Trảm long (Tập 1) - Chương 06 - Phần 1

Chương 6: Uy dũng bậc anh thư

Đuôi tên đen thui có một nhúm lông màu đỏ, trên thân tên dài
chưa đầy một thước hình như còn viết mấy chữ đỏ. Mũi tên ngắn không xuyên qua
thân thể người không mặt, không rõ có đâm sâu hay không, cũng không thấy chảy
máu.

Jack khom lưng chạy lên phía trước nhặt lại khẩu súng của
mình, ngồi dưới gốc cây trói Lý Tiểu Văn quan sát dốc núi phía sau thân cây, mũi
tên bắn trúng người không mặt được phát ra từ hướng này. Sườn núi thoải xuống
bên dưới, cây cối rậm rạp như những ngọn núi nhỏ thường gặp ở miền Giang Nam, nhìn
hồi lâu vẫn không thấy dấu vết ai cả. Mặt trời chầm chậm xuống núi, cơn gió
rừng lành lạnh lùa vào tán cây phát ra những tiếng rì rào tựa sóng vỗ, nghe mà
rợn cả người.

An Long Nhi nhặt con dao găm của người không mặt, chạy tới
bên Lý Tiểu Văn cứa đứt dây thừng, rồi đỡ cô ta ngồi xuống dựa vào gốc cây
nghỉ. Lý Tiểu Văn vừa ngồi xuống đất đã mềm nhũn người ra, hai mắt nhắm nghiền,
tay tóm chặt lấy ống tay áo An Long Nhi. An Long Nhi gỡ tay Lý Tiểu Văn ra, mau
chóng giúp cô ta băng bó vết thương ở cổ.

Lục Kiều Kiều chạy lại chỗ người không mặt, cuống cuồng rờ
tìm trên người hắn, chẳng mấy chốc đã tìm ra con búp bê thế thân được bọc gọn
gàng trong tấm vải, cô lẩm bẩm: “Sợ chết mất... chết mất... búp bê vẫn còn là
tốt rồi...” Nói đoạn ôm chặt con búp bê vào lòng, chạy tới trốn trong khoang xe
ngựa của Jack, thi triển Hồi hồn chú lấy lại bát tự của mình.

Trong xe lóe lên một quầng sáng xanh lục, Lục Kiều Kiều bước
ra, đã hồi phục được đôi chút thần thái điềm tĩnh thường ngày. Cô nhặt lại mớ
thuốc phiện tẩu hút bị vứt vung vãi trên mặt đất khi tên kia lục lọi đống hành
lý, hút liền vài hơi, rồi nói với An Long Nhi đang ở bên cạnh Lý Tiểu Văn: “Mặc
kệ hắn ta đi, mau thu dọn đồ đạc, để hắn nằm đấy là được rồi...” Nói đoạn giơ
chân hất chiếc hòm mây ở ngay trước mặt.

Jack ngồi xổm xuống bên cạnh người không mặt, dùng hai ngón
tay vê vê quần áo hắn, há hốc nhìn khuôn mặt kỳ dị ấy, lắc đầu nói: “Cái mặt
khó coi quá đi mất, đến buồn nôn...”

Lục Kiều Kiều bước tới bên cạnh Jack, ngồi xuống, cô sớm đã
bói ra kẻ này là một gã đàn ông xấu xí, nhưng không ngờ lại xấu đến mức độ này,
chẳng còn bụng dạ nào nhìn bản mặt đó nữa, ánh mắt chuyển tới ba mũi tên ngắn
sau lưng hắn.

Trên thân ba mũi tên có những ký hiệu khác nhau, song đều
vòng vèo rối rắm, trông rất hung ác. Lục Kiều Kiều chăm chú quan sát hồi lâu
đột nhiên thốt lên một tiếng khe khẽ đầy vẻ kinh ngạc, kế đó cô nhổ một cọng
tóc trên đầu người không mặt đưa cho Jack: “Để dưới mũi hắn, xem hắn ta còn thở
hay không?”

Người không mặt thực ra không có mũi, chỉ dùng miệng để hô
hấp, Jack cầm lấy sợi tóc đặt trước miệng hắn, thấy sợi tóc rung rung rất khẽ, bèn
ngẩng đầu nói: “Còn thở!”

Lục Kiều Kiều mừng như vừa nhặt được tiền, đôi mắt tràn đầy
hy vọng, vội bảo Jack: “Hắn ta còn sống thật hả? Mau cứu người, kéo hắn ta lên
xe đi tới thôn Quan Tài! Long Nhi, lại đây nhanh lên!”

Ba người lóng ngóng khiêng người không mặt lên xe ngựa, Jack
đánh xe, Lý Tiểu Văn và Lục Kiều Kiều ngồi trong khoang xe canh chừng, còn An
Long Nhi đánh chiếc xe ngựa thồ vừa cướp được ban nãy theo cỗ xe ngựa của Jack
xuống núi.

Tới nơi xảy ra trận kịch chiến lúc nãy, người đánh xe vẫn
đang bị trói nằm lăn giữa đường, thấy rõ ràng người này không phải đồng bọn của
người không mặt, An Long Nhi liền cởi trói cho gã, trả lại xe ngựa. Lục Kiều
Kiều bắt được người không mặt, tâm trạng đang vui vẻ, còn thưởng cho người đánh
xe một trăm đồng tiền úy lạo.

Cả bọn quay lại xe ngựa của Jack, lập tức men theo đường cũ
trở về trấn Sư Lĩnh. Xe ngựa do người thạo đánh xe nhất là Jack điều khiển, Lục
Kiều Kiều yêu cầu anh ta cho xe chạy nhanh nhất có thể tới thôn Quan Tài, xe
ngựa lập tức tăng tốc chạy bon bon trên đường.

Mấy mũi tên cắm trên lưng người không mặt vẫn được để nguyên,
hắn nằm im lìm dưới sàn xe, nếu không phải Lục Kiều Kiều nói hắn vẫn còn thở, chẳng
ai thèm tin là hắn còn sống.

Lý Tiểu Văn ngồi trong khoang xe xếp lại hành lý quần áo bị
người không mặt bới tung, An Long Nhi cũng thu dọn đồ đạc của mình, Lục Kiều
Kiều lấy một tấm vải phủ lên đầu người không mặt, mắt nhìn chằm chằm vào ba mũi
tên ngắn trên lưng hắn.

Thu dọn xong xuôi, An Long Nhi liền hỏi Lục Kiều Kiều: “Cô
Kiều, lưng hắn trúng một lúc ba mũi tên thế kia, liệu có cứu được không?”

Lục Kiều Kiều nhíu mày trầm ngâm một hồi mới đáp: “Nói ra thì
dài dòng... Cũng như Diêm Vương bắt mày chết canh ba, sao có thể để mày còn thở
tới canh năm? Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, không phải muốn chết thì
chết muốn sống thì sống. Nếu bát tự của hắn chưa tới lúc phải chết, thì có
trúng mười mũi tên cũng vẫn có người cứu sống hắn, nhưng nếu hôm nay tử kỳ của
hắn đã điểm, thì hắn chỉ uống cốc nước thôi cũng sẽ đúng giờ sặc chết...”

“Cô thấy hắn vẫn chưa đến lúc chết sao?” An Long Nhi thuộc
dạng lúc nào cũng phải hỏi rõ ngọn ngành, rất thích hợp với việc học tập nghiên
cứu.

“Cô không biết bát tự của hắn, vốn dĩ không thể suy đoán được
chuyện này, nhưng...” Lục Kiều Kiều chỉ tay về phía ba mũi tên trên lưng người
không mặt nói, “đây không phải loại vũ khí thông thường, trên ba mũi tên này
lần lượt vẽ ba đạo Tam thi câu mệnh phù khác nhau.”

“Ồ?” An Long Nhi ghé lại nhìn kỹ những ký tự trên thân mũi
tên, chỉ thấy giống như một đàn sâu lúc nhúc, không sao đọc nổi.

“Trong thân thể mỗi người đều có Tam thi thần, là ba luồng tà
khí chiếm giữ ba huyệt thượng trung hạ Đan Điền. Tam thi thần bình thường sẽ bị
chân khí của con người trấn áp, nhưng vào lúc vận khí yếu nhất, một là sẽ làm
hại cơ thể con người từ trong ra ngoài, hai là sẽ mê loạn tâm trí người ta, khiến
họ tự tìm đến cái chết.” Lục Kiều Kiều thấy vẫn còn phải đi một hai canh giờ
nữa, bèn tiện thể giảng giải luôn cho An Long Nhi.

“Tam thi câu mệnh phù là thứ bùa
tà đạo, đi ngược lại lẽ trời. Khi mệnh của một người chưa đến lúc tuyệt, cố ý
khơi dậy Tam thi thần trong người họ, khiến Tam thi thần cắn ngược lại chính
khí của số mạng từ trong ra ngoài... Đến một lúc nào đó, Tam thi thần sẽ đồng
thời phát động, một đòn kết liễu tính mạng người đó.”

“Vậy là người bắn tên biết được kẻ không mặt này vẫn chưa đến
lúc chết phải không ạ?” An Long Nhi dần dần lý giải được quan hệ giữa số mệnh
và con người, có thể đem chuyện trước mắt liên kết thành một mạch suy nghĩ hợp
lý.

“Đúng thế, người bắn tên có thể đã biết bát tự của kẻ này vẫn
chưa đến lúc chết, nên phải dùng Tam thi câu mệnh phù bức tử
hắn, nhưng chỉ là có thể thôi, vì muốn đối phó với một người không rõ bát tự, lại
nhất thiết phải lấy mạng y, cũng có thể dùng Tam thi câu mệnh phù; còn
đối với người đã biết bát tự, có thể trực tiếp tìm ra kỵ thần trong mệnh của y,
từ đó công vào mệnh số y.”

“Cô Kiều, kỵ thần là gì ạ?” An Long Nhi ngắt lời Lục Kiều
Kiều.

“Ờ, hỏi hay lắm... Số mệnh do ngũ hành cấu thành, sức mạnh có
thể khiến ngũ hành cân bằng gọi là hỷ thần, khiến ngũ hành mất cân bằng thì gọi
là kỵ thần... Nếu biết được bát tự của một người, nhân lúc ngũ hành của y mất
cân bằng, lại mượn sức mạnh của kỵ thần huých cho một cú, thì y chắc chắn tránh
không khỏi số chết... ‘Hà tri kỳ nhân hung, kỵ thần triển chuyển công’ trong
Hà tri chương chính là nói về điều này.”

Lời giải thích của Lục Kiều Kiều, An Long Nhi chỉ nghe thủng
phân nửa, bấy giờ thằng bé mới thấy hối hận đã nhảy cóc danh mục sách Lục Kiều
Kiều kê cho. Vì thích phong thủy, trên đường đi An Long Nhi chỉ chọn sách phong
thủy để đọc, chưa từng giở qua Tam mệnh thông hội là sách nhập
môn mệnh lý học.

“Thì ra là vậy... Kẻ này vẫn còn cách cứu sống ư?” An Long
Nhi hỏi.

“Không cứu được thì cô mày tốn công vác hắn lên xe làm gì, cái
tên xấu xí này, không chết ngỏm đi lại nghênh ngang giữa phố, chỉ tổ khiến bao
nhiêu người chết khiếp.” Lục Kiều Kiều nói đầy tự tin.

“Là ai bắn tên giết hắn nhỉ?” An Long Nhi lầm bầm một mình.

Lục Kiều Kiều cũng đang đau đầu suy nghĩ vấn đề này: “Khi
trúng tên, hắn đang kề dao vào cổ cô... Nếu thời điểm bắn tên không phải là
ngẫu nhiên, thì người bắn tên có ý định cứu cô, nếu ba mũi tên này bắn ra không
phải để cứu cô, thì tức là gã xấu xí này không còn giá trị lợi dụng nữa... Lẽ
nào bọn họ không cần theo dõi cô nữa...”

Cô phát hiện mọi thứ xung quanh mình đều rối tinh rối mù, càng
vỡ lẽ ra nhiều, những việc không biết lại càng nhiều hơn.

“Thực ra chỉ là đổi một người theo dõi cô thôi mà, kẻ bắn tên
nếu không phải tình cờ ngang qua cứu cô, thì còn khó phát hiện hơn cả kẻ không
mặt này...” An Long Nhi nói.

Lục Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn An Long Nhi, thở dài đánh thượt
một cái, cô tếu táo: “Ài... đúng thế, ban nãy chúng ta chẳng thấy ai cả, mặt
đối mặt như thế còn không thấy hắn bắn tên, đúng là kẻ sau còn lợi hại hơn kẻ
trước. Có thể hắn đến thay cho tên xấu hoắc này cũng nên, hy vọng lần này là
một anh chàng bảnh trai... ha ha...” Cô cười khan mấy tiếng, rồi lại ủ rũ cúi
đầu.

An Long Nhi thấy Lục Kiều Kiều mệt mỏi như vậy, rất muốn giúp
được cho cô, nhưng cũng biết với khả năng của mình hiện tại, mong muốn đó chỉ
là hão huyền. Thằng bé muốn an ủi Lục Kiều Kiều, nhưng lại không biết nên nói
gì, chỉ đành đổi đề tài: “Cô Kiều, cô vừa nói Tam thi thần phải lúc nào mới có
thể phát động? Không phải vừa trúng tên là đã bắt đầu câu mệnh ư?”

“Có cách có thể lập tức phá tan toàn bộ ngũ hành của bát tự, tản
hồn lấy mạng, nhưng đó là cấm thuật của Đạo gia, nếu tự tiện sử dụng mà không
có nguyên nhân trọng đại, ắt bị trời phạt ác báo, cũng không phải thứ những kẻ
tu vi tầm thường có thể làm được... Tam thi câu mệnh phù khơi
dậy tà khí bên trong cơ thể con người, chứ không trực tiếp giết người, xét về
phương pháp lẫn thiên đạo đều là thủ đoạn bất chính, người dùng thuật này sẽ
không phải hao tốn quá nhiều nguyên thần, có điều phải rất chú trọng về thời
gian.”

Lục Kiều Kiều có vẻ càng lúc càng chịu bỏ thời gian dạy An
Long Nhi, có ý dẫn An Long Nhi nhập môn đạo thuật, rủ rỉ giảng giải cặn kẽ khác
hẳn trước đây.

“Các phái Đạo gia bình thường đều cho rằng Tam thi thần sẽ
phát tác vào ngày Canh Thân, mỗi khi đến ngày này, người tu đạo lại thức suốt
đêm không ngủ chuyên tâm tĩnh tu trấn áp Tam thi thần, bậc tiên gia tu vi cao
còn có thể tiêu diệt Tam thi thần trong cơ thể mình, cái này là nói ngoài thôi.
Trên thực tế, đây chỉ là đạo học bình thường, có thể thông qua Tam thi
câu mệnh phù
mà thức tỉnh Tam thi thần hòng giết người mỗi khi đến giờ
Giáp Không.”

An Long Nhi hiện giờ đã học qua một số công phu huyền học cơ
bản, đại khái biết được thế nào là giờ Giáp Không, thằng bé bấm đốt ngón tay
tính toán một hồi, đoạn hỏi: “Hôm nay là ngày Kỷ Mùi, ngày mai là ngày Canh
Thân, ngày mai là ngày Tam thi thần phát tác, tinh mơ giờ Tý và Sửu chính là
giờ Giáp Không của ngày mai, người bắn tên tính chuẩn thật đấy!”

“Ừ, đây là một cách giết người rất khéo léo, cũng có thể ngày
đặc biệt này khiến kẻ phóng ám tiễn nảy ra ý định ấy. Giờ là giờ Dậu, chỉ còn
hai canh giờ nữa đến giờ Tý ngày mai... Nếu xe đi nhanh, chúng ta vẫn còn đủ
thời gian cứu sống tên dị hợm này...” Lục Kiều Kiều không kìm được nhìn ra
ngoài cửa sổ, thấy xe ngựa đã chạy qua trấn Sư Lĩnh, được nửa đường tới thôn
Quan Tài.

“Cô Kiều...” An Long Nhi gọi Lục Kiều Kiều, “cô nhận cháu làm
đồ đệ, dạy cháu đạo thuật đi, cháu muốn giúp cô.”

Lục Kiều Kiều quay đầu lại nhìn vẻ mặt thành khẩn của An Long
Nhi, nhoẻn cười: “Mày muốn học đạo thuật là để giúp cô ư?”

An Long Nhi gật đầu, trả lời rõ ràng dứt khoát: “Vâng, bây
giờ cháu quá vô dụng, cháu muốn mạnh mẽ hơn, để có thể giúp được cô.”

“Không chỉ mình mày vô dụng, tất cả chúng ta đều vô dụng, thực
ra hôm nay chúng ta đã thua rất thảm... Chuyện này để sau hẵng nói.”

Lục Kiều Kiều mỉm cười quay lại phía cửa sổ, không nhìn An
Long Nhi nữa.

Cô tin một điều, đã gọi là cầu học, thì phải do học sinh chủ
động xin học trước tiên, mới có thể học một cách nghiêm túc khắc khổ, bằng
không thầy giáo có tốn tâm huyết dạy dỗ thế nào cũng chỉ như dắt bò lên cây. An
Long Nhi cầu học như vậy, vẫn là chưa đủ.

Jack đánh xe ngựa lao đi trong màn đêm tới thôn Quan Tài, nơi
đây vốn là một cái thôn nhỏ vô danh nhân khẩu thưa thớt, vì đầu thôn có một cửa
tiệm quan tài, nên người địa phương lấy luôn tên ấy làm địa danh.

Thôn Quan Tài nằm giữa trập trùng núi đồi, bốn bề đều là núi
rừng rậm rạp, đồi núi ở đây tuy không cao nhưng không có đường, xe ngựa muốn
vào thôn bắt buộc phải đi qua một con đường mòn.

Hỏi thăm vài người bản địa, lại vòng qua vài quả đồi, đến khi
nhìn thấy cổng thôn Quan Tài, từ xa đã lập lòe mấy bó đuốc.

Jack thấy tình hình có vẻ kỳ quái, bèn cho xe chạy chậm lại, mấy
bó đuốc kia cũng từ từ tiến về phía xe ngựa, Jack đánh xe, tay lăm lăm khẩu
súng lục.

Mấy bó đuốc chuyển động tới phía trước xe ngựa, có tiếng
người lớn giọng hỏi: “Phía trước có phải xe của Lục tiểu thư hay không?”

Lục Kiều Kiều từ trong khoang xe thò cổ ra đáp: “Tôi là Lục
Kiều Kiều, thôn các vị có ai là Tứ ca không?”

Phía trước xe ngựa có bốn người đang đứng, người trung niên
mặc áo dài đứng giữa, mặt để ba chòm râu dài, tay phải cầm một chiếc quạt giấy
trắng cười híp mắt bước lên trước nói: “Tại hạ chính là Tứ ca, đã chờ Lục tiểu
thư ở đây nhiều ngày rồi.” Nói đoạn chắp tay hành lễ, nhưng năm ngón tay trên
bàn tay trái không duỗi thẳng mà ngón trỏ và ngón cái hơi cong lên. Cách chắp
tay hành lễ này không giống với cách hành lễ chào hỏi bấy giờ, đây là một trong
những ám hiệu của Hồng Môn, ba ngón tay trái tượng trưng cho tam sơn, năm ngón
tay phải chụm thành quyền tượng trung cho ngũ nhạc, cách hành lễ này tượng
trưng huynh đệ trong các đường khẩu sơn đầu trong khắp thiên hạ đoàn kết nghĩa
khí, gọi là “Tam sơn ngũ nhạc một nhà.”

Jack nhảy phắt xuống xe, kêu lên: “Mạnh gia sư!”

Người trung niên vừa bước lên, chính là sư gia Mạnh Hiệt của
tri huyện Thanh Thành, Hà đại nhân.

Lục Kiều Kiều cũng vội vàng xuống xe, chắp tay hành lễ “Tam
sơn ngũ nhạc một nhà”: “Ra là Mạnh quân sư, đúng là chân nhân bất lộ tướng, Lục
Kiều Kiều có mắt mà không thấy Thái Sơn rồi.”

Quân sư trong đường khẩu Hồng Môn còn được gọi là “quạt giấy
trắng”, Mạnh Hiệt tay cầm quạt giữa đêm thu mát mẻ tuyệt đối không phải chỉ để
làm vẻ, mà là ngầm ám thị cho Lục Kiều Kiều về địa vị của mình trong Hồng Môn.

“Mạnh Hiệt đã đợi ở đây bốn ngày, thật không ngờ Lục tiểu thư
còn dùng dằng trên đường lâu như vậy, đi đường thuận lợi cả chứ?” Mạnh Hiệt
khách khí hỏi han. Lục Kiều Kiều thấy các huynh đệ Hồng Môn đều có mặt thì lập
tức lấy lại tinh thần: “Mạnh sư gia xin hãy cứu mạng, bên chúng tôi xảy ra
chuyện rồi, tôi cần phải cứu một người, mau giúp tôi chuẩn bị!”

“Ô? Có chuyện này sao? Được, tiểu thư cần gì xin cứ nói, chúng
tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.” Mạnh Hiệt mau mắn nhận lời.

Thế là bọn Lục Kiều Kiều lập tức đánh xe vào thôn, tới ngôi
nhà đã được Mạnh Hiệt sắp đặt sẵn, kêu thêm mấy người đàn ông khiêng kẻ không
mặt bấy giờ đã chẳng khác nào xác chết vào khoảnh sân trong nhà.

Lục Kiều Kiều nói với Mạnh sư gia: “Kẻ này là do thám của
triều đình, bám theo chúng tôi suốt đường đi, bị chúng tôi mai phục bắt về. Có
điều trong lúc giằng co, hắn bị trúng ám tiễn của chúng tôi, giờ hôn mê rồi, tôi
muốn mau chóng cứu sống hắn để tra hỏi.”

Mạnh gia sư nói: “Thật không ngờ Lục tiểu thư trí dũng song
toàn, quả là bậc hào kiệt trong đám quần hồng, khiến người ta kính phục...
Không biết chúng tôi có thể giúp gì được tiểu thư?”

“Một cái chum sành lớn có thể ngâm người, bên trong đổ nước
đầy phân nửa, kiếm một sọt xương bồ bỏ vào đun sôi, ngoài ra kiếm cho tôi một
hộp kim ba tấc dùng trong châm cứu. Những thứ khác tôi sẽ tự chuẩn bị.” Lục
Kiều Kiều rành mạch nêu yêu cầu.

Mạnh Hiệt nghĩ một thoáng: “Kim châm cứu chắc chắn là có, xương
bồ là cây thuốc thường dùng, tới tiệm dược liệu lấy là được, chum nước lớn cũng
có, muốn đun một chum nước lớn như vậy... chi bằng làm trong bếp có được không?”

Lục Kiều Kiều nói: “Được, giờ phải lập tức bắt tay vào chuẩn
bị, giờ Tý nửa đêm phải đun sôi nước, tôi sợ không kịp mất.” Nói đoạn cô đi ra
giữa sân bảo An Long Nhi cắt hết quần áo của người không mặt, lột trần hắn vứt
dưới đất. Lại dùng vải bọc mặt hắn lại, chỉ để lộ mắt và mồm. Làm vậy không
liên quan gì đến việc chữa trị, chỉ là bản mặt này quá khó coi, Lục Kiều Kiều
không muốn bản thân bị thiệt thòi.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, Lục Kiều Kiều kêu An Long
Nhi dùng dây thừng thật chắc trói người không mặt vào tư thế ngồi xếp bằng, hai
tay bẻ quặt ra sau lưng. Vì kẻ này võ công cao cường lại còn biết thuật Ngũ
hành độn hình,
trong chum nước này vừa có nước vừa có lửa, nếu hắn chơi
trò Thủy Hỏa độn thì thật không biết phải tới đâu bắt người.

Người không mặt vẫn đang hôn mê, chum nước đun xương bồ kê
trên bếp đun, miệng chum cách mặt đất chừng bảy thước. Chum nước to như vậy
muốn đun sôi sùng sục phải mất rất nhiều thời gian, Mạnh Hiệt kiếm mấy người to
cao dùng thêm củi quạt gió, sau nửa canh giờ, mặt nước cuối cùng cũng sủi tăm.

Lục Kiều Kiều sai người mắc một sợi thừng to tướng trên thanh
ngang phía trên chum nước, treo người không mặt lên đấy.

Gian bếp chỉ rộng hai trượng vuông, vừa qua một trận thổi lửa
đun nước, khí nóng bốc lên dày đặc, giờ lại thêm một đám đàn ông to cao chen
chúc giúp việc, nóng đến nỗi ai nấy lưng ướt đẫm mồ hôi. Mạnh Hiệt đã từng
chứng kiến Lục Kiều Kiều ở quán trọ Thanh Thành liên tiếp cứu sống hơn ba chục
mạng người đêm Trung thu, lần này cũng chen vào bếp hóng chuyện, cây quạt giấy
trên tay xem như đã có chỗ dùng đến.

Lục Kiều Kiều kiếm một cái thang, dựng vào vách bếp, tay cầm
một cây kim dài trèo thang lên tới bảy thước cao ngang miệng chum. Chum nước ở
ngay trước mặt cô, người không mặt được treo phía trên, bên dưới có bốn người
đàn ông khỏe mạnh đợi cô hô một tiếng là vứt người vào chum nước.

Lục Kiều Kiều nhìn nước trong chum dần dần sôi sục, mùi xương
bồ cũng bắt đầu lan tỏa, tính thời gian đã tới canh ba, chính thức bước sang
ngày Canh Thân, liền hét lớn một tiếng “thả”, bốn người phía dưới “hầy dô” một
tiếng buông tay để sợi thừng tuột xuống dưới, người không mặt ngồi xếp bằng
chầm chậm rơi vào chum nước. Khi nước trong chum đã dâng đến eo, hắn ta đột
nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Nước trong chum tuy vẫn chưa sôi hoàn toàn, nhưng cũng đạt
đến nhiệt độ người thường không thể chịu đựng được, nếu như cho cả người vào
trong chum, còn có thể làm phỏng chết hoặc luộc chín người.

Lục Kiều Kiều đợi hắn hét xong khép miệng lại, mới dùng kim
châm vào huyệt Quỷ Cung phía trên miệng hắn. Đây là huyệt vị nằm giữa hai lỗ
mũi, trên huyệt Nhân Trung ba phân, dùng để cứu người hôn mê hiệu quả nhất. Đây
cũng là huyệt đau nổi tiếng trong ba trăm sáu mươi huyệt vị trên cơ thể con
người, dùng kim châm vào, cảm giác sẽ vô cùng đau đớn, nếu đâm kim trong lúc
thần trí tỉnh táo, chẳng khác nào bắt người ta chịu cực hình.

Vì người không mặt không có mũi, Lục Kiều Kiều chỉ ước chừng
vị trí rồi đâm kim, cũng không biết có đâm trúng hay không, kim vừa cắm vào
khuôn mặt đã được bọc kín vải ấy, hắn lại hét lên một tiếng, mở trừng đôi mắt.

Hắn vừa mở mắt liền thấy ngay Lục Kiều Kiều, ánh mắt có vẻ
vui mừng, miệng ú ớ mấy tiếng định nói gì đó.

Lục Kiều Kiều cao giọng bảo hắn: “Này! Lưng ngươi trúng Tam
thi câu mệnh tiễn,
giờ đã vào ngày Canh Thân, ngươi sắp chết rồi đấy!”

Mắt người không mặt bỗng chốc trợn to, rồi lại lập tức khép
vào lịm đi.

“Kéo lên, mau mau! Chín đến nơi rồi... Mau kéo lên!” Lục Kiều
Kiều tức tốc thúc giục mấy gã trai tráng phía dưới kéo thừng lên.

Thì ra cách giết người lợi dụng Tam thi thần này hết sức đặc
biệt, tà khí của Tam thi thần chỉ có thể phát tác chí mạng vào lúc người ta
đang ngủ hoặc thần trí không tỉnh táo. Tam thi thần ép từ trong ra ngoài cơ thể,
nội tạng của người cũng sẽ bị phá hoại từ trong ra ngoài, tinh khí nguyên thần
bị nhai nuốt từng chút một, đến khi Tam thi thần thoát ra ngoài cơ thể, cũng là
lúc người mất mạng. Tam thi câu mệnh phù mà người không mặt
trúng phải, một mặt đánh thức Tam thi thần, một mặt cũng mê hoặc tâm trí khiến
hắn rơi vào trạng thái mê man, Tam thi thần được thức tỉnh đúng ngày phát tác
lại gặp một nguyên thần hôn mê bất tỉnh, đương nhiên sức sát thương càng mạnh.

Trong quá trình tu đạo của đạo sĩ, khi luyện ra nguyên thần
của mình, đồng thời cũng khiến Tam thi thần mạnh mẽ hơn người thường, mỗi khi
đến ngày này, họ đều cả ngày không ngủ, giữ cho nguyên thần được tỉnh táo, như
vậy mới có thể trấn áp được Tam thi thần, ngày hôm ấy được gọi là ngày “thủ
Canh Thân.”

Người không mặt có thể sử dụng thuật Ngũ hành độn
hình,
chắc chắn là người biết đạo thuật, vừa nghe thấy Lục Kiều Kiều bảo
mình đã trúng phải Tam thi câu mệnh phù, lập tức hiểu đã xảy ra
chuyện gì, chỉ cần hắn có thể đảm bảo tỉnh táo trong hai canh giờ này thì có
thể sống sót, nhưng nếu ngủ thiếp đi hoặc hôn mê trong khoảng thời gian này, hắn
chết là cái chắc.

Hiện giờ hắn vốn không thể khống chế nổi thần trí của mình, muốn
giữ mạng chỉ có thể nhờ Lục Kiều Kiều giữ cho hắn được tỉnh táo.

Lục Kiều Kiều đợi chân người không mặt lạnh đi một lúc, lại
kêu người thả dây thừng cho hắn trầm nước nóng. Cô cũng làm y như cũ, trèo lên
thang vươn cánh tay, châm kim vào huyệt Quỷ Cung của người không mặt, lần này
còn thuận tay đâm sâu hơn, khiến người không mặt kêu thảm một tiếng, lại mở
trừng mắt.

“Ngươi chỉ sống được hai canh giờ nữa thôi, ta chưa chắc đã
giữ được ngươi tỉnh táo lâu thế đâu, người cứ thiếp đi suốt... hi hi...” Lục
Kiều Kiều cười cợt nói.

“Ngươi muốn làm gì...” Người không mặt cố mở to mắt hỏi Lục
Kiều Kiều.

“Ta muốn hỏi ngươi một vài chuyện, ngươi không muốn trả lời
thì cứ việc ngủ tiếp.” Lục Kiều Kiều khách khí trưng cầu ý kiến người không
mặt.

“Nóng quá... Mau kéo ta lên...” Người không mặt nhìn quanh, nhận
ra mình đang ở trong một gian bếp, còn bị treo như con cá sống trên nồi nước
luộc, mới biết tình hình của mình gay go thế nào, cứ bị luộc tiếp thế này, y
còn chưa chết vì Tam thi thần thì đã bị luộc chín rồi.

Lục Kiều Kiều hất tay ra hiệu cho mấy người bên dưới kéo
thừng, đoạn nói: “Ta đang cứu tên yêu quái gớm ghiếc nhà ngươi đấy! Đây là nước
xương bồ có tác dụng giải độc cầm máu, giúp ngươi trấn áp Tam thi thần, cũng có
thể luộc chín ngươi... Nếu ngươi không thích ta có thể đặt ngươi xuống đất, được
không nào?”

“Đừng... ngươi hỏi đi... ta nói...” Người không mặt vừa nói
xong đã lại lịm đi.

“Lại nữa, thả!” Lục Kiều Kiều đợi người không mặt chìm ngập
trong chum nước sôi, mới lại đâm một cây kim nữa vào huyệt Quỷ Cung của hắn, ba
cây kim lưng lay trên miệng y, không biết đau đến mức nào.

Người không mặt lại mở mắt, trong ánh mắt mừng rỡ ngập đầy cả
đau đớn.

“Ai sai ngươi đi theo ta?” Đây là vấn đề Lục Kiều Kiều quan
tâm nhất, người không mặt chỉ là một con tốt, có giết hắn mười lần cũng chẳng
giải quyết được việc gì.

Người không mặt nhăn nhó đau đớn, hắn chầm chậm lắc đầu, tỏ ý
không thể nói.

“Sau lưng người vẫn còn cắm ba mũi tên Câu mệnh đấy, người ta
đã muốn hạ thủ giết ngươi rồi! Hôm nay ngươi còn sống bước ra khỏi cái cửa này,
ngày mai cũng vẫn có người tiếp tục truy sát ngươi, ngươi nói ra có thể ta còn
giúp được ngươi, bằng không, ngươi đã chẳng còn tác dụng gì với bọn họ nữa, cũng
chẳng còn tác dụng gì với ta nữa... Các anh em, kéo hắn lên!”

Bốn gã đàn ông lại kéo người không mặt lên khỏi chum nước sôi,
cơn đau kích thích của nước nóng vừa dịu đi, người không mặt lập tức cảm thấy
mê man muốn ngủ. Nhưng lời của Lục Kiều Kiều có vẻ đã có tác dụng với hắn, hắn
vừa chậm chạp khép mắt, vừa uể oải gật đầu.

Thấy người không mặt gật đầu, Lục Kiều Kiều lập tức cắm thêm
một mũi kim nữa vào huyệt Quỷ Cung của hắn, đợi hắn tỉnh lại tiếp tục truy hỏi:
“Ai sai ngươi đi theo ta?”

Người không mặt thoi thóp hơi tàn, mở mắt đáp: “Phủ Quốc sư.”

“Ngươi còn nói dối!” Lục Kiều Kiều cắm phập mũi tên thứ năm
vào huyệt Quỷ Cung, khiến người không mặt kêu lên một tiếng thảm thiết.

Lục Kiều Kiều hét: “Triều đình lục bộ Lễ, Binh, Hình, Công, Sử,
Hộ, không đâu có phủ Quốc sư, nói! Rốt cuộc là ai?”

Quốc sư triều Thanh là một tước hiệu, người có cống hiến trên
các phương diện triều chính văn hóa và tôn giáo, đều có thể được Thánh thượng
đương triều phong làm Quốc sư. Nơi ở của mỗi Quốc sư thụ phong đều có thể gọi
là phủ Quốc sư, nhưng một tổ chức gọi là phủ Quốc sư thì tuyệt đối không thể.
Lục Kiều Kiều xuất thân gia đình thư hương, còn có một người anh trai làm quan
triều đình, nên vô cùng am hiểu các chức quan trong triều, vừa nghe đã phát
hiện ra câu trả lời của người không mặt có vấn đề.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3