Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 11 - Phần 3

Công việc mới mà Hiểu Đồng tìm là công việc phục vụ trong các bữa tiệc. Có một bữa tiệc được tổ chức tại một gia đình quyền thế vào ngày chủ nhật.

Sáng sớm Hiểu Đồng và các nhân viên phục vụ đã có mặt tại một căn biệt thự sang trọng để nghe dặn dò. Sau đó họ bắt tay vào sắp xếp bàn tiệc.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi của cô tiểu thư nhà này. Cô ấy là con gái độc nhất của ông chủ tập đoàn Hình Thế, một tập đoàn chuyên kinh doanh dầu lửa.

Cô tiểu thư có tên là Vũ Quỳnh. Hiểu Đồng biết cái tên này do thấy chiếc bánh sinh nhật của cô ta. Cái bánh rất to, đẹp, cao đến bảy tầng.

“Cốc... cốc... cốc...”

- Vào đi!

Hiểu Đồng mở cửa bước vào trên tay cô cầm một gói quà to:

- Quản gia kêu tôi đem hộp quà này vào cho cô.

Một cô gái có mái tóc óng mượt uốn xoăn cực kì quyến rũ, cô mặc một chiếc váy màu đỏ rực rỡ khá sexy. Trông cô vô cùng sang trọng. Hiểu Đồng mang máng là đã gặp cô ấy ở đâu rồi thì phải.

Cô tiểu thư ăn nói rất nhỏ nhẹ, mỉm cười với Hiểu Đồng:

- Cám ơn bạn! Cứ đặt xuống giường giùm mình. Hôm nay bạn làm thêm ở đây à?

- Sao cô biết?

- Chúng ta học chung khóa mà! Mình học khoa quản trị kinh doanh.

- Chào bạn!

- Mình là Vũ Quỳnh.

- Mình là Hiểu Đồng.

- Mình có nghe tin đồn về bạn... nhưng mình không tin những tin đồn ấy đâu.

- Cám ơn!

- Chúng ta làm bạn nha! - Vũ Quỳnh chìa tay ra trước mặt Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng e dè gật đầu, rồi cũng đưa tay ra bắt lại, thầm nghĩ cô gái này cũng thật đáng yêu. Sau đó cô đi ra ngoài tiếp tục công việc của mình.

Gần 11 giờ, khách đến gần như đông đủ, đều là tầng lớp giàu có sang trọng. Những cô gái ăn diện lộng lẫy xinh đẹp, mang trên người toàn đồ hiệu đắt giá. Những chàng trai cũng trải chuốt không kém.

Hiểu Đồng và các phục vụ khác thay nhau mang nước đến mời các vị khách. Mấy chàng trai bị thu hút bởi cô phục vụ xinh đẹp, thường liếc trộm cô, có người còn tán tỉnh nhưng Hiểu Đồng lịch sự từ chối.

Mọi người túm tụm vào nhau để cùng khen ngợi nhau và khoe khoang lẫn nhau. Người nào cũng cố gắng chứng tỏ đẳng cấp của mình cao hơn người kia.

Một chiếc xe sang trọng chạy đến. Ba chàng công tử đẹp trai quyến rũ bước xuống xe sau khi tài xế lần lượt mở cửa xe. Họ sáng rực rỡ và nổi bật đến nỗi không ai có thể rời mắt khỏi họ. Đó chính là ba anh chàng nổi tiếng nhất trường Nguyên Thành Phong: Vĩnh Phong, Thế Nam, Quốc Bảo.

Hiểu Đồng đang đứng phục vụ gần cửa ra vào cũng như bị ngây người trước họ. Ngày thường họ mặc những bộ đồ giản dị cũng khiến họ thật nổi bật rồi, hôm nay họ khoác lên người những bộ đồ cực kì sang trọng khiến cho các cô gái phải gào thét khi thấy họ.

- Trời ơi! Đẹp trai quá!

- A! Anh Vĩnh Phong, anh Thế Nam, anh Quốc Bảo...

...

Ba người bọn họ chẳng thèm chú ý đến những lời khen ngợi bên tai, nhưng lại chú ý đến cô gái đang bưng một cái khay đựng ly.

- Hiểu Đồng! - Thế Nam kêu tên cô, nét mặt rạng rỡ.

Những người xung quanh đều quay mặt nhìn cô gái được diễm phúc trò chuyện với họ.

- Sao em ở đây? Em đang làm thêm à?

Hiểu Đồng gật đầu rồi trả lời giọng trách móc:

- Em bị người ta làm cho mất việc, nếu không mau chóng tìm việc thì sẽ chết đói mất.

Cùng lúc đó tiếng micro của người dẫn chương trình vang lên. Mọi người tập trung nhìn lên khán đài. Hiểu Đồng cũng nhanh chóng quay trở về với công việc.

Buổi tiệc sinh nhật trong giới thượng lưu không đơn thuần là một buổi tụ tập ăn chơi của giới trẻ mà còn là nơi thúc đẩy các mối quan hệ làm ăn với nhau. Ba mẹ của Vũ Quỳnh cũng mời các nhà kinh doanh lớn đến dự tiệc. Ông Triệu Vĩnh Nguyên cùng vợ là bà Mai Hoa thật sang trọng khoác tay nhau bước vào cửa. Họ chào hỏi xã giao với vài người bạn. Ông Vĩnh Nguyên đang cười nói vui vẻ chợt nhìn thấy một cô gái trẻ rất xinh đẹp, bận đồ phục vụ, đang loay hoay rót rượu thì xúc động mạnh. Mắt ông nhìn chằm chằm vào cô gái.

- Chủ tịch Nguyên! Hân hạnh được ông đến dự! - Tiếng ông chủ tịch Vũ Triết vang lên cắt đứt ánh mắt của chủ tịch Nguyên. Ông vội quay qua bắt tay với chủ tịch Vũ Triết.

- Vũ Quỳnh mau ra chào hai bác đi con! - Ông Vũ Triết ra lệnh cho con gái.

Vũ Quỳnh e lệ chào:

- Con chào hai bác! Cảm ơn hai bác đã đến tham dự sinh nhật của con!

Bà Mai Hoa hài lòng ngắm Vũ Quỳnh.

- Hôm nay con thật xinh đẹp!

- Cám ơn bác khen ngợi!

- Thôi chúng ta vào trong nhà ngồi chơi đi. Để bọn trẻ bên ngoài tự do với nhau. Vũ Quỳnh, con đi tiếp chuyện với Vĩnh Phong đi! - Ông Vũ Triết nháy mắt nói với con gái, Vũ Quỳnh hiểu ý gật đầu.

Trước khi đi vào trong, chủ tịch Nguyên nhìn về phía bàn rượu nhưng không còn bóng dáng của cô gái ấy. Ông lắc đầu xua đi những hình ảnh ban nãy.

Thế Nam đâu biết khi cậu bắt chuyện với Hiểu Đồng lại khiến mấy cô gái xung quanh ganh ghét. Lúc Hiểu Đồng đi ngang qua hồ bơi, ai đó cố tình đẩy cô ngã xuống hồ.

Vũ Quỳnh đang nói chuyện với Vĩnh Phong thấy vậy mới tức giận mắng:

- Tại sao bạn lại làm như vậy chớ?

Cô gái đẩy Hiểu Đồng xuống hồ giả vờ khóc nói:

- Mình chỉ vô tình thôi, tại mình bị vấp nên mới ngã vào cô ấy.

Vũ Quỳnh quay xuống hồ bơi hỏi Hiểu Đồng:

- Bạn có sao không?

Hiểu Đồng lắc đầu rồi bơi vào. Vũ Quỳnh chạy đến bên cạnh Hiểu Đồng lo lắng nói:

- Bạn bị ướt hết rồi. Đi theo mình lên phòng đi!

Vũ Quỳnh nắm tay Hiểu Đồng kéo đi, để lại ánh mắt lo lắng của hai chàng trai. Vào đến phòng của Vũ Quỳnh, Hiểu Đồng e dè, cả thân người cô ướt sũng sẽ làm ướt mất căn phòng sang trọng này.

- Không sao đâu. Cứ vào đi, nếu để lâu bạn sẽ bị cảm lạnh đó!

Hiểu Đồng rụt rè bước vào, thấy Vũ Quỳnh đang mở tủ quần áo chọn một bộ váy cho Hiểu Đồng. Vũ Quỳnh đưa một bộ váy màu trắng cổ điển may cách tân khá kín đáo cho Hiểu Đồng.

- Mình nghĩ bạn hợp với bộ đồ này hơn. Những bộ kia chỉ e bạn không chịu mặc.

Hiểu Đồng nhìn Vũ Quỳnh cảm động, ngoài Đình Ân ra chưa có cô gái nào đối xử tốt với cô đến vậy.

- Mình mượn bạn mặc đỡ, xong rồi sẽ giặt lại trả bạn.

- Không cần, mình tặng bạn bộ này mà! - Vũ Quỳnh cười lớn.

- Nhưng mình không dám nhận. - Hiểu Đồng lắc đầu nói.

- Cứ nhận đi, coi như mình xin lỗi vì đã giẫm lên chân của bạn! - Vũ Quỳnh cứ khăng khăng bắt ép Hiểu Đồng phải nhận.

Hiểu Đồng chợt nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống nhìn cô khi chân cô bị gót giày màu đỏ kia giẫm phải. Hèn chi, cô cảm thấy cô gái này quen quen. Hiểu Đồng không từ chối nữa, cô bước vào phòng thay đồ.

Khi Hiểu Đồng thay đồ xong bước ra ngoài, thì Vũ Quỳnh đã đứng chờ sẵn với một ly nước cầm trên tay.

- Cậu uống viên thuốc này đi để khỏi bị cảm.

Hiểu Đồng không nghi ngờ gì cầm lấy uống ngay, còn cảm ơn thành ý của Vũ Quỳnh. Vũ Quỳnh ngắm nhìn Hiểu Đồng nói:

- Cậu mặc bộ đồ này thật đẹp. Mình chỉ bận bộ đồ này vào ngày đính hôn của mình với anh Vĩnh Phong thôi! À! Mình đã nói với cậu mình là vợ chưa cưới của anh ấy chưa?

Hiểu Đồng suýt làm rơi ly nước trong tay, cô cảm thấy cả người như nóng lên. Tim tự nhiên thắt lại.

- Chúng ta mau ra ngoài dự tiệc.

Vũ Quỳnh giục, Hiểu Đồng bèn cùng cô đi ra ngoài, trong lòng thầm cầu chúc cho Vũ Quỳnh hạnh phúc bên Vĩnh Phong dù tim cô đang tan nát. Bỏ mặc Hiểu Đồng, Vũ Quỳnh đến bên cạnh bà Mai Hoa nhõng nhẽo nói:

- Bác ơi! Ra ngoài xem giùm con cái bánh kem xem có đẹp không. Là chính tay con làm đó. Nha bác?

Bà Mai Hoa tất nhiên đồng ý.

Hiểu Đồng thật xinh đẹp trong bộ váy trắng, cô làm cho các chàng trai phải ngất ngây trầm trồ. Mấy cô nàng càng ganh ghét thêm. Vĩnh Phong và Thế Nam ngây người khi thấy Hiểu Đồng bước ra. Cô như áng mây nhẹ phảng phất những hạt sương ngưng đọng, vẻ đẹp của Hiểu Đồng lúc này thật không biết dùng từ ngữ gì diễn tả. Đến cả tên có bản tính trẻ con như Quốc Bảo cũng đánh rơi ly rượu trên tay của mình.

Hiểu Đồng hoàn toàn không cố ý bước đến bên cạnh Vĩnh Phong và Thế Nam nhưng họ lại ở ngay lối đi, nơi cô cần đến. Bàn pha chế rượu. Vĩnh Phong nheo nheo đôi mắt nhìn Hiểu Đồng, còn Thế Nam lại nhìn cô với ánh mắt sáng ngời. Tên nhóc Quốc Bảo không cần giữ kẽ:

- Đúng là người đẹp vì lụa mà!

Nhưng Thế Nam đã vỗ vai cậu nói:

- Nhóc à! Em sai rồi phải nói là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp. - Rồi Thế Nam đến trước mặt Hiểu Đồng khen: - Em mặc bộ váy này đẹp lắm!

- Cám ơn anh! Đây là váy của Vũ Quỳnh tặng em.

Mặc dù cảm thấy hơi mắc cỡ vì được khen ngợi nhưng Hiểu Đồng không hiểu tại sao cả người cô lại có cảm giác nóng bỏng đến khó chịu. Mặt cô nóng bừng lên. Hiểu Đồng mơ hồ nghe tiếng Thế Nam gọi mình, Hiểu Đồng cắn chặt răng lại như muốn kìm nén cơn nóng trong người nhưng dường như cô không còn một chút sức lực nào, đôi chân cũng không còn đứng vững được nữa.

Tại sao lại như thế, sáng nay cô không hề ăn thứ gì cả thì làm sao lại có cảm giác này? Cô chỉ uống có một viên thuốc do Vũ Quỳnh đưa cho. Chẳng lẽ cô bị sốc thuốc. Thật vô lí, đó chỉ là một viên thuốc cảm bình thường sao lại có cảm giác này. Chắc chắc đó không phải là viên thuốc cảm... chắc chắn...

Hiểu Đồng vơ lấy cái xô đá bên cạnh trút hết lên người, cả đá và nước mát lạnh tạm thời xoa dịu cơn nóng bức trong người cô. Hiểu Đồng cảm thấy đôi tay của ai đó đang chụp lấy hai bên cánh tay của cô. Nghe thấy tiếng gọi của Thế Nam, nhìn thấy một gương mặt khác đang nhăn nhó lo lắng cho cô. Nhưng cô không thể nào nhìn rõ gương mặt của ai, mắt cô hoa lên, cô vội nhắm nghiền mắt lại.

Chẳng mấy chốc ngọn lửa nóng rực lại bừng lên nhưng lần này lại càng mãnh liệt hơn trước. Cả thân người cô lắc lư không ngừng. Ai đó vỗ vào mặt cô nhưng lại sợ làm cô đau. Đôi bàn tay lạnh buốt, trắng nhợt vì sợ hãi nhưng lại khiến Hiểu Đồng cảm thấy thật dễ chịu, cô chụp lấy bàn tay ấy, từ từ cọ sát khắp mặt mình, cảm giác mát lạnh ở đôi bàn tay thật dễ chịu, cô đưa bàn tay lướt qua mắt môi, rồi xuống cổ.

Bàn tay bị căng cứng trước hành động của cô, nhưng trước khi cô di chuyển bàn tay ấy xuống ngực mình thì bàn tay đột ngột biến mất.

Hiểu Đồng đang thấy thoải mái với bàn tay ấy, sự biến mất đột ngột của nó khiến cô bực tức, cô hét lên:

- Tôi muốn... tôi muốn...

- Đi lấy nước lại đây... - Tiếng Vĩnh Phong hét lên.

Vĩnh Phong! Vĩnh Phong! Haiz!

- Đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Em ghét anh, Vĩnh Phong. Em ghét anh.

Tiếng Vĩnh Phong đau đớn thì thầm:

- Anh biết! Anh biết!

- Em đau quá! Khó chịu quá...

Hiểu Đồng trong cơn mê loạn, không thể điều khiển được sức mạnh của mình nữa, cô đưa răng cắn mạnh lên cánh tay đang ôm ngang trước ngực cô, khiến Vĩnh Phong đau nhói. Nhưng Vĩnh Phong chỉ cắn chặt răng cam chịu chứ không rút tay lại.

- Nóng quá! Nóng quá!

Hiểu Đồng đưa tay cởi nút áo mình ra, cả đám con trai lúc này đang xanh mặt nhìn cô lo lắng vậy mà chỉ có mỗi động tác nhỏ này của cô khiến bọn chúng thích chí, chăm chăm vào làn da trắng ngần mịn màng của cô.

Vĩnh Phong vội chụp tay Hiểu Đồng lại, ngăn không cho cô cởi nút thứ hai, lừ mắt nhìn mấy tên kia cảnh cáo:

- Cút hết đi!

Quốc Bảo đem đến một xô nước, cậu tạt thẳng lên người Hiểu Đồng, bực tức chửi thề.

- Cô ấy bị cắn thuốc. Tên chết tiệt nào dám bỏ thuốc cho cô ấy vậy chứ? Tao mà biết được thì tên khốn đó khó sống.

Tiếng Thế Nam từ ngoài gọi vào:

- Vĩnh Phong! Có xe rồi. Đưa cô ấy lên xe mau!

Tức tốc, Vĩnh Phong bế Hiểu Đồng lên chạy vội ra xe đợi sẵn. Mặc cho cô vừa la hét vừa múa may điên cuồng, đập túi bụi vào người cậu.

Bà Mai Hoa từ nãy đến giờ đã chứng kiến tất cả. Bà chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp đang như người điên kia.

- Cô gái kia là ai? - Bà giận dữ hỏi Vũ Quỳnh.

- Cô ấy được thuê đến đây để phục vụ bữa tiệc sinh nhật cho cháu.

- Tại sao cô ta lại mặc bộ váy mà cô đã tặng cho cháu chứ? Đó là thiết kế duy nhất, trên đời này không hề có chiếc thứ hai.

- Hồi nãy cô ta bị té xuống hồ, cháu tốt bụng cho cô ấy mượn quần áo. Cháu đã cho cô ấy mượn một chiếc váy khác. Chiếc váy này cô tặng cháu, bình thường cháu cũng không nỡ mặc. Nhưng chắc lúc cháu đi ra, cô ấy đã tự ý lấy thay vào.

Vũ Quỳnh giả vờ oan khuất, rồi giả bộ như vô tình:

- Xin bác đừng trách cháu, cháu cũng không còn cách nào khác, ai bảo cô ta là người anh Vĩnh Phong thích chứ.

Bà Mai Hoa trợn mắt nhìn Vũ Quỳnh như thể bà vừa nghe chuyện khủng khiếp nào đó.

- Vĩnh Phong thích cô ta ư? Sao nó lại thích con bé múa may điên cuồng la hét ầm ĩ giữa bữa tiệc của người khác như vậy?

- Chắc tại bạn ấy đang lúc hưng phấn nên mới dùng thuốc thôi bác.

Bà Mai Hoa kinh hoàng khi nghe Vũ Quỳnh nói:

- Con bé này còn sử dụng thuốc lắc nữa? Thật là quá thể rồi. Bác phải về dạy dỗ lại Vĩnh Phong mới được.

Vũ Quỳnh vội nắm tay bà Mai Hoa nói:

- Bác đừng lo lắng, cũng đừng nên trách mắng anh Vĩnh Phong vội. Cháu nghĩ anh ấy chỉ nhất thời ham vui nên mới thích cô ta. Chờ sau một thời gian nữa anh ấy chơi chán thì sẽ bỏ cô ta mà thôi! Cháu tự tin là mình sẽ đánh bại cô ta.

Nghe Vũ Quỳnh nói như vậy bà Mai Hoa mới thấy nhẹ nhõm.

Một cô gái tốt như Vũ Quỳnh mà Vĩnh Phong lại không chọn sao được. Hạng con gái kia chỉ là vui vẻ qua đường mà thôi.

Hiểu Đồng cảm thấy cả người toàn thân đau nhức, đầu muốn nổ tung ra, cổ cô cứng đơ gần như không động đậy được nữa. Cổ họng khô khát, toàn thân mệt rã rời, tay chân mềm nhũn, khó chịu vô cùng.

Cô dần dần mở mắt ra, lại một căn phòng xa lạ nữa. Dạo gần đây khi cô mở mắt toàn thấy trước mặt mình là những căn phòng được bài trí bằng những hoa văn nhẹ nhàng nhưng sang trọng, không có một nét quen thuộc nào như căn phòng trọ nhỏ bé của cô. Đây giống như là một căn phòng ở một khách sạn cao cấp.

Hiểu Đồng cố gắng ngồi dậy, cổ gần như muốn gãy lìa ra. Đình Ân đang ngủ say trên ghế sofa. Cô muốn gọi tên Đình Ân nhưng không còn sức để gọi. Cũng may mắn Đình Ân giật mình tỉnh giấc.

- Cậu tỉnh rồi sao? Cậu có biết mình lo cho cậu thế nào không hả? - Đình Ân mừng rỡ kêu lên. Chạy đến bên giường ôm lấy Hiểu Đồng, Hiểu Đồng cũng muốn ôm lấy Đình Ân nhưng cô không còn sức, cô cố gắng nói:

- Nước...

Đình Ân vội buông cô ra, quệt những giọt nước mắt dâng đầy trên khóe mắt nghẹn ngào nói:

- Để mình đi lấy nước cho cậu.

Lát sau Đình Ân bê đến một ly nước, cô còn cẩn thận đặt một ống hút vào trong ly để Hiểu Đồng uống dễ dàng hơn. Sau khi uống cạn ly nước, Hiểu Đồng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.

- Sao cậu lại ở đây? - Hiểu Đồng hỏi.

- Anh Thế Nam kêu mình đến. Anh ấy đích thân đến đón mình đưa đến đây. - Như sợ Hiểu Đồng lo lắng Đình Ân vội nói thêm: - Mình và anh Thế Nam đã chở bé Đường về nhà mình ngủ rồi. Cậu yên tâm đi.

Rồi Đình Ân nhìn Hiểu Đồng vừa thương vừa giận, trách:

- Cậu có biết khi mình và anh Thế Nam đến cậu đang ở trong tình trạng nào không hả?

Mặt Hiểu Đồng sa sầm xuống, cô không thể nào nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì.

- Mình thấy thật tội nghiệp cho anh Vĩnh Phong bị cậu giày vò hành hạ khổ sở hết mức. Nói thật trông cậu lúc đó không khác gì một con hổ vồ mồi. Nếu không phải anh Vĩnh Phong mà là một người nào khác thì cậu đã bị ăn sạch sẽ rồi. Điều đó cho thấy, anh ấy rất yêu cậu.

Hiểu Đồng nghe Đình Ân nói xong chỉ biết thở dài. Cô định kéo chăn ra đứng dậy nhưng phát hiện... trên người mình không còn một mảnh vải che thân nào cả. Cô hốt hoảng vội vàng kéo chăn lên che người rồi run run hỏi:

- Tối qua mình đã làm gì? Sao trên người mình... sao trên người mình không còn gì hết vậy?

Đình Ân lắc đầu thở dài ngao ngán:

- Nhớ tới chuyện tối qua mà đến giờ mình còn phát sợ. Cậu cứ như một con thú hoang bị thương lồng lộn lên.

Rồi Đình Ân với tay xuống dưới đất cầm lên một cái váy màu trắng rách nát đưa cho Hiểu Đồng xem.

- Cậu xem đi! Kiệt tác của cậu tối qua đó. Cái áo đẹp như vậy...

Đình Ân chậc lưỡi tiếc rẻ rồi nói tiếp:

- Mình, Thế Nam, Vĩnh Phong ba người mà không thể kìm chế cậu. Không hiểu bọn chúng cho cậu uống thuốc gì mà mạnh đến vậy. Mà Thế Nam và Vĩnh Phong cứ sợ cậu đau nên cũng chẳng kìm chế cậu được là bao. Hai người đó đẩy mình ra rồi để yên cho cậu đánh, cậu mắng, cậu cắn. Tới khi cậu bắt đầu xé chiếc váy này thì mới giữ chặt cậu lại. Nghĩ tới đã thấy tội nghiệp Vĩnh Phong, một mình anh ấy bị cậu hành hạ đến nỗi hào quang quay quanh anh ấy cũng biến mất.

Ngừng một chút, Đình Ân kể tiếp:

- Làm thế nào cậu cũng chỉ muốn cởi bỏ đồ ra nên cuối cùng mọi người đành mặc kệ cho cậu cởi bỏ hết ra.

Hiểu Đồng xấu hổ lắp bắp hỏi:

- Như vậy, như vậy... họ đã...

Hiểu Đồng không thể nói tiếp được. Đình Ân đến bên cạnh cười trấn an cô.

- Yên tâm đi. Hai người họ nếu có ý gì thì đã không kêu mình đến đây đâu. Từ lúc cậu cởi đồ, hai người họ chỉ ngồi yên trên ghế kia, quay lưng về phía cậu không dám nhúc nhích lấy một lần nữa. Mình nhìn thấy cũng buồn cười. Chỉ có Hiểu Đồng cậu mới có khả năng khiến cho hai chàng công tử như họ thất điên bát đảo đến như vậy.

Hiểu Đồng cau mày, nhìn bộ dạng mình rồi khổ sở nói:

- Cuối cùng mình thế nào?

- Thì mọi người đành để mặc cho cậu rên rỉ đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi chứ còn biết thế nào nữa.

Hiểu Đồng quả thật chỉ muốn chui xuống một cái lỗ nào mà trốn thôi. Dù bây giờ chỉ có Đình Ân bên cạnh nhưng cô cũng thấy xấu hổ kinh khủng.

- Mình như vậy làm sao đây? Cậu mau đi mua đồ cho mình đi! Cứ như vậy mình thật sự không quen.

- Thế Nam đã đi mua rồi. Vĩnh Phong thì về nhà. Anh ấy sợ cậu không thích thấy mặt nên không dám ở lại. Mình và Thế Nam được chợp mắt một chút, còn Vĩnh Phong suốt cả đêm không ngủ vì lo cậu xảy ra chuyện. Tình cảm của Vĩnh Phong như thế đến sắt đá còn tan chảy, huống hồ lòng dạ con người. Chẳng lẽ lòng dạ cậu còn cứng hơn sắt đá.

Hiểu Đồng chỉ lặng lẽ thở dài trước lời nói của Đình Ân mà thôi.

Thế Nam đã mua quần áo cho Hiểu Đồng và Đình Ân thay, rồi đưa cả hai đi ăn. Hiểu Đồng ngại ngùng đến nỗi cô không dám nhìn anh lần nào cả. Thế Nam cũng nhẹ nhàng coi như không có gì xảy ra.

Mặc dù Đình Ân và Thế Nam phản đối, Hiểu Đồng vẫn kiên quyết đến trường, cô không muốn bỏ lỡ một tiết học nào. Huống hồ hôm nay lại là một tiết rất quan trọng. Nhưng cô không ngờ rằng, tai họa đang chờ cô đến.

Thế Nam đưa hai người đến dãy C rồi cho xe chạy đến dãy A. Vừa bước vào sân trường thì Hiểu Đồng đã thấy mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình. Họ nhìn cô xì xầm cười khúc khích, có kẻ còn cợt nhả với cô. Còn chưa hiểu có chuyện gì thì Đại Bình đã lao tới:

- Hiểu Đồng đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Cậu muốn nói chuyện gì? - Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.

Đại Bình nhăn mặt nhìn Hiểu Đồng.

- Cậu thật sự không biết chuyện gì sao?

Nhìn bộ mặt ngơ ngác của Hiểu Đồng và Đình Ân, Đại Bình nắm tay Hiểu Đồng kéo đi.

- Đi theo mình!

Đình Ân cũng vội chạy theo. Đại Bình kéo Hiểu Đồng đi đến một bàn đá vắng người, lôi cái latop màu đen trong túi ra bắt đầu tra mạng. Xong rồi cậu xoay cái latop về phía Hiểu Đồng và Đình Ân.

Vừa nhìn vào màn hình mấy giây, Đình Ân hét lên còn Hiểu Đồng thì chết lặng. Trong màn hình hiện ra hai video clip: một quay lúc Hiểu Đồng đang thay đồ, một quay lúc Hiểu Đồng đang múa may điên cuồng trong bữa tiệc. Bên cạnh đó còn có một tấm hình chụp Hiểu Đồng ở trường, đang ngồi học chăm chỉ với lời tựa: “Một đời sống khác của học sinh gương mẫu”; “Cô sinh viên có tên là Mễ Hiểu Đồng học lớp...”

Vô số commend được gửi đến diễn đàn: “Vịt con xấu xí biến thành thiên nga”, “Không ngờ bạn ấy lại đẹp như vậy”, “Thật không ngờ nhìn bề ngoài lại không biết bạn ấy là một cô gái ăn chơi như thế. Bởi vậy không nên đánh giá con người qua bề ngoài”, “Cô ả đúng là một con cáo già đội lốt cừu non.”, “Nghe nói cô ta bị hoàng tử trường mình đá cho nên uống thuốc đòi tự tử để buộc anh ấy quay lại. Thật đúng là đồ vô liêm sỉ mà!”...

“... Mình là vợ chưa cưới của Vĩnh Phong... Chúng ta làm bạn nha...” Hiểu Đồng lần lượt nhớ lại những lời của Vũ Quỳnh. Cô nhìn thấy sự giả dối trong từng lời nói, sự tốt bụng đó hóa ra là một màn kịch. Vậy thì đẩy cô xuống nước, cho cô mượn áo, rồi cho cô uống thuốc là sự khởi đầu vở kịch chính ngày hôm nay.

Một cái bẫy thật hoàn hảo để Hiểu Đồng từng bước từng bước đi vào mà không mảy may nghi ngờ. Hiểu Đồng ơi, mày thật ngốc nghếch, mày đã vội vã tin người ta vô điều kiện. Mày đã quên mất cuộc đời này vốn nhiều cạm bẫy, không ai cho không ai cái gì cả. Tất cả đều phải có sự đánh đổi. Mày đã đánh đổi quá lớn rồi. Hiểu Đồng bật cười lớn, một nụ cười đau khổ. Đại Bình và Đình Ân nhìn Hiểu Đồng lòngtràn ngập lo lắng.

Mặc kệ những tiếng xì xầm trong lớp, Hiểu Đồng bỏ ngoài tai tất cả để bước vào chỗ ngồi. Nhưng chưa được bao lâu thì lớp trưởng đến thông báo thầy hiệu trưởng cho gọi Hiểu Đồng.

“Cốc... cốc... cốc...”

- Mời vào!

Hiểu Đồng mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Thầy hiệu trưởng đang ngồi xem giấy tờ, thấy Hiểu Đồng bước vào thì đẩy gọng kính cao hơn và đứng dậy, chỉ tay vào bộ ghế trong phòng nói:

- Ngồi đi em!

Hiểu Đồng và thầy hiệu trưởng cũng không xa lạ mấy. Thầy từng giới thiệu Hiểu Đồng dạy học cho cháu của thầy. Cô bé rất thông minh nhưng lại không thích học cùng gia sư. Hiểu Đồng khác với các gia sư trước đây, không ràng buộc, cũng không nghiêm khắc, chỉ bằng sự tận tâm của mình, xây dựng tình cảm chị em với em ấy.

Đợt hè vừa rồi, Hiểu Đồng để cô bé xả hơi, nên vẫn chưa tiếp tục đến dạy cho cô bé ấy.

- Em biết vì sao thầy gọi em lên đây chứ?

Hiểu Đồng gật đầu.

- Thầy đã cho gỡ những bài đó xuống rồi. Nhưng thầy hối tiếc là thầy biết quá muộn, sự việc đã đồn ầm ĩ cả lên rồi.

- Dạ em biết.

Thầy hiệu trưởng nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Hiểu Đồng nói:

- Từ trước đến nay thầy luôn luôn tin tưởng nhân cách của em và bây giờ thầy vẫn luôn tin tưởng em. Nhưng thầy sẽ không hỏi đã xảy ra chuyện gì vì thầy nghĩ như vậy là trái với lòng tin của mình.

Hiểu Đồng xúc động ngước mắt lên nhìn thầy, giọng nghẹn ngào nói:

- Em cám ơn thầy!

Thầy hiệu trưởng thở dài nói tiếp:

- Em biết đây là một trường tư chứ? Và nó thuộc tập đoàn Nguyên Thành Phong, một tập đoàn có thế lực nhất nước ta. Học bổng hàng năm của các học sinh ưu tú đều do tập đoàn này tài trợ. - Thầy với tay rót hai ly nước, đưa cho Hiểu Đồng một ly: - Chuyện của em đã đến tai bà chủ tịch. Phải nói là chính mắt bà nhìn thấy em say thuốc ở bữa tiệc sinh nhật. Bà ấy đã ra quyết định đuổi học em.

Ly nước trên tay Hiểu Đồng rơi xuống mặt bàn. Hiểu Đồng vẫn biết sẽ xảy ra chuyện nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Cả người Hiểu Đồng bỗng phát cơn ớn lạnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3