Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 540 - Phần 1

Chương 540: Tiểu Bạch thân ái, cho xin ít lửa!

"Mẫu thân, mẹ ôm con chặt quá, con không thở nổi rồi." Vân Tiểu Mặc từ trong ngực của nàng nhẹ đẩy, xoa nhẹ mấy cái, không rõ mẫu thân vì sao lại thất thố như thế.

Nước mắt nóng hổi theo khóe mắt Vân Khê chảy xuống, nàng khẽ ngửa đầu, để cho toàn bộ nước mắt sắp rơi xuống nuốt trở lại trong hốc mắt, một tay vẫn ôm chặt nhi tử như cũ, một tay hung hăng vỗ vào trên mông nhỏ của nhi tử.

"Ai bảo con tới nơi này? Không biết nơi này rất nguy hiểm sao? Lá gan của con càng lúc càng lớn rồi, lại đem lời của mẫu thân coi như gió bên tai?”

"Nói, rốt cuộc là người nào cho con lá gan lớn như vậy?”

"Bốp bốp bốp!"

Bên kia, Hoàng Kim Cự Long đang cùng thuồng luồng hung ác kịch liệt giao chiến, bên này Vân Khê cũng đang trong hàn đàm dạy dỗ nhi tử, trong nội tâm nàng vô cùng lo lắng cùng hoảng sợ, làm cho nàng quên mất nhiệt độ trong hàn đàm, chỉ cần vừa nghĩ tới nhi tử mới từ trên cao rơi xuống, có thể sẽ nhận lấy hậu quả nghiêm trọng, lòng của nàng thật phát run.

"Mẫu thân, con sai rồi, người đừng tức giận!” Vân Tiểu Mặc dần dần lĩnh ngộ ra, mẫu thân đang lo lắng, lỗ mũi bé đau xót, hốc mắt cũng đỏ lên.

Mẫu thân cho tới bây giờ chưa từng đánh bé, cho dù muốn đánh cũng chỉ dọa mà thôi, chưa từng chân chính dùng sức đánh bé. Nhưng là hôm nay, mẫu thân thật dùng lực nặng, bé có thể cảm giác được. Chỉ bất quá, trên người bé có bảo vật của Long gia gia đưa, cho dù mẫu thân đánh nặng hơn nữa, cũng chỉ như gãi không đúng chỗ ngứa, bé một chút cũng không cảm giác đau.

"Nữ ma đầu, không cho đánh Tiểu Mặc Mặc!” Tiểu Bạch thoáng cái nhảy đến đầu vai Vân Khê, dùng móng vuốt nắm tóc nàng, uy hiếp.

Bộ dạng Vân Khê căm tức, ngoan trừng liếc Tiểu Bạch, hướng nó rống to nói: "Ngươi cút sang một bên cho ta, chút nữa xem ta thu thập ngươi như thế nào!”

"Nữ ma đầu, không cho bắt nạt Tiểu Mặc Mặc!”

"Cút cho ta! Nếu không biến, ta sẽ đem ngươi nướng ăn!”

Trong lúc tức giận, Vân Khê hoàn toàn chưa nhận thấy được mỗ tiểu thú lại có thể nói chuyện, một lòng nhào vào trên người nhi tử, dùng sức vỗ vào cái mông nhỏ của bé.

Nàng không có chú ý tới hiện tượng quái dị này, nhưng Hách Liên Tử Phong cùng Mộ Cảnh huy lại chú ý tới, sự kinh ngạc trên mặt Mộ Cảnh Huy không có chút nào che giấu, mà Hách Liên Tử Phong thì bình tĩnh hơn nhiều, con ngươi sâu kín u quang lưu chuyển, như có điều suy nghĩ.

"Vân tiểu thư, hay là lên bờ trước đi!” Hồi lâu, Mộ Cảnh Huy thu hồi thần sắc kinh ngạc, không nhịn được nhắc nhở.

Tinh thần Vân Khê lúc này mới trở về, cũng cảm thấy nước hàn đàm lạnh lẽo như băng, mấy người đang định bơi vào bờ, thì trong lúc bất chợt bóng đen từ đỉnh đầu nặng nề quất xuống, vật thể thô to kia chính là cái đuôi của thuồng luồng hung ác.

"Mẫu thân."

"Nữ ma đầu."

Hai tay Vân Tiểu Mặc ôm thật chặt cổ Vân Khê, cả người Tiểu Bạch cũng chui vào cổ Vân Khê, gắt gao giấu lại.

Vân Khê mắt thấy bóng đen kia sắp nện xuống, thời gian cấp bách, nàng không suy nghĩ nhiều, dứt khoát cuộn tròn thân thể, đem nhi tử che ở trước ngực, dùng lưng của mình hứng lấy một đòn sắp rơi xuống.

Phanh!

Xung lượng cường đại khiến cho cả người Vân Khê lao xuống phía trước, nhào vào hàn đàm. Tay nàng vẫn như cũ vững vàng ôm nhi tử, một khắc cũng chưa từng buông ra. Lực đạo sau lưng đúng là mạnh mẽ vô cùng, song nàng rõ ràng cảm giác được một khắc trước khi xung lượng cường đại đánh tới, có một lực lượng đã ngăn nó trì hoãn lại, đụng vào lưng nàng cũng không phải cái đuôi cứng rắn như roi thép của thuồng luồng hung ác, mà là một thân thể máu thịt mềm mại.

"Tiểu Mặc!”

Nàng không có thời gian suy nghĩ rốt cuộc người nào thay nàng đỡ một đòn nghiêm trọng, hiện tại nàng chỉ quan tâm đến nhi tử trong ngực, bé có bình yên vô sự hay không, có ngăn cản được nhiệt độ hàn đàm lạnh thấu xương hay không.

Phía trên mặt nước, từng đòn hiểm không ngừng vỗ xuống, nhấc lên sóng lớn, ngay tiếp theo, dưới mặt nước cũng dâng lên áp lực cực lớn, đem hai mẹ con Vân Khê nặng nề đè xuống đáy đầm.

"Ọc ọc, ọc ọc.” Tiểu Bạch vừa cầm chặt tóc Vân Khê, trong miệng vừa kêu la, "Lạnh quá a, ọc ọc.”

Càng chìm gần đến đáy đầm, nước ngược lại càng ấm, Vân Khê kinh ngạc mở mắt, trong lúc mơ hồ thấy được một đạo màu vàng từ đáy đầm phóng thích ra. Đáy đầm có bày một đại trận, chính là dùng để vây khốn thuồng luồng hung ác, ở mắt đại trận, có một hỏa diễm màu vàng không tắt, thiêu đốt sáng quắc lên, chính là ngọn lửa màu vàng này đang không ngừng chống đỡ cho uy lực đại trận, ngọn lửa không tắt, thì trận pháp không phá.

Điểm quan trọng ở cả đại trận, trừ ngọn lửa màu vàng, còn có một Long Ngâm kiếm khóa lại trận pháp, chỉ tiếc lại bị Hách Liên Tử Ngọc không biết mà rút ra, phá hư chỗ mấu chốt của trận pháp, khiến thuồng luồng hung ác có thể thoát khỏi, ra hàn đàm làm hoạn.

Phía trước Vân Tiểu Mặc tóm lấy tóc của nàng, kìm nén khó chịu trong đầu, ngón tay út hướng nơi phát ra ánh lửa vàng trong nước giống như muốn biểu đạt cái gì. Vân Khê cúi đầu thấy nhi tử bình yên vô sự, tâm tình cũng buông lỏng theo rất nhiều, bây giờ mới dư thừa tinh lực tinh tế nghiên cứu nguồn sáng trong đáy nước rốt cuộc là vật gì.

Vân Khê vừa hướng đáy đầm vạch nước bơi gần mấy phần, thì nhiệt độ ấm áp vây chung quanh người mẹ con hai người, ánh sáng màu vàng cũng càng ngày càng đậm hơn.

Ngọn lửa màu vàng không ngừng bùng lên... Chẳng lẽ đây chính là thánh vật Long Tộc - Long Chi Diễm?

Trong lòng Vân Khê nổi lên một trận vui mừng, nàng đưa tay hướng Long Chi diễm.

Vù vù...

Ngọn lửa cảm thấy ngoại giới xâm lấn, bắt đầu chập chờn kháng nghị, cháy sáng quắc làm cho Vân Khê phải rút tay trở về. Long Chi Diễm quả nhiên như Mộ lão nói, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể nắm nó trong tay, nếu nhất quyết lấy đi, sợ rằng, cuối cùng sẽ bị nó cắn trả. Long Chi Diễm, chỉ có Long Tộc mới có thể khống chế nó!

Vân Khê lắc đầu thở dài, chẳng lẽ trừ người Long Tộc ra cũng không có ai có thể khống chế nó?

"Long Chi Diễm, là Long Chi diễm!” Tiểu Bạch đột nhiên từ cổ Vân Khê nhảy xuống, chạy thẳng tới ngọn lửa màu vàng.

Vân Khê hơi kinh hãi, đang muốn ngăn cản nó, lại thấy nó đã nhích tới gần ngọn lửa, thần sắc rất hoan hỉ, không có một chút dấu hiệu bị lửa đốt cháy.

"Di?” Nàng khẽ há mồm, quên mất giờ phút này đang ở trong hồ nước, uống vào vài hớp nước thối.

Vân Tiểu Mặc ở trước người của nàng vừa kéo kéo quần áo nàng, tay nhỏ bé vũ động, không biết nói cái gì, Vân Khê chỉ biết là tâm tình nhi tử cũng rất kích động, giống như nhặt được bảo vật đắc ý, hướng nàng đòi phần thưởng vậy.

Tiểu Bạch ở chung quanh ngọn lửa chạy vòng mấy cái, đột nhiên hướng trung tâm ngọn lửa bổ nhào đi qua, há mồm đem ngọn lửa một ngụm nuốt vào.

Chỉ một thoáng, ánh sáng màu vàng toàn bộ biến mất, dưới đáy hàn đàm một mảnh đen thui u ám, đưa tay không thấy được năm ngón.

Nhiệt độ nước hồ vây quanh người cũng kịch liệt giảm xuống.

Vân Khê ngu ngơ tại chỗ, Tiểu Bạch nó lại một ngụm nuốt sống Long Chi Diễm, sao lại có chuyện này?

Lúc này có thêm một lực đạo, có hai móng vuốt nhỏ một lần nữa níu lấy tóc nàng, Vân Khê khóe miệng giật giật, nó nuốt sống Long Chi Diễm, lại bình yên vô sự? Hơn nữa, tên tiểu tử này đem nàng thành gốc cây đại thụ bám vào sao? Nuốt xong ngọn lửa, cũng không quên một lần nữa trở lại bám vào nàng, Vân Khê rất là im lặng. Bất quá, may mà nó bình yên vô sự, đáy lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm theo. Ở đáy lòng của nàng, Tiểu Bạch đã sớm cùng Tiểu Mặc giống nhau, được nàng coi là thân nhân, chẳng qua phương thức chung đụng khác nhau thôi. Không hề suy nghĩ nhiều nữa, Vân Khê ôm nhi tử, rẽ nước hướng trên mặt hàn đàm bơi tới.

Nước trong đầm mờ mờ, có một lực nắm ở thắt lưng nàng, đưa nàng cùng nhi tử kéo lên trên mặt nước.

Hô!

Đợi lộ ra khỏi mặt nước, hai mẹ con đồng loạt thở dốc một hơi.

Trên mặt nước, một con rồng một con thuồng luồng vẫn kịch chiến như cũ, Mộ Cảnh Huy, Độc Cô Mưu cùng Dạ Hàn Tinh đang nghỉ ngơi ở một bên, trên mình mỗi người đều mang theo vết thương, vừa chữa thương, vừa quan sát trận đại chiến.

Ở bên cạnh một con rồng một con thuồng luồng, Huyền Dực tùy thời chuyển động, thỉnh thoảng ra chiêu đánh lén, khiến thuồng luồng hung ác giận đến nghiến răng, Hoàng Kim Cự Long lại cắn nó không tha. Nó không có cách nào xuất thủ để đối phó Huyền Dực đánh lén, cử chỉ này của Huyền Dực cùng cách làm của chủ nhân nó khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, có chủ nhân thế nào thì sẽ có thú sủng thế nấy.

"Mẫu thân, chúng ta đi giúp Long gia gia một chút đi!”

"Nữ ma đầu, giúp Long gia gia một chút đi!”

Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch thấy ở giữa không trung một rồng một thuồng luồng đang kịch chiến, không khỏi lo lắng cho Hoàng Kim Cự Long.

