Ngày mai - Phần V - Chương 21 phần 1

21. A girl on the run

Ta chuyển hóa bàn tay mình bằng cách

đặt nó vào một bàn tay khác.

Paul ELUARD

Boston

Tháng Mười hai 2010

9 giờ 43

- Đừng động vào cái máy tính đó!

Khi họ về tới phòng khách sạn, nhân viên tạp vụ đang trao đổi với người quản lý, bà ta vừa báo với quản lý về hệ thống máy tính kỳ lạ của Romuald.

- Thưa bà, tôi thành thực lấy làm tiếc, nhưng những ổ cắm điện của khách sạn không được thiết kế để tải được toàn bộ những thiết bị này, - người phụ trách tầng nói với Emma, tay chỉ vào mớ chằng chịt những dây điện và ổ cắm nối dài. - Tôi buộc phải yêu cầu quý khách vui lòng…

- Chúng tôi sẽ rút điện toàn bộ đám máy móc này, - Emma vừa hứa hẹn vừa đẩy hai người phụ nữ ra khỏi phòng.

Cô đóng cửa lại rồi ấn lên công tắc kích hoạt chế độ “Miễn làm phiền”.

- Được rồi, cậu giải thích tôi xem nào? - Cô hỏi trong lúc tới chỗ cậu nhóc đang ngồi đằng sau bức tường màn hình của mình. Kate làm cách nào có thể kiếm được chừng ấy tiền?

Romuald kết nối Internet để cho hiển thị hộp thư điện tử của mình lên màn hình lớn.

- Chị còn nhớ trang blog của Kate không: Những gian truân của một phụ nữ Boston?

- Dĩ nhiên là nhớ.

- Đúng theo yêu cầu của chị, tôi đã phân tích kĩ lưỡng trang web đó, nhưng không tìm ra điều gì đủ làm bằng chứng thuyết phục. Tôi gửi hú họa đường link cho Jarod để nhờ cậu ta lưu tâm tới vấn đề này.

- Anh chàng chuyên gia tin học bạn cậu ấy hả?

- Đúng đấy. Tôi đã hứa là chị sẽ trả 1.000 đô nếu cậu ta lần ra điều gì đó…

- Câu hoang phí tiền của người khác thế không biết, - cô ranh mãnh đáp. - Nhưng cậu làm tốt đấy.

- Thoạt tiên, cậu ta đã quan sát thấy rằng các bức ảnh chụp dường như hơi nặng đối với dạng blog này.

- Và tiếp đó?

- Chuyện đó xui khiến cậu ta chuyển các tệp ảnh vào các phần mềm giải mã khác nhau.

- Để giải mã cái gì chứ? - Emma hỏi trong lúc ngồi ghé lên bậu cửa sổ.

Romuald xoay ghế về phía cô.

- Chị đã nghe nói đến kĩ thuật giấu thư chưa?

- Kĩ thuật giấu thư á?

- Kĩ thuật giấu thư. Đó là kĩ thuật cho phép giấu một hình ảnh trong một hình ảnh vô nghĩa khác.

Emma nheo mắt.

- Khoan đã, tôi mang máng hiểu ra rồi đấy… Gần đây người ta có nhắc đến vấn đề này trên các kênh thông tin đúng không?

- Phải, đây là một trong những kĩ thuật được mười gián điệp người Nga đã bị bắt giữ tại Mỹ mùa hè năm ngoái sử dụng. Nhờ có Internet, họ đã gửi những tài liệu tuyệt mật tới Matxcơva bằng cách mã hóa chúng, giấu sau những bức ảnh chụp trong kỳ nghỉ. Người ta cũng nhắc đến kĩ thuật giấu thư sau những vụ khủng bố hôm 11 tháng Chín. FBI luôn bóng gió ám chỉ rằng quân của Bin Laden phối hợp các cuộc tấn công của chúng bằng cách trao đổi những bức ảnh mã hóa trên các diễn đàn thảo luận dưới vẻ bề ngoài vô hại.

- Toàn bộ những thứ này thực sự không nhìn thấy được bằng mắt thường sao?

- Hoàn toàn không thể lần ra.

- Nhưng làm sao có thể thế được? Làm sao người ta có thể chèn một hình ảnh vào bên trong một hình ảnh khác.

- Chuyện này không phức tạp lắm. Có nhiều phần mềm cho phép thao tác. Nhìn chung, kĩ thuật này nằm ở chỗ thay đổi giá trị mỗi pixel của hình ảnh sao cho không thể nhận ra.

Emma vớ lấy chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh cậu nhóc.

- Tôi chẳng hiểu gì cả. Cậu nói rõ hơn chút đi.

- Được rồi, chị có biết một pixel là gì không?

- Những ô vuông be bé tạo nên các hình ảnh chứ gì?

Cậu nhóc gật đầu xác nhận rồi tiếp tục giải thích.

- Mỗi pixel được tạo thành từ ba byte: một byte cấu thành màu đỏ, một byte cấu thành màu lục và một byte cấu thành màu lam. Mỗi màu trong ba màu này có sẵn 256 sắc thái. Suy ra chúng ta có tổng cộng 256x256x256, nghĩa là hơn mười sáu triệu màu, chị vẫn theo kịp đấy chứ?

Cô hơi bỡ ngỡ nhưng vẫn cố gắng không để lộ ra. Romuald tiếp tục:

- Một byte được tạo nên từ 8 bit. Vậy mánh là ở chỗ sử dụng một bit trong mỗi byte tạo nên mỗi pixel của hình ảnh. Ở mức độ này, bằng cách thoái biến một bit, ta sẽ làm hình ảnh thay đổi hết sức nhẹ nhàng mà mắt thường không thể nhận biết…

Emma đã hình dung ra.

- Và người ta sử dụng không gian đã thông thoáng để lưu trữ những dữ liệu khác.

Cậu nhóc huýt sáo ngưỡng mộ.

- Không tồi, đối với một người vẫn thường sử dụng cẳng tay làm sổ ghi chép! - Cậu nhóc vừa nói vừa nở một nụ cười hài lòng khiến gương mặt rạng rỡ.

Cô phát vào vai cậu rồi tiếp:

- Nhưng chuyện này thì quan hệ gì tới Kate?

- Kate sử dụng trang blog của mình như một hộp thư chết[1]. Mọi bức ảnh chị ta đăng trên trang web riêng đều được mã hóa.

[1] Trong ngôn ngữ gián điệp, một hộp thư chết là một địa điểm được sử dụng để bí mật trao đổi những tài liệu mà không buộc phải đến tận nơi gặp mặt. (Chú thích của tác giả)

- Nhưng để che giấu điều gì nhỉ?

- Rồi chị sẽ thấy, đáng kinh ngạc lắm đấy. - Romuald cho hiển thị hình ảnh đầu tiên.

- Chị nhìn thấy bức ảnh này chứ? Kate đã đăng lên để minh họa cho bài viết về một tiệm bánh ngọt thuộc khu North End.

Emma vẫn nhớ bức ảnh chụp mặt tiền cửa hàng trưng bày nhiều loại bánh ngọt đủ màu sắc.

Romuald ấn một nút trên bàn phím và một cửa sổ khác xuất hiện trên màn hình máy tính.

- Đây là thứ xuất hiện một khi ta tách ra hình ảnh bị giấu.

Bấy giờ hiện lên màn hình không phải một bức ảnh đúng nghĩa, mà đúng hơn là một dạng bản đồ được thêm những công thức toán và những dòng mã tin học. Emma nhăn mặt.

- Cái gì thế này?

- Theo tôi thì đây là một nguyên mẫu. Sơ đồ của một phát minh trước khi chế tạo, nếu chị muốn hiểu như vậy. Có lẽ là của một bộ cảm biến chuyển động. Nhưng điều thú vị hơn cả là đây.

Cậu nhóc zoom vào bức ảnh và tăng độ tương phản để làm xuất hiện một logo có hình kỳ lân cách điệu.

- Tài liệu này thuộc về Fitch Inc.! - Emma thốt lên. - Cậu nghi Kate thực hiện nhiệm vụ gián điệp công nghiệp chăng?

Với sự giúp đỡ của Jarod, họ dành phần thời gian còn lại của buổi sáng để giải mã ảnh của trang blog. Những bức ảnh cũ nhất liên quan tới những bản phác thảo của các kĩ sư làm việc cho Fitch Inc. về một bộ cảm biến chuyển động mang tính cách mạng có khả năng tương tác với màn hình máy tính thông qua một cử động đơn giản của những ngón tay.

- Giống như Tom Cruise trong Minority Report, - Romuald đùa.

Những tệp khác liên quan đến một phiên bản bêta của một phần mềm có khả năng dịch tức thời tất cả các dạng tài liệu âm thanh. Những thiết bị nhạy cảm nhất được giấu trong những bức ảnh chụp xuất hiện gần đây nhất. Đó đơn giản là những dữ liệu từng phần của hệ thống kiểm soát các máy bay chiến đấu của Mỹ MQ1 Predator và MQ9 Reaper: những vũ khí tinh vi nhất của quân đội Mỹ. Các vũ khí hiện được sử dụng trong những trận đánh tại Afghanistan.

Những bí mật về công nghệ và quân sự.

Emma cảm thấy dạ dày mình quặn thắt.

Rõ ràng Kate đã tận dụng mối quan hệ thân mật của mình với Nick Fitch để đánh cắp từ anh ta những bí mật công nghiệp mà hẳn cô nàng phải bán lại với giá đắt ngang vàng cho một công ty đối thủ hoặc cho một nhà nước mong muốn biết vài bí mật quân sự của Mỹ.

- Những lời bình luận để lại trên blog chắc cũng nhằm mục đích đó! - Romuald đoán như thể đọc được ý nghĩ của cô. - “Chẳng có gì thú vị”, “Thú vị đấy, chúng tôi rất muốn biết thêm”… Điều này định hướng cho nữ bác sĩ ngoại khoa tìm kiếm. Bảo cho chị ta biết thông tin nào hữu ích, thông tin nào không. Xúi chị ta đào bới thêm theo nhiều hướng bằng cách cung cấp những tài liệu khác.

Emma nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt lo lắng. Cả hai cảm thấy adrenalin dâng lên theo độ nguy hiểm. Như thể hai người là nhân vật chính trong một bộ phim phiêu lưu mạo hiểm, “cuộc điều tra” của họ mở rộng tới những phạm vi bất ngờ. Những lĩnh vực mà họ hẳn sẽ không bao giờ mạo hiểm dính vào.

Khỉ thật

Đột nhiên thấy sợ, cô nhắm mắt rồi đan tay thành hình tam giác dưới cằm.

Làm thế nào cô tới được đây nhỉ? Cách đây năm ngày, cô chỉ đơn giản trả lời mail của một thầy giáo dạy Triết mà cô phải lòng. Tất cả những gì cô muốn, đó là tìm ra cho mình một người đàn ông! Và mong muốn đó đã dẫn cô đến chỗ mắc mớ vào một mối nhằng nhịt tàn khốc hoàn toàn vượt quá tầm kiểm soát của cô. Đằng sau vẻ bề ngoài của cuộc sống ngăn nắp đâu ra đấy của Matthew và Kate, cô đã phát hiện ra một hiện thực làm nên từ những dối trá và những bí mật nguy hiểm. Cho tới giờ, cô đã gặp may, nhưng càng điều tra sâu thêm, cô càng đoán biết được mối nguy hiểm đang rình rập.

- Toàn bộ chuyện này không thực sự giúp chúng ta tiến xa hơn, - Romuald nhận xét. - Kate hẳn phải chấp nhận những rủi ro cực lớn để kiếm được những tài liệu này. Thế mà tất cả những gì chúng ta biết được về Kate cho thấy chị ta không phải một phụ nữ dễ mua chuộc. Tiền không phải là động cơ của chị ta, đó là một phương tiện để kiếm ra thứ gì đó khác.

- Thứ gì đó trị giá nửa triệu đô… - Emma thì thào. Cái mà chúng ta phải tìm ra, đó là Kate sẽ làm gì với số tiền này.

Emma vừa nói hết câu thì Romuald vớ lấy cặp kính.

- Tôi nghĩ chúng ta sắp biết ngay thôi, - cậu ta kêu lên, tay chỉ vào một trong các màn hình.

Bấy giờ là gần một giờ chiều. Kate đã kết thúc hai cuộc phẫu thuật.

Mắt họ lướt từ màn hình này sang màn hình khác để dõi theo nữ bác sĩ ngoại khoa từ phòng phẫu thuật ra tới hành lang bệnh viện. Họ nhìn nữ bác sĩ dừng bước trước ngăn để đồ cá nhân rồi lấy ra chiếc túi du lịch.

- Để tôi tới đó! - Emma kêu lên, mặc áo khoác vào.

- Nhưng…

Cô vớ lấy ba lô, điện thoại rồi lao ra khỏi phòng.

- Chớ rời mắt khỏi chị ta! - Cô ra lệnh cho Romuald trước khi đóng sập cửa.

***

Nhanh hơn nữa nào!

Emma chạy thật nhanh tới bệnh viện. Ra khỏi khách sạn, cô rẽ phải sang phố Charles, một trong những tuyến đường giao thông huyết mạch của thành phố, ngăn cách Boston Common và Công viên Thành phố, hai khoảng không gian xanh của thành phố. Cái lạnh chụp lấy cô ngay từ những giây đầu tiên. Cô phơi mặt ra trước gió nên thấy rát buốt. Mỗi lần hít thở, hai cánh mũi, khí quản, phế quản của cô lại có cảm giác như vừa hít vào toàn băng giá.

Cô tiếp tục chạy tăng tốc hai trăm mét nữa. Với hi vọng tiết kiệm thời gian, cô rẽ phải rồi tiến thẳng vào công viên để ngược lên phía Đông theo đường chéo. Cô thấy khó chịu. Mọi cơ bắp đau nhức. Phổi cô gào réo đòi thứ ôxy mà cô không thể cung cấp nổi cho nó nữa. Tệ hơn nữa, đế giày của cô còn trơn tuột và chiếc quần jean bó khiến bước chạy vướng víu. Chiếc ba lô cô đang đeo trên lưng lại còn nặng, mỗi cử động của cơ thể lại khiến vỏ laptop đập vào vùng thắt lưng.

Nhanh hơn nữa nào!

Ra tới phố Joy, cô mất vài giây mới xác định được vị trí. Cô muốn sải bước chạy nhanh hơn nữa, nhưng cô đã kiệt sức. Đầu óc cô quay mòng mòng, khí lạnh châm chích mắt cô và lồng ngực cô như có lửa đốt. Cô lảo đảo vấp phải mép vỉa hè.

Chớ có dừng lại! Không phải bây giờ

Sắp kiệt sức, bất chấp cơn đau nhói đang lan tỏa trong lồng ngực, cô vẫn tiếp tục chạy được. Cô biết nếu dừng ở đây, cô sẽ không kịp tìm ra Kate.

Ba trăm mét còn lại ngăn cách cô với lối vào bệnh viện chính là những mét khó khăn nhất. Khi tới phố Cambridge, cô rút điện thoại ra. Cô buồn nôn. Một cơn váng vất khiến mắt cô mờ đi.

- Cô ta đâu rồi, Romuald? - Cô áp điện thoại di động vào tai rồi hét lên.

Cô bật ho. Cô những muốn nằm dài ra trên vỉa hè.

- Tôi mất dấu chị ta rồi! - Cậu nhóc nói như xin lỗi. - Kate đã rời khỏi bệnh viện. Chị ta không còn trong phạm vi quan sát của camera nữa!

- Khỉ thật! Cô ta rời bệnh viện bằng lối nào?

- Phố Blossom, đoạn Holiday Inn, vừa mới cách đây hai phút thôi.

Emma đảo mắt nhìn quanh. Cô nhìn thấy đoạn đầu phố, thậm chí chưa đầy trăm mét. Kate đang ở rất gần. Cô cảm thấy thế.

- Cô ta ăn mặc thế nào?

- Chị ta vẫn mặc áo blouse, cầm theo áo khoác dài.

Thở không ra hơi, hai tay chống lên đầu gối, Emma đang cố gắng thở đều, trong khi những cuộn hơi nước thoát ra từ miệng cô.

Một chiếc áo blouse, một chiếc áo khoác dài màu xám nâu nhạt

Cô cố gắng định vị những trang phục đó trong đám người đi bộ đang chen chúc trên vỉa hè, nhưng vào tầm giờ này, các bác sĩ, y tá và hộ lý đang lũ lượt đi ăn trưa trong các nhà hàng và các tiệm ăn nhanh khu vực xung quanh bệnh viện.

Áo blouse trắng, pyjama xanh nhạt, đồng phục hồng

Cô lau những giọt mồ hôi đang tụ lại ở mắt. Bỗng nhiên, trong một thoáng chớp mắt, cô nhìn thấy một chấm đỏ đằng trước mình chừng năm chục mét, trong đám đông ồn ào đang đổ dồn về phía Whole Foods Market.

Chiếc túi du lịch

Nỗi phấn khích gần như ngay lập tức xóa tan cơn mệt và Emma huy động chút sức lực cuối cùng để bước tới đại siêu thị.

- Giữ lên lạc nhé, đầu đất! Tôi tìm ra Kate rồi!

***

Emma bước vào siêu thị rồi sải bước tiến về phía nữ bác sĩ ngoại khoa. Kate đang đứng một mình và vẫn đeo chiếc túi du lịch trên vai. Vẫn để ý giữ Kate trong tầm quan sát, Emma lẫn vào đám đông. Cung ứng vô số các sản phẩm bio, Whole Foods nhắm đến phân khúc khách hàng nói đúng ra là khá giả và có ý thức bảo vệ môi trường. Chỉ còn vài tiếng nữa là đến đêm Thánh, những ca khúc Giáng sinh được phát đi phát lại và siêu thị đông nghịt người. Ở lối vào, một khu vực rộng rãi được bố trí như quán cà phê để khách có thể thưởng thức đồ uống hoặc ăn trưa ngay tại chỗ bằng cách tự phục vụ trong các quầy buffet hoặc các quầy bán đồ ăn nóng, sushi và bánh vòng.