Trảm long (Tập 1) - Chương 07 - Phần 1
Chương 7: Thiên quốc đằng long
Đội sư tử trắng trở lên bờ, đám đông liền dạt ra nhường
đường.
Đội sư đi theo đường ấy tới sau rạp ngắm cảnh ven hồ, đó là
một bãi đất trống, mấy đội múa sư ban nãy bị loại đều đã tập hợp lại đây, các
hương thân trong chòi tre cũng ra cả đó đợi bọn họ.
Ba đầu sư tử trắng được đội chiêng trống hộ tống phía sau, tới
trước rạp lại múa một đoạn “Khánh phong niên”, từ miệng sư tử lần lượt nhả ra
ba dải lụa đỏ viết “Mưa thuận gió hòa”, “Ngũ cốc đầy bồ”, “Gia súc béo tốt”, hành
đại lễ vái ba vái với toàn thể hương thân xong, các cô chỉnh tề xoay người bỏ
đầu sư thân sư xuống.
Tiếng vỗ tay dừng lại, cô gái múa đầu sư mang chữ thập đỏ
bước ra chắp tay khắp bốn phía, sau đó lấy thỏi vàng năm mươi lạng giắt bên eo
ra bước tới trước đài.
Lục Kiều Kiều đứng giữa đám hương thân, ở khoảng cách gần lúc
này mới có thể nhìn rõ cô gái ấy. Cô gái này tuổi chừng trên dưới hai mươi, mặt
trái xoan, mày liễu mắt phượng, mũi cao miệng nhỏ, mặt như thoa phấn mắt tựa
hoa đào, nhìn tướng mạo không hề có điểm gì giống người miền Nam nơi đây, nếu
như cô ta thật là người miền Nam, chỉ riêng kiểu người Nam tướng Bắc này đã cho
thấy người này nhất định có chỗ hơn người, tuyệt đối không làm những chuyện
không cam tâm, đàn bà con gái mang tướng này, hễ đi đến đâu là gây chuyện thị
phi ở đó.
Cô ta cao sáu thước, đối với phái nữ đây cũng được coi là
thân hình cao lớn, nhưng trông lại không hề thô kệch thừa thãi, trái lại còn
toát lên vẻ thướt tha xinh đẹp, anh khí ngùn ngụt, thêm vào ban nãy mấy lần rơi
xuống nước, quần áo dính vào cơ thể, đường nét lộ ra, bầu ngực đầy đặn đủ khiến
bất kỳ người đàn ông nào thèm thuồng.
Lục Kiều Kiều không kìm được lén nhìn sang Jack, thấy anh ta
đứng chống nạnh, đang há hốc mồm cười ngơ ngẩn nhìn người ta, liền ném luôn nắm
vỏ hạt dưa trong tay vào mặt.
Cô gái tay đỡ thỏi vàng, dõng dạc nói với đám hương thân chủ
chốt ở giữa: “Dân nữ Hồng Tuyên Kiều đại diện đội múa sư trấn Quan Lộc chúc
trấn Phù Dung cùng mười tám thôn mưa thuận gió hoà, ngũ cốc đầy bồ, gia súc béo
tốt!”
Giọng nói lanh lảnh trong trẻo, đúng là tiếng hét vọng lại từ
giữa hồ ban nãy, đám thân hào tươi cười hớn hở nhiệt liệt vỗ tay, lớn tiếng
khen hay.
Lục Kiều Kiều khẽ gật đầu, thầm ghi nhớ cái tên này: Hồng
Tuyên Kiều.
Hồng Tuyên Kiều đợi mọi người yên lặng, lại dõng dạc nói: “Đội
sư Quan Lộc tuy giành được kim thanh, nhưng trong quá trình gặp nhiều trở ngại bất ngờ, may
được cao nhân tương trợ mới giành thắng lợi. Đội sư trấn Phù Dung tài nghệ cao
siêu, võ công cao cường, bà con đều tận mắt nhìn thấy, kim thanh này
nên thuộc về đội sư trấn Phù Dung mới phải, xin các vị hương thân tác thành!”
Bốn bề dậy lên tiếng xì xào, mọi người đều cảm thấy kinh
ngạc.
Lục Kiều Kiều nhếch mép cười nhạt, lòng càng lúc càng thích
mỹ nữ này. Cô nghĩ, cô gái này tuy có dã tâm của sói, nhưng lại giảo hoạt tựa
hồ ly, lần này chiếm được phần hơn còn ra vẻ, chí không nằm ở vàng kia.
Các vị hương thân rì rầm chụm đầu ghé tai, lúc này một vị
hương thân tóc bạc trắng hỏi Hồng Tuyên Kiều: “Vừa rồi vị đại nhân người Tây nổ
súng bắn vỡ vò rượu là khách thôn nào mời tới?”
Mạnh Hiệt kéo Jack đứng ra phía trước nói: “Đó là ngài Jack, khách
quý do trấn Quan Lộc mời tới.”
Các vị hương thân đều chắp tay cúi chào Jack, Jack cũng gật
đầu nghiêng mình cười ha ha đáp lễ từng người.
Vị hương thân tóc bạc lại nói: “Nếu đã như vậy, bắn súng
giành thanh... cũng coi là giành thanh, tài bắn súng của vị
đại nhân đây giúp chúng ta mở mang tầm mắt, ngài ấy đã là khách của trấn Quan
Lộc, vậy thì thanh này cũng coi như trấn Quan Lộc giành được...
Không ít đội sư các thôn khác cũng mời giáo đầu từ bên ngoài, điều này không có
gì kỳ lạ, ta thấy thỏi vàng này vẫn nên thuộc về trấn Quan Lộc, các vị hương
thân thấy có được không?”
Các vị hương thân thi nhau gật đầu khen phải, Hồng Tuyên Kiều
đưa cặp mắt to tròn long lanh nhìn sang phía Jack đánh giá một lượt từ trên
xuống dưới, chợt bắt gặp ánh mắt Jack cũng đang nhìn mình, cô nở một nụ cười mà
dường như chỉ Jack mới có thể cảm nhận được. Jack không bỏ lỡ thời cơ đang quay
lưng lại phía Lục Kiều Kiều, nháy mắt với cô nàng một cái.
Các hương thân xôn xao một hồi, vị tóc bạc vừa nãy lại đứng
ra nói tiếp: “Giờ chúng ta quyết định, năm mươi lạng vàng này do thôn Quan Lộc
giành phần thắng, ngoài ra thưởng thêm một vò rượu ngon, vừa nãy các cô cướp thanh không
uống rượu, bây giờ mỗi người phải uống một bát bù vào, không thì không may mắn
đâu, ha ha ha...”
Mỗi người trong đội múa sư tử đều cao hứng uống hết một bát
rượu, phấn chấn tinh thần đánh chiêng đánh trống, lại biểu diễn một màn “Túy sư”
cho bà con xem, hạ một cái kết viên mãn cho buổi đại lễ vụ mùa này.
Hôm đó đám Lục Kiều Kiều qua đêm ở trấn Phù Dung, tới nghỉ ở
căn nhà Mạnh Hiệt đã sắp xếp từ trước, nhưng cả bọn không ai buồn ngủ. Mạnh sư
gia cùng mấy vị chủ nhà xuống bếp xào một mâm thịt, lại rót rượu ngon, tất cả
vừa ngồi trong phòng khách ăn đêm, vừa cao hứng tán chuyện về màn đấu sư kinh
hiểm ban nãy.
Lúc này có một nhóm thiếu nữ dung mạo xinh đẹp bước vào, chính
là đội múa sư Quan Lộc vừa chiến đấu hăng say trên mặt hồ lúc trước, mười bốn
cô gái cười nói tíu tít, cùng xuất hiện trong phòng khách, khiến ai cũng cảm
thấy gian phòng bỗng chốc như sáng bừng lên. Các cô mồ hôi nhễ nhại, tràn đầy
vẻ thanh xuân, khiến đám đàn ông con trai đánh trống ngực thình thịch.
Hồng Tuyên Kiều cũng đứng trong nhóm thiếu nữ ấy, vừa thấy
Lục Kiều Kiều liền bước lên nắm lấy tay cô: “Tiểu mỹ nhân này nhất định là Lục
tiểu thư rồi, mấy hôm nay Mạnh sư gia ngày nào cũng kể sự tích của chị cho
chúng tôi, nghe riết đến nỗi tôi cũng nóng lòng muốn gặp chị... Không ngờ Lục
tiểu thư còn xinh đẹp gấp trăm lần so với lời kể của Mạnh sư gia!”
“Cô nương cũng là tuyệt thế giai nhân đấy thôi, ban nãy Kiều
Kiều xem màn biểu diễn của cô nương suốt, quả là nữ hào kiệt chẳng nhường đấng
mày râu, làm rạng rỡ cho phận nữ nhi thiên hạ!” Lục Kiều Kiều đã rất lâu không
nói thật lòng, những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng, do bội phần khâm
phục võ công lẫn hành vi ứng xử của Hồng Tuyên Kiều.
“Ha ha ha...” Hồng Tuyên Kiều ngửa cổ cười lớn. “Nam nữ vốn
dĩ bình đẳng mà... Bọn tôi đi tắm trước, lát sẽ lại ra thỉnh giáo Lục tiểu thư!”
Dứt lời, cô liền dẫn đám con gái vào sân sau. Thấy Jack ngóng cổ nhìn theo mấy
bóng hồng xinh đẹp kiều diễm ấy, Lục Kiều Kiều nói: “Đi theo mà nhìn đi, Jack
thiếu gia.”
Jack quay đầu lại dòm Lục Kiều Kiều, thấy cô đang nghiêm túc
nhìn mình, anh ta cũng phá lên cười lớn: “Ha ha, ha ha ha...”
Thoáng sau, Hồng Tuyên Kiều và mười mấy cô gái đã tắm rửa
xong xuôi bước ra, cô cắt đặt những người khác ra sân sau dọn bàn ăn đêm, còn
mình ngồi xuống cùng mấy người Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt.
Hồng Tuyên Kiều vừa tắm xong, khoác lên người một bộ áo dài
mỏng bằng trúc sa đen, tóc còn chưa lau khô, âm ẩm thả xõa sau lưng, cả người
tỏa ra mùi hương thiếu nữ thanh tân tự nhiên.
Lục Kiều Kiều mỉm cười ngắm khuôn mặt Hồng Tuyên Kiều, xưa
nay cô vốn có thói quen âm thầm xem tướng cho người ta, cô phát hiện vị trí
Gian Môn giữa mắt mày và mép tóc của Hồng Tuyên Kiều thấp thoáng hiện lên màu
hồng đào. Trong tướng học, Gian Môn còn được gọi là cung nhân duyên, Gian Môn
ửng đỏ chính là điềm báo số đào hoa cập kề.
Hồng Tuyên Kiều làm quen một lượt mọi người quanh bàn ăn, đoạn
nói với Jack: “Tài bắn súng của Jack tiên sinh ban nãy thật chuẩn xác, xem
chừng chim bay trên trời cũng có thể bị anh bắn hạ, có cơ hội nhất định phải
dạy tôi nhé.”
Jack lập tức tiếp lời: “Nếu con chim đó bay ngắn, đương nhiên
tôi có thể bắn hạ. Hồng tiểu thư, cô rất xinh đẹp, võ công cũng vào hàng những
người giỏi nhất tôi từng gặp, được giúp đỡ tiểu thư xinh đẹp là vinh hạnh của
tôi.”
Lục Kiều Kiều quay sang trừng mắt nhìn Jack: “Anh còn bốc
phét, hai hôm trước bắn đến mười mấy phát đạn cũng chẳng trúng nổi tên dị hợm
kia nữa là bắn chim? Xì...”
Bị vạch áo trước bao người, Jack vội vàng thanh minh lấy lại
danh dự: “Tên quái vật ấy chạy còn nhanh hơn chim, lại biết tránh né, chim làm
gì biết né đâu...”
“Ha ha ha... Tuyên Kiều mấy hôm nay không ở thôn không biết, mấy
người Lục tiểu thư bữa trước trên đường gặp phải cao thủ do bọn chó Thanh phái
đến, quần nhau mấy ngày nên mới đến muộn, Lục tiểu thư và Jack còn tóm được kẻ
đó mang tới thôn chúng ta.” Mạnh Hiệt khéo léo đứng ra giải vây.
Hồng Tuyên Kiều vội nói: “Đúng thế, tài bắn súng của Jack
tiên sinh chúng tôi biết là rất chuẩn mà... Vị tiểu muội này trông cũng xinh
xắn quá, Lục tiểu thư, nhác trông cô ấy còn có vài phần giống tiểu thư nữa kìa.”
Cô vừa nói vừa quan sát Lý Tiểu Văn.
Lý Tiểu Văn nghe Hồng Tuyên Kiều nhắc đến mình, liền nhìn
sang Lục Kiều Kiều rồi lại quay qua nói với Hồng Tuyên Kiều: “Kiều tỉ tỉ mới
thực là xinh đẹp, em chẳng qua chỉ là mặc áo của chị ấy, được lây chút hào
quang thôi...”
Mấy lời này rõ ràng Lý Tiểu Văn nói ra để lấy lòng Lục Kiều
Kiều, Lục Kiều Kiều nghe cũng thuận tai. Cô biết Lý Tiểu Văn có vài phần giống
mình, vì vậy mới thông cảm cho Jack về tội bò lên giường người ta, cũng mới len
lén dùng đạo pháp hô hoán Long thần tiếp thêm chút sinh khí cho cái bát tự rách
chẳng đáng đồng tiền của Lý Tiểu Văn...
Nhưng Hồng Tuyên Kiều sắp gặp mệnh đào hoa phía trước, không
phải lại liên quan đến Jack đấy chứ? Nếu là như vậy thì chuyến đi Giang Tây lần
này thành ra chuyến đi du hí tầm hoan của Jack thật rồi!
Lục Kiều Kiều nói: “Tiểu Văn gặp rắc rối bên Thanh Thành, được
Jack cứu về, nhưng bọn tôi chuyến này đi đường gấp gáp, cô ấy vốn là con gái
nhà lành...” Nói tới đây cô nhìn sang Lý Tiểu Văn, Lý Tiểu Văn căng thẳng cúi
gằm mặt, tự biết đây là lời nói dối Lục Kiều Kiều bịa ra hòng tìm cho mình con
đường sống.
Lục Kiều Kiều tiếp lời: “Cũng không thể để cô ấy bôn ba theo
chúng tôi, giờ không còn chỗ nào để đi nữa, không biết Hồng cô nương có thể sắp
xếp hộ chăng?”
Hồng Tuyên Kiều nghe vậy lập tức đáp: “Ôi chao, tiểu muội đến
đúng nơi rồi đấy, Thượng đế vạn năng luôn có an bài. Bái Thượng đế hội chúng
tôi vừa lập ra một Nữ tử tuyên đạo hội, chuyên giúp đỡ các chị em, tuyên truyền
tới các chị em ân điển và đại năng của Thượng đế, em đến chỗ chúng tôi chính là
trở về với đại gia đình rồi! Mấy cô múa sư mọi người vừa trông thấy, có mấy
người cũng không có nhà để về nên tới chỗ chúng tôi đấy.”
Nói đến đây, Hồng Tuyên Kiều đứng dậy bước tới bên Lý Tiểu
Văn, nắm lấy tay cô nói: “Thượng đế sẽ không bỏ rơi em đâu, hoan nghênh em tới
nhà chúng tôi, tới sống cùng chúng tôi nhé, được không?”
Lý Tiểu Văn nghe tới đây thì hoen đỏ tròng mắt, bao nhiêu năm
rồi cô chưa được nghe một câu quan tâm nồng ấm, lời Hồng Tuyên Kiều đối với cô
như thể âm thanh từ thiên đường truyền lại vậy. Cô thút thít một lúc, nắm chặt
tay Hồng Tuyên Kiều gật đầu, không nói nên lời, chực quỳ xuống khấu đầu.
Hồng Tuyên Kiều hai tay đỡ Lý Tiểu Văn dậy nói: “Muội muội
chớ quỳ, không được quỳ gối trước bất cứ người nào, trên thế giới này mọi người
đều bình đẳng như nhau, ai cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, em chỉ cần quỳ trước mặt
Thượng đế mà thôi.”
Lý Tiểu Văn nghe vậy thì không kìm nổi nước mắt nữa, ôm chầm
lấy eo Tuyên Kiều khóc không thành tiếng. Cô bị lừa bán vào kỹ viện mấy năm
trời, đã quỳ xuống cầu xin đủ người, cũng quỳ xuống hầu hạ đủ người, ngay đến
Jack là người cô cho rằng tốt nhất trần gian, cũng phải bước một bước quỳ một
bước cầu xin anh ta mới chịu dẫn cô theo; về sau gặp được vị đại pháp sư gần
như vạn năng là Lục Kiều Kiều, càng khiến cô cảm thấy sự hèn mọn của bản thân.
Cô hiểu rất rõ, Lục Kiều Kiều sẽ không để cô đi theo mình và Jack, mấy ngày hôm
nay trái tim cô như treo lơ lửng, cho dù Lục Kiều Kiều có mang bừa cô tới một
thôn trấn nào đó, tìm bừa một người bán quách cô đi, cô cũng chỉ biết chấp nhận
số mệnh mà thôi.
Trước sau cô không hề dám mộng tưởng có thể sống như một con
người, chỉ mong sao có thể sống vài ngày không bị giày vò chà đạp, giờ nghe
thấy Hồng Tuyên Kiều nói ra những lời bản thân có nghĩ cũng không bao giờ nghĩ
tới, làm sao không xót xa vui mừng cho được? Vóc dáng cô nhỏ bé, đứng lên chỉ
cao ngang vai Hồng Tuyên Kiều, cô gục đầu lên vai Hồng Tuyên Kiều, miệng thốt
lên câu: “Cảm ơn chị...”
“Không cần cảm ơn, là Thượng đế đưa em tới đây, em nên cảm tạ
Thượng đế.” Thấy Hồng Tuyên Kiều hễ mở miệng ra là nhắc đến Thượng đế, Jack và
Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn nhau.
Hồng Tuyên Kiều dẫn Lý Tiểu Văn ra sân sau giao cho đám mấy
cô gái múa sư, để bọn họ an ủi Lý Tiểu Văn, giúp cô ổn định tâm tình lại, đoạn
một mình quay ra phòng khách trở về chỗ ngồi.
Lục Kiều Kiều đứng dậy, chắp tay với Hồng Tuyên Kiều: “Hồng
cô nương tấm lòng nhân hậu, đối đãi chân tình, quả là nữ trung hào kiệt, Kiều
Kiều kính cô nương một chén...” Nói đoạn cầm vò rượu trên bàn rót cho Hồng
Tuyên Kiều một chén rượu, sau đó giơ chén của mình lên.
Hồng Tuyên Kiều vội vàng đứng dậy cầm chén rượu của mình nói:
“Đây là bổn phận của chúng tôi, đâu có gì đáng khen ngợi, nào nào nào, mọi
người cùng uống.” Nói xong nâng chén uống cạn một hơi, lật chén tỏ ý không còn
sót một giọt nào.
Mọi người đều đứng dậy nhao nhao nâng chén, Lục Kiều Kiều
không giỏi uống rượu, vốn chỉ định nói một câu cảm ơn, nhấp ngụm rượu gọi là, thấy
cảnh tượng này không khỏi nổi máu, bèn cạn sạch một hơi.
Jack uống xong rượu mới ngồi xuống nói với mọi người: “Ban
nãy tôi trông thấy trên đầu con sư tử Hồng tiểu thư múa có dấu thánh giá, đã
bảo Kiều Kiều rằng đó là sư tử của Thượng đế mà cô ấy không tin.”
Mọi người bật cười ha hả, Hồng Tuyên Kiều nói: “Hai năm trước
sau khi anh trai tôi Hồng Tú Toàn nhận được lời kêu gọi của Thượng đế, đã lập
ra Bái Thượng đế hội ở đây. Tôi vốn tha hương mãi nghệ suốt, nhưng là vì con
gái nên dễ bề truyền đạo cho chị em, nên cũng bị anh trai tôi gọi về giúp việc...”
“Bái Thượng đế hội không phải thờ ông trời sao? Tới chùa là
được rồi, sao còn phải truyền đạo với tổ chức hội, Bái Thượng đế hội có phải
một phân chi của Hồng Môn không?” Câu hỏi này của Lục Kiều Kiều không phải là
không có căn cứ, Thiên Địa hội, một trong những phân chi của Hồng Môn, chính là
lấy ý từ “bái thiên phụ địa mẫu” mà ra, đây cũng là một tôn chỉ của Hồng Môn, nếu
Hồng Môn có một phân chi tên Thiên đế hội hay Thượng đế hội thì cũng chẳng phải
chuyện lạ.
“Bái Thượng đế không thuộc Hồng Môn, đương nhiên chúng tôi
cũng phản đối Mãn Thanh thống trị, nhưng chúng tôi không dùng quân mã, chúng
tôi muốn truyền bá khắp thiên hạ rằng Thượng đế là vị thần duy nhất, xây dựng
một Thiên quốc kính ái Thượng đế, để người trong khắp thiên hạ đều được bình
đẳng, mạnh không hiếp yếu, đông không ức ít, thiên hạ một nhà cùng hưởng thái
bình! Chúng tôi có mấy quyển sách truyền đạo, mai tôi sẽ mang cho Lục tiểu thư
xem.” Hồng Tuyên Kiều nhiệt tình tuyên truyền, khiến Lục Kiều Kiều tựa như
trông thấy một thế giới mới mờ ảo đang kết thành một lớp sương mù mịt trước mắt
mình.
Trong tư tưởng của Lục Kiều Kiều, thế giới chính là âm và
dương, âm và dương chính là sự đối lập có mặt ở khắp mọi nơi, không có đối lập
sẽ không có thế giới này. Thiên hạ không cao thấp không thành giang hồ, không
sang hèn không thành triều cương, không lớn nhỏ chẳng thành nhân luân, tục ngữ
có câu “đồng nhân bất đồng mệnh”, làm sao mọi người có thể bình đẳng như nhau
được?
Nhưng ban nãy Hồng Tuyên Kiều đỡ lấy Lý Tiểu Văn, quả thật
khiến người ta xúc động, tựa cơn mộng rung động cả lòng người.
“Thiên quốc... người người bình đẳng...” Lục Kiều Kiều mơ hồ
lặp lại lời Hồng Tuyên Kiều.
“Hồng tiểu thư quả thật lợi hại, nếu ai ai cũng như cô, chẳng
mấy chốc nơi đây sẽ trở thành một thế giới mới không có hoàng đế như nước Mỹ, nhất
định lớn mạnh vô cùng!” Người hiểu Hồng Tuyên Kiều nhất chắc chắn là anh chàng
Jack đến từ nước Mỹ, xuất phát từ tình cảm thân thiết đối với Thượng đế và tự
do, cùng lòng kính phục từ trong thâm tâm dành cho cô gái xinh đẹp này, Jack
thật lòng tán thưởng.
“Jack tiên sinh quá khen rồi, chúng tôi còn rất nhiều chuyện
không hiểu muốn thỉnh giáo anh đây, anh nhất định giúp được chúng tôi.” Hồng
Tuyên Kiều không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để lôi kéo mọi người.
An Long Nhi cũng ngồi một bên chăm chú nghe, thằng bé biết về
Hồng Môn qua Lục Kiều Kiều, nhưng không nghĩ ra giữa Hồng Môn và Bái Thượng đế hội
có quan hệ gì: “Hồng Môn là quân phản Thanh, nhưng chỗ đại tỉ đây chẳng có binh
mã, sao mọi người lại tụ họp cùng nhau?”
Lần này Mạnh Hiệt đứng ra giải thích, ông ta mỉm cười nói: “Long
Nhi huynh đệ, Hồng Môn cũng giống như Bái Thượng đế hội, đều tồn tại vì mục
đích kiến tạo thế giới mới, chúng ta có cùng một mục tiêu, hơn nữa Hồng Môn
trên bái thiên dưới bái địa, cùng bái chung một Thiên đế, chúng ta cũng rất cần
sự hỗ trợ từ hai phía.”
Hồng Tuyên Kiều tiếp lời: “Đúng thế, lần này vốn định nhờ
Mạnh quân sư tìm Hữu Hiên tiên sinh tới coi cho phong thủy, nhưng Mạnh quân sư
lại nói trước mắt có một mỹ nữ đại pháp sư ở Thanh Thành, công lực không hề
thua kém Hữu Hiên tiên sinh! Hễ nhắc đến chuyện các vị trên dãy Kê Đề là Mạnh
quân sư lại nắc nỏm không ngớt lời, ha ha ha...”
“Lại lên núi xem huyệt?” Lục Kiều Kiều cười nhìn Mạnh Hiệt.
Mạnh Hiệt vuốt ba chòm râu dài cười đáp: “Hồng Môn tứ hải một nhà mà...”
Lục Kiều Kiều quay sang hỏi Hồng Tuyên Kiều: “Xin hỏi xem
huyệt cho vị tổ tiên nào?”
“Là phần mộ của tiên phụ,” Hồng Tuyên Kiều nói. “Tiên phụ một
lòng tin vào phong thủy, sinh thời từng bỏ ra nghìn vàng, mời danh sư khắp nơi
tìm chốn phong thủy tốt, về sau tìm được một quẻ sơn địa ở ngọn núi Phù Dung
phía Bắc trấn Phù Dung, gọi là Ngũ Xà Hạ Dương, bèn bỏ ra một số tiền lớn mua
về, hơn mười năm trước người qua đời đã được chôn cất ở đó.”
Lục Kiều Kiều nghe lời Hồng Tuyên Kiều, cảm giác lần này có
vẻ không chỉ đơn giản là xem phong thủy, nghìn vàng kiếm đất lại rơi vào cảnh
mười năm không phát, e rằng có ngoại lực ngáng đường chi đây. Cô nói với Hồng
Tuyên Kiều: “Nhưng tôi xem tướng diện cho cô, thấy người trong nhà đều khỏe cả,
cô còn có chuyện vui trước mắt kìa, vụ phong thủy này có vấn đề gì đâu?”
“Ồ? Tôi còn có chuyện vui cơ à, Lục tiểu thư mau nói cho tôi
biết mà mừng.” Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều nói vậy thì chẳng còn lòng dạ
đâu bàn chuyện chính.
“Ha ha, Hồng cô nương có mệnh đào hoa gần ngay trước mắt rồi...”
Lục Kiều Kiều ra dấu tay, kêu An Long Nhi châm cho cô tẩu thuốc.
Jack đảo mắt qua Lục Kiều Kiều lẫn Hồng Tuyên Kiều, trông
thấy Lục Kiều Kiều mỉm cười hút thuốc, mắt nhìn tẩu thuốc, còn Hồng Tuyên Kiều
lại tươi cười rạng rỡ nhìn mình, vội nói: “Long Nhi, không được nghe mọi người
nói chuyện, ăn cơm thôi...” đoạn vuốt mặt gắp thức ăn rồi tợp một hớp rượu.
“Hóa ra tôi còn cái phúc này cơ đấy, thật cảm tạ Thượng đế, mong
sao mệnh đào hoa mau tới một chút, ha ha ha...” Hồng Tuyên Kiều cười rất thoải
mái, không giống các cô gái thời bấy giờ, nhắc đến chuyện nam nữ chỉ thấy vui
chứ chẳng chút xấu hổ.
Lục Kiều Kiều nghĩ, mình lăn lộn mấy năm ở Phong Nguyệt đường
còn phải vờ ngượng ngùng tí xíu, khó mà cười ha ha như cô ta thế này... nghĩ
đến mình lại không khỏi cười thầm, bèn nói với Hồng Tuyên Kiều: “Nội hai ba hôm
nữa là có thể gặp được tình lang rồi, tôi cũng vui thay Hồng cô nương.”
“Hay lắm, xin lĩnh lời vàng ngọc của Lục tiểu thư!” Hồng
Tuyên Kiều tiếp tục chuyện phong thủy nhà mình: “Sau khi chôn cất cha, anh trai
tôi mấy lần dự thi đều không được công danh, gia nghiệp cũng mỗi ngày một sa
sút, sau khi anh ấy thành lập Bái Thượng đế hội, phát triển ở Hoa Huyện cũng
gặp muôn vàn khó khăn, giờ anh đã đi Quảng Tây truyền đạo... Bận trước đạo hữu
của anh tôi là Phùng Văn Sơn tới gặp tôi bàn rằng, có cơ hội thì tìm một thầy
phong thủy về xem có phải xảy ra vấn đề gì không, nếu có thể có được sức mạnh
của Thượng đế từ phong thủy, phù hộ cho lực lượng của anh tôi phát triển lớn
mạnh, đối với việc xây dựng Thiên quốc cũng là một công lao lớn...”
Lục Kiều Kiều nói: “Nghe có vẻ cũng chẳng phải chuyện lớn gì,
nếu phong thủy âm trạch nhà Hồng cô nương bị hỏng thì giờ hai anh em cô phải
lâm vào tình cảnh ngặt nghèo hơn cơ. Ví như huyệt Hùng Kê Đề Nhật trên dãy Kê
Đề, ban ngày phá ban đêm đã có người gặp họa sát thân, từ đó suy ra các vị cũng
không cấp thiết phải xem phong thủy...”