Vân Khê ngẩng đầu nhìn tình hình chiến đấu giữa không trung, chân mày nhíu lại, thần sắc từ từ chuyển sang ngưng trọng. Thực lực một con rồng một thuồng luồng là tương đương, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn rất khó phân ra thắng bại, thực lực của bọn nó vượt xa nàng, ngay cả Hách Liên Tử Phong ngạo nghễ quần hùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cùng thuồng luồng hung ác đối chiến mấy hiệp, càng đừng nói nàng. Ừ, muốn chân chính thắng xem ra còn cần hảo hảo mà nghĩ kế sách.

"Nước hồ hàn khí nặng, lên bờ trước!” Bên tai là tiếng nói trầm thấp, nhắc nhở Vân Khê bên cạnh còn tồn tại một người, nàng quay đầu chống lại ánh mắt thâm trầm không có gợn sóng của Hách Liên Tử Phong, còn không kịp ngẫm nghĩ, thì đã bị hắn nâng bay lên bên bờ.

"Cám ơn." Vân Khê cúi đầu nói, tầm mắt còn chưa kịp dời đến trên mặt của hắn, hắn đã xoay người, thân hình khẽ lắc lư một cái.

Vân Khê có chút kinh ngạc, nàng thật vất vả mới đối với hắn nói tiếng tạ ơn, hắn cũng không lĩnh tình. Thôi, dù sao lúc trước nàng đã cứu hắn một mạng, coi như là thanh toán xong.

Ngây người, Vân Tiểu Mặc ôm cổ của nàng nói: "Mẫu thân mau nghĩ biện pháp giúp Long gia gia một chút đi!”

Tiểu Bạch cũng từ mái tóc ướt nhẹp của nàng chui ra, dùng sức gật đầu nói: "Ừ, nữ ma đầu, giúp Long gia gia một chút đi!”

Nữ ma đầu?

Vân Khê mắt lạnh híp lại, ánh mắt bén nhọn bắn về phía Tiểu Bạch, giây lát, mắt của nàng đột nhiên sáng ngời, hiển lộ ra thần sắc khó có thể tin. Chậm đã, cái giọng nói mới vừa rồi...

Hai ngón tay Vân Khê đem Tiểu Bạch nhéo lên, xách đến trước mặt, khiếp sợ nhìn nó: "Ngươi mới vừa gọi ta cái gì?”

Cái cổ ngắn ngủn của Tiểu Bạch đột nhiên co lại, hai tiểu móng vuốt che lên hai mắt của mình, hô to hỏng bét, nó lại vừa nói sai rồi, làm trò trước mặt nữ ma đầu, quả thực như là từ trong miệng cọp mẹ mà nhổ răng nha, quá nguy hiểm!”

"Đừng nướng ta, ta không bao giờ... gọi nữ ma đầu nữa...”

Ách, nó thật sự có thể nói rồi?!

Ngón tay Vân Khê trong lúc ngây ngẩn đã buông ra, Tiểu Bạch liền từ trên hai ngón tay nàng thuận thế rớt xuống.

"Ô ô, nữ ma đầu, ngươi muốn mưu sát ta sao?”

"Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Bạch sợ!” Tiểu Bạch vô sỉ chui vào trong ngực Vân Tiểu Mặc, khả ái làm nũng.

Hít sâu một hơi, thần khí Vân Khê cuối cùng đã từ trong rung động mà trở về, cũng rất mau đón nhận sự thật này.

Tiểu Bạch thật sự có thể nói rồi, hơn nữa tiểu bất điểm này lại kêu nàng là nữ ma đầu?

Hừ hừ, khoản sổ sách này tạm thời nhớ kỹ, quay về lại thu thập vật nhỏ này sau!

Tiểu Bạch từ trong ngực Vân Tiểu Mặc len lén lộ ra đỉnh đầu nho nhỏ, liếc thấy nụ cười âm lãnh trên mặt Vân Khê, nó thầm kêu không ổn, vội vàng đem đỉnh đầu gắt gao chôn vào ngực Vân Tiểu Mặc.

Vân Khê giờ phút này đã dời đi mục tiêu, đem lực chú ý chuyển hướng trận kịch chiến giữa một con rồng và một con thuồng luồng. Phịch, sau một tiếng va chạm kịch liệt, một con rồng một con thuồng luồng liền bị phản lực bắn bay ra, nặng nề đụng vào vách đá hai bên hàn đàm.

Mặt đất kịch liệt rung động, cả thế giới dưới lòng đất thật giống như cũng bị hai quái vật lớn đồng thời đụng nhau mà ảnh hưởng, tầng đất đá gần hai bên sụp đổ theo.

"Long gia gia" Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch đều thấy Hoàng Kim Cự Long bị thương, không khỏi lo lắng kinh la.

Bọn họ một phen kinh la này đã hấp dẫn lực chú ý của thuồng luồng hung ác, một đôi ánh mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch trong lòng ngực của Vân Khê, lộ ra hung quang.

Thuồng luồng hung ác đã trải qua ngàn vạn năm sương hàn, cũng có suy nghĩ, cũng học thuật xảo trá. Mặc dù thực lực của nó ở trên Hoàng Kim Cự Long, nhưng sau ngàn năm bị tù trong hàn đàm, khiến thực lực của nó vì bị hành hạ mà từ từ yếu ớt, nó biết cứng đối cứng là đấu không lại Hoàng Kim Cự Long, như vậy cũng chỉ có thể tìm người khác hạ thủ!

Vân Khê vừa tiếp xúc với cặp mắt xanh lục mang theo hung quang lạnh lùng của thuồng luồng hung ác, thì thần kinh cả người nàng đều căng thẳng lên, đưa tay tung ra, đem nhi tử kéo đến phía sau lưng mình.

Vân Khê rùng mình, dùng hung quang tương tự, hướng thuồng luồng hung tàn bạo trợn mắt nhìn trả lại, dám hại nhi tử của nàng, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay là thần Phật kim cương, nàng cũng giết không tha!

Thuồng luồng hung ác thật giống như bị ánh mắt của nàng kích thích đến, đỉnh đầu cao cao ngẩng lên, vận sức chờ phát động.

"Thuồng luồng hung ác, ngươi không được đả thương tánh mạng người khác!” Đỉnh đầu Hoàng Kim Cự Long cũng ngẩng lên theo, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm thuồng luồng hung ác, tùy thời chuẩn bị phát động công kích.

Ánh mắt Vân Khê lóe lên, thuồng luồng hung ác này hình như có thể nghe hiểu tiếng người. Nàng đột nhiên cười lạnh, hướng về phía thuồng luồng hung ác trừng qua càng thêm lạnh lùng, dùng giọng khiêu khích, nói: "Con thuồng luồng chính là con thuồng luồng, vĩnh viễn không cách nào cùng Long Tộc cao quý so sánh được, ngươi vĩnh viễn chỉ xứng bị nhốt ở trong hàn đàm tối tăm, không ánh mặt trời, rơi vào luân hồi! Đừng nói ngươi chiến thắng không được cự long, chỉ sợ ngươi ngay cả người bình thường là ta đều chưa hẳn đối phó được, nếu ngươi thật sự có khả năng, vậy thì một ngụm đem ta nuốt vào! Nếu không có khả năng, không bằng sớm siêu sinh đi."

Điên rồi, điên rồi!

Nàng đang làm gì đó?

Mộ Cảnh Huy cùng Dạ Hàn Tinh liếc nhau một cái, nhất tề hướng Vân Khê quăng ra ánh mắt kinh dị, nàng đang làm gì, lại chủ động đi khiêu khích thuồng luồng hung ác, chẳng lẽ nàng không muốn sống nữa sao?

Hách Liên Tử Phong thật sâu nhìn nàng một cái, mâu quang đông lạnh không có một tia gợn sóng, nhưng một khắc sau, cước bộ của hắn hướng phía nàng di chuyển từng bước nhỏ đi tới. Từ vị trí này, hắn có thể tùy thời ứng phó được các loại trạng huống, phản ứng mau lẹ, vào công lui thủ.

Độc Cô Mưu cầm kiếm trong tay cũng nắm thật chặt theo, ánh mắt xuyên thấu qua màm mũ che, thẳng tắp ép về phía đôi mắt xanh lục của thuồng luồng hung ác.

"Ngao...” Lời của Vân Khê đã chọc giận thuồng luồng hung ác, đỉnh đầu nó loạng choạng, một cái miệng to như chậu máu ở giữa không trung quay cuồng mấy cái.

Đột nhiên đầu của nó hạ xuống, thân thể quanh co cũng đi theo ngọ nguậy, trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh Vân Khê, một ngụm lớn hướng vị trí Vân Khê đang đứng, tốc độ như gió bay điện chớp há mồm nuốt.

"Mẫu thân!”

"Nữ ma đầu!”

Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch hoảng sợ, hai mắt nhắm nghiền, tất cả ba người Mộ Cảnh Huy, Dạ Hàn Tinh cùng Độc Cô Mưu cũng khiếp sợ nhìn một màn này, quên mất phản ứng, trong lòng mỗi người đồng thời hiện lên một ý niệm, nàng xong rồi.

Trong số mọi người, bình tĩnh nhất chỉ có Hách Liên Tử Phong, hắn thủy chung vẫn đứng tại chỗ, không hề cử động, ánh mắt trầm tĩnh, hơi thở quanh thân giống như rơi xuống bụi bặm, không chút dao động, điểm duy nhất tiết lộ tâm tình của hắn giờ phút này, chính là hắn cầm kiếm thật chặt trong tay.

Giờ phút này Vân Khê cũng trấn định vạn phần, nàng nhìn thẳng vào mắt thuồng luồng hung ác đột nhiên một ngụm lớn đánh bất ngờ xuống, không chút nào lui bước. Gương mặt nàng bỗng dưng vung lên ánh sáng trong trẻo, trong nháy mắt vô số ánh sáng toàn bộ tụ tập xung quanh nàng, dung nhan như tuyết liên tỏa sáng. Gió mạnh thổi vào mặt, trong nháy mắt nàng tùy ý bay lên, một ít ánh sáng chói mắt đem hết thảy toàn bộ phía sau nàng che vào bóng tốt.

Trong thiên địa, thật giống như chỉ chiếu rọi vào nàng cùng thuồng luồng hung ác!

"Ngao...” Miệng máu khổng lồ mang theo từng trận mùi tanh hôi, như bài sơn đào hải phủ xuống.

Cũng trong một giây này, Vân Khê rốt cuộc chuyển động.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hai tay của nàng lay động, từ trong tay áo đồng thời ném ra hai món đồ, hướng cái miệng to như chậu máu kia bay vụt tới. Trong không khí, hai ngọn lửa, một màu xanh đậm một màu xanh u đồng thời cháy lên, tạo thành đường vòng cung duyên dáng, thẳng tắp rơi vào giữa yết hầu của thuồng luồng hung ác.

"Đi mau!” Thân ảnh màu tím lại một lần nữa ngăn ở trước người nàng, kiếm quang lạnh lùng như một tia sét quét ra ánh sáng lạnh duy nhất.

Người như kiếm, kiếm như người, khí thế kinh người, thẳng ép quỷ thần!

"Ngao ngao...”

Tiếng kêu la kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.

Hai mồi lửa U Cốt Thúy Diễm cùng Hỏa Vân Hải Diễm đồng thời tiến vào khoang miệng thuồng luồng hung ác, nó muốn ói ra cũng không kịp, hỏa diễm bị đốt lên theo cổ họng của nó, chui vào bên trong dạ dày.

Đau đớn kịch liệt, làm cho thế công của thuồng luồng hung ác chậm lại, trước mắt lại có một đạo kiếm quang như lôi điện quét tới, nó vội vàng rút đỉnh đầu về.

"Bùm" một tiếng vang thật lớn, nó chui vào trong hàn đàm, muốn mượn hàn khí trong hàn đàm dập tắt hai luồng lửa đang thuận thế đốt ở trong bụng nó.

Cả hàn đàm dậy lên sóng lớn, thân ảnh thuồng luồng hung ác thống khổ giãy dụa chìm trong bọt sóng.

Thấy một màn như vậy, mọi người, bao gồm cả Huyền Dực, Tiểu Bạch cùng Hoàng Kim Cự Long cũng nhịn không được mà sợ run cả người.

"Hỏa Vân hải diễm!”

"Còn có U Cốt Thúy diễm!”

Mộ Cảnh Huy cùng Dạ Hàn Tinh đồng thời nhận ra vật nàng ném đi, nhất tề rùng mình. U Cốt Thúy Diễm cùng Hỏa Vân Hải Diễm khi nào mà cùng ở trong tay của nàng thế? Cũng ở một giây này, nghi án phát sinh liên tiếp của Lam gia cùng Tư Đồ gia đã hoàn toàn sáng tỏ.

Thật ác độc a! Đây chính là hai mồi lửa nổi danh trong bảng xếp hạng thập đại dị hỏa, nếu không khống chế dập tắt được nó, nó sẽ sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn ở trong bụng thuồng luồng hung ác thiêu đốt, tin tưởng không bao lâu sau, thuồng luồng hung ác sẽ không tồn tại, còn lại chỉ là một con cự giao bị nướng chín!

"Ngao ngao thuồng luồng hung ác, ngươi làm nhiều việc ác, nên bị báo ứnglần này!” Hoàng Kim Cự Long thừa dịp thời cơ này, liền kéo Long thể bị thương nặng, một lần nữa đánh về phía hàn đàm, cùng thuồng luồng hung ác quyết trận sinh tử cuối cùng.

Bên bờ, Vân Khê sau khi ném ra hai mồi lửa, trấn định cùng lãnh tĩnh lúc trước toàn bộ biến mất, cả người nàng lay động, bắt đầu có chút sợ, trong đầu xẹt qua hình ảnh miệng to như chậu máu của thuồng luồng hung ác giương ra, chỉ kém một chút và khoảng cách, là nàng đã theo vào trong bụng nó.

"Mẫu thân, Tiểu Mặc thật sợ hãi!” Vân Tiểu Mặc chạy mau mấy bước, ôm lấy hai chân của nàng, lòng vẫn còn sợ hãi. Bé không phải là sợ thuồng luồng hung ác, mà sợ mẫu thân sẽ bị thuồng luồng hung ác ăn. Nghĩ đến một màn mới vừa rồi, Vân Tiểu Mặc liền hoảng sợ chui giữa hai chân Vân Khê, thật sâu thở dốc.

Vân Khê lắc đầu, cúi đầu nhìn về phía nhi tử, sợ hãi dâng lên trong lòng cũng từ từ biến mất.

Sự trấn định của nàng, quả cảm của nàng, dũng khí của nàng, toàn bộ đều đến từ nhi tử, chỉ vì phải bảo vệ bé, tiềm lực không có trong ngày thường mới có thể phát huy ra, trở nên anh dũng không sợ hãi!

Vì nhi tử, mạo hiểm một chút cũng đáng, cho dù vì thế mà mất đi tánh mạng, nàng vẫn cho là đáng giá như cũ!

Nàng ngồi xổm xuống, đem nhi tử ôm thật chặt vào trong ngực, ôn nhu an ủi: "Tiểu Mặc đừng sợ! Chỉ là một con thuồng luồng hung ác thôi, làm sao có thể đấu thắng mẫu thân? Đừng quên, đối phó địch nhân, không nhất định cậy mạnh, không chiến mà thắng mới thật sự là trí giả!”

"Ừ, Tiểu Mặc biết rồi." Vân Tiểu Mặc ở trong ngực của nàng biết điều gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn như cũ chui trong ngực của nàng, tham luyến ấm áp cùng khí tức thuộc về mẫu thân.

Mâu quang Vân Khê lướt qua một vòng, theo hướng phiêu đãng kích diễm của ánh sáng màu tím ở trước mắt nàng. Nàng ngước mắt, nhìn về phía Hách Liên Tử Phong đang ngạo nghễ đứng vững vàng một bên, kiếm của hắn mang ở một bên thân thể, vạt áo lạnh lùng rung động. Ánh mắt hắn lạnh lùng tập trung nhìn phương hướng hàn đàm, bên người cũng là khẽ nghiêng, có khuynh hướng đứng gần mẹ con bọn nàng.

Nàng mỉm cười, suy nghĩ một chút sau, rất nhanh thu hồi tầm mắt. Thở dài một hơi, nàng lựa chọn không đếm xỉa đến hắn, ôm nhi tử rời xa hàn đàm.

Thuồng luồng hung ác sau khi nuốt chửng hai mồi lửa, hơn nữa bị Hoàng Kim Cự Long cuồng bạo công kích, trong ngoài đau đớn, trải qua một đoạn thời gian dài giãy dụa, rốt cục tắt thở bỏ mình. Nó mặc dù đã chết, nhưng bên trong thân thể nó, ngọn lửa U Cốt Thúy diễm cùng Hỏa Vân hải diễm vẫn còn đang hừng hực thiêu đốt.

Từng đợt mùi khét từ trong hàn đàm truyền ra, mọi người trên bờ rốt cục cũng xác định thuồng luồng hung ác thật sự đã chết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3