Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 15 - Phần 2
Hiểu Đồng trong cơn hôn mê, nghe có tiếng nói ồn ào, tiếng cười quái dị, cô từ từ thức giấc. Đầu vẫn bị choáng, cô ôm đầu rồi từ từ mở mắt ra.
Lúc đầu hơi mờ ảo, sau đó rõ dần, một khuôn mặt khá quen dần xuất hiện trước mặt cô
Gã đàn ông tuy không cao lớn nhưng khá đô con. Gã mặc một chiếc áo thun màu xám đã bạc không có tay, để lộ ra những hình xăm kỳ dị, mái tóc xù xì trông dị hợm, hàm râu quai nón trông cực kì bợm trợn. Gã nhìn chiếc điện thoại đắc ý cười, nụ cười ớn lạnh khiến người ta vừa nghe thấy đã phát run. Một tay cầm điện thoại, một tay gác lên mặt bàn, ngón tay gõ cốc cốc... trên mặt bàn. Đôi mắt thâm hiểm đang chau lại ra chiều đang suy tính hại người. Miệng vẫn không quên nở nụ cười tự mãn.
Hiểu Đồng cảm thấy cả người rã rời, đầu căng lên nhức nhói. Hàng lông mi dài cong vút khẽ động đậy rồi chớp chớp mấy cái trước khi mở mắt ra. Bàn tay chạm xuống sàn nhà lạnh lẽo, trần nhà đầy nhền nhện. Một nơi rất xa lạ, suy nghĩ trong đầu lập tức đặt ra cho bản thân một câu hỏi không có lời giải đáp: “Đây là đâu?”
- Tỉnh rồi sao cưng?
Một giọng nói lạnh buốt ghê rợ vang lên khiến Hiểu Đồng giật bắn cả người, cô hốt hoảng quay người về nơi phát ra tiếng nói. Cái mũi tẹt lét, cái cằm chẻ, đôi mắt thâm hiểm, nụ cười xếch lên đầy đểu cáng... Dáng vẻ gác chân lên đùi cực kì ung dung của gã đại ca làm Hiểu Đồng bật người ngồi thẳng dậy. Hai mắt trợn tròn mở to, bàn tay nắm chặt lại, cả người run lên cầm cập. Hiểu Đồng lập tức nhớ lại sự việc đêm hôm qua, cô đã bị bắc cóc, cô hiện giờ đã lọt vào tay của tên đại ca cho vay nặng lãi.
- Cưng đừng sợ, anh đâu có làm gì cưng đâu. Yên tâm đi!
Cố trấn áp nỗi sợ hãi, Hiểu Đồng lấy giọng bình tĩnh hỏi:
- Ông muốn gì? Tại sao lại bắt cóc tôi?
- Đã lâu rồi không gặp nhau, anh chỉ muốn mời cưng đến uống ly rượu thôi mà, sao cưng lại nói là bắt cóc?
Hiểu Đồng lườm mắt nhìn đôi mắt gian xảo của gã, cô lạnh lùng nói:
- Cám ơn! Từ xưa giờ tôi không uống rượu, tôi có việc gấp xin phép đi trước.
Hiểu Đồng vội đứng dậy định bỏ chạy nhưng hai tên đàn em đã nhanh nhẹn nắm chặt hai bên vai của cô rồi đẩy cả người cô ngồi phịch xuống đất. Hai khuỷu tay chạm đất đau điếng. Hiểu Đồng nhăn nhó nhìn gã đại ca hỏi:
- Các người muốn gì?
Nhưng gã đại ca phớt lờ câu hỏi của Hiểu Đồng, gã quay sang trách mắng hai tên đàn em.
- Tụi bây phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ sao lại mạnh tay như vậy, cô ấy đau rồi kìa.
Hai gã đàn em vội cúi đầu xuống nói:
- Xin lỗi đại ca!
Gã đại ca liền khoát tay một cái, hai gã đàn em liền lui lại một bước, đưa hai tay ra sau lưng đứng yên bất động.
- Nếu ông muốn lấy lại số tiền lúc trước thì tôi sẽ trả cho các người. Hãy thả tôi ra! - Hiểu Đồng sợ hãi nói, đôi môi run rẩy.
Gã đại ca giả vờ vỗ trán cười nói:
- Ây da! Cô em không nhắc anh cũng quên mất rồi. Nói thật lúc đó anh rất bội phục cô em có thể chạy thoát khỏi tụi này. Từ trước tới nay anh cứ tưởng những người đẹp như cô em thường không có đầu óc. Khi cô em chạy đến gặp bọn anh như bọn con gái kia khiến anh chán nản lắm! Nói thật lúc đó anh chẳng thèm nhìn cô em lấy một lần nữa là... Nhưng đó là sai lầm lớn nhất của anh. - Giọng gã cực kì điểu cán, gã nhìn Hiểu Đồng bằng đôi mắt thèm khát, khiến Hiểu Đồng sợ hãi vội thu người lại. - Từ trước tới nay, anh chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như em, em càng làm anh khâm phục và thích thú hơn khi em lừa bọn anh và trốn thoát. Con mồi ngon như em lẽ nào anh chịu bỏ qua. Do vậy anh nhất quyết phải bắt cho được em và nếu không tại thằng chó chết đó thì em đã ở trong tay anh từ lâu rồi. - Gã cay đắng nhớ lại, đôi mắt gã long lên sòng sòng những tia lửa đầy căm hận.
Nghe gã nhắc đến Vĩnh Phong, Hiểu Đồng thấy lo sợ tột cùng, cô sợ gã sẽ trả thù Vĩnh Phong. Cô cầu mong cho gã không bao giờ gặp lại Vĩnh Phong.
- Cô em có biết anh đã cho đàn em đến bar Phong Trần để bắt cô em đi hay không, nhưng bọn đàn em của anh lại lần nữa gặp thằng đó. Haiz... thiên đàng có lối mày không đi, địa ngục không cửa nó lại vào, cho nên bọn đàn em của anh đã theo dõi nó. Tiếc rằng nó thường đi cùng đám bạn của nó, nếu không đã bị tụi này xử lâu rồi.
Gã hất mặt nhìn về phía Hiểu Đồng:
- Về phần em, bọn anh định xử lí thằng đó xong sẽ đến rước em về. Chờ đợi mãi mới có cơ hội, hôm đó nó đi một mình, cả người đều say khướt. Nhưng thật khốn khiếp... - Gã đưa mắt nhìn lũ đàn em bằng cái nhìn đe dọa, bọn đàn em sợ hãi vội cụp mặt xuống, gã tức giận liền mắng xối xả: - Tụi bây đúng là một lũ ăn hại mà. Kêu đi đánh có một thằng say rượu cũng không xong.
Một gã đàn em mếu máo nói:
- Nhưng mà đại ca, võ công thằng này quá lợi hại, tụi em nhân lúc nó say rượu đập cho nó một trận nhưng không ngờ lại bị nó phản công đánh tụi em te tua phải bỏ chạy.
Gã đại ca tức giận vỗ bàn cái rầm khiến tên đàn em vội ngậm miệng lại. Hắn tự rủa cho sự ngu ngốc của mình. Càng muốn thanh minh càng làm cho mình tự rơi vào hố.
Hiểu Đồng nhớ lại lần cô gặp Vĩnh Phong bị thương bên ngoài quán bar, thì ra anh vì cô nên mới bị đánh, vậy mà cô còn trách anh là hạng công tử ăn chơi thích đánh nhau.
- Sau lần đó, bọn anh định bắt cưng để uy hiếp thằng đó nào dè lại thấy nó cặp kè với các cô gái khác, bây giờ nghĩ lại thì ra là nó muốn lừa tụi này để cho cưng được yên.
Bất giác nước mắt Hiểu Đồng rơi xuống lúc nào không hay. Vĩnh Phong vì cô mà hy sinh nhiều như thế, anh vì cô mà chấp nhận mọi thứ kể cả ánh mắt khinh miệt của cô nhìn anh.
Hiểu Đồng đưa tay lên che miệng để ngăn tiếng khóc đang trực trào. “Xin lỗi anh, Vĩnh Phong...”
Tên đại ca nhìn Hiểu Đồng đang kìm nén nước mắt tặc lưỡi nói giả bộ buồn rầu nói:
- Ây cha! Nhìn cưng bị thương như vậy khi nhắc đến tên đó khiến anh cũng mủi lòng. Đáng lí bọn anh cũng đã định bỏ qua cho cưng và tên này rồi. Cưng quá thông minh, dù có bán cưng đi nhưng biết đâu cưng sẽ quay đầu lại cắn bọn anh một miếng thì sao, còn tên đó, mối thù cũ làm sao anh quên được. Bọn anh đã chờ cơ hội nhưng bọn nó đã cảnh giác nên cũng khó ra tay. Bọn anh tưởng đâu đành phải bỏ qua cho hai người nào ngờ có người lại thuê bọn anh bắt cóc em rồi bán đi... Hahaha... Vậy là oan gia ngõ hẹp.
“Có người thuê bọn anh bắt cóc em rồi bán đi...” mấy chữ này vang lên khiến cho tai Hiểu Đồng ù đi. Có người thuê bọn họ bắt cóc cô đem bán. “Ai? Kẻ nào?” Xưa nay cô không gây thù với ai cả. Lẽ nào... Gương mặt Thiên Minh hiện lên trong đầu Hiểu Đồng. Không lẽ là hắn ta... không thể nào... Nếu là hắn ta vậy thì mẹ và bé Đường sẽ...
Hiểu Đồng bắt đầu thấy hoảng sợ tột cùng, cô bị bắt cóc ở đây vậy thì mẹ cô và bé Đường liệu có bị bắt luôn rồi hay không. Không không... Năm đó, mẹ cô mải lo cho cha cô nên không hề nhìn về phía thủ phạm, bé Đường cũng không thể gây hại cho hắn được... vậy thì có lẽ họ không sao. Nhưng biết đâu hắn ta không muốn bất cứ người nào liên quan đến quá khứ xấu xa của hắn còn sống thì sao.
“Nếu có người nào anh có thể tin tưởng được thì đó là Thiên Minh” - Những lời nói của Vĩnh Phong lại vang lên trong đầu cô. “Chính Thiên Minh đã kéo anh ra khỏi con đường xa ngã, Thiên Minh không thể làm điều xấu được bởi vì anh ấy là một người tốt.” Vĩnh Phong liệu em có thể cùng anh hướng về cùng một niềm tin hay không. Liệu Thiên Minh có xứng với lòng tin của anh không.
Vừa lúc đó điện thoại của tên đại ca bỗng reo lên. Giọng khàn khàn hắn hỏi:
“Mày đến rồi à? Mày đến một mình chứ?”
...
“Chờ một lát để tao kiểm tra lại đã.”
Gã đại ca đưa đôi mắt thâm hiểm của mình về phía một tên đàn em đang cầm điện thoại như đang xác minh từ đồng bọn bên ngoài. Rồi hắn nhìn gã đại ca gật đầu. Gã đại ca mỉm cười vẻ hài lòng, hắn đưa chiếc điện thoại lên tai nói:
“Mày thấy căn nhà hoang số 14 chứ, bọn tao đang ở đó. Vào đây đi con bồ xinh đẹp của mày đang chờ mày ở đây nè!”
Hiểu Đồng vừa nghe thấy mấy lời của hắn ta liền kinh hãi hét lên:
- Không! Các người không được làm hại anh ấy! - Hiểu Đồng lao đến bên chiếc điện thoại của tên đại ca định giành lấy.
“Bốp!”
Một cái tát nảy lửa giáng vào mặt cô khiến cô ngã xuống, cảm giác nóng rộp và đau đớn trên má Hiểu Đồng. Cô vùng dậy định chạy ra ngoài nhưng ai đó đã nắm lấy tóc cô kéo mạnh lại khiến cô đau đớn vô cùng, những giọt nước mắt lăn xuống. Một cái tát lại được ban ra phía bên kia cái má đỏ ửng in hằn năm ngón tay. Cả hai má của Hiểu Đồng đều nóng rát, cô lảo đảo muốn ngã xuống nhưng không thể vì mái tóc cô đã bị nắm chặt.
- Á! - Hiểu Đồng đau đớn hét lên. Hai tay đưa ra sau đầu giữ lấy mái tóc đang nhức nhói của mình.
- Đủ rồi! - Tên đại ca quát lên. - Nó còn giá trị gấp mười lần mày đó. Mày mạnh tay quá, lỡ nó có bề gì thì mày lấy gì đền cho tao?
Tên đàn em đang hành hạ Hiểu Đồng vội vàng thả tay ra. Hiểu Đồng rơi xuống như một món đồ chơi, cả thân mình mềm nhũn, mồ hôi nhễ nhại. Chiếc váy trắng cũng tả tơi rách nát một cách đáng thương, đôi chân trắng nõn nà bị trầy xước bắt đầu rớm máu.
Tên đại ca tỏ vẻ thương xót thở dài nói:
- Nếu cưng ngoan ngoãn thì đâu có ra nông nỗi này.
Trong điện thoại vang lên giọng nói đầy lo lắng và chửi bới của Vĩnh Phong:
“Hiểu Đồng! Hiểu Đồng, em có sao không, trả lời anh đi? Bọn khốn khiếp kia, tao thề sẽ lột da tụi bây!”
Hiểu Đồng nghe tiếng Vĩnh Phong gọi nhưng cô không còn đù sức để trả lời cậu nữa. Tên đại ca nghe những lời hăm dọa của Vĩnh Phong hắn ta đắc chí cười lớn:
“Thằng nhãi! Đau lòng lắm à? Yên tâm đi, chỉ là muốn dạy cho người yêu mày học cách ngoan ngoãn hơn thôi mà! Nó không chết đâu mà lo. Mày nên lo cho thân mày đi!” - Nói rồi hắn ta cười lớn đầy thâm hiểm rồi cúp máy.
Chạy lanh quanh một hồi, cuối cùng căn nhà số 14 cũng hiện ra trước mắt. Đó là một căn nhà lầu chỉ hai tầng, màu xanh da trời nhưng đã sờn vì cũ kĩ. Vĩnh Phong nhanh chóng ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại.
Một tên đàn em mặc áo màu đỏ, trên mình đầy vết xăm đang đứng bên ngoài ban công quan sát. Hắn vừa nhìn thấy một chiếc xe BMW màu vàng chạy đến, biết chắc đó là Vĩnh Phong, hắn liền quay vào trong báo cáo. Hắn vừa vào bên trong đã thấy Hiểu Đồng nằm bệt trên đất, chiếc váy trắng bị rách ở bả vai để lộ bờ vai trắng đầy quyến rũ. Chiếc váy bị xếch lên trên tận đùi non để lộ đôi chân thon thả tuyệt đẹp. Hắn nuốt nước miếng cái ực, liếc nhìn Hiểu Đồng từ trên xuống dưới rồi mới quay sang tên đại ca:
- Đại ca! Thằng nhãi đó đến rồi.
Tên đại ca gật gù đầy sảng khoái:
- Được lắm! Mày ở đây canh chừng con nhỏ này cho tao. Để bọn tao ra ngoài đón tiếp thằng khốn đó.
Tên áo đỏ này vừa nghe tên đại ca nói, ánh mắt vừa liếc về phía Hiểu Đồng thèm khát. Hắn ta liếm mép hỏi:
- Đại ca! Trước sau gì anh cũng bán con nhỏ này. Vậy thì cho em thưởng thức nó một chút rồi hãy bán.
Tên đại ca quắc mắt nhìn tên áo đỏ:
- Tao cho mày biết không được đụng đến nó. Nó là con gái còn trinh, khi bán sẽ rất có giá. Đó là món lợi của tao. Mày mà đụng vào tao chặt tay. Đám con gái dưới tay tao bị mày chơi hoài không chán à?
Tên áo đỏ phun một bãi nước miếng xuống đất, hắn buông một câu tục:
- Mẹ kiếp! Mấy con nhỏ đó chán bỏ xừ. Có con nào nhìn ngon như con nhỏ này đâu.
Tên đại ca thấy tên này ngang nhiên trả lời mình thì cũng hơi giận, nhưng tên áo đỏ này hoàn toàn khác với bọn đàn em khác, hắn ta chính là em trai ruột mà hắn rất yêu thương. Hắn thường chiều ý những đòi hỏi của em trai mình.
Nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt Hiểu Đồng của em trai, tên đại ca thở dài bất lực nói:
- Được rồi! Chờ tao xử thằng này xong rồi tính tiếp.
Tên đại ca nói xong liền đưa tay ra hiệu cho hai tên đàn em trong nhà đi theo hắn xuống lầu đón tiếp Vĩnh Phong. Bỏ lại Hiểu Đồng đã không còn sức lực nằm đấy và một con sói dâm đãng ở lại.
Đón tiếp Vĩnh Phong chẳng ai xa lạ chính là tên áo xanh mà khi lần đầu gặp nhau, Vĩnh Phong đã gai mắt. Hắn ta ung dung bước ra từ một một căn nhà hoang đối diện, vẻ mặt kênh kiệu đáng ghét. Trên tay hắn không phải là thanh gỗ như lúc trước mà là cây mã tấu dài và sắc bén, hắn gõ gõ cây mã tấu vào đầu khinh bỉ nhìn Vĩnh Phong.
Hắn ta cởi trần để lộ thân hình chi chít sẹo của mình. Sau lưng hắn ta là năm sáu tên đàn em nữa. Xem ra tên này là tay dữ dằn nhất trong băng. Nhưng Vĩnh Phong nhìn hắn một cách khinh thường, lần trước hắn đã bại dưới tay cậu thì lần này cũng vậy thôi.
Nhìn mấy tên đầu trâu mặt ngựa bước ra, kẻ nào cũng đầy sát khí nhìn cậu, tay lăm lăm cây mã tấu trên tay. Vĩnh Phong nhếch mép cười một cái rồi đưa tay cởi chiếc thắt lưng của mình ra. Xem ra lần này chúng quyết xử cậu cho bằng được.
Từ căn nhà số 14 một đám hơn chục tên lần lượt bước ra. Nhưng khác với bọn kia, mấy tên này chỉ vác gậy gỗ mà thôi. Người cuối cùng đi ra chính là tên đại ca, bọn đàn em lập tức dẹp qua hai bên nhường lối cho hắn, trông thật trịnh trọng. Gương mặt gã đại ca dần hiện ra trước mặt Vĩnh Phong, cậu há hốc miệng kinh ngạc nhìn đăm đăm không chớp mắt. Gương mặt kia không quen nhưng cũng không lạ. Chính là tên cho vay nặng lãi lần trước. Sau lần bị bọn chúng đánh lén ở gần vũ trường, cậu không còn thấy bọn chúng đến tìm mình nữa, tưởng rằng bọn chúng đã bỏ cuộc nào ngờ, bọn này vẫn ghi nhớ trong lòng.
- Là mày... Mày muốn gì nói đi? Tao sẽ đáp ứng đủ, chỉ cần thả cô ấy ra. - Vĩnh Phong hai mắt đỏ ngầu tóe lửa đầy giận dữ. Cậu gằn giọng hỏi.
- Tao đã bảo mày hãy bình tĩnh. Người yêu bé bỏng của mày không sao cả.
Vĩnh Phong nhìn vẻ trêu ngươi của tên này, bực tức quát:
- Thằng nào hồi nãy đã đánh cô ấy?
Một tên đô con và cực kì cao lớn đang đứng phía sau tên đại ca lên tiếng:
- Là tao.
Vĩnh Phong nhìn ra phía sau tên đại ca. Cậu nhìn thấy một cái đầu trọc lóc, trên đầu xăm một con cọp, chiếc áo thun đen trơn ôm sát thân hình to bự của hắn ta.
Vĩnh Phong và tên này nhìn nhau kình địch, trong đầu đánh giá trọng lượng của nhau. Nhưng ánh mắt của Vĩnh Phong nhìn tên này thật lạnh lùng và đáng sợ. Hắn ta nhất định là tên thê thảm nhất trong nhóm và sẽ bị chính tay cậu xử lý thì mới hả được cơn giận này.
Cái nhìn của Vĩnh Phong khiến tên này hơi chột dạ, hắn chưa từng thấy ai có ánh mắt sắc bén đáng sợ như thế ngoài đại ca của hắn, chỉ khác rằng ánh mắt người này không thâm hiểm như đại ca mình.
Gạt tên đàn em sang một bên, Vĩnh Phong tia mắt về phía gã đại ca, hất mặt hỏi hắn lần nữa:
- Đưa điều kiện của ngươi ra đi.
Tên đại ca chậm rãi đi tới gần Vĩnh Phong, dáng vẻ ung dung của hắn khiến Vĩnh Phong thấy sốt ruột. Càng kéo dài thì Hiểu Đồng càng chịu thêm đau đớn.
Tên đại ca lấy giọng đểu giả trả lời câu hỏi của Vĩnh Phong:
- Thông thường, đứng trước một thiếu gia lắm tiền nhiều của như cậu Hai của tập đoàn Nguyên Thành Phong thì điều kiện được đưa ra là tiền. Vừa nghe hắn nói, Vĩnh Phong lập tức nói ngay:
- Được! Ngươi cần bao nhiêu cứ nói?
Tên đại ca đột nhiên cười lớn?
- Đã bảo cậu hãy bình tĩnh mà! Tiền chính là dùng để chuộc thiếu gia như cậu về! Còn cô người yêu bé bỏng của cậu thì không có điều kiện gì cả. Bọn đàn em của tôi, đứa nào cũng thích thú được chiêm ngưỡng người đẹp của thiếu gia tập đoàn Nguyên Thành Phong cả. Mấy khi mới có cơ hội này chứ. Sau khi cho bọn đàn em của ta thưởng thức xong rồi thì bán cô ta để kiếm thêm một khoản lời lớn.
Cả đám liền cười rộ lên khoái trá. Lửa giận trong lòng bừng bừng nổi lên, cứ như nham thạch đã đến lúc phun trào ra và chỉ muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ trước mắt mình. Vĩnh Phong tức giận chửi rủa bọn chúng.
Tên áo xanh và mấy tên sau lưng của hắn ta liền bao quanh lấy Vĩnh Phong. Tên nào cũng gườm gườm thủ thế, mấy cây mã tấu, cây giơ cao, cây dưới đất, cây lại đưa ngay trước mặt Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong nắm lấy phần cuối dây thắt lưng rồi quấn mấy vòng quanh bàn tay mình, siết cho chúng thật chặt, bảo đảm chúng không thể rơi khỏi tay mình.
Tên đại ca quan sát thế trận đã dàn ra, phẩy tay nói lớn với bọn đàn em:
- Tụi bây cẩn thận kẻo làm nó chảy máu nhiều quá, nó mà bị ngỏm là không đòi tiền chuộc được đâu. Nghe rõ chưa?