Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 529 - Phần 2

Vẻ mặt Tiểu nhị lộ vẻ lúng túng, món ăn mấy vị này gọi có chút khó khăn đi, bọn họ bất quá chỉ là một khách điếm nho nhỏ trong một trấn nho nhỏ, ở đâu ra nhiều món ăn sang trọng như vậy?

"Mấy vị khách quan, trong tiểu điếm không có món ăn mấy vị gọi, không biết có thể đổi lại món khác hay không? Quán của chúng ta món ăn sở trường nhất, chính là thịt kho tàu cùng thịt bò kho, còn có cà nướng thịt...”

"Thôi, miễn cưỡng chấp nhận một chút đi. Đem món ăn sở trường của tiệm các ngươi toàn bộ dọn ra đi!” Vân Khê có chút thất vọng lắc lắc tay, thử nghĩ một chút cũng biết, một quán trọ cũ kỹ như vậy, thì có thứ tốt gì đây? Không phải hắc điếm đã tốt lắm rồi.

Thời gian đợi chờ mang thức ăn lên, Vân Khê bắt đầu nhàm chán đánh giá người đến khách điếm, chỉ thấy bọn họ hai ba người thì tụ ở một bàn, đang hăng hái bừng bừng bàn về cái gì đó.

"Các ngươi có nghe nói không? Thành chủ Mộ Tinh Thành những ngày gần đây đang chuẩn bị mở đại hội luyện đan, muốn mời luyện đan tông sư nổi tiếng xa gần đến đây tham gia bình thẩm đại hội luyện đan lần này. Đại hội quy định, phàm là tuyển thủ tham gia đại hội luyện đan, số tuổi không được vượt qua hai mươi lăm tuổi. Thành chủ chính là cháu nội của luyện đan tông sư Mộ Tông Minh, nếu đã tổ chức ra một đại hội luyện đan lớn như thế, chắc là vì chọn lựa ra người thích hợp làm đệ tử của Mộ đại sư. Ai cũng biết, đệ tử duy nhất của Mộ đại sư mới vừa rồi đã bị đối thủ của hắn làm hại, hiện tại nhân tài điêu linh, nhu cầu cấp bách là thu nạp một ít Luyện Đan Sư thiên tài tới để bổ sung dạy dỗ. Đây là một cơ hội vô cùng tốt, nếu có thể được Mộ đại sư thu làm đệ tử, chẳng những có thể tập được một thân bản lãnh luyện đan của hắn, ngày sau vinh hoa phú quý lại càng hưởng vô tận."

"Đó là tất nhiên, ở Ngạo Thiên đại lục, Luyện Đan Sư là nghề nghiệp kiếm tiền cao hạng nhất, nhất là Luyện Đan Sư cao cấp, chỉ cần có thể luyện chế ra một hai viên đan dược chất lượng tốt hiếm thấy, là có thể bán ra giá trên trời! Cõi đời này chẳng lẽ còn có nghề nghiệp so với Luyện Đan Sư kiếm tiền nhiều hơn sao?”

"Nghe nói Mộ thành chủ vì khích lệ toàn bộ chí sĩ trong thiên hạ tới tham gia đại hội luyện đan, đã cố ý bố trí chút ít, phàm là tuyển thủ tiến vào ba hạng đầu, toàn bộ đều có phần thưởng, nhất là người đứng đầu, có thể có được Lam tâm tuyết sâm mà Mộ thành chủ trân quý nhiều năm...”

"...”

"Lam tâm tuyết sâm?” Vân Khê nhạy cảm bắt được từ này, chỉ cảm thấy kinh ngạc vô cùng, cõi đời này thật sự có Lam Tâm tuyết sâm tồn tại. Nàng cho là dược liệu kia chẳng qua là tồn tại ở trong bí lục ghi lại mà thôi, theo thời đại biến thiên, rất nhiều loại đã sớm biến mất, song nàng lại không nghĩ rằng thế gian này thật sự có Lam Tâm tuyết sâm tồn tại.

Trong lòng cũng sáng tỏ hơn, vì để luyện chế Cửu Chuyển Thái Cực đan cho Đông Phương Vân Tường cần có hai vị thuốc, một vị trong đó chính là Lam Tâm tuyết sâm. Hiện nay rốt cục đã có chút tin tức của Lam Tâm tuyết sâm rồi, nàng tự nhiên sẽ không thể buông tha được, không vì cái gì khác, chỉ vì nàng đã hứa hẹn với nhi tử.

"Chúng ta ngày mai đi vòng đến Mộ Tinh Thành!”

"A?” Phong hộ pháp trực tiếp ngây ngẩn cả người, vị trí của Mộ Tinh Thành cùng phương hướng đi Lăng Thiên Cung là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, đi lần này, sợ là phải vòng một vòng rất lớn.

"Phu nhân, Mộ Tinh Thành là ở Đông Nam bên...”

Vân Khê rất khẳng định nói trở lại với hắn "Ta biết, chúng ta đi Mộ Tinh Thành trước, rồi đi Lăng Thiên Cung."

Phong hộ pháp bĩu môi, không hiểu nổi trong lòng phu nhân rốt cuộc là nghĩ như thế nào, làm sao lại đột nhiên thay đổi lộ tuyến lúc này?

"Phong hộ pháp, ngày mai ngươi về Lăng Thiên Cung trước, đem những thứ linh dược trị thương này giao cho tôn chủ các ngươi, sau khi ta xong xuôi mọi việc, liền lập tức đi qua." Vân Khê từ trong lòng ngực móc ra mấy bình thuốc trị thương tốt nàng trân quý, hồi trước nàng bị Long Thiên Tuyệt ngộ thương, thoáng cái nàng tiêu xài một lượng lớn, sau thừa dịp có thời gian rảnh bổ khuyết lại một chút, hiện tại thật vất vả mới có chút ít thành phẩm, nàng không chiếm riêng, mà toàn bộ cống hiến ra ngoài, chỉ cần có thể trị lành thương thế của hắn, coi như là xài sạch toàn bộ, nàng cũng sẽ không có chút đau lòng nào.

"Phu nhân vì sao không tự mình đưa đi? Chẳng lẽ còn có những chuyện khác, so sánh với vết thương của tôn chủ quan trọng hơn sao?” Phong hộ pháp không hiểu, nàng rõ ràng rất quan tâm vết thương của tôn chủ, cũng gấp gáp đi qua gặp, làm sao đột nhiên lúc này lại thay đổi chú ý?

Vân Khê vuốt vuốt mi tâm, nói: "Ta hiện tại có đi qua đó, cũng không giúp được hắn cái gì, thậm chí còn làm hắn phân tâm, trở thành gánh nặng của hắn... Ngươi thay ta chuyển cáo hắn, không cần lo lắng cho mẹ con chúng ta, ngày chúng ta gặp lại nhau sẽ không xa."

Phong hộ pháp suy nghĩ một chút, thật ra thì trong lòng hắn cũng rất lo lắng thương thế của tôn chủ, liền đáp: "Vậy cũng tốt! Thuộc hạ sẽ mau sớm chạy trở về đưa dược, sau đó trở lại tìm phu nhân, thuận tiện đem tin tức tôn chủ mang về."

Vân Khê vuốt cằm nói: "Ừ, những ngày gần đây nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ dừng lại ở Mộ Tinh Thành, ngươi có thể đến nơi đó tìm ta."

"Mẫu thân, chúng ta đến Mộ Tinh Thành làm cái gì?” Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu, không hiểu hỏi.

Vân Khê sờ sờ nhi tử đầu nói: "Con không phải là muốn mẫu thân giúp trị lành bệnh cho Tường thúc thúc của con sao? Lam Tâm tuyết sâm chính là một vị thuốc mẫu thân cần có để luyện chế đan dược, cho nên mẫu thân phải nghĩ biện pháp đem nó thu vào tay."

"Có thật không? Thật tốt quá! Tiểu Mặc cũng có thể cùng hỗ trợ." Vân Tiểu Mặc vui vẻ, gương mặt giãn ra cười vui.

"Ừ, sẽ có chuyện để con hỗ trợ." Vân Khê nhàn nhạt mỉm cười, chỉ là an ủi nhi tử thôi. Nàng tất nhiên sẽ không nghĩ tới, một câu an ủi vô ý như vậy, lại thành sự thật, nhi tử thật đúng là giúp nàng một việc lớn.

"Sư phụ, Mộ đại sư là một vị luyện đan đại sư rất đáng được người tôn kính, rất nhiều người đam mê luyện đan đều muốn bái ông ta làm thầy, nhưng ổng tính tình cổ quái, người tầm thường ổng không muốn thu làm đồ đệ, thật vất vả mới thu được một đồ đệ, rồi lại chịu khổ bị độc hại, nghĩ lại cũng thật đáng thương." Lam Mộ Hiên tiếc hận khẽ thở dài, thật giống như chỉ có nói tới chuyện có liên quan đến luyện đan, hắn mới biến thành người bình thường, có suy nghĩ cùng cách nói bình thường.

"Nếu như con có thể có may mắn gặp một lần vị luyện đan đại sư này, cuộc đời này liền không tiếc nữa." vẻ mặt Lam Mộ Hiên ao ước.

"Đúng vậy a, một đời luyện đan tông sư, thấy mặt một lần cũng là chuyện may mắn. Vậy ngươi hãy đổi sư môn, bái ông ta làm thầy đi, tại sao còn đứng ở trước mắt ta đung đưa?” Vân Khê trong mũi hừ hừ, đáy lòng có chút ghen tị, đồ đệ của mình dù đần hơn nữa cũng là đồ đệ, tại sao hắn có thể đi sùng bái trừ người khác ngoại trừ sư phụ hắn chứ? Thật là không thể tha thứ!

"Nhưng mà lão nhân gia không thu đồ đệ a...” Lam Mộ Hiên thành thực trả lời, hoàn toàn, từ đầu, đến cuối không có nghe được ghen tuông cùng châm chọc trong giọng nói của nàng.

Long Thiên Thần đồng tình lắc đầu, người tai vạ đến nơi rồi, lại còn không nhận ra, thật là ngu hết biết!

"Bốp!” Một cái đập nện vào sau ót của Lam Mộ Hiên, Vân Khê nhe răng nhếch miệng giọng căm hận nói, "Người ta không thu ngươi làm đồ đệ, cho nên ngươi không thể làm gì khác hơn là lui bước cầu xin, bái ta làm thầy, đúng không? Sư phụ ngươi là ta đây giá thấp như vậy? Chỉ có thể nhặt đồ đệ người ta không cần? Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ cho ta, cẩn thận ta trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!”

Lam Mộ Hiên vuốt đầu, nháy ánh mắt vô tội, hắn cũng không nói cái gì a, làm sao sư phụ lại tức giận như vậy?

"Sư phụ, con không có ý tứ này, thật ra thì... Thật ra thì sư phụ người cũng không kém...”

"Bốp!” Lại chân chân thực thực một chưởng nữa.

Không có chuyện gì, thì cũng đừng nói lung tung! Long Thiên Thần vươn thẳng vai, cười đến có chút hả hê.

Phong hộ pháp nhìn phải nhìn trái, làm như cái gì cũng không nhìn thấy, đối phương dẫu gì cũng là đại thiếu gia của Lam gia, phu nhân ở trước mặt mọi người khi dễ hắn như vậy, thật sự là... Thôi, hắn cái gì cũng không nên nói, tránh việc tự rước lấy họa.

Vân Tiểu Mặc mím môi, mở to mắt, rất là đồng tình nhìn Lam Mộ Hiên, yên lặng mà cầu nguyện.

Tiểu Bạch ở trong ngực đột nhiên ô ô kêu mấy tiếng, Vân Tiểu Mặc cúi đầu, theo tầm mắt Tiểu Bạch nhìn sang, chỉ thấy ở cửa khách điếm, một cô bé đang được một nhóm người vây quanh đi vào cửa.

"Di? Là nàng!” Vân Tiểu Mặc nhận ra cô bé, chính là cô bé lúc trước gặp qua ở trong rừng.

"Mẫu thân, nhìn xem, là bọn họ!”

Vân Khê quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy nhóm người ở trong rừng đang cất bước đi vào khách điếm. Cầm đầu là Tôn tổng quản, vừa vào khách điếm đã nhìn xung quanh, khi nhìn thấy đoàn người Vân Khê, hắn nhất thời vui mừng mặt mày hớn hở.

"Phu nhân, các ngươi quả nhiên ở chỗ này!”

Tôn tổng quản nắm tay cô bé, cười cười hướng bàn của Vân Khê đi tới.

Sắc mặt cô bé tuy vẫn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần cũng đã khôi phục bảy tám phần. Dung nhan thanh lệ, thuần khiết của nàng thật giống như một tờ giấy trắng, ánh mắt phảng phất như phủ một tầng sa mỏng, giống như là mưa phùn lất phất vào tháng ba ở Giang Nam, u buồn làm lòng người lay động, vô luận người nào thấy cũng sẽ không nhịn được mà thương tiếc.

Ánh mắt linh động của nàng di chuyển, tò mò đánh giá mỗi người ngồi ở trên bàn, tầm mắt rơi vào trên người Vân Tiểu Mặc, không biết nghĩ tới điều gì, liền hé miệng lén cười lên. Nàng cười một tiếng, bên phải khóe miệng có thêm một lúm đồng tiền mỏng, hai con mắt cũng loan thành hình bán nguyệt nho nhỏ, rất làm người ta thích thú.

Vân Tiểu Mặc không giải thích được gãi gãi đầu, bẹt miệng, có cái gì buồn cười?

Tiểu Bạch cũng dùng một đôi mắt tròn to nhìn chằm chằm, bộ lông dựng lên, kiên quyết bảo vệ Tiểu Mặc Mặc của nó.

"Phu nhân, chúng ta lại gặp mặt, thật là trùng hợp!” Tôn tổng quản cười rất là hiền lành.

Vân Khê nhàn nhạt liếc hắn một cái, sợ là đám người bọn hắn đã đi theo các nàng thôi, còn trùng hợp? Trùng hợp cái đầu ngươi!

Nhìn lần nữa, thấy quần áo trên người bọn họ, cũng đã theo ý kiến của nàng mà đổi thành trang phục tầm thường của dân chúng. Quần áo mặc dù đổi, song đoàn người này khí chất đã dưỡng thành hàng năm cũng rất khó sửa đổi, cho nên, người sáng suốt vẫn có thể nhìn ra đoàn người bọn họ đặc biệt.

Vân Khê không để ý đến, Tôn tổng quản cũng không có kinh ngạc, ngược lại cười càng hiền lành hơn: "Tiểu tiểu thư sau khi tỉnh lại, biết là phu nhân cứu nàng, đã nghĩ tới tự mình cảm tạ phu nhân một chút, kính xin phu nhân không lấy làm phiền lòng."

Hắn hướng cô bé gật đầu, cô bé ngửa đầu nhìn về phía Vân Khê, không nhanh không chậm nói: "Tĩnh nhi cám ơn ân cứu mạng của phu nhân, phụ mẫu ta từng nói qua, nhận ân huệ của người, tự nhiên phải hết lòng báo đáp. Nhưng Tĩnh nhi còn nhỏ, không thể báo được, đợi Tĩnh nhi trưởng thành rồi, nhất định sẽ làm hết thảy trong khả năng của ta, để báo đáp ân tình của phu nhân."

Những lời này của nàng, có trật tự, bất ti bất kháng. Nàng không có lấy gia tộc của mình hoặc lấy bối cảnh tới đền ơn, mà là muốn mượn lực lượng của mình báo đáp, có lẽ khoảng cách thời gian nguyện vọng chân chính được thực hiện, còn cần rất dài lâu, nhưng nàng đã làm như vậy. Chỉ dựa vào điểm này, làm cho Vân Khê rất là tán thưởng.

Hài tử tầm thường đều sẽ nói để cho phụ mẫu ta báo đáp ngươi... mà nàng lại không như thế, có lẽ bởi vì nàng biết phụ mẫu mình đã mất, không có người dựa vào nữa, nhưng nàng có phần dũng khí gánh vác này quả thật đáng quý.

Càng đáng quý hơn chính là, thân vùi lấp trong hiểm cảnh, nhưng nụ cười trên mặt của nàng còn có thể nở ra thuần khiết động lòng người như tuyết liên, một hài tử lạc quan dũng cảm như thế, có thể nào không làm người ta yêu thương đây?

"Báo ân coi như không cần, ngươi hãy nghĩ biện pháp giữ được cái mạng nhỏ của mình trước đi." Vân Khê đưa tay ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt cũng mềm đi mấy phần.

Tôn tổng quản giỏi trong việc quan sát sắc mặt cùng lời nói, thấy đáy mắt nàng nổi lên ánh sáng nhu hòa, liền quyết đoán quỳ xuống trước mặt của nàng, khẩn cầu: "Phu nhân tâm địa Bồ Tát, xin hãy làm người tốt đến cùng, cứu tiểu tiểu thư của chúng ta! Tiểu tiểu thư nàng mới năm tuổi, tuổi nhỏ như thế, phụ mẫu đã lần lượt qua đời, bây giờ còn có rất nhiều cừu nhân đang đuổi giết nàng. Tại hạ vô năng, không cách nào bảo vệ tiểu tiểu thư chu toàn, thật sự là không có biện pháp khác rồi, chỉ hy vọng phu nhân có thể thương tiếc thân thế tiểu tiểu thư đáng thương, cứu nàng một mạng."

"Tôn gia gia, người đừng như vậy!” Đoan Mộc Tĩnh vịn cánh tay của Tôn tổng quản, muốn dìu hắn đứng dậy, nhưng mà không đủ khí lực, ánh mắt linh động ngân ngấn nước mắt trong suốt. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng mất chú ý, không muốn nhìn thấy Tôn gia gia vì nàng mà quỳ gối xuống, nhưng Tôn gia gia làm như thế tất nhiên là đạo lý của hắn, nàng rất là khó xử.

Một lần nữa ngẩng đầu nhìn hướng nữ tử trước mắt, lúc trước nàng ấy ở bên tai mình nói một câu "Tin tưởng ta", không biết làm sao, những lời này giống như là có ma lực, nàng cứ như vậy mà tin. Nàng cảm giác, cảm thấy người trước mắt này, có lẽ chính là hi vọng của nàng, nàng phải báo thù cho cha mẹ, hi vọng một lần nữa trở về Đoan Mộc Gia.

Vừa là lão giả đau khổ cầu khẩn, vừa là ánh mắt của nữ hài nhẹ nhàng mong đợi, Vân Khê rất muốn bỏ qua, nhưng lại phát hiện mình thật không nhẫn tâm. Nếu đáp ứng bọn họ, ngày sau tất nhiên sẽ đưa tới vô số tai hoạ, nhưng nếu không đáp ứng bọn họ, đáy lòng nàng sẽ bất an, nàng cũng lâm vào trong thế khó xử.

"Mẫu thân, cứu nàng đi.”

Khó khăn nhất chính là nhi tử khẩn cầu a, đối với thỉnh cầu của nhi tử, Vân Khê cùng Tiểu Bạch giống nhau, chưa từng có năng lực kháng cự.

Ai ~ Vân Khê dưới đáy lòng thở dài, không thể làm gì khác hơn là giơ cờ trắng đầu hàng.

Vân Tiểu Mặc hoan hô kêu lên: "Mẫu thân tốt nhất, mẫu thân là người thiện lương ôn nhu nhất trên đời!”

Ôn nhu thiện lương?

Cái từ này thật giống như không quá thích hợp để hình dung nàng a?

Quả nhiên là hai cha con, từ ngữ tâng bốc nàng rất là trúng yếu điểm, cứ như vậy! Làm sao mà nàng cảm thấy có chút nguy hiểm thế! Nhưng vẫn làm cho Vân Khê có chút lâng lâng rồi, ai bảo câu này là từ trong miệng của nhi tử bảo bối nói ra đây?

"Phu nhân đáp ứng sao? Đa tạ phu nhân! Nếu phu nhân có thể bảo vệ tiểu tiểu thư chu toàn, tại hạ nguyện làm nô bộc, làm trâu làm ngựa, hầu hạ phu nhân cùng tiểu thiếu gia...” Tôn tổng quản vừa nhìn nàng chấp nhận, mừng rỡ đến không khỏi liên tục dập đầu đáp tạ.

Vân Khê giơ tay lên ngăn trở hắn, lãnh đạm nói: "Ta cứu nàng cũng có thể, nhưng từ nay về sau, các ngươi đều phải cách xa nàng. Bởi vì có mục tiêu là các ngươi, thì so với một hài tử như nàng thì càng rõ hơn nhiều, chỉ cần các ngươi không đi theo ở bên cạnh nàng, ta tin tưởng không có bao nhiêu người có thể nhận ra nàng."

Tôn tổng quản ngẩn ra, có chút khó xử, nhưng hắn cũng hiểu rõ ràng, nàng nói đích xác là sự thật.

"Các ngươi tiếp tục đi về phía nam đi, chờ thêm chừng một tháng, rồi quay lại Lăng Thiên Cung tìm nàng."

"Lăng Thiên Cung?” Tôn tổng quản nghe ba chữ này, thật giống như bị sét đánh vậy, cả người trấn trụ. Vốn đang nghĩ rằng rốt cục đã vì tiểu tiểu thư tìm được một chỗ an toàn rồi, ai ngờ mới ra hang sói lại vào hang hổ. Lăng Thiên Cung, chính là tà phái a, tiểu tiểu thư là danh môn chính phái, sao có thể đi Lăng Thiên Cung đây?

Vân Khê hiểu rõ liễu tâm tư của hắn, mâu quang xinh đẹp của nàng khẽ lưu chuyển, ánh sáng lạnh gợn sóng: "Nếu như ngươi cho rằng tiểu tiểu thư của ngươi còn có nhiều chỗ đi khác tốt hơn nữa, vậy ngươi hãy mau sớm đem nàng mang đi đi."

Hắn ghét bỏ Lăng Thiên Cung là tà phái, nàng còn không muốn mang đến cho Thiên Tuyệt thêm nhiều phiền toái đâu, mặc dù nàng biết Lăng Thiên cung chính là cái đinh trong mắt thập đại gia tộc, nhiều một chút phiền toái, ít một chút phiền toái, cũng không có gì khác nhau.

"Này...” Tôn tổng quản rất băn khoăn, nhất thời không quyết định được.

"Tôn gia gia, sống ở đâu thì yên ở đấy, cháu nguyện ý tin tưởng vị phu nhân này. Lăng Thiên Cung nếu quả thật đáng sợ như lời đồn đãi trên giang hồ, thì phu nhân là người thiện lương như vậy, cũng sẽ không ở đó."

Giọng nói ngọt ngào mềm nhũn của Đoan Mộc Tĩnh, đem nặng nề ở trái tim của Tôn tổng quản hóa giải, vẫn là tiểu tiểu thư nhìn thấu suốt, sống chết trước mắt, hắn còn băn khoăn nhiều như vậy làm cái gì? Thân nhân có huyết mạch tương liên cũng có thể nhẫn tâm sát thủ, thì ngược lại người xa lạ bình thủy tương phùng lại đưa tay ra giúp, chỉ bằng điểm này, hắn còn có cái gì để băn khoăn đây?

"Tốt, tiểu tiểu thư, vậy người sau này hãy theo vị phu nhân đây, thuộc hạ chờ một tháng sau lại đi Lăng Thiên Cung đón người."

"Ừ, Tôn gia gia các người cũng phải bảo trọng, hơn nữa, ta muốn thấy mỗi người các ngươi đều tốt cả, ai cũng không thể xảy ra việc gì!”

Ánh mắt Đoan Mộc Tĩnh kiên định lần lượt quét qua từng gương mặt của mỗi hộ vệ, giống như là có một cổ lực lượng vô hình truyền đến. Tất cả bọn hộ vệ đón lấy ánh mắt kiên định mà chấp nhất của nàng, rồi rối rít hướng về phía nàng gật đầu bảo đảm.

"Phu nhân, có thể nói tên họ của ngài hay không?” Tôn tổng quản cẩn thận từng li từng tí hỏi. Hắn đem tiểu tiểu thư phó thác cho người ta, dù sao cũng phải biết lai lịch của đối phương.

"Ta tên là Vân Khê, chính là Đại tiểu thư của Vân Đại tướng quân Nam Hi quốc."

Tôn tổng quản ở trong lòng nhẩm lại một lần, ngẩng đầu nói: "Như vậy việc này không nên chậm trễ, bọn ta liền đi hướng Nam, hi vọng phu nhân cùng tiểu tiểu thư có thể bình an thuận lợi."

Vân Khê chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, thờ ơ lạnh nhạt.

Đoàn người bọn họ trước khi đi từ biệt hồi lâu, lúc này mới lưu luyến chia tay.

Đoan Mộc Tĩnh lẳng lặng ngồi ở một bên, vành mắt ửng đỏ, tâm tình có chút như đưa đám.

Vân Tiểu Mặc liếc trộm nàng mấy lần, rồi đem thức ăn ngon toàn bộ đưa đến trước mặt nàng, giọng nói có chút già dặn an ủi: "Ngươi đừng khổ sở nữa, cuộc vui nào cũng có lúc kết thúc, nhân sinh luôn là họp rồi tan, mỗi một lần là vì một lần nữa gặp nhau, ngươi phải học được thích ứng...”

Lời thoại này sao quen tai thế?

Vân Khê giương đôi lông mày lên cao vút, ném cho nhi tử một ánh mắt khinh bỉ, lại học lời nói của lão nương đi cua muội muội? Thật là giỏi a!

Đoan Mộc Tĩnh ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn bé, khẽ gật đầu nói: "Ta biết rồi, cám ơn ngươi."

"Không cần cám ơn." Vân Tiểu Mặc cười đến ngọt lịm, cầm chiếc đũa không gắp thức ăn để vào trong chén của nàng, "Ngươi ăn nhiều một chút, ăn được nhiều, tâm tình cũng sẽ tốt hơn. Tiểu Bạch mỗi lần ăn xong đồ, tâm tình cũng sẽ rất tốt."

Tiểu Bạch bị điểm đến tên, bất mãn ở trên đùi bé lăn lộn.

Người ta cũng muốn ăn nữa, Tiểu Mặc Mặc có bạn mới, liền không để ý Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thật đau lòng thật đau lòng...

Đoan Mộc Tĩnh cũng phát hiện tiểu sủng vật lông xù trên đùi bé, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tỏa sáng rạng rỡ, tò mò nhìn Tiểu Bạch nói: "Nó chính là Tiểu Bạch sao? Nó thật xinh đẹp, thật đáng yêu! Nó là thú sủng khả ái nhất mà ta đã thấy đó!”

Ừ, giọng nói thật ngọt nga, Tiểu Bạch thích!

Tiểu mỹ nhân, ngươi quả nhiên rất có hiểu biết!

Tiểu Bạch ta là thú sủng khả ái nhất xinh đẹp nhất cõi đời này rồi!

Tiểu Bạch lăn lộn, nghe lời ca ngợi, rất là phấn khích.

Vân Tiểu Mặc đưa tay ở trên người Tiểu Bạch tiếp tục đùa bỡn với nó, tươi cười nói: "Nó gọi là Tiểu Bạch, ta tên là Vân Tiểu Mặc, năm nay sáu tuổi, ngươi tên là gì? Năm nay mấy tuổi?”

Sáu tuổi?

Đuôi lông mày của Vân Khê gảy nhẹ, nàng làm sao lại không biết nhi tử năm nay sáu tuổi thế? Chẳng lẽ là nàng nhớ lầm sinh nhật rồi?

"Ta tên là Đoan Mộc Tĩnh, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Tĩnh, ta hiện năm tuổi rưỡi."

Vân Tiểu Mặc ha ha cười một tiếng: "Vậy thì tốt quá, ta so với ngươi lớn hơn nửa tuổi, ta sau này sẽ là Tiểu Mặc ca ca của ngươi!”

Một bàn người trừ hai đứa nhỏ ra, tất cả người còn lại đều nhất tề đều té rầm xuống đất.

Thì ra là như vậy!

Nhi tử, ngươi thật đủ xảo trá, vì có thể để người ta gọi ngươi Tiểu Mặc ca ca, ngươi lại cố ý nói dối tuổi?!

Mới vừa rồi Tôn tổng quản rõ ràng đã đề cập tới Đoan Mộc Tĩnh mới năm tuổi, hắn nhất định là sợ tuổi của mình không có lớn hơn đối phương, cho nên dẫn đầu khai gian một tuổi để ngừa vạn nhất, quả nhiên như dự kiến của hắn, trực tiếp từ địa vị của Tiểu Mặc đệ đệ thăng lên tới Tiểu Mặc ca ca, thật sự là quá mức âm hiểm xảo trá đi.

Tại sao, tại sao? Cùng là huyết mạch Long gia, tại sao cả đám cha con bọn họ đều âm hiểm xảo trá như vậy, tại sao hắn kẻ thuần lương vô tội, lại luôn bị bọn họ khi dễ đây?

Long Thiên Thần ngửa mặt lên trời thở dài, ông trời sao mà bất công thế?

Phong hộ pháp đã sớm vẻ mặt sùng bái, không hổ là huyết mạch của tôn chủ đại nhân, ngay cả phương pháp cua gái cũng cao như thế.

Lam Mộ Hiên cũng cực kỳ sùng bái nhìn Vân Tiểu Mặc, Tiểu Mặc thật thông minh nga, sau này thời điểm hắn gặp cô nương hắn thích, cũng phải học tập Tiểu Mặc. Nghĩ tới đây, hắn hắc hắc cười ngây ngô, vốn đã có bộ dáng ngốc bẩm sinh, bây giờ nhìn lại càng ngốc hơn.

Tay nhỏ bé của Đoan Mộc Tĩnh nâng lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bé, kỳ quái nhìn phản ứng khoa trương của mấy người họ, không hiểu, hỏi: "Bọn họ làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Tiểu Mặc liếc mấy người té trên mặt đất một cái, nhún nhún đôi vai nhỏ gầy gò, vẻ mặt như nhìn thấy mẹ của Thành Long, rồi lại có chút bất đắc dĩ. Bé thở dài một tiếng, như không có việc gì khoát khoát tay, nghiêm túc nói: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, bọn họ uống rượu say đó, chúng ta không cần lo cho bọn họ."

Nhi tử, chúng ta hoàn toàn, từ đầu, đến cuối cũng không có uống chút rượu nào, chẳng lẽ dùng bữa cũng có thể say sao?

Tiểu tử thúi, ngươi lại mở to mắt nói lời bịa đặt, ngươi trọng sắc khinh mẹ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay