Trảm long (Tập 1) - Chương 06 - Phần 2

Người không mặt bị Lục Kiều Kiều đâm kim đau buốt cả óc, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, nếu không chịu cơn đau này, sẽ không thể giữ được tỉnh táo chống chọi qua hai canh giờ lê thê. Cảm giác từ huyệt Quỷ Cung lan đi khắp toàn thân, cộng thêm chum sành đun nước sôi không ngừng bốc khí nóng nghi ngút, khiến từng lỗ chân lông khắp người hắn đều nở to mồ hôi đổ ra như tắm, hắn thở hồng hộc nói: “Ngươi... không biết... phủ Quốc sư là một tổ chức bí mật, do triều đình trực tiếp quản lý, không thuộc lục bộ... hơn nữa còn có quyền điều động lục bộ...”

Lục Kiều Kiều thấy người không mặt chịu nói, dù thật hay giả cũng muốn nghe tiếp trước đã, bèn nhổ năm cây kim đang cắm trên miệng hắn ra, lần lượt cắm vào hai huyệt Thái Dương trái phải, Bách Hội trên đỉnh đầu và Ấn Đường giữa chân mày, người không mặt lập tức thấy tỉnh táo hơn nhiều, lại giảm hẳn đau đớn.

Tam thi thần phát tác từ trong ra ngoài, tà khí bắt buộc phải xuyên qua ba mươi sáu đại huyệt, Lục Kiều Kiều phong kín đại huyệt trên đầu hắn ta, có tác dụng áp chế tà khí tam thi ẩn trong huyệt thượng Đan Điền.

Lục Kiều Kiều cắm cây kim cuối cùng vào huyệt trung Đan Điền ở giữa lồng ngực, tay không ngừng vê kim, làm vậy có thể duy trì sự kích thích tinh thần đối với người không mặt, cũng là một uy hiếp đối với hắn ta, chỉ cần Lục Kiều Kiều đâm sâu hơn, người không mặt sẽ chết ngay lập tức.

Cô hỏi người không mặt: “Ngươi là người của phủ Quốc sư?”

“Không, sư phụ ta là Đại diễn pháp trong Đạo Lục ty...”

Lục Kiều Kiều bật cười: “Ha ha, chẳng trách, sư phụ ngươi còn là quan lục phẩm cơ đấy... Ông ta tên là gì? Sao lại phái ngươi đi làm chuyện này?”

“Sư phụ ta là Liễu Tinh Nam của Toàn Chân phái, sau khi được phủ Quốc sư điều động, người cử ta theo dõi ngươi... nói ngươi là phản tặc triều đình cần phải giám sát...”

“Nói ta là phản tặc? Ha ha ha...” Lục Kiều Kiều vốn định nói “Triều đình coi trọng ta quá” vân vân, lập tức ngừng cười, nói: “Tinh mắt đấy, bà cô ngươi đây phản Thanh phục Minh đấy!” đoạn đứng trên thang thò chân đạp vào chân người không mặt.

“Tên thối tha, theo dõi ta bao lâu rồi? Nói!” Lục Kiều Kiều hùng hổ thét hỏi.

“Hai năm...” Người không mặt lại bắt đầu buồn ngủ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Hai năm?!” Lục Kiều Kiều kinh ngạc há hốc mồm.

Theo dõi hai năm rồi tức là sao, tức là từ lúc cô coi bói trên hoa đỉnh, hò hẹn với mấy chàng công tử, mặc cả mua thuốc phiện... thậm chí khi tắm giặt ngủ nghê, tên yêu quái xấu xí này đều bám theo sau mông, âm thầm rình trộm! Thật là đáng sợ.

Lục Kiều Kiều bỗng dưng nổi giận, nắm kim trong tay đâm chi chít lên ngực hắn, thét lớn: “Theo ta lâu như thế đã nhìn trộm ta tắm chưa?!”

“Á!” Người không mặt kêu thảm một tiếng xong cũng hét lớn: “Ta chưa bao giờ rình ngươi tắm!”

“Chưa bao giờ? Ai mà tin ngươi! Để xem ta có đâm chết ngươi không!” Kiều Kiều mắt tóe lửa giận, nghiến răng nghiến lợi hết nhổ lại cắm nắm kim vào ngực hắn ta, cứ thế mấy lần, trong phòng bếp vang vọng tiếng kêu thảm như giết lợn.

Đám đàn ông đứng dưới đất, nhìn Lục Kiều Kiều trên thang vô tình giày vò người không mặt, chỉ vì hắn ta có thể đã nhìn trộm cô tắm, lồng ngực hình như cũng thấy nhoi nhói. Riêng Jack còn bất giác sờ lên ngực mình.

Lục Kiều Kiều trèo từ thang xuống, Jack đã chuẩn bị sẵn khăn bông, đưa ngay cho Lục Kiều Kiều. Cô thở hồng hộc lau mồ hôi trên đầu, hung dữ nói: “Đi! Tức chết mất, dám theo ta hai năm trời!”

An Long Nhi bưng một cốc trà đến cho Lục Kiều Kiều, cô uống cạn một hơi, đoạn bảo bốn người đang kéo thừng: “Thả hắn ta xuống ngâm thêm ba đợt nữa, bên dưới cho thêm củi.” Dặn dò xong, cô bước ra ngoài sân hút thuốc, từ trong gian bếp vẫn không ngừng vọng ra tiếng kêu như mổ lợn.

Jack và An Long Nhi cũng theo ra sân, Jack nói với Lục Kiều Kiều: “Kiều Kiều, thoải mái một chút, hãy hỏi những vấn đề quan trọng...”

Lục Kiều Kiều tay cầm tẩu thuốc, ngẩng đầu nhìn Jack, chau mày: “Đúng, phải hỏi hắn xem vì sao nhất quyết phải giết anh, khi đó hắn còn uy hiếp tôi bắn chết anh nữa, trong mắt hắn, anh còn phản Thanh phục Minh hơn cả tôi!”

Jack nói: “Triều đình vẫn luôn lá mặt lá trái với người Tây làm ăn tại Trung Quốc, tôi có nghe tại lãnh sự quán rất nhiều vụ người Tây bị dân chúng giết chết, đều là do triều đình ngấm ngầm cho phép cả, hắn muốn giết tôi cũng không lạ.”

Lục Kiều Kiều bật cười ha hả: “Anh vẫn nghĩ rằng mình đáng nhiều tiền lắm đấy à?”

“Cô Kiều, hỏi hắn về chuyện Điếu hồn phù xem, không thì bắt được một tên lại mọc ra một tên, cũng uổng công.” An Long Nhi cũng có vấn đề quan tâm riêng, thằng bé rất muốn học được cách suy luận giống Lục Kiều Kiều.

“Nghe thấy chưa, hỏi thế mới là hỏi chứ.” Lục Kiều Kiều buông cho Jack một câu, lại quay trở vào gian bếp.

Jack xòe ngửa hai bàn tay hỏi An Long Nhi: “Sao cơ? Anh nói gì sai à?”

Lục Kiều Kiều lại trèo lên thang, nước trong chum sành vẫn đang bốc hơi nóng ngùn ngụt, toàn thân người không mặt đỏ như tôm luộc, treo trên chum sành nhỏ nước tong tỏng, hắn thấy Lục Kiều Kiều lại xuất hiện trước mặt, ánh mắt lóe lên tia hy vọng.

Lục Kiều Kiều nhổ nắm kim nóng bỏng tay cắm trước ngực người không mặt, tiếp tục tra hỏi: “Tên, hiệu là gì? Cấp quan mấy phẩm?”

“Ta... tên Tôn Tham, hiệu Tồn Chân... Ta là Chí Nghĩa của Đạo Lục ty, chỉ là Tòng bát phẩm[1]...”

[1] Cấp thứ mười sáu trong mười tám bậc cửu phẩm phân cấp quan lại xã hội phong kiến.

“Tòng bát phẩm đã là không nhỏ rồi, Tôn Tồn Chân đại nhân, tên cũng thật giống người, có điều khuôn mặt sao lại thành ra thế này?” Lục Kiều Kiều không tránh khỏi bản tính hiếu kỳ của đàn bà con gái, vốn dĩ định hỏi việc lớn, nhưng cứ nói đến chuyện cá nhân lại thành ra tán chuyện.

