Nhà Tuck Bất Tử - Chương 20 - 21
Chương 20
Winnie đứng đó, má áp vào ngực ông Tuck, cánh tay ôm chặt lấy
người ông. Cô run rẩy, hai mắt nhắm tịt. Cô có thể cảm thấy hơi thở gấp gáp của
ông. Bầu không khí lúc này yên lặng đến rợn người.
Viên cảnh sát Treegap quỳ bên cạnh thân thể sóng soài của
người mặc đồ vàng và rồi nói, “Anh ta còn sống. Tối thiểu thì vẫn chưa chết.”
Winnie hé mắt ra một chút. Cô bé nhìn thấy khẩu súng vẫn nằm
trên mặt cỏ ngay chỗ bà Mae đã quăng nó xuống. Cô cũng thấy đôi tay của bà nữa,
buông thõng, nắm chặt lại rồi lại buông thõng ra. Trời nóng như đổ lửa và bên
tai cô một chú muỗi đang vo ve.
Viên cảnh sát đứng dậy. “Tại sao bà bắn anh ta vậy?” ông nói,
khò khè bực dọc.
“Ông ta bắt đứa nhỏ đi,” bà Mae nói. Giọng nghe yếu ớt và
kiệt quệ. “Ông ta bắt nó đi, ngược lại ý muốn của nó.”
Đến đây thì viên cảnh sát bắt đầu bùng nổ. “Cái gì, bà kia,
bà đang nói gì vậy? Bắt đứa nhỏ đi ngược lại ý muốn của nó hả? Chính bà làm vậy
thì có. Bà bắt cóc nó mà.”
Lúc này Winnie liền buông ông Tuck ra và quay người lại. Cô
đã hết run. “Họ không bắt cóc con,” cô nói. “Con đến đây vì con muốn vậy.”
Sau lưng cô, ông Tuck hít vào thật mạnh.
“Con muốn vậy à?” viên cảnh sát lặp lại, trố mắt nghi ngờ. “Con muốn à?”
“Dạ đúng,” Winnie nói không hề nao núng. “Họ là bạn của con.”
Viên cảnh sát nhìn cô chằm chằm. Cặp chân mày nhướng cao, ông
gãi gãi cằm và buông khẩu súng của mình suống đất. Rồi ông nhún vai và nhìn
xuống người đàn ông mặc đồ vàng đang nằm bất động trên cỏ, ánh mặt trời chói
chang làm khuôn mặt và đôi tay gã trắng lóa. Mắt gã đang nhắm, nhưng ngoại trừ
chi tiết ấy, trông gã giống một con rối hơn bao giờ hết, con rối bị quăng vào
xó một cách bất cẩn, tay chân mỗi cái một phương mắc giữa đám dây nhợ rối như
tơ vò.
Chỉ một cái liếc qua đó cũng đã đủ gắn chặt chặt hình hài của
người đàn ông ấy trong tâm trí Winnie. Cô vội đưa mắt đi chỗ khác, nhìn sang
ông Tuck cho nhẹ nhõm. Nhưng ông lại không nhìn cô mà đang nhìn chằm chằm vào
cái thân thể đang nằm trên mặt đất ấy, người hơi chúi về trước, lông mày cụp
xuống, miệng khẽ há ra. Trông ông như đang bị mê hoặc và còn - thật vậy, ghen
tị nữa - giống như một kẻ đói khát đang thèm thuồng nhìn bữa yến tiệc qua cửa
sổ. Winnie không thể chịu nổi phải nhìn thấy ông như vậy. Cô bé đưa tay ra chạm
vào ông và như có phép màu đập tan câu thần chú. Ông chớp mắt và nắm lấy tay
cô, siết lại.
“Thôi, dù sao thì,” sau cùng viên cảnh sát cũng lên tiếng,
đổi giọng câu chuyện, “tôi cũng phải chịu trách nhiệm ở đây. Mang tay này vào
nhà trước khi gã chết khô. Giờ tôi nói cho các người biết đây: nếu anh ta mà
không qua khỏi thì các người gặp rắc rối to đấy. Giờ thì, việc chúng ta phải
làm là đây. Bà,” ông nói, tay chỉ vào bà Mae, “bà phải đi với tôi, bà và con bé
này. Bà phải bị tống giam ngay; còn con bé thì, tôi phải đưa nó về nhà. Còn mấy
người các anh, ở lại đây với gã này. Trông nom hắn. Tôi sẽ đưa bác sĩ đến đây
sớm nhất có thể. Đáng lẽ phải dẫn theo một cảnh sát nữa nhưng tôi đâu lường
trước được chuyện như thế này sẽ xảy ra. Thôi, giờ trễ quá rồi đấy. Được rồi,
lên đường đi thôi.”
Tiếng Miles nói thật khẽ, “Mẹ. Tụi con sẽ đưa mẹ ra ngay
thôi.”
“Đừng lo nhé, mẹ,” Jesse nói.
“Đừng lo lắng gì cho mẹ cả,” bà Mae nói, vẫn bằng cái giọng
kiệt sức ấy. “Mẹ sẽ ổn thôi.”
“Ổn à?” viên cảnh sát kêu lên. “Mấy người các người giỏi quá
ha. Nếu gã đó mà chết, bà sẽ có giá treo cổ. Đó là thứ bà sẽ nhận được, nếu bà
cho rằng đó là ổn.”
Khuôn mặt ông Tuck nhăn nheo cả lại. “Giá treo cổ?” ông thều
thào. “Treo cổ à?”
“Đúng vậy,” viên cảnh sát nói. “Đó là luật. Giờ thì lên đường
thôi.”
Miles và Jesse nâng người mặc đồ vàng lên và cẩn thận mang gã
vào nhà, nhưng ông Tuck vẫn còn đứng đó nhìn nhìn trừng trừng, và Winnie có thể
đoán được ông đang nghĩ đến điều gì. Viên cảnh sát đỡ cô lên ngựa của ông và
dẫn bà Mae về phía con ngựa của bà. Nhưng Winnie không rời mắt khỏi ông Tuck.
Khuôn mặt ông tái nhợt, những nếp nhăn hằn sâu hơn bao giờ hết, còn đôi mắt thì
trống rỗng và trũng xuống. Cô nghe thấy ông thì thào lần nữa, “Giá treo cổ!”
Và rồi Winnie nói một điều trước đây cô chưa từng nói, nhưng
là những lời đôi khi cô đã từng nghe và luôn mong chờ được nghe thấy. Chúng
nghe thật lạ trên đôi môi của chính cô và khiến cô ngồi thẳng người lên. “Bác
Tuck,” cô nói, “đừng lo lắng. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi mà.”
Viên cảnh sát ngước nhìn lên và lắc đầu. Rồi nắm chặt khẩu
súng của mình, ông leo lên ngồi phía sau lưng Winnie và quay ngựa về hướng con
đường mòn. “Bà đi trước đi,” ông quát bà Mae. “Tôi phải canh chừng bà. Còn ông,”
ông gằn giọng nói với ông Tuck, “ông lo mà cầu nguyện cho gã đó đừng có chết
đi. Tôi sẽ ráng quay lại sớm nhất có thể.”
“Mọi việc rồi sẽ ổn,” ông Tuck lặp lại chậm rãi.
Bà Mae, ngồi phịch xuống lưng con ngựa già mập mạp, chẳng đáp
lời nào. Nhưng Winnie thì ngoái cổ qua người viên cảnh sát và quay lại nhìn ông
Tuck. “Rồi bác sẽ thấy,” cô nói. Và rồi cô quay về phía trước, lưng ngồi thật
thẳng. Cô đang trên đường trở về nhà, nhưng ý nghĩ ấy thật xa vời trong tâm
trí. Cô nhìn phía sau con ngựa đang đi trước mặt, chùm lông đuôi bụi bặm và khô
queo phất phơ. Và cô nhìn cái lưng còng xuống, lắc lư của người đàn bà đang
cưỡi nó.
Họ đi xuyên qua những rặng thông mờ ảo, viên cảnh sát thở khò
khè bên tai cô, và hiện ra giữa không gian mát dịu phủ màu xanh mướt, Winnie
lại nhìn thấy thế giới rộng lớn trải ra trước mắt, lấp lánh ánh sáng và triển
vọng. Nhưng những triển vọng đó giờ đây đã khác rồi.
Không còn là chuyện điều gì sẽ xảy ra với cô nữa mà là chuyện
chính cô có thể ngăn cản không cho những điều gì xảy ra. Vì việc duy nhất mà cô
nghĩ đến là một điều nhất thiết vừa khủng khiếp lại vừa rõ ràng: bà Mae Tuck
nhất định không được bước chân đến giá treo cổ. Dù chuyện gì có xảy ra với
người mặc đồ vàng ấy đi chăng nữa thì bà Mae Tuck cũng không thể bị treo cổ được.
Bởi vì nếu tất cả việc họ nói đều đúng, thì bà Mae Tuck, ngay cả khi là một tên
sát nhân tàn ác nhất và xứng đáng bị tử hình - cũng sẽ không thể chết.
Chương 21
Winnie kéo chiếc ghế xích đu nhỏ đến bên cửa sổ phòng ngủ và
ngồi xuống. Cô đã được tặng chiếc ghế xích đu này khi hãy còn bé xíu nhưng đến
tận bây giờ đôi lúc, khi không ai buồn để ý, cô vẫn thường co mình ngồi vào nó,
bởi chuyển động đung đưa gợi cô nhớ về một điều gì đó thật dễ chịu, một điều gì
đó thật dịu êm, những điều sẽ không bao giờ còn có thể hiện lên ngay trong tâm
trí cô được nữa. Và đêm nay cũng vậy, cô muốn được vỗ về an ủi.
Viên cảnh sát đã đưa cô về đến nhà. Mọi người ôm chầm lấy cô
liền tức thì, xô cổng, mở toang và lao ra, cúi xuống ôm chầm lấy cô, mẹ cô nức
nở, ba cô chẳng nói nổi nên lời, chỉ biết ghì chặt cô vào lòng, còn bà thì líu
cả lưỡi vì vui sướng. Đã có một khoảng lặng điếng người khi viên cảnh sát thông
báo cho mọi người biết rằng cô đã tự ý bỏ nhà đi, nhưng chẳng cần kéo dài được
lâu. Cả nhà cô chẳng hề tin vào chuyện đó, và bà cô còn nói, “Chính là lũ yêu
tinh đó. Chúng tôi nghe thấy tiếng chúng mà. Chắc là tụi nó bỏ bùa con nhỏ
rồi.”
Và thế là mọi người mang cô vào nhà, và sau khi đã nằn nì bắt
cô phải tắm rửa sạch sẽ rồi, cả nhà liền cho cô ăn, âu yếm vuốt ve cô và chẳng
chịu, cùng vài tiếng cười khe khẽ và lẩm bẩm, chấp nhận câu trả lời rằng cô đã
bỏ nhà đi cùng gia đình nhà Tuck bởi vì - ừm, chỉ vì cô muốn như vậy. Người nhà
ấy đã đối xử rất tốt với cô, cho cô ăn bánh rán nè và còn dắt cô đi câu cá nữa.
họ là những người lương thiện và tử tế. Tuy nhiên, dù gì thì, tất cả những điều
này, ấn tượng tốt mà cô cố tạo ra cho những người bạn của của mình này, sẽ bị
xóa sạch khi cô kể cho cả nhà chuyện xảy ra với người mặc đồ vàng. Có thật là
cả nhà đã cho gã khu rừng để đổi lại việc tìm thấy cô không? Đúng là như vậy
thật. Nhưng có lẽ giờ đây gã chẳng cần đến khu rừng ấy nữa đâu. Bà Mae đã phang
cho gã bằng khẩu súng và giờ gã đang bị thương nặng. Mọi người đã đón nhận
thông tin này với tâm trạng lẫn lộn niềm hy vọng và nỗi kinh hoàng, rồi cha cô
lên tiếng, “Ba nghĩ là khu rừng sẽ trở lại là của nhà mình nếu người đó… nghĩa
là, nếu gã không…”
“Ý ba là, nếu ổng chết phải không ạ?” Winnie nói, tỉnh khô
trong lúc cả nhà cô ngồi đó, sững sờ. Rồi ngay sau đó, mọi người liền bế cô lên
giường và chúc cô ngủ ngon bằng thật nhiều nụ hôn nhưng vừa rón rén rời khỏi
phòng ngủ của cô họ vừa lo lắng ngoái đầu lại chăm chăm nhìn cô như thể cảm
nhận được một con người khác so với trước đây, cứ như một phần gì đó trong cô
đã biến mất vậy.
Đúng, Winnie nghĩ thầm, khoanh tay chéo nhau trên bệ cửa sổ,
đúng là cô đã khác với trước đây thật. Những chuyện đã xảy ra với cô chỉ thuộc
về một mình cô mà thôi, chẳng liên quan gì đến cả nhà cả. Đây là lần đầu tiên
như vậy. Và dẫu có kể bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng giúp mọi người hiểu hay
chia sẻ cảm giác của cô vào lúc này. Đó là một cảm giác vừa mãn nguyện vừa cô
đơn, ùa đến cùng một lúc. Khi cô đu đưa trên chiếc ghế, chăm chú nhìn ánh chiều
chạng vạng ngoài cửa sổ, cảm giác êm dịu thấm dần vào máu cô. Cảm giác ấy -
ràng buộc cô với gia đình mình, với ba mẹ và bà bằng những sợi chỉ chắc chắn,
quá lâu đời và quý giá đến mức chẳng thể đứt lìa. Nhưng giờ đây lại có những
sợi chỉ mới, bền chắc và lôi kéo, ràng buộc cô với gia đình Tuck mạnh mẽ như
thế.
Winnie ngắm nhìn bầu trời chuyển dần sang đen thẫm phía trên
cánh rừng bên ngoài cửa sổ. Chẳng có nổi dấu hiệu dù chỉ nhỏ nhất của một cơn
gió để làm dịu bớt tối tháng Tám ngột ngạt. Và rồi, trên những ngọn cây tận
đường chân trời phía xa xa, một ánh chớp trắng lóa chợt lóe lên. Chớp câm. Nó
lóe lên dai dẳng liên hồi, không một tiếng động. Như một nỗi đau vậy, cô nghĩ.
Và rồi đột nhiên cô khao khát mong chờ cơn giông đến.
Cô khẽ tì đầu lên tay và nhắm mắt lại. Ngay lập tức, hình ảnh
người mặc đồ vàng hiện ra.
Cô lại nhìn thấy gã, nằm sóng soài bất động trên bãi cỏ úa vì
ánh mặt trời. “Ổng không thể chết được,” cô thì thầm, nghĩ đến bà Mae. “Không
được chết.” Rồi cô nhớ lại những kế hoạch của gã về thứ nước suối đó và tiếng
ông Tuck nói, “Tất cả bọn họ rồi sẽ đổ về đó như ruồi bu đĩa mật.” Và cô nghĩ
thầm, “Nếu chuyện về con suối đó là thật thì gã phải chết. Phải là như thế. Và
chính vì vậy mà bác ấy đã làm chuyện đó.”
Rồi cô nghe thấy có tiếng vó ngựa trên con đường phía dưới,
một con ngựa đang vội vã chạy vào làng, và không lâu sau đó, có tiếng bước chân
đi tới và tiếng gõ cửa. Winnie rón rén ra khỏi phòng và nấp trong bóng tối ở
đầu cầu thang. Đó chính là viên cảnh sát. Cô nghe tiếng ông ta nói, “Chuyện là
vậy đấy, anh Foster. Chúng ta không thể buộc tội bắt cóc được vì con gái anh
nói là không phải vậy. Nhưng dù sao thì bây giờ cũng chẳng còn quan
trọng nữa. Bác sĩ vừa về cách đây mấy phút. Cái gã đó - ông bán đất cho gã phải
không? Hắn chết rồi.” Yên lặng một lát rồi mấy giọng nói khác xì xầm; rồi có
tiếng diêm quẹt và bốc lên mùi hăng hăng của xì gà mới đốt. “Vâng, bà ta cho
hắn một phát trí mạng. Thậm chí hắn còn không kịp chống trả nữa. Cho nên vụ này
cũng dễ xử thôi, vì chính tôi thấy bà ta bắn mà. Chứng kiến tận mắt. Không gì
phải nghi ngờ cả. Họ treo cổ bà ta là cái chắc.”
Winnie trở lại phòng trèo lên giường. Cô nằm trong bóng tối,
chống cằm trên gối và nhìn chằm chằm về khoảng sáng hơn ở chỗ ô cửa sổ vuông,
nhìn tia chớp dai dẳng ấy. Giống như một nỗi đau, cô lại nghĩ thầm, cơn đau âm
ỉ trên rìa bầu trời. Bà Mae đã giết chết gã mặc đồ vàng. Và bà cố ý làm như
vậy.
Winnie đã từng giết một con ong bắp cày, vì sợ hãi và giận
dữ, vừa kịp để không bị nó đốt. Cô đã đập nó bằng một cuốn sách và giết chết
nó. Nhưng rồi nhìn thấy thân thể giập nát đó, đôi cánh mỏng bất động, cô đã ước
nó sống dậy được. Cô đã khóc vì con ong đó. Liệu giờ đây bà Mae có khóc vì gã
mặc đồ vàng đó không? Bất chấp ước muốn cứu thế giới tránh khỏi thảm họa của
bà, liệu bà có mong gã sống lại? Chẳng thể nào biết được điều đó. Nhưng bà Mae
đã làm điều mà bà nghĩ cần phải làm. Winnie nhắm mắt lại để không phải nhìn
thấy nhịp điệu câm lặng của tia chớp kia nữa. Giờ cô phải làm gì đó. Cô không
biết sẽ làm gì nhưng phải làm gì đó. Bà Mae Tuck không thể nào bị treo cổ được.