Nhà Tuck Bất Tử - Chương 24 - 25
Chương 24
Winnie rời khỏi nhà dễ dàng đến nỗi cô cảm thấy hơi hốt
hoảng. Cô đã gần như trông chờ rằng ngay giây phút mình đặt chân xuống bậc cầu
thang mọi người sẽ lập tức nhảy xổ ra khỏi giường và vây lấy cô cùng bao lời
kết tội. Nhưng chẳng một ai động đậy cả. Và cô sững người khi nhận ra rằng nếu
muốn mình có thể lẻn ra ngoài hết đêm này đến đêm khác mà cà nhà chẳng hề hay
biết. Suy nghĩ rằng mình lại một lần nữa lợi dụng lòng tin của mọi người càng
khiến cô thấy tội lỗi hơn bao giờ hết. Nhưng tối hôm nay, lần cuối cùng, cô
phải làm như vậy. Chẳng còn cách nào khác. Cô mở cửa và lẻn vào đêm tháng Tám
ngột ngạt.
Đi khỏi nhà cũng giống như rời bỏ thực tại và bước chân vào
một giấc mơ. Cô thấy cả người nhẹ bẫng, như thể đang bồng bềnh trôi dọc lối đi
ra đến cổng. Jesse đang ở đó, chờ đợi.
Không ai nói tiếng nào. Cậu nắm lấy tay cô và họ cùng nhau
chạy, nhẹ nhàng, xuôi theo con đường, qua những căn nhà đang chìm trong giấc
ngủ để vào trung tâm làng vắng lặng và mờ ảo.
Những ô cửa sổ lớn lắp kính đang lim dim giấc nồng chẳng thèm
bận tâm - chẳng nhìn thấy họ, chẳng soi bóng họ. Xưởng rèn, xưởng xay, nhà thờ,
cửa hàng, tất cả sống động và bận rộn suốt cả ngày giờ không một bóng người, lù
lù như những đống và hình thù đen đúa chẳng thể phân biệt nổi công dụng hay ý
nghĩa. Và rồi trước mặt họ, Winnie nhìn thấy nhà tù, gỗ mới chưa sơn phết, ánh
đèn tỏa ra từ cửa sổ đằng trước. Và ở đó, trên khoảng sân trống trải đằng sau
nó, trông như hình chữ L khổng lồ lộn ngược, chính là cái giá treo cổ.
Bầu trời lóe ánh nắng, Nhưng lần này không phải là chớp câm
như trước vì chỉ vài giây sau đó một tiếng đì đùng, dù vẫn ở xa, loan báo tin
rằng cuối cùng thì bão cũng đến. Một cơn gió nhẹ mát lành thổi bay làn tóc
Winnie, và từ đầu đó trong ngôi làng sau lưng họ vang lên tiếng chó cắn ma.
Hai bóng đen bước ra khỏi bóng tối khi Winnie và Jesse bước
tới. Ông Tuck kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt còn Miles thì siết chặt tay
cô. Chằng ai nói lời nào. Rồi bốn người bọn họ len lén lẻn vào sau lưng tòa
nhà. Ở đó, quá cao để Winnie nhìn vào được, là chiếc cửa sổ có chấn song lọt ra
những tin sáng yếu ớt. Winnie ngước lên nhìn chăm chăm vào những thanh sắt đen
xen kẽ ánh đèn vàng le lói. Trong đầu cô bỗng hiện ra mấy câu trong một bài thơ
cổ:
“Tường đá đâu làm nên nhà tù,
Song sắt đâu làm nên lồng cũi.”
Những câu thơ cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô cho đến khi
trở thành vô nghĩa. Một tiếng sấm nữa vang rền. Cơn bão đang đến gần hơn.
Lúc này anh Miles đang đứng trên một cái thùng và đổ dầu xung
quanh khung cửa sổ.
Một cơn gió cuộn mang theo cái mùi hăng nồng đặc quánh ấy đến
mũi Winnie. Ông Tuck đưa cho anh một dụng cụ và Miles bắt đầu nạy đinh đóng
khung cửa sổ vào tường. Miles biết nghề mộc. Anh có thể làm được việc này.
Winnie run rẩy nắm lấy tay Jesse thật chặt. Một cái đinh gỡ ra rồi. Thêm một
cái nữa. Ông Tuck rướn lên bắt lấy đinh bật ra từng cái một. Chiếc đinh thứ tư rít
lên ken két khi bị nạy lên và Miles phải thêm dầu vào.
Đằng trước nhà giam, viên cảnh sát ngáp ầm ĩ và bắt đầu huýt
sáo. Tiếng huýt sáo mỗi lúc một gần. Miles liền nhảy ngay xuống đất. Họ nghe
thấy tiếng bước chân người cảnh sát tiến về phòng giam bà Mae. Cánh cửa có chấn
song kêu lên loảng xoảng. Rồi tiếng bước chân xa dần, tiếng huýt sáo cũng không
nhỏ hẳn. Cửa bên trong đã đóng lại rồi và ánh đèn cũng biến mất.
Miles trèo lên ngay tức thì và tiếp tục nạy đinh. Chiếc thứ
tám đã ra rồi, thứ chín, thứ mười. Winnie đếm thật cẩn thận và cứ sau mỗi lần
như thế trí óc cô lại vang lên câu thơ, “Tường đá đâu làm nên nhà tù.”
Miles đặt đồ nghề nạy đinh xuống. Anh nắm chấn song cửa thật
chặt chuẩn bị giật ra và đứng trong tư thế sẵn sàng như vậy. “Ảnh còn chờ gì
nữa nhỉ?” Winnie nghĩ thầm. “Tại sao ảnh không...” Và rồi - một ánh chớp và
ngay sau đó là tiếng sấm rền vang. Giữa lúc ồn ào ấy, Miles giật một phát thật
mạnh. Nhưng cửa sổ không hề lay chuyển.
Tiếng sấm nhỏ dần. Trái tim Winnie chùng xuống. Nếu không thể
làm được thì sao?
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái cửa sổ ấy không bật ra ngoài?
Chuyện gì sẽ đến... rồi cô ngoái đầu lại nhìn cái hình thù đen tối của giá treo
cổ và run lên cầm cập.
Lại một tia chớp nữa lóe sáng và lần này một tràng âm thanh
nổ ra trên bầu trời vần vũ.
Miles giật thật mạnh. Khung cửa sổ bật tung ra và, tay vẫn
còn nắm chặt chấn song, anh loạng choạng bật trở lại thùng kê. Công việc đã
hoàn thành.
Hai cánh tay hiện lên từ cái lỗ trống tạo ra từ khung cửa vừa
bị gỡ ra. Bà Mae! Đầu bà nhô ra ngoài. Trời quá tối không thể nhìn thấy mặt bà.
Ô cửa sổ - nếu nó quá nhỏ để bà chui lọt qua thì sao? Nếu mà... Nhưng hai vai
bà đã trồi được ra ngoài rồi. Bà khẽ rên lên. Một ánh chớp soi sáng gương mặt
bà trong khoảnh khắc và Winnie nhìn thấy vẻ tập trung cao độ ấy, đầu lưỡi thè
ra, trán nhăn cả lại.
Lúc này đến lượt ông Tuck đứng lên thùng để giúp vợ, đưa vai
ra cho bà bám vào, Miles và Jesse sát cạnh hai bên, tay giơ lên cao, sẵn sàng
đón nhận thân hình nặng nề của mẹ. Hông bà ra khỏi rồi - lúc này, coi chừng! -
ra được rồi đây, chiếc váy của bà rách toạc ra khi cọ vào cạnh sắt tấm ván gỗ,
hai cánh tay chới với - và tất cả ngã chồng lên nhau trên mặt đất. Một tiếng
sấm nữa rền vang át đi tiếng cười vỡ òa đắc thắng của Jesse. Bà Mae đã thoát
rồi.
Winnie đan những ngón tay run rẩy vào nhau bày tỏ niềm biết
ơn. Và rồi giọt mưa đầu tiên rơi ngay trên chóp mũi cô. Cả nhà Tuck đỡ nhau
đứng dậy và quay lại phía cô. Từng người một, khi mưa bắt đầu rơi, kéo cô về
phía họ và hôn cô. Cô hôn lại từng người một. Có phải mưa đang vương lên trên
mặt bà Mae? Hay là ông Tuck? Hay phải chăng đó là nước mắt? Jesse là người sau
cùng. Cậu vòng tay qua người ôm cô thật chặt và thầm thì chỉ một câu, “Nhớ nhé!”
Rồi Miles đứng lên thùng một lần nữa, nâng cô lên. Hay tay cô
nắm chặt cạnh cửa sổ.
Lần này cô chờ đợi cùng anh. Khi cơn sấm đến, nó xé toạc bầu
trời ra cùng một tiếng gầm và vào lúc ấy cô lao qua, rớt phịch xuống chiếc
giường xếp bên trong, an toàn. Cô nhìn lên cái lỗ vuông và thấy khung cửa cùng
bàn tay Miles đang bám vào đó. Khi tiếng sấm trời giúp tiếp theo vang lên cũng
là lúc chứng kiến khung chấn song lại được lắp vào chỗ cũ. Và rồi - Miles có
đóng đinh lại không nhỉ? Cô chờ đợi.
Lúc này mưa trút xuống thành từng mảng nước, cưỡi trên cơn
gió, cắt ngang qua màn đêm đen tối. Chớp rạch ngang trời, một vệt sáng chói,
ngoằn ngoèo sắc cạnh, và sấm làm tòa nhà nhỏ bé run rẩy bần bật. Sự ngột ngạt
trên mặt đất khát khô dịu đi rồi biến mất. Winnie cảm nhận được nó đang biến
mất. Cơ bụng cô chùng xuống, và cô chợt cảm thấy kiệt sức.
Nhưng cô vẫn đợi. Anh Miles có đóng đinh trở lại hay không
nhỉ? Sau cùng, đứng kiễng chân trên chiếc giường xếp, cô bám vào chấn song cửa
sổ, đu người lên cho đến khi có thể nhìn thấy bên ngoài. Mưa táp vào mặt cô,
nhưng khi tia chớp tiếp theo lóe lên, cô nhìn xuống và chỉ thấy khoảng sân
trống vắng. Rồi trước khi sấm vang lên sau chớp, giữa khoảng lặng khi cả mưa và
gió nghỉ nhơi trong tích tắc, cô nghĩ rằng mình nghe thấy, âm thanh nhạt nhòa
từ nơi xa vẳng lại, một giai điệu nhẹ nhàng leng keng phát ra từ chiếc hộp
nhạc. Gia đình Tuck - gia đình yêu dấu của cô - đã đi rồi.
Chương 25
Tuần lễ đầu tiên của tháng Tám đã qua lâu rồi. Và giờ đây, dù
hãy còn vài tuần nữa mới đến mùa thu, nhưng có cảm giác rằng năm đã bắt đầu
chặng đường vòng xuống, bánh xe thời gian lại tiếp tục quay, giờ thì chậm rãi
thôi nhưng chẳng mấy chốc sẽ nhanh lên, lặp lại cái vòng xoay của sự đổi thay
không bao giờ thay đổi. Winnie, lúc này đang đứng bên cạnh hàng rào trước cửa
ngôi nhà đừng-đụng-vào-tôi, nghe thấy âm hưởng mới trong tiếng hót của bầy
chim.
Cả đàn tụ lại, bay tít lên cao, vừa ríu rít vừa hòa vào bầu
trời phía trên khu rừng, rồi dừng lại nghỉ ngơi trước khi lại bay tiếp. Bên kia
đường, những đóa hoa hoàng anh vàng rực đang nở rộ.
Một cây bông tai nứt sớm tách mở lớp vỏ thô ráp, lộ ra vô vàn
hạt có lông tơ mềm như lụa.
Khi cô đang quan sát một hạt tách mình ra cuốn theo làn gió
nhẹ bất ngờ thổi tới và bình thản bay đi mất, những hạt khác rướn theo như thể
quan sát chuyến khởi hành.
Winnie ngồi phịch xuống bắt chéo chân trên bãi cỏ. Đã hai
tuần trôi qua kể từ đêm giông bão ấy, cái đêm bà Mae Tuck vượt ngục. Và cho đến
giờ vẫn chưa ai tìm ra bà. Chẳng có chút dấu vết của bà, cả của ông Tuck, Miles
và Jesse cũng vậy. Winnie biết ơn sâu sắc vì chuyện đó.
Nhưng cô cũng vô cùng mệt mỏi nữa. Thật đúng là hai tuần lễ
lắm chuyện phiền hà.
Cô hồi tưởng cảnh đó cả trăm lần: viên cảnh sát đi vào phòng
giam sau khi cô đã nằm yên vị trên chiếc giường xếp như thế nào; ông đóng cánh
cửa chớp lại để nước mưa khỏi tạt vào ra sao; cảnh ông đứng đó nhìn cô trong
lúc cô cong mình dưới tấm chăn, hơi thở nặng nề, cố làm cho mình trông càng to
lên càng tốt; và sau cùng là cảnh ông bỏ đi đến tận sáng ngày hôm sau mới trở
lại.
Nhưng cô chẳng dám ngủ vì sợ làm tuột chăn ra và vô tình để
lộ mình - để lộ gia đình Tuck. Vì thế mà cô nằm đó, mạch đập thình thịch, mắt
mở to thao láo. Cô sẽ không bao giờ quên được tiếng mưa rơi lộp độp trên mái
nhà tù hay mùi gỗ ẩm ướt, mà đêm đen tối đã cứu tất cả họ hay cảm giác khó chịu
khi phải nhịn để khỏi ho. Cô suýt nữa là phát ho trước khi nhớ ra rằng mình
không được làm vậy, và cả giờ đồng hồ trôi qua cô nằm đó, cố nuốt cơn ngứa vẫn
ngoan cố bám trụ nơi cổ họng. Và cô cũng sẽ chẳng thể nào quên được tiếng đổ
sầm bên ngoài làm trống ngực đập thình thình, rằng cô không biết, không hiểu đó
là tiếng động gì cho đến tận sáng hôm sau trên đường về nhà và nhìn thấy cái
giá treo cổ đổ sập trong cơn gió.
Nhưng chao ôi! - cô vẫn còn run khi nhớ lại vẻ mặt của viên
cảnh sát khi ông thấy cô.
Đầu tiên cô nghe thấy tiếng ồn ào trước nhà tù, rồi mùi cà
phê mới pha bốc lên, và cô ngồi dậy, đờ người vì sợ hãi. Rồi cánh cửa bên trong
mở ra - cánh cửa, giờ cô mới nhìn thấy, ngăn cách giữa văn phòng và hai buồng
giam - và trong ánh sáng tràn vào trước ông, viên cảnh sát xuất hiện, tay mang
khay đồ ăn sáng, miệng huýt sáo vui vẻ. Rồi ông bước đến ô cửa sổ có chấn song
nơi phòng giam và nhìn vào. Và tiếng huýt sáo chết lịm trên môi ông như thể đã
hết hơi và cần lên dây cót lại. Nhưng rồi sự kinh ngạc khôi hài chẳng kéo dài
được lâu. Khuôn mặt ấy lập tức chuyển sang đỏ hầm vì tức giận.
Winnie ngồi trên giường xếp, mắt dán chặt xuống nền nhà, cảm
thấy mình vô cùng nhỏ bé - và rất giống một tên tội phạm. Thật đúng là như vậy,
viên cảnh sát đã thét ngay vào cô rằng nếu cô lớn hơn thì ông đã tống giam cô
luôn rồi - đó là phạm tội, điều mà cô đã làm. Cô chính là... kẻ đồng lõa, giúp
cho kẻ sát nhân chạy trốn. Cô chính xác cũng là tội phạm. Nhưng còn quá nhỏ để
bị pháp luật trừng trị. Đáng tiếc làm sao, ông nói, vì cô đáng bị trừng phạt
đích đáng.
Nhưng rồi cô cũng được thả ra, để ba mẹ quản thúc. Và tất cả
những từ ngữ mới lạ này “đồng lõa” và “quản thúc” làm máu trong người cô đông
lại. Cả nhà đã hỏi đi hỏi lại cô, đầu tiên là sững sờ và kế đến là buồn bã: tại
sao cô lại làm một điều như vậy? Tại sao? Cô là con gái của ba mẹ mà. Họ tin
tưởng cô. Họ đã cố nuôi dạy cô đàng hoàng, biết phân biệt phải trái đúng sai.
Họ không thể nào hiểu nổi. Và thế là sau cùng cô khóc nức nở
dụi đầu vào vai mẹ nói lên sự thật duy nhất, lời giải thích duy nhất rằng: gia
đình Tuck là bạn của cô. Cô đã làm điều đó chỉ bởi vì - dù chuyện gì đã xảy ra
đi chăng nữa - cô yêu quý họ.
Đến đây thì mọi người hiểu, và sau cùng họ bảo bọc vững vàng
quanh cô. Thật khó cho cả nhà cô với xóm giềng, Winnie biết điều đó và nó làm
cô đau đớn. Vì họ là những người kiêu hãnh. Và cô đã làm họ hổ thẹn. Dù vậy,
chuyện này không phải là không có lợi, ít nhất là với Winnie. Dù cô bị giới hạn
ở trong sân nhà và không được đi đâu hết ngay cả cùng với bà và mẹ, nhưng những
đứa trẻ khác vẫn ghé ngang để nhìn thấy cô, trò chuyện cùng cô qua hàng rào.
Chúng ấn tượng vì những việc mà cô đã làm. Giờ đây, cô đã trở
thành hình mẫu lãng mạn đối với chúng, khác hẳn cái vẻ nền nếp, đoan trang
trước đây; hầu như quá trong sạch để trở thành một người bạn
thật sự.
Winnie thở dài và thò tay nhổ cỏ quanh mắt cá chân. Sắp đến
mùa tựu trường rồi. Sẽ không đến nỗi tệ như cũ nữa. Trên thực tế cô nghĩ, khi
tinh thần lên cao, năm học này còn có thể sẽ rất thú vị là đằng khác.
Và rồi lúc ấy có hai việc diễn ra. Đầu tiên, con cóc nhảy ra
khỏi đám cỏ, lần này là đến cùng bên đường với cô. Nó búng mình ra khỏi đám cỏ
bồ công anh già và hạ cánh - hấp! - ngay bên ngoài hàng rào. Chỉ cần cô thò tay
ra ngoài chấn song là có thể chạm vào nó. Việc tiếp theo, một con chó nâu to
lớn, có dáng thân thiện và cái lưỡi thè ra lủng lẳng, đang tung tăng trên đường
về phía họ. Nó dừng lại đối diện hàng rào, vừa nhìn Winnie vừa thân thiện vẫy
đuôi, nhưng rồi nó nhìn thấy con cóc. Lập tức nó sủa đổng lên, hai con mắt sáng
rực. Nó nhảy cẫng lên, phần thân sau nhảy qua nhảy lại trong khi chân trước vẫn
ở nguyên vị trí, mũi gí vào con cóc, gào sủa ỏm tỏi đầy kích động.
“Đừng!” Winne la lên, bật ngay dậy và xua xua tay. “Cút đi,
chó! Dừng lại! Cút đi - sùyyy!”
Con chó dừng lại. Nó ngước lên nhìn Winnie đang nhảy nhót
điên cuồng rồi nhìn con cóc, lúc này đang dán chặt mình xuống mặt đất, mắt nhắm
tịt. Như vầy là quá đối với nó. Thế là nó lại bắt đầu sủa và thò một chân dài
về phía trước.
“Á!” Winnie thét lên. “Á - đừng làm vậy! Để
con cóc của tao yên!” Và trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì, cô cúi xuống,
thò tay ra ngoài hàng rào và chộp lấy con cóc, đưa nó ra khỏi vùng nguy hiểm,
thả nó lên bãi cỏ bên trong hàng rào.
Một cảm giác ghê tởm lan tỏa khắp người cô. Trong khi con chó
vẫn đứng đó rên ư ử, cào cào bất lực vào hàng rào thì cô đứng đó đờ cả người,
nhìn chằm chằm vào chú cóc, chùi đi chùi lại bàn tay vào váy. Rồi cô nhớ lại
cảm giác thật khi chạm vào con cóc và bỗng dưng không còn thấy ghê nữa. Cô quỳ
xuống và chạm vào da lưng nó, vừa mềm lại vừa thô ráp, và còn mát nữa chứ.
Rồi Winnie đứng dậy, và nhìn con chó. Nó đang đứng đợi bên ngoài
hàng rào, cái đầu ngoẹo sang bên, nhìn cô không chớp mắt đầy thèm khát. “Đó là
con cóc của tao,” Winnie nói với nó. “Nên tốt hơn hết là mày để nó được yên.”
Và rồi, trong cơn bốc đồng, cô quay người lại chạy vào nhà, thẳng lên phòng,
đến cái ngăn kéo cô đã giấu nước của Jesse - chai nước lấy từ con suối ấy.
Chẳng mấy chốc cô đã quay trở lại. Con cóc vẫn ngồi thù lù ngay chỗ cô đã để nó
xuống, con chó vẫn tiếp tục đợi nơi hàng rào. Winnie gỡ cái nút bấc ra khỏi
miệng chai và vừa quỳ xuống vừa đổ thứ nước quý giá đó, từ từ và cẩn thận lên
mình con cóc.
Con chó nhìn cảnh này, ngáp dài một cái, và rồi đột nhiên nó
thấy chán. Nó quay mình lại và lê những bước dài trở lại con đường về phía
làng. Winnie nhặt con cóc lên và giữ nó lại một lúc lâu trên lòng bàn tay cô,
chẳng cảm thấy chút ghê tởm nào. Nó ngồi đó bình thản, chớp mắt, nước lấp lóa
trên lưng.
Chai nước giờ đã rỗng rồi, nằm trên cỏ dưới chân Winnie.
Nhưng nếu tất cả điều này là sự thật thì hãy còn nước ở trong rừng. Nhiều vô
kể. Chỉ để phòng hờ thôi mà. Khi cô mười bảy tuổi. Nếu cô quyết định thì vẫn
còn nước ở trong rừng. Winnie chợt mỉm cười. Rồi cô gập người xuống và đưa tay
qua hàng rào thả chú cóc ra. “Rồi đó!” cô nói. “Mày an toàn rồi đấy. Vĩnh viễn.”