Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3) - Chương 11
Chương
11
Tả hộ pháp Balibia
Ngày
đầu tiên của cuộc hành trình, không xảy ra chuyện gì tệ hại. Nhưng không vì thế
mà tâm trạng của bọn Kăply bớt căng thẳng. Suốt từ trưa cho đến xế chiều, cả
bọn cắm cúi và lẳng lặng bước, thỉnh thoảng trao đổi với nhau bằng những tiếng
thì thầm.
- Đi mấy ngày mới tới hở Suku?
- Có một lúc K’Tub không nhịn được, hạ giọng vo ve hỏi.
- Cứ đi như thế này thì mất khoảng ba hay bốn ngày.
K’Tub quẹt mồ hôi trán, nhăn nhó:
- Sao mình không đi bằng thảm bay hay chổi bay có phải lẹ hơn không?
Nguyên hừ mũi trước khi Suku kịp đáp:
- Phơi mình ra trên trời có khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Em tưởng trùm Bastu
và tay chân của hắn để yên cho chúng ta đến núi Lưng Chừng hả K’Tub?
- Vậy thì độn thổ?
- K’Tub vẫn ương bướng.
- Ở đây chỉ có anh Tam và chị Bolobala là đã học qua môn Độn thổ thôi, K’Tub à.
- Kăply nói.
Bolobala ngước đôi mắt to lên nhìn Kăply rồi cụp nhanh xuống:
- Nhưng tụi này cũng chỉ độn thổ được từng quãng ngắn thôi à. Nói chung là
chẳng dùng được vào việc gì.
Bọn trẻ đi xuyên qua một khu rừng dày trong suốt hai tiếng đồng hồ cuối cùng
của ngày đầu tiên và kịp thoát ra một cánh đồng cỏ xanh mượt trước khi trời sụp
tối.
- Chúng ta nghỉ ở đây.
Suku nhìn quanh và nói, trông nó rất ra dáng một sĩ quan chỉ huy.
Trong khi tụi bạn xúm quanh Păng Ting chờ cô nàng soạn thức ăn trong giỏ xách
đem theo thì Kăply và Mua lặng lẽ tách ra một chỗ.
Hai đứa ngồi trên khúc gỗ mục nằm khuất sau một bụi cây ở bìa rừng để tụi bạn
khỏi nhìn thấy.
- Mua à... - Kăply ấp úng mở lời, không dám nhìn thẳng vào mặt cô bạn gái -
không phải tôi giấu Mua mà... thực ra tôi không biết gì về chuyến đi này hết.
- Bạn nghĩ tôi là một đứa trẻ con sao, K’Brêt? - Mua cười nhạt và dĩ nhiên khi
nghe tiếng cười đó, Kăply không thể liên tưởng đến bất cứ một loại âm nhạc du
dương nào.
Nó cựa quậy người để lấy can đảm:
- Tôi nói thật đó, Mua. Tôi cứ tưởng thầy hiệu trưởng kêu tụi tôi vô trường để
phụ thầy làm sổ sách. Trong giấy mời ghi rõ như vậy. Chính K’Brăk, Êmê và K’Tub
cũng biết điều này mà.
Sự nghi ngờ của Mua bắt đầu bị lung lay. Nó lúc lắc hai bím tóc:
- Tại sao thầy lại làm vậy há?
- Có lẽ thầy sợ nếu biết tụi này đi đâu, cậu K’Tul và dì Êmô sẽ phản đối.
Kăply thấy Mua làm thinh một lúc lâu. Và khi Mua lên tiếng, giọng nó bỗng nhiên
ngọt ngào đến mức Kăply có cảm giác khúc gỗ cứng ngắc mà nó đang ngồi đột ngột
mềm đi:
- Ờ, như vậy là Mua đã trách oan K’Brêt rồi. Mua nói và khẽ nhắm mắt lại, tin
rằng làm như vậy sẽ kéo dài hơn những khoảnh khắc êm đềm dễ chịu mà dạo gần đây
nó ít có dịp trải qua. Trong một thoáng, nó cảm thấy yêu vô hạn những tiếng rì
rầm của tụi bạn đang ngồi ngoài bìa rừng và trên cái nền âm thanh thân thiết
đó, tuy nhắm mắt Mua vẫn nghe được những tia nắng mặt trời đang sưởi ấm trên
tóc trên hai vai nó, nghe thấy Kăply đang ở rất gần nó, im lặng nhưng vô cùng
trìu mến. Chưa bao giờ nó cảm thấy cuộc sống đẹp đẽ, thanh bình và đáng yêu đến
thế.
- Hôm trước, tôi đã hứa là tôi sẽ nghe lời Mua mà.
Tiếng Kăply gần như thủ thỉ, và thiệt tình Mua chẳng muốn mở mắt ra chút nào để
có thể cảm nhận trọn vẹn tình cảm trong câu nói của Kăply.
Nhưng rồi Mua bỗng cảm thấy là lạ. Nó lập tức rơi ra khỏi trạng thái mơ màng
khi chợt nhận ra Kăply đang quàng tay qua lưng nó. Nó không bao giờ nghĩ Kăply
bạo dạn đến thế và điều đó khiến nó sửng sốt đến nỗi không biết phải hướng suy
nghĩ của mình vào đâu.
- K’Brê... êêt... - Mua ấp úng, cố đẩy những âm thanh bay ra khỏi đôi môi.
- Gì hở Mua?
Tiếng của Kăply vang lên và Mua muốn nổi điên khi nghe thằng này hỏi một câu
tỉnh bơ như thể nó vẫn ngồi yên từ nãy đến giờ.
- Bạn có buông tay ra không? - Mua quát lên, sự tức giận khiến nó đột ngột tìm
lại được tiếng nói và nó không kể gì đến tụi bạn đang ngồi rất gần đó.
- Mua nói gì thế? - Kăply vẫn đáp trả với vẻ ngơ ngác.
Mua mở bừng mắt ra và quay phắt sang Kăply, nhưng bộ mặt đang giận sôi của nó
thình lình ngớ ra khi thấy Kăply vẫn ngồi cách nó một quãng bằng một thân
người, hai tay đang bối rối vò đầu và nhìn nó bằng ánh mắt như thể nó vừa mọc
ra thêm tám cái tai.
Rất nhanh, Mua quờ tay ra sau lưng nhưng nó chỉ chộp được vào khoảng trống. Nó
đứng bật dậy, chưa kịp quay lại đã nghe Kăply khiếp đảm rú lên:
- A... a... a... a...
Lúc tụi bạn ngoài bìa rừng đổ xô lại, Mua đã kịp nhìn thấy cái mà Kăply nhìn
thấy: một cánh tay ốm tong ốm teo với những ngón quắt queo và nhợt nhạt đang
hấp tấp trườn khỏi khúc gỗ mục như chạy trốn. Giống hệt một con rắn lớn, cánh
tay bò rất nhanh trên mặt cỏ, uốn éo và gấp khúc sau mỗi cú phóng, ngó rùng rợn
không thể tả.
- Nó... chính nó...
Kăply lắp bắp như trong cơn mê sảng, mặt tái nhợt đi vì hãi hùng, và hoàn toàn
có thể coi là chuyện lạ nếu nó không khuỵu xuống ngay lúc đó.
Những đứa còn lại không đến nỗi mất vía như Kăply nhưng đứa nào đứa nấy đều
luống cuống nhảy phắt ra sau, trống ngực đập thình thịch.
Cho đến khi cánh tay ma quái chui hẳn xuống đất, bọn trẻ vẫn còn ngợp trong nỗi
sợ hãi, không bàn chân nào dám thử nhúc nhích.
- Quái đản thiệt! - Mãi một lúc, Păng Ting mới cố là đứa đầu tiên trấn tĩnh,
môi vẫn còn run run.
- Chính cánh tay này... - Kăply vất vả rặn từng tiếng - chính cánh tay này hôm
trước đã xuất hiện ở công viên Các Thứ Kẹo...
Mua hít một hơi thật sâu:
- Có phải bạn muốn nói đây là cánh tay đã cướp đồng 100 năpken của bạn không,
K’Brêt?
- Chính nó. - Kăply cắn môi, đã có vẻ bình tĩnh hơn chút xíu. - Gì chứ cánh tay
này đến chết tôi cũng không quên mà. Những ngón khẳng khiu, trắng bệch trườn
lên từ dưới đất, ngo ngoe chộp lấy đồng tiền vàng trên tay tôi. - Kăply rụt cổ.
- Và khi chạm vào nó thì cảm giác mới thiệt là kinh khủng. Nó nhơn nhớt và lạnh
ngắt như tay một xác chết...
- Thì hẳn đây không phải tay của người sống rồi.
K’Tub vọt miệng chen ngang nhưng không đứa nào cười dù câu nói của nó xét ra
cũng rất đáng bật cười.
Nguyên cau mày nhìn lom lom xuống mặt cỏ, lẩm bẩm:
- Nhơn nhớt và lạnh ngắt... Như tay một xác chết... Sao bây giờ mày mới kể,
K’Brêt...
Nó ngước nhìn K’Brêt, mắt lóe lên:
- Buổi tối đầu tiên đột nhập vô trường Đămri, tao từng nắm phải một bàn tay lạ,
trơn và lạnh như da lươn, một bàn tay hoàn toàn không có sự sống, mày còn nhớ
không?
- Em nhớ, anh K’Brăk. - K’Tub láu táu reo lên.
Êmê “à” lên một tiếng, gục gặc chiếc mũi hếch:
- Cánh tay đó, cánh tay xuất hiện ở công viên Các Thứ Kẹo và cánh tay mình nhìn
thấy hôm nay là một.
- Là một. Và đó là cánh tay của Baltalon.
Tiếng Suku bất ngờ vang lên khiến chín cái đầu còn lại quay phắt sang nó và khi
nhìn vào đáy mắt long lanh của thằng oắt, bọn trẻ như nhìn thấy lại hình ảnh
cuộc chiến đấu hôm nào nơi thung vắng với sứ giả thứ ba của trùm Hắc Ám.
Tam ngước cặp mắt mơ màng nhìn lên trời:
- Đúng rồi. Hôm nọ con Boumboum đã tha đi một cánh tay của Baltalon...
- Kinh khủng thiệt. - Bolobala rùn vai. - Không ngờ Baltalon chết rồi mà một
cánh tay của hắn vẫn còn sống.
- Đó là bí mật của thuật Phân thân, chị Bolobala. - Suku thở dài. - Khi người
luyện thần chú Phân thân lìa đời, cơ thể sẽ tự động tách ra; nếu không tiếp đất
quá một ngày, tất cả các bộ phận sẽ được bảo quản qua thời gian. Sau đó, nếu
được ủ trong một loại dược thảo được chế luyện đặc biệt, các bộ phận sẽ sống
lại và ráp vào với nhau. Chính vì sự lợi hại của loại thần chú này mà Hội đồng
tối cao xứ Lang Biang đã liệt nó vào nghệ thuật hắc ám, cấm tu luyện.
Nguyên tặc lưỡi:
- Có lẽ Baltalon đã tập cho con Boumboum cách thức cứu chủ trong trường hợp xấu
nhất.
- Chắc chắn rồi, anh K’Brăk. - Suku gật đầu. - Nhưng may cho chúng ta là
Baltalon lại bất ngờ chết dưới lời nguyền Không tha thứ, các bộ phận nhanh
chóng bị co rút và tan biến nên con Boumboum không thể cứu được gì ngoài một
cánh tay.
- Hừm, thần chú Phân thân chỉ là trò trẻ con!
Từ trong rừng, một giọng nói ken két như xay bột hắt ra chỗ bọn trẻ đang đứng.
Cả bọn ngoảnh phắt lại và cùng xám mặt kêu lên:
- Buriăk!
Quả nhiên, cách chỗ bọn trẻ khoảng hai mươi mét là một bóng người nhỏ thó, ăn
mặc lôi thôi và bẩn thỉu, tà áo chùng rách teng beng bị gió thổi phần phật
khiến Kăply bất giác liên tưởng đến những tàu lá chuối xác xơ sau hè nhà nó
trong những ngày mưa bão. Buriăk đứng đó, giương cặp mắt đỏ rực ra dòm lũ trẻ,
nom hắn như một con thú say mồi.
- Ngươi... ngươi... - Păng Ting lập bập nói, khổ sở thấy cái lưỡi thụt đi đâu
mất - bọn ta đã giao ngươi cho thám tử Eakar và Cục an ninh rồi kia mà.
Buriăk cười hắc hắc:
- Bọn ăn hại đó tài cán gì mà giữ được ta.
Cứ như thể có một con rắn nước vừa bò vào cổ áo, bọn Kăply chợt nghe sống lưng
lạnh toát. Lão Eakar đúng là đồ vô tích sự, chỉ được mỗi cái miệng xoen xoét!
Kăply cáu kỉnh nhủ thầm, lòng bất giác dậy lên mối lo âu: Chắc chắn Buriăk sẽ
trả thù bọn mình! Nó hoảng hốt nhớ tới cả đống thần chú mà tụi nó đã nện lên
người Buriăk vào chiều hôm qua.
Bọn trẻ tự động nhích sát vào nhau như để cho đỡ sợ. Kăply lo lắng nhìn quanh,
không biết nên chờ đợi điều gì hay nên hướng sự chờ đợi vào ai. Tụi nó dĩ nhiên
không thể trông mong gì vào thầy N’Trang Long hay thầy Haifai, dù đó là hai
người quan tâm đến tụi nó nhất. Các giáo viên trường Đămri từ lâu đã không nhúng
tay vào những chuyện xảy ra bên ngoài khuôn viên nhà trường. Thầy Akô Nô là
giáo viên duy nhất được phép đi ra ngoài, tài nghệ phi thường, lại rất lo lắng
cho Păng Ting, nhưng có vẻ như thầy không muốn đối đầu với phe Hắc Ám. Mặt
Kăply chợt rạng lên khi thoáng nghĩ đến Đại tiên ông Mackeno nhưng rồi nó xìu
ngay xuống: người cầm đầu Tam tiên chắc chắn không thể tự tiện phá bỏ luật lệ
của mình.
Kăply ngước nhìn bộ mặt mốc thếch của sứ giả thứ năm phe Hắc Ám, rùng mình khi
nhớ ra trong đám sứ giả của Bastu, Buriăk là tay khó lường nhất. Cả ba lần tụi
nó chạm trán Buriăk đều trong tình thế bất ngờ. Hắn ẩn hiện như ma, và đáng sợ
nhất là hình như hắn sinh ra chỉ để bám sát bọn Kăply như hình với bóng.
- Đứa nào không phải người của lâu đài K’Rahlan thì dang ra. - Buriăk quắc mắt,
rít lên the thé. - Bữa nay ta không muốn giết quá nhiều người.
Vừa nói hắn vừa rút từ trong người ra chiếc lục lạc làm bằng quả bầu khô với ba
chiếc lỗ đen ngòm.
Nguyên dán chặt mắt vào Buriăk, khẽ nói với Suku:
- Em lấy áo tàng hình ra đưa cho mỗi người một cái đi, Suku.
- Không ăn thua gì đâu, anh K’Brêt. - Suku lúc lắc món tóc trước trán, giọng
tiu nghỉu. - Áo tàng hình không phát huy được công dụng trong thời gian nén.
Nguyên hỏi, cảm thấy trái tim mình rơi xuống chỗ nào đó:
- Vậy phải đánh nhau với Buriăk à?
- Anh nhìn kìa!
Suku khẽ kêu lên và gần như ngay lập tức Nguyên nhìn thấy con Chacha đang lặng
lẽ chuyền đi trên các cành cây phía sau lưng Buriăk.
- Nó làm gì thế? - Nguyên liếm đôi môi khô rang.
- Con khỉ ngốc này liều quá. - Suku thấp thỏm. - Chắc nó định tấn công Buriăk.
Lúc này cả bọn đều đã thấy Chacha. Nó lơ lửng phía trên đầu Buriăk, càng lúc
càng đến gần đối phương.
Bọn Kăply gần như nín thở theo dõi nhất cử nhất động của con khỉ. Suku muốn
quát bảo Chacha đừng manh động nhưng lại sợ Buriăk phát hiện, Nguyên thấy rõ
thằng oắt nhấp nha nhấp nhổm, mặt mếu xệch đi vì lo lắng.
- Tụi bay nếu đã nhất định chết chung với bọn nhóc K’Rahlan thì đừng có nhè ra
đó. - Buriăk hiểu lầm thái độ của Suku, nhếch mép nói. - Gặp ta đến hai lần mà
tụi bay vẫn còn sống nhăn, dù sao cũng có thể kể là kỳ tích rồi.
Giọng hắn bỗng nghe kèn kẹt như đang nghiến răng:
- Nhưng lần này thì không có ngoại lệ đâu.
Hắn vung tay, định ném chiếc lục lạc lên không thì ngay lúc đó, con Chacha nhào
xuống như một tia chớp và chộp lấy cái lục lạc.
- Há há. Mày giỏi lắm!
Cùng lúc với tiếng cười gằn của Buriăk, những lưỡi lửa từ trong ba cái hốc của
chiếc lục lạc bất thần phóng ra. Bọn trẻ nhắm tịt mắt không dám nhìn, bụng quặn
lại khi nghe tiếng chí chóe thảm thiết của con Chacha cất lên lồng lộng trong
gió rừng.
Nhưng Chacha là một con khỉ đặc biệt. Nó bị lửa táp và hất văng tuốt đằng xa
nhưng vẫn kịp bám vào một nhánh cây, đeo toòng teng ở đó.
Chacha không chết, nhưng trông nó có vẻ đau đớn và sợ hãi.
Suku mở mắt ra, thở một hơi mạnh:
- May quá!
Buriăk lại bặm môi tung chiếc lục lạc lên. Đã từng nếm mùi lợi hại của lời
nguyền Tan xác, bọn trẻ lùi cả lại, nhưng rồi biết không thể thoát được, cả mớ
cánh tay cuống quýt chĩa lên trời, miệng đứa nào đứa nấy hối hả niệm chú, không
tin chút xíu nào vào khả năng chống trả của mình.
Như đã từng xảy ra, bên dưới chiếc lục lạc, không khí đặc quánh lại và bắt đầu
ép xuống.
Trong bọn chỉ có Nguyên, Kăply, Tam và Bolobala biết sử dụng thần chú chiến đấu
nhưng năng lượng pháp thuật của tụi nó đem ra chọi với Buriăk chẳng khác gì
trứng chọi đá.
Kèm theo sức ép mỗi lúc một khủng khiếp, tiếng cười hăng hắc của Buriăk vang
lên, dộng vào tai bọn trẻ như những nhát búa khiến đứa nào đứa nấy cảm thấy
màng tang muốn vỡ tung.
Đang chìm trong cơn mụ mị, Kăply bỗng nghe một tiếng “bịch” như có vật gì vừa
rơi xuống trước mặt. Nó cố chống mi mắt nặng chịch, dòm xuống, ngạc nhiên thấy
đó là một con cóc. Con cóc to gấp năm, sáu lần con cóc thường, da màu đỏ và
trong suốt như hổ phách với những mụn sần sùi to bằng hạt đậu.
Con cóc vừa rơi xuống đã ngóc cổ lên trời và hả họng phun ra một thứ gì đó
giống như sương mù. Trong khoảnh khắc, Kăply cảm thấy sức ép như giảm đi được
một chút. Nó chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã nghe những tiếng lịch bịch vang lên
liên tiếp và bên cạnh con cóc đỏ lúc này đã xuất hiện thêm một con bọ ngựa, một
con nhện và một con dế, con nào con nấy bự chảng và mỗi con đều mang trên mình
một màu sắc kỳ dị: con bọ ngựa thì màu vàng, con nhện màu xanh còn con dế có
màu trắng.
Cũng như con cóc đỏ, vừa đáp xuống trước mặt bọn trẻ, cả ba con vật mới đến đều
ngóc cổ nhìn lên chiếc lục lạc và phun ra một thứ sương mù đùng đục, trong chốc
lát chung quanh chỗ bọn Kăply đứng đã chìm trong một màn sương dày đặc.
Lời nguyền Tan xác rõ ràng là đã bị màn sương kỳ dị của bốn con vật chặn lại,
bọn Kăply cảm nhận ngay điều đó khi thử nhúc nhích tay chân và thấy không khí
đã ra vô dễ dàng hơn trong lồng ngực.
- Tứ bất tử!
Kăply nghe tiếng Buriăk kêu lên thảng thốt bên kia bức màn sương.
Nguyên liếc sang chỗ mà nó nghĩ là Suku đang đứng, thì thầm:
- Tứ bất tử là ai vậy?
- Tứ bất tử là tổng quản của giáo phái Madagui. Nhân vật này xưa nay rất ít khi
rời khỏi lâu đài Sêrôpôk. Hôm nay ông ta đến đây là lạ lắm.
Kăply quay đầu nhìn quanh, dĩ nhiên không thể nhìn xuyên qua màn sương, chép
miệng:
- Ông ta tên là Tứ bất tử à?
- Không ai biết tên ông ta là gì. Khi đối địch, ông cũng không bao giờ ra mặt,
chỉ để bốn con vật xông trận. - Suku giải thích. - Tứ bất tử là tên mọi người
dựa vào các con vật của ông để gọi.
Màn sương trước mắt loãng dần và bây giờ bọn Kăply nhìn thấy Buriăk đã thu
chiếc lục lạc lại, cặp mắt đỏ khé của hắn đang đảo quanh.
- Tứ bất tử! - Giọng Buriăk cay cú. - Làm gì ngươi nôn nóng quá thế. Rồi sẽ tới
ngày bọn ta làm cỏ lâu đài Sêrôpôk kia mà.
- Chừng nào tới ngày đó hẵng hay! - Tiếng của tổng quản lâu đài Sêrôpôk vang
lên từ chỗ nào đó giữa các lùm cây, giọng sang sảng pha chút châm chọc. - Còn
bữa nay thì ta nhất quyết không để ngươi ngăn cản bọn trẻ đến núi Lưng Chừng.
Buriăk khinh khỉnh:
- Ta thấy giáo phái Madagui đâu có lợi lộc gì trong chuyện này. Chiến binh giữ
đền đời thứ ba thuộc về người của lâu đài K’Rahlan chứ đâu phải lâu đài
Sêrôpôk.
- Ta đâu phải là kẻ ngốc, Buriăk. - Tứ bất tử hừ mũi đằng sau các nhánh lá. -
Nếu chiến binh giữ đền không kịp thời xuất hiện, ai sẽ chặn tay trùm Bastu khi
hắn đã luyện thành công thần chú kim cương và bắt đầu ra tay tàn sát.
Buriăk ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ngài đã luyện thành công thần chú kim cương rồi, Tứ bất tử. Theo ta, mọi
chuyện đã trở nên quá muộn. Hừm, nói thiệt là ngươi đã lẩm cẩm rồi.
- Ta lẩm cẩm?
- Quá lẩm cẩm là đằng khác. - Buriăk cười ngạo nghễ. - Lẩm cẩm nhất là ngươi
tưởng có thể ngăn cản được ta bữa nay.
Bàn tay trái của Buriăk đỏ lên theo câu nói. Và kỳ quặc nhất là thân thể hắn
cũng biến đổi theo. Người hắn cao lên, tóc rụng lả tả, da như dày lên và chuyển
sang màu lông chuột.
Chiếc áo te tua, dơ hầy biến mất, thay vào đó là chiếc áo choàng kết bằng tóc
khoác bên ngoài áo chùng đen và nơi cổ hắn đột ngột lủng lẳng một xâu chuỗi
răng người.
- Hắn lại giả dạng Balibia. - K’Tub nuốt nước bọt.
Êmê cau mày:. - Hổng lẽ vừa bị trùm Bastu trừng phạt mà hắn chưa tởn.
- Nhưng hắn làm thế để làm gì? - Kăply không kềm được thắc mắc. - Dù có bàn tay
máu, hắn cũng chỉ có thể sử dụng lời nguyền Tan xác thôi. Mà Tứ bất tử đâu có
ngán lời nguyền Tan xác của hắn.
Như cùng ý nghĩ với bọn trẻ, tổng quản lâu đài Sêrôpôk bật cười vang:
- Người đừng có đem Balibia ra hù ta. Ngay cả Balibia thật có mặt ở đây cũng
chưa chắc đã làm gì được ta đâu.
Buriăk trả lời bằng cách lạnh lùng hất tay lên, một chiếc bóng máu vút ra từ
bàn tay hắn, đỏ rực cả một góc rừng.
Thấy bàn tay máu khổng lồ chờn vờn chụp xuống, bốn con vật của Tứ bất tử đồng
loạt ngóc cổ lên, hả miệng phun sương mù mịt.
Bọn Kăply vội vã bước lùi ra khỏi màn sương để xem cho rõ hơn và tụi nó dù đang
lo đến thắt ruột cũng phải thừa nhận hình ảnh mà tụi nó đang nhìn thấy đúng là
một kỳ quan độc nhất vô nhị trên đời. Những làn sương trắng như sữa dâng lên đỡ
lấy bàn tay máu như đỡ một chiếc ráng đỏ, giằng co lơ lửng cả buổi giữa không
trung trông vô cùng đẹp mắt.
Kan Tô xộc
tay vô mái tóc xù, bồn chồn hỏi:
- Ai sẽ thắng hở Suku?
- Em không biết, anh Kan
Tô. - Suku đáp giọng ưu tư. - Lẽ ra thì Buriăk phải thua từ sớm rồi. Khi nãy
hắn đâu có chống chọi được lâu như vậy.
Dù đang đánh nhau kịch liệt, Buriăk vẫn nghe thấy cuộc đối đáp giữa Kan Tô và Suku. Hắn khụt
khịt mũi:
- Yên chí đi. Bọn ta sẽ phân thắng bại ngay đây.
Cùng với lời nói của Buriăk là một tiếng nổ như sấm rền. Bọn Kăply bị xô bật ra
phía sau như hứng trọn một cơn lốc, phải cố gắng lắm mới không ngã lăn ra cỏ.
Khi tụi nó lấy lại được thăng bằng thì hình ảnh kỳ diệu trước mắt cũng biến
mất. Bàn tay của Buriăk đã trở lại bình thường, còn bốn con vật của Tứ bất tử
không thấy đâu.
Tít đằng xa, tiếng nói hậm hực của Tứ bất tử vẳng lại cho biết ông đã bỏ đi:
- Đồ gian trá! Ngươi không phải là Buriăk.
Bọn Kăply còn chưa hết sửng sốt trước câu nói của Tứ bất tử, đã nghe một giọng
nói lạ hoắc cất lên bên cạnh:
- Đúng là gian trá hết sức! Có nằm mơ ta cũng không thể nghĩ Balibia lại đi giả
dạng Buriăk.
Bọn trẻ giật mình nhìn sang, thấy một lão già ốm nhom ốm nhách, mặt mày nhăn
nheo thảm hại như vừa bị ai vò, đang đứng dựa lưng vào một gốc cây gần đó, cặp
mắt nheo nheo nhìn về phía Buriăk. Phải nói là Kăply chưa từng thấy người nào
trông ốm yếu ho hen như lão già này và nó tin rằng nếu không dựa vào gốc cây
chắc là lão đã bị gió thổi té giúi giụi và nằm thẳng cẳng dưới đất từ lâu rồi.
Bộ mặt bình thường vô cảm của Balibia bỗng lộ vẻ dữ dằn khi nhác thấy lão già
lạ mặt:
- Ta còn có chuyện phải thanh toán với ngươi, Badd.
Tên Badd đập vào tai bọn Kăply chát chúa đến mức tụi nó nghe lùng bùng một hồi
lâu.
Ước gì cho hai tên này tiêu diệt lẫn nhau quách! Kăply nghe tiếng nói thầm của
mình khẩn cấp vang lên trong đầu và nó nhắm mắt lại, tin rằng làm như vậy nỗi
khát khao cháy bỏng đó sẽ trông giống lời cầu nguyện hơn.
Giọng Balibia vẫn giận dữ:
- Hôm qua ngươi xúi ta giả dạng Balibia, nhưng khi ngài xuất hiện ngươi lại
trốn mất. Ngươi không những không nói giúp ta một lời, mà cũng không thèm báo
động cho ta một tiếng.
- Câm mồm đi, Balibia! - Badd bất thần quát lên, bọn Kăply hoàn toàn không ngờ
một lão già hom hem như thế mà tiếng quát của lão lớn đến mức làm tụi nó giật
bắn người và chung quanh tụi nó lá trên cành rùng mình rơi ào ạt. - Ngươi là
Balibia, còn giả dạng Balibia cái quái gì nữa. Chính ngươi giả dạng Buriăk để
lừa ta thì có. Thiệt là đồ mặt dày.
- Ngươi nhầm rồi. - Nguyên đột ngột cất tiếng. - Hắn không đóng giả ai hết.
Balibia là hắn. Mà Buriăk cũng là hắn. Cả hai chỉ là một người. Khi thì hắn
dùng thân phận Balibia, khi thì hắn dùng thân phận Buriăk. Tùy theo hoàn cảnh
và mục đích cụ thể mà hắn xuất hiện lúc trong vai này lúc trong vai khác.
Tiết lộ của Nguyên không những khiến tụi bạn nó và sứ giả Badd, mà ngay cả
Balibia cũng há hốc miệng ra.
Badd vịn cả hai tay vào gốc cây như để cho khỏi ngã, mắt trố lên:
- Ngươi... ngươi... dựa vào đâu mà kết luận như vậy?
- Hai ngày nay, lời nguyền Tan xác mà hắn liên tiếp sử dụng chắc chắn là thật,
bọn ta nếm mùi của hắn lần này là lần thứ ba nên ta tin chắc hắn là Buriăk. -
Nguyên điềm tĩnh. - Nhưng bàn tay máu mà hắn vừa dùng để đối phó với tổng quản
lâu đài Sêrôpôk cũng không phải là giả, nếu không hắn đã không thể khiến được
Tứ bất tử rút lui.
Badd gật gù, vỡ lẽ:
- Như vậy hôm qua hắn đánh đấm chẳng ra cái ôn gì, bàn tay máu của hắn cứ quơ
quào như chụp ruồi là do hắn cố tình vờ vịt?
- Có lẽ lúc đó do phát hiện có nhiều nhân vật lạ mặt đang bí mật giám sát hiện
trường nên cuối cùng hắn quyết định giấu nhẹm thân phận tả hộ pháp. - Nguyên
nhún vai và nói bằng giọng như đang đi guốc trong bụng Balibia. - Ta nghĩ nhờ
vậy mà hắn trốn thoát khỏi trại giam của Cục an ninh. Bọn họ không biết hắn là
Balibia nên đã không đề ra một biện pháp canh giữ thích hợp.
- K’Brăk. - Sứ giả Badd run giọng, lão chằm chằm nhìn Nguyên, trong đáy mắt lóe
lên thứ ánh sáng kỳ lạ. - Ta không ngờ ngươi thông minh hơn ta tưởng!
- Vì vậy mà nó phải chết.
Balibia rít qua kẽ răng. Hắn nhìn Badd qua khóe mắt:
- Badd, chuyện riêng giữa ta và ngươi tạm thời gác lại đó. Bây giờ ngươi cùng
ta giết sạch bọn hậu duệ nhà K’Rahlan này trước đã. Ngài sẽ đến kiểm tra ngay
bây giờ đó.
Hắn vừa nói vừa vung tay, một bóng máu đỏ lòm lập tức bay lên không.
Như để phụ họa, Badd khẽ lắc vai, từ ống tay áo của lão bay ra một quả cầu pha
lê to bằng quả bóng.
Quả cầu lơ lửng trong không, vừa bay vừa không ngừng chiếu ra những tia sáng
lóng lánh, trông vô cùng đẹp mắt.
- Lẹ lên đi!
Balibia trầm giọng ra lệnh và cùng với tiếng quát, bàn tay máu của hắn chụp xuống
bọn trẻ nhanh như chớp. Trong khi bọn Kăply chĩa tay lên trời niệm chú một cách
vô vọng thì quả cầu của Badd đang bay lừ đừ thình lình tăng tốc và đâm thẳng
vào bóng máu của Balibia làm phát ra những âm thanh đì đùng buốt óc.
- Badd! - Balibia hét ầm, cố níu chiếc bóng máu đang bay tuốt lên cao. - Ngươi
điên rồi sao?
- Balibia. - Badd cười khùng khục. - Ta thì ta muốn thanh toán chuyện ngươi lừa
ta trước. Bọn nhóc này tính sau.
Không để cho Balibia kịp thở, Badd vừa nói vừa bắn quả cầu vào giữa mặt đối
phương. Quả cầu lao đi với một tốc độ kinh hồn, giống như một ngôi sao xẹt và
bọn Kăply tin chắc thế nào Balibia cũng bị nát bét như tương.
Nhưng chẳng có gì giống như sự mừng rỡ trong lòng bọn trẻ. Trước khi quả cầu
chạm vào người Balibia, hắn đã biến mất.
- Hắn độn thổ rồi... - Suku kêu khẽ.
Suku chưa dứt tiếng, bọn Kăply đã điếng hồn thấy Balibia đột ngột hiện ra ngay
sau lưng Badd, vung tay lên.
- Hắn ở phía sau. K’Tub hốt hoảng ré lên, nhưng không còn kịp nữa. Bàn tay máu
chụp xuống thân hình ốm nhách của Badd như một tấm lưới màu đỏ.
Kăply nhắm mắt lại, đau khổ và tuyệt vọng, biết rằng Badd mà tiêu ra tro thì
bữa nay tụi nó sớm muộn gì cũng tiêu ra nước.
Những tiếng ầm ì liên tiếp vang lên khiến Kăply mở bừng mắt. Nó mừng rơn khi
thấy Badd vẫn đứng bên gốc cây, chưa hề té xuống. Và lúc này có tới bốn, năm
quả cầu đang vây chặt lấy Balibia, quả này lui lại thì quả khác phóng tới,
trong khi đó hai quả cầu khác đang ngăn cản không cho bàn tay máu trên không sa
xuống.
- Ngươi giỏi lắm, Badd. - Giọng Balibia rít lên đầy phẫn nộ. - Hóa ra ngươi đã
âm thầm luyện thần chú Nảy nở từa lưa, hèn gì ngươi dám chống lại ta!
- Ai chống lại tả hộ pháp Hắc Ám đều phải chết! - Một tiếng cười lạnh vang lên
khiến bọn Kăply rùng mình đảo mắt nhìn quanh. Tụi nó không thấy một bóng người
nào gần đó nhưng giọng nói rờn rợn kia khiến đứa nào đứa nấy tự nhiên cảm thấy
người ran ran như đổ bệnh.
Kăply nhìn lại phía gốc cây Badd đang đứng, thấy mặt lão trắng bệch ra, cặp mắt
lão nhìn láo liên đi đâu đó bên tay trái, nom vô cùng căng thẳng.
Kăply nhìn theo lão, và nó đột ngột tê cứng cả người khi bắt gặp bên trên tàng
cây một cái gì đó rất quen thuộc nhưng cũng rất đáng sợ.
Bây giờ thì cả bọn đều thấy một cuộn khói màu đen càng lúc càng bốc cao trong
bóng chiều chập choạng và chẳng mấy chốc tụ lại thành hình một con ó khổng lồ.
- Điểu sát tinh! - Êmê ré lên khiếp đảm, hình ảnh kinh hoàng của trận đánh nhau
giữa vợ chồng thầy Haifai và trùm Bastu trong tấm gương lưu trữ bất chợt cắt
ngang tâm trí nó như một nhát chém nóng bỏng.
Nguyên cũng hét lạc giọng:
- Chạy đi! Trùm Bastu tới rồi!
Trong tích tắc, cả bọn quay mình cuống cuồng phóng ngược lại phía Điểu sát tinh
xuất hiện, nháo nhác như một bầy ong vỡ tổ.