Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 16 - Phần 2

Trường Đại học Nguyên Thành Phong
mấy ngày nay vốn yên ả lại bị trấn động bởi một cặp kim đồng ngọc nữ đang sánh
vai nhau đi vào. Chàng trai thì vốn dĩ quá nổi tiếng và quen thuộc, nhưng cô
gái bên cạnh vừa quen lại vừa lạ. Trước đây khi có người tung tin đồn, Hiểu
Đồng là gái quán bar đã từng đưa ra những tấm hình chụp cô ở đó, quả là một cô
gái rất đẹp. Nhưng trong thời buổi hiện nay, công nghệ photoshop phát triển
khắp mọi nơi, mọi người vẫn chưa tin lắm vào những tấm hình kia, họ cho rằng vẻ
đẹp đó là do photoshop mà có. Có người còn ác ý cho rằng đó là một trong những
chiêu PR của Hiểu Đồng hòng dụ những chàng công tử giàu có. Nhưng bây giờ so
với hình thì người thật còn xinh đẹp gấp mười lần. Những kẻ trước nay hay đâm
thọc cô giờ đây được một phen há hốc miệng. Còn những kẻ khác ngoài ngưỡng mộ
ra thì hầu như đều ghanh tỵ.

Những anh chàng trước nay không thèm
nhìn cô lấy một cái, nay lại cứ chạy đến làm quen, chỉ mong được nói chuyện với
người đẹp một lần. Ngay cả các giáo sư cũng rất ngạc nhiên, họ cho rằng cô là
sinh viên của trường khác đến đây học dự thính. Nhưng Hiểu Đồng đối với họ vẫn
cư xử rất bình thường, không xa cách cũng không tỏ ra lạnh lùng.

Vĩnh Phong nhận ra sai lầm nghiêm
trọng của mình, đáng lí ra cậu nên để cô tiếp tục làm một cô gái bình thường
hơn là một cô gái được tất cả các chàng trai trong trường săn đuổi. Cậu đành
phải để cho tên mỏ nhọn Quốc Bảo đi rêu rao tin tức Hiểu Đồng chính thức trở
thành bạn gái của mình. Nhờ vậy mấy cái đuôi của cô lập tức biến mất. Kẻ nào cả
gan dám động vào bạn gái của đại thiếu gia của toàn trường chứ. Tin tức này
truyền tai rất nhanh và nhanh chóng đến tai một người, hắn tức giận nắm chặt
tay đập mạnh xuống bàn.

Lúc Hiểu Đồng từ thư viện trở về đi
ngang qua một khoảng sân vắng, một cánh tay vươn ra nắm lấy tay cô kéo vào một
góc vắng. Bị nắm chặt tay đến đau điếng, Hiểu Đồng tức giận hét lên với kẻ đang
đi trước mặt mình:

- Cậu làm gì vậy? Bỏ tay mình ra!
Cậu kéo mình đi đâu vậy?

Người đó vẫn khư khư kéo cô đi. Hiểu
Đồng muốn rút tay lại nhưng không được. Bất ngờ người đó quay lại đẩy sát cô
vào tường thật mạnh, gương mặt người đó hiện rõ ra trước mặt Hiểu Đồng. Nhìn
thấy gương mặt đằng đằng sát khí, ánh mắt như kẻ đang lên cơn điên cuồng, Hiểu
Đồng hơi hoảng sợ. Nhưng không để cho người đó kịp mở lời, cô đã mắng trước:

- Tại sao lại kéo mình đến đây? Bỏ
tay mình ra, cậu đang làm mình đau, Đại Bình!

Đại Bình vẫn không chịu buông tay,
cậu càng siết chặt hơn khiến cô càng thêm đau đớn. Hiểu Đồng giật tay lại tát
thẳng vào mặt cậu ta một cái, rồi vùng mạnh tay ra.

Hiểu Đồng giận dữ quay mặt định bỏ
đi nhưng lại bị Đại Bình lần nữa đẩy cô vào tường, lần này đầu cô bị va vào
tường rất đau khiến cô rên lên một tiếng.

Thấy gương mặt đau đớn tội nghiệp
của Hiểu Đồng, ánh mắt điên cuồng kia hơi dịu lại, giọng nói nhỏ nhẹ lo lắng:

- Cậu có sao không? Mình xin lỗi!

Vẫn còn âm ỉ sự nhức nhối nhưng Hiểu
Đồng đã nguôi cơn giận:

- Mình không sao cả, không cần áy
náy. Cậu bỏ mình ra được chưa, tay mình đau lắm!

Bàn tay cứng rắn thô nhám kia từ từ
nới lỏng tay cô ra khiến nó rơi tự do xuống dưới.

- Mình thích cậu. Cậu biết điều đó
mà!

- Mình xin lỗi, Đại Bình! Từ trước
tới giờ mình chỉ xem cậu như một người bạn thân mà thôi! - Hiểu Đồng thành thật
trả lời, cô không muốn gây cho Đại Bình sự hiểu lầm nữa.

- Tại sao chứ? - Đại Bình bỗng nhiên
hét lớn. - Vì hắn ta giàu có hơn mình à?

- Không phải. Cậu biết mình không
phải là kẻ thấy giàu thì chạy tới mà!

- Vậy thì lí do gì? - Đại Bình gầm
lên. Mặt cậu ta đỏ bừng, hai mắt long lanh như ngọn lửa đang cháy, sẵn sàng
thiêu rụi những gì trước mắt mình.

- Mình... - Cô ngập ngừng: - ... Yêu
anh ấy.

Đại Bình bật cười một cách chua
chát:

- Cậu yêu anh ta. Haha... Cậu có biết anh ta là loại
người gì không mà lại lao đầu vào yêu anh ta. Hạng người như hắn ta là hạng cặn
bã của xã hội này, cậu có biết không...

“Bốp...”

Đại Bình chưa kịp nói hết lời thì đã bị Hiểu Đồng tát
mạnh. Lần này cô tát mạnh hơn hồi nãy, má cậu ta hằn năm ngón tay của cô. Tát
xong, Hiểu Đồng có hơi hối hận. Cô quay mặt đi tránh ánh mắt bi thương của Đại
Bình.

Cậu ta nhìn Hiểu Đồng kích động nói:

- Mình nói sai sao? Hạng người như anh ta có gì tốt chứ:
đua xe, uống rượu, đánh nhau, khinh thường người khác, coi trời bằng vung...

- Nhưng anh ấy đã vì mình làm rất nhiều chuyện, thậm chí
không tiếc mạng sống vì mình.

- Vậy còn mình thì sao, mình không yêu cậu hơn cả sinh
mạng mình hay sao chứ? Mình cũng có thể vì cậu mà chấp nhận hy sinh cả mạng
sống của mình mà! Có gì mà anh ta làm được mà mình không làm được chứ? - Cậu ta
nắm lấy hai vai Hiểu Đồng lay mạnh.

Hiểu Đồng gạt hai tay Đại Bình ra, nhìn thẳng vào mắt cậu
ta trả lời dứt khoát:

- Từ trước đến giờ mình xem cậu là bạn thì sau này vẫn
xem cậu là bạn. Dù cho cậu có vì mình mà làm chuyện gì đi chăng nữa, mình vẫn
xem cậu là bạn, không gì khác hơn được. Tình cảm là không thể miển cưỡng. - Nói
rồi Hiểu Đồng quay lưng bỏ đi nhưng Đại Bình đã nói:

- Nếu cậu tiếp tục quen anh ta, cậu sẽ hối hận.

Hiểu Đồng dừng chân đứng lại, cô trả lời mà không thèm
quay mặt lại:

- Tình cảm của mình tuyệt đối không hối hận vì nếu hối
hận thì mình sẽ không yêu. Nhưng nếu cậu dám làm hại anh ấy thì kể cả tình bạn
cũng không còn. - Nói rồi, Hiểu Đồng đi thẳng để lại sau lưng tia nhìn hiểm
độc.

***

Hiểu Đồng vừa bước vào phòng bệnh
của bà Cẩm Du, thấy gương mặt mẹ thoáng u buồn, đôi mắt sâu hoắt như đã mất ngủ
nhiều đêm. Cô cảm thấy lo lắng.

Bà Cẩm Du vừa nhìn thấy con gái
thì làm mặt giận, khiến Hiểu Đồng lo lắng, cô giả vờ nhõng nhẽo hỏi mẹ:

- Mẹ sao vậy, giận con vì mấy bữa nay không đến thăm mẹ à?

Bà Cẩm Du nhìn con gái bằng đôi mắt
u sầu cực độ, rồi than thở:

- Con gái lớn rồi, có chuyện cũng không cần kể với mẹ.

Hiểu Đồng nghe mẹ trách thì bỗng
giật mình, mẹ cô đang nói về chuyện gì? Không lẽ chính là chuyện cô bị bắt cóc
ư? Làm sao mà mẹ cô lại biết chuyện này chứ, trừ khi là... nhưng Hiểu Đồng vội
xua đi ý nghĩ của mình. Cô tin Hữu Thiên không phải hạng người như thế.

Cô nũng nịu ôm chầm lấy mẹ, dụi đầu
vào vai bà mẹ, nhõng nhẽo nói:

- Trên đời này con yêu nhất là mẹ, con tuyệt đối không giấu giếm mẹ chuyện
gì hết. Mẹ yên tâm đi mà mẹ!

- Bảo mẹ yên tâm trong khi con gái mình nhập viện à? - Bà Cẩm Du vuốt ve
mái tóc mềm mại của con gái với vẻ yêu thương.

Hiểu Đồng ngỡ ngàng nhìn mẹ bối rối:

- Sao mẹ biết?

- Là Hữu Thiên cho mẹ biết.

- Là anh Hữu Thiên sao? - Một thoáng buồn ẩn hiện trong lòng Hiểu Đồng.

- Con đừng nghĩ oan cho Hữu Thiên mà tội nghiệp. Nó đâu có cho mẹ biết
đâu, nó còn định giấu mẹ nữa kìa. Chẳng là con bé Thắm, con gái bác Xuân nằm
bên kia vô tình đi ngang phòng cấp cứu thấy con đang nằm truyền nước biển nên mới
kể cho mẹ biết. Gặp ngay lúc Hữu Thiên đến nên mẹ ép cậu ta nói ra đó thôi! Rồi
bà Cẩm Du bật cười khi nhớ đến bộ mặt khổ sở của Hữu Thiên khi bị bà gặng hỏi
và đe dọa.

- Mẹ bắt Hữu Thiên phải nói thật cho mẹ biết thì mẹ mới chịu uống thuốc,
vậy là cậu ấy đành phải nói cho mẹ nghe hết.

- Mẹ, con xin lỗi, chỉ vì con sợ mẹ
lo lắng cho con nên mới giấu mẹ như vậy. - Hiểu Đồng nước mắt rưng rưng khi nghĩ
đến việc mẹ cô vì lo lắng cho cô đến mất ăn mất ngủ.

Bà Cẩm Du vội ôm con gái vào lòng,
nghẹn lời nói:

- Người có lỗi là mẹ, mẹ không cho con một cuộc sống êm đẹp như bao người
mẹ khác, còn bắt con phải cực khổ nuôi mẹ. Mẹ là một người mẹ vô dụng, nếu như
con có bề gì thì làm sao mẹ sống nổi.

- Mẹ đừng nói vậy mà mẹ, con không sao. Con thấy hạnh phúc bên mẹ và bé
Đường. Nếu mẹ và bé Đường có chuyện gì thì con cũng không muốn sống nữa. - Hiểu
Đồng rơi lệ, chảy dài trên vai áo bà Cẩm Du, nhưng giọt nước mắt trong suốt
long lanh ánh lên những sắc màu cuộc sống: Đau khổ có, vui buồn có, hạnh phúc
có...

- Bọn người nào lại độc ác đến độ
bắt cóc con chứ? Mục đích của chúng là gì...? - Bà Cẩm Du gào lên nức nở khiến
cho những người cùng phòng không khỏi chú ý, dù lúc này giường bà đã buông rèm.
Họ dỏng tai lên nghe ngóng tình hình bên kia bức màn.

Rồi bà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của
Hiểu Đồng, lắc đầu đau khổ nói:

- Tại sao con sinh ra lại có số phận hẩm hiu đến như vậy chứ? Sao lại có
số phận giống như mẹ thế này. Mẹ đã từng cầu xin ông trời đừng cho con có số phận
giống mẹ, vậy mà tại sao ông ấy lại không chứng giám cho mẹ. Có phải do mẹ có lỗi
với ba con nên ông trời mới chừng phạt mẹ như thế? Nếu thế mẹ bằng lòng chịu phạt,
chỉ xin ông ấy cho con và bé Đường được bình an.

Thấy mẹ xúc động, Hiểu Đồng sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của mẹ, cô vội xoa
dịu:

- Mẹ! Mẹ đừng xúc động như thế kẻo bệnh tim lại tái phát. Bây giờ con
không sao rồi mà. Sau này con sẽ cẩn thận hơn. Mẹ mà có bề gì thì con và bé Đường
sẽ sống ra sao. Con thì không nói nhưng còn bé Đường còn nhỏ như thế, mẹ nỡ để
nó không cha không mẹ bơ vơ một mình hay sao?

Nghe con gái nói thế, bà Cẩm Du
bèn ngưng khóc, bà lấy tay lau khô dòng nước mắt, ngăn sự xúc động của mình lại.

- Vậy bây giờ con tính sao? Nếu lỡ bọn chúng trở lại bắt con lần nữa thì
sao? Bây giờ con và bé Đường dọn đến ở đâu? Không thể ở phòng trọ cũ được,
chúng sẽ mò đến đó.

- Mẹ yên tâm. Con và bé Đường dọn đến đã dọn đến nhà bạn con ở. - Hiểu Đồng
vội trấn an mẹ, cô không muốn bà phải lo lắng thêm nữa.

- Dọn đến nhà ai? Đình Ân à?

Hiểu Đồng lắc đầu. Gương mặt hơi ửng
đỏ khi nghĩ đến việc mình ở trọ nhà Vĩnh Phong. Nhìn sắc mặt của con gái, bà Cẩm
Du tinh ý hỏi:

- Là con trai à...? Nhà của anh chàng đã liều mạng đi cứu con phải không?

- Sao mẹ biết...? - Hiểu Đồng ngạc nhiên tròn mắt nhìn bà Cẩm Du.

- Vì mẹ cũng từng trải qua thời tuổi trẻ nên nhìn thấy biểu hiện trên mặt
con là biết ngay con gái mẹ đang yêu.

Nghe mẹ nói, gương mặt Hiểu Đồng
càng đỏ bừng lên, hai tai của cô cũng ửng đỏ, cô cúi xuống nhìn dưới tấm ga giường,
hai tay cấu cấu trên mặt. Đôi môi mím lại đáng yêu.

Nhìn vẻ xấu hổ đáng yêu của con
gái, bà Cẩm Du bật cười, bà nhẹ giọng gọi:

- Hiểu Đồng! Mẹ có thể tin con được không?

- Ý mẹ là sao? - Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.

- Ý mẹ là khi hai đứa sống chúng, không có xảy ra chuyện gì chứ?

Lần này thì cả chóp mũi của Hiểu Đồng
cũng đỏ, Hiểu Đồng phụng phịu nói:

- Mẹ có thể yên tâm. Quan hệ giữa hai đứa con rất trong sáng, tuyệt đối
không làm chuyện gì bậy bạ khiến mẹ phải lo lắng đâu. Tuy sống chung nhưng
phòng ai nấy ở. Tại vì chưa bắt được kẻ chủ mưu cho nên... Vì để an toàn, con
nên ở cạnh anh ấy. Vả lại, đó còn là nhà cũ của mình.

- Con nói sao? Con đang ở nhà cũ của chúng ta sao? - Bà Cẩm Du kinh hãi
la lên. Cảm thấy có một luồng điện xẹt qua người bà, thấp thoáng bóng hình một
người ẩn hiện trong tâm trí bà. Bà đột nhiên thấy ớn lạnh.

- Mẹ đừng lo lắng. Ba anh ấy đã mua lại căn nhà ấy vào bốn năm trước.

Bà Cẩm Du bần thần khi nghe tin
này, bà tự lẩm bẩm:

- Ông ấy đã bán căn nhà cho người khác ư?

Một cảm giác buồn bã bao quay lấy
bà, bà ngồi ngẩn người ra, đôi mắt và hồn phách đã đi đến nơi vô định.

- Mẹ sao vậy? - Hiểu Đồng lo lắng, giơ tay quơ quơ trước mặt bà.

- Mẹ không sao. - Bà Cẩm Du vội lấy lại thần trí mỉm cười nói.

Hiểu Đồng chợt nhớ lại chuyện ba
Vĩnh Phong từng sống ở nhà cũ của mình, định kể cho mẹ nghe thì... Một chàng
trai ăn bận vô cùng lịch sự. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay xắn đến
khửu tay, áo bỏ thùng, quần tây màu đen rất sang trọng. Một tay cậu cầm một
bó hoa bách hợp - loài hoa mà bà Cẩm Du rất thích. Tay kia cậu cầm một lẵng
trái cây to lớn. Cậu ta vừa bước vào đã làm bừng sáng cả căn phòng, cộng với
hương thơm ngát của hoa bách hợp khiến cho căn phòng có thêm sinh khí.

Bà Cẩm Du vừa nhìn chàng trai đang
từ từ tiến lại gần giường mình thì mỉm cười hất đầu về phía trước nói:

- Có phải chính là cậu ấy không?

- Cháu chào bác! - Vĩnh Phong khẳng khái, không chút hồi hộp.

Đây là lần ra mắt đầu tiên của
Vĩnh Phong trước mặt mẹ của Hiểu Đồng. Khi cô nói muốn đến thăm mẹ sau khi học
xong, thì Vĩnh Phong cũng muốn đến thăm với tư cách bạn trai của cô. Hiểu Đồng
không cách nào từ chối được.

Bà Cẩm Du cũng cởi mở nói chuyện với Vĩnh Phong, bà cám ơn cậu đã cứu Hiểu
Đồng và nhờ cậu chăm sóc cho Hiểu Đồng sau này. Vĩnh Phong cứ bình thản trả lời
từng câu hỏi của của bà Cẩm Du. Phương châm của cậu là cứ sống thật với bản
thân.

Qua vài lời trao đổi, bà Cẩm Du cảm
thấy mến chàng trai này. Tuy ăn nói còn hơi ngang tàng, nhưng không tự cao tự đại
lại rất thẳng thắn. Ánh mắt cậu ta nhìn Hiểu Đồng say đắm, thật lòng đến độ bà
Cẩm Du yên tâm giao con gái cho cậu.

***

Đình Khiêm ngập ngừng khi thấy
Thiên Minh đang ngồi chờ mình ở quán bar Phong Trần. Sau bao nhiêu năm xa cách,
họ mừng rỡ cùng hẹn nhau ăn mừng ngày gặp lại. Nhưng giờ đây, Đình Khiêm đã biết
Thiên Minh là người gây ra cái chết cho ba của Hiểu Đồng, khiến cậu muốn lẩn
trốn. Đình Khiêm vốn rất sùng bái ba của Hiểu Đồng, anh luôn muốn phấn đấu giống
với ông ấy. Vậy mà ông ấy đã bị người bạn thân nhất của mình hại chết. Thật là
một sự thực đau lòng.

Thiên Minh đã nhìn thấy Đình Khiêm
và vẫy tay với cậu. Biết không thể lẩn trốn nên Đình Khiêm đành đi đến bàn của
Thiên Minh. Thiên Minh đứng dậy ôm chầm lấy bạn, một cái ôm chân thành sau bao
nhiêu năm xa cách. Cả hai cùng ngồi xuống uống rượu. Thiên Minh vui vẻ nói:

- Sau khi mình về nước, điều đầu tiên mình làm là đi đến nhà cậu, nhưng rất
tiếc... nhà cậu đã dọn đi mất. Mình có dò hỏi nhưng tụi nó cũng không có tin của
cậu.

Đình Khiêm nắm chặt lấy ly rượu
trong lòng bàn tay siết mạnh, cậu muốn kìm chế bản thân để không hỏi điều khủng
khiếp đó. Nhưng cậu lại bật ra câu hỏi lúc nào không hay biết:

- Năm đó tại sao cậu ra đi không lời từ biệt vậy?

Sắc mặt Thiên Minh lập tức nhăn
nhó, buồn rầu nói:

- Ba mình gạt mình nói rằng, bà nội rất nhớ mình, muốn mình qua đó chơi.
Cậu cũng biết bà nội mình đã sang Mỹ định cư cùng bác mình mà. Ai dè khi qua
bên đó mình mới biết là ba mình đã đăng kí cho mình một lớp học ở đó và bắt
mình phải ở lại học.

- Thật sao? - Ánh mắt Đình Khiêm lóe lên sự giận dữ.

- Đường nhiên rồi. - Thiên Minh không chú ý nên vẫn bình thản trả lời.

- Chứ không phải cậu đã bỏ trốn sau khi hại chết người à? - Đình Khiêm cười
mỉa nói.

Thiên Minh sửng sốt nhìn Đình Khiêm trân trối,
hai lỗ tai cảm thấy lùng bùng, cả thân người như bị điện giật. Hại chết người
à...? Cậu đã hại ai chứ, Đình Khiêm đang nói cái gì vậy?

Thiên Minh nhìn kĩ gương mặt của Đình Khiêm -
một vẻ mặt đầy nộ khí, gương mặt chẳng có vẻ gì là đùa giỡn cả. Thiên Minh
không thể hiểu được tại sao Đình Khiêm lại nói như thế, bản tính cậu là không
thích có chuyện khuất tất gì cả. Chuyện của Hiểu Đồng đã khiến cậu khó chịu
rồi, bây giờ lại đến Đình Khiêm.

Thiên Minh bèn hắng giọng hỏi, giọng lạnh
băng, không cảm xúc:

- Cậu nói vậy là sao? Mình hại
chết người, mình đã hại chết ai chứ? Cậu nói rõ ràng đi!

Đến lúc này thì Đình Khiêm không thể nhẫn nại
được nữa, cậu bèn lên tiếng nói:

- Thật sự mình đã hứa là sẽ
không truy cứu chuyện này nữa nhưng trước con người không biết hối lỗi như cậu,
mình đàng phải nói ra thôi! Cậu có biết lí do tại sao mà mỗi lần gặp cậu thì
Hiểu Đồng luôn bị kích động hay không?

Thiên Minh ngây người lặng yên nghe Đình Khiêm
nói.

- Bởi vì người mà năm xưa cậu
đụng chết chính là ba của cô ấy.

Bầu trời dường như tối sầm lại và sụp đổ ngay
trước mắt Thiên Minh. Hình ảnh cuộc đua xe năm ấy hiện về trong tâm trí cậu.

Cuộc đua xe lần đó đã làm thay đổi con người
cậu, một Thiên Minh nóng nảy, phá phách, không sợ trời không sợ đất đã trở nên
chín chắn hơn, điềm đạm hơn.

***

Khi Hiểu Đồng về gần tới cổng
nhà thì một bóng người từ từ hiện ra trước mặt cô. Dường như người đó đã chờ ở
đó rất lâu rồi, bởi vì có rất nhiều tàn thuốc rơi dưới chân người đó. Dưới ánh
đèn đường mờ ảo, người đó từ từ bước ra khỏi bóng tối của hàng cây xanh.

Hiểu Đồng sắc mặt lập tức thay
đổi, gương mặt đỏ bừng vì tức giận. Cô đứng yên nhìn kẻ vừa xuất hiện với ánh
mắt chằm chằm, đôi môi mím lại kìm nén sự tức giận. Khi cơn giận dữ được cô kìm
nén vào lòng, Hiểu Đồng lạnh lùng quay mặt bước tiếp về hướng người đó, cô
không hề nhìn hắn ta một lần nào nữa. Đôi mắt đen lấp lánh giờ chỉ còn một màu
trắng đục vô hồn.

Kẻ kia cũng đứng lặng yên nhìn Hiểu Đồng, hắn
ta như một cái bóng bất động và cứng đơ khi nhìn thấy cô đang tiến về phía
mình. Khi Hiểu Đồng định tra chìa khóa vào trong ổ thì cái bóng bất động kia
lại cử động, hắn ta tiến về phía Hiểu Đồng. Lên tiếng gọi cô từ phía sau:

- Hiểu Đồng!

Bàn tay cầm chìa của cô run rẩy dừng lại một
lúc, sau đó bình tĩnh tiếp tục tra vào ổ và xoay vòng. Hiểu Đồng đã mở được
cánh cổng và định bước vào thì tiếng nói sau lưng lại vang lên:

- Xin em hãy dành cho anh một
chút thời gian, có được không?

Nhưng Hiểu Đồng lạnh lùng nói, giọng nói gần
như đóng băng khi được thốt ra:

- Xin lỗi tôi không có thời
gian, mà nếu có, nó cũng không dành cho hạng người như anh.

Hiểu Đồng bước vào và định đóng sầm cửa lại
thì... Bóng người đó khuỵu xuống, hắn ta quỳ xuống trước mặt cô, làm Hiểu Đồng
bất ngờ, cô bất động vài giây ngây người đứng lặng bên cánh cửa sắp sửa khép
lại.

Gương mặt đó hằn lên sự đau khổ, sự hối hận
khôn cùng. Dường như chỉ có cái chết mới có thể làm cho tâm hồn đó thanh thản
được. Hiểu Đồng khá bối rối trước tình cảnh này, cô thật sự không ngờ anh ta
lại có thể quỳ trước mặt cô như thế, cô vội nói:

- Anh làm gì vậy?

Những giọt nước mắt hối hận rơi trên mặt Thiên
Minh, lần đầu tiên cậu khóc nhiều đến thế. Giọng run run, khóe môi giật giật,
cậu nghẹn ngào nói:

- Năm đó anh mới mười sáu tuổi.
Lần đầu tiên gây ra tai nạn nên anh rất sợ, nhìn thấy mọi người bu quanh ba của
em, anh sợ hãi vô cùng. Tâm lí đó hình thành phản xạ đầu tiên của anh là bỏ
chạy.

Hiểu Đồng bật cười khinh bỉ
nhìn Thiên Minh nói:

- Hóa ra anh đến đây chỉ để nói
cho tôi biết rằng anh gây ra cái chết cho ba tôi khi anh còn nhỏ nên có thể xem
như đó là một sự vô tình không đáng nhắc đến rồi thản nhiên sống tiếp à?

Thiên Minh đau khổ gào lên:

- Không phải. Lúc đó anh sợ hãi
chạy về nhà, việc đầu tiên anh làm là kể với ba anh sự thật này, nhờ ba anh đến
xem ba em ra sao.

Hiểu Đồng căm tức nhìn Thiên Minh. Cô hận chỉ
muốn giết chết anh ta ngay lúc này, mặc cho sự van xin, mặc cho nỗi hối hận đã
giày vò anh ta thế nào đi chăng nữa.

- Rồi khi hay tin ba tôi chết,
anh bỏ trốn ra nước ngoài sau khi quăng cho gia đình tôi một số tiền để bịt
miệng gọi là bù đắp à? Các người thật quá độc ác, quá tàn nhẫn mà... Ba tôi
chết rồi, ông bị anh hại chết rồi còn bị mang tiếng. Các người đổ hết mọi tội
lỗi lên đầu ông ấy, cho rằng ông ấy đã tự ý lao ra đường nên mới bị tông trúng.

- Không phải! Anh thật sự không
biết ba em đã chết, anh thật sự không biết. Ba anh về bảo với anh rằng, ba em
chỉ bị gãy tay và chấn động não nhẹ, hoàn toàn không đe dọa đến sinh mạng và
gia đình em đã chấp nhận đền bù thiệt hại. Không phải là anh chạy trốn như em
nghĩ đâu. Anh hoàn toàn không biết, xin em hãy tha lỗi cho anh!

- Đời này kiếp này tôi cũng
không tha lỗi cho anh đâu. Trừ phi, ba tôi sống lại.

Nói rồi, Hiểu Đồng đóng sầm cửa lại, giữa đêm
khuya thanh vắng, tiếng động rất vang. Cô nhanh chóng quay lưng bỏ đi nhưng...

- Ngày mai, anh sẽ ra đầu thú.
Anh sẽ chịu trách nhiệm về tội lỗi của mình.

Hiểu Đồng chợt dừng bước. Anh ta muốn tự thú
ư... Anh ta phải lĩnh án mấy năm tù tội, trả giá cho cái chết của ba cô. Đó là
điều Hiểu Đồng luôn mơ ước nhưng mà tại sao cô lại thấy trong lòng mình không
hề thanh thản khi nghe câu nói này.

“Hãy tha thứ...” ba từ này vang vọng trong đầu
Hiểu Đồng, tiếng của ba, tiếng của ông lão mà cô gặp khi đi thăm mộ của ba cô,
tiếng của mẹ cô. Tất cả đã là quá khứ, anh ta cũng đã hối hận, vậy có phải cô
nên vứt bỏ nó đi hay không? Hiểu Đồng cảm thấy đau đầu, cô nhắm mắt lại để xua
đuổi cơn đau đó.

Bên ngoài cánh cổng, Thiên Minh đau khổ từ từ
đứng lên, thiểu não quay bước đi. Ngày mai, khi trời sáng anh sẽ đi tự thú.
Tiếng bước chân cộp cộp... thiểu não vang xuống nền gạch khiến Hiểu Đồng mở
mắt. Cảm giác nhức đầu đã giảm bớt.

- Đã quá muộn rồi. Nếu muốn tự
thú thì nên tự thú lúc ba tôi vừa mất. Bây giờ anh có làm gì cũng không thể
thay đổi được, không thể nào chuộc tội được. Hãy nhớ, món nợ này anh nợ chúng
tôi. Đến khi nào anh trả hết thì lúc đó, anh muốn tự thú hay chết đi tôi cũng
không cản. - Nói rồi cô quay lưng bỏ đi một mạch không hề quay đầu nhìn lại.

Thiên Minh khuỵu cả người xuống đất. Một tay
chống đất, một tay đấm thật mạnh vào ngực mình tự trách, lương tâm anh đang cào
xé, nó không bao giờ còn có thể thanh thản nữa.

Hiểu Đồng lên lầu đi ngang qua cửa phòng Vĩnh
Phong, đèn vẫn sáng, cô muốn gõ cửa nhưng lại thôi. Đứng trước cửa phòng Vĩnh
Phong thật lâu, rồi quay trở vào phòng mình. Nhẹ tay xoay nắm cửa, bé Đường đã
ngủ rất ngon lành. Gương mặt ngây thơ của đứa em bé bỏng khiến Hiểu Đồng cảm
thấy thanh thản trở lại. Ôm hôn lên trán bé Đường một cái rồi đi đến bàn học,
kéo hộc bàn ra, lấy ra một cái hộp gỗ. Trong đó có vài tấm hình chụp gia đình
cô. Hiểu Đồng cầm tấm hình của ba mình lên ngắm nghía.

- Chỉ lần này thôi, hãy cho con
khóc trước mặt ba chỉ lần này thôi! - Hiểu Đồng thì thầm nói với bức ảnh của ba
cô rồi ôm lấy nó ngồi khóc cả đêm.

Vĩnh Phong đứng bên ngoài chờ
Hiểu Đồng trở về nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và Thiên Minh thở dài thương
xót. Thấy vẻ đau khổ của Hiểu Đồng, cậu muốn đến ôm cô thật chặt để xoa dịu sự
đau khổ mà cô đang phải chịu đựng nhưng lại sợ sẽ khiến cô càng đau khổ hơn
nên đành im lặng. Cậu đứng nghe Hiểu Đồng khóc mãi cho đến khi cô ngủ gục bên
bàn, rồi nhẹ nhàng bước vào bế cô lên giường. Đắp chăn cho hai chị em cẩn thận
rồi mới trở về phòng mình.