Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3) - Chương 22 - Phần 1
Chương
22
Rồng Ouroboros
Cuối
cánh đồng là những ngọn đồi trọc, nơi Nguyên đã đến rồi. Nhưng thầy Akô Nô
không rẽ theo con đường có những cây thông lùn dẫn đến thung lũng hôm qua.
Thầy băng băng quẹo phải, nơi không hề có lối đi. Trong khi Nguyên tò mò chưa
biết thầy làm cách nào để vượt qua những bụi rậm toàn loại cây cao ngang ngực
với những chiếc lá cứng, dài và nhọn như mũi giáo thì nó bỗng trợn tròn mắt
lên: Thầy Akô Nô đi tới đâu, những bụi rậm tự động tách ra tới đó, rất giống
với cái cách nhường đường của dãy hàng rào ở công viên Các Thứ Kẹo mà nó và
Kăply từng chứng kiến.
Nguyên, Kăply và con Chacha lẽo đẽo bám theo, đến khi những tia nắng mặt trời
gần như xuyên thẳng xuống từ trên đỉnh đầu, mọi người đã vòng ra phía
sau ngọn đồi. Nguyên ngạc nhiên thấy một vườn cây xanh um đập vào mắt, chưa kịp
hỏi, thầy Akô Nô đã quay lại, nói nhỏ:
- Đây là vườn táo.
Vẻ bình tĩnh tuột khỏi gương mặt Nguyên và Kăply. Hai đứa kiễng chân, căng mắt
cố nhìn xem những quả táo vàng nằm ở đâu trên cây nhưng khoảng cách quá xa, tụi
nó chẳng nhìn thấy gì.
- Bọn ngươi có thấy bờ đê bao quanh khu vườn không? - Thầy Akô Nô bỗng hỏi.
- Dạ thấy.
- Bọn ngươi có biết đó là cái gì không?
- Dạ không. - Kăply nín thở. - Đó là cái gì hả thầy?
- Rồng Ouroboros đó.
Như bị nhét một đống cá pha lê vô họng, Nguyên và Kăply đột nhiên ú ớ:
- Rồng… Ouro… ro… bo… ros…?
Hai đứa mặt mày xanh lè, kích thước và chiều dài khủng khiếp của con rồng khiến
tụi nó thấy tay chân tự nhiên lạnh ngắt như rơi vào một hố băng.
- Một ngàn năm trăm năm trước, con quái này từng canh giữ bộ Lông Cừu Vàng ở xứ
Mũi Lõ. - Thầy Akô Nô nghiêm trang giải thích. - Nó có hai đầu, khi đầu này ngủ
thì đầu kia thức, do đó không ai đột kích hoặc đánh lừa nó được. Chất độc trong
móng chân nó lại cực kỳ lợi hại, ai để nó chộp trúng coi như chết chắc.
- Thế làm sao tụi con… tụi con…
Kăply lắp bắp hỏi, vừa nói nó vừa sè sẹ lùi ra phía sau.
- Ngươi yên tâm, nó chưa phát giác ra chúng ta đâu. - Thầy Akô Nô nhìn Kăply
qua khóe mắt, vẻ chế nhạo. - Rồng Ouroboros đến nay đã già khọm rồi. Trong vòng
hai trăm năm trở lại đây, thị lực và thính lực của nó đã không còn bén nhạy
nữa. Hiện nay nó chỉ phát hiện được vật lạ trong vòng bán kính năm mươi mét
thôi.
Nguyên lo lắng:
- Thầy ơi, ngay cả như vậy tụi con cũng hầu như không có cơ hội nào.
- Ngươi câm mồm lại đi, đồ thỏ đế! Thế mà cũng gọi là chiến binh giữ đền! -
Thầy Akô Nô thình lình nổi quạu. - Ta đã nói hết đâu! Nghe cho kỹ nè! Rồng
Ouroboros thực ra cũng có nhược điểm. Đây là một trong những bí mật lớn nhất
của xứ Lang Biang.
Nguyên và Kăply hồi hộp dán mắt vào mặt thầy Akô Nô, dường như không cả thở.
Thậm chí tụi nó tập trung đến mức không biết cả hai đều đưa tay vò đôi tai đến đỏ
tấy như muốn sàng lọc lại bộ nghe nhằm chộp bắt vận may mà thầy Akô Nô sắp cung
cấp cho tụi nó, dù có thể cái vận may đó nhỏ xíu, không đủ cho một muỗng cà
phê.
- Ouroboros là một con rồng bị dị tật bẩm sinh. - Thầy Akô Nô chậm rãi.- Nó chỉ
thuận bên trái. Nửa mình bên phải của nó không linh hoạt bằng.
- Con hiểu rồi, thưa thầy. - Nguyên nói, mặt rạng dần ra. - Có phải thầy muốn
tụi con xông vào vườn táo lúc cái đầu bên trái của con rồng Ouroboros đã ngủ?
Thầy Akô Nô toét miệng cười:
- Hì hì, ta nghĩ là ta muốn nói vậy đó. Khi bị con quái rượt, bọn ngươi lập tức
chạy về bên phải. Và nhớ chạy vòng tròn. Vòng tròn càng nhỏ càng tốt.
- Chi vậy thầy? - Kăply thắc mắc.
- Đừng hỏi nhiều. - Thầy Akô Nô khoát tay. - Nếu bọn ngươi làm đúng theo lời
ta, đến một lúc con quái sẽ bất động. Nhưng nó chỉ bất động trong một thời gian
ngắn thôi, do đó vừa thấy con quái đứng im, bọn ngươi phải nhanh chóng thoát
thân liền.
- Thế còn những quả táo vàng, thưa thầy? - Nguyên chưng hửng. - Tụi con còn
phải hái táo nữa chớ!
Thầy Akô Nô bĩu môi:
- Có khoảng hai chục đứa cỡ bọn ngươi cũng đừng hòng rớ vào những quả táo đó
được.
Trước ánh mắt dò hỏi của Nguyên và Kăply, thầy chỉ tay vào những tán lá trước
mặt, thủng thỉnh nói:
- Dĩ nhiên là những quả táo vàng đang ở trên cây. Nhưng chúng dính rất chặt vào
cuống lá, chặt đến mức không một ai, cũng không một loại thần chú nào trên thế
gian này có thể bứt chúng ra khỏi cây được.
- Sao kỳ vậy thầy? - Kăply lại láu táu hỏi.
Thầy Akô Nô đưa tay xoa xoa chỏm tóc loe hoe, tặc tặc lưỡi:
- Bọn ngươi không biết đó thôi. Cây táo vàng ở núi Lưng Chừng còn gọi là cây
Đời. Số lá cây trong khu vườn này bằng với số người sống ở xứ Lang Biang. Trên
mỗi chiếc lá đều có ghi tên một người. Ai chết đi thì dĩ nhiên chiếc lá có ghi
tên người đó sẽ rụng xuống. Ai sắp chết thì chiếc lá của họ sẽ khô gần hết, chỉ
còn một góc nhỏ còn xanh. Thời gian còn được sống càng ngắn thì phần xanh càng
nhỏ.
Nguyên và Kăply há hốc miệng ra nghe, sững sờ và khiếp hãi.
- So với những vận mạng mà vườn táo này nắm giữ, khu rừng tiên tri trên mặt đất
chỉ là trò trẻ con. - Thầy Akô Nô vung tay, hào hứng tiếp. - Mỗi cây táo vàng
chỉ sinh một quả, được gọi là quả của tri thức, ma thuật và sức mạnh, hạt táo
có hình ngôi sao năm cánh, bỏ hạt táo trong túi áo có thể bảo vệ được mạng sống
trước mọi hiểm họa.
Lòng Nguyên chùng xuống theo từng câu nói của thầy Akô Nô. Sự thật về vườn táo
ở núi Lưng Chừng có lẽ là một bí mật rất ít người biết và dĩ nhiên không ghi
trong sách, bằng chứng là nhà thông thái Suku cũng chẳng biết mô tê gì về những
điều thầy Akô Nô vừa kể. Và những điều đó khiến Nguyên gần như bị sốc. Nó nhìn
thầy Akô Nô, nặng nề hỏi:
- Thế tụi con không có cách gì hái được những quả táo kia hả thầy?
Thầy Akô Nô chưa kịp đáp, Kăply đã ré lên bằng thứ giọng phải nói là xẳng hết
sức:
- Thầy nói sao ấy chứ. Nếu những quả táo vàng không thể rời khỏi cây thế sao
trước đây Đại tiên ông Mackeno đem về được một quả?
- Hỏi hay lắm! - Thầy Akô Nô nheo mắt nhìn Kăply. - Nhưng ta nhớ ta đâu có nói
là không hái được những quả táo đó. Ta chỉ nói là không người nào có khả năng
bứt chúng ra khỏi cây thôi. Không một người nào, ngươi hiểu chưa?
- Chưa hiểu! - Khuôn mặt Kăply vẫn khuất sau chiếc mặt nạ quạu quọ, nó nói như
gây gổ. - Thầy nói vậy hổng lẽ Đại tiên ông Mackeno không phải là người?
- Ngươi cóc biết gì mà cũng làm om sòm. - Kăply quạu khiến thầy Akô Nô đâm quạu
theo. - Lão Mackeno đâu có tự tay hái quả táo đó.
- Vậy là ai hả thầy? - Nguyên vội vã cất tiếng, vừa tò mò vừa muốn dập tắt bầu
không khí căng thẳng Kăply vừa khuấy lên.
- Đó chính là bầy khỉ Manibum, còn được biết dưới biệt danh những kẻ cướp vui
tính. Mỗi ngày, trước khi mặt trời lặn, bao giờ bọn khỉ này cũng kéo đến vườn
táo đùa giỡn và hái quả trên cây chơi trò ném nhau. Theo truyền thuyết, bọn khỉ
Manibum từng có ơn với phúc thần Kalăm và được ngài ban cho một quyền năng đặc
biệt. Đó là trở thành sinh vật duy nhất có thể bứt rời những quả táo vàng ra
khỏi cây Đời.
Kăply nhăn nhó:
- Ngày nào bọn chúng cũng kéo tới quậy tưng như vậy, chắc vườn táo trụi lủi từ
đời tám hoánh rồi…
Thầy Akô Nô nhếch môi:
- Nếu nói như ngươi thì cây Đời là loại cây tầm thường sao? Ngươi phải biết, cứ
mỗi quả táo rụng xuống đất thì ngay ở chỗ cuống cũ một quả táo khác lại mọc ra.
Thầy cười hì hì:
- Trước đây, lão Mackeno lợi dụng lúc nhá nhem hóa thành một con khỉ lẳng lặng
chui vào vườn táo, rình bắt được một quả…
Nguyên reo lên:
- Ra là thầy muốn tụi con cầm chân con rồng Ouroboros để con Chacha có thì giờ
trà trộn vào bọn khỉ Manibum?
- Chính xác là ta đang nghĩ như vậy đó. - Thầy Akô Nô gật gù, vẻ hài lòng. Chợt
thầy trở nên nghiêm trọng, gương mặt trẻ con nhăn lại như làm nũng nhưng nội
dung lời dặn dò của thầy khiến Nguyên và Kăply không cảm thấy buồn cười chút
nào. - Trước khi bọn ngươi bắt đầu, ta lưu ý một điều tối quan trọng. Đó là bọn
ngươi phải kết thúc mọi chuyện trước khi trời sập tối rồi chạy lẹ tới chỗ hai
con phi mã, quay về ngay. Nếu bọn ngươi để lão Ôkô Na bắt gặp, mọi chuyện coi
như hỏng bét bè be.
Kăply ngó quanh:
- Lão ta hiện đang ở đâu hả thầy?
- Lão là loại người sống về đêm. - Thầy Akô Nô chép miệng. - Cho đến chừng nào
trời chưa tối hẳn, lão không đáng sợ với bọn ngươi đâu.
Thầy Akô Nô tự nhiên biến mất trong khi hai đứa trẻ còn bao nhiêu điều chưa kịp
hỏi, y như thình lình độn thổ giữa chừng câu chuyện để làm người đối thoại cụt
hứng là thói quen ưa thích của ông thầy trẻ con này.
* * *
Nguyên và Kăply cùng con Chacha giấu mình trong bụi rậm dưới chân đồi, thấp
thỏm chong mắt nhìn về phía khu vườn táo. Ở trên cao, mặt trời uể oải nhích
xuống từng nấc một như chẳng có việc gì đáng làm hơn là chọc cho bọn trẻ sốt
ruột chơi.
- Tao chẳng hiểu tại sao chạy vòng tròn lại làm cho con rồng Ouroboros bất
động? - Kăply hắng giọng, tin rằng tán gẫu là cách tốt nhất để đốt cháy thời
gian.
- Tao cũng hổng biết. - Nguyên đăm chiêu, không quên dứt một lúc hai, ba sợi
tóc. - Nhưng tao nghĩ khi nói như vậy, thầy Akô Nô đã tính toán hết rồi.
Kăply lại băn khoăn:
- Nếu không thuận bên phải, con quái đó có thể không chộp được tụi mình, nhưng
nếu nó nổi hứng phun lửa ra thì sao? Chắc tao và mày thành tro quá hà.
- Thầy Akô Nô không nói gì về chuyện này có nghĩa là con rồng Ouroboros sẽ
không phun lửa.
- Hổng có con rồng nào là không phun lửa. - Kăply phản đối. - Nhất là với một
con rồng có nhiệm vụ canh giữ khu vườn đặc biệt này. Rồng mà không phun lửa
chẳng khác nào chó mà không biết sủa.
Nguyên so vai, giọng không tự tin lắm, giống như nó đang thử cắt nghĩa xem tại
sao con Ouroboros không xài tới lửa:
- Có thể chính vì vai trò quan trọng của những cây Đời mà rồng Ouroboros không
dám phun lửa. Nó sợ sức nóng ảnh hưởng đến đời sống của vườn cây.
Nguyên nói thêm bằng giọng cao hơn:
- Hơn nữa, nó cần quái gì dùng tới lửa khi mà những móng chân cực độc của nó đã
là thứ vũ khí hết sức ghê gớm rồi.
Kăply không hỏi nữa, nó thấy sự phân tích của Nguyên không thuyết phục lắm
nhưng quả thực thì nó cũng không thấy cách giải thích nào khá hơn.
Kăply ngồi im, lắng nghe gió đi trong bụi cây, mắt nhìn đau đáu vào chỗ con
rồng Ouroboros đang nằm bao quanh khu vườn táo, thử hình dung lát nữa con quái
vùng dậy và rượt đuổi tụi nó như thế nào. Kăply càng tưởng tượng bụng càng thót
lại, bất giác nó nhìn đăm đăm xuống hai cẳng chân mình, như thể nuôi dưỡng một
hy vọng mơ hồ về một cặp cánh sẽ bất thần mọc ra ở chỗ nào đó cạnh đầu gối hay
nhích xuống một chút về phía dưới, gần gót chân.
“Mọc ra!”, có lúc Kăply bắt gặp mình đang lẩm bẩm như thể đọc thần chú, và dĩ
nhiên vì nó chưa học qua một câu thần chú nào như vậy nên chẳng có gì mọc ra ở
dưới chân nó hết, và nó lại buồn phiền đưa mắt ngắm nghía bóng những chiếc lá
nhọn in xuống đất thoạt dài thoạt ngắn do nhánh cây sau lưng nó đong đưa trong
ánh nắng chiều.
- Gần đến giờ rồi!
Kăply giật bắn khi nghe tiếng Nguyên vang lên bên tai. Nó bừng tỉnh và lật đật
quét mắt về phía khu vườn táo, phát hiện nhiều bóng đen đang nhảy nhót trên các
cành cây và nếu nó không nhìn thấy thì những tiếng khọt khẹt văng vẳng trong
gió cũng đủ cho nó biết bọn khỉ Manibum đã xuất hiện.
- Tụi mình phải làm gì đây? - Kăply hỏi, cố giữ giọng đừng run.
Nguyên đứng dậy, nói như ra lệnh:
- Phải đến gần con rồng Ouroboros hơn nữa. Con quái đó mà chưa ngóc đầu lên thì
tụi mình hổng biết hiện nay cái đầu nào của nó đang thức.
Kăply gần như bị Nguyên lôi về phía trước, mặc dù nếu thằng bạn đại ca buông
tay nó ra thì chắc chắn nó sẽ không bỏ chạy. Nó vẫn đi, chắc thế, nhưng có lẽ
là đi từng bước rất ngắn, như kiểu di chuyển của người bị trói chặt hai chân.
Đầu rồng Ouroboros nằm ở mé phải khu vườn, Nguyên và Kăply chỉ nhận ra điều đó
khi con quái bất thần ngóc đầu lên. Mặc dù nhận ra cái đầu bên trái đã ngủ, sự
mừng rỡ đó vẫn không giúp hai đứa trẻ bớt run khi nhìn thấy vẻ dữ tợn của cái
đầu còn lại.
Đó là một cái đầu lân với bờm sư tử. Cặp sừng ngắn, nhọn, cái trán dồ, đến đôi
mắt tròn quay, to như lục lạc, cái mũi bự chảng, tiếp theo là cái miệng đang há
rộng, đỏ lòm viền quanh bởi chòm râu vàng, dài thậm thượt, toàn bộ ngó giống
như cái đầu của một quái nhân nghiện rượu, trông càng đáng sợ hơn với một cái
đầu khác đang ngáy khò khò ở bên cạnh.
Con Ouroboros đứng vươn mình trên hai chân trước, kéo lên cả một khúc mình dài
ở phía sau với những chiếc vảy trắng lóa như dát bạc và hai đứa trẻ điếng hồn
thấy cả khu vực chung quanh kêu ầm ầm khi nó đứng dậy.
Con rồng quay đầu về phía Nguyên và Kăply, khịt khịt mũi, hơi thở của nó nóng
đến mức hai đứa phải liếc mắt xem vạt áo trước ngực mình đã cháy thành tro hay
chưa.