. Cô không quay lại xem hai vị thám tử có đi theo mình không, cô cứ đi, chạy trốn về phía văn phòng an toàn của mình ở tòa nhà bên cạnh. Cô nghe thấy tiếng bước chân họ ngay phía sau khi cô dẫn đường trong khu nhà lộn xộn. Đó chính là Trung tâm Y tế Hành Hương.

Chuyện gì đã xảy ra với cô ở Savannah?

Cô không muốn nói về chuyện đó. Cô đã mong sẽ không phải nói về Savannah với bất cứ ai, không bao giờ. Nhưng đây là các nhân viên cảnh sát và cô không thể lảng tránh những câu hỏi của họ.

Cuối cùng, họ đến một dãy phòng có tấm biển:

Bác sỹ chuyên khoa Peter Falco.

Bác sỹ chuyên khoa Catherine Cordell.

Khoa phẫu thuật thông thường và phẫu thuật mạch.

Cô bước vào văn phòng phía trước. Nhân viên lễ tân nhìn lên và cười chào cô theo thói quen. Nụ cười tắt ngấm trên môi khi cô thấy khuôn mặt Catherine tái đi và thấy hai người lạ mặt theo cô vào.

- Bác sỹ Cordell, có chuyện gì vậy?

- Chúng tôi sẽ vào văn phòng, Helen. Đừng chuyển cuộc gọi nào cho tôi!

- Bệnh nhân đầu tiên của cô sẽ đến lúc mười giờ. Ông Tsang sẽ thực hiện thủ thuật cắt bỏ lách tiếp theo.

- Hủy đi!

- Nhưng ông ấy lái xe từ tận Newbury. Có thể ông ấy đã lên đường rồi.

- Vậy thì để ông ấy đợi. Nhưng làm ơn, đừng nối cuộc gọi nào cho tôi!

Catherine không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Helen, cô đi thẳng vào văn phòng. Moore và Rizzoli đi theo ngay sau cô. Cô đưa tay lấy ngay chiếc áo khoác màu trắng. Nó không có trên móc treo ở cửa, chỗ cô vẫn thường treo. Đó chỉ là một điều bực mình nho nhỏ nhưng nó khiến tâm trạng cô thêm bực tức. Dường như đó là điều cô không thể chịu đựng thêm. Cô nhìn quanh phòng, tìm chiếc áo khoác trắng như thể mạng sống của cô hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Cô thấy nó phủ trên ngăn tủ đựng hồ sơ. Cô cảm thấy thoải mái không thể giải thích nổi khi cô chộp lấy nó rồi lui về sau bàn làm việc. Ở đó cô cảm thấy an toàn hơn, được ngăn cách bởi mặt bàn bằng gỗ hồng sắc bóng loáng. Cô thấy an toàn khi cô là người kiểm soát.

Căn phòng được sắp xếp cẩn thận như cách cô sắp xếp cuộc sống của mình. Cô không thể chịu nổi sự bừa bộn. Các tệp hồ sơ của cô được sắp xếp vào hai ngăn gọn gàng trên bàn. Sách của cô được xếp theo trật tự chữ cái của tên tác giả trên giá sách. Máy tính kêu rầm rì, màn hình ở chế độ chờ có hình những mẫu hộp chất lên nhau. Cô khoác chiếc áo trắng để che vết máu trên cổ tay áo bên trong. Một lớp áo đồng phục mới khiến cô có cảm giác như một lớp bảo vệ và ngăn cách trước những biến đổi lộn xộn và nguy hiểm của cuộc sống.

Cô ngồi sau bàn, nhìn Moore và Rizzoli. Họ đang nhìn khắp căn phòng và chắc chắn đang đưa ra những nhận định về chủ nhân của nó. Có phải các nhân viên cảnh sát đều tự động nhìn nhanh một lượt để đánh giá tính cách của một người dựa trên các đồ vật của người đó? Điều đó khiến Catherine cảm thấy bị phơi bày và dễ tổn thương.

- Tôi biết đây là vấn đề sẽ khiến cô đau lòng khi tôi nhắc lại. - Moore nói và ngồi xuống.

