Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 530 - Phần 2

Vân Khê nhàm chán ngắm hắn vài lần, khi dễ hắn, nàng ngại trình độ của hắn quá thấp. Ngẫm lại liền hối hận, nàng sao lại thu nhận một đồ đệ ngu ngu ngốc ngốc, vừa đần độn lại không thú vị như thế?

Vươn tay vỗ vỗ vai hắn, Vân Khê khẽ thở dài, nói lời sâu sắc: "Tiểu Hiên tử a, về sau hết thảy mọi chuyện đừng có hỏi sư phụ, phải tự mình động não nhiều lần, tự học hỏi. Đem một phần tâm tư cùng tinh lực cho việc luyện đan dồn bớt sang cuộc sống hiện thực đi, rãnh rỗi thì đi kết giao với vài danh môn tiểu thư, nếu không chỉ là con gái là được rồi, mau chóng tìm vợ, sinh một tiểu oa nhi, như vậy nhân sinh mới đầy đủ. Đừng đợi đến lúc ngươi già, phương diện kia không được, đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa rồi."

Khuôn mặt tuấn tú của Lam Mộ Hiên nhất thời đỏ bừng, có chút xấu hổ, vò đầu nói: "Sư phụ, ngài là nữ tử, sao có thể tùy tiện nói chuyện này? Hơn nữa - phương diện kia của đồ nhi thực bình thường a."

"Ngươi xác định?” Vân Khê thập phần hoài nghi, đôi mắt không tự chủ hướng về bộ phận kia của hắn ngắm nghía.

"Sư phụ!” Lam Mộ Hiên đỏ bừng, dậm chân, buồn bực đuổi theo Long Thiên Thần hướng về phía trước.

Lại chạy, thực không thú vị!

Vân Khê nhún vai, chỉ cảm thấy nhàm chán.

Một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau, tiếng cười thanh nhã, như tiếng tiêu phát ra, dìu dịu dễ nghe.

Vân Khê trong lúc vô tình ngoái đầu lại nhìn, liền thấy một đôi mắt sáng như hàn tinh (sao lạnh- sao mờ trong đêm đông).

Đó là một nam tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặt mày như ngọc, con ngươi sáng lạnh, khóe môi nhếch lên tiêu sái cười, cực kỳ tuấn lãng, cực kỳ nho nhã. Hắn mặc một bộ áo màu xanh da trời, bên hông có đeo một khối ngọc bội, cả người giống như hòa lẫn cùng bầu trời xanh thẳm, dáng dấp tuấn dật đến mức làm cho ai cũng không thể diễn tả thành lời.

Vân Khê chỉ thoáng liếc mắt ngắm hắn một cái, thấy hắn so với thập đại nam nhân biến thái kia bình thường hơn nhiều, cũng thuận mắt hơn nữa. Chẳng qua, biểu tình khiếm nhã kia của hắn, là đang giễu cợt nàng sao?

"Nhàm chán!” Vân Khê không chút khách khí quăng cho hắn một ánh mắt khinh thường, tiếp tục tiến về phía trước.

Nam tử kia cười nhẹ, không nhanh không chậm theo sau nàng.

Phát hiện đối phương không có sát khí trên người, cũng tra xét thử thực lực của đối phương, Vân Khê lắc đầu, tự động xem nhẹ hắn.

Phía trước, Vân Tiểu Mặc cùng Đoạn Mộc Tĩnh hai người đứng trước quầy mứt quả, quay đầu lại hướng nàng: "Mẫu thân, chúng con muốn ăn cái này!”

"Đã lớn thế rồi còn muốn ăn mứt quả? Coi chừng sâu răng!” Vân Khê vừa lải nhải, vừa chậm rãi đi đến cạnh hai người, giơ ba ngón tay với người bán mứt quả: "Lão bản, ba xâu!”

Người bán mứt có chút ngẩn ngơ, vừa mới nói cẩn thận sâu răng, hiện tại lại mua tới ba xâu, thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu a.

"Dạ, mứt quả của ngài, ba xâu, tổng cộng năm đồng tiền!”

Lấy rồi tính tiền xong, Long Thiên Thần cùng Lam Mộ Hiên cũng chạy tới theo sau.

"Đệ cũng muốn một xâu."

"Còn có con nữa."

"Muốn ăn tự mình trả tiền." Vân Khê khoát tay, kéo hai đứa nhóc tiếp tục đi về phía trước.

Long Thiên Thần cùng Lam Mộ Hiên liếc mắt nhìn nhau một cái, vô cùng uất ức, có cần keo kiệt như vậy không? Bất quá chỉ mấy đồng tiền, cũng tính toán chi li như vậy?

Một lớn hai nhỏ, ba người trong miệng đều ngậm mứt quả, đầu lưỡi liếm liếm, liếm liếm phía trước, liếm liếm phía sau, cảnh này thật thập phần đẹp mắt. Nếu nhìn kĩ một chút, có thể thấy hai mẹ con nàng một lớn một nhỏ, hai động tác cơ hồ giống nhau như đúc, khiến cho người xem không nhịn được trợn mắt há mồm.

Chẳng lẽ mứt quả này ăn rất ngon sao?

Trong lòng vô số người nghĩ thế, rất nhiều người chạy đến chỗ kia mua mứt quả, khiến người bán mứt quả cười toe toét, không quá thời gian uống một chén trà, đã đem mứt quả phải bán cả ngày bán hết.

Một lớn hai nhỏ kia rõ ràng quảng cáo cho hắn rất tốt.

Phía sau, cách đó không xa, lam y nam tử nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, ý cười bên môi cũng mỗi lúc thêm nhiều, khiến cho tùy tùng bên cạnh một trận kinh lăng (kinh hãi+ngây ngốc).

Công tử thường ngày luôn thản nhiên cười, nhưng nụ cười kia không có ấm áp, đạm mạc mà xa cách. Hiện tại nụ cười này của công tử chính là xuất phát từ nội tâm... Tầm mắt hắn nhìn theo ánh mắt công tử, rốt cuộc có chuyện gì buồn cười mới khiến cho công tử nhà hắn cười thoải mái như vậy?

"Tiểu Mộc, đi mua một xâu mứt quả."

Tiểu Mộc trực tiếp hóa đá.

Hắn không có nghe nhầm chứ? Công tử cư nhiên sai hắn đi mua mứt quả?

"Công tử muốn ăn mức quả?” Tiểu Mộc một lần nữa xác nhận.

Lam y công tử không hờn không giận hừ một tiếng, Tiểu Mộc không dám hỏi lại, vội vàng chạy đến chỗ người bán mứt quả giành một xâu, thật náo nhiệt a, nếu chậm một bước, chỉ sợ một xâu cuối cùng cũng không đến tay hắn.

Đầu năm nay, cư nhiên đến mứt quả cũng đắt khách như vậy, thực ngạc nhiên!

Hai bên phố xá, người bán thịt kẻ bán đồ ăn nhìn thấy cảnh này mà tức đỏ mắt, sao lại không có người tới tranh mua thịt cùng đồ ăn của họ cơ chứ?

Ngang qua một tiệm thuốc quí, mùi thuốc trong điếm thản nhiên bay ra, hấp dẫn lực chú ý của Vân Khê. Lúc này đến Mộ Tinh thành là vì Lam Tâm tuyết sâm, mà muốn có Lam Tâm tuyết sâm, tất nhiên sẽ phải tham gia luyện đan đại hội nọ. Trước tiên cứ mua chút dược liệu, hữu bị vô hoạn! (phòng trước vô hại)

"Đi, chúng ta vào xem!”

Một lớn hai nhỏ đồng thời nuốt viên mứt quả cuối cùng vào miệng, sau đó nhất tề vung tay, đem cây lõi vứt phía sau, vô cùng khí thế!

Bên trong tiệm thuốc có đầy đủ hàng, có lẽ là do gần tới đại hội luyện đan, trong điếm khách không ngừng qua lại, buôn bán rất là náo nhiệt.

Vân Khê dẫn theo hai đứa nhỏ, vất vả chen vào một dược quỹ, ngẩng đầu nhìn lướt qua, trong mấy cái ô vuông được đặt ở phía dưới chứa toàn dược liệu tầm thường, ít người hỏi tới. Nhưng còn mấy cái khay ở phía trên lại đặt không ít dược liệu trân quí cùng hiếm thấy, khiến nhiều kẻ nhìn trúng, tranh nhau mà mua.

Vân Khê cũng không nóng nảy xuống tay, hai mắt tiếp tục ngắm nghía, ngẫu nhiên thấy được đặt trên ô cao nhất là một gốc cây mạt tây* hiếm thấy, loại thảo dược này tự sinh trưởng trong thiên nhiên không nhiều lắm, đa số là được người gieo trồng, nhưng cách gieo cùng chăm sóc lại rất khó khăn, từ đó mà ngẫm ra độ trân quí của cái cây này.

(*Hoa lài tây.)

Đối với những luyện đan sư tầm thường mà nói, cây mạt tây cũng không có tác dụng quá lớn, rất hiếm người biết được điểm tốt của nó, cho nên gốc mạt tây này mới có thể bị lờ sang một bên, không người hỏi thăm. Chỉ có những luyện đan sư cấp bốn trở lên mới có thể dùng mạt tây luyện chế đan dược cao cấp, dùng để tăng huyền lực hoặc chữa thương, chính là đồng hạng với thuốc tiên a.

Tâm tư Vân Khê lay động, vừa lúc lấy mạt tây về chế huyền đan, khiến phẩm cấp huyền khí của mình tăng thêm một tầng. Được đấy! Nàng chỉ chỉ về phía cây mạt tây, nói với chưởng quầy: "Gốc mạt tây kia, ta muốn!”

"Cây mạt tây?” Chưởng quầy có chút khó hiểu, tựa như chưa từng nghe qua tên nàng, ngó theo hướng nàng chỉ, mới hiểu được nàng nói đến cái gì.

"Vị cô nương này, ngươi kêu nó là cây mạt tây? Không biết nó được sử dụng để làm gì?” Chưởng quầy đem dược liệu gỡ xuống, hiện lên vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo.

"Ngươi bán nó, cư nhiên cũng không biết nó là gì?” Vân Khê có chút khó có thể tin.

Chưởng quầy có chút ngượng ngùng nói: "Xin cô nương đừng trách, thật sự là vật ấy quá mức hiếm lạ, lão hủ cũng chưa từng thấy qua, nhưng mà nghe người bán nói nó là dược liệu cực kỳ trân quí, gửi ở chỗ lão hủ. Trước đây, có không ít khách nhân hỏi về vật ấy, nhưng lão hủ hiểu biết nông cạn, không biết trả lời sao, thật sự rất xấu hổ. Cô nương nếu có thể nói ra tên gọi* của nó, ắt hẳn cũng biết được diệu dụng** của nó."

(**Công dụng kỳ diệu.)

Lúc này, những khách quan chung quanh cũng bị đoạn đối thoại của hai người hấp dẫn, toàn bộ yên tĩnh, chờ đợi giải thích của Vân Khê.

Vân Khê quét mắt một vòng, chống lại ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, nàng khiêu mi, xem ra mọi người cũng không biết lai lịch của cây mạt tây, vậy thì, nàng tốt bụng tảo manh* cho mọi người vậy. (*xóa nạn mù chữ)

"Cái gọi là cây mạt tây...” Vân khê một bên giơ mẫu vật lên, một bên chậm rãi nói, từ tập tính sinh trưởng của nó, tới phương pháp vun trồng, cùng công hiệu cùng diệu dụng, một phen phấn khích miêu tả, nghe được tiếng trầm trồ của mọi người, một đám tỏ vẻ khâm phục.

Ở Mộ Tinh thành, mọi người sùng bái nhất là tông sư luyện đan cao minh, chức nghiệp được mọi người theo học nhiều nhất cũng chính là luyện đan sư, không vì gì khác, mà bởi một luyện đan sư cấp cao chẳng thể ngồi đếm tiền hàng ngày mà còn được các quốc gia trọng dụng tài năng, được hưởng đãi ngộ cực cao cùng thân phận tôn quí.

Luyện đan chính là một môn học vấn cao thâm, bình thường chỉ có bái sư, mới được học được phối phương cùng thủ pháp luyện đan cao cấp, sư môn bình thường không truyền ra ngoài, cũng không có những bộ sách luyện đan thông dụng để tham khảo, đó cũng là chỗ thần bí của nghề luyện đan.

Vân Khê không giấu giếm mà giảng giải một hồi, đổi lại cảm tình tốt đẹp của mọi người, ánh mắt một đám nhìn nàng sáng như trộm nhìn thấy vàng, hận không thể bắt nàng nói tiếp, nói ba ngày ba đêm, đem tất cả tri thức giấu trong bụng nàng phơi bày ra ngoài.

Đáng tiếc, sau khi Vân Khê nói xong diệu dụng của cây mạt tây, liền dừng lại, không nói theo nữa.

"Lão bản, thay ta bọc lại, gốc mạt tây này, ta mua."

"Tốt, cô nương xin chờ một chút." Chưởng quầy hiện lên vẻ mặt tươi cười, đối với Vân Khê cũng tốt thêm vài phần.

"Chậm đã! Gốc mạt tây này, chúng ta muốn." Một thanh kiếm đột nhiên "bốp" một tiếng đập trên quầy, ngăn trở động tác gói ghém của chưởng quầy.

Vân Khê quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nam hai nữ mặc quần áo giống nhau đồng thời đi ra, tướng mạo bốn người rất xuất sắc, ắt hẳn không phải đệ tử của gia tộc bình thường. Nam tử cầm đầu mạnh mẽ đập kiếm dài lên quầy, thần thái kiêu căng, xem cây mạt tây kia như vật trong lòng bàn tay hắn.

"Là các ngươi!” Lam Mộ Hiên đột nhiên phát ra tiếng kinh hô, nhìn hai nam hai nữ kia, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Bốn người kia như vừa phát hiện ra hắn, kinh ngạc một lúc, trên mặt lại hiện lên vẻ khinh miệt cùng xem thường.

"Ta tưởng là ai, thì ra là ngốc tử nổi danh của Lam gia! Nghe nói ngươi đi Nam Hi quốc tham gia Tân Tú tranh tài, hiện tại tranh tài đã chấm dứt, sao ngươi không mau chóng về nhà, chạy đến nơi đây làm cái gì? Ta cũng không nghe gia chủ có nói phái ngươi tới tham gia đại hội luyện đan, không phải ngươi không biết tự lượng sức mình, cho rằng mình có thể thắng mà tới dự thi chứ? Ứng xử ra sao, ngươi nên tự mình hiểu lấy...”

Nam tử cầm đầu nói xong, ba người còn lại cùng cười ha ha, căn bản không đem Lam Mộ Hiên để vào mắt.

"Các ngươi...” Lam Mộ Hiên tức giận đến mặt đỏ tai hồng, lại không biết phản bác như thế nào, cúi đầu cắn môi, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.

"Lam Mộ Hiên, ngươi không phải Lam đại thiếu gia sao? Sao lại để mấy con chó hoang sủa bậy bên ngoài mà không lên tiếng?” Lời này của Long Thiên Thần tuy là chất vấn Lam Mộ Hiên, kỳ thực lại đang chế giễu mấy kẻ đối diện.

Bốn người vừa nghe hắn mắng bọn họ là chó hoang, một đám không khỏi nổi giận, trừng lớn mắt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mĩ nam bao giờ sao?” Long Thiên Thần hướng về phía họ, nhếch nhếch mày.

Một nữ tử trong đó cười lạnh, nhạo báng: "Ngươi cũng không thèm soi gương, như vậy mà cũng dám nhận là mĩ nam tử? Hách Liên đại thiếu gia mới là mỹ nam tử độc nhất vô nhị trên đời, ngươi thế này, xách giày cho hắn cũng không xứng!”

Một nữ tử khác cũng đi theo phụ họa: "Đúng vậy! Hách Liên đại công tử mới là nam nhân hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của chúng ta, ngươi thế này, nhìn thấy chỉ khiến bọn ta đau mắt!”

Khóe miệng Long Thiên Thần không nhịn được run run, hai nữ nhân này dám nói lời ác độc như thế làm tổn hại danh dự của hắn, thật sự là rất rất đáng giận!

Đúng lúc hắn định phát tác, đánh cho hai người một trận, hai giọng nói non nớt vang lên:

"Hai vị đại thẩm này bộ dạng xấu xí, hơn nữa lời nói cũng thúi nữa, thúi như nhau vậy!”

"Ừ, đúng vậy, muội sắp bị các nàng hun tới chết rồi!”

"Hơn nữa, các nàng nhất định không quen Hách Liên công tử!”

"Tại sao?”

"Vì mẫu thân thường nói, cái gì không chiếm được mới là thứ tốt nhất...”

"Ừ, nói rất có lí."

Đám người vây xem nghe được hai đứa nhóc nói rất đúng, không khỏi cúi đầu cười.

Bọn họ cư nhiên đem hai cô nàng chưa đến hai mươi tuổi xuân gọi là đại thẩm, không tức chết hai nàng ta mới lạ!

Hai nữ tử kia đang tức đến run cả người, trợn mắt nhìn hai đứa nhóc, một người nối một người ầm ĩ kêu lên.

"Hai người các ngươi là hai tiểu súc sinh! Cư nhiên dám mắng chúng ta?”

"Không muốn sống nữa đúng không? Có tin ta sẽ làm thịt các ngươi hay không?”

"Tiểu súc sinh là mắng ai?” Hơi thở băng lãnh của Vân Khê tỏa ra bên ngoài, ánh mắt sắc bén bắn về phía nàng ta, như đâm hai thanh kiếm xuyên qua tim họ.

Hai nàng thấy được ánh mắt đáng sợ như thế, không khỏi sợ hãi một trận, trong không khí như có cái gì đó đang chậm rãi đông lại.

"Tiểu súc sinh mắng...mắng chính là bọn họ!” Một nữ tử lắp bắp nói xong, liền khiếp đảm trốn sau lưng nữ tử còn lại, các nàng cũng không hiểu, vì sao khi ánh mắt của người kia đảo qua, đáy lòng các nàng lại sinh ra sợ hãi, nhận thấy được chính mình nhát gan, các nàng không khỏi thầm ảo não.

"Quả nhiên là tiểu súc sinh, không có lá gan mà cũng dám xông pha trên giang hồ?” Vân Khê khinh miệt cười, đồng thời nhướn người về phía trước, kéo hai đứa nhỏ ra sau mình, nhét vào phạm vi bảo hộ của nàng.

Ý thức được đối phương mắng các nàng là tiểu súc sinh, nữ tử đứng phía trước đỏ mặt, quát: "Ngươi là cái thá gì mà dám bất kính với Lam gia chúng ta?”

"Ta là sư phụ của Lam đại thiếu gia nhà các ngươi, các ngươi khi dễ đồ đệ của ta, ta làm sư phụ tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa, các ngươi còn nhục mạ con ta, tội càng thêm nặng! Hôm nay, bốn người các ngươi, ai cũng đừng hòng chạy!” Vân Khê híp mắt, sắc mặt bỗng dưng nghiêm túc, uy áp vô hình không dự báo được tán dật ra từ cơ thể nàng, nháy mắt phủ toàn bộ tiệm thuốc, khiến mọi người trong tiệm đều bao phủ trong khí thế của nàng.

Hai gã đệ tử của Lam gia phát giác ra thực lực đáng sợ của Vân Khê, sắc mặt chuyển ngưng trọng.

"Ngươi... ngươi... Nơi này chính là Mộ Tinh thành, bên trong thành cấm kẻ nào cũng không được ẩu đả, chẳng lẽ phu nhân muốn trái với qui định của nơi này sao?”

"Cấm ẩu đả?” Vân Khê khinh hạ mi, đưa mắt nhìn về phía chưởng quầy. Bọn họ mới đến, không hiểu qui củ nơi này, cái gọi là cường long không áp được độc xà, nếu nơi này có qui củ như vậy, cũng không nên phá hủy, vô cớ trêu chọc, không hề có ưu đãi.

Chưởng quầy thấy được ánh mắt của nàng, vội vàng trả lời: "Hồi phu nhân, Mộ Tinh thành chủ đích xác ban lệnh cấm võ, nếu trong thời điểm diễn ra đại hội luyện đan phát hiện được trong thành có người ẩu đả, không phân biệt là ai cũng đều bắt vào đại lao, không cho tham gia đại hội."

Vân Khê híp mắt lạnh, thu lại hơi thở, hừ lạnh: "Coi như các ngươi may mắn! Bất quá các ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này ra khỏi Mộ Tinh thành, thấy ta tốt nhất đi đường vòng, nếu không ta sẽ khiến các ngươi chết thảm!”

Không có cỗ hơi thở cường đại áp bách kia, bốn người âm thầm thở nhẹ, nguy hiểm thật, may mắt nhớ tới việc Mộ Tinh thành tuyên bố cấm võ lệnh, chứ nếu nhớ cái khác, chỉ sợ hôm nay khó thoát khỏi cái chết.

Tiểu tử Lam Mộ Hiên này rốt cuộc khi nào đã bái được một sư phụ có được thực lực mạnh mẽ như vậy chứ?

Bốn người tự ám chỉ trong lòng.

Vân Khê lười để ý bọn họ, quay đầu lại nói với chưởng quầy: "Đem cây mạt tây bọc lại!”

"Từ từ! Cây mạt tây được bọn ta nhìn trúng, không thể cho ngươi!” Tên Lam gia đệ tử cầm đầu không cam lòng, mới nghe nàng nói cây mạt tây có nhiều điểm tốt như vậy, tâm họ đã sớm ngứa ngáy.

Lúc này đang diễn ra đại hội luyện đan, bọn họ mang theo niềm tin chiến thắng mà đến, nếu như có được dược liệu trân quí như cây mạt tây, như vậy cơ hội thắng sẽ nhiều thêm một chút, bọn họ tất nhiên không muốn buông tay. Dù sao nàng cũng không có khả năng động thủ họ trong Mộ Tinh thành, chỉ cần nàng không dám ra tay, bọn họ liền không cần sợ hãi.

Trong lòng tính toán, đáy mắt nam tử hiện lên ánh sáng lạnh, tâm tư muốn giữ lấy cây mạt tây càng nhiều thêm.

Vân Khê cười lạnh, bắn ánh mắt lãnh huyết về phía hắn: "Trên đời này cũng thật nhiều những kẻ không biết xấu hổ, hôm nay ta xem như được mở rộng tầm mắt."

Những khách nhân đang vây xung quanh cũng đều thấp giọng nghị luận, cái cây kia rõ ràng được người ta nhìn trúng trước, lại còn tốt bụng giới thiệu nhiều thông tin về nó cho mọi người, nếu không phải người ta nói ra công dụng của cây mạt tây, chỉ sợ các ngươi đến tên nó là gì cũng không biết đi?

Làm người sao có thể vô sỉ như vậy?

Lúc này, Lam Mộ Hiên vừa nãy còn đang xấu hổ và giận giữ liền ngẩng đầu lên, oán giận nói: "Các ngươi đừng có quá đáng, rõ ràng sư phụ nhìn trúng cây mạt tây trước, các ngươi dựa vào cái gì mà đoạt đi?”

Bốn người thấy dược ngốc tử mở miệng, ngày thường vốn khi dễ hắn thành thói quen, nên không nhịn được lại bắt đầu công kích hắn.

"Chúng ta chính là đoạt, thì thế nào? Chẳng lẽ nàng dám ra tay đối phó chúng ta?”

"Đúng vậy! Đừng quên, nơi này là Mộ Tinh thành, không phải là nơi có thể tùy tiện đánh người được."

"Bọn ta nhìn trúng gì đó, ai cũng đừng nghĩ cầm đi!”

"Dược ngốc tử, ngươi nên mau chóng chạy về Lam gia đi, cẩn thận gia chủ cùng các trưởng lão khiển trách ngươi!”

Trong đám người, có một nữ tử thúy lục y hứng thú đánh giá đoàn người Vân Khê, thấy hai bên vì một cây mạt tây mà tranh luận không ngớt liền đi ra khỏi đám người, dùng giọng nói dễ nghe nói: "Các vị không nên cãi cọ, chi bằng nghe một câu của ta thế nào?”

Mọi người nghe tiếng, quay đầu hướng về phía nàng, có người nhận ra thân phận nàng, vui sướng kêu lên: "Muội muội thành chủ, Mộ Vãn Tình tiểu thư đến đây!”

Muội muội thành chủ, Mộ Vãn Tình?

Thản nhiên quét mắt qua, đem nữ tử kia đánh giá một phen từ trên xuống dưới, Vân Khê âm thầm tán thưởng, nữ tử này không giống với các thiên kim tiểu thư bình thường, không có bẽn lẽn cùng làm bộ làm tịch. Diện mạo nàng không phải thực sự xuất sắc, nhưng lại tỏa ra ánh sáng như ánh mặt trời. Mặt mày thanh tú, ánh mắt lúc nào cũng có một cỗ anh khí, cả người nhìn rất thư thái, rất có lực thu hút, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần.

Bốn người Lam gia nghe nói muội muội thành chủ đến, một đám khách khách khí khí hướng tới Mộ Vãn Tình chắp tay, vẻ mặt vẫn kiêu căng như trước, bởi vì trong mắt bọn họ, mặc kệ dù là Mộ Tinh thành chủ tới đây, cũng phải xem sắc mặt của Lam gia bọn họ. Bởi vì Lam gia trong thập đại gia tộc đứng hàng thứ chín, là siêu cấp thế gia, so sánh cùng Mộ Tinh thành, một trên trời, một dưới đất, căn bản không có gì có thế sánh bằng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3