Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Chương 06 - Phần 2

Lại thêm cả một năm nữa. Cả một năm làm trợ lí marketing rác rưởi, và mọi người đều nghĩ tôi là kẻ vô dụng. Lại thêm một năm nợ nần bố, và Kerry và Nev cười cợt tôi, và cảm thấy như một kẻ thất bại. Tôi bật máy tính lên và chán nản đánh máy vài từ. Nhưng đột nhiên toàn bộ năng lượng của tôi biến mất.

“Tôi sẽ đi lấy cà phê,” tôi nói. “Có ai muốn uống cà phê không?”

“Cô không thể lấy cà phê,” Artemis nói, nhìn tôi lạ lùng. “Cô chưa nhìn thấy sao?”

“Thấy gì?”

“Họ đã mang máy cà phê đi rồi,” Nick nói. “Lúc cô ở trong đó với Paul.”

“Lấy nó đi?” Tôi nhìn anh ta, ngơ ngác. “Nhưng tại sao?”

“Không biết,” anh ta nói, bước về phía văn phòng Paul. “Họ tới chở nó đi thôi.”

“Chúng ta sẽ có máy mới!” Caroline nói, ôm một chồng giấy tờ đi qua. “Ở dưới gác người ta đang nói thế. Một cái máy pha cà phê rất đẹp, với cà phê tử tế. Rõ ràng là theo lệnh của Jack Harper.”

Cô ấy đi khỏi, và tôi nhìn chằm chằm theo sau.

Jack Harper đặt mua máy pha cà phê mới.

“Emma!” Artemis đang nói vẻ nôn nóng. “Cô có nghe thấy không đấy? Tôi muốn cô tìm tờ giới thiệu ta đã làm cho chương trình xúc tiến Tesco hai năm trước. Xin lỗi mẹ nhé,” cô ta nói vào điện thoại. “Con đang bảo cô trợ lí của con chút việc.”

Trợ lí của cô ta. Chúa ơi, tôi đến phát điên lên khi nghe cô ta nói câu đó.

Nhưng trung thực mà nói, tôi đang quá choáng váng nên không thấy bực mình.

Chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình hết, tôi tự nhủ chắc chắn với mình như vậy trong lúc lục tìm trong đáy tủ hồ sơ. Thật kì cục khi nghĩ rằng mình có liên quan đến chuyện đó. Có lẽ anh ta đã có ý định đặt máy pha cà phê mới từ trước. Có lẽ anh ta...

Tôi đứng lên cùng một đống hồ sơ trong tay và suýt thì đánh rơi hết xuống sàn.

Anh ta đang đứng đó.

Ngay trước mặt tôi.

“Xin chào một lần nữa.” Đôi mắt anh ta nheo lại với một nụ cười. “Cô thế nào?”

“Vâng... tốt ạ, cảm ơn.” Tôi nuốt khan một cách khó khăn. “Tôi nghe nói về máy pha cà phê mới. Ừm... cảm ơn.”

“Không có gì.”

“Nào mọi người!” Paul sải bước tới sau lưng anh ta. “Sáng nay ngài Harper sẽ ngồi ở văn phòng này.”

“Thôi nào.” Jack Harper mỉm cười. “Cứ gọi tôi là Jack.”

“Được rồi. Sáng nay Jack sẽ ngồi ở phòng này. Anh ấy sẽ quan sát việc các bạn làm, tìm hiểu xem ta hoạt động theo nhóm thế nào. Các bạn cứ cư xử bình thường, đừng làm bất cứ điều gì đặc biệt.” Đôi mắt Paul hướng đến tôi và ông ta trao cho tôi một nụ cười lấy lòng. “Chào Emma! Sáng nay cô thế nào? Mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Ờ, vâng, cảm ơn Paul,” tôi lẩm bẩm. “Mọi chuyện đều tuyệt.”

“Tốt! Một nhân viên vui vẻ, đó là điều chúng ta muốn có. Và trong khi mọi người đang chú ý,” ông ta ho với chút ngượng ngập, “cho phép tôi nhắc tất cả rằng Ngày Gia đình Công ti sắp tới, sau thứ Bảy một tuần. Cơ hội cho tất cả chúng ta nghỉ ngơi và gặp gỡ gia đình của nhau, và chúc vui vẻ!”

Tất cả chúng tôi ngây ra nhìn ông ta. Trước giờ, Paul vẫn luôn gọi đó là Ngày Khốn kiếp Công ti, và nói rằng thà phải hi sinh bi của mình còn hơn mang bất cứ thành viên nào của gia đình tới.

“Giờ thì mọi người trở lại làm việc đi! Jack, để tôi lấy ghế cho anh.”

“Đừng để ý đến tôi,” Jack Harper nói vui vẻ khi anh ta ngồi xuống ở một góc phòng. “Cứ cư xử bình thường.”

Cứ cư xử bình thường. Đúng vậy. Tất nhiên.

Vậy điều đó có nghĩa là ngồi xuống, cởi giày ra, kiểm tra email, bôi chút kem tay, ăn vài viên kẹo Smarties, đọc tử vi trên trang iVillage, đọc tử vi của Connor, viết “Emma Corrigan, Giám đốc Điều hành” vài lần bằng kiểu chữ bay bướm trên giấy ghi chép, thêm vài bông hoa ở góc, gửi email cho Connor, chờ vài phút xem anh ấy có trả lời không, uống một ngụm nước khoáng, và cuối cùng thì sẽ bắt đầu tìm tờ giới thiệu Tesco cho Artemis.

Tôi không nghĩ vậy.

Khi tôi ngồi xuống bàn, đầu óc tôi làm việc rất nhanh. Tự tạo ra cơ hội cho chính mình. Tự tạo cơ hội. Đó là điều Paul nói.

Và đây là cái gì nếu không phải một cơ hội?

Chính Jack Harper đang ngồi đó, quan sát tôi làm việc. Jack Harper vĩ đại. Ông chủ của cả một tập đoàn. Tất nhiên tôi có thể gây ấn tượng với anh ta theo cách nào đó?

Được rồi, có lẽ tôi đã không có khởi đầu tuyệt diệu nhất với anh ta. Nhưng có lẽ đây là cơ hội để tôi bù đắp lại! Nếu bằng cách nào đó tôi có thể cho anh ta thấy tôi thực sự thông minh và nhiệt tình với công việc...

Khi tôi ngồi lật qua tập tài liệu xúc tiến, tôi nhận thấy mình ngẩng đầu hơi cao hơn thường lệ, như thể tôi đang ở trong lớp tạo dáng. Và khi tôi liếc quanh văn phòng, mọi người khác dường như cũng đang ở trong lớp tạo dáng. Trước khi Jack Harper tới, Artemis đang nói chuyện điện thoại với mẹ, nhưng bây giờ cô ta đã đeo chiếc kính gọng sừng và đánh máy một cách nhanh nhẹn, đôi khi dừng lại để mỉm cười trước những gì cô ta đã viết theo cách “mình quả là một thiên tài.” Nick đang đọc phần thể thao trong tờ Telegraph, nhưng giờ tôi lại thấy anh ta đang nghiên cứu tài liệu có đồ thị minh hoạ, với cái nhíu mày uyên thâm.

“Emma?” Artemis nói với giọng vờ ngọt ngào. “Cô đã tìm thấy tờ giới thiệu mà tôi yêu cầu chưa? Mặc dù không cần phải vội...”

“Có, tôi tìm thấy rồi đây!” Tôi nói. Tôi đẩy ghế lại, đứng lên, và bước tới bàn cô ta. Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên hết sức có thể. Nhưng Chúa ơi, chuyện này thật giống như lên ti vi hay gì đó. Chân tôi không thể hoạt động bình thường và nụ cười của tôi như bị dán trên mặt và tôi tin chắc một cách kinh khủng rằng tôi đột nhiên có thể hét lên “quần lót!” hay gì đó.

“Của cô đây, Artermis,” tôi nói, và thận trọng đặt tờ giới thiệu lên bàn cô ta.

“Cảm ơn cô!” Artemis nói. Mắt cô ta nhìn tôi rạng rỡ và tôi nhận ra cô ta cũng đang diễn kịch. Cô ta đặt tay lên tay tôi, mỉm cười và nháy mắt với tôi. “Tôi không biết chúng tôi sẽ thế nào nếu thiếu cô, Emma!”

“Không có gì!” Tôi nói, theo đúng giọng điệu của cô ta. “Tôi luôn rất sẵn lòng!”

Khốn kiếp, tôi nghĩ trong lúc bước trở lại bàn. Lẽ ra tôi nên nói điều gì đó thông minh hơn. Lẽ ra tôi nên nói, “Làm việc theo nhóm là điều giúp chúng ta hoạt động tốt.”

Được thôi, đừng để ý. Mình vẫn có thể gây ấn tượng với anh ta.

Cố gắng hành động bình thường, tôi mở tài liệu và bắt đầu đánh máy nhanh và hiệu quả hết mức có thể, lưng tôi thẳng băng. Tôi chưa từng thấy văn phòng này yên ắng đến vậy. Mọi người đều đang gõ máy tính, không ai chuyện phiếm. Tất cả như đang ở trong một kì thi. Chân tôi rất ngứa, nhưng tôi không dám gãi.

Làm thế quái nào mà người ta sản xuất được những bộ phim tài liệu đời thực đó chứ? Tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, mà mới chỉ được năm phút.

“Trong này thật là yên lặng,” Jack Harper nói, nghe có vẻ khó hiểu. “Bình thường có yên lặng thế này không?”

“Ờ...” Chúng tôi nhìn nhau ngập ngừng.

“Đừng để ý đến tôi. Hãy nói chuyện như mọi khi các bạn thường làm. Chắc chắn các bạn phải thảo luận chứ.” Anh ta mỉm cười thân thiện. “Khi tôi làm việc trong một văn phòng, chúng tôi nói chuyện về mọi thứ trên đời. Chính trị, sách... Chẳng hạn, gần đây mọi người đang đọc cái gì?”

“Thực tế là tôi đang đọc tiểu sử mới của Mao Chủ tịch,” Artemis nói ngay lập tức. “Rất thú vị.”

“Tôi đang đọc dở lịch sử châu Âu thế kỉ mười bốn,” Nick nói.

“Tôi đang đọc lại Proust,” Caroline nhún vai khiêm tốn nói. “Bằng bản gốc tiếng Pháp.”

“À.” Jack Harper gật đầu, nét mặt không biểu lộ điều gì. “Còn... Emma, phải không nhỉ? Cô đang đọc gì vậy?”

“Ừm, thực ra...” Tôi nuốt khan, cố trì hoãn thời gian.

Tôi không thể nói Phác họa Nhân vật Nổi tiếng - Điều đó nghĩa là gì? được. Mặc dù nó thực sự rất hay. Nhanh lên. Một cuốn sách nghiêm túc nào đó?

“Cậu đang đọc Gia tài vĩ đại, phải không hả Emma?” Artemis nói. “Cho câu lạc bộ sách.”

“Đúng!” Tôi nhẹ cả người. “Đúng thế…”

Rồi tôi dừng phắt ngay lại khi bắt gặp cái nhìn của Jack Harper. Chết tiệt.

Giọng nói lảm nhảm đầy ngây thơ của chính tôi lúc ở trên máy bay đang bật lại trong đầu.

“... chỉ đọc lướt trang bìa sau và vờ như tôi đã đọc cuốn sách đó...”

Gia tài vĩ đại,” Jack Harper trầm ngâm. “Cô nghĩ gì về cuốn sách đó, Emma?”

Tôi không tin nổi anh ta hỏi tôi điều đó.

Trong giây lát, tôi không nói được gì.

“Ừm!” Cuối cùng tôi hắng giọng. “Tôi nghĩ nó... nó rất... nó cực kì...”

“Đó là một cuốn sách tuyệt vời,” Artemis nói vẻ nghiêm túc. “Một khi ta hiểu rõ chủ nghĩa tượng trưng.”

Im đi, đồ phô trương ngốc nghếch. Ôi Chúa ơi. Tôi sẽ nói gì chứ? “Tôi nghĩ cuốn sách đó thực sự... có tiếng vang,” cuối cùng tôi nói.

“Cái gì có tiếng vang?” Nick hỏi.

“Cái... ờ...” tôi hắng giọng. “Âm vang.”

Một khoảng yên lặng bối rối.

“Âm vang… có tiếng vang?” Tiếng Artemis.

“Đúng,” tôi nói bướng bỉnh. “Đúng vậy. Thôi tôi phải tiếp tục công việc đây.” Tôi quay đi, đảo mắt và bắt đầu luống cuống đánh máy.

Được thôi. Cuộc chuyện trò về sách không tốt đẹp lắm. Nhưng đó chỉ hoàn toàn là chuyện không may. Hãy nghĩ tích cực. Mình vẫn có thể làm việc này. Mình vẫn có thể gây ấn tượng với anh ta...

“Tôi không biết cái cây này bị làm sao nữa!” Artemis nói với giọng nũng nịu. “Ngày nào tôi cũng tưới nước cho nó.”

Cô ta soi mói cái cây nhện và nhìn sang Jack Harper một cách quyến rũ. “Anh có biết gì về cây cối không, Jack?”

“Tôi e là không,” Jack nói, và nhìn sang phía tôi, mặt ngây ra. “Cô nghĩ nó bị sao vậy, Emma?”

“... đôi khi, khi tôi bực mình với Artemis...”

“Tôi... tôi không biết,” cuối cùng tôi nói, và tiếp tục đánh máy, mặt tôi nóng bừng.

Được thôi. Đừng để ý. Chuyện đó chẳng có gì quan trọng. Tôi đã tưới nước cam cho một cái cây nhỏ. Thế thì sao chứ?

“Có ai nhìn thấy cái cốc World Cup của tôi đâu không?” Paul bước vào văn phòng, nhíu mày nói. “Tôi chẳng tìm thấy nó ở đâu cả.”

“… tuần trước tôi đánh vỡ cái cốc của sếp và giấu mảnh vỡ trong túi xách...”

Khỉ thật.

Được thôi. Đừng để ý. Tôi lại đánh vỡ một cái cốc nữa đấy. Chuyện đó chẳng có gì quan trọng. Cứ tiếp tục đánh máy.

“Này Jack,” Nick nói, với giọng bạn bè, đàn ông với nhau. “Trong trường hợp anh nghĩ chúng tôi chẳng có gì vui vẻ, hãy nhìn lên đó!” Anh ta hất đầu về phía bức hình một cặp mông mặc quần lọt khe in ra từ máy photo, đã được treo lên bảng thông báo từ hồi Giáng sinh. “Chúng tôi vẫn không biết đó là ai...”

“… tôi đã uống quá chén trong bữa tiệc Giáng sinh...”

Được rồi, giờ thì tôi muốn chết đây. Ai đó hãy giết tôi đi.

“Chào Emma!” Giọng Katie vang lên, và tôi nhìn lên thì thấy cô đang vội vã đi vào phòng, mặt hồng lên háo hức. Khi thấy Jack Harper, cô ấy đứng chết sững. “Ồ!”

“Không sao đâu. Tôi chỉ là một con ruồi đậu trên tường.” Anh ta vẫn tay thân thiện với cô ấy. “Cứ tiếp tục đi. Nói bất cứ điều gì cô đang định nói.”

“Chào Katie!” Tôi cố gắng nói. “Chuyện gì vậy?”

Và ngay khi tôi nói tên cô ấy, Jack Harper lại nhìn lên, vẻ tập trung hiện rõ trên mặt anh ta.

Tôi không thích cái vẻ tập trung đó.

Tôi đã nói với anh ta điều gì về Katie chứ? Điều gì nhỉ? Đầu tôi điên cuồng hồi tưởng lại. Tôi đã nói gì chứ? Tôi đã...

Tôi bỗng cảm thấy ruột gan mình lộn tùng phèo. Ôi Chúa ơi.

“… chúng tôi có ám hiệu bí mật là khi cô ấy bước vào nói ‘Tôi xem lại vài con số với cô được không, Emma?’ thì điều đó thực sự có nghĩa là ‘Ta sẽ lẻn nhanh ra Starbucks...’ ”

Tôi đã nói với anh ta ám hiệu trốn việc của chúng tôi. Tôi nhìn chằm chằm tuyệt vọng vào gương mặt háo hức của Katie, bằng cách nào đó cố gắng truyền đạt thông điệp đến với cô ấy.

Đừng nói điều đó. Đừng nói cậu muốn xem lại vài con số với tớ. Nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu.

“Tôi chỉ... ờ...” Cô ấy hắng giọng theo cách hết sức công việc và liếc nhìn Jack Harper một cách bồn chồn. “Tôi xem lại vài con số với cô được không, Emma?”

Mẹ kiếp.

Mặt tôi tràn ngập màu sắc. Cả cơ thể tôi đau nhói như kim châm. “Cô biết đấy,” tôi nói bằng giọng giả tạo, vui vẻ, “Hôm nay có vẻ không được rồi.”

Katie nhìn tôi chằm chằm với vẻ ngạc nhiên.

“Nhưng tôi phải... tôi thực sự cần cô xem lại vài con số với tôi.” Cô ấy gật đầu kích động.

“Tôi đang mắc kẹt vài việc ở đây, Katie!” Tôi cố nặn ra một nụ cười, đồng thời cố gắng ra hiệu “Im đi!

“Sẽ không lâu đâu! Rất nhanh thôi.”

“Thật lòng, tôi không nghĩ vậy.”

Katie gần như nhảy lò cò, đổi từ chân nọ sang chân kia.

“Nhưng Emma, đó là những con số... thực sự rất quan trọng. Tôi thực sự cần... nói với cô về những con số đó...”

“Emma.” Giọng nói của Jack Harper khiến tôi giật nảy người như thể tôi vừa bị cắn. Anh ta cúi người về phía tôi, và nói riêng. “Có lẽ cô nên xem lại những con số đó.”

Tôi nhìn anh ta sững sờ trong vài giây, không nói nên lời, máu dồn lên tai.

“Được ạ,” tôi cố gắng nói sau một khoảng ngập ngừng khá lâu. “Được, tôi sẽ làm thế.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Nhấp vào liên kết https://temu.to/k/ujciw7voi7k để nhận gói giảm giá 1.500.000đ!! 
Một bất ngờ khác cho bạn! Nhấp https://temu.to/k/uh1qtggbvfr để kiếm tiền cùng tôi!