- Anh không biết việc đó khiến tôi đau đớn mức nào đâu. Đã hai năm rồi. Tại sao bây giờ các vị lại muốn bới nó ra?

- Nó có liên quan đến hai vụ giết người ở Boston này.

Catherine cau mày.

- Nhưng tôi đã bị tấn công ở Savannah.

- Đúng, chúng tôi biết. Có một trung tâm dữ liệu tội phạm quốc gia tên là VICAP. Khi chúng tôi tìm kiếm trên VICAP, và tìm những vụ án tương tự vụ giết người ở đây thì cái tên Andrew Capra xuất hiện.

Catherine im lặng một lúc để ghi nhận thông tin đó. Cô cố thu hết can đảm để đối diện với câu hỏi logic tiếp theo. Cô cố bình tĩnh nói.

- Chúng ta đang nói về những nét tương đồng nào vậy?

- Đó là cách những người phụ nữ bị trói và kiểm soát, loại dụng cụ được dùng để cắt mổ nạn nhân và… - Moore dừng lại, cố chọn lọc từ ngữ sao cho khéo léo hết mức có thể - Và bộ phận hắn lựa chọn để cắt bỏ. - Anh nói khẽ.

Cả hai tay Catherine bám chặt vào bàn, cố ngăn cơn buồn nôn đột ngột trào lên. Cô nhìn chồng hồ sơ xếp gọn gàng ngay trước mặt. Cô nhìn thấy một vết mực màu xanh lơ trên cánh tay áo phòng thí nghiệm. Dù ngươi có cố bao nhiêu để kiểm soát cuộc sống của mình, dù ngươi có cẩn thận mức nào để bảo vệ bản thân khỏi những lỗi lầm và những điều không hoàn hảo thì lúc nào cũng có một vết nhơ, một sai lầm nào đó lẩn khuất khỏi tầm mắt. Chúng chỉ chực khiến ngươi kinh ngạc.

- Hãy kể cho tôi nghe. - Cô nói. - Về hai người phụ nữ đó.

- Chúng tôi không được phép tiết lộ nhiều.

- Các vị có thể cho tôi biết điều gì?

- Không có gì nhiều hơn những gì đã được viết trong tờ Toàn cầu ngày Chủ nhật.

Cô mất mấy giây để hiểu những gì anh vừa nói. Người cô cứng đơ kinh ngạc.

- Các vụ giết người tại Boston… chúng chỉ mới xảy ra thôi sao?

- Vụ mới nhất xảy ra vào thứ sáu vừa rồi.

- Vậy thì chẳng có gì liên quan đến Andrew Capra! Chẳng có gì liên quan đến tôi hết!

- Có những điểm tương tự đáng ngạc nhiên.

- Vậy thì đó chỉ là ngẫu nhiên! Chắc chắn là vậy. Tôi nghĩ các vị sẽ nói về những vụ án cũ, một việc gì đó mà Andrew Capra đã làm cách đây mấy năm, chứ không phải tuần trước. - Cô đẩy nhanh chiếc ghế về phía sau. - Tôi thấy tôi không giúp gì được hai vị.

- Bác sỹ Cordell, tên giết người này biết những tình tiết mà chưa được tiết lộ cho công chúng. Hắn có những thông tin về các vụ tấn công của Capra mà không ai bên ngoài vụ điều tra Savannah biết được.

- Vậy thì có thể các vị nên điều tra những người trong ban điều tra đó, những người đã biết mọi việc.

- Cô là một trong số đó, bác sỹ Cordell.

- Vậy thì các vị quên rồi à, tôi cũng là một nạn nhân.

- Cô đã từng tiết lộ về chi tiết vụ án của cô với bất cứ ai chưa?

- Chỉ cảnh sát ở Savannah thôi.

- Cô chưa từng nói về nó rất lâu với bạn bè sao?

- Không.

- Gia đình thì sao?

- Không.

- Chắc chắn cô phải tin tưởng ai đó chứ.

- Tôi không nói ra chuyện đó. Tôi không bao giờ nói ra chuyện đó.

Anh nhìn cô chằm chằm, tỏ vẻ không tin.

- Không bao giờ ư?

Cô quay mặt đi.

- Chưa hề! - Cô thì thầm.

Họ im lặng rất lâu, rồi Moore nói khẽ.

- Cô đã bao giờ nghe thấy cái tên Elena Ortiz chưa?

- Chưa.

- Diana Sterling?

- Chưa. Họ là những phụ nữ…

- Đúng vậy, họ là những nạn nhân.

Cô nuốt khan.

- Tôi không biết tên họ.

- Cô không biết gì về những vụ giết người này à?

- Tôi đã cố tránh không đọc bất cứ thứ gì bi thương. Đó là việc tôi không thể chịu nổi - Cô thở dài mệt mỏi. - Anh phải hiểu chứ. Tôi đã thấy quá nhiều chuyện khủng khiếp trong phòng cấp cứu. Khi tôi về nhà vào cuối ngày, tôi muốn yên bình. Tôi muốn cảm thấy an toàn. Những việc xảy ra trên thế giới - toàn bộ những chuyện bạo lực đó - tôi không cần đọc những thông tin về chúng.

Moore cho tay vào áo khoác, lấy ra hai tấm ảnh, rồi đặt lên bàn, đẩy về phía cô.

- Cô nhận ra ai trong hai người phụ nữ này không?

Catherine nhìn kỹ hai gương mặt đó. Người bên tay trái có đôi mắt đen và đang cười. Tóc cô bay trong gió. Người kia có mái tóc vàng như thiên thần, ánh mắt mơ màng, xa xăm.

- Người tóc đen là Elena Ortiz. - Moore nói. - Người kia là Diana Sterling. Diana đã bị giết năm ngoái. Cô nhận ra ai không?

Cô lắc đầu.

- Diana Sterling sống tại Back Bay, chỉ cách chỗ ở của cô một dặm. Căn hộ của Elena Ortiz chỉ cách bệnh viện này hai tòa nhà về phía nam. Có thể cô đã nhìn thấy họ. Cô có chắc cô chưa từng thấy ai trong hai người này không?

- Trước đây tôi chưa từng thấy họ. - Cô đưa những bức ảnh cho Moore và đột nhiên nhận thấy tay mình run lẩy bẩy. Chắc chắn anh đã nhận ra điều đó khi cầm những bức ảnh và những ngón tay của anh chạm vào tay cô. Cô nghĩ chắc chắn anh đã để ý thấy nhiều thứ khác, một cảnh sát sẽ làm vậy. Cô đã quá bận tâm về tâm trạng bất ổn của mình nên hầu như cô không để ý đến người đàn ông này. Anh ta im lặng và nhẹ nhàng, cô không hề cảm thấy bị đe dọa chút nào. Chỉ lúc này cô mới nhận thấy anh đang nghiên cứu cô rất kỹ và chờ đợi bất cứ biểu hiện nào bên trong Catherine Cordell. Đó không phải là một bác sỹ điều trị chấn thương nổi tiếng, không phải cô gái sành điệu và thanh lịch với mái tóc màu đỏ mà đó là một phụ nữ dưới vẻ ngoài đó.

Giờ thám tử Rizzoli mới lên tiếng. Khác với Moore, cô không cố làm câu hỏi của mình dịu đi. Cô chỉ muốn biết câu trả lời và không lãng phí thời gian để có được chúng.

- Cô chuyển tới đây từ bao giờ, bác sỹ Cordell?

- Tôi rời Savannah một tháng sau khi bị tấn công. - Catherine nói. Giọng cô ấy rất ăn ý với giọng điệu kiểu công việc của Rizzoli.

- Tại sao cô lại chọn Boston?

- Tại sao lại không?

- Nó cách miền Nam quá xa.

- Mẹ tôi lớn lên ở Massachussetts. Hè nào bà cũng đưa chúng tôi đến New England. Tôi có cảm giác… tôi đang về nhà.

- Vậy cô đã ở đây hơn hai năm?

- Đúng vậy?

- Để làm gì?

Catherine cau mày, bối rối vì câu hỏi đó.

- Làm việc tại bệnh viện Hành Hương cùng bác sỹ Falco, thuộc bộ phận chấn thương.

- Vậy thì tôi nghĩ tờ Quốc tế đã viết sai.

- Xin lỗi, cô nói gì?

- Tôi đọc bài báo về cô cách đây vài tuần, một bài báo về các bác sỹ phẫu thuật nữ. Nhân tiện cũng muốn nói ảnh của cô rất đẹp. Họ nói cô mới làm việc ở bệnh viện Hành Hương này được một năm.

Catherine dừng lại, rồi bình tĩnh nói.

- Bài báo đó nói đúng. Sau khi rời Savannah, tôi dành thời gian để… - Cô hắng giọng. - Mãi tháng bảy vừa rồi tôi mới tham gia cùng bác sỹ Falco.

- Còn năm đầu tiên cô ở Boston thì sao?

- Tôi không làm việc.

- Cô làm gì?

- Không làm gì hết. - Câu trả lời đó quá cộc và cụt lủn, đó chính là những gì cô có thể nói được. Cô sẽ không tiết lộ sự thật đáng xấu hổ về năm đầu tiên của mình. Những ngày kéo dài thành nhiều tuần liền, cô rất sợ phải ra khỏi căn hộ của mình. Khi đêm đến, một tiếng động nhỏ cũng khiến cô run rẩy hoảng loạn. Rồi cô chậm chạp và đau đớn quay trở lại với thế giới bên ngoài. Đầu tiên chỉ là cố đi thang máy, rồi đi bộ đến ô tô của mình trong đêm tối cũng là một hành động quá gan dạ. Cô rất xấu hổ vì sự mềm yếu của mình, bây giờ cô vẫn thấy xấu hổ. Lòng tự hào của cô sẽ không cho phép cô tiết lộ chuyện đó.

Cô nhìn đồng hồ.

- Tôi có vài bệnh nhân sắp đến. Tôi thực sự không thể nói thêm điều gì.

- Hãy để tôi kiểm tra vài sự việc tôi thu thập được ở đây đã. - Rizzoli mở cuốn sổ tay nhỏ, đóng gáy xoắn. - Hơn hai năm trước, vào một đêm ngày mười lăm tháng sáu, cô bị bác sỹ Andrew Capra tấn công tại nhà của mình. Cô biết người đó. Đó là thực tập sinh tại bệnh viện - cô ngước lên nhìn Catherine.

- Cô đã biết câu trả lời rồi.

- Anh ta cho cô uống thuốc, lột quần áo, trói cô vào giường, đe dọa cô.

- Tôi không thấy có ích gì khi…

- Và đã cưỡng bức cô. - Những từ đó, dù được nói rất khẽ nhưng rất độc ác. Chúng như một cái tát vào mặt cô.

Catherine không nói gì.

- Đó không phải là tất cả những gì hắn định làm. - Rizzoli tiếp tục.

Lạy Chúa, hãy ngăn cô ấy lại đi!

- Hắn định phẫu thuật trên cơ thể cô ở một bộ phận tồi tệ nhất. Hắn đã làm vậy với bốn phụ nữ khác ở Georgia. Hắn mổ phanh người họ, phá hủy chính bộ phận làm nên người phụ nữ.

- Đủ rồi! - Moore ngăn.

Nhưng Rizzoli vẫn ngoan cố.

- Có thể điều đó đã xảy ra với cô, bác sỹ Cordell.

Catherine lắc đầu.

- Tại sao các người làm vậy?

- Bác sỹ Cordell, tôi chẳng muốn gì hơn ngoài việc bắt được gã này. Tôi muốn cô giúp chúng tôi. Cô muốn việc này sẽ không xảy ra với những người phụ nữ khác chứ?

- Tôi chẳng liên quan gì đến việc này hết! Andrew Capra đã chết! Hắn đã chết hai năm trước.

- Ồ, tôi đã đọc báo cáo khám nghiệm tử thi của hắn.

- Vậy, tôi đảm bảo hắn đã chết. - Catherine nói. - Vì tôi chính là người đã kết liễu đời tên khốn khiếp đó.