Nhà Tuck Bất Tử - Chương 14 - 15

Chương 14

Gia đình Tuck chẳng còn việc gì khác phải làm ngoài chuyện đi
ngủ. Trời tối quá không thể xông qua ra ngoài tìm tên trộm ngựa, vả lại dù sao
đi nữa, họ cũng chẳng biết hắn đã lấy ngựa vào lúc nào và trốn đi đâu.

“Mà cũng giỏi thiệt ba ha,” Jesse nói, “đến nhà người ta còn
chôm ngựa ngay trước mũi họ!”

“Cũng phải,” ông Tuck nói. “Nhưng vấn đề là đây chỉ là một
tên trộm bình thường hay ai đó có lý do đặc biệt nào khác? Ba chẳng thích ý
tưởng này chút nào. Ba có linh cảm xấu về toàn bộ chuyện này.”

“Thôi mà ông,” bà Mae nói. Lúc này bà đang trải tấm mền bông
lên chiếc ghế sofa cũ kỹ, làm thành giường ngủ cho Winnie. “Ông lo lắng quá rồi
đó. Giờ mình cũng đâu làm gì được, chẳng nên nhặng xị lên làm gì. Dù sao cũng
đâu có lý do gì mà ông cho là bất bình thường cơ chứ. Thôi mà, cả nhà mình đi
ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh táo rồi mới bàn tiếp đi nha.

Mấy thằng bây, lên gác đi, mà không được nói chuyện đâu đấy -
nói chuyện là tụi bây làm ba mẹ mất ngủ cho coi. Winnie, đi ngủ đi con. Con sẽ
ngủ ở chỗ thượng hạng trên cái ghế sofa này nè.”

Thế nhưng Winnie chẳng thể nào ngủ nổi lâu thật là lâu sau
đó. Nệm ghế sofa gồ lên lổn nhổn và có mùi như báo cũ; còn miếng đệm ghế bà Mae
đưa cho cô làm gối thì mỏng và cứng, thô ráp dưới má cô bé. Nhưng tệ hơn nữa là
cô vẫn còn mặc nguyên quần áo ban ngày vì đã dứt khoát từ chối lời đề nghị mặc
chiếc váy ngủ dự phòng của bà Mae, cái váy như một đống vải bông bạc phếch. Cô
chỉ thích mặc đồ ngủ của mình và ngủ theo giờ giấc thường ngày; không có hai
thứ ấy cô cảm thấy nhớ nhà kinh khủng. Niềm vui trên đường buổi sáng hôm nay đã
hoàn toàn biến mất; thế giới rộng lớn dường như thu hẹp lại và những nỗi sợ hãi
xa xưa nhất lại tràn ra tung tăng khắp tâm trí cô. Thật không thể tin được rằng
cô lại phải ở nơi này; thật phẫn nộ.

Nhưng cô bất lực vì không thể làm gì được, không thể kiểm
soát được những chuyện đã xảy ra và kiệt sức vì buổi chuyện trò trên thuyền
nữa.

Chuyện đó có thật không nhỉ? Có thật là họ không bao giờ chết
không, gia đình Tuck ấy?

Rõ ràng họ chưa từng cho rằng cô không tin tưởng họ. Họ chỉ
quan tâm đến việc cô phải giữ bí mật thôi. Thật ra cô chẳng hề tin chuyện đó.
Đúng là vớ vẩn. Phải không? Chà, phải không vậy ta?

Đầu óc Winnie quay cuồng. Nhớ đến người mặc đồ vàng là điều
duy nhất giúp cô khỏi trào nước mắt. “Chắc giờ ông ấy đã kể cho nhà mình biết
rồi,” cô nghĩ, lẩm bẩm trong đầu. “Mọi người chắc đã tìm mình nhiều giờ rồi.
Nhưng biết ở đâu mà tìm cơ chứ! Mà không. Ông ấy biết phương hướng tụi mình đi
mà. Thế nào ba cũng tìm được mình cho xem. Chắc giờ này cả nhà đang lên đường
kiếm mình đây.”

Cuộn mình trong tấm mền bông, cô cứ diễn đi diễn lại cảnh đó
trong đầu, trong khi mặt trăng ngoài kia lên cao dần biến mặt nước hồ thành màu
bạc. Trời đã mát hơn và có chút sương mù phảng phất, lũ ếch thảnh thơi tán gẫu.
Chẳng mấy chốc mấy chú dế cũng nhập cuộc bằng khúc ca nhịp nhàng lảnh lót.
Trong ngăn kéo bàn, chú chuột khẽ sột soạt, thưởng thức bữa khuya gồm mấy mẩu
vụn bánh rán bà Mae cho vào cho nó. Và cuối cùng tai Winnie nghe thấy những âm
thanh này rõ hơn cả tiếng nói của chính suy nghĩ trong đầu cô. Cô bắt đầu thư
giãn và lắng tai nghe không gian thanh vắng ngập tràn âm thanh ấy. Rồi, ngay
khi cô sắp sửa chìm vào giấc ngủ, cô nghe tiếng bước chân nhè nhẹ, và bà Mae
xuất hiện ngay bên cạnh. “Nằm có thoải mái không vậy con?” bà thầm thì.

“Dạ con ổn mà, cám ơn bác,” Winnie đáp.

“Bác xin lỗi con về mọi chuyện,” bà Mae nói. “Chỉ vì bác
không còn cách nào khác ngoài việc mang con về đây. Bác biết là phải ở lại đây
con không được vui cho lắm, nhưng... ừm... mà con nói chuyện với bác Tuck hay
không vậy?”

“Cũng bình thường ạ,” Winnie nói.

“Vậy tốt rồi. Thôi, bác đi ngủ đây. Ngủ ngon nhé con.”

“Dạ,” Winnie đáp.

Nhưng bà Mae vẫn còn nán lại đó. “Cả nhà bác đã sống cô độc
từ lâu lắm rồi,” cuối cùng bà lên tiếng, “nên chắc là cũng không biết cách đối
đãi khách khứa sao cho phải. Nhưng phải nói là ai cũng vui vì có con ở đây. Bác
ước chi con là... người nhà bác.” Nói rồi bà đưa tay ngượng nghịu vuốt mái tóc
của Winnie. “Thôi,” bà nói, “chúc con ngủ ngon.”

“Bác cũng ngủ ngon nha,” Winnie nói.

Và rồi một lát sau đến lượt ông Tuck đến, lo lắng nhìn xuống
cô đăm đăm. Ông mặc một chiếc áo ngủ trắng dài còn tóc tai thì rối bù. “Ồ!” ông
nói. “Còn thức hả con? Mọi thứ tốt chứ?”

“Dạ tốt,” Winnie đáp.

“Bác không cố ý làm phiền con,” ông nói. “Nhưng bác cứ nằm
trong kia nghĩ hoài là phải ra ngoài đây với con cho đến khi con ngủ.”

“Không cần phải vậy đâu bác,” Winnie nói, vừa ngạc nhiên lại
vừa cảm động. “Con không sao mà.”

Trông ông không yên tâm lắm. “Ừ... nhưng mà nếu cần gì thì
con cứ la lớn lên nhé? Bác ở ngay phòng bên - bác phóng qua đây liền à.” Rồi
ông nói tiếp, giọng thật trầm, “Đã lâu lắm rồi trong nhà bác mới lại có một đứa
trẻ đang lớn bình thường...” Giọng ông nhỏ dần. “Thôi. Ráng mà ngủ nha con. Cái
ghế sofa này chắc là con không quen lắm đâu nhỉ.”

“Dạ được mà bác,” Winnie nói.

“Cái giường cũng chẳng khá hơn mấy, nếu không bác đã đổi chỗ
cho con rồi,” ông nói.

Có vẻ như ông chẳng biết làm cách nào kết thúc câu chuyện.
Nhưng rồi ông cúi xuống hôn vội lên má cô rồi rút lui.

Winnie nằm đó với đôi mắt mở to. Cô cảm nhận được sự ân cần
quan tâm và cả - ngượng nghịu nữa. Và rồi cô bất giác tự hỏi điều gì sẽ xảy đến
với gia đình Tuck nếu ba cô đến. Ba sẽ làm gì cả nhà họ? Cô sẽ không bao giờ có
thể giải thích nổi làm sao mà họ lại ở cùng cô và họ đã khiến cô cảm thấy thế
nào. Cô cảm thất thật tội lỗi khi nhớ lại rằng trong bữa tối mình đã kết tội họ
là tội phạm. Quả thật, đúng là như vậy. Nhưng mặt khác thì...

Và nữa vị khách cuối cùng đến khiến cô càng bối rối hơn bao
giờ hết. Có tiếng cọt kẹt vang lên trên gác xép và rồi Jesse đang đứng đó nhìn
cô, tuấn tú và hào hứng làm sao dưới ánh trăng xanh nhạt. “Này, Winnie Foster,”
cậu thì thầm. “Em ngủ chưa vậy?”

Lần này thì cô ngồi dậy, kéo mền đắp phủ quanh mình, đột
nhiên trở nên ngượng ngập, và đáp, “Không, em chưa ngủ.”

“Vậy à, nghe anh nói nè.” Cậu quỳ xuống cạnh cô, mấy lọn tóc
xoăn rũ xuống và đôi mắt mở to. “Anh nghĩ kỹ rồi. Ba đúng về chuyện bảo em phải
giữ bí mật. Cũng chẳng khó hiểu mấy. Nhưng chuyện là, em đã biết về thứ nước đó
mà lại sống ngay cạnh nó nữa nên em đến đó lúc nào mà chẳng được, vậy thì, nghe
nè, sẽ như thế nào nếu em chờ cho đến năm em mười bảy tuổi, bằng tuổi anh bây
giờ đó - trời ạ, chỉ còn sáu năm nữa thôi - rồi em uống thứ nước đó và rồi bỏ trốn
cùng anh! Hai đứa mình thậm chí còn có thể cưới nhau nữa. Như vậy tuyệt quá
phải không nào! Mình sẽ có biết bao nhiêu thời gian cùng nhau đi khắp thế gian,
ngắm nhìn mọi thứ. Nghe này, ba mẹ anh và anh Miles, họ chẳng biết cách tận
hưởng những gì mình đang có. Tại sao phải như vậy, hả Winnie, đời là phải vui
sống đúng không nào? Nếu không thì nó còn ý nghĩa gì nữa? Đó là những
điều anh muốn nói. Rồi em và anh, chúng mình sẽ sống hạnh phúc
mãi mãi, không bao giờ cạn. Như thế chẳng hay sao?”

Lại lần nữa Winnie ngưỡng mộ cậu, quỳ gối nơi đây bên cạnh cô
dưới ánh trăng này. Cậu không điên. Làm sao mà điên được cơ chứ? Chỉ là - quá
tuyệt vời mà thôi. Thế nhưng cô đã bị làm cho tê liệt. Cô chẳng biết làm gì
khác ngoài nhìn cậu trân trân.

“Em cứ nghĩ kỹ đi, Winnie Foster,” Jesse thầm thì vẻ chân
thành. “Tiếp tục nghĩ về điều đó một chút nha, coi có được không. Dù sao thì,
hẹn gặp lại em sáng mai. Được chứ?”

“Dạ được,” cố gắng lắm cô mới thì thầm đáp lại. Cậu đi rồi,
trở lên những bậc thang kêu cót két, nhưng Winnie vẫn còn ngồi đó, tỉnh như
sáo, hai má nóng bừng. Chẳng biết làm thế nào với lời đề nghị bất ngờ này,
chẳng thể “tiếp tục nghĩ về điều đó” được. Vì cô còn chẳng biết nên tin vào
chuyện gì nữa. Sau cùng cô lại nằm xuống, đăm đăm nhìn ánh trăng thêm nửa tiếng
trước khi chìm vào giấc ngủ.

Chương 15

Tại làng Treegap, cũng vẫn là ánh trăng ấy phủ màu trắng bạc
trên mái ngôi nhà đừng-đụng-vào-tôi, nhưng bên trong nhà thì đèn vẫn còn thắp. “Đúng
vậy”, người mặc đồ màu vàng nói. “Tôi biết con nhỏ ở đâu.” Lúc này gã đang ngồi
tựa lưng trên chiếc ghế tại nhà khách bóng lộn nhà Foster, đôi chân thon dài
bắt chéo và chân trên bắt đầu khẽ rung theo nhịp. Gã móc cái mũ vào đầu gối và
cười, đôi mắt nheo lại. “Tôi đi theo chúng, thế đấy. Giờ này con bé đang ở chỗ
bọn chúng, ngay khi thấy được hang ổ chúng là tôi quay lại đây liền. Tôi nghĩ
thế nào cả nhà ta cũng thức cho mà coi. Bà và anh chị đây đã tìm con bé cả ngày
nay rồi, chắc chắn là vậy mà chắc là lo phải biết.”

Rồi gã giơ một bàn tay lên, lờ đi những tiếng cảm thán của
mọi người, và bắt đầu vuốt chòm râu mỏng. “Cả nhà mình biết đấy” gã nói vẻ trầm
tư, “tôi đã đi cả một quãng đường dài để kiếm một khu rừng y chang khu rừng kế
bên nhà của bà và anh chị đây. Được sở hữu một nơi như vậy thật là một điều có
ý nghĩa lớn lao đối với tôi. Mà có được hàng xóm như nhà ta đây mới thích chứ!
Và xin hiểu cho, tôi sẽ chẳng đốn mấy cây đâu. Mọi người thấy đó, tôi đâu phải
loại người mọi rợ. Không chặt nhiều, chỉ vài cây thôi. Nhà ta sẽ thấy chẳng hề
đổi khác, thật đấy.” Gã làm điệu bộ bằng mấy ngón tay dài thòng trắng bệch và
cười, khuôn mặt nhăn lại ra chiều thân mật. “Tôi nghĩ mình sẽ là bạn tốt. Mà
con bé và tôi, tụi tôi đã là bạn rồi. Thật là nhẹ nhõm nếu được thấy nó trở về
nhà bình an, chẳng phải vậy sao?” Gã tặc lưỡi và nhíu mày. “Kinh khủng thật,
bắt cóc cơ đấy. Cũng may là có tôi chứng kiến! Trời ạ, nếu mà không có tôi thì
nhà mình chắc chẳng bao giờ còn nghe được tin tức gì của con bé nữa hết. Chúng
là một bọn nhà quê thô lỗ, bọn bắt cóc đấy. Ai mà biết được lũ vô học đó có thể
làm những gì. Đúng đó.” Đến đây gã thở dài, nhướng đôi mày lên rồi lại mỉm
cười, “hình như tôi là người duy nhất trên đời này biết phải tìm cô bé ở đâu.”

Nói rồi gã đàn ông mặc đồ vàng rướn người về phía trước. Bộ
mặt dài ngoằng đanh lại. “Giờ thì, tôi chắc là không cần phải nói huỵch toẹt ra
với những người như bà và anh chị đây. Có một số loại người ta đã gặp dường như
chẳng thể nào hiểu nhanh được bất cứ vấn đề gì, và như thế thực sự khiến mọi sự
khó khăn. Nhưng như nhà mình thì tôi không cần phải giải thích
nhiều. Tôi có thứ mọi người muốn và mọi người có thứ tôi muốn. Dĩ nhiên là nhà
ta có thể tự tìm được con nhỏ mà không cần tôi nhưng…có khi tìm ra rồi thì đã
quá trễ. Cho nên: tôi muốn khu rừng đó còn nhà mình thì muốn đứa trẻ. Một vụ
làm ăn đơn giản và sòng phẳng.”

Nói rồi gã nhìn quanh ba khuôn mặt sững sờ ấy và như chẳng
thấy gì khác ngoài vẻ bình thản tán thành, gã tươi cười mãn nguyện và xoa xoa
hai bàn tay vào nhau. “Xong rồi nha,” gã nói. “Tôi biết ngay mà, tôi còn tự nói
với mình, ‘Đây là những người thông minh và sáng suốt!’ Tôi ít khi nào đánh giá
tính cách người ta sai lắm. Ít khi phải thất vọng. Thế nhé! Việc còn lại là
viết lên giấy trắng mực đen, cho tôi cánh rừng đó rồi ký tên vào. Tốt nhất, mọi
người đồng ý chứ, là làm cho mọi việc thật rõ ràng và hợp pháp. Mấy chuyện còn lại
thì dễ dàng thôi. Không phải lo gì cả. Nhờ anh đến báo cho viên cảnh sát khu
vực biết, rồi tôi sẽ cùng ông ấy đi mang đứa nhỏ về và bắt bọn tội phạm đó.
Không - ồ, không đâu, anh Foster à - tôi biết là anh rất lo lắng nhưng mà anh
không được đi theo. Bọn tôi sẽ làm việc này theo cách của mình. Cứ vậy đi!
Chuyện không may ấy gần như là đã giải quyết xong cả rồi phải không nào? Thật
mừng là tôi có mặt ở đây để giúp mọi người!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3