“Sinh ra đã vậy rồi... thế nên từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt trong rừng, là sư phụ nhặt ta về nuôi dưỡng...” Người không mặt tên Tôn Tồn Chân nhắc lại chuyện quá khứ của mình, ánh mắt có vài phần xa xăm.

“Không nói mấy chuyện này nữa, trông ngươi thương tâm quá, ngươi đi theo ta hai năm đã làm những việc gì?” Sau khi làm dịu không khí cuộc tra hỏi, Lục Kiều Kiều quay lại chủ đề chính.

“Ta chỉ trực sẵn cạnh ngươi, ngươi đi đâu thì ta theo đấy, hằng ngày viết lại lộ trình hoạt động, dăm ba bữa gửi mật báo một lần là được.”

“Không cần nghe lén ta nói những gì?” Lục Kiều Kiều muốn biết rõ mức độ theo dõi.

“Không cần, ta chỉ cần biết ngươi ở đâu, những việc khác không cần để tâm...” Tôn Tồn Chân mấp máy miệng, dường như có lời muốn nói nhưng lại thôi.

“Muốn nói gì? Nói đi.” Lục Kiều Kiều rất nhạy cảm phát hiện ra hành động nhỏ này.

“Ta không đột nhập vào nhà ngươi, ta không nhìn trộm ngươi... cái đó...” Tôn Tồn Chân có vẻ cũng rất cố chấp về chuyện kia, không thanh minh không chịu được.

Lục Kiều Kiều không muốn hắn cứ nhắc mãi đến chuyện ấy, vờ như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Ngươi biết dùng Diêm Vương điếu hồn chú ư?”

Biết dùng Điếu hồn chú và nắm giữ kim Điếu hồn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. An Long Nhi cũng giữ kim Điếu hồn của Lý Tiểu Văn, nhưng thằng bé hoàn toàn không hiểu cách làm ra cũng như sử dụng nó.

“Phái Toàn Chân chú trọng tu luyện nội đan, sư phụ trước giờ không hề dạy mấy thứ này, kim Điếu hồn là sư phụ đưa cho ta khi sai ta theo dõi ngươi, còn dặn dò ta không được làm mất...”

“Giờ kim đang ở đâu?” Lục Kiều Kiều hỏi.

“Cài trên áo... bị các ngươi lột ra rồi.”

“Bùa thì sao?” Lục Kiều Kiều rất quan tâm đến lá bùa Điếu hồn viết bát tự của cô, thông qua lá bùa đó có thể mở thiên nhãn của người ta, trông thấy những thứ cô trông thấy, đây là cách theo dõi chí mạng nhất.

“Bùa nào? Sư phụ chỉ đưa ta một cây kim...” Tôn Tồn Chân ngơ ngác.

Lục Kiều Kiều nghĩ ngợi, rất có thể Tôn Tồn Chân nói thật, quần áo của hắn đều bị lột sạch, nếu có thì đã tìm ra từ lâu rồi.

“Ban nãy khi Jack nổ súng ngươi có thể bỏ chạy, vì sao còn lên núi đuổi theo xe ngựa của ta, lại bắt Lý Tiểu Văn làm con tin nữa?” Đây là vấn đề Lục Kiều Kiều thấy khó hiểu nhất.

“Ta... ta...” Tôn Tồn Chân vẻ như có bí mật không thể nói cho người khác biết, “ta sợ các ngươi phát hiện ra rồi phá kim Điếu hồn của ta, ta quay về không biết báo cáo ra sao...”

“Nếu ngươi bỏ chạy, rồi đổi một người khác đi theo dõi tiếp là được, ngươi sẽ không phải chịu trách nhiệm gì cả...” Lục Kiều Kiều nhìn xoáy vào mắt Tôn Tồn Chân: “Nhưng ngươi biết rõ thứ ngươi phải đối mặt là hai khẩu súng Tây đến triều đình cũng không có, vậy mà vẫn định cầm một cây gậy liều mạng giết bọn ta... hừ hừ... đây không phải là mệnh lệnh của Liễu đạo trưởng chứ?”

“Ta... ta không muốn giết ngươi!” Tôn Tồn Chân vội vàng biện bạch.

“Ngươi dùng dao kề vào cổ ta.” Lục Kiều Kiều ấn cây kim dài trong tay vào giữa hai mắt Tôn Tồn Chân, nhíu mày xem hắn nói dối.

“Ta không muốn giết ngươi... ta chỉ muốn giết những người còn lại...”

Lời Tôn Tồn Chân nói khiến Jack và An Long Nhi đều sững sờ, Jack đứng dưới đất chống nạnh ngẩng đầu lớn tiếng hỏi: “Giết ta thì có lợi gì, ngươi cũng có báo cáo được gì đâu?”

“Nói!” Lục Kiều Kiều lại ấn sâu cây kim.

Hơi thở của Tôn Tồn Chân càng lúc càng yếu, tinh thần hắn đã tê liệt vì vừa nãy Lục Kiều Kiều châm kim vào một loạt các huyệt vị, một khi hắn thiếp đi, sẽ chẳng còn cách cái chết bao xa.

Lục Kiều Kiều nhanh chóng nhổ mấy cây kim vừa cắm trên người hắn ra, gọi với xuống dưới đất: “Mau thả thừng!”

Tôn Tồn Chân lại bị nhúng vào chum nước thuốc đang sôi sùng sục, cảm giác đau dữ dội khiến hắn mơ màng mở mắt, ngũ quan trên mặt và thân dưới cùng ba mươi sáu đại huyệt khắp cơ thể, đều có một làn khí đục màu vàng sậm từ từ bốc lên. Lục Kiều Kiều biết Tam thi thần đã tới thời điểm phát tác cuối cùng, đang công kích từ các đại huyệt toàn thân ra ngoài, cách dùng nước xương bồ ngấm từ ngoài vào trong đối kháng tỏ ra quá kém hiệu quả.

“Lại kéo lên!” Lục Kiều Kiều kêu người kéo Tôn Tồn Chân lên, còn mình kê thang nép sát mép chum, châm kim vào toàn bộ ba mươi sáu đại huyệt trên người Tôn Tồn Chân.

Tôn Tồn Chân bị cắm như con nhím cuối cùng lại mở mắt lần nữa, hắn nói với Lục Kiều Kiều, vẻ cực kỳ đau đớn: “Cả sư phụ cũng muốn ta chết rồi... Ngươi không cứu được ta thì bỏ đi thôi... Nếu ngươi cứu được ta... Ta rất vui...” Nói đoạn ứa nước mắt.

Lục Kiều Kiều bận bịu đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi là để hắn tỉnh dậy trả lời câu hỏi, hoàn toàn không để ý đến Tôn Tồn Chân nói những gì, vừa thấy hắn lại có thể nói chuyện, liền hỏi ngay: “Vì sao phải giết người! Mau nói!”

“Giết những người khác, thì sẽ không có ai biết chuyện ta theo ngươi bị bại lộ, sẽ không phải đổi người!” Tôn Tồn Chân trả lời rất to, dọa Lục Kiều Kiều giật nảy mình.

“Không đổi người thì sao? Cứ để ngươi đi theo ta mãi thế làm gì?” Nghe hắn trả lời, Lục Kiều Kiều lại càng thêm mơ hồ, ngỡ ngàng hỏi.

“Ta... ta... ta... ta...” Tôn Tồn Chân mở to mắt nhìn Lục Kiều Kiều, nét mặt cổ quái mà đáng sợ.

“Ngươi... muốn làm gì?” Lục Kiều Kiều hơi mất tự nhiên, đứng trên thang ngả người về phía sau, cố cách xa Tôn Tồn Chân một chút.

“Ta... Ta muốn mãi được đi theo ngươi!”

Câu trả lời của Tôn Tồn Chân làm Lục Kiều Kiều đờ đẫn cả người ra, ngây dại nhìn đôi mắt đang nhỏ lệ của hắn, bỗng chốc “úi cha” một tiếng ngã nhào xuống thang.

Jack nãy giờ vẫn đứng dưới thang, vừa may đỡ được Lục Kiều Kiều. Anh đặt Kiều Kiều xuống đất, tự mình xông lên thang tát bốp vào mặt Tôn Tồn Chân: “Tên quỷ tha ma bắt nhà ngươi, ngươi muốn mãi đi theo Kiều Kiều thì giết sạch bọn ta sao!” Nói xong lại vả cho hắn thêm mấy cái nữa. Nhưng Tôn Tồn Chân không hề kêu đau, hắn dường như đã không còn cảm giác đau đớn nữa, chỉ nhắm chặt mắt, ba mươi sáu cây kim trên người rung dữ dội.

“Anh mau xuống đi, nguy hiểm lắm!” Lục Kiều Kiều đứng phía dưới nôn nóng gọi Jack.

Jack thấy từ trên người Tôn Tồn Chân chui ra vô số những con giòi vàng, giòi trên mặt thậm chí còn chui cả qua lớp vải bọc, đầu mỗi con to bằng hạt ngũ cốc, lúc nhúc ngoi ra từ ba mươi sáu huyệt vị trên khắp người hắn.

Ba luồng tà khí tiên thiên được gọi là Tam thi thần này trong kinh điển đạo giáo mô tả có hình dạng như con giòi, cho nên cũng có một tên gọi khác là Trùng tam thi, lúc này đã tới giờ Sửu, Trùng tam thi xuất hiện ngoài da, công cuộc trấn áp tà khí Tam thi thần cũng đã tới cửa ải cuối cùng.

Jack chưa từng trông thấy cảnh tượng đáng sợ thế này bao giờ, người vẫn còn đang trên thang, đầu đã rụt xuống, quay người trượt xuống đất không dám lại gần nữa.

Lục Kiều Kiều hậm hực nói: “Phủ Quốc sư muốn hắn ta chết, ta cứ không cho đấy, xem phủ Quốc sư có thể làm gì... Nếu để hắn sống, phủ Quốc sư vẫn phải phái người đi truy sát hắn kìa, hừ.” Miệng nói, tay Lục Kiều Kiều đã vẽ ra ba đạo bùa Thổ linh, bước lại gần cái bếp, lần lượt dán lên ba góc đối bên ngoài chum sành. Cuối cùng, cô nhanh nhẹn trèo lên thang lần nữa.

Cô thấy Tôn Tồn Chân đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, mấy cây kim cắm trên người hắn càng lúc càng rung lên dữ dội, ngay ba mũi tên đen cắm sau lưng cũng bắt đầu rung lắc. Toàn thân hắn từ từ phả ra khí đục màu vàng, ba trăm sáu mươi huyệt vị đều có giòi màu vàng lúc nhúc bò ra, cảnh tượng cực kỳ rùng rợn.

Cô lớn giọng kêu đám người đàn ông bên dưới: “Buông hết thừng ra, vứt hắn ta xuống đáy chum!”

Tôn Tồn Chân vừa trầm mình xuống, nước trong chum đang sôi òng ọc liền như bị dội thêm nước lạnh, lặng hẳn đi, chỉ có vài bong bóng khí chốc chốc lại sủi lên “póc” một tiếng. Thực ra không phải vì nhiệt độ nước hạ nhanh, mà là do tà khí của Tam thi thần gặp phải nước xương bồ giải độc, khiến nước biến thành một thứ cao thuốc đặc quánh.

Lục Kiều Kiều trông thấy nước đã đặc thành cao, biết Tam thi thần sắp bùng phát trong cơ thể Tôn Tồn Chân, giờ đang là thời khắc sinh tử cuối cùng, liền gọi người phía dưới: “Mau đóng nắp chum lại, có nắp chum không?”

Mấy người đàn ông bên dưới đáp: “Không có, làm gì có cái nắp nào to thế, dùng thứ khác được không?”

“Tháo cánh cửa xuống, mau tháo hai cánh cửa kia xuống cho tôi!” Lục Kiều Kiều trong cái khó ló cái khôn lập tức ứng biến.

Mọi người vội vàng tháo luôn cửa gian bếp, chợt bên trong chum sành vang lên tiếng “lách tách” nặng nề, thì ra tà khí của Tam thi thần đã bắt đầu ép bật ba mươi sáu cây kim cắm trên người Tôn Tồn Chân ra, bắn vào thành chum.

Tiếng “lách tách” mau chóng biến mất, sau đó từ trong chum sành lại truyền ra một tiếng va đập mạnh, đây là âm thanh ba cây tên Câu mệnh sau lưng Tôn Tồn Chân bị Tam thi thần đồng thời ép bật ra.

Cánh cửa được chuyển tới tay Lục Kiều Kiều, cô lập tức lấy hai cánh cửa đậy kín miệng chum, bản thân đứng trên đỉnh, hai chân tách ra đứng vững trên hai mép chum sành, hai tay chắp thành kiếm quyết chỉ thẳng lên trời, hét lớn một tiếng: “Thái Sơn thạch cản đương tại thử tà thần hát thối cấp cấp như luật lệnh!” Sau đó kiếm quyết chĩa xuống giữa hai tấm cửa. Chỉ phong vừa chạm tới, làn sương vàng vừa len ra qua kẽ hở tấm cửa tức khắc rụt lại vào trong, Lục Kiều Kiều vội rút từ sau lưng ra một lá bùa, viết lên một đạo bùa Thái sơn thạch cản đương trấn tà, dính lên cánh cửa.

Lục Kiều Kiều trèo xuống, bảo mọi người dập lửa trong bếp, bắt đầu dùng nước lạnh rót từ từ vào chum.

Nói đoạn cô bước ra sân, căng thẳng nhìn vị trí chòm sao Bắc Đẩu, Jack mang khăn bông ra theo, hỏi cô: “Kiều Kiều, em không sao chứ?”

“Không sao.” Lục Kiều Kiều chau mày nhìn bầu không phía Bắc.

“Ngắm sao à?” Jack có chút hiếu kỳ.

“Xem giờ... Lúc này trời không có trăng, phải nhìn sao Bắc Đẩu để tính giờ, tên gớm ghiếc kia phải ngâm tới giờ Dần mới có thể thả ra.” Lục Kiều Kiều nôn nóng lấy trong người ra cái la bàn, đo góc độ của chòm sao Bắc Đẩu.

Jack tò mò ngó đầu lại: “Thứ này còn có thể xem giờ hả, kỳ diệu thật đấy, nhưng tôi có một cái đồng hồ bỏ túi đây... em có muốn xem không?” Nói đoạn móc từ trong túi quần ra một chiếc đồng hồ quả quýt vàng bóng, ấn nút mở nắp ra, kim giờ đang chỉ ba giờ, đây là thời điểm kết thúc giờ Sửu, bắt đầu giờ Dần.

Lục Kiều Kiều vừa trông thấy chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng sáng bóng liền nhìn chăm chú không rời, thầm nghĩ cái thứ này hay thật, không thể không lấy về tay. Cô một tay chụp lấy cái đồng hồ, một tay kia gỡ dây móc trên thắt lưng quần Jack, nói giọng trách cứ: “Sao anh không lấy ra sớm, đang cấp bách thế này, cho tôi mượn dùng tạm đã...” Nói đoạn giấu ngay cái đồng hồ đi, quay người trở vào gian bếp kêu mọi người kéo Tôn Tồn Chân ra khỏi chum nước.

Tôn Tồn Chân được kéo lên khỏi chum nước, mọi người thấy trên người hắn ta đã không còn cây kim nào hết, hơn nữa da dẻ còn sáng mịn hẳn lên, ba mũi tên đen sau lưng cũng đã bật ra, để lại ba vết thương không sâu lắm, nhìn kỹ lại, thực ra tên chỉ cắm vào da thịt độ một tấc.

Mấy người đàn ông đặt Tôn Tồn Chân toàn thân lõa lồ bị thừng trói lằn lên xuống nền nhà bếp, Lục Kiều Kiều bước đến bên cạnh lấy chân đá vào vai, thấy hắn từ từ mở mắt, Lục Kiều Kiều nói: “Giờ đã là giờ Dần rồi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay