Ngày mai - Phần I - Chương 05 phần 1

5. Giữa hai người họ

Ngay cả để đóng vai chính mình thì vẫn cần hóa trang.

Stanislaw Jerzy LEC

Ngày hôm sau

Boston

12 giờ 15

Matthew đóng cửa lại sau lưng rồi bước xuống bậc tam cấp dẫn từ nhà xuống phố.

Nếu hôm qua trời mưa thì lúc này những con phố nhỏ khu Beacon Hill đã ngập tràn ánh nắng. Mùi hương của tầng rừng thấp phảng phất qua quảng trường Louisburg và những tia sáng màu cam tôn bật sắc thu trong công viên. Túi đeo chéo trên vai, anh đội chiếc mũ bảo hiểm được thiết kế cản gió, cưỡi lên xe đạp rồi vừa nhấn vài vòng pê đan vừa huýt sáo để tới phố Pinckney. Lòng anh đã không còn được nhẹ nhõm thế này từ khi nào nhỉ? Suốt một năm qua, anh đã sống như một bóng ma, nhưng sáng nay anh thức dậy với tâm trí minh mẫn. Anh đã dạy ba tiếng phụ đạo ở trường rồi bông đùa với sinh viên vì tìm lại được niềm vui trong việc giảng dạy với tâm trạng vui tươi.

Ruột gan anh không còn cảm giác quặn thắt nữa. Anh cảm thấy cuộc sống quay cuồng xung quanh mình, và anh lại có cảm giác đang dự phần vào chuyển động đó. Say với cảm giác mới tìm lại được, anh tăng tốc rồi từ tốn xuôi theo lối rẽ vào phố Brimmer. Gió thổi mơn man trên khuôn mặt anh. Anh đạp nhanh hơn nữa khi nhìn thấy Public Garden, hòa vào làm một với chiếc xe đạp để rẽ không khí trong một cảm giác tự do ngây ngất. Anh tận hưởng khoảnh khắc này, thong thả đạp xe dọc công viên, cho đến đoạn rẽ phải vào phố Newbury.

Hai bên san sát những quán cà phê sang trọng, phòng trưng bày nghệ thuật và cửa hàng thời trang, tuyến đường huyết mạch này là một trong những nơi tấp nập nhất khu Back Bay. Những ngày đẹp trời, thiên hạ đổ dồn về những khoảng sân hiên của phố vào giờ ăn trưa. Matthew khóa xe đạp lại trước một căn bownstone ốp sa thạch sẫm màu hết sức trang nhã, tầng trệt được bố trí thành nhà hàng. Bistro 66 là chỗ anh thường lui tới mỗi khi dùng bữa trưa cùng April. Bên ngoài vẫn còn một bàn, anh vội lao tới chiếm sau khi đã ra hiệu cho người phục vụ. Vừa ngồi xuống ghế, anh lôi chiếc laptop mới từ trong túi xách ra rồi kết nối với mạng wifi của nhà hàng. Chỉ bằng vài cú nhấp chuột, anh đặt một vé máy bay tới New York thông qua website của hãng Delta Airlines. Chuyến bay lúc 17 giờ 15 cho phép anh có mặt tại sân bay JFK lúc 19 giờ. Vừa kịp để đúng hẹn ăn tối cùng Emma. Ngay sau đó, anh gọi tới nhà hàng Số 5 và gặp ngay cô bạn Connie. Đã lâu rồi họ không gặp nhau. Cô vui khi biết anh gọi và có hàng đống chuyện để kể cho anh, nhưng giờ là lúc rất đông khách dùng bữa trưa, mà một trong những phục vụ bàn của quán lại nghỉ ốm. Cô ghi lại giờ anh muốn đặt bàn và hân hoan vì ngay tối hôm đó có thể nói chuyện cùng anh trong không gian yên tĩnh hơn.

- Chỗ này có người ngồi rồi sao anh giai?

Matthew dập máy rồi nháy mắt với April.

- Chỗ này vẫn trống, và nó chỉ còn chờ mỗi em thôi đấy.

Cô ngồi xuống dưới tấm sưởi điện đang cung cấp nhiệt cho sân hiên rồi giơ tay để gọi một ly Pinot Gris và một đĩa chả cua.

- Anh dùng gì?

- Một đĩa nhỏ xa lát Caesar và một nước tinh khiết.

- Anh đang ăn kiêng đấy hả?

- Anh để dành bụng tối nay đi ăn tiệm.

- Thật chứ? Anh đã mời cô nàng quản lý rượu xinh xắn ấy đi ăn hả? Chúc mừng nhé Matt, em hãnh diện về anh!

Những món đồ uống của họ được mang ra. April nâng ly rượu lên rồi họ vui vẻ cụng ly với nhau.

- Mà này, anh đã định đóng bộ gì chưa đấy? - Cô hỏi giọng lo lắng.

Matthew nhún vai.

- Chà, không có gì đặc biệt đâu. Anh nghĩ sẽ tới đó như thế này thôi.

Cô nhướng mày rồi nhìn anh chằm chặp từ đầu đến chân.

- Với chiếc quần baggy rộng thùng thình, một chiếc áo nỉ chui đầu có mũ cũ kĩ, đôi Converse dành cho thanh niên và một chiếc áo khoác quân đội ư? Em hi vọng là anh đùa đấy chứ! Còn chưa kể đến mái tóc bờm xờm và bộ râu kiểu người nguyên thủy của anh nữa.

- Em đừng có quá lời như vậy.

- Nhưng em có quá lời chút nào đâu hả Matt! Anh thử suy nghĩ năm phút mà xem: cô gái này làm việc tại một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất Manhattan. Khách hàng của cô ấy là các doanh nhân, các nhân vật nổi tiếng trong làng nghệ thuật và thời trang, những người thanh lịch và trang nhã, ăn mặc chải chuốt. Cô ta sẽ lầm tưởng anh là gã nhà quê hoặc sinh viên già mất.

- Nhưng anh sẽ không chơi trò đóng giả làm người khác đâu!

Cô bác bỏ ngay lý lẽ này.

- Chỉ cuộc gặp đầu tiên sắp diễn ra này thôi, không hơn không kém. Vẻ bề ngoài quan trọng lắm đấy: ấn tượng ban đầu luôn luôn khắc sâu trong tâm trí mỗi người mà.

Matthew phát bực.

- Yêu ai đó chỉ vì vẻ bề ngoài của họ thì chẳng khác nào thích một cuốn sách vì bìa sách đẹp[1]!

[1] Câu dẫn được cho là của Laure Conan, nữ tiểu thuyết gia người Canada gốc Pháp. (Chú thích của tác giả)

- Được thôi: cứ việc khoái trá với những câu tầm chương trích cú của anh đi. Nhưng tối nay thì anh sẽ chẳng lên mặt như thế được nữa đâu...

Anh thở dài, nét mặt sa sầm. Anh cuốn một điếu thuốc, ngập ngừng nửa muốn châm nửa không, rồi sau vài giây suy nghĩ, rốt cuộc cũng chịu đầu hàng: - Thôi được rồi, có lẽ em nên cho anh vài ba lời khuyên...

* * *

New York

13 giờ

- Lovenstein, cô điên rồi hay sao! - Peter Benedict vừa đẩy cánh cửa trong mờ dẫn vào hầm rượu của nhà hàng Thống Soái vừa hét lớn.

Viên quản lý rượu tiến nhanh một bước về phía cấp dưới của mình đang sắp xếp các chai rượu trong một tủ kim loại.

- Cô nảy ra ý định mua mấy chai rượu này nhân dịp gì thế? - Anh ta vừa cao giọng vừa giơ ra một tờ giấy in màu kem.

Emma liếc qua tờ giấy. Đó là một tờ hóa đơn trên đầu có ghi thông tin liên hệ của một website chuyên bán những loại rượu vang đặc biệt qua mạng. Nó liệt kê ba chai rượu khách đặt mua:

1. Domaine de la Romanée Conti, 1991

1. Ermitage Cuvée Cathelin, J.L. Chave, 1991

1. Graacher Himmelreich, Auslese, Domaine J.J. Prum, 1982

Một chai bourgogne huyền thoại và hoa lệ, một chai syrah thanh nhã và quý phái, một chai riesling thành phần phức tạp vị ngọt ngào. Ba chai vang với niên hiệu hoàn hảo. Ba chai vang hảo hạng nhất mà cô từng được nếm trong đời. Tuy nhiên, cô không phải người đã đặt mua số rượu này.

- Tôi cam đoan mình không liên quan gì tới chuyện này, Peter.

- Cô đừng giỡn mặt với tôi, Lovenstein: phiếu đặt hàng vẫn còn chữ ký của cô còn hóa đơn có ghi thông tin tài khoản ngân hàng của Thống Soái.

- Không thể có chuyện đó được!

Mặt trắng bệch vì giận dữ, Benedict vẫn tuôn hàng tràng trách móc.

- Tôi vừa gọi cho nhà cung cấp rồi, họ khẳng định đã giao ba chai rượu này đến nhà hàng. Vậy nên tôi muốn biết chúng đang ở đâu, khẩn trương lên!

- Nghe này, đây rõ ràng là một nhầm lẫn. Chuyện chẳng có gì nghiêm trọng. Chỉ cần...

- Không nghiêm trọng ư? Số tiền lên tới hơn 10.000 đô thì nghiêm trọng quá đi ấy chứ!

- Đó quả là một số tiền lớn, nhưng...

- Cô muốn xoay xở thế nào thì tùy, Lovenstein, nhưng tôi muốn khoản mua chịu ấy phải được xóa sổ nội trong ngày hôm nay! - Anh ta lèo nhèo trước khi trỏ thẳng ngón tay vào cô và đe dọa: - Nếu không giải quyết được, cô sẽ bị đuổi việc!

Không đợi câu trả lời, anh ta quay ngoắt đi và rời khỏi hầm rượu.

Emma đứng ngây ra mất vài giây, bàng hoàng trước độ căng thẳng của cuộc cãi vã. Benedict là một viên quản lý rượu thuộc trường phái cũ cho rằng phụ nữ chẳng có việc gì để làm trong một hầm rượu. Anh ta có lý khi cảm thấy vị thế của mình bị đe dọa bởi cô cấp phó: trước khi vội vã ra đi, Jonathan Lempereur đã phân vị trí trưởng nhóm quản lý rượu cho Emma. Lẽ ra cô gái đã thế chỗ Benedict từ hồi đầu năm, nhưng anh ta đã xin được với ban giám đốc mới hủy bỏ việc thăng chức này. Từ đó, Benedict chỉ chăm chăm tìm cách bắt lỗi nữ đồng nghiệp trẻ tuổi để có thể tống khứ cô cho rảnh nợ.

Emma nhìn tờ hóa đơn, tay gãi gãi đầu. Peter Benedict bản tính cáu bẳn và thù dai, nhưng anh ta chưa điên tới mức dựng lên cả một mưu mô thế này.

Vậy thì là ai được nhỉ?

Không phải ngẫu nhiên mà ba chai vang được đặt lại chính là những chai rượu này. Đây chính là ba chai rượu được cô nêu lên làm ví dụ tham khảo hồi tuần trước trong cuộc gặp với một phóng viên của tạp chí Wine Spectator, người muốn phác thảo chân dung thế hệ những người quản lý rượu mới. Cô cố gắng hồi tưởng lại: cuộc phỏng vấn diễn ra trong văn phòng bộ phận Báo chí và Truyền thông của nhà hàng, khi đó có mặt cả...

Romuald Leblanc!

Vô cùng phấn chấn, Emma rảo bước rời khỏi hầm rượu rồi đi thang máy lên quầy lễ tân. Không hề xưng danh, cô tìm tới văn phòng của bộ phận phụ trách báo chí và yêu cầu được nói chuyện với cậu thực tập trẻ tuổi mà nhà hàng Thống Soái đã tuyển dụng để bảo trì hệ thống mạng. Cô xông thẳng vào văn phòng chỗ người ta vừa chỉ cho cô rồi sập cửa lại sau lưng.

- Hai chúng ta nói cho rõ xem nào, Mắt Kính!

Bất ngờ khi thấy cô đột ngột xông vào, Romuald Leblanc nhảy dựng lên sau màn hình vi tính. Đó là một cậu thiếu niên mập mạp, tóc dầu cắt hình bát úp và gương mặt xanh xao đóng khung trong cặp kính vuông gọng dày cộp. Chân đi tông, cậu ta mặc chiếc quần jean rách, áo nỉ không lấy gì làm sạch sẽ mở phanh để lộ chiếc áo phông Marvel mặc bên trong.

- Chào chị ơ... Lovenstein, - cậu ta chào đón cô với giọng nói mang âm sắc Pháp.

- Tôi thấy là cậu có nhận ra tôi, khởi đầu như thế là tốt rồi, - cô vừa nói vừa tiến về phía cậu, vẻ đe dọa.

Cô liếc về phía màn hình vi tính.

- Nhà hàng trả lương cho cậu để ngồi nhỏ dãi trước ảnh phụ nữ khỏa thân đấy hả?

- Ơ không, nhưng đó là... lúc này... lúc này đang là giờ nghỉ của tôi.

Cậu trai người Pháp bối rối ngồi rũ ra trên ghế, và để cố gắng tạo cho mình một vẻ bình tĩnh, cậu ta ngoạm thanh sô cô la gặm dở đang nằm lăn lóc trên mặt bàn.

- Đừng ăn nữa đi, đồ đầu đất, - cô ra lệnh cho cậu ta.

Cô rút từ trong túi ra tờ hóa đơn rồi phe phẩy trước mặt cậu ta.

- Chính cậu đã đặt đơn hàng này đúng không?

Đôi vai cậu thiếu niên liền xuội lơ, mắt cụp xuống. Emma gặng hỏi.

- Cậu đã nghe thấy những gì tôi trả lời tay phóng viên có phải không?

Vi Romuald vẫn làm thinh, cô nàng quản lý rượu liền cao giọng.

- Nghe cho rõ đây, đồ óc bã đậu, tôi không định khiến mình mất việc. Vậy thì cậu có trả lời tôi hay không thì tùy, nhưng trong trường hợp này, tôi sẽ đề nghị ban giám đốc báo cảnh sát, rồi cậu đi mà giải thích với họ.

Lời đe dọa này tác động đến cậu thiếu niên như một cú sốc điện.

- Không, xin chị đấy! Chuyện này... chuyện này là thật, cái cách chị chia sẻ về những loại vang này khiến tôi tò mò nên tôi muốn nếm thử xem sao.

- Cậu muốn nếm thử những chai rượu có giá hơn 3.000 đô hả đồ củ chuối? Thế đầu cậu chứa toàn bã đậu hay sao thế? Mà cậu đã làm thế nào mà đặt mua được qua mạng vậy?

Romuald hất cằm chỉ màn hình vi tính.

- Chuyện đơn giản như đang giỡn vậy đó: máy tính và hệ thống mạng của các vị không được bảo mật. Tôi chỉ mất có hai mươi giây là đánh cắp được tài khoản thanh toán của nhà hàng.

Emma cảm thấy tim mình đập rộn trong lồng ngực.

- Còn mấy chai rượu này cậu đã mở ra chưa?

- Chưa, chúng ở đằng kia, - cậu ta vừa đáp vừa rời khỏi ghế.

Cậu ta lê chân đến tận chiếc tủ kim loại, lôi từ đó ra một hộp gỗ sáng màu đựng ba chai rượu quý có niên hiệu.

Lạy Chúa lòng lành!

Emma kiểm tra từng chai một, thật cẩn thận; chúng vẫn còn nguyên vẹn.

Không chờ đợi thêm, cô gọi cho nhà cung cấp để giải thích việc tài khoản khách hàng của Thống Soái đã bị đánh cắp. Cô đề xuất sẽ chịu chi phí để gửi trả toàn bộ đơn hàng, đổi lại, nhờ nhà cung cấp hủy giúp hóa đơn. Cô thở phào nhẹ nhõm khi biết lời đề nghị của mình được chấp nhận.

Cô bất động mất vài giây, nhẹ cả người khi giữ được công việc của mình. Cô liền tự cho phép mình nhớ tới cuộc hẹn tối nay và nỗi lo bỗng xâm chiếm cô. Để yên lòng, cô đưa mắt tìm kiếm hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính, nhưng hình ảnh mà cô nhìn thấy lại gây hiệu ứng ngược: trông cô thật thảm hại. Tóc cô xấu tệ, màu thì xỉn, nhìn chẳng còn ra kiểu gì. Với bộ dạng như thế này làm sao cô có thể khiến Matthew Shapiro thấy vừa mắt được. Cô thở dài rồi bỗng nhận ra cậu thực tập sinh vẫn đứng đó.

- Nghe này, tôi buộc phải báo cho giám đốc nhân sự biết về sai phạm của cậu. Chuyện cậu đã làm hết sức nghiêm trọng.

- Không! Xin chị đấy!

Cậu thiếu niên bỗng nhũn cả người rồi bật khóc nức nở.

- Khóc đi, cậu sẽ đi tiểu ít hơn, - cô thở dài.

Cô chìa cho cậu ta chiếc khăn tay rồi kiên nhẫn chờ cho tới khi cậu ta ngừng rên rỉ.

- Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả Romuald?

- Mười sáu tuổi rưỡi.

- Quê quán cậu ở đâu?

- Vùng Beaune, phía Nam Dijon, đó là...

- Tôi biết Beaune ở đâu chứ. Một số loại vang ngon nhất của Pháp có xuất xứ từ quê cậu mà. Cậu làm việc ở nhà hàng Thống Soái này từ khi nào?

- Mới được mười lăm ngày, - cậu ta vừa đáp vừa nhấc kính ra để day day mí mắt.

- Mà cậu có thích công việc này không?

Cậu ta lắc đầu rồi hất cằm chỉ vào màn hình vi tính.

- Điều duy nhất thực sự hấp dẫn tôi là thứ đó kìa.

- Máy vi tính ấy hả? Vậy thì cậu làm gì trong một nhà hàng?

Cậu ta thổ lộ đã theo chân cô bạn gái tới New York làm giúp việc sau khi tốt nghiệp trung học.

- Và cô bé đó đã bỏ rơi cậu? - Emma đoán.

Cậu ta vẫn im thin thít, ngượng nghịu gật đầu xác nhận.

- Ít ra bố mẹ cậu cũng biết là cậu đang ở Mỹ chứ?

- Có biết, nhưng vào thời điểm này họ còn nhiều mối bận tâm khác kia, - cậu ta khẳng định kiểu nước đôi.

- Nhưng làm thế nào cậu có thể xin việc tại New York này? Cậu đâu có giấy tờ để làm việc, cậu còn chưa đủ tuổi thành niên...

- Tôi đã chế được Visa làm việc tạm thời bằng cách khai man tuổi cho già thêm một chút.

Chế được Visa. Hèn gì cậu ta sợ cảnh sát và không muốn giám đốc nhân sự chú ý đến mình.

Emma nhìn cậu thiếu niên với vẻ vừa thương cảm vừa mến phục.

- Cậu học được mánh đó ở đâu vậy Romuald?

Cậu ta nhún vai.

- Nếu biết sử dụng máy vi tính ta còn có thể làm nhiều hơn thế ấy chứ.