Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 528 - Phần 2

Vân Khê vừa chuyển thân, trực tiếp không để ý tới hắn

Hừ, vì sao chỉ cho ngươi điểm tâm? Thời điểm chia ly, các nàng đều chỉ cố lấy ôm ngươi khóc rống để lại nước mắt rồi, cơ hồ không nói với ta một câu. Hừm hừ...

Vân Tiểu Mặc thấy nàng không để ý, thì tự khoanh chân ngồi ở một chỗ, phối hợp cùng Tiểu Bạch ăn điểm tâm. Tay bé vừa cầm điểm tâm bỏ vào miệng, vừa mơ hồ nói: "Bà ngoại nói, tính tình mẫu thân không tốt, thường xuyên ở bên ngoài gây chuyện, cho nên dặn dò Tiểu Mặc nhất định phải xem chừng mẫu thân, không để cho mẫu thân tùy tiện gây chuyện sinh sự ở bên ngoài.”

Nghẹn!

Tiểu Bạch dùng sức gật đầu, bà ngoại Tiểu Mặc Mặc thật là có dự kiến trước, nó nghiêm trọng đồng ý.

"Còn có thái nãi nãi nói, nữ hài tử hẳn nên ôn nhu một chút, không nên hơi một tí là tức giận, bằng không phụ thân sẽ không thích người."

Sao?

Tiểu Bạch vừa dùng sức gật đầu, thái nãi nãi của Tiểu Mặc Mặc quả là lời vàng ngọc a, nói quá đúng!

"Còn có thái gia gia cũng nói...”

"Câm miệng!” Vân Khê xoay người, một tay nhéo lỗ tai Tiểu Mặc, một tay ôm Tiểu Bạch hùng hổ nói, "Hai người các ngươi, chỉ lo một mình ăn cái gì, lại đều không để ý ta, quá không có lương tâm! Đi qua một bên, úp mặt vào tường tự kiểm điểm hối lỗi."

Vân Tiểu Mặc ôm Tiểu Bạch, vẻ mặt khổ hề hề không thể làm gì khác hơn là đi qua một bên úp mặt vào tường.

Không có biện pháp, mẫu thân thoạt nhìn đang rất nóng tính, thật giống như lại bắt đầu chưa thỏa mãn dục vọng.

Bên ngoài, Phong hộ pháp một mình đánh xe ngựa, Long Thiên Thần cùng Lam Mộ Hiên hai người mỗi người cưỡi một ngựa đi hai bên, nghe tiếng trong xe ngựa truyền ra, ba người không khỏi buồn cười.

Đang lúc hoàng hôn, đoàn người đi tới một chỗ đất hoang trống trải, xe ngựa từ từ dừng lại, tạm thời nghỉ ngơi.

Cách một mảng rừng cây, có một đoàn người khác cũng dừng ở chỗ này nghỉ ngơi, mặc dù cách một khoảng cách, nhưng song phương vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh đối phương.

Đoàn người kia chừng mười người, nhận thấy bọn họ đến, mọi người đề cao cảnh giác, mang theo nồng đậm sát khí.

Vân Khê sau khi nhảy xuống xe ngựa, bất động thanh sắc liếc mắt theo hướng cánh rừng một cái, thần thức quét nhẹ, thực lực của những người này cũng không yếu, ít nhất ở Lam Huyền trở lên. Bất quá mười mấy Lam Huyền cao thủ, ở trong mắt nàng liền không coi là cái gì.

Người không phạm ta ta không phạm người, chỉ cần bọn họ không đến trêu chọc nàng, nàng liền coi đối phương không tồn tại.

"Mẫu thân, con thật đói, muốn ăn gà nướng." Vân Tiểu Mặc đại khái là ngửi thấy mùi thơm từ trong rừng bay ra, có chút chống cự không nổi hấp dẫn.

Nhi tử vừa nói như thế, Vân Khê cũng nuốt một ngụm nước bọt theo, quay đầu nhìn về phía Phong hộ pháp.

Phong hộ pháp vừa tiếp nhận ánh mắt ý vị thâm trường của nàng, gương mặt nhất thời trở nên thống khổ, tại sao, tại sao mỗi lần có việc cực khổ cũng là hắn để làm?

Long Thiên Thần vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: "Phong hộ pháp, bắt nhiều gà rừng, phải vừa mập vừa cường tráng. Tốt nhất bắt thêm mấy con thỏ rừng, đã lâu không có nếm thử mùi vị hoang dã, phải nấu một bữa ăn ngon mới được."

Nhị công tử, yêu cầu của người có phải hơi nhiều một chút không?

Phong hộ pháp mím môi, vẻ mặt kể khổ.

"Ta muốn ăn cá, tốt nhất là cá chép, nấu canh cá, cho thêm đậu hủ, vừa ngon vừa tươi mới." Lam Mộ Hiên cũng không quên giơ tay gọi thức ăn.

Phong hộ pháp mắt choáng váng rồi, ngươi xem nơi này là quán cơm sao? Còn nấu canh, thêm đậu phụ?

Vân Khê chu miệng lên, cũng giơ tay gọi thức ăn nói: "Ta muốn ăn thịt chim bìm bịp, tốt nhất là thịt kho tàu, cho thêm chút hạt dẻ là tốt nhất, vừa ngọt ngào vừa...ách... "

"Mẫu thân, con cũng muốn vậy!”

Vân Tiểu Mặc vội vàng giơ tay theo, Tiểu Bạch trong ngực bé cũng lăn lộn, lăn qua lăn lại.

Phong hộ pháp im lặng nhìn trời, tôn chủ, nhiệm vụ phái đi thật sự là phái đi rất tốt a! Ta rốt cuộc làm sai cái gì, ngài lại chiếu cố ta như vậy, đem chuyện tốt như vậy phái cho ta làm?

"Phong hộ pháp, ngươi còn ngây ngốc làm cái gì? Ta xem đánh dấu trên bản đồ, phía trước cách đó không xa có một cái trấn nhỏ. Trong tiểu trấn nhất định là có tửu lâu, quán cơm... ngươi đi một chuyến, rất nhanh có thể trở lại." Vân Khê từ trong lòng ngực móc ra một phần bản đồ hành quân, ngón tay hướng trên bản đồ chỉ một điểm, nói, "Nhìn, chính là chỗ này!”

Phong hộ pháp tới gần, đại khái liếc một cái, không nhìn thì tốt, nhìn một cái suýt nữa ngất xỉu.

Phu nhân, người xác định ngươi thật biết xem bản đồ?

Một ngón này của ngươi, cũng đã đến Bắc Tương quốc rồi đó?

"Mẫu thân, người chỉ sai phương hướng rồi, hẳn là nơi này!”

Cũng là Thiếu chủ thông minh a...

Phong hộ pháp lại đi qua, vừa nhìn phương hướng Thiếu chủ chỉ, hai mắt vừa trợn trắng, trực tiếp ngã chết ngất.

Đây không phải là hướng đi Nam Hi quốc sao? Đứng nói với hắn, bọn họ muốn hắn một lần nữa trở về Vân gia, thay bọn họ thu mua toàn bộ những thứ bọn họ muốn: gà nướng, thỏ rừng, cá chép cùng hạt dẻ chim bìm bịp, sau đó để hắn mang đến nơi này?

Ông trời, tại sao đối với ta như vậy?

"Tốt lắm, đừng chơi đùa hắn nữa! Năng lực chịu đựng của trái tim Phong hộ pháp tương đối kém, chúng ta nên nhân nhượng hắn một chút, trêu hắn một chút thì tốt rồi, vạn nhất đem bệnh tim của hắn phát tác, đến lúc đó sẽ không thể giao phó với phụ thân a"

"Ừ, Phong thúc thúc so với Thần thúc thúc cùng Lam thúc thúc đùa vui hơn nhiều!”

Phong hộ pháp vừa định mở mắt tỉnh lại, lại bị lời của Tiểu Mặc làm cho sợ đến hôn mê bất tỉnh, hắn thấy lạ, tại sao hai người mẹ con này chỉ khi dễ hắn, thì ra trong lòng bọn họ, hắn so với hai người kia dễ trêu đùa hơn.

Long Thiên Thần cả người lạnh lẽo run sợ, vạn phần vui vẻ, rốt cục cũng có một người làm đệm lưng, hắn rốt cục có thể thoát ly khổ ải rồi.

Lam Mộ Hiên nhận thức chậm, hoặc là nói căn bản hắn không có giác ngộ ra, còn đang nghiêm túc dò hỏi: "Sao không có canh cá? Không có sao? Thật muốn ăn nha!”

Phong hộ pháp đột nhiên nhảy lên, hai tay bóp cổ hắn: "Muốn ăn tự mình chuẩn bị đi! Nhiệm vụ của ta cũng không bao gồm hầu hạ ngươi!”

Đoàn người cười lăn lộn, mệt nhọc của đoạn đường vừa đi gần như quét sạch.

Bên này hoan thanh tiếu ngữ (cười nói vui vẻ), một đầu cánh rừng khác, hơn mười người hộ vệ trang phục giống nhau vòng trong bảo vệ, một đứa bé gái sáu tuổi nhẹ nhàng ở bên cạnh một gã lão giả, đôi mắt to linh động không nhịn được liếc nhìn hướng cánh rừng bên này, tò mò hỏi: "Tôn gia gia, bọn họ là ai? Là người tới đuổi giết chúng ta sao?”

Lão giả hiền lành cúi đầu nhìn cô bé, an ủi: "Tiểu tiểu thư đừng sợ, bọn họ chẳng qua là người đi đường, không phải là tới đuổi giết chúng ta."

"Cháu đây có thể đi qua làm bạn cùng với bọn họ không?” Cô bé ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ, hoàn toàn bị tiếng cười bên kia hấp dẫn.

"Cái này không thể được! Lòng người giang hồ khó dò, bọn họ mặc dù chỉ là người đi đường, nhưng ai có thể biết lòng dạ bọn họ có xấu xa hay không?” Lão giả vuốt ve gương mặt cô bé, không tiếng động thở dài, tiểu tiểu thư còn ngây thơ chưa hiểu chuyện, nhưng bây giờ phải đi theo hắn bôn ba khắp nơi, mỗi ngày còn phải lo lắng đề phòng, trong lòng hắn rất không đành lòng.

"Nga, vậy cũng tốt!” Cô bé ánh mắt ảm đạm xuống, chui vào trong ngực của hắn, song một đôi mắt to tò mò vẫn không ngừng liếc hướng đoàn người Vân Khê.

Trải một chiếc khăn trên mặt đất, từ trong bao quần áo Vân Khê lấy ra các món ngon: gà nướng, thịt kho tàu đã được chuẩn bị từ sáng sớm, mấy người làm thành một vòng, bắt đầu ăn.

Vân Tiểu Mặc vừa gặm đùi gà, vừa dùng đầu lưỡi khẽ liếm hai bên cái miệng nhỏ nhắn, nhưng hai mắt tò mò cứ hướng vào trong rừng. Không vì cái gì khác, bé cũng phát hiện đứa nhỏ trong rừng cùng lứa tuổi với mình, từ tính trẻ con vui vẻ, lại phát hiện ánh mắt tiểu cô nương kia cũng hướng về phía bé liếc mắt, bé liền hướng cô bé lè lưỡi, vừa giả mặt quỷ tức cười. Thấy cô bé cười khanh khách, bé cũng cười ngọt ngào theo.

Vân Khê vừa gặm cánh gà, vừa len lén liếc nhi tử, khóe miệng không nhịn được co quắp rút rút lại. Chẳng lẽ là di truyền phong lưu chọc hoa đào của phụ thân?

Tiểu tử thúi, thu liễm chút, ngươi ngàn vạn lần đừng có tìm cho mẫu thân ta một đống lớn con dâu về!

Đến lúc đó hậu cung một rổ lớn, còn không phải rối loạn sao? Nàng ho nhẹ, nói: "Tiểu Mặc, chú ý một chút, hoa nhỏ dại ven đường không thể tùy tiện hái bậy!”

"Cái gì là hoa nhỏ dại? Tiểu Mặc không có hái a." Vân Tiểu Mặc lắc đầu không hiểu.

Phong hộ pháp ha ha cười nhẹ, nói: "Phu nhân, đây là chuyện tốt, Thiếu chủ rất có phong thái của tôn chủ năm đó, không hổ là cha con, mị lực không cách nào ngăn cản!”

Vân Khê yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên không có chút nào báo trước nở nụ cười: "Ý của ngươi là nói, tôn chủ các ngươi cũng thường xuyên thích hái hoa dại ven đường?”

"A? Thuộc hạ có nói như vậy sao?” Phong hộ pháp cả người sợ run, vội vàng đảo mắt, phủi sạch quan hệ nói, "Phu nhân ngài nhất định là nghe lầm, thuộc hạ có ý tứ là, Thiếu chủ thiên tư thông minh, anh minh cơ trí, rất có phong thái của tôn chủ năm đó "

Vân Khê trừng mắt liếc hắn một cái, coi như hắn thức thời.

"Đại tẩu, tẩu cứ yên tâm đi! Đại ca hoa đào mặc dù không ít, nhưng đệ có thể làm chứng, trước mắt hắn cũng chỉ hái một đóa là tẩu thôi a, ha hả a... A!” Một cái xương gà nhắm ngay mục tiêu, trực tiếp quăng trúng cái trán của Long Thiên Thần.

Lam Mộ Hiên không có gia nhập chuyện đùa của bọn họ, chuyên tâm ăn, cũng không quên hướng cánh rừng nhìn vào mấy lần.

"Di? Đây không phải là tiểu thư của Đoan Mộc gia sao? Còn có tổng quản của Đoan Mộc gia, bọn họ tại sao lại ở chỗ này?”

"Đoan Mộc gia?” Vân Khê nghe cái này dòng họ có chút quen thuộc.

Phong hộ pháp giải thích cho nàng nói: "Đoan Mộc gia cũng là một trong thập đại gia tộc, ở trong thập đại gia tộc đứng hàng thứ năm. Nghe nói đoạn thời gian trước gia chủ Đoan Mộc gia mới vừa qua đời, nguyên nhân cái chết rất là kỳ hoặc, Đoan Mộc gia hiện tại đang lâm vào cảnh tranh đoạt vị trí gia chủ, hai phái nhân mã càng đấu ngươi chết ta sống. Tiểu tiểu thư của Đoan Mộc gia cũng rất đáng thương, còn nhỏ tuổi, nhưng lần lượt mất phụ mất mẫu, hiện tại lại quấn vào cuộc phân tranh quyền lực, sợ là khó bảo vệ tánh mạng."

"Chuyện gì xảy ra?” Hứng thú của Vân Khê đã bị khơi lên.

Phong hộ pháp tiếp tục nói: "Nàng tên là Đoan Mộc Tĩnh, là con gái duy nhất của Đoan Mộc Gia chủ, theo lý hẳn là thừa kế vị trí gia chủ, đáng tiếc nàng còn bé lại là một nữ tử, sợ rằng Đoan Mộc Gia tộc không có ai dùng một cô bé đảm đương vị trí gia chủ của Đoan Mộc Gia. Chi thứ của Đoan Mộc Gia tộc những năm gần đây ở Đoan Mộc Gia phát triển cực kì nhanh, thế lực của bọn họ cơ hồ đã có thể chống đỡ cùng dòng chính, cho nên tranh giành vị trí gia chủ là không thể tránh được. Đáng tiếc một cô bé còn ngây thơ, còn nhỏ tuổi, liền trải qua tinh phong huyết vũ."

Phong hộ pháp phía sau còn nói rất nhiều, song Vân Khê một câu cũng không có nghe nữa, lại là tranh giành quyền lực trong gia tộc. Nhìn cô bé này ngây thơ, nàng không khỏi liên tưởng đến tình cảnh kiếp trước của mình, đồng dạng là nữ cô nhi, giống như trước không chỗ dựa, giống như trước bị tộc nhân uy bức lợi dụ, không biết đã trải qua bao nhiêu tinh phong huyết vũ, đến cuối cùng, bị chết dưới tay của bọn họ.

Thế gian này vì sao luôn có nhiều người tham lam như vậy?

Chính là một vị trí gia chủ, chẳng lẽ thật quan trọng như thế? Thắng được thân tình cốt nhục cũng thắng được huyết mạch tương liên.

"Mẫu thân, nàng thật đáng thương." Vân Tiểu Mặc nghe lời của Phong hộ pháp, trong lòng cũng động lòng trắc ẩn, tiểu cô nương kia thật đáng thương, bé còn có mẫu thân cùng phụ thân thương yêu, mà nàng lại không có người nhà thương yêu.

Vân Khê kéo nhẹ mép dưới, không hứa hẹn. Vận mệnh của bản thân nhất định phải do bản thân nắm giữ, có thể vượt qua cái cửa ải khó khăn này hay không, phải nhìn vận mệnh của cô bé này. Lông mày của nàng bỗng nhiên vừa nhảy, bên tai lại nghe được âm thanh bất thường, có một cổ sát khí đang gần tới. Không phải là hướng về phía bọn họ tới, giống như là hướng về phía đoàn người cánh rừng mà đến.

"Phu nhân, có sát khí. Ngài cùng thiếu chủ vào xe ngựa trước a." Phong hộ pháp giảm thấp giọng nói xuống, sắc mặt cũng từ từ trở nên ngưng trọng.

"Không có gì đáng ngại, xem tình huống một chút rồi nói sau." Ánh mắt Vân Khê khẽ nhìn hướng đoàn người trong rừng, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Trong rừng, bọn hộ vệ cũng cảnh giác, rối rít hướng cô bé cùng lão giả kia tụ lại.

"Tôn tổng quản, ngươi bảo vệ tiểu tiểu thư đi trước, chúng ta đi ngăn cản bọn họ."

Lão giả ôm lấy cô bé, trán ngưng trọng: "Các ngươi cẩn thận chút."

"Tôn gia gia, cháu không đi! Chúng ta là cùng đi, muốn đi phải cùng đi." trên mặt cô bé không có lộ ra vẻ sợ hãi, ngược lại rất bình tĩnh, cũng rất kiên trì.

Bọn hộ vệ nghe được tiểu tiểu thư nói như thế, nội tâm cảm động, trong lòng bọn họ một đường liều chết, quả nhiên không có uổng phí. Trong lúc sinh tử, tiểu tiểu thư chẳng những không có tự mình thoát đi, ngược lại muốn cùng bọn họ cùng chung tiến thối, lời này nghe có chút trẻ con ngây thơ, không thực tế, nhưng có một câu nói kia của tiểu thư, vậy là đủ rồi.

"Tiểu tiểu thư, người đi trước! Bọn thuộc hạ nhất định sẽ đuổi kịp các người!”

"Đúng vậy a, tiểu tiểu thư! Người yên tâm, bọn họ sẽ không có việc gì." Tôn tổng quản khuyên bảo, quay đầu lại ngắm nhìn bọn hộ vệ một cái thật kỹ, liền ôm cô bé hướng cánh rừng chạy đi.

"Vậy các ngươi nhất định phải sống, ta không cho các ngươi chết!” Trên khuôn mặt cô bé thanh lệ nhã non (nhã nhặn, non nớt) có một loại uy hiếp vô hình, ánh mắt của nàng kiên định chấp nhất, không có bất kỳ vật gì có thể rung chuyển ý chí trong nàng.

Vân Tiểu Mặc nhìn tình huống bên kia, lòng có chút không đành, kéo chéo áo Vân Khê nói: "Mẫu thân, chúng ta giúp một chút đi!”

"Nhìn tình huống đã." Lời của Vân Khê lập lờ nước đôi, nhưng trong lòng đã có định luận. Nếu bọn họ cần, mà nàng vừa đủ khả năng, nàng tự nhiên sẽ không bàng quan. Không vì cái gì khác, chỉ vì bốn chữ "đồng bệnh tương liên".

Sát khí càng ngày càng tiến tới gần, một đoàn hắc y nhân, khoảng chừng hai mươi người, thực lực của bọn họ cùng hậu vệ của cô bé không phân cao thấp.

Bọn hộ vệ liều chết xông tới, ngăn Hắc y nhân, vì Tiểu chủ tử của bọn họ tranh thủ thời gian để chạy trốn.

Vân Khê quan sát trạng huống song phương, cũng không vội xuất thủ. Đối phương vì tranh đoạt vị trí gia chủ, vị trí gia chủ rốt cuộc có bao nhiêu hấp dẫn, nàng mặc dù không hiểu, nhưng là dựa vào khí thế những thập đại gia tộc khác ở Ngạo Thiên đại lục hoành hành ngang ngược, một vị trí gia chủ sợ rằng có thể hấp dẫn như vua của một nước. Nhưng nếu thật là như thế, như vậy đối phương muốn đem vị trí gia chủ vững vàng bỏ vào trong túi, sợ không chỉ phái ra từng này sát thủ chứ?

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, sau nhóm này, sát thủ chân chính mới xuất hiện!

Như một thân ảnh quỷ mị, đột nhiên từ cánh rừng nơi xa lập loè, trong nháy mắt đã tiến tới gần một già một trẻ đang chạy chốn.

Trang phục màu đen, đấu lạp màu đen, bảo kiếm màu đen...

Đây không phải là, thiên hạ đệ nhất sát thủ Độc Cô Mưu sao?

Đoan Mộc gia vì giết một cô bé, lại mời tới thiên hạ đệ nhất sát thủ Độc Cô Mưu! Ra tay thật hào phóng a!

Không có chút nào do dự, Vân Khê nhảy lên không, liền đuổi theo sau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay