Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 15 - Phần 1
Chương 15
Đối đầu
Cả người Vĩnh Phong bị một cơn chấn động mạnh, một luồng điện chạy xẹt qua người, cậu cảm thấy máu chạy ngược lên não, chân lông dựng đứng cả lên. Giọng nói này rất quen, một giọng nói chứa đầy sự căm thù và độc ác. Vĩnh Phong lấy lại sự bình tĩnh sau cơn chấn động.
“Ông là ai?”
Giọng cười man rợ vang lên sau câu hỏi của Vĩnh Phong. Rồi sau đó là một giọng the thé chói tai:
“Mày quên tao rồi sao? Cũng phải, đã lâu rồi chúng ta không gặp. Lần đó bị mày đánh, tao phải nhập viện hết ba tuần lễ. Mày có biết là tao chán ghét cái bệnh viện đến thế nào không?”
Vĩnh Phong không đủ bình tĩnh để nghe tên này kể lể, cậu quát lên:
“Đừng nói chuyện dư thừa nữa. Nói đi mày muốn gì?”
Bên kia vẫn bình tĩnh nói:
“Bình tĩnh nào anh bạn! Có gì mà vội, con bồ mày vẫn an toàn mà!”
Nghe hắn ta nhắc đến Hiểu Đồng, Vĩnh Phong cảm thấy sợ hãi nhưng cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi biết cô không sao. Đầu dây bên kia nói tiếp:
“Bây giờ nó đang ngoan ngoãn nằm ngủ dưới chân tao. Hahaha... Tao tò mò muốn biết phản ứng của nó thế nào khi tỉnh dậy. Sợ hãi thu mình như một con thỏ hay là gầm rú như một con hổ.”
Vĩnh Phong kìm nén nỗi tức giận, bàn tay cầm điện thoại run rẩy:
“Nếu người mày nhắm đến là tao thì cứ việc nhưng không được làm hại cô ấy.”
“Yên tâm, tao sẽ không làm hại nó đâu. Nó là cây hái ra tiền của tao mà, hahahaaaaaaa...”
Cả người Vĩnh Phong run bắn lên, cậu phải cắn chặt răng để kìm nén.
“Sao hả, đau lòng à? - Giọng cười khả ố kia vang lên. - Được thôi vậy chúng ta trao đổi điều kiện đi.
“Điều kiện gì? - Vĩnh Phong hỏi thật nhanh.
“Tao đã nói là từ từ mà, đừng nóng vội.”
Trong lúc Vĩnh Phong như bị lửa đốt mà tên này lại tỏ vẻ thật ung dung tự tại.
“Thật ra, tao nhận tiền người ta tống con bồ mày đi thật xa nhưng mà tao phát hiện nó là bạn gái của mày thì tao càng hứng thú hơn. Nó thật là xinh đẹp.”
Vĩnh Phong gào lên:
“Mày không được làm bậy, nếu cô ấy có mệnh hệ gì tao sẽ xẻo thịt, lóc da mày.”
“Hahaha... Xem ra mày rất yêu nó, vậy thì để xem mày có dám hi sinh vì nó không nha?”
“Ý mày là sao?”
“Mày sẽ đến nơi tao chỉ một mình, nếu có bất kì ai đi theo tao sẽ làm thịt con bồ mày ngay lập tức.”
“Được tao chấp nhận.”
“Mày gan dạ lắm! Đợi một lát đi, tao sắp xếp xong sẽ gọi điện cho mày. Tìm số điện thoại của mày cũng hơi khó khăn. Nhưng tao biết mày đang nóng ruột nên vừa tìm được thì lập tức gọi điện cho mày. Mày phải cám ơn tao đó nhá... Hahahaaaaaaa...”
Nói rồi hắn ta cúp điện thoại, Vĩnh Phong tức giận đến nỗi muốn ném vỡ chiếc điện thoại trong tay, nếu như nó không phải là cầu nối duy nhất để tìm Hiểu Đồng.
Quốc Bảo, Thiên Minh, Thế Nam nãy giờ im lặng nghe biết là đã có chuyện chẳng lành. Vĩnh Phong vừa gác máy thì họ hỏi:
- Có phải là bọn bắt cóc Hiểu Đồng gọi không? - Thế Nam lo lắng hỏi, mặt cậu đầy vẻ tức giận, tay cậu nắm lại thật chặt.
Vĩnh Phong gật đầu, cậu ngồi bệch xuống ghế sofa, vơ lấy chai bia trên bàn tu một hơi.
- Bọn chúng muốn gì? - Thiên Minh sốt sắng hỏi.
- Chúng muốn gặp em. - Vĩnh Phong uể oải đáp.
- Vậy mục tiêu của chúng là cậu. - Thiên Minh nghĩ.
Vĩnh Phong dựa người vào ghế lắc đầu:
- Không! Mục tiêu lúc đầu của chúng là Hiểu Đồng. Chúng muốn bán cô ấy đi kiếm tiền. Nhưng thấy em rượt theo nên chúng chuyển mục tiêu về phía em.
- Cái gì, chúng bắc cóc cô ấy để đem bán ư? - Thế Nam kinh hãi nói, máu trong người cậu sôi lên ùng ục.
- Có người đưa tiền cho bọn chúng. - Vĩnh Phong nhíu mày suy nghĩ. Cậu biết về Hiểu Đồng quá ít, những mối quan hệ cũng như thù hận của cô ấy cậu hoàn toàn không biết gì cả.
Vừa suy nghĩ thì Vĩnh Phong bật dậy quay sang Thế Nam:
- Cậu mau gọi cho Đình Ân hỏi xem Hiểu Đồng có gây bất hòa với ai không?
Không một giây chần chừ nào, Thế Nam lập tức móc điện thoại ra dò số Đình Ân. Sau khi Đình Ân nghe máy, Thế Nam liền nói rõ sự tình rồi hỏi Đình Ân về mối quan hệ xung quanh Hiểu Đồng. Thế Nam vừa tắt máy, Vĩnh Phong liền hỏi:
- Đình Ân nói sao?
- Cô ấy sẽ cùng Đình Khiêm đến đây ngay.
Khoảng thời gian chờ đợi Đình Ân và Đình Khiêm và cả cuộc gọi của tên bắt cóc kéo dài. Bốn người trong phòng đều mang một tâm trạng nặng nề, không ai nói với ai một lời, chỉ trầm tư uống rượu.
Lát sau, Đình Ân và Đình Khiêm đi đến, được đàn em của Thiên Minh dẫn vào. Vừa vào tới, Đình Ân đã vội hỏi, mặt cô xanh mét, không còn giọt máu.
- Bọn bắt cóc muốn gì?
- Bọn chúng còn chưa nói rõ. - Quốc Bảo đáp lời.
Đình Khiêm đi sau, cậu vừa vào tới thì đưa mắt nhìn bốn người đàn ông trong phòng. Khi quét mắt đến Thiên Minh thì mắt cậu ánh lên tia mừng rỡ. Thiên Minh cũng chú ý đến chàng trai mới vào, nụ cười cũng nở trên môi cậu, cậu đứng dậy chạy đến ôm chầm lấy Đình Khiêm mừng rỡ.
- Đã lâu không gặp.
- Đã lâu không gặp. - Đình Khiêm cũng ôm đáp lại sự chân thành của bạn. - Lâu nay cậu vẫn ổn chứ?
Buông Đình Khiêm ra, Thiên Minh tươi cười nói:
- Mình vẫn ổn, còn cậu?
- Mình hiện đang làm giám đốc cho một quán bar. Là quán bar Phong Trần, Vĩnh Phong và các bạn của cậu ấy cũng thường lui tới đó.
- Được lúc nào rảnh mình sẽ đến uống với cậu vài ly. Ngồi đi!
Thiên Minh chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình mời. Thế Nam cũng ngồi nhích vào trong Vĩnh Phong nhường ghế cho Đình Ân.
Đình Ân vừa ngồi xuống thì Thế Nam đưa tay ra hiệu cho một tên đàn em. Cậu quay sang hỏi Đình Ân, ánh mắt ân cần khiến Đình Ân lúng túng.
- Em muốn uống gì?
Đình Ân lí nhí trả lời:
- Gì cũng được?
- Nước suối được không?
Đình Ân gật đầu. Thế Nam liền hất mặt về phía tên đàn em ra lệnh:
- Lấy cho anh một chai nước suối ướp lạnh và thêm vài chai bia nữa!
Tên đàn em vâng dạ rồi đi ra ngoài. Đình Khiêm chỉ tay về phía Đình Ân giới thiệu với Thiên Minh:
- Đó là em gái mình.
Thiên minh quay sang nhìn Đình Ân sửng sốt, cậu không ngờ cái con bé gầy nhom đen còm giờ đây lại xinh đẹp thế.
- Vậy cô bé này là... Đình Ân... Chào em lâu quá không gặp nên anh không nhận ra. Em càng lớn càng xinh đẹp.
- Chào anh! Cám ơn anh đã quá khen! - Đình Ân đã nhận ra Thiên Minh từ lâu. Hồi đó, cậu và Đình Khiêm chuyên ăn hiếp Đình Ân, còn bỏ rơi cô ở nhà một mình để đi chơi.
Thế Nam vội chen vào hỏi:
- Em có biết gần đây Hiểu Đồng có xích mích với ai không?
Đình Ân lắc đầu:
- Hiểu Đồng vốn là người kín đáo, cô ấy không bao giờ gây sự với ai. Càng không thích có dính líu gì đến ai cả. Nếu không gặp mấy anh thì em nghĩ cậu ấy vẫn sẽ sống trầm lặng như vậy mà thôi! Nhưng mà...
Đình Ân chưa nói xong thì đột nhiên điện thoại Vĩnh Phong reo lên. Vĩnh Phong không hào hứng trước màn chào hỏi của họ, cậu ngồi im lạnh lùng nhìn vào điện thoại. Điện thoại vừa reo lên, cậu lập tức bắt máy:
“Alô!”
“Thằng nhãi... Mau đến địa chỉ... X 159... Nhớ đi một mình, mày mà thất hứa thì làm đám ma cho người yêu mày đi.”
Tên kia vừa nói xong thì buông ra một tràng cười ghê rợn, khiến cho cả người Vĩnh Phong không lạnh mà run lên. Trước mắt cậu là hình ảnh Hiểu Đồng đang nằm trên nền đất, máu chảy loang hết chiếc váy trắng. Cô đang đau đớn vật vã, hơi thở dần dần yếu đi, miệng cô đang thì thào gọi hai tiếng: “Vĩnh Phong”.
Vĩnh Phong cảm thấy buốt giá con tim. Nếu như cô ấy có chuyện gì... Vĩnh Phong thấy hận muốn giết chết bọn chúng ngay lập tức.
- Vĩnh Phong! Cậu không sao chứ? - Thế Nam nhìn Vĩnh Phong cặp mắt thấp thỏm.
- Mình không sao. - Vĩnh Phong lấy lại tự chủ, xua đi hình ảnh đau thương của Hiểu Đồng trong não cậu.
Quốc Bảo nhìn gương mặt thất thần của Vĩnh Phong thì sợ hãi hỏi:
- Anh Phong! Bọn chúng yêu cầu gì?
- Không có gì, bọn chúng chỉ muốn đòi một số tiền thôi! - Vĩnh Phong giả bộ làm như không có gì, cậu không thể mạo hiểm để mọi người biết chuyện được.
Đây chắc chắn là một cái bẫy để dụ cậu sa vào. Nếu nói ra chắc chắc mọi người sẽ không để cậu đi, còn nếu không nhất định sẽ đòi theo. Dù là như thế nào đều gây hại cho Hiểu Đồng.
Quốc Bảo cảm thấy nhẹ nhõm, tưởng bọn chúng đòi hỏi gì, chứ tiền thì không thành vấn đề:
- Chúng đòi bao nhiêu?
- Năm trăm triệu. - Vĩnh Phong trả lời nhưng quay mặt đi tránh ánh mắt nghi ngờ của Thế Nam, dù sao thì hai người cũng là bạn với nhau từ nhỏ, Vĩnh Phong dám chắc rằng không ai hiểu cậu bằng Thế Nam.
- Năm trăm triệu? - Đình Ân tròn mắt hét lên.
Năm trăm triệu đúng là con số khá lớn. Có những người dù làm lụng cả đời, thắt lưng buộc bụng cũng chưa chắc kiếm được năm trăm triệu.
- Chúng đòi khi nào? - Thiên Minh lên tiếng hỏi.
- Chưa biết. - Vĩnh Phong tiếp tục nói dối. Bây giờ cậu mới biết một khi đã nói dối thì câu tiếp theo cũng là nói dối. Nói dối câu sau để che đậy cho câu nói dối trước đó.
- Nhưng số tiền đó chúng tôi... - Đình Khiêm ngập ngừng nói.
- Yên tâm! Vì Hiểu Đồng, dù chúng có đòi bao nhiêu thì em cũng đồng ý. Chỉ cần Hiểu Đồng bình an vô sự trở về. - Vĩnh Phong mỉm cười trấn an Đình Khiêm, nụ cười mà cậu phải cố gắng nặn ra để che dấu sự đau khổ trong lòng mình.
- Được, vậy em giúp anh chuẩn bị tiền. - Quốc Bảo sốt sắng nói.
- Cám ơn cậu Quốc Bảo! Cậu đúng là người em tốt. - Vĩnh Phong vỗ vai Quốc Bảo tỏ vẻ cảm kích.
- Vậy em đi ngay. - Quốc Bảo nói rồi đi thẳng ra cửa.
Chờ Quốc Bảo đi khỏi, Vĩnh Phong mới quay lại nhìn Thiên Minh nói:
- Anh giúp em cho người tiếp tục dò la hành tung của tên Năm Rô. Tìm hiểu mối quan hệ của hắn đề lần ra dấu vết.
Thiên Minh gật đầu.
- Anh sẽ kêu tụi nó đi ngay.
Thiên Minh định đi ra thì Vĩnh Phong gọi giật lại:
- Thiên Minh!
- Có thể cho em mượn xe của anh không? Em cần đi đến một chỗ để điều tra.
Vĩnh Phong cũng nhìn thẳng Thiên Minh hỏi, hai tay cậu đút vào túi, dáng vẻ ung dung, khiến cho Thiên Minh an lòng.
Cậu đưa tay vào túi lấy ra một xâu chìa khóa, quăng về phía Vĩnh Phong, tiếng chìa khóa va vào nhau kêu leng keng. Vĩnh Phong đưa tay ra dễ dàng chụp lấy. Tay nắm chặt xâu chìa khóa, cậu quay sang Đình Khiêm và Đình Ân:
- Đình Khiêm! Anh hãy đưa Đình Ân về nhà đi! Cô ấy phải chăm sóc cho bé Đường.
Nhưng Đình Ân đã lắc đầu kéo áo của Đình Khiêm. Đình Khiêm ôn tồn nói:
- Cậu yên tâm. Trước khi chúng tôi đi tới đây, bé Đường đã ngủ say rồi, khó lòng tỉnh dậy lắm, với lại có mẹ tôi bên cạnh chăm sóc rồi. Chúng tôi rất lo cho Hiểu Đồng, không thể nào yên tâm ra về được.
Đình Khiêm đã lên tiếng như vậy thì chắc chắn không ai có thể thay đổi ý của anh được. Vĩnh Phong nén tiếng thở dài vào trong nói:
- Thôi được rồi. Vậy anh và Đình Ân cứ chờ ở đây đi! Em có chuyện cần đi một lát. - Vĩnh Phong nói lời tạm biệt mọi người rồi sải bước ra ngoài. Những bước chân tuy bình thản nhưng thật ra vội vã.
Từ nãy giờ có một người không lên tiếng, chỉ ngồi lặng lẽ quan sát Vĩnh Phong. Khi thấy Vĩnh Phong đi ra ngoài, cậu cũng vội đi theo sau. Khi Vĩnh Phong đi đến chỗ để xe của Thiên Minh định tra chìa khóa vào thì bị một bàn tay chặn lại. Vĩnh Phong ngước lên nhìn chủ nhân bàn tay đó, cậu thở dài. Đã biết là không thể nào gạt cậu ấy được.
- Nói thật cho mình biết, bọn chúng yêu cầu gì? - Thế Nam ánh mắt nghiêm nghị dứt khoát bắt Vĩnh Phong phải trả lời.
- Chuyện này mình có thể tự lo được. - Vĩnh Phong hất tay Thế Nam ra tiếp tục tra chìa vào nhưng Thế Nam đã chụp lấy chùm chìa khóa trong tay Vĩnh Phong rồi lùi lại mấy bước.
Vĩnh Phong bực tức nhìn Thế Nam, hai chân mày của cậu chau lại, cậu gầm lên giận dữ:
- Trả đây! Mình cần phải đi gấp.
Lòng Vĩnh Phong càng như lửa đốt, cậu cần đến địa điểm đó thật nhanh. Cứ một giây chậm trễ thì lại thêm một giây Hiểu Đồng bị nguy hiểm. Thế Nam cũng bực tức không kém:
- Vậy thì nói cho mình biết bọn chúng yêu cầu gì? Mình đã im lặng khi cậu giấu mọi người nhưng cậu không thể giấu mình.
- Cậu cứ mặc kệ mình đi! - Vĩnh Phong gầm lên. - Đừng có xen vào!
Đứng trước cơn giận dữ của Vĩnh Phong nhưng Thế Nam không hề tỏ ra sợ hãi, nếu là người khác chắc chắc kẻ đó sẽ sợ đến tè ra quần.
- Bảo mình mặc kệ cậu ư? Chúng ta làm bạn với nhau hơn hai mươi năm trời thì làm sao mình có thể mặc kệ cậu chứ. Bảo mình đừng xen vào ư? Để mình nói cho cậu biết, mình không xen vào quan hệ giữa cậu và Hiểu Đồng vì cậu là người bạn thân nhất của mình, nếu là người khác mình nhất định sẽ xen vào, bởi vì mình yêu Hiểu Đồng. An nguy của cô ấy và cậu, mình sao có thể không lo.
Vĩnh Phong trợn mắt nhìn Thế Nam. Cậu biết Thế Nam yêu Hiểu Đồng từ lâu rồi, từ trước khi cậu gặp cô ấy. Vì cậu, Thế Nam chọn cách im lặng, còn cậu vì tình yêu chọn cách ích kỷ, làm tổn thương bạn thân nhất của mình.
Vĩnh Phong tin Thế Nam hiểu cậu, sẽ chúc phúc cho cậu và Hiểu Đồng. Cho nên từ trước đến nay cậu luôn né tránh không đề cập đến chuyện này. Cậu tin tuyệt đối Thế Nam sẽ không nói ra. Nhưng mà bây giờ... Tình yêu thật đáng sợ. Nó có thể làm thay đổi cậu, thay đổi cả Thế Nam.
Đình Ân cảm thấy bất an trong lòng, sự sợ hãi nếu Hiểu Đồng có chuyện gì khiến cho cô đứng ngồi không yên. Cô bỏ ra ngoài hít thở không khí trong lành, nào ngờ...
- ... Bởi vì mình yêu Hiểu Đồng...
Dù cô luôn biết điều này và luôn tự dặn lòng phải quên đi tình yêu này nhưng khi nghe câu nói này cô cảm thấy rất đau lòng. Tai cô như ù đi không còn có thể nghe được gì nữa, trái tim cô như đang rỉ máu, cô nép mình vào bức tường sau lưng.
Khoảng thời gian im lặng giữa Vĩnh Phong và Thế Nam kéo dài trong tâm trạng u sầu. Cuối cùng Thế Nam là người phá vỡ không gian này trước, cậu luôn là người mở lời trước:
- Có phải là rất nguy hiểm hay không? Cho nên cậu mới giấu mọi người.
Vĩnh Phong đã bị câu nói của Thế Nam làm xẹp mất cơn giận dữ.
- Phải.
Thấy Vĩnh Phong đã chịu thua, Thế Nam nhân cơ hội này hỏi tiếp:
- Bây giờ cậu đi thực hiện yêu cầu của bọn chúng phải không?
Vĩnh Phong gật đầu. Thế Nam kinh hãi nói:
- Vậy thì cậu không được đi. Rất nguy hiểm. Bọn chúng chắc chắc là có ý đồ.
Vĩnh Phong kiên quyết nói:
- Không được, mình phải đi. - Vĩnh Phong không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, sinh mạng của Hiểu Đồng đang đếm từng phút từng giây. Cậu hét lên:
- Mình phải đi. Mục tiêu của chúng là mình. Chúng muốn mình phải đi một mình đến đó nếu không chúng sẽ giết Hiểu Đồng. Nếu cậu yêu Hiểu Đồng, cậu cũng không muốn cô ấy phải chết đúng không? Dù có phải trả bằng sinh mạng để cứu Hiểu Đồng, mình cũng tình nguyện.
Thế Nam sững sờ trước câu nói của Vĩnh Phong. Một bên là bạn thân, một bên là người mình yêu. Nếu chọn Vĩnh Phong thì phải đứng nhìn Hiểu Đồng chết, nếu chọn Hiểu Đồng thì phải nhìn Vĩnh Phong chết.
Vĩnh Phong nhân lúc Thế Nam còn đang lựa chọn cậu đã lấy chìa khóa tra vào ổ rồi rồ ga.
Mọi người nghe tiếng hét của Vĩnh Phong thì chạy ra nhưng chỉ còn kịp thấy khói xe còn vương lại.