Thế Giới Nghịch - Chương 051

CHƯƠNG 051

Trời vẫn mưa suốt cả ngày ở miền Nam Sumatra. Sàn rừng ẩm ướt. Lá cây ẩm ướt. Mọi thứ đều ẩm ướt. Các nhóm quay phim từ khắp thế giới đã chuyển sang tiến hành những nhiệm vụ khác từ lâu. Giờ đây Hagar chỉ còn trở lại rừng với vị khách duy nhất; một người đàn ông tên Gorevitch. Một nhà nhiếp ảnh động vật hoang dã nổi tiếng từ Tanzania.

Gorevitch đứng bên dưới một cây sung khổng lồ, mở túi vải bố, và lấy ra một túi lưới ni lông, trông giống một cái võng. Ông ta đặt nó trên mặt đất một cách cẩn thận. Rồi ông ta lấy ra một hộp kim loại dài, bật nắp, lắp ráp một cây súng trường.

“Ông biết làm vậy là trái luật mà.” Hagar nói. “Đây là khu bảo tồn.”

“Cục cứt.”

“Nếu người gác rừng vào đây thì tốt nhất là ông đừng để họ thấy mấy thứ đó.”

“Không thành vấn đề.” Gorevitch sạc bộ phận nén, mở ổ đạn ra. “Anh chàng này có lớn không hả?”

“Nó là một con vật còn nhỏ tuổi, hai ba tuổi gì đó. Có lẽ nặng 30 kg. Cũng có thể nhẹ hơn.”

“Được rồi. 10 cc vậy.” Gorevitch rút một mũi tên ra khỏi hộp, kiểm tra mức độ, rồi luồn nó vào ổ đạn. Rồi một mũi tên nữa. Và một mũi nữa. Ông ta đóng ổ đạn lại. Ông ta nói với Hagar. “Lần cuối anh thấy nó là khi nào?”

“Mười ngày trước.”

“Ở đâu?”

“Gần đây.”

“Nó trở lại không? Đây có phải là phạm vi thường trú của nó không?”

“Hình như là vậy.”

Gorevitch nheo mắt xuống bộ phận nhắm của súng. Ông ta quơ súng theo hình vòng cung, đưa lên trời, rồi đưa xuống. Khi đã ưng ý, ông ta đặt súng xuống.

“Liều thuốc súng của ông vừa đủ thấp chứ?”

“Đừng lo.” Gorevitch nói.

“Còn nữa, nếu nó đang ở cao trên vòm cây, ông không thể bắn bởi vì…”

“Tôi nói là đừng có lo rồi mà.” Gorevitch nhìn Hagar. “Tôi biết mình đang làm gì. Liều này chỉ đủ làm nó loạng choạng thôi. Nó sẽ tự động đi xuống và một lúc lâu sau nó mới quỵ. Ta có thể phải theo dõi nó trên mặt đất một thời gian.”

“Trước đây ông làm như vậy rồi à?”

Gorevitch gật đầu.

“Với đười ươi?”

“Tinh tinh.”

“Tinh tinh thì khác rồi.”

“Thật á.” Giọng mỉa mai.

Hai người rơi vào một khoảng lặng không thoải mái. Gorevitch lấy máy quay và chân kiềng rồi dựng trên mặt đất. Rồi sau đó là một cái micro tầm xa có một cái đĩa dài 30,48 cm, ông ta gắn đĩa lên đỉnh máy quay bằng một thanh đứng. Một thiết bị nhìn rất vụng về nhưng lại rất hiệu quả, Hagar nghĩ.

Gorevitch ngồi xổm xuống và chăm chú nhìn về phía khu rừng. Hai người lắng nghe tiếng mưa và chờ đợi.

Những tuần gần đây, chuyện con đười ươi biết nói ấy đã mờ nhạt trên phương tiện truyền thông. Câu chuyện về nó có cùng kết cục với những bài viết về các loài động vật khác, đều thất bại: con chim gõ kiến ở bang Arkansas không ai tìm lại được, con dã nhân Congo cao 1,83 mét mà không ai có thể định vị mặc dù người bản xứ đã kể nhiều về nó, và con dơi khổng lồ có sải cánh dài 3,66 mét mà người ta nói đã nhìn thấy trong rùng rậm ở New Guinea.

Theo Gorevitch nghĩ, xu hướng càng ít người quan tâm đến những chuyện như thế này càng rất lý tưởng. Bởi vì khi con dã nhân cuối cùng bị phát hiện lần nữa, các phương tiện truyền thông sẽ chú ý hơn gấp mười lần lúc trước.

Nhất là khi Gorevitch định làm nhiều chuyện khác hơn nữa ngoài việc thu âm con dã nhân biết nói này. Ông ta định bắt sống nó mang về.

Ông ta gài chặt cổ áo khoác lại trước cơn mưa ầm ĩ, rồi ông ta chờ đợi.

Lúc này là chiều muộn, trời bắt đầu sẫm tối. Gorevitch đang ngủ gà ngủ gật thì ông ta nghe một giọng khàn khàn nói:

Alors, Merde.

Ông ta mở mắt ra. Ông ta nhìn Hagar đang ngồi gần đó.

Hagar lắc đầu.

Alors. Comment ça va?”

Gorevitch chầm chậm nhìn quanh.

Merde. Scumbag. Espèce de con.” Đó là một tiếng khẽ, phát từ cổ họng, như người say ở quán rượu. “Fungele a usted.”

Gorevitch bật máy quay lên. Ông ta không biết tiếng nói phát ra từ đâu, nhưng ít ra ông ta có thể thu lại nó. Ông ta lia chầm chậm ống kính theo hình vòng cung, vừa lia vừa theo dõi cường độ âm thu vào micro. Vì đây là micro định hướng nên ông ta có thể xác định được âm thanh đó đến từ... phía Nam.

Cách chỗ ông ta đứng hướng chín giờ. Ông ta nhắm vào ống ngắm, phóng to lên. Ông ta không thấy gì cả. Khu rừng mỗi lúc mỗi tối dần.

Hagar chỉ đứng bất động gần đó quan sát.

Lúc này có tiếng đâm sầm vào cành, và Gorevitch thoáng thấy một bóng đen vụt nhanh qua ống kính. Ông ta nhìn lên và thấy cái hình thù ấy di chuyển càng lúc càng lên cao, đu đưa từ cành thấp lên cành cao trong khi nhảy vụt vào vòm cây lá trên đầu. Chỉ sau vài khoảnh khắc, con đười ươi đã ở trên không trung cách đầu họ 21,33 mét.

Gods vloek het. Asshole wijkje. Vloek.”

Ông ta tháo máy quay ra khỏi kiềng đỡ, tìm cách quay phim. Chỉ một màu đen. Không thấy gì cả. Bật chế độ quay về đêm lên. Ông ta không thấy gì ngoài những vệt xanh lá cây xuất hiện khi con thú chui ra chui vào đám lá dày đặc. Con đười ươi đang di chuyển cao hơn và theo phương thẳng.

Vloek het. Moeder fucker.”

“Nó có cái miệng sạch thật.” Nhưng tiếng nói càng lúc càng yếu ớt.

Gorevitch nhận ra ông ta phải quyết định, và phải quyết định nhanh. Ông ta đặt máy quay xuống rồi với lấy cây súng trường. Ông ta đưa súng lên và nhìn qua kính ngắm. Chế độ dạ thị quân đội, màu lục sáng, rất rõ. Ông ta thấy con dã nhân, thấy cặp mắt phát lên những đốm sáng trắng...

Hagar nói:

“Đừng!”

Con đười ươi nhảy sang một cây khác, lơ lửng trên không trung trong một thoáng.

Gorevitch bắn.

Ông ta nghe có tiếng ga bị xì và tiếng mũi tên ghim qua đám lá.

“Trượt rồi.” Ông ta lại nâng súng lên.

“Đừng làm vậy...”

“Im đi.” Gorevitch ngắm, bắn.

Trong lùm cây bên trên, có một khoảng ngừng ngắn ngủi trong tiếng chuyển cành.

“Ông bắn trúng nó rồi.” Hagar nói.

Gorevitch chờ.

Tiếng cành lá lại bắt đầu xào xạc. Con đười ươi đang di chuyển, gần như ngay trên đầu.

“Không, tôi trượt rồi.” Gorevitch nâng súng lên lần nữa.

“Ông bắn trúng rồi. Nếu ông bắn nữa thì...”

Gorevitch bắn.

Một tiếng khí vụt qua gần tai ông ta, sau đó không có tiếng động gì. Gorevitch hạ súng xuống nạp đạn, mắt vẫn chăm chú nhìn vòm cây trên đầu. Ông ta cúi xuống mở hộp kim loại ra, rồi mò tìm thêm băng đạn. Lúc nào ông ta cũng để mắt nhìn lên trên.

Yên lặng.

“Ông bắn trúng nó rồi.” Hagar nói.

“Chắc vậy.”

“Tôi biết là ông đã bắn trúng mà.”

“Không, anh không biết đâu.” Gorevitch bỏ thêm ba băng đạn vào súng. “Anh không biết đâu.”

“Nó có đi được nữa đâu. Ông bắn trúng nó rồi.”

Gorevitch vào tư thế, nâng súng lên, đúng lúc đó ông ta thấy một hình thù tối đen lao xuống. Đó là con đười ươi, rơi thẳng xuống từ vòm cây cách đầu họ hơn 45,72 mét.

Con thú đâm sầm xuống đất ngay dưới chân Gorevitch, bùn văng tung tóe. Con đười ươi không cử động. Hagar rọi đèn pin xung quanh.

Ba mũi tên nhô ra từ cơ thể nó. Một mũi ở chân, hai mũi ở ngực. Con đười ươi đang nằm bất động. Mắt nó mở to nhìn lên.

“Tuyệt.” Hagar nói. “Hay lắm.”

Gorevitch quỳ gối xuống đám bùn, đặt miệng mình lên cặp môi dày của con đười ươi và thổi không khí vào phổi nó, để làm nó tỉnh lại.