Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 501 - Phần 1

Chương 501: Cưỡng Hôn

Vân Khê khiếp sợ nhìn bóng lưng của Long Thiên Tuyệt, thật lâu mới có thể quay trở về với lời nói của hắn: Ở trên đời này, trừ phi ta chết, bằng không không ai có thể đả thương một sợi tóc của nàng!

Tại sao hắn lại thốt ra những lời như vậy? Là lời xuất phát tận đáy lòng, hay là...

Không thể không thừa nhận, giờ khắc này, tiếng lòng nàng bị va chạm nặng nề, có một chút động tâm. Nhưng mà, nàng làm sao có thể dễ dàng tin tưởng một nam nhân?

Ở trên thế giới này, đến người thân nhất cũng có thể hại nàng, nàng còn có thể tin tưởng người nào nữa sao?

Hàng lông mi thật dài từ từ rũ xuống, khi nàng ngước mắt lên lần nữa, đáy mắt là một mảnh sáng lạnh vô tình. Bất kể thế nào, hôm nay hắn cũng đã cứu nàng một mạng, ơn cứu mạng, nàng sẽ tìm cơ hội báo đáp! Trừ cái đó ra, bọn họ vẫn là đường ai nấy đi, không có quan hệ!

Bên dưới hồng y nữ tử bịt mặt bị bao phủ bởi khí thế cường đại của Long Thiên Tuyệt, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, thực lực bậc này là thứ mà các nàng không thể chống đỡ, chỉ có thể chịu áp lực từ khí thế mạnh mẽ đó, làm cho hơn mười cao thủ sợ đến kinh hãi, Long Thiên Tuyệt cường giả thần uy, thật sự là kinh động trời xanh!

Nhưng tôn giả đã ra lệnh, các nàng không dám kháng lệnh, cho dù là liều mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

Những hồng y nữ tử này cũng được coi là người từng trải trong giang hồ, bằng thời gian nhanh nhất phán đoán thế mạnh của kẻ địch, nếu các nàng phân tán thực lực, như vậy những người thực lực kém hơn sẽ không có khả năng chịu nổi một kích đoạt mạng của hắn, tùy lúc có thể tử vong. Hôm nay, mười người các nàng cũng chỉ có thể hợp lại thành đoàn, huy tụ sức mạnh, ra sức chống đỡ.

[Chúc bạn đọc truyện vui vẻ tại gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Hơn mười nữ tử ăn ý liếc nhau một cái, đồng thời tung chưởng phát ra khí thế mạnh nhất trên người mình, không giữ lại chút sức mạnh nào! Mười mấy cỗ khí thế cường đại phóng lên cao, công kích liên tiếp, bầu trời trên đường cái dựng lên một quả cầu khí lớn, làm gạch ngói hai bên đường phố vỡ tan thành từng mảnh.

Khí thế phản kích tới, hắc bào toàn thân Long Thiên Tuyệt xào xào bay múa, vang lên từng tiếng phần phật.

"Chỉ là ngôi sao nhỏ, cũng dám tranh mặt trăng phát sáng?” Lời của Long Thiên Tuyệt lạnh như băng, giống như sấm sét chợt nổ vang, cả mặt đất cũng rung rung mấy cái, gạch ngói vụn hai bên đường phố liên tiếp rơi xuống.

Tiếng mảnh sứ vỡ nát, đánh vào lòng những hồng y nữ tử, làm cho tim các nàng chấn động, trong nháy mắt trở nên rối loạn.

Ngôi sao nhỏ, lại dám tranh ánh trăng phát sáng?

Thực lực của người này, có thể cao đến mức này, thật sự là bất khả tư nghị(*)!

(*)Bất khả tư nghị: Không thể nghĩ hay bàn được, một câu khẳng định về chân lý hay được dùng trong Phật giáo, ở sau có từ này mình sẽ không chú thích nữa.

Ngay cả tôn giả của các nàng, cũng e là không cách nào chống lại hắn.

Thực lực chênh lệch khổng lồ như thế, làm cho lòng phòng bị của các nàng chút xíu liền tan rã, đúng vậy a, kẻ địch mạnh như thế, làm sao các nàng có thể ngăn cản?

Tim đại loạn, khí thế từ xung quanh Long Thiên Tuyệt càng phát mạnh mẽ hơn, khí thế mãnh liệt, như kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn), cầu khí tròn vô hình kia trong nháy mắt dễ dàng bị đánh bại, nổ tung ra!

Hồng y nữ tử bị oanh kích, văng ra bốn phương tám hướng, trong miệng mọi người đều phun ra máu tươi, bị thương không nhẹ. Các nàng ngửa đầu nhìn về phía nam tử đứng cao sừng sững lần nữa, không khỏi ngây dại.

Vóc dáng cao ngất, tay áo bồng bềnh, mỗi khi gió đêm thổi lên mái tóc dài của hắn, làm cho người ta cảm thấy một thân cao ngạo cô độc vạn trượng.

Hắn khẽ nhếch khóe môi, hàm chứa sát khí kinh thiên động địa, toàn thân phiêu dật lạnh lùng khó nói lên lời, tròng mắt của hắn sắc sảo, so với bất kỳ lưỡi dao nào trong thiên hạ càng thêm sắc bén kinh người!

Hắn giống như sự hiện diện của một vị thần, nắm quyền sinh sát trong tay, xuyên qua những đám mây, nhìn xuống thiên hạ!

Không chỉ mình hồng y nữ tử nhìn ngây dại, Vân Khê nhìn thân ảnh ngạo nghễ cô độc của hắn lúc này, trong lòng phút chốc cũng run động, hắn rốt cuộc là người như thế nào, vì sao nàng thấy được sự cô độc cùng tịch mịch vô hạn trên người hắn?

"Chủ nhân các ngươi từng có ơn với ta, bổn tôn tạm thời tha các ngươi một lần! Trở về nói cho chủ nhân các ngươi, nếu về sau nữ nhân này mất một sợi lông, bổn tôn cũng sẽ đem thù oán ghi tạc trên đầu nàng, chớ ép bổn tôn ra tay với nàng!” Đôi mắt của Long Thiên Tuyệt đột nhiên trở nên lạnh lẽo ảm đạm, tùy tiện bắn ra hai đạo ánh sáng tinh nhuệ, hắn lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!”

Mười mấy người nhất tề giật mình trong lòng, sợ hãi nhìn nhau, không nghĩ tới đối phương lại biết tôn giả của các nàng, hắn rốt cuộc là ai? Không dám có chút do dự, các nàng rối rít bò dậy, kéo nhau rời khỏi đường cái.

Cả con đường cái, trở thành một mảnh hỗn độn.

Những cư dân sinh sống hai bên đường chỉ dám núp ở trong phòng, cũng không dám ra cửa, sợ vô tội bị vạ lây, ngay cả nóc nhà nhà mình bị hư hao, cũng bất chấp luôn. Tổn hại chút tiền tài, bớt chút tai họa, vẫn đỡ hơn nhiều so với mất đi tính mạng!

Người có chút gan lớn, thì len lén từ nhìn từ cửa sổ nhà mình ra bên ngoài, nhìn xuống dưới, không khỏi ngây người.

Chỗ cao trên nóc nhà, một vòng nguyệt quế lưỡi liềm, chiếu ra ánh trăng sáng tỏ, có một hắc y nam tử đang khom người ôm lấy bạch y nữ tử, động tác mềm nhẹ ưu nhã, thật giống như đang chăm sóc một tác phẩm nghệ thuật, như một cảnh tượng trong tranh vẽ, bước ra từ một bức họa tuyệt mĩ.

Nam tử oai hùng tuấn tú, khí chất vương giả, như một vị thần, uy nghiêm không thể mạo phạm!

Nữ tử xuất trần thoát tục, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, như thiên tiên nữ hạ phàm, phong hoa tuyệt đại!

Một đôi nam nữ như vậy, quả thực chính là tuyệt phối nhân gian! Thật là một tạo hóa tuyệt thế của trời đất!

Ngày càng nhiều người nhìn qua cửa sổ, qua khe hở, rình coi một đôi nam nữ như thi như họa (đẹp như thơ, đẹp như tranh vẽ), tiếng nghị luận xôn xao truyền đi...

Vân Khê lại bị hắn cường thế ôm trong ngực lần nữa, nàng rất tức giận, người nam nhân này tựa hồ đã yêu thích động tác này, lại còn chưa có sự đồng ý của nàng, đã ôm nàng vào trong ngực, một buổi tối, không biết đã ôm nàng bao nhiêu lần!

"Ngươi thả ta xuống! Ta có tay có chân, không có suy yếu đến nỗi đi không nổi một quãng đường."

Đôi mắt đẹp của Vân Khê đông lạnh, ngửa đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, thần sắc trong trẻo lạnh lùng như băng. Nàng không muốn nhận thêm bất kì ân tình nào của hắn, đối mặt với hắn, nàng chỉ cảm thấy có một tầng phòng bị gắn vào trên người mình, ở trước mặt của hắn nàng trở nên dễ bị tổn thương, tùy thời đều có thể bị đôi mắt hắn xuyên thấu. Nàng rất không thích cảm giác như thế, không có cách nào nắm giữ, giống như đi trên một sợi dây căng bên vách núi, nơm nớp lo sợ, phải luôn cẩn thận.

Một đạo mâu quang lạnh lùng bắn về phía nàng, tay Long Thiên Tuyệt ôm ở nàng bên hông cũng tăng thêm lực đạo, đôi mắt hắn bắn ra ánh lửa tức giận tán loạn, đe dọa nhìn nàng, lạnh giọng trách mắng: "Nàng câm miệng cho ta! Ai cho nàng dùng tăng huyền đan? Nàng lại muốn một lần dùng liền ba viên? Nàng không muốn sống nữa có phải hay không?”

Vân Khê đột nhiên nghe được giọng nói trách mắng từ hắn, cảm nhận được trên người hắn phóng ra khí thế lạnh lùng, nàng hơi choáng váng, nhưng ngay sau đó hung hăng trừng mắt nhìn lại, nàng là sở hữu của hắn sao, tại sao phải quản nàng?

"Nàng không thể nào không biết tăng huyền đan có tác dụng phụ như thế nào, cũng không thể không biết dùng ba viên tăng huyền đan sẽ thương tổn thế nào đến thân thể của nàng... Chẳng lẽ nàng cứ không thương tiếc thân thể của mình như vậy, tiếc rẻ tôn nghiêm của mình như vậy, thà tự tổn thương thân thể, cũng không nguyện ý tiếp nhận sự trợ giúp của ta sao?”

"Nếu nàng xảy ra chuyện, Tiểu Mặc làm sao bây giờ? Ta không bảo vệ tốt mẹ ruột của nó, còn ngộ thương mẹ ruột của nó, để cho mẹ ruột của nó không ngừng bị trọng thương, còn làm cho nàng tự tổn thương thân thể, ta làm thế nào để giao phó với nó đây?”

"Ai khiến ngươi giao phó...” Vân Khê tức giận nói, thì ra là hắn lo lắng không có cách nào giao phó với nhi tử, chẳng biết tại sao, đáy lòng nàng có chút không thoải mái.

"Nàng nghe kỹ cho ta, từ hôm nay trở đi, mạng của nàng chính là của ta, nếu nàng dám thương tổn tới mình lần nữa... Nàng có thể thử một chút xem!” trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Long Thiên Tuyệt tràn đầy nguy hiểm, hơi thở lạnh như băng, song dưới hơi thở nguy hiểm mà lạnh băng là vẻ khẩn trương khó che giấu.

Hắn âm thầm nghĩ may mắn, hắn không có hoàn toàn rời đi, nếu nàng không muốn hắn đi theo nàng, vậy hắn không thể làm gì khác hơn là lựa chọn âm thầm đi theo. May nhờ hắn vẫn ở cách chỗ nàng không xa, hắn rất sợ, nếu vừa rồi hắn không kịp thời xuất hiện, hoặc là hắn hoàn toàn, từ đầu, không có đi theo nàng, như vậy nàng chẳng phải là đã ăn vào ba viên tăng Huyền đan kia mà tổn hại thân thể sao?

Thật là một nữ nhân cố chấp ngu ngốc!

Nàng rõ ràng có thể dựa vào hắn, để hắn tới cứu con của bọn họ, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không làm, không muốn thiếu hắn ân tình, cũng không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ nào. Chỉ cần vừa nghĩ tới nàng cố ý muốn phủ nhận quan hệ cùng mình, đáy lòng của hắn lại rầu rĩ, chẳng lẽ nàng cứ như vậy mà chán hắn, không muốn nhìn thấy mặt hắn sao?

Vân Khê trầm mặc, nàng lẳng lặng yên tĩnh suy nghĩ lại lời nói của hắn... lời của hắn mặc dù lạnh như băng thấu xương, nhưng nàng lại cảm thấy một tia ấm áp.

Hắn quan tâm nàng.

Nhưng mà, tại sao hắn lại quan tâm nàng? Hắn có mục đích gì?

Chỉ bởi vì nàng là mẫu thân hài tử của hắn, hắn không muốn làm cho nhi tử hận hắn, cho nên mới quan tâm nàng sao?

Vân Khê ngửa đầu, tức giận nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mắt đẹp bắt đầu tối sầm lại, lạnh giọng bác bỏ: "Mạng của ta là của ta, ta muốn như thế nào thì thế đó, không mượn ngươi xen vào! Ưm...”

Lời của Vân Khê chưa dứt đã bị đôi môi của hắn ngăn chặn. Ở bên trong, hóa thành một tiếng than nhẹ. Đầu lưỡi nóng bỏng của hắn trượt vào trong miệng nàng, mút thỏa thích, dây dưa, hôn đến gió thổi không lọt. Hơi thở nồng đậm nam tính của hắn bao phủ nàng, đem toàn bộ không khí của nàng cướp đi, đồng thời đem hơi thở của mình cho nàng, khiến cho nàng phải tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Vân Khê ngu ngơ một hồi lâu, lúc này mới kịp phản ứng, nàng đưa tay dùng sức đẩy hắn ra, đánh cho hắn một bạt tai vang dội.

Cái bạt tai này, ở trong bóng đêm yên tĩnh càng thêm vang to rõ ràng!

Vỗ về môi của mình, Vân Khê nhìn chằm chằm trên mặt Long Thiên Tuyệt có thêm một cái tát, đáy lòng loạn thành một cảm giác tê dại. Nàng từng thử hôn qua Đông Phương Vân Tường, không có cảm giác gì đặc biệt, song mới vừa rồi, loại xúc cảm rung động cùng điện giật thật sâu này, chân thật như vậy, chẳng lẽ đây chính là cảm giác sét đánh mà nàng vẫn muốn tìm kiếm?

Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại là hắn?

Long Thiên Tuyệt hoàn toàn không để ý đến cơn đau ở mặt, hai mắt giống như con báo vững vàng khóa trên đôi môi tinh tế mềm mại của nàng, giống như quả mơ tùy lúc làm người ta muốn hái đi, ánh mắt phát sáng như có thể đốt cháy tất cả!

"Một cái tát, đổi lại một cái hôn, vẫn rất đáng!” Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, truyền vào trong tai của Vân Khê.

Tầm nhìn của Vân Khê thay đổi, hắn cúi đầu lần nữa, ngậm vào đôi môi của nàng, dùng sức trằn trọc, hôn thật sâu. Lần này, hắn thật giống như muốn đem giá trị một cái tát kia đòi lại toàn bộ, một nụ hôn điên cuồng mãnh liệt. Hắn như nhặt được bảo vật liền liếm mút, phát ra tiếng vang, có thể nghe rõ ràng trên con đường cái yên tĩnh không tiếng động này.

Không nên như vậy!

Nhưng mà, chẳng biết tại sao, khi sức nóng của hắn mãnh liệt bắn ra bốn phía, Vân Khê thật giống như bị đầu độc, cánh tay muốn đẩy hắn ra cũng từ từ buông xuống, chẳng biết lúc nào đã choàng lên cổ của hắn.

Lửa nóng thiêu đốt hai người, nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, tiếng thở dốc, than nhẹ từ trong miệng hai người, vang lên từng tiếng một...

Dần dần, hôn đã không thể thỏa mãn khát vọng dưới đáy lòng Long Thiên Tuyệt, hắn để Vân Khê xuống, làm cho hai chân nàng chạm đất. Hắn tự tay ôm lấy hông của nàng, một cái tay khác không nhịn được theo eo nhỏ của nàng từ từ dời lên trên, cách một lớp y phục mò đến chỗ mềm mại trước ngực nàng.

"A!” Trong miệng Vân Khê không nhịn được mà phát ra tiếng rên yêu kiều, sương mù trong mắt lập tức trở nên rõ ràng, bộ ngực mềm mại lần đầu tiên bị chạm tới như vậy, làm cho gương mặt nàng vốn đã hơi ửng hồng lại tăng thêm một tầng màu đỏ.

"Bốp!” Lại là một cái bạt tai vang dội.

Long Thiên Tuyệt vẫn không tránh như cũ, trên khuôn mặt tuấn mỹ, trong chốc lát lộ ra hai bàn tay đối xứng hai bên. Bị ăn hai cái tát, nhưng hắn không có nửa điểm tức giận, ngược lại còn có tâm tình tốt nở nụ cười mãn nguyện, cười đến phong tao vô cùng.

Vân Khê dùng sức đẩy hắn ra, nhìn khuôn mặt phong tao và nụ cười đáng ăn đòn của hắn, khóe miệng hung hăng co quắp.

Nam nhân chết tiệt, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, khinh bạc nàng?

Càng đáng chết hơn chính là, nàng thế nhưng đáp lại... A a a, để cho nàng đi chết đi! Không đúng, là để cho hắn đi chết đi!

Long Thiên Tuyệt nhìn thần sắc không ngừng biến hóa trên gương mặt khả ái của nàng, nụ cười bên mép càng lớn, phút chốc trên khuôn mặt đều là nụ cười kích diễm, hai dấu tay kia không thể ảnh hưởng đến ánh mắt sáng ngời, trác tuyệt phong tư khuynh đổ thiên hạ của hắn.

"Ngươi...” Tay của Vân Khê run run chỉ vào hắn, nàng hung hăng cắn xé cánh môi anh đào, thật vất vả mới đè xuống được tất cả tâm tình trong lòng, lạnh lùng nói: "Ngươi sau này cách xa ta một chút! Đừng để ta thấy ngươi nữa!”

Vỗ về bộ ngực bị đả thương, nàng nhảy một bước liền bay ra rất xa, nhanh chóng biến mất trong màn đêm, thân ảnh có chút hoảng sợ.

Long Thiên Tuyệt đưa tay vuốt ve đôi môi mỏng của mình, bên mép tự nhiên lộ ra nụ cười yếu ớt, phía trên này vẫn còn mùi vị thuộc về nàng, làm cho hắn thật sâu quyến luyến. Trước đây, hắn vẫn khốn khổ nghi hoặc, không rõ nàng vì sao đối với mình lại có lực hấp dẫn lớn như vậy, nhưng mà bây giờ, hắn đã xác nhận rốt cuộc thứ mình muốn là cái gì.

"Vân Khê... Vân Khê...” Một đóa hoa ưu đàm nở trên mép, trong đêm tối hai mắt hắn đặc biệt phát sáng.

Cách hai con đường, một chiếc xe ngựa dừng ở chỗ tối, mười mấy hồng y nữ tử ngã trái ngã phải khổ sở chống đỡ đi đến trước xe ngựa, rèm xe ngựa nhấc lên, lộ ra khuôn mặt một nữ tử phong hoa tuyệt đại.

"Chuyện thế nào rồi? Các ngươi làm sao chật vật như vậy? Chẳng lẽ các ngươi nhiều người như vậy, mà lại không đối phó được một nữ nhân?” Giọng nói nữ tử rất lạnh lùng, giống như sương tuyết trong trời đông giá rét, không có một tia nhiệt độ.

"Tôn giả, chúng ta vốn có thể thành công, ai ngờ nửa đường xuất hiện một nam nhân. Võ công của hắn cực cao, chỉ dùng một chiêu, đã đả thương toàn bộ chúng ta."

"Làm sao có thể? Thấm Dương thành khi nào lại xuất hiện cao thủ như vậy...” Nữ tử vừa định bác bỏ các nàng, bỗng nhiên trong đầu thoáng hiện khuôn mặt một người, đôi mắt đẹp bỗng dưng mở to, lộ ra thần sắc khó tin: "Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là hắn?”

"Nam nhân kia nói tôn giả từng có ân với hắn, hắn tạm thời bỏ qua cho tánh mạng của chúng ta, hắn còn nói, còn nói...”

"Còn nói cái gì? Có lời gì trực tiếp nói ra, đừng có dông dài!” Sắc mặt của nữ tử chợt trầm xuống, đôi mắt lạnh vô cùng.

"Hắn còn nói, bảo chúng thuộc hạ trở về nói cho tôn giả, sau này nếu nàng kia thiếu một sợi lông, hắn cũng sẽ đem thù oán ghi tạc trên đầu tôn giả!”

"Hắn thật sự nói như thế?” Hổn hển thở dốc, đáy mắt nữ tử bắn ra tia sáng thị huyết, nắm chặt quả đấm, móng tay đã đâm thấu vào da thịt trong lòng bàn tay, thân hình không khỏi lay động.

"Tuyệt, chàng đối với ta như vậy sao? Chàng nhất định sẽ hối hận!” Lời của nàng lạnh lẽo phiêu đãng trong bầu trời đêm trống rỗng, thê lương mà ảm đạm.

Vân Khê vội vã chạy về phủ tướng quân, phủ tướng quân lúc này đang bàn chuyện tụ tập nhân mã cứu Tiểu Mặc, tính ban đêm đi đột nhập Tụ Bảo đường. Vân Khê ngăn cản bọn họ, đem kế hoạch của mình nói rõ một phen, sau đó phân phát nhân mã, còn mình trở về phòng.

Từ trong bao quần áo móc ra vô số bình lọ, nơi này chứa nhiều đan dược như vậy cũng là do những năm gần đây nàng luyện chế, có loại trị thương, có loại làm cơ thể khỏe mạnh, có tăng Huyền lực, cũng có độc dược cùng tăng Huyền đan... Sưu tầm dược liệu, luyện chế đan dược là một trong số ít những thứ hứng thú của nàng, nàng sở dĩ thích vơ vét của cải, cũng là vì có thể mua được nhiều dược liệu hiếm có hơn để luyện chế các loại đan dược.

Từ trong đó chọn ra mấy bình đan dược trị thương cùng nâng cao sức lực, bổ tức, nàng đưa tay lên, đổ toàn bộ đan dược đó vào trong miệng, không có biện pháp, nàng phải khôi phục công lực thường ngày trong vòng tối hôm nay, cho nên không thể tiếc rẻ, ăn vào toàn bộ đan dược hữu ích dùng để khôi phục thân thể.

Nếu có người thấy nàng đem dược trân quý làm như thế, nhất định sẽ hôn mê, phải biết rằng mỗi một loại đan dược nàng luyện chế cũng là vô cùng trân quý hiếm thấy, nếu đi bán trên thị trường, ít nhất có thể bán được cả vạn lượng vàng, mà nàng lại ăn toàn bộ như ăn hoa quả kẹo ngọt, chuyện này không phải là quá hoang phí sao?

Uống thuốc xong, nàng vận công điều tức, chưa tới một canh giờ, thân thể từ từ bốc lên hơi nóng, từng đoàn từng đoàn nước ấm chảy xuôi ở trong người, tất cả máu thịt của nàng đều thay đổi với tốc độ không tầm thường, vết thương ở ngực cũng từ từ khép lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay